Từ Châu Hiền có vẻ hứng thú với nam nhân nô lệ này, nhưng không biểu hiện quá phận nhiệt tình.

Phi phong lam sắc đứng dưới một trời tuyết trắng càng thêm một phần thanh lãnh, lụa the đấu lạp khẽ động.

Ngữ khí nàng nhất quán đạm đạm "Nếu vậy theo ngươi, ngươi đáng giá bao nhiêu?".

Nam nhân kia lúc này mới sâu kín nhìn Từ Châu Hiền, nãy giờ hắn luôn là bộ dạng phó mặc ý trời, nhưng chỉ một câu nói của Từ Châu Hiền lại như khơi dậy lưỡi dao sắc lạnh trong hắn.

Một ý nghĩ tham sống, đúng vậy tham sống mới làm lên ý chí trong con người.

Y phục trên người hắn là bố y thô ráp, nhưng vẫn khó giấu đi cỗ khao khát đập vỡ xiềng xích kia, Từ Châu Hiền có thể nhìn ra được.

Hắn nói: "Ta có thể đáng giá hơn năm trăm lượng!".

Từ Châu Hiền hơi gợi khóe môi, có chút thưởng thức, nàng không mặn không nhạt hỏi tiếp: "Nếu ta mua ngươi với giá của chủ ngươi ra thì thế nào?".

Nam nhân kia thản nhiên: "Ta vẫn đáng giá hơn năm trăm lượng".

Từ Châu Hiền rất sảng khoái gật đầu, lại phân cho Bạch Hạ ánh mắt, Bạch Hạ lập tức hiểu ý đem ngân phiếu ra.

Lão chủ nô đại khái lần đầu nhìn thấy loại mua bán dễ dãi như vậy.

Hắn ngẩn người, rồi bật cười lớn: "Hảo, hảo...!tiểu thư hảo lưu loát a".

Nói rồi còn định lấy giấy bán thân ra.

Từ Châu Hiền nhấc mắt nhìn mấy nam nhân lực lưỡng khác đang ngồi trên đất, phần lớn đều là tam thô đại tướng, mặt mày mang sẹo.

Nàng lãnh đạm: "Đó là thuộc hạ của ngươi?".

Nam nhân kia không phủ nhận: "Đúng vậy, đều có ích".

Từ Châu Hiền gật đầu, nhẹ giọng: "Vậy thì ta mua tất cả các ngươi".
Lời nói ra thì không rút lại, mười mấy tên thổ phỉ nô lệ, Từ Châu Hiền đều mua hết.

Hầu như ngân phiếu được ngự thưởng nàng đều dùng sạch, Bạch Hạ vì vậy mà có chút kinh hãi, nhưng không hề dị nghị, nàng biết tiểu thư có chủ ý của mình.

Từ Châu Hiền đương nhiên biết vàng bạc với nàng vô cùng quan trọng, nhất là khi kẻ thù nhiều hơn bằng hữu.
Nhưng nàng không ngại dùng hết, mục đích chỉ có một— bảo trụ tính mệnh.
Lưu thị lẫn phủ thượng thư đều là đám người hung tàn, ai biết một ngày nàng bị giết không thấy máu.

Chỉ khi có lực lượng của riêng mình, nàng mới an tâm.

Đám nam nhân kia cũng không được mang về phủ thừa tướng ngay mà là sắp xếp ở một ngoại trạch.

Từ Châu Hiền dự tính, theo thông lệ hằng năm gần đến tết Nguyên Đán, phủ thừa tướng sẽ cho nô bộc đã già hay lười việc rời đi, thu một đám hạ nhân mới.


Lúc đó nàng mới để đám người này của nàng vào phủ, tránh đột ngột thu vào gây hiềm nghi.

Suy tính xong, Từ Châu Hiền hơi nhấc mành che xe ngựa, vừa vặn trong thấy nam nhân khi nãy đang song hành bên ngoài, dù vướng xiềng đi chân trần trên tuyết, nét mặt hắn vẫn thản nhiên.

Nàng nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có tự danh?".

Nam nhân kia nghĩ nghĩ một lúc lại nói: "Tiểu thư cứ gọi ta là A Bộ".

Từ Châu Hiền nói hảo một tiếng thì rót trà, nàng rót một chén trà, nhiệt khí từng đợt tỏa ra.

Nàng nâng tay thông qua cửa sổ đưa chén trà cho A Bộ.

Hắn ta sững sờ một chút cũng nâng hai tay, cẩn trọng định tiếp nhận.

Nhưng muộn...!Từ Châu Hiền buông tay, chén trà vỡ tan trên nền tuyết.

A Bộ giật mình, bước chân vẫn trầm ổn theo xe ngựa, trực tiếp đạp lên vụn sứ để theo kịp.

Từ Châu Hiền diện vô biểu tình, lãnh đạm nói: "A Bộ, ta không cần biết ngươi cùng đồng bọn trước kia là loại gì, từ hôm nay các ngươi đã là người của ta, ta muốn các ngươi phải tuyệt đối trung thành với ta...!Nếu các ngươi không làm được, ta cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt".

A Bộ không ngu, tự khắc biết chủ tử hiện tại không phải loại dễ trêu chọc.

Hắn hít sâu một ngụm, Từ Châu Hiền chính là đang cảnh cáo hắn trước một tiếng.

Cũng như khi nãy, nàng có thể cho hắn chén trà giữ ấm trong tuyết, nhưng cũng có thể ép hắn phải giẫm lên chén trà vỡ đến máu me đầm đìa để đi.

Đối với nàng chuyện này rất dễ dàng, vậy nên hắn đừng có suy tính phản bội nàng.

A Bộ cúi người, cước bộ ổn định "Chủ tử an tâm, A Bộ đã là người của chủ tử, chết cũng không có hai lòng!!".

Từ Châu Hiền hài lòng nhếch môi, đây chính là những gì nàng cần.

Hạ nhân nhiều năng lực không thiếu, nhưng trung thành lại khó tìm.

Vậy nên nàng trước hết vẫn xem trọng kẻ trung tâm hơn cả.

Cũng như thái độ nàng đối với Bạch Hạ cùng Bạch Thúy.

Dù Bạch Thúy năng lực tốt hơn nhưng Từ Châu Hiền không quá thân thiết, những chuyện vãn tóc châm trà hằng ngày hay giữ ngân phiếu, nàng vẫn để Bạch Hạ làm, đây chính là trọng dụng, một loại tín nhiệm.
Bởi lúc vãn tóc có thể cài dao vào cổ nàng, lúc châm trà có thể thêm độc, lúc giữ ngân có thể đâm sau lưng.

Phàm là những thứ có nguy cơ, nàng liền không muốn lựa chọn mạo hiểm tín nhiệm.
...
Lúc Từ Châu Hiền thu xếp chu toàn cho đám người này xong đã là giờ ngọ, nàng lại không hồi phủ mà đến Điển Luân trang.

Đây chính là hiệu bạc lớn nhất trong kinh thành, cũng là tiền trang dồi dào khắp Đông Yên quốc.

Đứng trước Điển Luân trang, Từ Châu Hiền thầm lặp lại trong lòng: "Điển Luân trang...!Đại điển kinh luân..." nguyên lai đây là dụng ý của nàng ấy.


Lúc Từ Châu Hiền trở ra từ Điển Luân trang đã là một canh giờ sau đó.

Nét mặt nàng giấu sau đấu lạp vẫn không có một tia dao động nào.

Tiếu dung phù phiếm như tuyết đông.

Một đường thuận lợi hồi phủ.
...
Tối đó canh hai, dưới mật đạo tăm tối, một đạo hắc y cao gầy thản nhiên phẩm trà nghe thuộc hạ bẩm báo.

Càng nghe càng thập phần thưởng thức.

Cuối cùng phất tay để thuộc hạ lui xuống.

Chỉ thấy hắc y nhân kia đeo một lớp mặt nạ bạc lạnh lẽo, che đi hơn nửa dung nhan, tay phải vô thức vuốt vuốt viền tay áo bên trái.

Thấp giọng nỉ non, ngữ khí thanh lãnh như sương sớm: "Dám mang cả vật phẩm ngự ban đổi lấy bạc.

Từ tam tiểu thư...!rất thú vị đây".

Mật đạo một mảnh hôn ám, kéo dài thân thể cao gầy kia, hắt lên tường đá bóng lưng thẳng tắp như trúc.
...
Nửa đông, tiết trời mỗi lúc một lạnh lẽo.

Sáng sớm giờ thìn, Từ Châu Hiền phủ hờ phi phong đứng dưới mái hiên Di Nhiên viên.

Cây lê trơ trọi trong sân một thân đầy tuyết.

Từng mảnh tang tác bi thương.
Xa xa từ cổng đi vào hai đạo thân ảnh, một y phục nô bộc, một sa y hoa lệ.

Nô bộc chính là Bạch Hạ, còn lại chính là Từ Thi Vũ đã lâu không gặp.

Bạch Hạ tiến đến, kính cẩn nói: "Bẩm tiểu thư, đại tiểu thư đến bái phỏng".

Từ Châu Hiền gật đầu đã biết, phất tay để Bạch Hạ lui xuống, nàng hững hờ nhìn Từ Thi Vũ: "Đại tỷ hảo".

Từ Thi Vũ sắc mặt rất kém, nào có còn bộ dáng đắc ý như khi đại di nương nhận quyền đương gia.

Nàng ta tái nhợt nhìn Từ Châu Hiền, khó khăn nói: "Tam, tam muội, ngươi giúp ta...!ngươi nhất định phải giúp ta...".

Từ Châu Hiền cười nhạt, tiếu dung vô vị, nàng thản nhiên nâng tay đón tuyết rơi.

Tùy tiện hỏi: "Đại tỷ đây là làm sao?".


Từ Thi Vũ sắc mặt tái trắng, dường như thập phần sợ hãi, muốn nói lại thôi.

Từ Châu Hiền không nhìn đến nhưng vẫn vững vàng nói: "Đại tỷ có việc cứ nói, viện tử này đều là người của ta, không lo tai vách mạch rừng".

Từ sau khi Từ Châu Hiền quyết định thanh tẩy viện tử, đã không một tai mắt nào lọt vào được Di Nhiên viên, nếu có cũng là dưới mí mắt của nàng ngọ nguậy như giun dế mà thôi.

Vậy nên càng không lo tai vách mạch rừng.

Từ Thi Vũ cắn môi, tay xiết chặt đến run rẩy, nàng ta hít sâu mấy lần mới nói: "Ta muốn tiến cung làm phi, càng nhanh càng tốt!".

Từ Châu Hiền cười cười, tuyết trên tay nàng đọng lại một ít, cảm giác lành lạnh truyền khắp người, nàng thư thả thu tay lại.

Nhìn Từ Thi Vũ hững hờ: "Đại tỷ cần gì gấp rút đến vậy, từ đây đến lúc tỷ cập kê còn dài".

Từ Thi Vũ kém chút đã hét ầm lên, nhưng lại cực lực nhịn xuống.

Nàng ta đến đây là để cầu cạnh Từ Châu Hiền, tuyệt không thể xúc động phá hư mọi chuyện.

Từ Thi Vũ do dự không nói, Từ Châu Hiền tiếu ý trong mắt càng sâu, xem ra linh cảm mấy hôm nay của nàng không sai, quả nhiên rất nhanh thì xảy ra chuyện rồi.

"Đại tỷ có chuyện thì nói ra, nếu không muốn nói thì giữ lại, đừng quá khó xử lẫn nhau, muội còn định tiếp tục sao chép kinh văn đâu"
Từ Châu Hiền hòa ái nói, rất có dáng vẻ của một muội muội tốt, ai có thể ngờ nữ nhân như nàng tâm cơ đến thế nào.

Nói cho cùng, nàng quá quen dùng mặt nạ đối nhân xử thế, dù chung quanh có biết nàng đang giả tạo nhưng cũng không bắt bẻ được gì, lớp mặt nạ này đã hoàn mỹ đến không một vết rách.

Từ Thi Vũ hơi gấp gáp, nàng ta do do dự dự cũng cắn răng thốt ra được một câu: "Ta...ta thất thân...".

Thất thân! Từ Thi Vũ cư nhiên đã thất thân!!
Đừng nói là quân quý khuê các, chỉ cần nói đến Từ Khải thích xem trọng mặt mũi, nếu chuyện này lộ ra, Từ Thi Vũ cũng đừng muốn sống nữa!!!
Từ Châu Hiền đáy mắt khẽ động, nhưng nét mặt lại không hề dao động.

Phảng phất lời của Từ Thi Vũ chả có mấy phân trọng lượng.

Ngữ khí nàng bình thản: "Chuyện xảy ra khi nào?".

Từ Thi Vũ cắn răng hồi đáp: "Hai...!hai ngày trước.

Lúc ta, ta dâng hương cùng đại di nương".

Từ Châu Hiền gật đầu đã biết, hai ngày trước, trùng hợp nàng bận bịu chỗ lão phu nhân trông coi thái y bắt mạch cho bà ta.

Nàng nghe Bạch Thúy báo lại, mẹ con Từ Thi Vũ hớn hở vận y phục mỹ lệ đến chính phòng giễu cợt, sau đó thì nghênh ngang rời phủ đi dâng hương.
Tự làm bậy không thể sống.

Lưu thị là kẻ ngạo mạn thế nào cũng quá rõ, một di nương một thứ nữ lại dám đến cười nhạo.

Bị chỉnh thảm đến thế này, khỏi nói cũng quá dễ hiểu, tự chơi với lửa thì đừng trách sao bị phỏng tay.

Từ Châu Hiền nâng tay sửa sang lại phi phong lông cáo đang khoác hờ trên người, một bên vai tụt xuống để lộ y phục thêu hoa văn tinh xảo bên trong.

Từ Thi Vũ nhìn mà đỏ mắt ghen tị.
Từ Châu Hiền hiện tại chính là nắm quyền sinh sát trong Từ phủ, chính phòng kiêng kị, phụ thân coi trọng, lão phu nhân sủng ái, thứ nữ này đi đến đâu, hạ nhân liền khúm núm hành lễ đến đó, nào có còn bộ dạng thấp kém như khi vừa về.

Còn Từ Thi Vũ, một đời chanh chua thành thói, thích khoe mẽ cuối cùng rơi xuống bước đường này thê thảm.
Nàng ta thân là đại tiểu thư tác quái nhiều năm trong nhà, nhưng lại phải đến cầu cạnh một thứ nữ vừa được đón về mấy tháng.


Đủ nhục nhã!!
Trong mắt Từ Thi Vũ, Từ Châu Hiền nhìn thấy oán khí phẫn nộ, nàng cười như thể chẳng đáng.

Ả quân quý này đúng là quá ngu xuẩn, nàng còn chưa lợi dụng ả xong, ả ta đã mang đến phiền phức cho nàng, bất quá vẫn không tệ lắm.

Từ Châu Hiền lại thư thả hỏi tiếp, tiết tấu rất chậm, phảng phất đây là chuyện chẳng quan trọng: "Vậy kẻ kia là ai?".

Từ Thi Vũ mờ mịt, kẻ kia là chỉ kẻ mưu hại nàng ta, hay kẻ trực tiếp làm nàng ta thất thân?
Nàng ta nghĩ không thấu liền mười mươi nói rõ: "Hắn ta là tên hạ nhân chẻ củi bên Lưu Các viên, giả mạo làm xa phu của ta.

Lúc đại di nương vào trong tự dâng hương thì lôi kéo ta...!ta...!Sau đó...!Lưu thị cư nhiên còn dung túng hắn ta!!! Giữ hắn lại trong viện tử ả ta mấy hôm nay!!!".

Từ Châu Hiền suýt thì bật cười, đôi mẹ con này quá đỗi ngu xuẩn đâu, đã bị chỉnh còn không biết giết chết tên hạ nhân kia bịt mồm, cư nhiên còn để hắn ta sống sót lưu lại hậu họa.

Mà Lưu thị cũng quả thật cao tay, để lại tên hạ nhân kia lượn lờ trước mắt đại di nương, không phải là muốn dọa sợ địch thủ tới chết hay sao.

So với trực tiếp giết chết đối phương, giày vò hắn tới thấp thỏm dở sống dở chết mới là đáng sợ nhất.

Từ Thi Vũ thấy Từ Châu Hiền không tỏ thái độ gì thì thập phần gấp gáp, chanh chua thốt lên: "Ả Lưu thị đó sớm hay muộn cũng sẽ phanh phui chuyện này!!! Ngươi nhất định phải đưa ta nhập cung làm phi, bằng không sớm hay muộn ta sẽ sống không nổi!!!".

Từ Châu Hiền cười cười, nàng thẳng thừng nói: "Đại tỷ, tỷ thất thân không phải chuyện đùa.

Lời thật mất lòng, tỷ hiện tại muốn gả cho kẻ khác làm thiếp còn khó, nhập cung làm phi quả là trèo cao không sợ chết.

Huống hồ bên chỗ Lưu thị còn đang giữ bằng chứng trọng yếu, tỷ nghĩ ả ta sẽ để tỷ thuận lợi nhập cung?".

Từ Thi Vũ chân đều nhũn ra, trực tiếp ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng xám kinh hách.

Chuyện đến bước đường này, nàng ta chỉ có nước trốn càng xa càng tốt, bằng không để Từ Khải biết, nàng ta khó mà toàn mạng.

Từ Châu Hiền từ trên cao nhìn xuống Từ Thi Vũ, đáy mắt ẩn hiện mỉa mai.

Ả nữ nhân từng chà đạp thân phận thứ nữ của nàng, cho nàng nếm không ít thứ đắng.

Hiện tại coi như thiên địa luân chuyển.

Từ Thi Vũ mấp máy môi, run rẩy ra lệnh cho Từ Châu Hiền điển hình sắp chết mà điên rồ: "Ngươi nhất định phải giúp ta!! Bằng không chết ta cũng phải kéo theo đệm lưng!! Ngươi đừng nghĩ Lưu thị dễ dàng tha cho ngươi!!!".

Từ Châu Hiền mỉm cười, dường như bị chọc cười, nàng hời hợt vuốt vuốt viền văn thêu trên tay áo: "Đại tỷ, dường như tỷ quên tỷ đang cầu cạnh, hay là đến uy hiếp?".

Từ Thi Vũ há hốc mồm, nàng ta đương nhiên hiểu, nàng ta trừ bám víu vào Từ Châu Hiền thì đã không còn đường sống khác.

Nếu Từ Châu Hiền không giúp.

Ả ta cũng chỉ thành kẻ điên mà chờ chết.

Từ Châu Hiền thấy Từ Thi Vũ bị dọa sợ đến vậy thì trong lòng khó nén một tia hả hê.

Nàng tiến lên một bước, đỡ đối phương đứng dậy, hòa ái vỗ vỗ mu bàn tay Từ Thi Vũ, an ủi nói: "Đại tỷ dù thế nào cũng là thứ nữ như ta, ta làm sao thấy chết không cứu được.

Tỷ đừng lo, chuyện đâu còn có đó, thân làm muội muội, ta đành giúp đỡ tỷ một hai đâu".

Từ Thi Vũ một bộ mờ mịt, vừa kinh hãi vừa sợ sệt, quả thật thái độ Từ Châu Hiền lúc gần lúc xa, nàng ta có cảm giác bản thân dạo đủ một chốn địa lao..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương