Yêu Vì Tính Phúc
-
Quyển 4 - Chương 12: Cho dù chết, cũng sẽ không buông tay!
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Hình Thiên đi rồi, mấy tên cai ngục và thị vệ cùng nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là lần sắc phức tạp, có vui sướng, cũng có sợ hãi!
Vừa nhìn đến Hình Quyết, đối diện với ánh mắt của hắn, liền cảm thấy hô hấp bị trì trệ, phảng phất như linh hồn đang bị con mãnh thú này tra tấn đến chết.
Sợ hãi... Bọn họ cũng mơ hồ biết được thân phận thật sự của Hình Quyết, trong lòng lại càng thêm hỗn loạn.
Nhưng cho dù thế nào, Hứa Diệc Hàm cũng tốt, Hình Quyết cũng thế. Bọn họ kỳ thật cũng là cá nằm trên thớt, cả hai dù gì cũng phải chết mà thôi, thế nên tội gì phải lo sợ.
Nghĩ đến đây, bọn họ cũng không lo sợ nữa, một tên trong đám người đánh bạo đứng dậy, đi về phía của Hứa Diệc Hàm, mặc dù sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, trấn định.
Mấy người còn lại cũng một bên đánh giá Hình Quyết, một bên chậm rãi hướng về phía Hứa Diệc Hàm tới gần. Nhưng đối diện với hốc mắt như muốn nứt ra của Hình Quyết, đôi tay ra sức giãy giụa, nhưng do xích sắt quá chặt, thế nên để lại những vết hằn sưng đỏ, tên cai ngục dẫn đầu kia dần dần lộ ra nụ cười khinh miệt, thêm vào đó là sự dâm đãng không che giấu, khóe miệng gần như muốn chảy cả nước miếng ra.
Hắn vươn tay ra thăm dò...
"A a!" Tiếng hét thảm còn chưa dứt thì đạo kiếm đã lóe lên, một cánh tay rơi xuống đất. Tên cai ngục xấu số kia trong nháy mắt bị một người từ phía sau che miệng lại, trên cổ xuất hiện những vết máu loe loét, nhìn vô cùng kinh tởm.
Mấy chục người không người tiếng động mà lẻn vào mật thất, lấy tốc độ sét đánh mà giải quyết toàn bộ những tên canh gác ở đây.
Những người này đều mặc y phục dạ hành màu đen, cả người đều bị che đến kín mít, dường như chỉ còn đôi mắt là lộ ra ngoài. Động tác của bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, ra tay lưu loát, phối hợp vô cùng ăn, hiển nhiên là đã được huấn luyện bài bản.
Ánh mắt Hình Quyết sắc bén mà quan sát mọi việc trước mắt, trong lòng cũng không buông lỏng cảnh giác.
Đợi khi đem đám người Hình Thiên giết sạch, hắc y nhân mới lấy chìa khóa ra, đem xiềng xích trên người Hình Quyết cởi bỏ.
Vừa được tự do, hắn cũng không rảnh rỗi mà đi hỏi thăm lai lịch của những người này, vì sao lại cứu hắn, mà lại vội chạy đến bên người của Hứa Diệc Hàm, chịu đựng cơn đau đớn trong người, đem quần áo rách nát trên người cởi xuống khoác lên người nàng, hai hàm răng cắn chặt, hai tay run rẩy, đem nàng bế lên.
Hứa Diệc Hàm giờ phút này đã hoàn toàn hôn mê, nàng vô lực mà ngã vào lồng ngực của hắn. Nhẹ, thật nhẹ, tựa như lông chim, bảo bối của hắn có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào. Trong lòng hắn đau xót, trên mặt lại là lại hàng máu tươi đỏ rực, thoạt nhìn vô cùng sợ hãi.
Hắc y nhân tựa hồ như đã có kế hoạch rõ ràng, tiếp đó, bọn họ chia nhau ra dò đường ra ngoài. Trong đó có một người, đảo mắt nhìn thấy bóng dáng của Hình Quyết, liền hưng phấn không thôi.
Hắn bước nhanh đến trước mặt của Hình Quyết, quỳ một gối xuống đất, âm thanh vẫn còn có chút ngây ngô non nớt, ngữ khí cung kính, mang theo vài phần tự trách: "Nhị gia, mạt tướng Bành Minh, vì thời gian cấp bách, không tiện nói nhiều lời, xin ngài đi theo nhóm của ta!"
Bành Minh? Thật lạ. Nhưng nói đến họ Bành... Hình Quyết nhàn nhạt liếc hắn một cái, gật gật đầu.
Mặc kệ hắn là ai, mục đích là gì, chỉ cần có thể rời đi nơi này, chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể có cơ hội trở về báo thù Hình Thiên, là được rồi.
Bành Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức làm một vài ám hiệu, nhóm người hắc y nhân liền đâu vào đấy mà hành động. Còn hắn lại vươn tay về phía Hình Quyết: "Thưa Nhị gia, vị cô nương này xin hãy giao cho mạt tướng, ngài hiện tại đang bị thương, nếu thế này chỉ sợ sẽ không tiện."
Hình Quyết lại quả quyết cự tuyệt, chân của hắn vốn là bọng nước, sưng vù, nhưng dù thế nào hắn vẫn luôn gắng gượng, cánh tay mãnh mẽ dùng sức, đem Hứa Diệc Hàm ôm thật chặt vào lòng.
Lúc này đây, cho dù chết, cũng sẽ không buông tay.
Bành Minh thấy tình hình như thế, trong mắt buồn bã, nhưng cũng không dây dưa, chỉ có thể dẫn đầu phía trước, mang mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi mật thất, dựa theo kế hoạch cũ mà trốn đi.
Không lâu sau, âm thanh leng keng của đao kiếm vang lên, tin tức có người lao vào mật thất cướp ngục truyền đến trong tai Hình Thiên...
Hình Thiên đi rồi, mấy tên cai ngục và thị vệ cùng nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là lần sắc phức tạp, có vui sướng, cũng có sợ hãi!
Vừa nhìn đến Hình Quyết, đối diện với ánh mắt của hắn, liền cảm thấy hô hấp bị trì trệ, phảng phất như linh hồn đang bị con mãnh thú này tra tấn đến chết.
Sợ hãi... Bọn họ cũng mơ hồ biết được thân phận thật sự của Hình Quyết, trong lòng lại càng thêm hỗn loạn.
Nhưng cho dù thế nào, Hứa Diệc Hàm cũng tốt, Hình Quyết cũng thế. Bọn họ kỳ thật cũng là cá nằm trên thớt, cả hai dù gì cũng phải chết mà thôi, thế nên tội gì phải lo sợ.
Nghĩ đến đây, bọn họ cũng không lo sợ nữa, một tên trong đám người đánh bạo đứng dậy, đi về phía của Hứa Diệc Hàm, mặc dù sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, trấn định.
Mấy người còn lại cũng một bên đánh giá Hình Quyết, một bên chậm rãi hướng về phía Hứa Diệc Hàm tới gần. Nhưng đối diện với hốc mắt như muốn nứt ra của Hình Quyết, đôi tay ra sức giãy giụa, nhưng do xích sắt quá chặt, thế nên để lại những vết hằn sưng đỏ, tên cai ngục dẫn đầu kia dần dần lộ ra nụ cười khinh miệt, thêm vào đó là sự dâm đãng không che giấu, khóe miệng gần như muốn chảy cả nước miếng ra.
Hắn vươn tay ra thăm dò...
"A a!" Tiếng hét thảm còn chưa dứt thì đạo kiếm đã lóe lên, một cánh tay rơi xuống đất. Tên cai ngục xấu số kia trong nháy mắt bị một người từ phía sau che miệng lại, trên cổ xuất hiện những vết máu loe loét, nhìn vô cùng kinh tởm.
Mấy chục người không người tiếng động mà lẻn vào mật thất, lấy tốc độ sét đánh mà giải quyết toàn bộ những tên canh gác ở đây.
Những người này đều mặc y phục dạ hành màu đen, cả người đều bị che đến kín mít, dường như chỉ còn đôi mắt là lộ ra ngoài. Động tác của bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, ra tay lưu loát, phối hợp vô cùng ăn, hiển nhiên là đã được huấn luyện bài bản.
Ánh mắt Hình Quyết sắc bén mà quan sát mọi việc trước mắt, trong lòng cũng không buông lỏng cảnh giác.
Đợi khi đem đám người Hình Thiên giết sạch, hắc y nhân mới lấy chìa khóa ra, đem xiềng xích trên người Hình Quyết cởi bỏ.
Vừa được tự do, hắn cũng không rảnh rỗi mà đi hỏi thăm lai lịch của những người này, vì sao lại cứu hắn, mà lại vội chạy đến bên người của Hứa Diệc Hàm, chịu đựng cơn đau đớn trong người, đem quần áo rách nát trên người cởi xuống khoác lên người nàng, hai hàm răng cắn chặt, hai tay run rẩy, đem nàng bế lên.
Hứa Diệc Hàm giờ phút này đã hoàn toàn hôn mê, nàng vô lực mà ngã vào lồng ngực của hắn. Nhẹ, thật nhẹ, tựa như lông chim, bảo bối của hắn có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào. Trong lòng hắn đau xót, trên mặt lại là lại hàng máu tươi đỏ rực, thoạt nhìn vô cùng sợ hãi.
Hắc y nhân tựa hồ như đã có kế hoạch rõ ràng, tiếp đó, bọn họ chia nhau ra dò đường ra ngoài. Trong đó có một người, đảo mắt nhìn thấy bóng dáng của Hình Quyết, liền hưng phấn không thôi.
Hắn bước nhanh đến trước mặt của Hình Quyết, quỳ một gối xuống đất, âm thanh vẫn còn có chút ngây ngô non nớt, ngữ khí cung kính, mang theo vài phần tự trách: "Nhị gia, mạt tướng Bành Minh, vì thời gian cấp bách, không tiện nói nhiều lời, xin ngài đi theo nhóm của ta!"
Bành Minh? Thật lạ. Nhưng nói đến họ Bành... Hình Quyết nhàn nhạt liếc hắn một cái, gật gật đầu.
Mặc kệ hắn là ai, mục đích là gì, chỉ cần có thể rời đi nơi này, chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể có cơ hội trở về báo thù Hình Thiên, là được rồi.
Bành Minh thở phào nhẹ nhõm, lập tức làm một vài ám hiệu, nhóm người hắc y nhân liền đâu vào đấy mà hành động. Còn hắn lại vươn tay về phía Hình Quyết: "Thưa Nhị gia, vị cô nương này xin hãy giao cho mạt tướng, ngài hiện tại đang bị thương, nếu thế này chỉ sợ sẽ không tiện."
Hình Quyết lại quả quyết cự tuyệt, chân của hắn vốn là bọng nước, sưng vù, nhưng dù thế nào hắn vẫn luôn gắng gượng, cánh tay mãnh mẽ dùng sức, đem Hứa Diệc Hàm ôm thật chặt vào lòng.
Lúc này đây, cho dù chết, cũng sẽ không buông tay.
Bành Minh thấy tình hình như thế, trong mắt buồn bã, nhưng cũng không dây dưa, chỉ có thể dẫn đầu phía trước, mang mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi mật thất, dựa theo kế hoạch cũ mà trốn đi.
Không lâu sau, âm thanh leng keng của đao kiếm vang lên, tin tức có người lao vào mật thất cướp ngục truyền đến trong tai Hình Thiên...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook