Yêu Và Hận
-
Chương 36: Sự Điên Cuồng Của Tô Hạo
Gần đây tâm tình của Lâm Tịnh buồn bực khó chịu nghĩ bằng ngón chân cũng biết là do sự có mặt của Moon. Cô ta là một người con gái không đơn giản chút nào khiến sự đề phòng của Lâm Tịnh tăng khá cao.
"Hình như cô và tôi rất có duyên thì phải, đến đâu cũng chạm mặt nhau".
Trong cửa hàng bán giày cao gót Lâm Tịnh đang thử giày thì có giọng nói vang lên từ đỉnh đầu. Ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịnh trả lời:
"Chắc là vậy".
Cô thử xong liền đưa thẻ tín dụng cho nhân viên và nói: "Tính tiền".
"Đôi giày cao gót đó tôi cũng rất thích". Moon nhẹ giọng nói, hôm nay cô ta buộc cao tóc lên trông gương mặt có chút khác lạ.
"Làm sao đây? Đôi giày này cả thành phố chỉ có cửa hàng này bán hơn nữa chỉ có một đôi duy nhất mà thôi". Trong giọng nói của Lâm Tịnh có chút châm chọc.
Nhân viên trở lại đưa giày và thẻ cho cô ngọt ngào nói:
"Cô Lâm là khách VIP của cửa hàng chúng tôi cho nên được giảm giá 10%, các khách hàng khác thì nằm mơ cũng không bao giờ có được đặc cách như vậy"
"Cảm ơn"
Lâm Tịnh đi qua Moon nói: "Chúc cô tìm được đôi giày như ý"
Moon nhìn theo hừ lạnh: "Cứ kiêu ngạo đi nhà họ Lâm của các người sắp đi vào quá khứ rồi"
....
Lưu Hà mất tích đã gần 2 tháng nay Tô Hạo gần như lật cả thành phố lên mà vẫn không thấy tung tích của cô, đến nhà họ Lưu thì ông Lưu không hé răng nói ra một lời khiến anh như phát điên.
Toà nhà chính của tập đoàn Tô Thị có 115 tầng hoạt động ở tất cả các lĩnh vực. Nhân viên được chọn vô cùng khắt khe làm việc thì ưu tiên những nhân viên có tính sáng tạo.
Trong phòng họp
"Tổng giám đốc, tôi thấy chúng ta nên từ bỏ khu đất này...". Giám đốc Lý đang run rẩy báo cáo ý kiến của mình.
"Giám đốc Lý, có phải ông thấy Tô Thị không có khả năng thu mua khu đất này?". Tô Hạo lên tiếng hỏi, đám cổ đông này đầu óc chứa cái quái quỷ gì vậy?
"Tôi...tôi...".
"Không cần biết bằng cách gì trong vòng nửa tháng phải thu mua được khu đất này thành công". Anh kiên quyết ra lệnh dứt lời đứng lên rời khỏi phòng họp.
"Đại ca, vẫn không có tin tức của cô Lưu". Trợ thủ đắc lực của anh-Lôi Phong nói.
"Rầm". Một đấm của anh đánh xuống làm chiếc bàn làm việc nứt ra.
"Tôi nuôi một lũ vô dụng như thế này từ lúc nào mà không hay biết đến một người con gái cũng không tìm được. Đánh tụt cổ phiếu của Lưu Thị xem cô ta còn trốn được không?". Đôi mắt anh hằn lên những tia máu khiến người khác không dám đến gần.
"Vâng"
"A...Rầm". Tất cả đồ đạc trong phòng bị anh đập nát vụn miệng lẩm bẩm: "Lưu Hà, em chơi tôi một vố đau tôi sẽ nhớ suốt đời"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook