Yêu Vương Quỷ Phi
-
Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
Edit: Nhã Vy
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Sau khi về đến nhà, Đoan Mộc Điềm đỡ phụ thân ngồi trên ghế, rồi ra ngoài sân lấy nước sạch, cẩn thận lau vết bẩn trên người phụ thân, sau đó lại lấy thuốc trị thương bôi lên vết máu bầm trên người ông, dùng sức xoa bóp.
Đoan Mộc Tranh đờ đẫn ngồi trên ghế, không hề cảm thấy để cho một đứa trẻ bảy tuổi thay hắn làm những việc này là có gì không ổn.
Đứa con gái này của ông, từ nhỏ đã không giống người bình thường, so với ca ca hơn nàng ba tuổi còn hiểu chuyện hơn, cũng khiến ông có thói quen cho rằng trẻ con vốn nên như vậy.
Cúi đầu, nhìn con gái đang xoa bóp thuốc trị thương trên cánh tay mình, lại nhìn đến cái bớt cực lớn bên mặt trái, đôi mắt chợt sâu thêm mấy phần, thò tay khẽ vuốt lên, thì thào nói: “Điềm Điềm, không đau.”
Đoan Mộc Điềm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, cũng không nhìn thấy vẻ thâm trầm lướt qua trong mắt ông, còn tưởng rằng ông đang nói với nàng vết thương không đau, không khỏi nhẹ chau đôi mi thanh tú, làm nổi lên đôi mắt đẹp, mím môi hừ nhẹ một tiếng, động tác xoa bóp cũng đột nhiên dùng sức hơn.
Nhưng một chút đau đớn này đối với Đoan Mộc Tranh mà nói, ngay cả nhíu mày cũng chẳng buồn làm, ông lại thu liễm thần sắc, đờ đẫn ngồi ở trên ghế.
Mãi cho đến khi mùi đồ ăn nhẹ nhàng truyền đến, Đoan Mộc Cảnh bê mâm đồ ăn bước vào, đặt trước mặt hai người, lại quay ra bê một chén canh, rồi lần thứ ba bước ra ngoài đem ba chén cơm vào.
“Cha, muội muội. Nên ăn cơm trưa rồi.”
Hắn nhẹ nhàng mềm mỏng nói, để đũa trên bát cơm đặt trước mặt Đoan Mộc Tranh cùng Đoan Mộc Điềm, động tác cẩn thận, thần sắc ôn hòa, nói dễ nghe là ôn nhã, nói khó nghe chính là nguội lạnh.
Đoan Mộc Điềm nhanh chóng thu hồi thuốc trị thương, chạy vào trong sân rửa sạch tay rồi mới chạy về phòng.
Cùng một động tác, nhưng so với Đoan Mộc Cảnh lại là hai loại đối lập, tựa như trong nháy mắt, nàng đã làm xong hết thảy, có điều thoạt nhìn không thô tục, trái lại khiến người xem cảm thấy rất dứt khoát.
Một nhà ba người ngồi vây quanh bên chiếc bàn vuông, cúi đầu ăn cơm, không ai nói gì.
Trên mặt bàn là những món đơn giản, một bát canh, một đĩa khoai tây rán, một đĩa đậu phụ trộn, còn có một chén súp rau dại, thoạt nhìn không có chút chất béo nào, nhưng ở thôn Tam Trạch này, có thể trong ngày bình thường dọn ra nhiều đồ ăn như vậy, tuyệt đối đếm không quá đầu ngón tay, hơn nữa bọn họ còn ăn cơm trắng.
So ra mà nói, thôn Tam Trạch cũng không nghèo, chỉ cần no bụng đã a di đà phật, nên cảm tạ trời xanh rồi, nhưng trong thôn Tam Trạch nơi bọn họ sống bây giờ, người ta bụng lúc nào cũng không được no, ăn hết bữa nay thì bữa sau sẽ không có nữa.
Sở dĩ nhà Đoan Mộc Điềm có thể ăn ngon hơn nhà người khác, là vì phụ thân nàng tuy cả ngày uống say bí tỉ, cũng không quản đến bọn họ làm cái khỉ gió gì, nhưng lại tinh thông y thuật, ở mấy thôn chung quanh đều rất nổi tiếng, mọi người bình thường bị bệnh nhỏ hay đau đầu đều chạy đến đây nhờ ông xem giúp.
Một miếng thịt mỡ đột nhiên bay tới, rơi vào bát của Đoan Mộc Điềm, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy ca ca ngồi ở đối diện đang nháy mắt với nàng, thoáng lặng yên một chút, sau đó lại vung chiếc đũa lên, miếng thịt mỡ bay vào trong bát phụ thân.
“Muội không thích ăn thịt mỡ!” Nàng không chút biểu tình nói.
Đoan Mộc Tranh hơi dừng đũa, rồi kẹp miếng thịt mỡ bỏ vào miệng.
Thịt là thứ xa xỉ, phần lớn thịt bán đi đều muốn chọn một khối thịt béo nhất, bởi vì đối với dân chúng bình thường mà nói, trong năm khó có dịp được ăn mặn, đương nhiên càng béo càng vừa lòng bọn họ.
Khối thịt mỡ vừa rồi, ẩn sâu phía dưới đĩa khoai tây, là do mấy hôm trước Đoan Mộc Cảnh chạy sáu mươi dặm đường núi đi lên thị trấn Khánh Phong, dùng gần nửa giỏ thảo dược đổi lấy, một mực dè sẻn ăn đến bây giờ, từ trong đĩa khoai tây thiên tân vạn khổ mới tìm ra miếng cuối cùng.
Hắn đương nhiên biết rõ muội muội không thích ăn mỡ, nhưng nếu hắn gắp, phụ thân đều sẽ không ăn.
Ăn đến hạt cơm cuối cùng trong bát, hắn nhẹ nhàng buông bát đũa, ngẩng đầu nói với Đoan Mộc Điềm: “Muội muội, hôm qua huynh làm bẫy ở sau núi, lát nữa cùng huynh đi xem xem có con mồi nào dính bẫy hay không.”
“Được!”
Đoan Mộc Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía con nói: “Công phu luyện đến đâu rồi?”
Cha lại hỏi thăm độ tiến triển công phu của hắn? Đoan Mộc Cảnh lập tức thụ sủng nhược kinh, vội trả lời: “Đã luyện đến tầng thứ ba, chỉ là mấy ngày gần đây trì trệ không có tiến bộ, cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
Ông cũng buông bát đũa xuống, nói: “Nói nghe xem.”
Đoan Mộc Điềm chủ động đứng lên thu dọn bàn, bê chén bát ra ngoài, trong phòng, Đoan Mộc Cảnh nói về khốn cảnh hắn gặp phải, lúc này đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bát đũa rơi xuống đất, còn có tiếng thét kinh hãi của Điềm Điềm.
Trong lòng hai cha con chết lặng, sau đó Đoan Mộc Cảnh nhảy dựng lên, quay người bay ra ngoài.
Nhìn thân hình bay vụt đi của con trai, ánh mắt Đoan Mộc Tranh thoáng giật mình, sau đó không nhanh không chậm đứng lên đi ra ngoài.
Trong sân bây giờ chật kín người, người dẫn đầu chính là Vương đồ tể bị Đoan Mộc Cảnh dùng N bàn tay đánh xuống, đi theo sau là những người Vương đồ tể gọi tới, cũng có nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt.
Đoan Mộc Điềm đang ngồi ngã trước mặt Vương đồ tể, trên mặt đất đầy mảnh chén vỡ, tay của nàng còn bị một vết rách, máu tươi chảy đầm đìa.
“Muội muội, muội sao rồi?” Đoan Mộc Cảnh bay đến bên người nàng đỡ nàng đứng lên, nhìn thấy vết thương trên tay nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Vương đồ tể.
Vương đồ tể bị hắn nhìn hơi rụt cổ, song nghĩ đến vửa rồi tiểu tử này xông đến, một cước đã đá hắn té xuống, đầu gối đến bây giờ vẫn ê ẩm đau, đi tới đây còn phải cà nhắc.
Lại nhớ tới tiểu tử này dám cưỡi trên người hắn đánh hắn thành đầu heo, tức giận trong nội tâm liền trỗi dậy, hung ác thò tay túm Đoan Mộc Cảnh qua.
“Tiểu tử, hôm nay nếu lão tử ta đây không giáo huấn ngươi một chút, thì họ của lão tử ta sẽ viết ngược lại.”
“Họ của ngươi viết ngược lại hay không cũng vẫn là chữ kia.” Đoan Mộc Điềm ôm vết thương trên mu bàn tay, lạnh lùng nhìn Vương đồ tể nói, “Quả nhiên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, loại lời này mà ngươi cũng nói ra được? Ngay cả tên mình viết thế nào cũng không biết?”
(Nhã Vy: Họ của Vương đồ tể trong tiếng trung là 王. Vì thế nên dù viết ngược cũng vẫn như thế)
Đoan Mộc Cảnh kéo muội muội lùi về phía sau hai bước, vừa vặn tránh được móng vuốt của Vương đồ tể, nghe thấy những lời này của muội muội không khỏi “phì” một cái cười ra tiếng, quay đầu nhìn nàng dịu dàng nói: “Hắn cùng lắm chỉ là một tên đồ tể mà thôi, cho dù không nhận được tên của mình cũng không có gì lạ, muội hà tất phải phí lời với hắn?”
Vương đồ tể bắt hụt một cái, lại bị hai huynh muội nói như vậy, càng tức điên lên, gầm lên một tiếng trực tiếp vọt về phía hai người.
“Ranh con, lão tử giết các ngươi!”
Động tác vọt tới của hắn chợt im bặt dừng lại, không biết Đoan Mộc Tranh từ lúc nào đã đứng bên cạnh hai huynh muội, giơ tay bắt lấy tay của Vương đồ tể.
“Ngươi muốn giết ai?”
Vương đồ tể sững sờ, cảm thấy con ma men vừa rồi cùng với người trước mặt bây giờ có chút không giống, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Dùng sức giật tay một chút, định thoát khỏi kiềm chế của y, nhưng một chút cũng không kéo được, cánh tay chộp lấy cổ tay hắn kia giống như xích sắt, gắt gao kiềm chế động tác của hắn.
Sắc mặt hắn rốt cục thay đổi, nhưng cũng chưa hết hy vọng, vẫn dùng sức lôi kéo giãy giụa, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi cái đồ phế vật này, nhanh buông lão tử ra! Đã dám đánh con lão tử lại còn định đánh lão tử nữa, việc hôm nay không thể để yên, các ngươi hoặc là quỳ xuống dập đầu từ đây đến nhà ta, hoặc là để lão tử đánh gấp đôi bù lại!” (Nhã Vy: hừ… mạnh miệng!)
Thần sắc đờ đẫn của Đoan Mộc Tranh chậm rãi trầm xuống, lạnh lùng nói : “Ai là lão tử?”
“Lão tử…”
Ngay tại lúc này, hai huynh muội Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên lách mình, một trái một phải hướng về phía đầu gối của Vương đồ tể, hung hăng dùng sức đạp xuống.
Chỉ nghe Vương đồ tể rên một tiếng, sau đó “bịch” một cái, đầu gối khẽ cong, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Tranh.
Biến cố như thế, ngay cả Đoan Mộc Tranh cũng không khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn Vương đồ tể quỳ trước mặt mình, khóe miệng chợt cong lên. Đám thôn dân đến xem náo nhiệt cũng xôn xao, nhìn về phía hai huynh muội Đoan Mộc, ánh mắt dần khác thường.
Ngay cả mấy người Vương đồ tể gọi tới thị uy nhìn thấy tình huống như vậy cũng như bị giáng một cú, ngay cả hừ cũng không dám, yên lặng lùi về phía sau từng bước, chen vào giữa đám thôn dân đi xem náo nhiệt.
Bọn họ chẳng qua chỉ là thôn dân bình thường mà thôi, chưa từng nhìn thấy hai đứa trẻ nào “hung tàn” như vậy. Liếc nhìn thôi đã bị dọa không ít rồi, bọn họ cũng không muốn giống như Vương đồ tể, bị hai đứa trẻ con bạt tai, đánh thành đầu heo đâu!
Vẫn là đứng ở chỗ này xem náo nhiệt tốt hơn~.
Ầm ầm quỳ xuống như vậy, chính Vương đồ tể cũng bị dọa ngốc, đến khi đau đơn từ hai đầu gối kích thích đại não truyền tới thần kinh cảm giác, mới khiến hắn đau nhức mà tỉnh lại.
Cái loại đau nhức này, là do bị hai đứa trẻ giẫm, mà cũng là do quỳ xuống, bị va với mặt đất tạo thành.
Hắn vừa thẹn vừa giận, khiến cho bộ mặt sung vù kia cũng sưng thêm một vòng, hiện ra bộ mặt dữ tợn vặn vẹo thành một nhúm.
Hắn chống tay định dùng sức đứng lên, không ngờ hai huynh muội Đoan Mộc lúc này lại vô cùng ăn ý thò chân ra, một lần nữa đá hắn khiến cho đầu gối vô tình bị chà đạp một lần nữa.
“Rõ ràng chính là ngươi quản con không tốt, để cho đứa con miệng thối của ngươi mắng muội muội ta!”
“Cha ta chỉ là giáo huấn đứa con miệng thối kia của ngươi, người lại chạy tới thừa dịp cha ta say rượu mà ẩu đả nhục mạ, chúng ta không muốn tranh chấp với ngươi, ngươi còn thấy chết không sợ, bị ca ca ta đánh thành đầu heo đúng là đáng đời!” Đoan Mộc Điềm nhấc chân lên, “bịch” một tiếng dẫm lên đầu gối Vương đồ tể.
“Chúng ta không muốn náo loạn với ngươi, coi như qua chuyện, về sau cũng không xảy ra chuyện gì, mọi người đều là quê nhà hương thân, có thể hòa thuận thì cũng đừng làm mất mặt nhau. Ngươi lại dám chạy tới nhà ta, đụng ngã muội muội ta, làm vỡ chén nhà ta, còn hại muội muội ta bị thương.” Đoan Mộc Cảnh tăng thêm lực ở chân, chỉ nghe tiếng “rắc rắc” truyền tới từ đầu gối Vương đồ tể.
“Ngươi miệng còn không sạch sẽ, lúc nào cũng tiểu tử, lão tử, ranh con, còn một kêu đánh một kêu giết với hai huynh muội ta, ra vẻ lão tử ngươi thiên hạ không ai dám đánh, làm ta không thoải mái, còn dám hung hăng càn quấy, ngươi thật nghĩ là trên tay ngươi có dao mổ, giết qua vài đầu heo dê bò, thì ai cũng sẽ sợ ngươi, ai thấy ngươi cũng đều nhượng bộ lưu binh cho ngươi chắc?” Đoan Mộc Điềm day cổ chân một cãi, hung hăng giẫm lên đầu gối của hắn, “rắc” một tiếng, giống như có cái gì đó đã gãy rời.
Sắc mặt Vương đồ tể từ tái nhợt chuyển qua xanh mét, mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống, dĩ nhiên không nghe rõ hai đứa nhỏ nói gì, nhưng hắn cũng kiên cường, vừa rồi còn vì bị đá xuống mà rên lên, bây giờ chịu đựng đau đớn nhiều hơn mà hắn lại cắn răng không rên một tiếng.
Đoan Mộc Tranh vẫn đờ đẫn đứng nhìn ở đằng kia, ánh mắt bỗng chợt lóe, thò tay nhẹ nhàng đặt lên vai con gái.
Đôi khi ông có cảm giác, hơi thở hắc ám trên người con gái so với ông từng hành tẩu trong gió tanh biển máu còn dày đặc hơn, giống như hành vi của chúng nó bây giờ, ngay cả hắn lúc ở tuổi này cũng chưa từng làm qua chuyện tàn nhẫn như vậy.
Là bẩm sinh đã thế, hay là bị nhiễm từ đêm huyết lệ hắc ám hôm đó?
Theo động tác của bọn họ, sắc mặt của Vương đồ tể lúc này càng khó coi, hắn có thể xác định, sợ là đã bị hai đứa nhỏ này làm tổn thương kinh mạch trên đùi rồi, bây giờ dù cho không ai áp chế, hắn cũng không thể tự mình đứng dậy.
Người xem náo nhiệt xung quanh giờ phút này cũng một mảnh yên tĩnh, mở to hai mắt há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Cảnh vốn ôn hòa chưa từng phát giận cùng với quỷ oa oa sắc mặt lạnh lùng Đoan Mộc Điềm, giờ phút này nhìn bọn họ, ngay cả người say bí tỉ cả ngày, không có việc gì thì uê oải, Đoan Mộc Tranh kia, bây giờ tựa hồ cũng không giống lúc trước.
Có người từ đằng xa chạy tới, giống như điên chen lên trước đoàn người, nhìn thấy Vương đồ tể quỳ gối trong sân, lập tức to giọng khóc lóc mà nhào tới.
“Đương gia, chàng làm sao vậy? Làm sao lại thành thế này hả?” Nàng vịn Vương đồ tể, muốn kéo hắn đứng lên nhưng kéo mãi hắn cũng không nhúc nhích, nàng ta càng thêm kích động, “vèo” một cái quay đầu nhìn Đoan Mộc Tranh, chỉ thẳng vào ông chửi ầm lên, “Ngươi cái đồ phế vật vô liêm sỉ đáng chém ngàn đao này, đánh con lão nương chưa tính, còn xui dại đám con vô sỉ nhà ngươi đánh đương gia nhà ta, bây giờ các ngươi còn muốn làm gì với tướng công ta? Các ngươi…”
Đây đúng là điển hình phụ nữ nông thôn, bộ dáng trợn tròn mắt vung tay múa chân, nước bọt văng tung tóe, tầng tầng lớp lớp từ ngữ chửi rủa lải nhải lặp đi lặp lại, tất cả đều làm nổi lên sự hung hãn đanh đá, tục xưng~~~ người đàn bà chanh chua của nàng ta!
Đoan Mộc Tranh đối mặt với loại nữ nhân hung hãn đanh đá này, thần sắc vốn còn có chút tức giận, thoáng cái đã đờ đẫn.
Ông mặc dù sống ở đây hơn sáu năm, cũng được chứng kiến nhiều người chửi đổng, nhưng đến nay chưa từng có thói quen đối mặt với người dữ tợn như vậy. Thường ngày ông đều trực tiếp lách qua, nhưng hôm nay nàng ta lại quấn lấy không tha.
Phu nhân của ông vốn là thiên kim tiểu thư tri thức, hiểu lễ nghĩa, mặc dù đôi khi nghịch ngợm bướng bỉnh khóc lóc om sòm, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy ngây thơ đáng yêu, tuyệt đối không thể là loại thần sắc vặn vẹo dữ tợn, miệng mở lớn không kiêng nể gì mà phun nước miếng như thế.
Vì vậy, Đoan Mộc Tranh vẫn đờ người nhìn nương tử của Vương đồ tể không liêm sỉ chửi rủa, ngây ngốc.
“Ngươi mắng đủ chưa?” Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn nàng mở miệng, nhất là khi nhìn thấy thần sắc càng ngày càng đờ đẫn của phụ thân, trong lòng cơn giận khó tả chợt xông lên, sắc mặt càng hờ hững lạnh như băng nói: “Còn mắng nữa, ta liền khiến ngươi quỳ xuống giống như nam nhân của ngươi.”
“Ngươi cái đồ…”
Nương tử của Vương đồ tể nổi giận, chỉ tay về phía Đoan Mộc Điềm định mắng, lại đối diện với con mắt trong trẻo lạnh lùng hờ hững kia, cùng vết bớt màu đỏ kiềm diễm ướt át, trong lòng nàng ta đột nhiên rùng mình, miệng co rúm lại, chỉ dám nhìn Đoan Mộc Điềm, hung dữ đứng đấy.
Lại có một người béo mập chạy không kịp thở vào sân nhỏ nhà nàng, vung hai tay tách đám người ra, sau đó một cục thịt tròn liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy tình cảnh trong sân, hắn cũng ngẩn ngơ một chút, sau đó chạy như điên vọt về phía Vương đồ tể, lôi lôi y mà hét: “Cha, sao cha lại quỳ ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đây rõ ràng chính là con của Vương đồ tể, kẻ gọi Đoan Mộc Điềm là quỷ oa oa bị Đoan Mộc Tranh nghe được, đánh cho một trận, trên mặt hắn hiện vẫn còn lưu lại dấu tay.
Ánh mắt Đoan Mộc Tranh dừng một chút ở dấu đỏ trên mặt hắn, sau đó im lặng dời mắt, kéo Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm lại.
Hắn đưa tay cho Vương Đồ tể, muốn kéo y đứng dậy, nữ nhân kia thấy thế cũng vội vươn tay ra vịn, thêm hai người này, một người là nữ nhân, một người còn là trẻ con, song Vương đồ tể lại rất nặng, một bên vừa đỡ vừa kéo mới có thể kéo y đứng lên.
Người đàn bà kia lúc này còn định mắng to, nhưng trái lại cục thịt béo kia lại thận trọng, thấy sắc mặt cha không đúng, liền nói với mẹ hắn: “Mẹ, trước hết đừng mắng vội, cha hình như bị thương rồi.”
Nữ nhân kia sững sờ, rồi đột nhiên đặt mông ngồi bệt xuống, vỗ tay đập đất…. bắt đầu khóc rống.
Cái này, ngay cả Đoan Mộc Điềm cũng không khỏi ngây người.
Vẻ mặt của cục thịt béo ngược lại bình thường, chỉ sốt ruột lo cho chân của cha hắn, vòng vo mãi, bỗng nhiên nói với Đoan Mộc Tranh: “Đoan Mộc thúc thúc, cháu không nên nói bậy về Điềm Điềm, là cháu không tốt, thúc đừng tức giận. Van xin thúc, chữa trị cho cha cháu một chút, có phải chân của ông ấy bị thương hay không?”
Cuối cùng cũng là tính tình trẻ con, vừa rồi còn hận Đoan Mộc Tranh thấu xương, đảo mắt đã quên, nhưng hắn nói như vậy, ngược lại khiến Đoan Mộc Tranh nhìn hắn một cái, sau đó thò tay vịn Vương đồ tể lên.
Kkhông ngờ Vương đồ tể lại bỏ qua tay ông, cố nén đau đớn cắn răng nói: “Lão tử còn chưa chết, không cần ngươi mèo khóc chuột!”
Đoan Mộc Tranh thu tay về, đờ đẫn nói: “Bị thương kinh mạch, bôi rượu thuốc chậm sẽ làm ứ vết thương, về sau chỉ sợ không hoạt động linh hoạt được nữa.”
Trong lúc giằng co, đột nhiên lại có người từ bên ngoài xông vào, nhưng lần này lại “phì phò” mấy tiếng lớn, nhìn những người kia, xem ra là thôn dân thôn bên cạnh.
Bọn họ vừa tiến vào liền sốt ruột cuống quýt hô: “Đoan Mộc đại phu có ở đấy không? Có người trên núi gặp phải mãnh thú, bị thương rất nghiêm trọng!”
Người trong thôn Tam Trạch đang vây quanh xem náo nhiệt xôn xao mở đường, nhìn người được thôn dân khiêng vào, có người kinh ngạc hỏi: “Ai nha, nghiêm trọng như vậy sao? Đây là gặp mãnh thú ở đâu vậy?”
“Núi Tử Hà….”
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Sau khi về đến nhà, Đoan Mộc Điềm đỡ phụ thân ngồi trên ghế, rồi ra ngoài sân lấy nước sạch, cẩn thận lau vết bẩn trên người phụ thân, sau đó lại lấy thuốc trị thương bôi lên vết máu bầm trên người ông, dùng sức xoa bóp.
Đoan Mộc Tranh đờ đẫn ngồi trên ghế, không hề cảm thấy để cho một đứa trẻ bảy tuổi thay hắn làm những việc này là có gì không ổn.
Đứa con gái này của ông, từ nhỏ đã không giống người bình thường, so với ca ca hơn nàng ba tuổi còn hiểu chuyện hơn, cũng khiến ông có thói quen cho rằng trẻ con vốn nên như vậy.
Cúi đầu, nhìn con gái đang xoa bóp thuốc trị thương trên cánh tay mình, lại nhìn đến cái bớt cực lớn bên mặt trái, đôi mắt chợt sâu thêm mấy phần, thò tay khẽ vuốt lên, thì thào nói: “Điềm Điềm, không đau.”
Đoan Mộc Điềm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, cũng không nhìn thấy vẻ thâm trầm lướt qua trong mắt ông, còn tưởng rằng ông đang nói với nàng vết thương không đau, không khỏi nhẹ chau đôi mi thanh tú, làm nổi lên đôi mắt đẹp, mím môi hừ nhẹ một tiếng, động tác xoa bóp cũng đột nhiên dùng sức hơn.
Nhưng một chút đau đớn này đối với Đoan Mộc Tranh mà nói, ngay cả nhíu mày cũng chẳng buồn làm, ông lại thu liễm thần sắc, đờ đẫn ngồi ở trên ghế.
Mãi cho đến khi mùi đồ ăn nhẹ nhàng truyền đến, Đoan Mộc Cảnh bê mâm đồ ăn bước vào, đặt trước mặt hai người, lại quay ra bê một chén canh, rồi lần thứ ba bước ra ngoài đem ba chén cơm vào.
“Cha, muội muội. Nên ăn cơm trưa rồi.”
Hắn nhẹ nhàng mềm mỏng nói, để đũa trên bát cơm đặt trước mặt Đoan Mộc Tranh cùng Đoan Mộc Điềm, động tác cẩn thận, thần sắc ôn hòa, nói dễ nghe là ôn nhã, nói khó nghe chính là nguội lạnh.
Đoan Mộc Điềm nhanh chóng thu hồi thuốc trị thương, chạy vào trong sân rửa sạch tay rồi mới chạy về phòng.
Cùng một động tác, nhưng so với Đoan Mộc Cảnh lại là hai loại đối lập, tựa như trong nháy mắt, nàng đã làm xong hết thảy, có điều thoạt nhìn không thô tục, trái lại khiến người xem cảm thấy rất dứt khoát.
Một nhà ba người ngồi vây quanh bên chiếc bàn vuông, cúi đầu ăn cơm, không ai nói gì.
Trên mặt bàn là những món đơn giản, một bát canh, một đĩa khoai tây rán, một đĩa đậu phụ trộn, còn có một chén súp rau dại, thoạt nhìn không có chút chất béo nào, nhưng ở thôn Tam Trạch này, có thể trong ngày bình thường dọn ra nhiều đồ ăn như vậy, tuyệt đối đếm không quá đầu ngón tay, hơn nữa bọn họ còn ăn cơm trắng.
So ra mà nói, thôn Tam Trạch cũng không nghèo, chỉ cần no bụng đã a di đà phật, nên cảm tạ trời xanh rồi, nhưng trong thôn Tam Trạch nơi bọn họ sống bây giờ, người ta bụng lúc nào cũng không được no, ăn hết bữa nay thì bữa sau sẽ không có nữa.
Sở dĩ nhà Đoan Mộc Điềm có thể ăn ngon hơn nhà người khác, là vì phụ thân nàng tuy cả ngày uống say bí tỉ, cũng không quản đến bọn họ làm cái khỉ gió gì, nhưng lại tinh thông y thuật, ở mấy thôn chung quanh đều rất nổi tiếng, mọi người bình thường bị bệnh nhỏ hay đau đầu đều chạy đến đây nhờ ông xem giúp.
Một miếng thịt mỡ đột nhiên bay tới, rơi vào bát của Đoan Mộc Điềm, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy ca ca ngồi ở đối diện đang nháy mắt với nàng, thoáng lặng yên một chút, sau đó lại vung chiếc đũa lên, miếng thịt mỡ bay vào trong bát phụ thân.
“Muội không thích ăn thịt mỡ!” Nàng không chút biểu tình nói.
Đoan Mộc Tranh hơi dừng đũa, rồi kẹp miếng thịt mỡ bỏ vào miệng.
Thịt là thứ xa xỉ, phần lớn thịt bán đi đều muốn chọn một khối thịt béo nhất, bởi vì đối với dân chúng bình thường mà nói, trong năm khó có dịp được ăn mặn, đương nhiên càng béo càng vừa lòng bọn họ.
Khối thịt mỡ vừa rồi, ẩn sâu phía dưới đĩa khoai tây, là do mấy hôm trước Đoan Mộc Cảnh chạy sáu mươi dặm đường núi đi lên thị trấn Khánh Phong, dùng gần nửa giỏ thảo dược đổi lấy, một mực dè sẻn ăn đến bây giờ, từ trong đĩa khoai tây thiên tân vạn khổ mới tìm ra miếng cuối cùng.
Hắn đương nhiên biết rõ muội muội không thích ăn mỡ, nhưng nếu hắn gắp, phụ thân đều sẽ không ăn.
Ăn đến hạt cơm cuối cùng trong bát, hắn nhẹ nhàng buông bát đũa, ngẩng đầu nói với Đoan Mộc Điềm: “Muội muội, hôm qua huynh làm bẫy ở sau núi, lát nữa cùng huynh đi xem xem có con mồi nào dính bẫy hay không.”
“Được!”
Đoan Mộc Tranh ngẩng đầu, nhìn về phía con nói: “Công phu luyện đến đâu rồi?”
Cha lại hỏi thăm độ tiến triển công phu của hắn? Đoan Mộc Cảnh lập tức thụ sủng nhược kinh, vội trả lời: “Đã luyện đến tầng thứ ba, chỉ là mấy ngày gần đây trì trệ không có tiến bộ, cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
Ông cũng buông bát đũa xuống, nói: “Nói nghe xem.”
Đoan Mộc Điềm chủ động đứng lên thu dọn bàn, bê chén bát ra ngoài, trong phòng, Đoan Mộc Cảnh nói về khốn cảnh hắn gặp phải, lúc này đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bát đũa rơi xuống đất, còn có tiếng thét kinh hãi của Điềm Điềm.
Trong lòng hai cha con chết lặng, sau đó Đoan Mộc Cảnh nhảy dựng lên, quay người bay ra ngoài.
Nhìn thân hình bay vụt đi của con trai, ánh mắt Đoan Mộc Tranh thoáng giật mình, sau đó không nhanh không chậm đứng lên đi ra ngoài.
Trong sân bây giờ chật kín người, người dẫn đầu chính là Vương đồ tể bị Đoan Mộc Cảnh dùng N bàn tay đánh xuống, đi theo sau là những người Vương đồ tể gọi tới, cũng có nhiều thôn dân đến xem náo nhiệt.
Đoan Mộc Điềm đang ngồi ngã trước mặt Vương đồ tể, trên mặt đất đầy mảnh chén vỡ, tay của nàng còn bị một vết rách, máu tươi chảy đầm đìa.
“Muội muội, muội sao rồi?” Đoan Mộc Cảnh bay đến bên người nàng đỡ nàng đứng lên, nhìn thấy vết thương trên tay nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Vương đồ tể.
Vương đồ tể bị hắn nhìn hơi rụt cổ, song nghĩ đến vửa rồi tiểu tử này xông đến, một cước đã đá hắn té xuống, đầu gối đến bây giờ vẫn ê ẩm đau, đi tới đây còn phải cà nhắc.
Lại nhớ tới tiểu tử này dám cưỡi trên người hắn đánh hắn thành đầu heo, tức giận trong nội tâm liền trỗi dậy, hung ác thò tay túm Đoan Mộc Cảnh qua.
“Tiểu tử, hôm nay nếu lão tử ta đây không giáo huấn ngươi một chút, thì họ của lão tử ta sẽ viết ngược lại.”
“Họ của ngươi viết ngược lại hay không cũng vẫn là chữ kia.” Đoan Mộc Điềm ôm vết thương trên mu bàn tay, lạnh lùng nhìn Vương đồ tể nói, “Quả nhiên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, loại lời này mà ngươi cũng nói ra được? Ngay cả tên mình viết thế nào cũng không biết?”
(Nhã Vy: Họ của Vương đồ tể trong tiếng trung là 王. Vì thế nên dù viết ngược cũng vẫn như thế)
Đoan Mộc Cảnh kéo muội muội lùi về phía sau hai bước, vừa vặn tránh được móng vuốt của Vương đồ tể, nghe thấy những lời này của muội muội không khỏi “phì” một cái cười ra tiếng, quay đầu nhìn nàng dịu dàng nói: “Hắn cùng lắm chỉ là một tên đồ tể mà thôi, cho dù không nhận được tên của mình cũng không có gì lạ, muội hà tất phải phí lời với hắn?”
Vương đồ tể bắt hụt một cái, lại bị hai huynh muội nói như vậy, càng tức điên lên, gầm lên một tiếng trực tiếp vọt về phía hai người.
“Ranh con, lão tử giết các ngươi!”
Động tác vọt tới của hắn chợt im bặt dừng lại, không biết Đoan Mộc Tranh từ lúc nào đã đứng bên cạnh hai huynh muội, giơ tay bắt lấy tay của Vương đồ tể.
“Ngươi muốn giết ai?”
Vương đồ tể sững sờ, cảm thấy con ma men vừa rồi cùng với người trước mặt bây giờ có chút không giống, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Dùng sức giật tay một chút, định thoát khỏi kiềm chế của y, nhưng một chút cũng không kéo được, cánh tay chộp lấy cổ tay hắn kia giống như xích sắt, gắt gao kiềm chế động tác của hắn.
Sắc mặt hắn rốt cục thay đổi, nhưng cũng chưa hết hy vọng, vẫn dùng sức lôi kéo giãy giụa, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nói: “Ngươi cái đồ phế vật này, nhanh buông lão tử ra! Đã dám đánh con lão tử lại còn định đánh lão tử nữa, việc hôm nay không thể để yên, các ngươi hoặc là quỳ xuống dập đầu từ đây đến nhà ta, hoặc là để lão tử đánh gấp đôi bù lại!” (Nhã Vy: hừ… mạnh miệng!)
Thần sắc đờ đẫn của Đoan Mộc Tranh chậm rãi trầm xuống, lạnh lùng nói : “Ai là lão tử?”
“Lão tử…”
Ngay tại lúc này, hai huynh muội Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên lách mình, một trái một phải hướng về phía đầu gối của Vương đồ tể, hung hăng dùng sức đạp xuống.
Chỉ nghe Vương đồ tể rên một tiếng, sau đó “bịch” một cái, đầu gối khẽ cong, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Tranh.
Biến cố như thế, ngay cả Đoan Mộc Tranh cũng không khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn Vương đồ tể quỳ trước mặt mình, khóe miệng chợt cong lên. Đám thôn dân đến xem náo nhiệt cũng xôn xao, nhìn về phía hai huynh muội Đoan Mộc, ánh mắt dần khác thường.
Ngay cả mấy người Vương đồ tể gọi tới thị uy nhìn thấy tình huống như vậy cũng như bị giáng một cú, ngay cả hừ cũng không dám, yên lặng lùi về phía sau từng bước, chen vào giữa đám thôn dân đi xem náo nhiệt.
Bọn họ chẳng qua chỉ là thôn dân bình thường mà thôi, chưa từng nhìn thấy hai đứa trẻ nào “hung tàn” như vậy. Liếc nhìn thôi đã bị dọa không ít rồi, bọn họ cũng không muốn giống như Vương đồ tể, bị hai đứa trẻ con bạt tai, đánh thành đầu heo đâu!
Vẫn là đứng ở chỗ này xem náo nhiệt tốt hơn~.
Ầm ầm quỳ xuống như vậy, chính Vương đồ tể cũng bị dọa ngốc, đến khi đau đơn từ hai đầu gối kích thích đại não truyền tới thần kinh cảm giác, mới khiến hắn đau nhức mà tỉnh lại.
Cái loại đau nhức này, là do bị hai đứa trẻ giẫm, mà cũng là do quỳ xuống, bị va với mặt đất tạo thành.
Hắn vừa thẹn vừa giận, khiến cho bộ mặt sung vù kia cũng sưng thêm một vòng, hiện ra bộ mặt dữ tợn vặn vẹo thành một nhúm.
Hắn chống tay định dùng sức đứng lên, không ngờ hai huynh muội Đoan Mộc lúc này lại vô cùng ăn ý thò chân ra, một lần nữa đá hắn khiến cho đầu gối vô tình bị chà đạp một lần nữa.
“Rõ ràng chính là ngươi quản con không tốt, để cho đứa con miệng thối của ngươi mắng muội muội ta!”
“Cha ta chỉ là giáo huấn đứa con miệng thối kia của ngươi, người lại chạy tới thừa dịp cha ta say rượu mà ẩu đả nhục mạ, chúng ta không muốn tranh chấp với ngươi, ngươi còn thấy chết không sợ, bị ca ca ta đánh thành đầu heo đúng là đáng đời!” Đoan Mộc Điềm nhấc chân lên, “bịch” một tiếng dẫm lên đầu gối Vương đồ tể.
“Chúng ta không muốn náo loạn với ngươi, coi như qua chuyện, về sau cũng không xảy ra chuyện gì, mọi người đều là quê nhà hương thân, có thể hòa thuận thì cũng đừng làm mất mặt nhau. Ngươi lại dám chạy tới nhà ta, đụng ngã muội muội ta, làm vỡ chén nhà ta, còn hại muội muội ta bị thương.” Đoan Mộc Cảnh tăng thêm lực ở chân, chỉ nghe tiếng “rắc rắc” truyền tới từ đầu gối Vương đồ tể.
“Ngươi miệng còn không sạch sẽ, lúc nào cũng tiểu tử, lão tử, ranh con, còn một kêu đánh một kêu giết với hai huynh muội ta, ra vẻ lão tử ngươi thiên hạ không ai dám đánh, làm ta không thoải mái, còn dám hung hăng càn quấy, ngươi thật nghĩ là trên tay ngươi có dao mổ, giết qua vài đầu heo dê bò, thì ai cũng sẽ sợ ngươi, ai thấy ngươi cũng đều nhượng bộ lưu binh cho ngươi chắc?” Đoan Mộc Điềm day cổ chân một cãi, hung hăng giẫm lên đầu gối của hắn, “rắc” một tiếng, giống như có cái gì đó đã gãy rời.
Sắc mặt Vương đồ tể từ tái nhợt chuyển qua xanh mét, mồ hôi to như hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống, dĩ nhiên không nghe rõ hai đứa nhỏ nói gì, nhưng hắn cũng kiên cường, vừa rồi còn vì bị đá xuống mà rên lên, bây giờ chịu đựng đau đớn nhiều hơn mà hắn lại cắn răng không rên một tiếng.
Đoan Mộc Tranh vẫn đờ đẫn đứng nhìn ở đằng kia, ánh mắt bỗng chợt lóe, thò tay nhẹ nhàng đặt lên vai con gái.
Đôi khi ông có cảm giác, hơi thở hắc ám trên người con gái so với ông từng hành tẩu trong gió tanh biển máu còn dày đặc hơn, giống như hành vi của chúng nó bây giờ, ngay cả hắn lúc ở tuổi này cũng chưa từng làm qua chuyện tàn nhẫn như vậy.
Là bẩm sinh đã thế, hay là bị nhiễm từ đêm huyết lệ hắc ám hôm đó?
Theo động tác của bọn họ, sắc mặt của Vương đồ tể lúc này càng khó coi, hắn có thể xác định, sợ là đã bị hai đứa nhỏ này làm tổn thương kinh mạch trên đùi rồi, bây giờ dù cho không ai áp chế, hắn cũng không thể tự mình đứng dậy.
Người xem náo nhiệt xung quanh giờ phút này cũng một mảnh yên tĩnh, mở to hai mắt há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Cảnh vốn ôn hòa chưa từng phát giận cùng với quỷ oa oa sắc mặt lạnh lùng Đoan Mộc Điềm, giờ phút này nhìn bọn họ, ngay cả người say bí tỉ cả ngày, không có việc gì thì uê oải, Đoan Mộc Tranh kia, bây giờ tựa hồ cũng không giống lúc trước.
Có người từ đằng xa chạy tới, giống như điên chen lên trước đoàn người, nhìn thấy Vương đồ tể quỳ gối trong sân, lập tức to giọng khóc lóc mà nhào tới.
“Đương gia, chàng làm sao vậy? Làm sao lại thành thế này hả?” Nàng vịn Vương đồ tể, muốn kéo hắn đứng lên nhưng kéo mãi hắn cũng không nhúc nhích, nàng ta càng thêm kích động, “vèo” một cái quay đầu nhìn Đoan Mộc Tranh, chỉ thẳng vào ông chửi ầm lên, “Ngươi cái đồ phế vật vô liêm sỉ đáng chém ngàn đao này, đánh con lão nương chưa tính, còn xui dại đám con vô sỉ nhà ngươi đánh đương gia nhà ta, bây giờ các ngươi còn muốn làm gì với tướng công ta? Các ngươi…”
Đây đúng là điển hình phụ nữ nông thôn, bộ dáng trợn tròn mắt vung tay múa chân, nước bọt văng tung tóe, tầng tầng lớp lớp từ ngữ chửi rủa lải nhải lặp đi lặp lại, tất cả đều làm nổi lên sự hung hãn đanh đá, tục xưng~~~ người đàn bà chanh chua của nàng ta!
Đoan Mộc Tranh đối mặt với loại nữ nhân hung hãn đanh đá này, thần sắc vốn còn có chút tức giận, thoáng cái đã đờ đẫn.
Ông mặc dù sống ở đây hơn sáu năm, cũng được chứng kiến nhiều người chửi đổng, nhưng đến nay chưa từng có thói quen đối mặt với người dữ tợn như vậy. Thường ngày ông đều trực tiếp lách qua, nhưng hôm nay nàng ta lại quấn lấy không tha.
Phu nhân của ông vốn là thiên kim tiểu thư tri thức, hiểu lễ nghĩa, mặc dù đôi khi nghịch ngợm bướng bỉnh khóc lóc om sòm, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy ngây thơ đáng yêu, tuyệt đối không thể là loại thần sắc vặn vẹo dữ tợn, miệng mở lớn không kiêng nể gì mà phun nước miếng như thế.
Vì vậy, Đoan Mộc Tranh vẫn đờ người nhìn nương tử của Vương đồ tể không liêm sỉ chửi rủa, ngây ngốc.
“Ngươi mắng đủ chưa?” Đoan Mộc Điềm lạnh lùng nhìn nàng mở miệng, nhất là khi nhìn thấy thần sắc càng ngày càng đờ đẫn của phụ thân, trong lòng cơn giận khó tả chợt xông lên, sắc mặt càng hờ hững lạnh như băng nói: “Còn mắng nữa, ta liền khiến ngươi quỳ xuống giống như nam nhân của ngươi.”
“Ngươi cái đồ…”
Nương tử của Vương đồ tể nổi giận, chỉ tay về phía Đoan Mộc Điềm định mắng, lại đối diện với con mắt trong trẻo lạnh lùng hờ hững kia, cùng vết bớt màu đỏ kiềm diễm ướt át, trong lòng nàng ta đột nhiên rùng mình, miệng co rúm lại, chỉ dám nhìn Đoan Mộc Điềm, hung dữ đứng đấy.
Lại có một người béo mập chạy không kịp thở vào sân nhỏ nhà nàng, vung hai tay tách đám người ra, sau đó một cục thịt tròn liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhìn thấy tình cảnh trong sân, hắn cũng ngẩn ngơ một chút, sau đó chạy như điên vọt về phía Vương đồ tể, lôi lôi y mà hét: “Cha, sao cha lại quỳ ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đây rõ ràng chính là con của Vương đồ tể, kẻ gọi Đoan Mộc Điềm là quỷ oa oa bị Đoan Mộc Tranh nghe được, đánh cho một trận, trên mặt hắn hiện vẫn còn lưu lại dấu tay.
Ánh mắt Đoan Mộc Tranh dừng một chút ở dấu đỏ trên mặt hắn, sau đó im lặng dời mắt, kéo Đoan Mộc Cảnh cùng Đoan Mộc Điềm lại.
Hắn đưa tay cho Vương Đồ tể, muốn kéo y đứng dậy, nữ nhân kia thấy thế cũng vội vươn tay ra vịn, thêm hai người này, một người là nữ nhân, một người còn là trẻ con, song Vương đồ tể lại rất nặng, một bên vừa đỡ vừa kéo mới có thể kéo y đứng lên.
Người đàn bà kia lúc này còn định mắng to, nhưng trái lại cục thịt béo kia lại thận trọng, thấy sắc mặt cha không đúng, liền nói với mẹ hắn: “Mẹ, trước hết đừng mắng vội, cha hình như bị thương rồi.”
Nữ nhân kia sững sờ, rồi đột nhiên đặt mông ngồi bệt xuống, vỗ tay đập đất…. bắt đầu khóc rống.
Cái này, ngay cả Đoan Mộc Điềm cũng không khỏi ngây người.
Vẻ mặt của cục thịt béo ngược lại bình thường, chỉ sốt ruột lo cho chân của cha hắn, vòng vo mãi, bỗng nhiên nói với Đoan Mộc Tranh: “Đoan Mộc thúc thúc, cháu không nên nói bậy về Điềm Điềm, là cháu không tốt, thúc đừng tức giận. Van xin thúc, chữa trị cho cha cháu một chút, có phải chân của ông ấy bị thương hay không?”
Cuối cùng cũng là tính tình trẻ con, vừa rồi còn hận Đoan Mộc Tranh thấu xương, đảo mắt đã quên, nhưng hắn nói như vậy, ngược lại khiến Đoan Mộc Tranh nhìn hắn một cái, sau đó thò tay vịn Vương đồ tể lên.
Kkhông ngờ Vương đồ tể lại bỏ qua tay ông, cố nén đau đớn cắn răng nói: “Lão tử còn chưa chết, không cần ngươi mèo khóc chuột!”
Đoan Mộc Tranh thu tay về, đờ đẫn nói: “Bị thương kinh mạch, bôi rượu thuốc chậm sẽ làm ứ vết thương, về sau chỉ sợ không hoạt động linh hoạt được nữa.”
Trong lúc giằng co, đột nhiên lại có người từ bên ngoài xông vào, nhưng lần này lại “phì phò” mấy tiếng lớn, nhìn những người kia, xem ra là thôn dân thôn bên cạnh.
Bọn họ vừa tiến vào liền sốt ruột cuống quýt hô: “Đoan Mộc đại phu có ở đấy không? Có người trên núi gặp phải mãnh thú, bị thương rất nghiêm trọng!”
Người trong thôn Tam Trạch đang vây quanh xem náo nhiệt xôn xao mở đường, nhìn người được thôn dân khiêng vào, có người kinh ngạc hỏi: “Ai nha, nghiêm trọng như vậy sao? Đây là gặp mãnh thú ở đâu vậy?”
“Núi Tử Hà….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook