Yêu
-
Chương 24
Giáo sư Cố nhìn xe và người trên xe, hoàn toàn rơi vào sợ hãi. Giáo sư Cố trước giờ luôn có tài ăn nói đang cùng con gái bảo bối nhà mình bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt quả thật là vô cùng luống cuống.
Con rể tương lai muốn đến nhà. Nhưng người này quá ngoài ý muốn của ông.
Con rể đồng nghiệp.
Cố Thanh Đồng nhìn chung quanh, Lâm Mặc Tuân bên kia đã đẩy xe xong. Giáo sư Cố là tay lái xe mới, thường xuyên phải nhờ người giúp đỡ. Lâm Mặc Tuân thủng thẳng đi tới, trong chốc lát vẻ mặt hiện khó hiểu.
Ánh mắt Cố Thanh Đồng lóe lên một cái.
Trong lòng giáo sư Cố cảm khái vô hạn, cuối cùng con gái ông cũng lớn rồi.
Nhưng sao lại là Lâm Mặc Tuân thế này?
“Ba, đây là Mặc Tuân.” Cố Thanh Đồng nhẹ giọng nói, sau đó giới thiệu với Lâm Mặc Tuân: “Mặc Tuân, đây là ba em.” Một câu nói bình bình thản thản làm hai người đàn ông không thể nào bình tĩnh.
Cho dù Lâm Mặc Tuân có vân đạm phong khinh đi chăng nữa cũng tái hiện lại vẻ mặt vừa rồi của giáo sư Cố.
Cố Thanh Đồng tặc lưỡi: “Hai người đều biết nhau rồi, những thứ khác không cần con giới thiệu nữa.”
Giáo sư Cố và Lâm Mặc Tuân cùng nhìn về phía cô. Cố Thanh Đồng chậm rãi cúi đầu.
“Bác trai!” Lâm Mặc Tuân lễ phép chào.
Giáo sư Cố quen nghe anh gọi mình là “giáo sư Cố”, với xưng hô này của anh quả thực không quen tí nào. “Lên nhà ngồi một lúc đi.”
Lâm Mặc Tuân gật đầu. Giáo sư Cố đi trước, Lâm Mặc Tuân và Cố Thanh Đồng đi sau, anh không biết nên cười hay nên tức đây. Thành tích môn toán của Cố Thanh Đồng như vậy, ai mà ngờ được ba cô lại là giáo sư môn toán. Anh liếc cô một cái, giơ tay kéo tay cô: “Em bảo anh nên nói gì em đây?” Anh cố ý đè thấp giọng nói.
Cố Thanh Đồng thủ thỉ: “Anh xem, đây là trời cao sắp xếp để anh và ba em gặp nhau ngay lúc này. Hai người đều quen nhau, lại có chung đề tài.”
Giáo sư Cố nghe thấy tiếng thì thầm phía sau, sắc mặt đổi tới đổi lui, trong chớp mắt quay đầu lại nhìn, thấy hai người kia kéo tay nhau thì trong lòng như bị cái gì đó chặn lại.
Lúc mở cửa cũng dùng lực mạnh hơn bình thường.
Lục Nhuế Chi đang dọn dẹp, nghe động tĩnh liền nói: “Chuyện gì vậy, bốc hỏa à?”
Giáo sư Cố không thèm thay giầy: “Con rể ngày nhớ đêm mong của bà tới cửa rồi đấy.”
“Tử Chấp tới sao. Vậy ông cần gì làm vẻ mặt như vậy. Mau đổi giày đi, bẩn muốn chết!” Vẻ mặt Lục Nhuế Chi ghét bỏ.
Lúc Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân đi vào, vẻ mặt của Lục Nhuế Chi có thể gọi là biến hóa đặc sắc, hoàn toàn miêu tả được tinh hoa của hai chữ “vui mừng”.
“Bác gái, chào bác, cháu là Lâm Mặc Tuân.” Ai đấy khiêm tốn, bình tĩnh nói.
“Chuyện gì…” Lục Nhuế Chi liếc giáo sư Cố, vẻ mặt trách móc. “Ngồi đi, Thanh Đồng, đi pha trà đi.” Lục Nhuế Chi sai bảo.
Cố Thanh Đồng le lưỡi với Lâm Mặc Tuân sau đó đi pha trà.
Lâm Mặc Tuân nói đơn giản “Hôm nọ ba mẹ cháu gặp qua Thanh Đồng, vốn là cháu và Thanh Đồng bàn bạc xem lúc nào tới chào hai bác, không ngờ lúc nãy gặp bác trai ở dưới lầu.” Càng không ngờ là bác là ba của Thanh Đồng.
Lục Nhuế Chi âm thầm quan sát, trong lòng có suy nghĩ. Bảo sao dạo này Thanh Đồng không về nhà, hóa ra là nói chuyện yêu đương, hôm nọ còn đi gặp người lớn nữa kia.
Trong lòng bà có cảm khái khác thường: “Con bé thanh Đồng này, chuyện gì cũng để trong lòng, chuyện người yêu cũng không nói với hai bác, ngay cả chuyện đi gặp người lớn cũng không bàn bạc với hai bác, chẳng sợ mất lễ phép gì cả.” Lục Nhuế Chi bình tĩnh nói.
Sau khi giáo sư Cố biết Thanh Đồng đã gặp ba mẹ Lâm Mặc Tuân, ánh mắt liền nhìn chằm chằm bóng dáng đang bận bịu trong bếp, ánh mắt sáng trưng.
Cố Thanh Đồng bưng ba chén trà lên phòng khách, nghe Lâm Mặc Tuân đang tự giới thiệu bản thân. Cô cười hinh hích, thả từng ly trà xuống trước mặt ba người.
Lục Nhuế Chi nghe một lúc lâu, liền hiểu rõ: “Thì ra cháu và Thanh Đồng là bạn học?” Lúc trước bà đến Định Lăng tìm hiệu trưởng nói chuyện của Thanh Đồng, có nghe tên anh. Lúc ấy giáo viên Định Lăng khá tán thưởng anh.
Lâm Mặc Tuân gật đầu: “Vâng, bọn cháu là bạn học lớp mười.”
Vẻ mặt Lục Nhuế Chi thay đổi.
Lâm Mặc Tuân nhanh chóng bồi thêm một câu: “Bác gái, khi đó bọn cháu chỉ là tình bạn đơn thuần. Huống chi Thanh Đồng không nói bao nhiêu câu với cháu.”
Khóe môi giáo sư Cố giương lên: “Quan hệ của hai đứa không tốt à?”
Khóe mắt Cố Thanh Đồng giật giật.
Lâm Mặc Tuân cười yếu ớt: “Cô ấy ghen tị thành tích môn toán của cháu tốt hơn cô ấy, xếp hạng đều ở trên nên không nói chuyện với cháu.”
Lục Nhuế Chi không kìm được cười, bà cười lên làm khuôn mặt giãn ra nhiều. Trong nháy mắt không khí hài hòa hơn hẳn.
Ấn tượng của Lục Nhuế Chi và giáo sư Cố với Lâm Mặc Tuân rất tốt. Chỉ là ngạc nhiên quá mức nên không thân thiện như ngày thường.
Cố Thanh Đồng đưa anh xuống tầng, hai người im lặng suốt dọc đường đi.
Lâm Mặc Tuân thở dài một hơi: “Em hoàn toàn xứng đáng là ninja!” Cố Thanh Đồng ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong: “Nhiều lần định nói cùng họ nhưng không biết nên mở miệng như nào.” Cô đảo mắt, ánh mắt hơi tối lại.
Có nên nói với anh không? Cố Thanh Đồng khẽ nhíu mày.
“Nét mặt bác trai nhìn anh cứ như anh lừa gạt ông ấy vậy.” Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ nói.
Cố Thanh Đồng nhếch miệng: “Lát nữa em sẽ giải thích với họ.” Cô nắm tay anh: “Ba mẹ em sáng suốt lắm.”
Lâm Mặc Tuân cười, giữ chặt khăn quàng cổ của cô, ôm nhẹ lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt cô: “Lên đi.” Trong mắt anh mang theo mấy phần cưng chiều khó tả.
Cố Thanh Đồng nhìn anh: “Đi đường cẩn thận.”
Nhìn xe anh dần biến mất trong màn đêm giá rét, trong lòng cô thầm nhủ, chờ một thời gian nữa đi.
Về đến nhà, giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi vẫn ngồi trên ghế salon, cùng nhìn cô. Cố Thanh Đồng đi tới, ngồi đối diện họ.
Trà trên khay đã lạnh ngắt.
Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi: “Ba mẹ, con xin lỗi.”
Vẻ mặt Lục Nhuế Chi đanh lại: “Thanh Đồng, con có chủ ý của con, ba mẹ biết. Nhưng đây không phải chuyện nhỏ, sao con có thể qua loa như vậy.”
Giáo sư Cố tuy trầm mặc nhưng dĩ nhiên đứng bên phe Lục Nhuế Chi.
Cố Thanh Đồng rất áy máy, thật ra thì cô đã chuẩn bị tốt, cô mở miệng: “Con định sau khi tốt nghiệp sẽ dạy học trong trường tiểu học, cả đời chỉ một…”
Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi thầm thở ra một hơi khí lạnh.
Cô nói tiếp: “Nhưng bây giờ con thay đổi suy nghĩ rồi.”
Lục Nhuế Chi không biết Thanh Đồng lại có suy nghĩ này, tay bà khẽ run: “Thanh Đồng…”
“Mẹ, mẹ yên tâm, qua cả rồi. Bây giờ con rất vui vẻ, thật đấy.” Cô bình tĩnh nói, hơi buồn bã: “Chẳng qua là con và Tử Chấp còn có thể như hồi bé thì tốt hơn. Nhưng làm người không thể đòi hỏi quá nhiều.” Cô thở dài một hơi.
Cố Thanh Đồng cúi thấp đầu. “Ba, khi còn bé con từng hỏi ba về tên của con, tại sao lại đặt là ‘Thanh Đồng’. Lúc ấy ba nói cho con biết, ba thích nhân vật Thục kim ân cừu lục, nên gọi con là Thanh Đồng, con vẫn cứ luôn cho là như vậy.”
Giáo sư Cố cứng đờ người, trán nảy lên thình thịch. Đột nhiên đại não có dây cung căng lên. Tựa như bí mật được thời gian che giấu bị vạch trần.
Dưới ánh đèn ấm áp, một nhà ba người ngồi trầm mặc.
Cố chậm rãi nói từng chữ, trong giọng nói mang theo mệt mỏi vô hạn: “Năm lớp mười con biết cả rồi.”
Cố Thanh Đồng cúi đầu rất thấp, trong mắt lấp lánh ánh nước. Cô nắm chặt tay, chân mày nhíu chặt lại. Ban đêm tĩnh lặng nhưng không yên bình như mọi hôm.
Con rể tương lai muốn đến nhà. Nhưng người này quá ngoài ý muốn của ông.
Con rể đồng nghiệp.
Cố Thanh Đồng nhìn chung quanh, Lâm Mặc Tuân bên kia đã đẩy xe xong. Giáo sư Cố là tay lái xe mới, thường xuyên phải nhờ người giúp đỡ. Lâm Mặc Tuân thủng thẳng đi tới, trong chốc lát vẻ mặt hiện khó hiểu.
Ánh mắt Cố Thanh Đồng lóe lên một cái.
Trong lòng giáo sư Cố cảm khái vô hạn, cuối cùng con gái ông cũng lớn rồi.
Nhưng sao lại là Lâm Mặc Tuân thế này?
“Ba, đây là Mặc Tuân.” Cố Thanh Đồng nhẹ giọng nói, sau đó giới thiệu với Lâm Mặc Tuân: “Mặc Tuân, đây là ba em.” Một câu nói bình bình thản thản làm hai người đàn ông không thể nào bình tĩnh.
Cho dù Lâm Mặc Tuân có vân đạm phong khinh đi chăng nữa cũng tái hiện lại vẻ mặt vừa rồi của giáo sư Cố.
Cố Thanh Đồng tặc lưỡi: “Hai người đều biết nhau rồi, những thứ khác không cần con giới thiệu nữa.”
Giáo sư Cố và Lâm Mặc Tuân cùng nhìn về phía cô. Cố Thanh Đồng chậm rãi cúi đầu.
“Bác trai!” Lâm Mặc Tuân lễ phép chào.
Giáo sư Cố quen nghe anh gọi mình là “giáo sư Cố”, với xưng hô này của anh quả thực không quen tí nào. “Lên nhà ngồi một lúc đi.”
Lâm Mặc Tuân gật đầu. Giáo sư Cố đi trước, Lâm Mặc Tuân và Cố Thanh Đồng đi sau, anh không biết nên cười hay nên tức đây. Thành tích môn toán của Cố Thanh Đồng như vậy, ai mà ngờ được ba cô lại là giáo sư môn toán. Anh liếc cô một cái, giơ tay kéo tay cô: “Em bảo anh nên nói gì em đây?” Anh cố ý đè thấp giọng nói.
Cố Thanh Đồng thủ thỉ: “Anh xem, đây là trời cao sắp xếp để anh và ba em gặp nhau ngay lúc này. Hai người đều quen nhau, lại có chung đề tài.”
Giáo sư Cố nghe thấy tiếng thì thầm phía sau, sắc mặt đổi tới đổi lui, trong chớp mắt quay đầu lại nhìn, thấy hai người kia kéo tay nhau thì trong lòng như bị cái gì đó chặn lại.
Lúc mở cửa cũng dùng lực mạnh hơn bình thường.
Lục Nhuế Chi đang dọn dẹp, nghe động tĩnh liền nói: “Chuyện gì vậy, bốc hỏa à?”
Giáo sư Cố không thèm thay giầy: “Con rể ngày nhớ đêm mong của bà tới cửa rồi đấy.”
“Tử Chấp tới sao. Vậy ông cần gì làm vẻ mặt như vậy. Mau đổi giày đi, bẩn muốn chết!” Vẻ mặt Lục Nhuế Chi ghét bỏ.
Lúc Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân đi vào, vẻ mặt của Lục Nhuế Chi có thể gọi là biến hóa đặc sắc, hoàn toàn miêu tả được tinh hoa của hai chữ “vui mừng”.
“Bác gái, chào bác, cháu là Lâm Mặc Tuân.” Ai đấy khiêm tốn, bình tĩnh nói.
“Chuyện gì…” Lục Nhuế Chi liếc giáo sư Cố, vẻ mặt trách móc. “Ngồi đi, Thanh Đồng, đi pha trà đi.” Lục Nhuế Chi sai bảo.
Cố Thanh Đồng le lưỡi với Lâm Mặc Tuân sau đó đi pha trà.
Lâm Mặc Tuân nói đơn giản “Hôm nọ ba mẹ cháu gặp qua Thanh Đồng, vốn là cháu và Thanh Đồng bàn bạc xem lúc nào tới chào hai bác, không ngờ lúc nãy gặp bác trai ở dưới lầu.” Càng không ngờ là bác là ba của Thanh Đồng.
Lục Nhuế Chi âm thầm quan sát, trong lòng có suy nghĩ. Bảo sao dạo này Thanh Đồng không về nhà, hóa ra là nói chuyện yêu đương, hôm nọ còn đi gặp người lớn nữa kia.
Trong lòng bà có cảm khái khác thường: “Con bé thanh Đồng này, chuyện gì cũng để trong lòng, chuyện người yêu cũng không nói với hai bác, ngay cả chuyện đi gặp người lớn cũng không bàn bạc với hai bác, chẳng sợ mất lễ phép gì cả.” Lục Nhuế Chi bình tĩnh nói.
Sau khi giáo sư Cố biết Thanh Đồng đã gặp ba mẹ Lâm Mặc Tuân, ánh mắt liền nhìn chằm chằm bóng dáng đang bận bịu trong bếp, ánh mắt sáng trưng.
Cố Thanh Đồng bưng ba chén trà lên phòng khách, nghe Lâm Mặc Tuân đang tự giới thiệu bản thân. Cô cười hinh hích, thả từng ly trà xuống trước mặt ba người.
Lục Nhuế Chi nghe một lúc lâu, liền hiểu rõ: “Thì ra cháu và Thanh Đồng là bạn học?” Lúc trước bà đến Định Lăng tìm hiệu trưởng nói chuyện của Thanh Đồng, có nghe tên anh. Lúc ấy giáo viên Định Lăng khá tán thưởng anh.
Lâm Mặc Tuân gật đầu: “Vâng, bọn cháu là bạn học lớp mười.”
Vẻ mặt Lục Nhuế Chi thay đổi.
Lâm Mặc Tuân nhanh chóng bồi thêm một câu: “Bác gái, khi đó bọn cháu chỉ là tình bạn đơn thuần. Huống chi Thanh Đồng không nói bao nhiêu câu với cháu.”
Khóe môi giáo sư Cố giương lên: “Quan hệ của hai đứa không tốt à?”
Khóe mắt Cố Thanh Đồng giật giật.
Lâm Mặc Tuân cười yếu ớt: “Cô ấy ghen tị thành tích môn toán của cháu tốt hơn cô ấy, xếp hạng đều ở trên nên không nói chuyện với cháu.”
Lục Nhuế Chi không kìm được cười, bà cười lên làm khuôn mặt giãn ra nhiều. Trong nháy mắt không khí hài hòa hơn hẳn.
Ấn tượng của Lục Nhuế Chi và giáo sư Cố với Lâm Mặc Tuân rất tốt. Chỉ là ngạc nhiên quá mức nên không thân thiện như ngày thường.
Cố Thanh Đồng đưa anh xuống tầng, hai người im lặng suốt dọc đường đi.
Lâm Mặc Tuân thở dài một hơi: “Em hoàn toàn xứng đáng là ninja!” Cố Thanh Đồng ngẩng đầu lên, khóe môi cong cong: “Nhiều lần định nói cùng họ nhưng không biết nên mở miệng như nào.” Cô đảo mắt, ánh mắt hơi tối lại.
Có nên nói với anh không? Cố Thanh Đồng khẽ nhíu mày.
“Nét mặt bác trai nhìn anh cứ như anh lừa gạt ông ấy vậy.” Lâm Mặc Tuân bất đắc dĩ nói.
Cố Thanh Đồng nhếch miệng: “Lát nữa em sẽ giải thích với họ.” Cô nắm tay anh: “Ba mẹ em sáng suốt lắm.”
Lâm Mặc Tuân cười, giữ chặt khăn quàng cổ của cô, ôm nhẹ lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt cô: “Lên đi.” Trong mắt anh mang theo mấy phần cưng chiều khó tả.
Cố Thanh Đồng nhìn anh: “Đi đường cẩn thận.”
Nhìn xe anh dần biến mất trong màn đêm giá rét, trong lòng cô thầm nhủ, chờ một thời gian nữa đi.
Về đến nhà, giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi vẫn ngồi trên ghế salon, cùng nhìn cô. Cố Thanh Đồng đi tới, ngồi đối diện họ.
Trà trên khay đã lạnh ngắt.
Cố Thanh Đồng thở hắt ra một hơi: “Ba mẹ, con xin lỗi.”
Vẻ mặt Lục Nhuế Chi đanh lại: “Thanh Đồng, con có chủ ý của con, ba mẹ biết. Nhưng đây không phải chuyện nhỏ, sao con có thể qua loa như vậy.”
Giáo sư Cố tuy trầm mặc nhưng dĩ nhiên đứng bên phe Lục Nhuế Chi.
Cố Thanh Đồng rất áy máy, thật ra thì cô đã chuẩn bị tốt, cô mở miệng: “Con định sau khi tốt nghiệp sẽ dạy học trong trường tiểu học, cả đời chỉ một…”
Giáo sư Cố và Lục Nhuế Chi thầm thở ra một hơi khí lạnh.
Cô nói tiếp: “Nhưng bây giờ con thay đổi suy nghĩ rồi.”
Lục Nhuế Chi không biết Thanh Đồng lại có suy nghĩ này, tay bà khẽ run: “Thanh Đồng…”
“Mẹ, mẹ yên tâm, qua cả rồi. Bây giờ con rất vui vẻ, thật đấy.” Cô bình tĩnh nói, hơi buồn bã: “Chẳng qua là con và Tử Chấp còn có thể như hồi bé thì tốt hơn. Nhưng làm người không thể đòi hỏi quá nhiều.” Cô thở dài một hơi.
Cố Thanh Đồng cúi thấp đầu. “Ba, khi còn bé con từng hỏi ba về tên của con, tại sao lại đặt là ‘Thanh Đồng’. Lúc ấy ba nói cho con biết, ba thích nhân vật Thục kim ân cừu lục, nên gọi con là Thanh Đồng, con vẫn cứ luôn cho là như vậy.”
Giáo sư Cố cứng đờ người, trán nảy lên thình thịch. Đột nhiên đại não có dây cung căng lên. Tựa như bí mật được thời gian che giấu bị vạch trần.
Dưới ánh đèn ấm áp, một nhà ba người ngồi trầm mặc.
Cố chậm rãi nói từng chữ, trong giọng nói mang theo mệt mỏi vô hạn: “Năm lớp mười con biết cả rồi.”
Cố Thanh Đồng cúi đầu rất thấp, trong mắt lấp lánh ánh nước. Cô nắm chặt tay, chân mày nhíu chặt lại. Ban đêm tĩnh lặng nhưng không yên bình như mọi hôm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook