Trước sự quá khích của Minh Quân tôi lấy hai tay của anh đang bưng mặt tôi xuống rồi lén nhìn qua Hải Nam, thấy anh không có biểu hiện gì tôi gượng cười đáp lại:
“Dạ vâng, rất mong được anh chỉ bảo ạ.”
Tôi vừa dứt lời thì Minh Quân ôm tôi lên rồi xoay một vòng trên không:
“Cảm ơn em.

Anh đang lo sợ nếu mình anh làm hết công việc chồng em giao thêm một thời gian nữa thì có khi anh phủi chân lên bàn thờ ngồi uống nước ăn hoa quả với ông bà lúc nào không hay đó.”
Tôi vỗ mạnh vào người Minh Quân để anh thả tôi đứng xuống sau đó tôi và Minh Quân theo chân Hải Nam đi vào thang máy.

Chúng tôi lên Phòng làm việc của Hải Nam nằm trên tầng 10 của tòa nhà.

Căn phòng rất rộng có view thành phố rất đẹp, bàn làm việc của Hải Nam được kê ở trung tâm của phòng còn bàn làm việc của Minh Quân đặt trong góc phòng.

Vừa vào phòng Hải Nam mở ngăn kéo ở bàn làm việc của anh lấy ra một chiếc bảng tên ném cho tôi:
“Đeo vào đi.”
Nhìn vào bảng tên tôi chợt hiểu ý định bổ nhiệm tôi làm thư ký cho anh đã có từ trước.

Chẳng vậy mà anh đã chuẩn bị bảng tên cho tôi cẩn thận, không những vậy còn có cả hình thẻ của tôi dán trên đó nữa.

Hình thẻ này tôi chụp cả mớ để trong túi xách, có lẽ anh đã lén lấy mà tôi không biết.

Minh Quân giật lấy bảng tên xem, anh nhìn vào đó lại nhìn tôi nói:
“Em chụp hình thẻ mà cứ như hình bìa tạp chí ấy nhỉ?”
“Anh khen vậy em nở mũi ra đấy.”
“Anh nói thật mà, không tin em hỏi chồng em thử lời anh nói có đúng không.”
Dứt lời anh cài lên ngực áo giúp tôi ngay sau đó anh kéo ghế cho tôi ngồi xuống bàn làm việc của anh, anh cũng ngồi xuống bên cạnh tận tình chỉ bảo công việc cho tôi.

Tôi đang tập trung nghe và đánh máy ghi chép lại những lời Minh Quân nói thì Hải Nam đi tới gõ mạnh xuống bàn làm việc của Minh Quân nói:
“Đi ăn trưa thôi.”
Nghe Hải Nam nói tôi mới giật mình ngước mắt lên nhìn thì thấy anh đang đứng ngay trước mặt, Minh Quân lên tiếng:
“Mày họp xong rồi à?”
“Xong rồi.”
Tôi tập trung vào công việc thậm chí còn không biết Hải Nam đi họp lúc nào.


Minh Quân đứng dậy vươn vai nói:
“Làm việc cùng người đẹp có khác, nháy mắt một cái đã hết buổi sáng rồi.”
Tôi nhìn Minh Quân cười cười:
“Anh Quân khéo ăn nói như vậy chắc phải sát gái lắm nhỉ.”
“Vậy mà anh đang ế chổng mông ra đây.

Em có cô bạn nào không giới thiệu cho anh đi.”
“Bạn của em thì nhiều nhưng để em xem anh ăn ở thế nào trong thời gian làm việc chung thì em mới giới thiệu được.”
Tôi và Minh Quân đi theo Hải Nam qua nhà hàng Việt Anh gần đó ăn trưa.

Trong suốt bữa ăn Minh Quân vẫn luôn là người quan tâm chăm sóc tôi, gắp đồ ăn cho tôi cứ như thể tôi là bạn gái của anh vậy.

Đây không phải là lần đầu tiên anh quan tâm đến tôi trước mặt Hải Nam vì vậy tôi cũng xem như đó là chuyện bình thường.
Trong lúc ăn tôi nghe Minh Quân hỏi Hải Nam:
“Hôm nay có thông qua chính sách phát hành trái phiếu không?”
Hải Nam lắc đầu:
“Tao không đồng ý thông qua với mức lãi suất cao như vậy.”
“Việc cam kết mua lại trái phiếu sau một năm lên tới 25% cao gấp đôi lãi suất của ngân hàng để huy động vốn từ dân là chính sách vô cùng rủi ro.

Mày nghe tao phải rắn lên nếu không mày là người đứng mũi chịu sào đấy.”
Hải Nam trầm ngâm không đáp lại Minh Quân.

Tôi không hiểu lắm về việc phát hành trái phiếu doanh nghiệp nhưng cam kết mua lại trái phiếu với giá chênh lệch quá cao so với lãi suất ngân hàng để huy động vốn là chuyện rất mạo hiểm.
Buổi chiều Minh Quân tiếp tục bàn giao việc cho tôi, tới giờ tan ca vẫn chưa xong nên Minh Quân nói với Hải Nam đang ngồi tập trung vào công việc ở bàn bên cạnh:
“Tối nay tao qua nhà mày bàn giao nốt công việc cho Minh Châu nhé.”
Không biết Hải Nam có nghe lời Minh Quân nói hay không mà anh không đáp lại.

Minh Quân thấy thế nói với tôi:
“Tối nay xong việc em dạy anh nhảy nhé.”
“Ok anh.


Mà em không tưởng tượng được một anh chàng nghiêm túc như anh lúc học nhảy sẽ thế nào nhỉ.”
Nghe tôi nói Minh Quân liền đứng dậy khỏi ghế lấy điện thoại trong túi quần của anh mở một đoạn nhạc của ca sĩ mới nổi đang làm mưa làm gió trên mạng xã hội hiện nay sau đó nhảy theo, tôi cũng hùa theo anh đứng dậy nhún nhảy.

Hết nhạc Minh Quân nhìn tôi hỏi:
“Sao, Em thấy anh nhảy thế nào?”
“Cũng tạm.”
“Tối nay xong việc anh ở lại học nhảy chừng nào em khen anh nhảy đẹp anh mới về.”
Minh Quân và tôi đang hớn hở nói chuyện chủ đề nhảy nhót thì Hải Nam lạnh giọng lên tiếng:
“Mày dẹp đi.”
“Sao vậy?”
“Tụi tao còn phải ghé thăm ba nữa.”
Cứ tưởng Hải Nam sẽ chở tôi lên bệnh viện thăm ông Việt Anh như lời anh nói không ngờ vừa lên xe anh liền phóng như bay về nhà, tôi định mở miệng nói anh chạy chậm lại một chút nhưng nhìn nét mặt của anh lúc này giống như tảng băng hóa thạch ngàn năm có thể đông đá tôi bất kỳ lúc nào tôi lại không dám mở miệng nói nửa lời.
Về tới nhà tôi say sẩm cả mặt mày, tôi định bụng lên giường nằm nghỉ một lúc cho khỏe lại rồi xuống dưới nấu ăn tối không ngờ tôi vừa nằm xuống giường Hải Nam đã lao tới nằm đè lên người tôi, ánh mắt đỏ ngầu của anh nhìn tôi nhả ra từng chữ:
“Cô lại dở cái thói ngựa quen đường cũ, hứng tình tới mức bạn thân của tôi cô cũng không tha mồi chài phải không? Được hôm nay tôi sẽ giúp cô thỏa mãn cơn hứng tình.”
Nói là làm Hải Nam lập tức cởi áo sơ mi của tôi ra.

Giường như không đủ kiên nhẫn để mở từng nút áo anh giật mạnh khiến hàng nút áo của tôi văng tứ tung.

Vừa bất ngờ với những lời anh nói vừa sợ hãi hành động mất kiểm soát và biểu hiện nét mặt của Hải Nam, mãi đến khi anh đang cởi nốt chiếc quần nhỏ, món đồ còn sót lại duy nhất trên người tôi ra tôi mới ý thức được chuyện đang xảy ra với mình.

Tôi nắm lấy chiếc quần lót không cho anh kéo xuống, vừa giằng co với anh tôi nhìn anh chất vấn:
“Tôi hứng tình hồi nào mà anh nói tôi ngựa quen đường cũ? Còn nữa, tôi đã làm gì mà anh nói tôi mồi chài bạn thân của anh? Không lẽ tôi ngồi làm việc cùng với bạn anh anh cho rằng tôi ngồi mồi chài anh ấy à? Hay anh ấy nghĩ đề xuất về nhà anh để bàn giao công việc của anh ấy là do tôi khiến anh ấy?”
Hải Nam bỏ ngoài tai những lời tôi nói mà tiếp tục cởi quần lót của tôi ra, vì lực kéo của anh rất lớn sức lực của tôi có hạn không địch lại sức của anh cuối cùng tôi đành phải buông tay, món đồ cuối cùng trên người tôi được anh dễ dàng cởi xuống.

Hải Nam lúc này giống như biến thành người khác.

Tôi từng chứng kiến anh nổi giận với tôi nhiều lần nhưng nổi giận tới mức mất đi lý trí trút hết quần áo của tôi xuống như lúc này tôi chưa từng gặp.

Vì vậy tôi ôm lấy cơ thể trần như nhộng của mình lui ra xa.
Thấy biểu hiện của tôi Hải Nam vừa cởi đồ của mình xuống vừa nhìn tôi cười khẩy:

“Chẳng phải đây là điều cô đang mong chờ sao? Ngay cả bạn thân của tôi cô cũng không tha, lại còn làm bộ như cô đang bị tôi c ưỡng h iếp vậy?”
Anh rất đẹp, điều đó là chuyện hiển nhiên giống như một chân lý tôi hay bất kỳ ai khác đều không thể phủ nhận.

Thực tế tôi có nhìn lén anh nhiều lần, ngay cả nụ hôn của anh dành cho tôi hồi sáng tại bệnh viện cũng khiến trái tim non nớt của tôi chấn động giữ dội.

Nhưng nói tôi mong chờ được anh làm chuyện đó thì tôi chưa từng nghĩ tới.

Nhìn thấy từng món đồ trên người Hải Nam lần lượt rơi xuống, tôi sợ hãi lên tiếng:
“Anh đừng như vậy được không? Tôi không muốn.”
“Bản chất con người cô thế nào tôi quá hiểu rồi, cô không cần phải nói nhiều.”
Dứt lời Hải Nam nắm hai chân của tôi lôi thật mạnh khiến tôi nằm ngửa xuống giữa giường sau đó anh ngồi lên bụng dưới của tôi, hai chân của anh kẹp lấy eo của tôi khiến tôi không thể nhúc nhích.

Thấy tôi không phản kháng anh quỳ dựng đứng người lên khiến chú voi con ngự trị giữa hai đùi anh hiện lên sừng sững chĩa vào mặt tôi.

Anh nhìn tôi hỏi:
“Cô nhìn kỹ rồi đánh giá xem người anh em của tôi so với những khách hàng mà cô từng phục vụ thế nào, nó có thể giúp thỏa mãn cơn hứng tình của cô lúc này không?”
Nghe Hải Nam nói tôi tức giận tới mức cổ họng tôi nghẹn cứng như bị ai đó bóp chặt, tôi muốn chửi vào mặt anh đừng hắt nước bẩn vào người tôi nhưng mở miệng mãi vẫn không nói nên lời.

Anh là ân nhân của tôi, là chồng tôi và cũng là sếp của tôi không có nghĩ anh tự cho mình cái quyền được đặt điều với tôi như vậy.

Tôi muốn hỏi anh cho ra nhẽ rằng tôi phục vụ đàn ông làm chuyện đó bao giờ, tôi nổi cơn hứng tình bao giờ mà anh nói tôi như vậy nhưng không thể, tôi chỉ có thể lấy hai tay che mặt mình lại để không phải nhìn thấy người anh em của anh.
Hải Nam không để cho tôi yên, anh cầm lấy hai bàn tay của tôi ra khỏi mặt ra lệnh:
“Mở mắt ra.”
Tôi vẫn nhắm nghiền hai mắt lại hét vào mặt anh:
“Tôi không mở đấy, đồ biến thái.”
Không có cách nào khiến tôi mở mắt anh ấn một bàn tay của tôi vào vị trí giữa hai đùi của anh nói:
“Cô không muốn nhìn vậy thì cô cảm nhận đi, xem đủ để làm cô thỏa mãn hay không? Mà tôi quên mất đây là nghề của cô nên cô nhắm mắt vẫn có thể đánh giá được hàng hóa của đàn ông mà cô phục vụ thế nào mà, đúng không?”
Tôi rút mạnh tay của mình ra nhưng bị Hải Nam nắm chặt khiến tôi theo đó nắm lấy người anh em của anh.

Cảm nhận được khúc thịt ấm nóng trong lòng bàn tay tôi không ngừng to lớn tôi hoảng quá hét lớn:
“Không.”
Hải Nam cúi xuống cắn vào tai tôi ra lệnh:
“Nói đi.

Cô cảm nhận nó thế nào? Có vừa kích thước của cô hay không?”
Sự thật thì từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy cũng như được sờ vào của quý của đàn ông.


Tôi cũng chẳng hiểu sao cái đó to lớn như vậy thì đi vào bên trong cơ thể của phụ nữ bằng cách nào? Thế nhưng trước sự mất kiểm soát của Hải Nam tôi biết mình không thể thoát khỏi sự khống chế của anh nên tôi được đà chọc tức anh:
“Nếu anh muốn thì tôi nói cho anh biết, cái của quý của anh so với những người tôi phục vụ không những nhỏ mà còn ngắn hơn họ rất nhiều thì làm sao mà thỏa mãn cơn hứng tình của tôi được.”
Cứ tưởng bị đụng chạm đến lòng tự trọng của anh anh sẽ buông tha cho tôi không ngờ anh lại nói:
“Được, hôm nay tôi sẽ chứng minh cho cô thấy nó nhỏ nhưng có võ thế nào.”
Dứt lời anh buông tay của tôi ra rồi nằm đè lên người tôi, anh tìm đến môi của tôi hôn, nói đúng hơn là anh nhai ngấu nhai nghiến hai cánh môi của tôi khiến hai cánh môi của tôi đau đến tê dại.

Vừa hôn hai tay của anh không ngừng nắn bóp mạnh hai bầu ngực của tôi, lực tay của anh cũng không hề nhẹ.

Một lúc lâu sau anh di chuyển nụ hôn đi khắp mọi nơi trong cơ thể tôi, mỗi nơi miệng anh đi qua đều để lại dấu tích trên da thịt trắng ngần của tôi.
Tôi nhận tiền của anh về làm vợ của anh tôi biết trách nhiệm của tôi sẽ phải phục vụ anh cả chuyện chăn gối vì vậy mà lúc này tôi biết thân biết phận không dám phản kháng.

Chỉ có điều anh lôi tôi ra làm chuyện đó trong lúc anh nghĩ oan tôi là gái bán hoa đã từng phục vụ rất nhiều khách hiện tại tôi ngựa quen đường cũ nổi cơn hứng tình đến mức phải mồi chài cả bạn thân của anh khiến tôi vô cùng uất ức.
Tôi cố gắng gượng để không khóc vì nếu tôi có khóc thì trong mắt anh tôi cũng chỉ là một diễn viên kịch, cho dù tôi có diễn xuất tốt cỡ nào cũng không qua được tầm mắt của anh.

Thế nhưng tôi càng gắng gượng nước mắt của tôi càng chảy giàn giụa xuống hai bên thái dương rồi chảy xuống ướt cả một mảng gối.

Tôi nói trong nước mắt:
“Chẳng phải anh nói tôi chỉ cần phối hợp với anh đóng giả vợ chồng trước ba của anh với cô Hương và chú Bình thôi sao? Sau lưng ba người họ tôi là gái chưa chồng, bạn anh là người chưa vợ con chưa có người yêu cũng không, tôi có mồi chài anh ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ai.

Hay là anh đang ghen?”
Nghe tôi nói Hải Nam có vẻ như càng tức giận vì thế mà anh đang nhẹ nhàng hôn nơi nhạy cảm giữa hai đùi của tôi bỗng nhiên anh như nhai như cắn nơi đó khiến tôi vừa có cảm giác đau đớn lại xen lẫn cảm giác thỏa mãn rất khó nói.

Tôi gạt qua những cảm xúc hỗn độn bao trùm lấy tôi lúc này nhìn anh đang say sưa ngụp lặn nơi hạ thân của tôi vạch trần anh:
“Anh luôn miệng nói anh không phải là loại người ăn tạp đến mức có thể ăn loại người như tôi, vậy anh đang ăn cái gì đấy hả?”
Nghe tôi nói Hải Nam chợt khựng lại động tác hôn nơi hạ thân của tôi, anh không rời đi ngay, tôi cảm nhận được hơi thở nóng rẫy của anh phả vào điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể của tôi khiến tôi vốn dĩ ngứa ngáy do bị anh kích thích lại càng thêm khó chịu.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ đè tôi ra làm chuyện đó ngay và luôn không ngờ anh đấm mạnh liên tiếp vào nệm giường bên cạnh vài cái rồi bước xuống khỏi giường đi vào phòng tắm.

Đến khi nghe tiếng anh xả nước tôi mới thở phào một hơi, thiếu chút nữa thì tôi biến thành đàn bà dưới tay anh rồi.
Sợ Hải Nam tắm xong sẽ trút giận lên tôi một lần nữa nên mặc dù đang rất hoảng loạn nhưng tôi cũng cố ngồi dậy đi tới tủ quần áo lấy chiếc váy ở nhà mặc vào sau đó chạy ra khỏi phòng tìm chỗ trốn.

Trong nhà đã nhập nhoạng tối, không thấy rõ đường mặc dù sợ tôi cũng không dám bật điện lên.

Tôi cũng không có gan rời khỏi nhà anh, cũng không dám đi xuống tầng dưới mà chạy về phía cuối hành lang.

Ngay ngày đầu tiên về nhà anh ở tôi được anh cảnh báo không được bước chân vào căn phòng nằm ở cuối hành lang này, nhưng hiện tại trong tình huống cấp bách tôi nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất vì vậy tôi đẩy cửa đi vào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương