Đang khó chịu trong người tôi to tiếng với Hải Nam:
“Nhưng vợ sắp cưới của anh bắt em phải…”
Hải Nam cúi xuống hôn chặn miệng tôi lại.

Tôi cố đẩy anh ra anh càng áp sát tôi.

Tôi và anh một người đẩy ra một người nhào vô, cuối cùng người thua cuộc lại là tôi.

Anh kéo tôi đứng dậy khỏi ghế rối vác tôi vào phòng nghỉ của anh, thả tôi nằm xuống giường anh giữ chặt hai tay của tôi lên đỉnh đầu để tôi không thể phản kháng được nữa:
“Em nghe lời anh, em không làm gì cả xem cô ta làm gì em.”
Tôi muốn gào lên với anh nếu tôi không làm thì cô ta sẽ g iết mẹ con tôi nhưng cổ họng tôi nghẹn cứng không thể nói thành lời, hai mắt ngấn nước của tôi lúc này chỉ biết mở to nhìn anh.

Lúc cảm giác uất ức dâng cao tột độ khiến tôi khó chịu, bức bách vô cùng thì anh nói:
“Anh không ích kỷ giữ em bên mình nữa, em về với mẹ đi.

Nhìn em bị người khác ức hiếp anh đau lòng chịu không nổi.”
Nói rồi anh nằm vật xuống giường ngay bên cạnh tôi, anh không nói cũng không làm bất cứ điều gì mà cứ nằm an tĩnh như vậy.
Thì ra anh yêu tôi tới mức anh không muốn nhìn thấy vợ sắp cưới của anh ức hiếp tôi.

Có lẽ anh lấy Bạch Diệp vì lý do bất khả kháng nào đó vì vậy mà mặc dù yêu tôi đến vậy nhưng anh không thể bỏ cô ta để đến với tôi.

Cảm giác khó chịu trong tôi dần tan biến, thay vào đó là cảm giác hụt hẫng, tiếc nuối khi sắp phải rời xa người mình yêu.
Nếu kết quả cuối cùng đám cưới của Hải Nam và Bạch Diệp vẫn xảy ra, nếu kết quả cuối cùng tôi và anh không thể bên nhau thì tôi sẵn sàng chấp nhận chịu đựng sự sai khiến của cô ta để có thêm thời gian vài ngày ngắn ngủi bên anh.

Tôi đứng dậy khỏi giường nhìn anh đang đang nằm bất động nói:
“Như đã thỏa thuận từ trước em sẽ ở lại làm vợ anh đến khi nào chúng ta ra tòa ly hôn thì thôi, hy vọng tới hôm mẹ em tháo bột em có thể về với mẹ rồi.

Còn bây giờ anh dậy đi họp ban giám đốc, sắp tới giờ rồi.”
Tôi vươn hai tay ra trước mặt Hải Nam để kéo anh ngồi dậy, anh vươn hai tay nắm lấy tay tôi bất chợt anh dùng một lực lớn kéo tôi về phía anh, chỉ một động tác nhỏ anh đã đè tôi dưới thân rồi ôm chặt lấy eo của tôi nói:
“Với anh cuộc họp nào cũng không quan trọng bằng em.”
Dứt lời anh lập tức anh tìm đến môi tôi hôn.

Sợ anh rơi vào tình huống mất khả năng điều khiển người anh em của anh tôi nghiêng đầu không cho anh hôn:
“Cuộc họp do ba vợ tương lai của anh điều hành đó.”
“Kệ.”
Dứt lời anh ôm lấy mặt tôi để tôi không thể phản kháng, nụ hôn mang theo tình yêu và cả sự ngông cuồng của anh khiến tôi nhanh chóng chìm đắm vào nó.


Đến khi anh không điều khiển được trái tim và người anh em của anh thì cũng là lúc tôi không thể thoát khỏi cơn đam mê tình ái với người đàn ông này.

Đồ trên người tôi và anh lần lượt được trút xuống, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau không rời.

Anh như đứa trẻ ngoạm lấy bầu ngực của tôi mút thật mạnh, tay của anh cũng không để yên tìm đến điểm nhạy cảm giữa hai đùi của tôi nghịch ngợm hai cánh bướm và cả bên trong huyệt động của tôi.

Cảm giác như có dòng điện chạy từ các vị trí nhạy cảm anh đang kích thích đi tới tất cả các điểm trên cơ thể khiến cho tôi không ngừng rên rỉ.

Khi nụ hôn của anh di chuyển xuống cô bé của tôi, anh dùng chiếc lưỡi ma thuật của anh đánh qua đánh lại cô bé rồi xoáy sâu vào huyệt động của tôi ra vào liên tiếp khiến cảm giác cực khoái ùa về như có một dòng suối nhỏ liên tiếp chảy ra từ huyệt động của tôi.
Tiếng chuông điện thoại bàn bên ngoài vang lên, tôi thoát khỏi cơn đê mê nói với anh, giọng cũng khàn đặc.
“Hình như có cuộc gọi nội bộ nhắc nhở anh tới giờ họp.”
Hải Nam không rời khỏi cô bé của tôi mà anh còn cố tình mút thật mạnh, tiếng bú mút đầy ái muội của anh còn át đi cả tiếng điện thoại đang reo bên ngoài phòng làm việc của anh.

Tới khi tôi không chịu được sự kích thích đến từ cái miệng của anh nữa mới quằn quại lên tiếng:
“Anh, dừng lại đi.”
Hải Nam lập tức dừng lại, anh di chuyển hôn lên môi tôi một cái rồi rời đi:
“Nghe lời vợ yêu anh sẽ dừng lại để đi họp.”
Nói rồi nâng vừa nâng môi lên nở một nụ cười nửa miệng vừa rời khỏi người tôi.

Anh quậy đã đời khiến cô bé của tôi không thể chịu đựng được sự kích thích nữa anh lại bảo dừng lại đi họp.

Tôi muốn nâng chân đá gãy luôn cái chân giữa như con quái vật khổng lồ giữa hai đùi của anh một cái.

Để xem anh làm sao có thể mặc quần vào để đi họp? Nghĩ đến đây tôi học anh nở nụ cười còn lưu manh hơn:
“Vâng, anh đi họp đi không ba vợ tương lai của anh lại không gả con gái của ông ấy cho anh nữa bây giờ.”
Dứt lời tôi lập tức bò dậy khỏi giường, thế nhưng Hải Nam đã kéo tôi trở lại trước khi tôi chạm chân xuống sàn nhà:
“Vậy để anh chứng minh xem lời em vừa nói có đúng không nhé.

Xem anh không đi họp ông ấy có gã con gái cho anh nữa không?”
Anh đè tôi dưới thân rồi ngay lập tức lấy trong túi quần của mình ra một chiếc bao cao su mang vào, sau đó không một động tác thừa anh điều khiển con quái vật đi vào trong tôi.

Hết điện thoại bàn rồi đến điện thoại di động của cả anh và tôi thay nhau gieo liên tục, hòa cùng với tiếng điện thoại là tiếng va chạm cơ thể của tôi và anh vang lên không ngừng.

Làm trong phòng nghỉ của anh chưa đủ anh còn lôi tôi ra phòng làm việc của anh, gạt chồng tài liệu sang một bên anh ôm tôi ngồi lên bàn làm việc của anh để chứng minh lời tôi nói.

Thậm chí đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài anh mới chạy nước rút rồi bắn vào vào chiếc bao cao su đầy tinh hoa của anh, khi đó anh mới dừng lại.
Mặc quần áo xong xuôi tôi đẩy anh vào phòng nghỉ nói:
“Anh ở trong này ngủ một giấc đi, em ra mở cửa nói anh bị trúng gió đang nằm nghỉ.”

“Ở trong này buổi sáng anh chỉ có thể làm em thôi, còn ngủ anh không thể.

Hay chúng ta tiếp tục hiệp nữa nhé.”
Tôi lập tức ném cho Hải Nam một ánh mắt cảnh cáo.

Anh ôm tôi đi về bàn làm việc của tôi nói:
“Em về chỗ làm việc đi, để anh mở cửa.”
“Nếu là chị Bạch Diệp gõ cửa thì sao?”
“Thì bình thường chứ sao?”
Dứt lời anh lập tức đi mở cửa, cánh cửa vừa mở ra tôi đã thấy Minh Quân vừa đi vào phòng vừa than vãn:
“Ở bên ngoài thì đi tìm mày loạn cào cào cả lên không khác nào cảnh gà bay, chó sủa.

Vậy mà hai người vẫn xem như không có chuyện gì ở lì trong này, đúng là hai người giỏi thật đấy.”
Hôm ở khách sạn Minh Quân đã biết tôi và Hải Nam xảy ra chuyện quan hệ thể xác, hiện tại anh lại bắt gặp chúng tôi đóng cửa ở trong phòng với nhau mặc cho bên ngoài đang náo loạn tìm anh.

Tôi xấu hổ lấy tay che mặt mình lại:
“Chào anh Quân.”
Lần này Minh Quân có vẻ như không còn sốc như hôm ở khách sạn.

Anh cũng không còn nói chuyện thân mật với tôi như trước đây mà giọng điệu của anh có chút xa cách:
“Chào em.

Hai đứa mở điện thoại ra xem có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, từ mấy giờ tới mấy giờ?”
Hải Nam vừa đi về bàn làm việc của mình ngồi xuống vừa lên tiếng đỡ lời cho tôi:
“Tao để chế độ im lặng.”
Chẳng cần nói nhiều Minh Quân lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó, điện thoại của Hải Nam đang đặt trên bàn lập tức đổ chuông.
“Chế độ im lặng của mày đó hả?”
“Ừ, thì sao? Sao mày không đi lo công việc đi mày tới đây làm gì?”
Minh Quân lấy ra từ trong cặp của mình một tờ giấy A4 rồi đặt xuống bàn trước mặt Hải Nam nói:
“Việc đây cha.”
Nhìn vào tờ giấy gương mặt của anh đang từ đang từ háu chiến chuyển sang tái nhợt, ánh mắt của anh đang từ sắc lẹm nhìn Minh Quân cũng chuyển sang hoang mang.

Không biết nội dung của tờ giấy kia là gì nhưng tận mắt thấy tâm trạng của anh lúc này tim tôi như bị vật nhọn nào đấy đâm trúng, đau đớn vô cùng.

Đặc biệt là khi ánh mắt hoang mang của anh nhìn về phía tôi, ngay lúc này tôi chỉ muốn chạy tới ôm anh thật chặt để nói với anh một câu, có em ở đây anh có thể san sẻ sang cho em một nửa muộn phiền mà anh đang mang trong lòng.

Minh Quân chỉ vào tờ giấy nói:
“Không ký thì tao xé nhé.”
Hải Nam hất tay Minh Quân ra, anh lấy bút nhanh chóng ký vào, ngay sau đó Minh Quân mang tờ giấy tới đặt lên bàn ngay trước mặt tôi:
“Em cũng ký vào đi.”
Nhìn vào dòng chữ “ĐƠN XIN LY HÔN” tôi cứ ngỡ vừa có quả bom phát nổ từ vị trí trái tim của tôi khiến nó tan nát ra làm trăm mảnh.

Tôi cầm cây bút để ký mà tay run lẩy bẩy, hai mắt cũng lập tức nhòe đi không thể nhìn rõ những gì ghi trên tờ giấy.
Ly hôn với Hải Nam chẳng phải là điều tôi luôn mong muốn hay sao, tại sao tôi có cảm giác này?
“Chỗ đó thằng Nam ký rồi, em ký vào chỗ này.”
Minh Quân thấy tôi cứ lóng nga lóng ngóng thì cầm tay chỉ đúng vị trí để tôi ký.

Lúc Minh Quân cầm đơn xin ly hôn của chúng ra khỏi phòng Hải Nam nói với theo:
“Khi nào ra tòa?”
“Bình thường nhanh nhất cũng phải mất một tháng, nhưng mày yên tâm tao sẽ làm nhanh nhất có thể.”
Minh Quân rời đi không gian phòng làm việc của Hải Nam lại rơi vào im lặng.

Mặc dù đã xác định chấp nhận sự sai khiến của Bạch Diệp để có thêm thời gian bên Hải Nam nhưng lúc này tôi không tài nào tập trung được.

Sau một hồi im lặng, Hải Nam nói với tôi:
“Việc Diệp bảo em làm anh sẽ giao cho phòng nhân sự, vì vậy em không phải lo lắng.”
“Không sao, em làm được.”
“Vậy em hỏi trưởng phòng nhân sự của ngân hàng xem có bao nhiêu nhân viên làm ở trụ sở chính rồi báo cho cô ấy.

Em cũng không cần in thiệp mời làm gì cho mất thời gian, em soạn email gửi cho phòng nhân sự nhờ họ gửi tới từng người là được.

Còn khách bên phía gia đình anh để anh lo.

Với cả may đồ cưới, em chỉ cần gọi điện mời nhà tạo mẫu tới đo may váy cho Diệp thôi, còn đồ vest anh có nhiều rồi không cần.”
“Dạ vâng.”
Hướng dẫn cho tôi xong xuôi, Hải Nam đi họp.

Tôi cũng không mất nhiều thời gian để làm công việc Bạch Diệp giao.

Những ngày sau đó tôi và Hải Nam giống như đôi chim câu, bất kỳ ở đâu dù là ở nhà hay ở nơi làm việc nếu có điều kiện anh đều làm chuyện đó với tôi, do phản ứng phụ của uống thuốc tránh thai cấp tốc chỉ hai ngày sau là ra máu, khi đó anh mới buông tha cho tôi.
Sáng thứ năm tôi đang ngủ thì bị anh hôn tới ngạt thở, tôi mắt nhắm mắt mở nói:
“Anh để im cho em ngủ.”
“Nhưng anh không ngủ được.”
“Không ngủ được thì mặc anh.”
Hải Nam cầm tay tôi ấn vào giữa đùi của anh nói:
“Anh thèm quá, hôm nay là ngày thứ ba anh không được làm em rồi.”
Cảm nhận được người anh em to lớn của anh trong lòng bàn tay tôi nói:
“Nhưng chỗ đó của em vẫn chưa sạch.”
Hải Nam luồn tay vào cô bé của tôi, ngay sau đó anh đưa tay ra trước mặt tôi nói:
“Em nhìn đi, sạch rồi.”

Tôi lập tức mở mắt to, không phải để nhìn vào tay anh mà nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình, nhìn anh lúc này giống một đứa trẻ khát sữa đòi bú mẹ, đáng yêu vô cùng.

Vì vậy mà tôi cũng mất đi khả năng từ chối, tôi nhanh chóng bị anh cuốn vào cuộc yêu để bù cho hai ngày bỏ đói anh.

Thậm chí điện thoại của tôi đổ chuông anh vẫn không cho tôi đi nghe máy.
“Lát nữa em gọi lại sau.”
“Nhưng nhỡ mẹ em gọi thì sao?”
Hải Nam không chịu rời khỏi người tôi mà vươn tay lấy điện thoại trên bàn bên cạnh đầu giường, nhìn vào màn hình điện thoại anh nói.
“Không phải mẹ em.”
“Đưa em xem là ai gọi.”
“Ác Ma là ai?”
“Chết rồi.

Vợ sắp cưới của anh gọi, anh dừng lại đi.”
Hải Nam đưa máy cho tôi:
“Ừ, em nghe máy đi.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng tên xấu xa nào đó đâu chịu dừng lại, tôi vừa ấn kết nối anh liền sức thúc hông đẩy người anh em của anh vào sâu bên trong cơ thể của tôi, cú thúc hông của anh mỗi lúc một nhanh khiến tôi phải che điện thoại lại.

Giọng của Bạch Diệp lập tức vang lên ở đầu bên kia, cô ta không khó chịu với tôi như mọi khi nữa:
“Cô nhớ hôm nay có lịch gì không?”
Tôi cố nói thật ngắn rồi che điện thoại lại để cô ta không nghe được âm thanh ái muội mà chồng sắp cưới của cô ta đang cố tình tạo ra với tôi:
“Không.”
“Hôm nay chúng tôi đi chụp hình cưới.”
“Dạ.”
“Cô nhớ chuẩn bị quần áo cho anh Nam nhé.”
“Dạ.”
“Sao hôm nay mày ngoan thế.”
Tôi cười khổ, còn không phải vì ông chồng sắp cưới của chị sao? Tôi vội đáp lại:
“Dạ.”
“Nhớ tám giờ sáng nhắc anh ấy có mặt đó nhé.”
“Dạ.”
Cúp điện thoại tôi đánh liên tiếp vào Hải Nam đang không ngừng vận động trên người tôi:
“Anh không bao giờ chừa được cái tật xấu của mình cả.”
Hải Nam vẫn đều đều điều khiển người anh em của anh ra vào bên trong cơ thể của tôi, anh nở nụ cười vô lại nói:
“Tại người ta gọi điện không đúng lúc chứ đâu phải tại anh.”
“Vợ sắp cưới của anh nhắc hôm nay anh đi chụp hình cưới đó.”
Tôi vừa dứt lời thì gương mặt gợi đòn Hải Nam lập tức biến mất, cơ thể của anh bỗng nhiên cứng đờ, không một lời giải thích anh lặng lẽ xuống khỏi người tôi.

Hành động của anh chẳng khác nào chạm vào lòng tự ái của tôi khiến tim tôi nhói lên một cái, vừa đau đớn lại hụt hẫng vô cùng.

Anh sợ trễ hẹn với Bạch Diệp đến mức đang hăng máu như một chú ngựa chiến nhưng vẫn có thể dừng lại vì cô ta sao?
Tưởng tượng đến người phụ nữ mặc áo cô dâu bên đứng bên cạnh anh không phải là mình tim tôi đã đủ đau, vậy mà tôi còn phải tận tay chuẩn bị đồ cho anh đi chụp hình cưới nữa, còn nỗi đau nào hơn? Mạnh mẽ đến mấy lúc anh rời khỏi phòng để đi đến điểm hẹn chụp hình tôi cũng phải bật khóc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương