YÊU VƯƠNG BÁO ÂN
Chương 1: Đứa tốn cơm thứ ba trong nhà

Phía nam thôn Viên Gia có một dòng suối nhỏ trong veo. Ở nơi này, giữa hè đầy tiếng ve kêu chim hót, hoa sen tỏa hương thơm ngát, là thánh địa nghỉ mát của bọn trẻ trong thôn.

Trẻ con trong thôn không được cơm no áo ấm, vô lo vô nghĩ như những thiếu gia, tiểu thư trên thành trấn. Đối với bọn chúng mà nói, có thể nhân lúc cắt cỏ heo để tới bên dòng suối mát lạnh chơi đùa ầm ĩ một lúc, đã là trò giải trí hạnh phúc nhất ngày hè.

Dù sao thì sau khi về nhà, chúng cũng phải phụ giúp cha mẹ cho gà ăn, chẻ củi đun.. nói tóm lại là làm không ít công việc vất vả. Đứa nào tuổi lớn hơn một chút còn phải nấu cơm cho cả nhà, chờ cha mẹ cả ngày lao lực vất vả ở ngoài đồng trở về.

Thấy cái sọt sau lưng đã hơi nặng, Viên Hương Nhi lắc lắc một cái cho nước vẩy bớt ra. Cái sọt cao gần bằng người nàng, chứa đầy cỏ heo vừa mới vớt lên từ dòng suối. Nàng phập phồng hít thở vài hơi, cố gắng đuổi cho kịp bước chân của các tỷ tỷ. Vừa lên bảy, nàng đã phải làm việc giúp gia đình, trở thành một phần sức lao động trong nhà, không còn có thể cả ngày chơi đùa vui vẻ nữa.

Bởi vì một tai nạn giao thông ngoài ý muốn, nàng bỗng dưng từ xã hội hiện đại phồn hoa xuyên không đến thời kỳ trung cổ cằn cỗi. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì bảy năm cũng đã trôi qua, năm tháng khiến cho nàng dần dần thích nghi được với thế giới không có sản phẩm điện tử, bế tắc thông tin; nơi ruộng đồng vườn tược chật vật, khó khăn, lấy việc lao động chân tay làm nghề kiếm sống chính.

Sáng nay, khắp thôn suối mới đón một trận mưa giông. Sau cơn mưa, trên con đường đất gồ ghề đã xuất hiện đầy những vũng nước đục ngầu.

Bọn trẻ con đi chân đất, từng đứa lớn lớn bé bé vui đùa ầm ĩ với nhau đi ở mép vũng nước, không có đứa nào chú ý tới ở ngay vũng nước bùn bên chân có một sinh vật nho nhỏ hình người đang liều mạng giãy giụa.

Cái đầu của nó rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng một đốt ngón tay của trẻ con. Tay chân cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, da thịt trắng nõn. Nhìn bề ngoài nó giống con người như đúc, chỉ có điều phía sau lưng lại mọc thêm một đôi cánh mỏng manh.

Đôi cánh của nó ướt đẫm nên càng trở nên nặng nề, chìm vào trong nước, khiến cho nó càng khó thoát thân, chỉ có thể vươn cánh tay nhỏ xíu lên, không ngừng vùng vẫy trên mặt nước, vẻ mặt tái nhợt đầy hoảng hốt.

Bọn trẻ đi ngang qua lại hoàn toàn không nhìn thấy sinh linh đang cận kề cái chết đó, từng đứa vẫn cứ vui đùa nghịch ngợm, giẫm đạp lên nước bùn.

Viên Hương Nhi đi phía sau cùng, đột nhiên dừng bước.

Nàng nhìn các tỷ tỷ đi ở phía trước không phát hiện ra bất thường, rồi mới im lặng ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay vớt người tí hon trong vũng nước lên, đặt nó trên đóa hoa hướng dương nở ven đường.

Người tí hon thấy mình chết đuối vớ được cọc, liền kích động dùng cả hai tay hai chân đã mỏi rã rời vì giãy giụa lên bám chặt ngón tay của Viên Hương Nhi, run rẩy mà gắt gao giữ lấy lá bùa cứu mệnh. Thế cho nên Viên Hương Nhi phải phí một chút sức lực mới gỡ được nó ra, đặt nó lên trên nhụy hoa màu nâu lớn như cái đĩa.

Người tí hon đã kiệt sức, ngồi ngay đơ giữa những cánh hoa màu vàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó xuất hiện biểu cảm cực kỳ giống con người, ngũ quan nhíu lại, chắp hai tay nhỏ lên đỉnh đầu, hướng về phía Viên Hương Nhi bái lạy mấy lần, cái miệng nhỏ xíu mở ra lại hộc ra mấy bong bóng nước.

Cũng có chút đáng yêu.

Viên Hương Nhi cong môi nở nụ cười.

Không biết có phải vì đã trải qua một lần sinh tử, cho nên Viên Hương Nhi có thêm dị năng hay không. Từ khi xuyên không đến đây, nàng phát hiện mình có thêm một năng lực không giống người thường, có thể nhìn thấy những loài vật linh tinh quái quỷ.

Nhưng Viên Hương Nhi cũng rất cẩn thận, không nói chuyện này cho bất cứ ai. Trình độ dân trí của người nơi này còn thấp, vừa sùng bái lại vừa sợ hãi quỷ thần. Nếu nàng không cẩn thận để lộ ra năng lực kỳ lạ sẽ bị người khác coi là ma quỷ mà bài xích.

Nhưng nàng cũng không biết liệu trên thế giới này còn có những người khác có thể thấy được đủ loại yêu quái bằng mắt thường như nàng hay không. Vì từ khi sinh ra, nàng không có cơ hội bước khỏi thôn Viên Gia nửa bước, khám phá thế giới bên ngoài. Nàng chỉ biết ở trong thôn xóm không nhiều người này cũng chẳng có ai có được loại năng lực này giống nàng.

Cho dù là cha mẹ, tỷ đệ bên cạnh, đến bà cốt nổi tiếng trong thôn là có thể thỉnh được các loại đại tiên nhập thân đều không một ai có thể nhìn thấy những sinh vật đặc thù tồn tại trong rừng, cũng không có ai cảm giác được những sinh vật nho nhỏ tinh quái đang sinh hoạt đi lại xung quanh họ.

Trưởng tỷ Viên Xuân Hoa đi ở phía trước bỗng dừng lại, quay đầu nhìn tiểu muội muội dừng ở phía xa xa. Muội muội của nàng còn chưa tròn bảy tuổi, ngồi đối diện một đóa hướng dương ven đường cười ngây ngô. Thấy vậy, nàng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.

Trong ba tỷ muội trong nhà, nhị muội là người nhanh nhảu, khôn vặt, nhưng tiểu muội thì ngược lại, ngoan ngoãn chịu khó, rất biết nghe lời, nhưng không hiểu vì sao con bé lại thích thầm thì nói chuyện một mình, đôi lúc còn ngây ngô tự cười.

Viên Xuân Hoa mười hai tuổi, trước mặt đệ đệ muội muội cũng được coi như nửa người mẹ. Nàng vỗ vỗ đệ đệ trong địu vải trên lưng, quay trở lại chỗ tiểu muội, lấy hai bó cỏ heo ướt dầm dề nhét vào giỏ cỏ đã đầy ụ trong tay, để tiểu muội xách cho bớt nặng.

"Hương Nhi, đừng chơi nữa, về nhà sớm kẻo nắng."

Cha mẹ Viên gia là nông dân, cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, trông nom vài mẫu ruộng cạn mà sống. Trong nhà ngoài bà nội ốm đau triền miên, còn có vài đứa con nheo nhóc đòi ăn, cuộc sống mỗi ngày đều cực kỳ khó khăn, chật vật.

Đại khuê nữ sinh ra vào mùa đông, nhưng vì muốn có cái điềm lành "trước nở hoa sau kết quả", cho nên vừa ra đời đã được đặt tên là Viên Xuân Hoa. Đáng tiếc là quả thì không kết mà hoa lại liên tiếp nở.

Lúc thấy đứa thứ hai chui ra từ bụng mẹ vẫn là con gái, bà nội Viên liền khó chịu ra mặt, vì thế tên của nhị khuê nữ cũng bị gọi thẳng là Viên Chiêu Đệ.

Viên Hương Nhi sinh ra, cũng bị coi là đứa lỗ vốn tốn cơm thứ ba trong nhà, là đứa trẻ khiến mọi người thất vọng.

Vừa xuyên không tới, Viên Hương Nhi cố gắng mở to mắt, thấy rõ mẫu thân nhìn nàng với vẻ mặt ghét bỏ, bên tai là tiếng thở dài của phụ thân đang ngồi xổm ngoài khung cửa. Lúc đó nàng liền biết, mình tuy rằng chết đi, được sống lại một kiếp sống mới, nhưng vẫn chỉ là đứa nhỏ không có duyên với cha mẹ.

Bởi vì Viên Hương Nhi sinh ra lại là con gái, cha Viên cảm thấy mình không có năng lực kéo dài hương khói cho Viên gia, nên lấy chút tiền đồng ra nhờ Ngô đạo bà ở phía đông thôn đặt tên giúp. Tam nha đầu được đặt đại danh là Viên Hương Nhi, với ngụ ý để Viên gia từ nay hương khói cường thịnh.

Sau khi đặt cái tên này, quả nhiên Viên gia liền đón liên tiếp thêm hai nam đinh. Từ đó, mẫu thân của Hương Nhi mới có thể thẳng sống lưng mà sống, lại quanh năm suốt tháng không quên khen Ngô đạo bà thần thông lợi hại.

Viên Nhi từ lúc nhỏ đã nghe được chuyện này, cho nên nhiều lần gian nan trèo lên tường thấp nhà Ngô đạo bà, xem bà ta hầu đồng.

Mỗi lần như vậy, thôn dân đều đứng đầy trên cái sân nhỏ nhà Ngô đạo bà. Ngô đạo bà ngồi ở sảnh chính, bày hương án, bái lạy thất tinh, đốt hương cắm nến, lại nhảy nhảy nhót nhót dán bùa.

Náo nhiệt thì náo nhiệt cực kỳ. Đáng tiếc là mặc kệ Ngô đạo bà ra sức nhảy nhót, diễn đến xuất quỷ nhập thần, nhưng Viên Hương Nhi vẫn không thấy trên hương án màu sắc sặc sỡ kia có chút xíu linh khí nào. Nàng có thể khẳng định dù là Hoàng Đại Tiên hay Hồ Nương Tử đều không có vị nào xuất hiện.

Chỉ có Ngô đạo bà tự bóp miệng nói, khi thì tự xưng là Hồ Tam Cô, khi thì hóa thân Hoàng Chân Quân, nói mình có thể nhìn thấu thần phật ma quỷ, có thể cứu khổ cứu nạn, chữa được trăm bệnh.. lừa gạt thôn dân ngoài sân run bần bật quỳ lạy.

Vì thế, Viên Hương Nhi biết mình chắc cũng chỉ có thể coi mấy loại nghi thức hầu đồng này như trò giải trí, đến xem cho vui chứ cũng chẳng thể tìm được tí tẹo nào mấy chuyện nàng muốn biết.

Nàng vẫn thường trèo lên bờ tường là chỗ tầm nhìn cực tốt mà xem, bên cạnh nàng sẽ thường xuyên có một cậu nhóc mọc đuôi cáo, hoặc một con chồn còn chưa biết biến thành hình người, hoặc đôi khi là một cô bé tai thỏ cực dễ thương.

Mọi người đều hiểu rõ nhưng không nói gì, không quấy rầy nhau "xem náo nhiệt".

Vài lần cùng nhau ngồi xem như vậy, cậu nhóc đuôi cáo kia liền phát hiện ra Viên Hương Nhi: Nhóc con Nhân loại này thế mà nhìn thấy được mình. Hắn cảm thấy cực kỳ mới lạ, duỗi tay đưa cho Hương Viên Nhi mấy hạt dẻ mang đến từ trong núi, mọi người cùng nhau vừa ăn hạt quả vừa xem vị Nhân loại kia diễn tiết mục trong viện.

Lại nói đến Viên gia, sau khi thêm hai nam đinh, cha mẹ Viên đã đủ mặt mũi gặp người, nhưng của cải lại bị đào rỗng tuếch. Một nhà tám cái miệng ăn cỏ ăn trấu, mỗi ngày một gian nan. Mùa hạ cũng còn tốt, tới mùa đông thì áo bông và lương thực chính là vấn đề khó có thể giải quyết.

Trước khi xuyên không, Viên Hương Nhi sống trong một gia đình danh môn thế gia giàu có, thuộc về xã hội thượng lưu. Điều kiện kinh tế trong nhà ưu việt, vật chất đủ đầy, ngay từ nhỏ nàng đã được hưởng thụ nền giáo dục ưu tú. Sau khi du học nước ngoài trở về, nàng trực tiếp bước chân vào cánh cửa tập đoàn của gia tộc, tương lai sáng ngời, là bạch phú mỹ chính hiệu, đại gia tiểu thư được người người hâm mộ. Nhưng nàng cũng không biết cha của mình là ai, mẹ lại là người coi trọng sự nghiệp, độc lập, mạnh mẽ, cả đời không lập gia đình.

Từ lúc Viên Hương Nhi có ký ức, mẹ luôn là người trang dung sắc bén, áo quần tươm tất, chân đi giày cao gót, lúc nào cũng đi lại vội vàng. Dù ngẫu nhiên thấy con gái mà dừng lại, cũng chỉ có một khuôn mặt nghiêm khắc. Cùng nàng làm bạn trong biệt thự xa hoa thời thơ ấu cũng chỉ có mấy dì giúp việc vài năm lại đổi, còn có một đám mèo con chó con nàng nuôi.

Một lần xuyên không, đối mặt với hoàn cảnh sinh hoạt lạc hậu cằn cỗi như vậy, lẽ ra Viên Hương Nhi không thể thích ứng, nhưng trong lòng nàng lại không hề khó chịu, thậm chí còn có một chút biết ơn ông trời có thể cho nàng sống lại một lần nữa. Bởi vì vào lúc mình gặp tai nạn ngoài ý muốn kia, lúc ý thức cứ thế mất dần, nàng mới cảm nhận được mong muốn sống sót của mình mãnh liệt đến nhường nào.

Mặc dù ở thế giới cũ, nàng sống cực kỳ tịch mịch cô đơn, nhưng nàng vẫn muốn tiếp tục sống, nàng không muốn chết.

Trưởng tỷ Viên Xuân Hoa nắm tay muội muội đi trên bờ ruộng đã nhận ra tiểu muội có chút lạ, nàng thuận tay hái một đóa hoa dại ven đường cài lên bím tóc cho Hương Nhi.

"Sao tỷ lại thiên vị tam muội đến như vậy, muội cũng muốn cài hoa!" Nhị tỷ Viên Chiêu Đệ bất mãn mở miệng.

Viên Tiểu Bảo vừa mới một tuổi, đang được cõng ở sau lưng Viên Xuân Hoa cũng duỗi tay nhỏ ra, ngọng líu ngọng lô đòi: "Hoa hoa, lấy hoa hoa."

Viên Xuân Hoa lại đi hái một đống hoa dại, cài đầy đầu hai muội muội, lại bện một cái vòng hoa nhỏ xinh đeo lên cái đầu mới mọc vài sợi tóc vàng hoe của Tiểu Bảo. Bốn tỷ muội cùng nhau trở về nhà, một đường cười đùa vui vẻ.

Ánh nắng buổi sáng rực rỡ, rơi tán loạn trên cỏ cây. Trên bờ ruộng, vài đứa trẻ co chân chạy vội.

Cuộc sống dù gian khổ bận rộn như vậy, nhưng chính những thứ đơn sơ vất vả mà náo nhiệt ấy lại giúp Viên Hương Nhi dần đổ đầy ắp lại kỷ niệm cho thời thơ ấu đã từng trải qua trong tịch mịch và thiếu vắng.

* * *

Đầu đường đất bên kia có một ông lão đầu tóc trắng xóa đi tới. Râu tóc hắn bạc trắng, nhưng sắc mặc lại hồng hào, trên người mặc một bộ quần áo tơ lụa hoa mỹ, bước chân chậm rãi hướng tới chỗ mấy chị em.

Viên Hương Nhi liếc mắt tới, thấy hắn cười tủm tỉm, nàng sửng sốt, toàn thân bắt đầu nổi da gà vì sợ hãi.

Ông lão này giống người thường như đúc, trên người cũng không có chỗ nào quái dị. Nhưng càng như vậy lại càng làm Viên Hương Nhi kinh hồn táng đảm.

Ở nơi thôn nhỏ chó ăn đá gà ăn sỏi này, các cụ già đồng lứa sẽ vì cả đời lao lực mà mặt đầy nếp nhăn, sống lưng còng thấp. Người có thể mặc một bộ quần áo không mảnh vá đi ra ngoài đường đã là người giàu hiếm có trong thôn.

Vậy mà trong giây lát, ở bên bờ ruộng đầy bùn đất lại xuất hiện một ông lão quần áo tinh mỹ, vẻ mặt hồng hào phúc hậu. Thấy tỷ đệ bên người không có phản ứng gì với nhân vật đột ngột xuất hiện này, Viên Hương Nhi liền biết đây chắc chắn là "thứ" tồn tại đặc thù mà chỉ có mình mới nhìn thấy.

Sống ở thế giới này sáu bảy năm, nàng biết yêu ma quỷ quái cũng có rất nhiều loại. Đám tiểu hồ ly và tiểu hoa yêu sống hỗn tạp trong dân làng sẽ có đùa dai thôn dân vài lần, nhưng cũng chưa thể gọi là chân chính làm hại con người. Nàng là một người trẻ tuổi sống trong xã hội hiện đại, tâm lý cũng dễ dàng tiếp thu những điều mới mẻ, cho nên cũng không sợ phải tiếp xúc với những sinh vật nhỏ nhỏ dị dị như thế.

Nhưng giờ phút này, ông lão bỗng dưng xuất hiện này lại có thể đứng dưới ánh mặt trời giữa trưa, nhàn nhã đi bộ ở thôn trang của nhân loại, lại có vẻ ngoài hóa thành hình người hoàn mỹ vô khuyết.. chính là một "Đại yêu quái" không thể tùy tiện trêu chọc.

Vì thế Viên Hiên Nhi lôi kéo tay nhị tỷ Chiêu Đệ, giả vờ như không có việc gì, giống như mình cũng giống các tỷ tỷ không thấy ông lão kia.

Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần, Viên Hương Nhi có chút hoảng sợ, nàng cố gắng nhìn ra phía xa, xem như không nhìn thấy ông già gần ngay trước mắt, lòng ban tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Lúc đi ngang qua, ông lão đột nhiên cong người, ló khuôn mặt đang tủm tỉm cười tới trước mặt nàng, nói:

"Cô bé, ngươi thấy được lão phu chăng?"

Sắc mặt Viên Hương Nhi lập tức trắng bệch, thân thể căng thẳng run nhẹ.

"Hương Nhi, ngươi đang làm cái gì? Ngươi kéo đau tay ta!" Nhị tỷ không vui nói.

Viên Hương Nhi nói không ra lời. Nàng không biết nên làm cái gì bây giờ. Đối phương có lẽ chỉ muốn dọa nàng một chút, nhưng vừa nãy nàng không nhịn xuống được, có lẽ đã bị phát hiện ra.

Nếu ông lão này muốn làm gì bốn tỷ đệ nàng, nàng hoàn toàn bó tay chịu chết, cũng không nghĩ ra được biện pháp gì cứu nguy.

Nàng chỉ có thể ngậm miệng, cứng đơ người đi theo tỷ tỷ đi về phía trước, sợ hãi đi qua người ông lão.

"Đói bụng quá, a tỷ, cơm trưa chúng ta ăn cái gì? Hay chúng ta đem hến vừa vớt được nấu canh đi?" Viên Chiêu Đệ vẫn vô tư nghĩ tới cơm trưa.

"Muội liền chỉ biết ăn. Hến phải bỏ vào lu nước để nó nhả hết bùn ra, chờ cho buổi tối nấu cơm, đợi cha mẹ làm ruộng trở về rồi lại ăn sau!" Đại tỷ Viên Xuân Hoa trả lời.

Hai tỷ tỷ không hề cảm nhận được nguy cơ bên người, thoải mái đi qua góc áo của ông lão.

May mắn là đối phương có lẽ cũng không muốn làm hại các nàng, cười tủm tỉm tránh sang một bên, để tỷ đệ các nàng rời đi.

Ngày hè nắng nóng, mặt trời chói chang, Viên Hương Nhi đổ một thân mồ hôi lạnh.

Ông lão nhìn bóng dáng Viên Hương Nhi chậm rãi đi xa, vuốt vuốt chòm râu gật đầu:

"Quả nhiên là đứa trẻ tư chất không tồi, tuổi còn nhỏ, không chỉ có Thiên Nhãn đã mở ra, còn gặp nguy không sợ. Cũng khó trách Tự Nhiên tiên sinh có thể vì nàng mà tới."

"Hừ, cái gì mà gặp nguy không sợ? Ta thấy nàng sợ đến chân đều run lên, lá gan so với thỏ tinh con còn nhỏ hơn. Vóc dáng cũng chẳng đủ để ta nhét kẽ răng!" Một giọng nói kỳ lạ không biết từ chỗ nào nền đất phát ra.

"Con bé dù sao cũng chỉ mới có sáu, bảy tuổi, mặc dù là Nhân loại nhưng cũng chỉ xem như cái bé con. Làm sao có thể so với cái lão quái vật sống bảy tám trăm năm nhà ngươi?" Ông lão cười ha hả mà nói.

* * *

Tác giả có lời muốn nói: 2019114 bắt đầu

Vốn dĩ muốn bắt đầu viết hồi cuối tháng 10, nhưng lúc viết lại phát hiện có rất nhiều kiến thức trong lĩnh vực tương quan còn chưa hiểu biết, cần đọc chút tư liệu, cho nên mới kéo dài tới tận hôm nay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương