Yêu Vật
-
Chương 42
Trong tay cầm đóa hoa sơn trà đóng băng nặng trịch, nhớ tới chuyện cũ năm xưa, tôi có chút khó chịu.
Liễu Oánh Oánh này là yêu quái được hưởng thụ nền xã hội mới, không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng chịu khổ. Thấy tôi mãi mà không đáp lời, cuối cùng không chịu nổi, bất chấp gương mặt mỹ nhân dịu dàng, gào khóc: “Mèo lão đại, mèo lão đại, Hoa sư huynh chết rồi.”
Tôi lắp bắp kinh hãi.
Sư huynh của Liễu Oánh Oánh tên Hoa Bán Phàm, tôi rất có ấn tượng với anh ta. Là một con báo yêu dễ xấu hổ, tính tình rất ôn hòa, da lông dày đẹp, bộ dạng rất đáng yêu, ưu điểm lớn nhất là có thể ăn chay.
Vì báo và mèo cùng là động vật họ nhà mèo, tôi thấy anh ta vô dụng nên lén giúp đỡ vài lần. Anh ta là một trong số ít yêu quái còn dám có ý với tôi, nhưng lại ngại thanh danh khủng bố của tôi trong đám yêu quái nên không có gan bày tỏ. Chỉ thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện phiếm, nhìn thấy có loại cá gì tươi mới thú vị trong chợ, cũng sẽ mang đến cho tôi ăn. Từ khi William đến khiến tôi hư hỏng chạy đi chơi game online, dù tôi có đến server nào anh ta cũng thề sống thề chết đi theo. Đầu tiên là điên cuồng luyện cấp vượt tôi, đập tiền, rồi cho tôi trang bị đánh được, mang đi luyện cấp, giúp PK, còn vạn năng hơn hack, còn chịu khó hơn cu li, khiến William rất áp lực, thường xuyên lén tranh đua với anh ta. Vì tôi chơi game hay cả thèm chóng chán nên chỉ được khoảng mười ngày nửa tháng là bỏ, anh ta cũng không có một câu oán hận, cho nên tôi rất có thiện cảm với anh ta.
Liễu Oánh Oánh và Hoa Bán Phàm là sư huynh muội đồng môn. Cô ta bị cái chết của sư huynh làm cho sợ hãi, hai mắt hoang mang, cũng không hiểu vì sao sư huynh không tranh sự đời, tính khí ôn hòa lại gặp phải đại ma đầu Xi Ly Quân. Hơn nữa lúc Xi Ly Quân giết Hoa Bán Phàm rất phô trương, dường như cũng không tính giấu cô ta chuyện này. Cho nên cô ta khóc sướt mướt kể hết mọi chuyện với tôi, trong câu nói đều ẩn chứa sự mong mỏi tôi nghĩ cách giúp đỡ cô ta báo thù.
Khi Xi Ly Quân vào ngục, Hoa Bán Phàm còn chưa sinh ra, hai người đó chưa bao giờ gặp mặt.
Vì sao Hoa Bán Phàm chết?
Dáng vẻ hổ yêu đôn hậu thành thật năm nghìn năm trước lại hiện lên trong đầu. Anh ta là yêu quái tốt nhất trên đời, đối xử với ai cũng ôn hòa, mùa đông sẽ dùng da lông làm ổ chăn ấm áp giúp tôi, mùa hè sẽ dùng lá chuối tiêu quạt cho tôi, còn có thể nướng cá, đánh nhau, giúp tôi trộm này trộm nọ. Khi cảm xúc của tôi tồi tệ nói lung tung, anh ta sẽ thu dọn tàn cục, giúp tôi an ủi mọi người. Có người chọc giận tôi, nếu không phải chuyện gì lớn, anh ta sẽ cầu xin giúp họ. Cho nên yêu quái Ngũ sơn đều thích anh ta.
Chuyện duy nhất anh ta làm sai, chính là lén thích tôi.
Chuyện duy nhất tôi không ngờ đến là Xi Ly Quân ghen tuông đến mức không thể chịu nổi nửa hạt cát.
Nhớ tới cái chết oan của hổ yêu, lại thêm Hoa Bán Phàm chết thảm, nửa phần áy náy của tôi với Xi Ly Quân trong giây lát biến mất. Bị nhổ trúng vảy ngược khiến lửa giận đã tắt từ lâu lại bùng lên trong lòng.
Hoa sơn trà đóng băng trong tay bị bóp nát thành mảnh nhỏ. Tôi tự biết việc này không dễ dàng, bảo Liễu Oánh Oánh tìm cơ hội chạy trốn. Sau đó sải bước đi về phía kẻ thù, chuẩn bị dụ dỗ trước, rồi sẽ tìm cơ hội xuống tay.
Trên đảo chính giữa hồ tràn ngập hoa sơn trà, hoa rơi đầy đất, đóa hoa sắp tàn đang dùng hết thời gian cuối cùng bừng bừng nở ra vẻ đẹp cuối cùng. Hương hoa gay mũi xông vào mũi làm tôi hít thở không thông, hít sâu vài cái, tâm trạng mới bình tĩnh lại. Trong khóm hoa sơn trà, Xi Ly Quân đang yên lặng nhìn một gốc cây Sái Kim Bảo Châu, giống hệt cảnh tượng mỗi lần tôi nhìn thấy hắn ở Hà sơn. Loài hoa thời thượng cổ vốn khó có nay đã trở thành bình dân. Hoa như trước, cảnh như trước, chỉ có mái tóc đen của Xi Ly Quân nay hóa thành trắng, có chút tang thương, nhưng… Yêu quái sẽ không già.
Bên cạnh Xi Ly Quân có bốn tên yêu quái đứng hầu tôi chưa gặp bao giờ. Tôi nghĩ đến sổ đen Hồng Vũ nói cho tôi trước khi đi, nhận ra đó đều là bạn ngục cùng trốn khỏi Hắc Ngục với hắn. Chúng mặc áo thể thao với quần thể thao chẳng ra thể thống gì, nhìn kiểu gì cũng thấy mất tự nhiên. Trong đó còn có một nam yêu tóc dài quyến rũ mặc nhầm váy phụ nữ, chắc hắn tưởng đấy là áo bào thay thế cho đồ nho sinh. So sánh tương đối mà nói, trang phục của Xi Ly Quân coi như bình thường nhất rồi.
Tám con mắt nhìn chòng chọc vào tôi, nhìn đến mức tôi hơi xù lông lên, liếm liếm móng vuốt hỏi: “Vậy chó ngốc đâu?”
Xi Ly Quân chậm rãi quay đầu, sau đó lại chậm rãi cúi đầu.
Tôi theo của hắn ánh mắt nhìn về khóm hoa sơn trà, thấy William bị trói gô, miệng nhét giẻ, quăng trên mặt đất.
Bạn hữu của Xi Ly Quân, hình như là lợn rừng nam yêu tiến lên, quát to với tôi: “Con đàn bà chết tiệt, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”
“Có thể không tới sao?” Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn William, liên tục lắc đầu cảm thán, “Nút thắt là ai buộc vậy? Rất nghệ thuật, thật inh, quả thật có thể vào câu lạc bộ có sở thích đặc biệt rồi.” Trói William thành hình chữ X, quần áo bị vật lộn xé rách, da dẻ trắng noãn lộ ra không ít. Anh ta thấy một mình tôi đến, hình như rất cảm động, hai tròng mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, giãy giụa nhìn tôi, muốn nói mà nói không nên lời, trên mặt đất còn có mấy vũng máu chó…
Tình cảnh này mà chụp được rồi đăng lên blog, thể nào cũng khiến đám hủ nữ hét điếc tai, YY ra tiểu thuyết đam mỹ 18+ ngược luyến tình thâm vô cùng đặc sắc.
Yêu quái sao có thể hủ được?
Mèo còn lâu mới vô đạo đức vô giáo dục đi đọc tiểu thuyết đam mỹ!
Quỷ công, Tiểu Bạch thụ, niên thượng, niên hạ gì gì đó tôi cũng không biết!
Đống truyện tranh shounen-ai Nhật Bản với tiểu thuyết đam mỹ trong ngăn tủ kia tất cả là của vẹt, tôi tuyệt đối không nhìn bên trong có thứ quái dị gì!
Đang muốn mở miệng trách kỹ thuật trói của họ rất dễ làm người ta hiểu sai Xi Ly Quân lại nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày: “Dạ Đồng Quân, hơn năm nghìn năm không gặp, cô trở nên phóng đãng rồi.”
Hại hắn bị giam vào ngục với “Phóng đãng” thì có quan hệ nhân quả quái gì?
Tôi nghe mà ngây người, đầu quay hàng trăm vòng, gần như cùng lúc đó, theo ánh mắt khinh bỉ của mọi yêu quái, tôi mới chú ý đến quần áo của mình.
Thân là trạch mèo ngày nào cũng ở nhà không ra ngoài, sao lại để ý đến quần áo làm gì?
Trước khi William chưa đến, tủ quần áo của tôi là do Hồng Vũ với vẹt quản lý. Sau khi William đến, vẹt tuyên bố phủi tay mặc kệ, tôi liền đem việc mua quần áo giặt quần áo thu áo gấp quần, tất cả ném hết cho anh ta.
Thưởng thức của William là gì, người địa cầu ai cũng biết.
Đang lúc bất tri bất giác, trong tủ quần áo của tôi toàn là đồ Lolita Gothic viền đăng-ten, còn có vô số áo ngủ in hình mèo đủ màu, ngay cả quần lót cũng là một tá mèo KITTY, một tá mèo Garfield, một tá mèo máy Doraemon. Còn có đồ nữ vương, đồ maid và quần áo nhân vật trong anime để cosplay. Tôi tự nhận mình mặc cái gì cũng được, gương mặt mười bốn tuổi, cũng không bị để ý lắm. Ngoại trừ đồ COSPLAY, quần áo ở nhà khác đều là tiện thì mặc, chỉ có gặp khách mới mặc quần áo nghiêm túc.
Giờ vội ra ngoài, trên người tôi vẫn mặc bộ đồ ngủ mặc ở nhà chơi, nửa người trên là dây đai nơ con bướm màu đen, nửa người dưới là váy phồng ngắn công chúa ren đen, chân đi dép lê hoạt hình “mèo bus”. Thẩm mỹ của bọn Xi Ly Quân dừng lại ít nhất từ nghìn năm trước, nhìn tôi muốn quái dị thế nào thì có quái dị thế nấy. Nhất là chồn yêu kia, trong tài liệu viết là bị nhốt vào ngục từ đầu triều Minh, quan niệm nam nữ rất mạnh, mặc váy, cả người bị bọc kín mít, sao đã được nhìn thấyáo tắm bikini, áo quây với cả váy ngắn? Hắn đang nói nhỏ, “Không biết liêm sỉ! Sa đọa! Phóng đãng! Dìm lồng heo!”
Voi yêu có mức tiếp thu sự việc mới tương đối cao đang mặc đồ thể thao hàng hiệu, trong tay đang cầm IPAD không biết cướp được ở đâu, tra xét xong, tuyên bố: “Cái này gọi là lỗi mốt.”
Tôi nghe mà hết giật mí mắt bên trái đến giật mí mắt bên phải, mắng voi yêu: “Ngươi mới là đồ lỗi mốt! Cả nhà ngươi đều lỗi mốt!”
“Có đánh không? Còn không bắt đầu đánh đi? ” Voi yêu không quan tâm đến tôi, nhìn không khí hai bên, hình như cảm thấy rất bình tĩnh, liền ôm IPAD, rêu rao với Xi Ly Quân, “Lão đại, tôi biết chém hoa quả, khi nào đấu võ nhớ bảo tôi.” Sau đó lui sang một góc.
Lợn rừng yêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đạp hắn một phát, “Chém cái lông! chém có thể ăn sao? Còn làm loạn nữa, lão tử sẽ vứt thứ chết tiệt đó xuống hồ!”
Voi yêu kinh hãi, vội ôm bảo bối trốn ra rất xa, còn nói thầm: “Lần đầu tiên nhìn thấy, không phải ngươi còn giật mình, tưởng kỳ trân dại bảo, suýt chút nữa quỳ xuống vái lạy sao? Đã chơi đến cửa thứ tám rồi, dám ném thì ta chém ngươi.”
Lần đầu tiên William nhìn thấy sản phẩm điện tử cũng là cảm xúc này.
Tôi đỡ trán, có ý giải quyết việc này hòa bình: “Xi Ly Quân, chuyện năm đó cũng là do ngươi nhiều nghiệp chướng, cho dù ta không xuống tay thì sớm hay muộn ngươi cũng phải vào Hắc Ngục. Ta nhiều lắm chỉ khiến ngươi ngồi nhiều thêm hai ba trăm năm thôi. Nam nhân đại trượng phu, phải biết khoan dung, đứng có tính toán chi li như chó. Ngươi xem thế giới hiện đại bây giờ đã khác với chúng ta khi đó, bay trên trời là máy bay, trên biển là tàu biển, trên mặt đất là ô tô, còn có tivi, rạp chiếu phim, máy tính, internet, điện thoại …., đánh đánh giết giết đã sớm lạc hậu rồi. Thật vất vả mới thoát khỏi cái nơi quỷ quái như Hắc Ngục, nên hưởng thụ cuộc sống chứ. Ngươi bỏ qua cho chó ngốc, ta mời ngươi đi xem phim ăn kem.”
Xi Ly Quân hỏi: “Đám yêu quái Hà sơn đâu?”
“Năm nghìn năm rồi, mấy trăm năm thay đổi một triều đại, chiến loạn liên tục, khắp nơi đều biến hóa long trời lở đất,” tôi thở dài, “Đám yêu quái Ngũ sơn đều tan tác, có kẻ đã chết, có người tàn tật, có người thì đi xa tha hương, ở gần đây chỉ còn mình ta thôi.”
Liễu Oánh Oánh này là yêu quái được hưởng thụ nền xã hội mới, không biết bao nhiêu năm rồi chưa từng chịu khổ. Thấy tôi mãi mà không đáp lời, cuối cùng không chịu nổi, bất chấp gương mặt mỹ nhân dịu dàng, gào khóc: “Mèo lão đại, mèo lão đại, Hoa sư huynh chết rồi.”
Tôi lắp bắp kinh hãi.
Sư huynh của Liễu Oánh Oánh tên Hoa Bán Phàm, tôi rất có ấn tượng với anh ta. Là một con báo yêu dễ xấu hổ, tính tình rất ôn hòa, da lông dày đẹp, bộ dạng rất đáng yêu, ưu điểm lớn nhất là có thể ăn chay.
Vì báo và mèo cùng là động vật họ nhà mèo, tôi thấy anh ta vô dụng nên lén giúp đỡ vài lần. Anh ta là một trong số ít yêu quái còn dám có ý với tôi, nhưng lại ngại thanh danh khủng bố của tôi trong đám yêu quái nên không có gan bày tỏ. Chỉ thường xuyên gọi điện thoại nói chuyện phiếm, nhìn thấy có loại cá gì tươi mới thú vị trong chợ, cũng sẽ mang đến cho tôi ăn. Từ khi William đến khiến tôi hư hỏng chạy đi chơi game online, dù tôi có đến server nào anh ta cũng thề sống thề chết đi theo. Đầu tiên là điên cuồng luyện cấp vượt tôi, đập tiền, rồi cho tôi trang bị đánh được, mang đi luyện cấp, giúp PK, còn vạn năng hơn hack, còn chịu khó hơn cu li, khiến William rất áp lực, thường xuyên lén tranh đua với anh ta. Vì tôi chơi game hay cả thèm chóng chán nên chỉ được khoảng mười ngày nửa tháng là bỏ, anh ta cũng không có một câu oán hận, cho nên tôi rất có thiện cảm với anh ta.
Liễu Oánh Oánh và Hoa Bán Phàm là sư huynh muội đồng môn. Cô ta bị cái chết của sư huynh làm cho sợ hãi, hai mắt hoang mang, cũng không hiểu vì sao sư huynh không tranh sự đời, tính khí ôn hòa lại gặp phải đại ma đầu Xi Ly Quân. Hơn nữa lúc Xi Ly Quân giết Hoa Bán Phàm rất phô trương, dường như cũng không tính giấu cô ta chuyện này. Cho nên cô ta khóc sướt mướt kể hết mọi chuyện với tôi, trong câu nói đều ẩn chứa sự mong mỏi tôi nghĩ cách giúp đỡ cô ta báo thù.
Khi Xi Ly Quân vào ngục, Hoa Bán Phàm còn chưa sinh ra, hai người đó chưa bao giờ gặp mặt.
Vì sao Hoa Bán Phàm chết?
Dáng vẻ hổ yêu đôn hậu thành thật năm nghìn năm trước lại hiện lên trong đầu. Anh ta là yêu quái tốt nhất trên đời, đối xử với ai cũng ôn hòa, mùa đông sẽ dùng da lông làm ổ chăn ấm áp giúp tôi, mùa hè sẽ dùng lá chuối tiêu quạt cho tôi, còn có thể nướng cá, đánh nhau, giúp tôi trộm này trộm nọ. Khi cảm xúc của tôi tồi tệ nói lung tung, anh ta sẽ thu dọn tàn cục, giúp tôi an ủi mọi người. Có người chọc giận tôi, nếu không phải chuyện gì lớn, anh ta sẽ cầu xin giúp họ. Cho nên yêu quái Ngũ sơn đều thích anh ta.
Chuyện duy nhất anh ta làm sai, chính là lén thích tôi.
Chuyện duy nhất tôi không ngờ đến là Xi Ly Quân ghen tuông đến mức không thể chịu nổi nửa hạt cát.
Nhớ tới cái chết oan của hổ yêu, lại thêm Hoa Bán Phàm chết thảm, nửa phần áy náy của tôi với Xi Ly Quân trong giây lát biến mất. Bị nhổ trúng vảy ngược khiến lửa giận đã tắt từ lâu lại bùng lên trong lòng.
Hoa sơn trà đóng băng trong tay bị bóp nát thành mảnh nhỏ. Tôi tự biết việc này không dễ dàng, bảo Liễu Oánh Oánh tìm cơ hội chạy trốn. Sau đó sải bước đi về phía kẻ thù, chuẩn bị dụ dỗ trước, rồi sẽ tìm cơ hội xuống tay.
Trên đảo chính giữa hồ tràn ngập hoa sơn trà, hoa rơi đầy đất, đóa hoa sắp tàn đang dùng hết thời gian cuối cùng bừng bừng nở ra vẻ đẹp cuối cùng. Hương hoa gay mũi xông vào mũi làm tôi hít thở không thông, hít sâu vài cái, tâm trạng mới bình tĩnh lại. Trong khóm hoa sơn trà, Xi Ly Quân đang yên lặng nhìn một gốc cây Sái Kim Bảo Châu, giống hệt cảnh tượng mỗi lần tôi nhìn thấy hắn ở Hà sơn. Loài hoa thời thượng cổ vốn khó có nay đã trở thành bình dân. Hoa như trước, cảnh như trước, chỉ có mái tóc đen của Xi Ly Quân nay hóa thành trắng, có chút tang thương, nhưng… Yêu quái sẽ không già.
Bên cạnh Xi Ly Quân có bốn tên yêu quái đứng hầu tôi chưa gặp bao giờ. Tôi nghĩ đến sổ đen Hồng Vũ nói cho tôi trước khi đi, nhận ra đó đều là bạn ngục cùng trốn khỏi Hắc Ngục với hắn. Chúng mặc áo thể thao với quần thể thao chẳng ra thể thống gì, nhìn kiểu gì cũng thấy mất tự nhiên. Trong đó còn có một nam yêu tóc dài quyến rũ mặc nhầm váy phụ nữ, chắc hắn tưởng đấy là áo bào thay thế cho đồ nho sinh. So sánh tương đối mà nói, trang phục của Xi Ly Quân coi như bình thường nhất rồi.
Tám con mắt nhìn chòng chọc vào tôi, nhìn đến mức tôi hơi xù lông lên, liếm liếm móng vuốt hỏi: “Vậy chó ngốc đâu?”
Xi Ly Quân chậm rãi quay đầu, sau đó lại chậm rãi cúi đầu.
Tôi theo của hắn ánh mắt nhìn về khóm hoa sơn trà, thấy William bị trói gô, miệng nhét giẻ, quăng trên mặt đất.
Bạn hữu của Xi Ly Quân, hình như là lợn rừng nam yêu tiến lên, quát to với tôi: “Con đàn bà chết tiệt, ngươi còn có mặt mũi đến đây?”
“Có thể không tới sao?” Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn William, liên tục lắc đầu cảm thán, “Nút thắt là ai buộc vậy? Rất nghệ thuật, thật inh, quả thật có thể vào câu lạc bộ có sở thích đặc biệt rồi.” Trói William thành hình chữ X, quần áo bị vật lộn xé rách, da dẻ trắng noãn lộ ra không ít. Anh ta thấy một mình tôi đến, hình như rất cảm động, hai tròng mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu, giãy giụa nhìn tôi, muốn nói mà nói không nên lời, trên mặt đất còn có mấy vũng máu chó…
Tình cảnh này mà chụp được rồi đăng lên blog, thể nào cũng khiến đám hủ nữ hét điếc tai, YY ra tiểu thuyết đam mỹ 18+ ngược luyến tình thâm vô cùng đặc sắc.
Yêu quái sao có thể hủ được?
Mèo còn lâu mới vô đạo đức vô giáo dục đi đọc tiểu thuyết đam mỹ!
Quỷ công, Tiểu Bạch thụ, niên thượng, niên hạ gì gì đó tôi cũng không biết!
Đống truyện tranh shounen-ai Nhật Bản với tiểu thuyết đam mỹ trong ngăn tủ kia tất cả là của vẹt, tôi tuyệt đối không nhìn bên trong có thứ quái dị gì!
Đang muốn mở miệng trách kỹ thuật trói của họ rất dễ làm người ta hiểu sai Xi Ly Quân lại nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày: “Dạ Đồng Quân, hơn năm nghìn năm không gặp, cô trở nên phóng đãng rồi.”
Hại hắn bị giam vào ngục với “Phóng đãng” thì có quan hệ nhân quả quái gì?
Tôi nghe mà ngây người, đầu quay hàng trăm vòng, gần như cùng lúc đó, theo ánh mắt khinh bỉ của mọi yêu quái, tôi mới chú ý đến quần áo của mình.
Thân là trạch mèo ngày nào cũng ở nhà không ra ngoài, sao lại để ý đến quần áo làm gì?
Trước khi William chưa đến, tủ quần áo của tôi là do Hồng Vũ với vẹt quản lý. Sau khi William đến, vẹt tuyên bố phủi tay mặc kệ, tôi liền đem việc mua quần áo giặt quần áo thu áo gấp quần, tất cả ném hết cho anh ta.
Thưởng thức của William là gì, người địa cầu ai cũng biết.
Đang lúc bất tri bất giác, trong tủ quần áo của tôi toàn là đồ Lolita Gothic viền đăng-ten, còn có vô số áo ngủ in hình mèo đủ màu, ngay cả quần lót cũng là một tá mèo KITTY, một tá mèo Garfield, một tá mèo máy Doraemon. Còn có đồ nữ vương, đồ maid và quần áo nhân vật trong anime để cosplay. Tôi tự nhận mình mặc cái gì cũng được, gương mặt mười bốn tuổi, cũng không bị để ý lắm. Ngoại trừ đồ COSPLAY, quần áo ở nhà khác đều là tiện thì mặc, chỉ có gặp khách mới mặc quần áo nghiêm túc.
Giờ vội ra ngoài, trên người tôi vẫn mặc bộ đồ ngủ mặc ở nhà chơi, nửa người trên là dây đai nơ con bướm màu đen, nửa người dưới là váy phồng ngắn công chúa ren đen, chân đi dép lê hoạt hình “mèo bus”. Thẩm mỹ của bọn Xi Ly Quân dừng lại ít nhất từ nghìn năm trước, nhìn tôi muốn quái dị thế nào thì có quái dị thế nấy. Nhất là chồn yêu kia, trong tài liệu viết là bị nhốt vào ngục từ đầu triều Minh, quan niệm nam nữ rất mạnh, mặc váy, cả người bị bọc kín mít, sao đã được nhìn thấyáo tắm bikini, áo quây với cả váy ngắn? Hắn đang nói nhỏ, “Không biết liêm sỉ! Sa đọa! Phóng đãng! Dìm lồng heo!”
Voi yêu có mức tiếp thu sự việc mới tương đối cao đang mặc đồ thể thao hàng hiệu, trong tay đang cầm IPAD không biết cướp được ở đâu, tra xét xong, tuyên bố: “Cái này gọi là lỗi mốt.”
Tôi nghe mà hết giật mí mắt bên trái đến giật mí mắt bên phải, mắng voi yêu: “Ngươi mới là đồ lỗi mốt! Cả nhà ngươi đều lỗi mốt!”
“Có đánh không? Còn không bắt đầu đánh đi? ” Voi yêu không quan tâm đến tôi, nhìn không khí hai bên, hình như cảm thấy rất bình tĩnh, liền ôm IPAD, rêu rao với Xi Ly Quân, “Lão đại, tôi biết chém hoa quả, khi nào đấu võ nhớ bảo tôi.” Sau đó lui sang một góc.
Lợn rừng yêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đạp hắn một phát, “Chém cái lông! chém có thể ăn sao? Còn làm loạn nữa, lão tử sẽ vứt thứ chết tiệt đó xuống hồ!”
Voi yêu kinh hãi, vội ôm bảo bối trốn ra rất xa, còn nói thầm: “Lần đầu tiên nhìn thấy, không phải ngươi còn giật mình, tưởng kỳ trân dại bảo, suýt chút nữa quỳ xuống vái lạy sao? Đã chơi đến cửa thứ tám rồi, dám ném thì ta chém ngươi.”
Lần đầu tiên William nhìn thấy sản phẩm điện tử cũng là cảm xúc này.
Tôi đỡ trán, có ý giải quyết việc này hòa bình: “Xi Ly Quân, chuyện năm đó cũng là do ngươi nhiều nghiệp chướng, cho dù ta không xuống tay thì sớm hay muộn ngươi cũng phải vào Hắc Ngục. Ta nhiều lắm chỉ khiến ngươi ngồi nhiều thêm hai ba trăm năm thôi. Nam nhân đại trượng phu, phải biết khoan dung, đứng có tính toán chi li như chó. Ngươi xem thế giới hiện đại bây giờ đã khác với chúng ta khi đó, bay trên trời là máy bay, trên biển là tàu biển, trên mặt đất là ô tô, còn có tivi, rạp chiếu phim, máy tính, internet, điện thoại …., đánh đánh giết giết đã sớm lạc hậu rồi. Thật vất vả mới thoát khỏi cái nơi quỷ quái như Hắc Ngục, nên hưởng thụ cuộc sống chứ. Ngươi bỏ qua cho chó ngốc, ta mời ngươi đi xem phim ăn kem.”
Xi Ly Quân hỏi: “Đám yêu quái Hà sơn đâu?”
“Năm nghìn năm rồi, mấy trăm năm thay đổi một triều đại, chiến loạn liên tục, khắp nơi đều biến hóa long trời lở đất,” tôi thở dài, “Đám yêu quái Ngũ sơn đều tan tác, có kẻ đã chết, có người tàn tật, có người thì đi xa tha hương, ở gần đây chỉ còn mình ta thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook