Yêu
-
Chương 38
Lễ tình nhân, ngày lễ lãng mạn, tình thoại say lòng người.
Mười năm là bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây, lại bao nhiêu ngày… Càng là tĩnh nghĩa bao sâu.
Thanh Đồng ngạc nhiên nhìn người trước mắt, có lẽ Thượng Đế lén nghe nỗi lòng của cô, cho bọn họ gặp lại nhau.
“Mặc Tuân!” Cô thỏ thẻ gọi tên anh.
Mặc Tuân cúi người, phủ môi lên môi cô. Nụ hôn này nóng bỏng hơn thường ngày rất nhiều. Thanh Đồng cố gắng chớp mắt vài cái, trong đầu vẫn còn lởn vởn câu nói kia: Đợi đến ngày tổ chức hôn lễ là có thể động phòng.
Nhưng không biết sao cô không thể cưỡng lại sự dụ dỗ của Lâm Mặc Tuân, dần dần bị cuốn hút.
Khi hai người gần như không còn mảnh vải che thân, Thanh Đồng mắc cỡ, không biết nên nhìn vào đâu.
Lâm Mặc Tuân cắn tai cô, “Bà Lâm có muốn tỉ mỉ nghiên cứu vóc dáng chồng mình không, sẽ không kém nam thần của em đâu.” Lâm tiên sinh đúng là nhớ dai, thế mà vẫn nhớ chuyện ai đấy hâm mộ ngôi sao thời trung học.
Cả người Thanh Đồng đầy mồ hôi, lòng bàn tay chạm vào người anh, nóng như có lửa. Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, liên miệng khen ngợi: “Cũng được lắm!”
Anh từ từ áp lên, đôi môi hôn từng chỗ một trên người cô, tuyên cáo chủ quyền của bản thân. Thanh Đồng chẳng cảm nhận được cái gì gọi là niềm vui sướng như si như say mà Hiểu Như và Thanh Nguyệt nói.
Mặc Tuân sửa sang lại sạch sẽ cho cô, rót một chén nước. Thanh Đồng uống nửa chén, mệt mỏi nằm vùi trong chăn. Cô nhìn Mặc Tuân: “Sao anh không mệt tí nào thế?”
Mặc Tuân uống cạn chỗ nước còn lại, quay về giường nằm cạnh cô, vươn tay ôm cô. Thanh Đồng nhắm mắt nghe tiếng trái tim anh đập, dần dần buồn ngủ.
“Thanh Đồng, sức lực của anh chưa hết đâu.”
Nháy mắt cảm giác buồn ngủ của Thanh Đồng bị dọa chạy mất một nửa, cả người cô đều đau, xương như nứt hết. “Hiện tại em không còn tí sức lực nào hết.” Cô mệt mỏi nói, “Sau khi tựu trường, nhất định phải nói cho Hiểu Như biết, độ tin cậy của tiểu thuyết và phim ảnh không cao.”
Cô trở mình tìm một vị trí thoải mái, trong lúc thiu thiu, nghe thấy ai đấy khàn giọng nói: “Anh không ngại chứng minh tiểu thuyết và phim ảnh nói rất đúng đâu.”
Cả người Thanh Đồng cứng đờ: “Chồng, ngủ!”
Giây sau người nào đó không hề trêu cô nữa. Khóe môi anh là vui vẻ nhu hòa.
Hôm sau, Thanh Đồng tỉnh lại, xem điện thoại thì đã hơn tám giờ. Cảm giác giấc ngủ này rất trầm. Người bên cạnh đã không thấy bóng dáng tự bao giờ, cô đưa tay sờ chỗ của anh, vẫn âm ấm. Thanh Đồng nhúc nhích định đứng dậy, ai ngờ vừa động liền cảm thấy cả người như không phải của mình, đành ngã xuống.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói loáng thoáng. Thanh Đồng mơ mơ màng màng.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Mặc Tuân mặc quần áo ở nhà, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng.
Thanh Đồng cười tủm tỉm. Mặc Tuân kéo cô ngồi dậy, giơ tay vuốt lại những sợi tóc tơ của cô. Tóc của cô dài đến ngang hông, nuôi bao năm mà chẳng dài thêm tí nào. “Mệt lắm à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Thanh Đồng thở hắt ra, gật đầu, “May mà hôm nay không có tiết.”
Tay anh nhẹ nhàng xoa bóp hông cô, “Dậy ăn sáng đi, mẹ tới.”
Giây sau cả người cô cứng đờ, nhìn anh bằng vẻ ngạc nhiên tột độ, vẻ mặt nhăn nhó: “Sao anh không gọi em sớm?”
Mặc Tuân cong miệng: “Gọi em ba lần.” Anh giơ ba ngón tay lên.
Thanh Đông hốt hoảng: “Quần áo của em!”
Mặc Tuân cầm quần áo: “Đừng vội, anh với mẹ vẫn chưa ăn sáng.”
Thanh Đồng:…
Dưới sự giúp đỡ của Mặc Tuân, cuối cùng cô cũng thay quần áo xong, cô cảm giác như không đất dung thân, sâu kín nói: “Thế này có gọi là bắt gian tại trận không?”
Đáy mắt anh liền tối sầm lại: “Dầu gì cũng là nghiên cứu sinh khoa tiếng Trung, thế mà dùng thành ngữ lung tung cả lên. Đi rửa mặt đi.”
Thanh Đồng ngoan ngoãn nói: “Dọn giường đã.”
Mặc Tuân vốn định dọn dẹp lúc cô rửa mặt, làm gì có chuyện bà Lâm chịu khó bực này, chủ quyền trong nhà hoàn toàn thuộc về cô, anh mừng rỡ nghe lời. Trên giường lung tung, lộn xộn. Cô tháo ga giường ra, anh lấy chiếc ga mới ra thay.
Khuôn mặt Thanh Đồng đỏ bừng: “Em đi rửa mặt đã, cứ cất ga giường trước đã.”
Lâm tiên sinh tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô, chiếc ga giường có kỉ niệm đầy ý nghĩa này tất nhiên phải cất kỹ rồi.
Lúc đi ra, vẻ mặt mẹ Lâm không có gì gọi là khó xử. “Thanh Đồng, vừa khéo mẹ đi ngang qua đây, nên mang theo đồ ăn sáng cho hai đứa.”
Thanh Đồng nhìn một bàn đầy món ăn, không có khẩu vị: “Cảm ơn mẹ.”
Sự thật là không phải mẹ Lâm đi ngang qua mà là cố ý đến đây bồi bổ cho hai người. Mẹ Lâm cười tươi rói: “Cơm trưa cũng đã xong hết rồi. Chiều nay mẹ và ba con đến thành phố D, hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thanh Đồng im lặng ăn sáng, Mặc Tuân gật đầu. Ăn cơm trưa xong, Thanh Đồng về nhà. Lục Nhuế Chi đã nhìn ra mờ ám, nhưng không nói gì.
Con gái cũng đã chứng nhận rồi, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thanh Đồng, tâm tình Lục Nhuế Chi thư sướng hơn nhiều, múc thêm một chén cháo gà cho cô.
“Còn nửa năm nữa là con tốt nghiệp, mẹ và ba con nghĩ thế này, vẫn là ở lại đại học thôi. Không có áp lực khi học tiến sĩ, thời gian rảnh cũng nhiều hơn, con thấy sao?”
Thanh Đồng suy nghĩ, quả thật như vậy cũng tốt lắm.
Sau khi khai giảng, mọi người lục tục về trường. Trần Lộ và Hiểu Như vừa thấy Thanh Đồng liền bắt đầu nghiêm hình bức cung, sau khi lấy được đáp án, gương mặt hai người đều là vẻ không thể tin nổi.
Hiểu Như: “Có một lần thật á?”
Trần Lộ: “Sao thế được? Thanh Đồng, cậu đang lừa bọn mình đấy hả?”
Hiểu Như gật đầu: “Vất vả lắm mới vỗ béo được ít thịt, sao không nhai thêm mấy lần?”
Trần Lộ phụ họa: “Đúng thế!”
Thanh Đồng giận, “Định mời các cậu đi ăn cơm, quên đi.”
Hiểu Như: “Hôm nay thời tiết mát mẻ sáng sủa, đi thôi. Thanh Đồng, bao giờ giáo sư Lâm tới đón bọn mình?”
Thanh Đồng:…
Ba người cùng xuống lầu, ánh mắt trời ấm áp, gió xuân phơi phới. Hiểu Như cầm tay Thanh Đồng, ngắm nghía kĩ càng chiếc nhẫn của cô: “Phúc lợi của giáo viên Toán học quả là quá tốt.”
Trần Lộ tán thưởng: “Mình cứ tưởng giáo sư Toán học đều là mấy ông già cổ hủ nghiêm cẩn, ai dè giáo sư Lâm tinh tế mà đa tình gớm. Nhẫn Darry nhé*!”
“Cả đời của một người đàn ông chỉ một chiếc!*” Hai người tự diễn sâu, cả đường tự lẩm bẩm.
*Nhẫn Darry: là nhẫn kim cương dùng để cầu hôn và là nhãn hiệu truyền bá văn hóa châu báu tình yêu đích thực đầy lãng mạn, thuộc tập đoàn châu báu Hongkong Darry. Câu “cả đời một chiếc” trong câu nói của Hiểu Như chính là câu slogan của nhẫn Darry, ý là “cả đời chỉ một chân tình”.
Thỉnh thoảng có người nhìn sang. Hiểu Như cau mày: “Thật là, chưa từng thấy thiếu nữ như hoa bao giờ à?”
Thanh Đồng không muốn đi chung với hai người họ nữa.
Trần Lộ lén lút nói: “Sau này lúc nói chuyện bọn mình phải sửa lời, mình với cậu vẫn là thiếu nữ như hoa, còn kia đã là thiếu phụ rồi.”
“Về chuyện này thì có phải các cậu không muốn làm phù dâu không.” Thanh Đồng ý tứ sâu xa.
Hiểu Như và Trần Lộ cùng nhìn cô, trăm miệng một lời, “Bọn mình chỉ cần hoa cưới thôi.”
Thanh Đồng trở thành người kết hôn thứ hai trong phòng kí túc bọn họ, nhớ hôm Chu Thanh Nguyệt kết hôn, người nhận được hoa cưới là cô, cho nên hoa cưới quan trọng hơn phù dâu nhiều.
Mười năm là bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút, bao nhiêu giây, lại bao nhiêu ngày… Càng là tĩnh nghĩa bao sâu.
Thanh Đồng ngạc nhiên nhìn người trước mắt, có lẽ Thượng Đế lén nghe nỗi lòng của cô, cho bọn họ gặp lại nhau.
“Mặc Tuân!” Cô thỏ thẻ gọi tên anh.
Mặc Tuân cúi người, phủ môi lên môi cô. Nụ hôn này nóng bỏng hơn thường ngày rất nhiều. Thanh Đồng cố gắng chớp mắt vài cái, trong đầu vẫn còn lởn vởn câu nói kia: Đợi đến ngày tổ chức hôn lễ là có thể động phòng.
Nhưng không biết sao cô không thể cưỡng lại sự dụ dỗ của Lâm Mặc Tuân, dần dần bị cuốn hút.
Khi hai người gần như không còn mảnh vải che thân, Thanh Đồng mắc cỡ, không biết nên nhìn vào đâu.
Lâm Mặc Tuân cắn tai cô, “Bà Lâm có muốn tỉ mỉ nghiên cứu vóc dáng chồng mình không, sẽ không kém nam thần của em đâu.” Lâm tiên sinh đúng là nhớ dai, thế mà vẫn nhớ chuyện ai đấy hâm mộ ngôi sao thời trung học.
Cả người Thanh Đồng đầy mồ hôi, lòng bàn tay chạm vào người anh, nóng như có lửa. Cô nhanh chóng nhìn lướt qua, liên miệng khen ngợi: “Cũng được lắm!”
Anh từ từ áp lên, đôi môi hôn từng chỗ một trên người cô, tuyên cáo chủ quyền của bản thân. Thanh Đồng chẳng cảm nhận được cái gì gọi là niềm vui sướng như si như say mà Hiểu Như và Thanh Nguyệt nói.
Mặc Tuân sửa sang lại sạch sẽ cho cô, rót một chén nước. Thanh Đồng uống nửa chén, mệt mỏi nằm vùi trong chăn. Cô nhìn Mặc Tuân: “Sao anh không mệt tí nào thế?”
Mặc Tuân uống cạn chỗ nước còn lại, quay về giường nằm cạnh cô, vươn tay ôm cô. Thanh Đồng nhắm mắt nghe tiếng trái tim anh đập, dần dần buồn ngủ.
“Thanh Đồng, sức lực của anh chưa hết đâu.”
Nháy mắt cảm giác buồn ngủ của Thanh Đồng bị dọa chạy mất một nửa, cả người cô đều đau, xương như nứt hết. “Hiện tại em không còn tí sức lực nào hết.” Cô mệt mỏi nói, “Sau khi tựu trường, nhất định phải nói cho Hiểu Như biết, độ tin cậy của tiểu thuyết và phim ảnh không cao.”
Cô trở mình tìm một vị trí thoải mái, trong lúc thiu thiu, nghe thấy ai đấy khàn giọng nói: “Anh không ngại chứng minh tiểu thuyết và phim ảnh nói rất đúng đâu.”
Cả người Thanh Đồng cứng đờ: “Chồng, ngủ!”
Giây sau người nào đó không hề trêu cô nữa. Khóe môi anh là vui vẻ nhu hòa.
Hôm sau, Thanh Đồng tỉnh lại, xem điện thoại thì đã hơn tám giờ. Cảm giác giấc ngủ này rất trầm. Người bên cạnh đã không thấy bóng dáng tự bao giờ, cô đưa tay sờ chỗ của anh, vẫn âm ấm. Thanh Đồng nhúc nhích định đứng dậy, ai ngờ vừa động liền cảm thấy cả người như không phải của mình, đành ngã xuống.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói loáng thoáng. Thanh Đồng mơ mơ màng màng.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Mặc Tuân mặc quần áo ở nhà, khuôn mặt tràn đầy dịu dàng.
Thanh Đồng cười tủm tỉm. Mặc Tuân kéo cô ngồi dậy, giơ tay vuốt lại những sợi tóc tơ của cô. Tóc của cô dài đến ngang hông, nuôi bao năm mà chẳng dài thêm tí nào. “Mệt lắm à?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Thanh Đồng thở hắt ra, gật đầu, “May mà hôm nay không có tiết.”
Tay anh nhẹ nhàng xoa bóp hông cô, “Dậy ăn sáng đi, mẹ tới.”
Giây sau cả người cô cứng đờ, nhìn anh bằng vẻ ngạc nhiên tột độ, vẻ mặt nhăn nhó: “Sao anh không gọi em sớm?”
Mặc Tuân cong miệng: “Gọi em ba lần.” Anh giơ ba ngón tay lên.
Thanh Đông hốt hoảng: “Quần áo của em!”
Mặc Tuân cầm quần áo: “Đừng vội, anh với mẹ vẫn chưa ăn sáng.”
Thanh Đồng:…
Dưới sự giúp đỡ của Mặc Tuân, cuối cùng cô cũng thay quần áo xong, cô cảm giác như không đất dung thân, sâu kín nói: “Thế này có gọi là bắt gian tại trận không?”
Đáy mắt anh liền tối sầm lại: “Dầu gì cũng là nghiên cứu sinh khoa tiếng Trung, thế mà dùng thành ngữ lung tung cả lên. Đi rửa mặt đi.”
Thanh Đồng ngoan ngoãn nói: “Dọn giường đã.”
Mặc Tuân vốn định dọn dẹp lúc cô rửa mặt, làm gì có chuyện bà Lâm chịu khó bực này, chủ quyền trong nhà hoàn toàn thuộc về cô, anh mừng rỡ nghe lời. Trên giường lung tung, lộn xộn. Cô tháo ga giường ra, anh lấy chiếc ga mới ra thay.
Khuôn mặt Thanh Đồng đỏ bừng: “Em đi rửa mặt đã, cứ cất ga giường trước đã.”
Lâm tiên sinh tất nhiên biết suy nghĩ trong lòng cô, chiếc ga giường có kỉ niệm đầy ý nghĩa này tất nhiên phải cất kỹ rồi.
Lúc đi ra, vẻ mặt mẹ Lâm không có gì gọi là khó xử. “Thanh Đồng, vừa khéo mẹ đi ngang qua đây, nên mang theo đồ ăn sáng cho hai đứa.”
Thanh Đồng nhìn một bàn đầy món ăn, không có khẩu vị: “Cảm ơn mẹ.”
Sự thật là không phải mẹ Lâm đi ngang qua mà là cố ý đến đây bồi bổ cho hai người. Mẹ Lâm cười tươi rói: “Cơm trưa cũng đã xong hết rồi. Chiều nay mẹ và ba con đến thành phố D, hai đứa nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thanh Đồng im lặng ăn sáng, Mặc Tuân gật đầu. Ăn cơm trưa xong, Thanh Đồng về nhà. Lục Nhuế Chi đã nhìn ra mờ ám, nhưng không nói gì.
Con gái cũng đã chứng nhận rồi, lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thanh Đồng, tâm tình Lục Nhuế Chi thư sướng hơn nhiều, múc thêm một chén cháo gà cho cô.
“Còn nửa năm nữa là con tốt nghiệp, mẹ và ba con nghĩ thế này, vẫn là ở lại đại học thôi. Không có áp lực khi học tiến sĩ, thời gian rảnh cũng nhiều hơn, con thấy sao?”
Thanh Đồng suy nghĩ, quả thật như vậy cũng tốt lắm.
Sau khi khai giảng, mọi người lục tục về trường. Trần Lộ và Hiểu Như vừa thấy Thanh Đồng liền bắt đầu nghiêm hình bức cung, sau khi lấy được đáp án, gương mặt hai người đều là vẻ không thể tin nổi.
Hiểu Như: “Có một lần thật á?”
Trần Lộ: “Sao thế được? Thanh Đồng, cậu đang lừa bọn mình đấy hả?”
Hiểu Như gật đầu: “Vất vả lắm mới vỗ béo được ít thịt, sao không nhai thêm mấy lần?”
Trần Lộ phụ họa: “Đúng thế!”
Thanh Đồng giận, “Định mời các cậu đi ăn cơm, quên đi.”
Hiểu Như: “Hôm nay thời tiết mát mẻ sáng sủa, đi thôi. Thanh Đồng, bao giờ giáo sư Lâm tới đón bọn mình?”
Thanh Đồng:…
Ba người cùng xuống lầu, ánh mắt trời ấm áp, gió xuân phơi phới. Hiểu Như cầm tay Thanh Đồng, ngắm nghía kĩ càng chiếc nhẫn của cô: “Phúc lợi của giáo viên Toán học quả là quá tốt.”
Trần Lộ tán thưởng: “Mình cứ tưởng giáo sư Toán học đều là mấy ông già cổ hủ nghiêm cẩn, ai dè giáo sư Lâm tinh tế mà đa tình gớm. Nhẫn Darry nhé*!”
“Cả đời của một người đàn ông chỉ một chiếc!*” Hai người tự diễn sâu, cả đường tự lẩm bẩm.
*Nhẫn Darry: là nhẫn kim cương dùng để cầu hôn và là nhãn hiệu truyền bá văn hóa châu báu tình yêu đích thực đầy lãng mạn, thuộc tập đoàn châu báu Hongkong Darry. Câu “cả đời một chiếc” trong câu nói của Hiểu Như chính là câu slogan của nhẫn Darry, ý là “cả đời chỉ một chân tình”.
Thỉnh thoảng có người nhìn sang. Hiểu Như cau mày: “Thật là, chưa từng thấy thiếu nữ như hoa bao giờ à?”
Thanh Đồng không muốn đi chung với hai người họ nữa.
Trần Lộ lén lút nói: “Sau này lúc nói chuyện bọn mình phải sửa lời, mình với cậu vẫn là thiếu nữ như hoa, còn kia đã là thiếu phụ rồi.”
“Về chuyện này thì có phải các cậu không muốn làm phù dâu không.” Thanh Đồng ý tứ sâu xa.
Hiểu Như và Trần Lộ cùng nhìn cô, trăm miệng một lời, “Bọn mình chỉ cần hoa cưới thôi.”
Thanh Đồng trở thành người kết hôn thứ hai trong phòng kí túc bọn họ, nhớ hôm Chu Thanh Nguyệt kết hôn, người nhận được hoa cưới là cô, cho nên hoa cưới quan trọng hơn phù dâu nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook