Yêu Vương Quỷ Phi
-
Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Công tử, công tử xem bên này thật náo nhiệt nha, mọi người đều chạy tới bên kia, không biết có chuyện gì xảy ra.”
Trong biển hoa bên Nguyệt hồ, có một người điệu bộ như gã sai vặt đưa mắt nhìn ra xa, nói với vị công tử trẻ tuổi bên cạnh.
Hai người này, vô luận là chủ hay tớ đều vô cùng tầm thường, không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào, giống như ai cũng có thể tùy tiện gặp trên đường, không hấp dẫn nổi hứng thú liếc mắt nhìn của người khác.
Duy chỉ một chuyện kì lạ, chính là khuôn mặt vị công tử kia dường như đỏ hơn có chút so với người bình thường, nhưng cũng không phải chuyện gì quá kì quái.
Bọn họ đứng trong bụi hoa, nhìn về phía biển người chen chúc như thủy triều, giống như ngôi sao quốc tế ở hiện đại đang đi trên đường thì bị fan hâm mộ bắt gặp.
Nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người có thể trông thấy một vị công tử trẻ tuổi, bởi vì khoảng cách xa, hơn nữa còn bị rất nhiều người vây quanh, thế nên không nhìn rõ được bộ dáng của hắn, nhưng chỉ như vậy đã thấy vô cùng hoàn mỹ.
Đám người xô xô đẩy đẩy, có mấy người còn đang cãi lộn gì đấy, cãi nhau rất to, cộng thêm các tạp âm bên ngoài, khiến cho xung quanh càng ầm ĩ.
“Công tử, ngài nói xem là ai vậy? Chúng ta qua xem đi!”
Vị công tử kia hờ hững rời ánh mắt, hiển nhiên là không có chút hứng thú, mặt không biểu tình nói: “Đông người lắm.”
Xem hoa rất tốt, xem náo nhiệt có cái gì hay chứ? Chẳng lẽ người nọ còn đẹp hơn cả hoa?
Gã sai vặt không khỏi có chút thất vọng, bĩu bĩu môi, đảo tròn con mắt, sau đó còn nói thêm: “Công tử, công tử xem bọn họ đều chạy tới kia, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là đại nhân vật nào sao?”
“Ngươi muốn xem thì tự mình đi đi.”
“Vậy sao được chứ? Thuộc hạ còn phải theo hầu công tử.”
“Vậy thì đứng yên đây.”
“…”
Công tử thực không hiểu phong tình, náo nhiệt như vậy mà không thèm liếc mắt xem!
Nhưng mà công tử hiển nhiên không hề muốn hi sinh tâm tình của mình để thỏa mãn lòng hiếu kì của hắn, chỉ đi dạo bên biển hoa, xa xa có âm thanh loáng thoáng truyền tới, ầm ĩ vô cùng, phân biệt được bọn họ đang nói cái gì. Huống hồ hắn cũng không thật sự đặc biệt hiếu kỳ muốn biết.
Trong mơ hồ, bỗng nhiên có mấy chữ đột ngột rõ ràng từ trong đám đông truyền ra, hắn sững sờ quay đầu, một lần nữa nhìn về phia đám người đang xô đẩy.
Đang định cất bước đi về phía bên kia, nhìn xem bên trong rốt cuộc là ai, thì đúng lúc này lại có người vội vàng chạy tới, nhìn thấy người nọ, hắn liền dừng bước lại, quay người hỏi: “Hổ Tử? Ngươi chạy nhanh như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người tới khoảng chừng hai mươi mốt tuổi, lớn lên khôi ngô cường tráng, vẻ mặt chất phác trung thực.
Hắn thở dốc hai tiếng, miễn cưỡng hít sâu nói: “Điềm Điềm, trong cửa hàng xảy ra chút chuyện, ngươi mau về xem chút đi.”
Hóa ra vị công tử ăn mặc vô cùng tầm thường này, chính là Đoan Mộc Điềm!
Vừa nghe cửa hàng xảy ra chuyện, nàng lập tức quăng nghi vấn vừa rồi lên chín tầng mây, gã sai vặt cũng cả kinh, hoàn toàn không còn chút tâm tư xem náo nhiệt nào nữa, vội vàng xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong đám người, Quân Tu Nhiễm đang liếc mắt nhìn đám đông, trên khuôn mặt lộ ra một chút mỉm cười hư hư thực thực, đảo mắt nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người thấy một thân ảnh xa xa, không khỏi sững sờ vội vàng quay đầu nhìn kĩ.
Người nọ đã quay người rời đi, nhưng một giây quay người kia, hắn thấy rõ được khuôn mặt của nàng.
Rất bình thường, không có bất kỳ điểm gì khiến người ta chú ý, càng không có cái bớt đỏ tiên diễm kia, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, trực giác mách bảo đó chính là người hắn muốn tìm!
Vội vàng quay người định đuổi theo, ngay lúc này trước mặt lại có một bóng người nhào qua, một nữ tử xinh đẹp xấu hổ mang theo e sợ đứng trước mắt hắn dịu dàng nói: “Tiểu nữ Giao Nguyệt Anh bái kiến Tam điện hạ, hôm nay có thể gặp được Tam điện hạ, quả thật là phúc đức ba đời của tiểu nữ. Nghe nói Tam điện hạ văn thao vũ lược, mưu trí vô song, tiểu nữ tử nhịn không được sinh lòng hâm mộ, không biết có thể may mắn được điện hạ chỉ điểm hay không?”
Bị nàng chặn lại như vậy, Quân Tu Nhiễm nhìn xuyên qua đám người đang hối hả, nhưng không nhìn thấy thân ảnh Đoan Mộc Điềm nữa, ánh mắt hắn lập tức lạnh xuống.
Tùy tùng bên cạnh nhìn thấy thế trong lòng không khỏi rùng mình, “vèo” một cái chạy tới trước mặt cô nương kia, đưa tay cản nàng, mà thân ảnh Quân Tu Nhiễm lại tức thì biến mất không thấy đâu nữa.
Giờ phút này, tâm tình của Quân Tu Nhiễm quả thực vô cùng kích động.
Cũng đã sắp mười năm qua đi, bọn họ đều đã lớn, so với lúc còn bé đã khác hoàn toàn, bất kể là hắn hay nàng.
Nhưng hắn biết rõ, người kia nhất định là Điềm Điềm, tuy khuôn mặt không giống, không có vết bớt màu đỏ đặc trưng kia, nhưng thần thái cùng dáng đi của nàng, thậm chí là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sắc bén, đều thuộc về người mà hắn nhớ nhung mỗi ngày!
Còn Đoan Mộc Điềm giờ phút này đã lên xe ngựa, tức tốc rời khỏi Nguyệt Hồ.
Tám năm trước, sau khi ca ca rời khỏi nhà đi rèn luyện, nàng cũng bắt đầu sự nghiệp của mình, đơn giản chỉ là một dự cảm thoáng qua, nhưng lại khiến nàng quyết đoán buông tha cho ý niệm tiếp tục bình tĩnh sống qua ngày trong sơn thôn nhỏ.
Cho dù đó là cuộc sống nàng thích nhất.
Thời gian tám năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không quá ngắn, nàng dựa vào số ngân phiếu tiểu thúc đưa cho trước kia, nhanh chóng phát triển sự nghiệp ở thế giới này.
Kiếp trước, mặc dù nàng không phải dân kinh doanh, nhưng buôn bán lại là môn trọng yếu nàng phải học trong chương trình, hơn nữa đã từng có một khoảng thời gian ngắn vì nhiệm vụ bí mật mà hoạt động buôn bán một thời gian, cho nên bây giờ, ngoại trừ lúc mới bắt đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh đã thuận buồm xuôi gió.
Nơi khởi điểm của nàng lúc đầu không phải trấn Khánh Phong hay mấy thành nhỏ phụ cận, mà là Hoa Thành!
Nơi đây được cho là nơi phồn hoa nhất phía nam Đại Viêm, đồng thời cũng là thành không quá xa thôn Tam Trạch.
Cho dù nàng đã sớm mở thêm những chi nhánh khác, nhưng theo lý mà nói, cửa hàng ở Hoa Thành vẫn là quan trọng nhất.
Trên xe ngựa, nàng hỏi Hổ Tử xem trong cửa hàng rốt cục là xảy ra chuyện gì, mà hắn phải chạy tới Nguyệt Hồ tìm nàng về giải quyết.
Sắc mặt Hổ Tử có chút khó coi, tiểu tử chất phác này đối với mọi người hiền lành vô cùng, rất ít khi bày sắc mặt với ai, nương theo sắc mặt của hắn bây giờ, hiển nhiên sự việc đã vượt khỏi khả năng nhẫn nại của hắn, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ!
“Là đại phu nhân Tạ gia!” Hắn nhíu mày, buồn bực nói, “Nàng dẫn người tới cửa hàng ầm ĩ, nói sau khi dùng son phấn trong cửa hàng chúng ta thì trên mặt bắt đầu nổi mụn, hại nàng không dám tùy tiện ra ngoài. Nàng nghi ngờ son phấn của chúng ta có độc, nhất định bắt chúng ta phải bồi thường, bằng không sẽ đi tố giác với quan phủ!”
Bên trong Hoa thành nhiều nhất chính là hoa, hương liệu tinh khiết thượng hạng để chế tác son phấn, Đoan Mộc Điềm đối với phương diện này cũng đã đặc biệt nghiên cứu, còn căn cứ theo dược lý nàng học được, phối hợp lẫn nhau chế tạo ra các loại mỹ phẩm dưỡng da, được rất nhiều nữ tử hoan nghênh, cơ hồ là nữ tử khắp Đại Viêm đều biết son phấn trong cửa hàng son phấn Băng Cơ là những loại mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất, mà cửa hàng son phấn Băng Cơ lớn nhất chính là cửa hàng nằm ở Hoa Thành này.
Lúc này nghe Hổ Tử thuật lại chuyện như vậy, trên mặt Đoan Mộc Điềm không có biểu lộ gì, chỉ nói: “Nốt mụn mà các ngươi nhìn thấy trên mặt đại phu nhân Tạ gia kia rốt cuộc là sao?”
“Nữ nhân kia một mực che mặt không cho người ta xem, chỉ ngang ngạnh nói là son phấn của chúng ta có vấn đề, hại nàng bị hủy dung, chúng ta cũng không biết trên mặt nàng rốt cuộc thế nào, mụn kia là từ đâu mà ra.”
“Có vấn đề, khẳng định có vấn đề!” Gã sai vặt xen vào, giờ phút này lại nghe ra giọng nói mềm mại yêu kiều của nữ nhân. Nàng vỗ vỗ vai Hổ Tử, nói, “Nữ nhân kia nhất định là muốn tới gây phiền toái, bổn cô nương đã chứng kiến một lần rốt. Lần trước cháu gái nàng mở cửa hàng son phấn, lại chỉ có vài đồ rác rưởi, khách đến xem ít tới phát thương, chắc chắc làm ăn không được, thế nên nàng ta mới tới cửa hàng chúng ta làm ầm ỹ.”
Còn có việc này?
Đoan Mộc Điềm cũng kinh ngạc, nói: “Sao ta chưa nghe nói qua chuyện này?”
“Ai? Cái này cũng chỉ chuyện nhỏ nhặt, nên ta giải quyết nhẹ nhàng liền xong.”
“Vậy sao? Vậy việc hôm nay ngươi cũng giải quyết đi.”
“Không thành vấn đề!”
Nàng tủm tỉm cong cong hai mắt, hoàn toàn không có nửa điểm khổ sở vì bị phân công, ngược lại tinh thần vô cùng sáng láng, toàn thân đều tản ra một loại hơi thở kích động.
Hổ Tử sờ sờ đầu, lầm bầm hai câu, “Có được không vậy? Đừng manh động nha, ta cảm giác nữ nhân kia rất khó đối phó, xảo trá đanh đá, còn không thèm nói đạo lý.”
Lời chưa dứt, lập tức có một nắm tay nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, thị uy quơ quơ, rầm rì nói: “Đó là do ngươi đần, không có bản lĩnh!”
“…”
Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh nhìn hai người đấu khẩu, khóe miệng không hiểu sao cong lên một cái.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Công tử, công tử xem bên này thật náo nhiệt nha, mọi người đều chạy tới bên kia, không biết có chuyện gì xảy ra.”
Trong biển hoa bên Nguyệt hồ, có một người điệu bộ như gã sai vặt đưa mắt nhìn ra xa, nói với vị công tử trẻ tuổi bên cạnh.
Hai người này, vô luận là chủ hay tớ đều vô cùng tầm thường, không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào, giống như ai cũng có thể tùy tiện gặp trên đường, không hấp dẫn nổi hứng thú liếc mắt nhìn của người khác.
Duy chỉ một chuyện kì lạ, chính là khuôn mặt vị công tử kia dường như đỏ hơn có chút so với người bình thường, nhưng cũng không phải chuyện gì quá kì quái.
Bọn họ đứng trong bụi hoa, nhìn về phía biển người chen chúc như thủy triều, giống như ngôi sao quốc tế ở hiện đại đang đi trên đường thì bị fan hâm mộ bắt gặp.
Nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người có thể trông thấy một vị công tử trẻ tuổi, bởi vì khoảng cách xa, hơn nữa còn bị rất nhiều người vây quanh, thế nên không nhìn rõ được bộ dáng của hắn, nhưng chỉ như vậy đã thấy vô cùng hoàn mỹ.
Đám người xô xô đẩy đẩy, có mấy người còn đang cãi lộn gì đấy, cãi nhau rất to, cộng thêm các tạp âm bên ngoài, khiến cho xung quanh càng ầm ĩ.
“Công tử, ngài nói xem là ai vậy? Chúng ta qua xem đi!”
Vị công tử kia hờ hững rời ánh mắt, hiển nhiên là không có chút hứng thú, mặt không biểu tình nói: “Đông người lắm.”
Xem hoa rất tốt, xem náo nhiệt có cái gì hay chứ? Chẳng lẽ người nọ còn đẹp hơn cả hoa?
Gã sai vặt không khỏi có chút thất vọng, bĩu bĩu môi, đảo tròn con mắt, sau đó còn nói thêm: “Công tử, công tử xem bọn họ đều chạy tới kia, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là đại nhân vật nào sao?”
“Ngươi muốn xem thì tự mình đi đi.”
“Vậy sao được chứ? Thuộc hạ còn phải theo hầu công tử.”
“Vậy thì đứng yên đây.”
“…”
Công tử thực không hiểu phong tình, náo nhiệt như vậy mà không thèm liếc mắt xem!
Nhưng mà công tử hiển nhiên không hề muốn hi sinh tâm tình của mình để thỏa mãn lòng hiếu kì của hắn, chỉ đi dạo bên biển hoa, xa xa có âm thanh loáng thoáng truyền tới, ầm ĩ vô cùng, phân biệt được bọn họ đang nói cái gì. Huống hồ hắn cũng không thật sự đặc biệt hiếu kỳ muốn biết.
Trong mơ hồ, bỗng nhiên có mấy chữ đột ngột rõ ràng từ trong đám đông truyền ra, hắn sững sờ quay đầu, một lần nữa nhìn về phia đám người đang xô đẩy.
Đang định cất bước đi về phía bên kia, nhìn xem bên trong rốt cuộc là ai, thì đúng lúc này lại có người vội vàng chạy tới, nhìn thấy người nọ, hắn liền dừng bước lại, quay người hỏi: “Hổ Tử? Ngươi chạy nhanh như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Người tới khoảng chừng hai mươi mốt tuổi, lớn lên khôi ngô cường tráng, vẻ mặt chất phác trung thực.
Hắn thở dốc hai tiếng, miễn cưỡng hít sâu nói: “Điềm Điềm, trong cửa hàng xảy ra chút chuyện, ngươi mau về xem chút đi.”
Hóa ra vị công tử ăn mặc vô cùng tầm thường này, chính là Đoan Mộc Điềm!
Vừa nghe cửa hàng xảy ra chuyện, nàng lập tức quăng nghi vấn vừa rồi lên chín tầng mây, gã sai vặt cũng cả kinh, hoàn toàn không còn chút tâm tư xem náo nhiệt nào nữa, vội vàng xoay người nhanh chóng rời đi.
Trong đám người, Quân Tu Nhiễm đang liếc mắt nhìn đám đông, trên khuôn mặt lộ ra một chút mỉm cười hư hư thực thực, đảo mắt nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người thấy một thân ảnh xa xa, không khỏi sững sờ vội vàng quay đầu nhìn kĩ.
Người nọ đã quay người rời đi, nhưng một giây quay người kia, hắn thấy rõ được khuôn mặt của nàng.
Rất bình thường, không có bất kỳ điểm gì khiến người ta chú ý, càng không có cái bớt đỏ tiên diễm kia, trong lòng hắn đột nhiên chấn động, trực giác mách bảo đó chính là người hắn muốn tìm!
Vội vàng quay người định đuổi theo, ngay lúc này trước mặt lại có một bóng người nhào qua, một nữ tử xinh đẹp xấu hổ mang theo e sợ đứng trước mắt hắn dịu dàng nói: “Tiểu nữ Giao Nguyệt Anh bái kiến Tam điện hạ, hôm nay có thể gặp được Tam điện hạ, quả thật là phúc đức ba đời của tiểu nữ. Nghe nói Tam điện hạ văn thao vũ lược, mưu trí vô song, tiểu nữ tử nhịn không được sinh lòng hâm mộ, không biết có thể may mắn được điện hạ chỉ điểm hay không?”
Bị nàng chặn lại như vậy, Quân Tu Nhiễm nhìn xuyên qua đám người đang hối hả, nhưng không nhìn thấy thân ảnh Đoan Mộc Điềm nữa, ánh mắt hắn lập tức lạnh xuống.
Tùy tùng bên cạnh nhìn thấy thế trong lòng không khỏi rùng mình, “vèo” một cái chạy tới trước mặt cô nương kia, đưa tay cản nàng, mà thân ảnh Quân Tu Nhiễm lại tức thì biến mất không thấy đâu nữa.
Giờ phút này, tâm tình của Quân Tu Nhiễm quả thực vô cùng kích động.
Cũng đã sắp mười năm qua đi, bọn họ đều đã lớn, so với lúc còn bé đã khác hoàn toàn, bất kể là hắn hay nàng.
Nhưng hắn biết rõ, người kia nhất định là Điềm Điềm, tuy khuôn mặt không giống, không có vết bớt màu đỏ đặc trưng kia, nhưng thần thái cùng dáng đi của nàng, thậm chí là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng sắc bén, đều thuộc về người mà hắn nhớ nhung mỗi ngày!
Còn Đoan Mộc Điềm giờ phút này đã lên xe ngựa, tức tốc rời khỏi Nguyệt Hồ.
Tám năm trước, sau khi ca ca rời khỏi nhà đi rèn luyện, nàng cũng bắt đầu sự nghiệp của mình, đơn giản chỉ là một dự cảm thoáng qua, nhưng lại khiến nàng quyết đoán buông tha cho ý niệm tiếp tục bình tĩnh sống qua ngày trong sơn thôn nhỏ.
Cho dù đó là cuộc sống nàng thích nhất.
Thời gian tám năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không quá ngắn, nàng dựa vào số ngân phiếu tiểu thúc đưa cho trước kia, nhanh chóng phát triển sự nghiệp ở thế giới này.
Kiếp trước, mặc dù nàng không phải dân kinh doanh, nhưng buôn bán lại là môn trọng yếu nàng phải học trong chương trình, hơn nữa đã từng có một khoảng thời gian ngắn vì nhiệm vụ bí mật mà hoạt động buôn bán một thời gian, cho nên bây giờ, ngoại trừ lúc mới bắt đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh đã thuận buồm xuôi gió.
Nơi khởi điểm của nàng lúc đầu không phải trấn Khánh Phong hay mấy thành nhỏ phụ cận, mà là Hoa Thành!
Nơi đây được cho là nơi phồn hoa nhất phía nam Đại Viêm, đồng thời cũng là thành không quá xa thôn Tam Trạch.
Cho dù nàng đã sớm mở thêm những chi nhánh khác, nhưng theo lý mà nói, cửa hàng ở Hoa Thành vẫn là quan trọng nhất.
Trên xe ngựa, nàng hỏi Hổ Tử xem trong cửa hàng rốt cục là xảy ra chuyện gì, mà hắn phải chạy tới Nguyệt Hồ tìm nàng về giải quyết.
Sắc mặt Hổ Tử có chút khó coi, tiểu tử chất phác này đối với mọi người hiền lành vô cùng, rất ít khi bày sắc mặt với ai, nương theo sắc mặt của hắn bây giờ, hiển nhiên sự việc đã vượt khỏi khả năng nhẫn nại của hắn, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ!
“Là đại phu nhân Tạ gia!” Hắn nhíu mày, buồn bực nói, “Nàng dẫn người tới cửa hàng ầm ĩ, nói sau khi dùng son phấn trong cửa hàng chúng ta thì trên mặt bắt đầu nổi mụn, hại nàng không dám tùy tiện ra ngoài. Nàng nghi ngờ son phấn của chúng ta có độc, nhất định bắt chúng ta phải bồi thường, bằng không sẽ đi tố giác với quan phủ!”
Bên trong Hoa thành nhiều nhất chính là hoa, hương liệu tinh khiết thượng hạng để chế tác son phấn, Đoan Mộc Điềm đối với phương diện này cũng đã đặc biệt nghiên cứu, còn căn cứ theo dược lý nàng học được, phối hợp lẫn nhau chế tạo ra các loại mỹ phẩm dưỡng da, được rất nhiều nữ tử hoan nghênh, cơ hồ là nữ tử khắp Đại Viêm đều biết son phấn trong cửa hàng son phấn Băng Cơ là những loại mỹ phẩm dưỡng da tốt nhất, mà cửa hàng son phấn Băng Cơ lớn nhất chính là cửa hàng nằm ở Hoa Thành này.
Lúc này nghe Hổ Tử thuật lại chuyện như vậy, trên mặt Đoan Mộc Điềm không có biểu lộ gì, chỉ nói: “Nốt mụn mà các ngươi nhìn thấy trên mặt đại phu nhân Tạ gia kia rốt cuộc là sao?”
“Nữ nhân kia một mực che mặt không cho người ta xem, chỉ ngang ngạnh nói là son phấn của chúng ta có vấn đề, hại nàng bị hủy dung, chúng ta cũng không biết trên mặt nàng rốt cuộc thế nào, mụn kia là từ đâu mà ra.”
“Có vấn đề, khẳng định có vấn đề!” Gã sai vặt xen vào, giờ phút này lại nghe ra giọng nói mềm mại yêu kiều của nữ nhân. Nàng vỗ vỗ vai Hổ Tử, nói, “Nữ nhân kia nhất định là muốn tới gây phiền toái, bổn cô nương đã chứng kiến một lần rốt. Lần trước cháu gái nàng mở cửa hàng son phấn, lại chỉ có vài đồ rác rưởi, khách đến xem ít tới phát thương, chắc chắc làm ăn không được, thế nên nàng ta mới tới cửa hàng chúng ta làm ầm ỹ.”
Còn có việc này?
Đoan Mộc Điềm cũng kinh ngạc, nói: “Sao ta chưa nghe nói qua chuyện này?”
“Ai? Cái này cũng chỉ chuyện nhỏ nhặt, nên ta giải quyết nhẹ nhàng liền xong.”
“Vậy sao? Vậy việc hôm nay ngươi cũng giải quyết đi.”
“Không thành vấn đề!”
Nàng tủm tỉm cong cong hai mắt, hoàn toàn không có nửa điểm khổ sở vì bị phân công, ngược lại tinh thần vô cùng sáng láng, toàn thân đều tản ra một loại hơi thở kích động.
Hổ Tử sờ sờ đầu, lầm bầm hai câu, “Có được không vậy? Đừng manh động nha, ta cảm giác nữ nhân kia rất khó đối phó, xảo trá đanh đá, còn không thèm nói đạo lý.”
Lời chưa dứt, lập tức có một nắm tay nhỏ xuất hiện trước mắt hắn, thị uy quơ quơ, rầm rì nói: “Đó là do ngươi đần, không có bản lĩnh!”
“…”
Đoan Mộc Điềm ở bên cạnh nhìn hai người đấu khẩu, khóe miệng không hiểu sao cong lên một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook