Cả người tôi bị chấn động mạnh khi nghe Hải Nam nói.

Tôi vừa có suy nghĩ hỏi anh chiều qua tôi bị xe tông thế nào mà bất tỉnh từ lúc đó đến bây giờ mới tỉnh, với cả chuyện quan trọng hơn là tôi có được tài xế xe tải đền tiền hay không, thì Hải Nam đã cho tôi câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài giữ liệu của tôi rằng xe tải không đụng vào tôi.

Ngoài ra anh còn cho tôi biết thêm chuyện lạ có thật đó là tự anh thay đồ cho tôi và tối qua anh đã ngủ cùng tôi trên chiếc giường anh xem như là báu vật này nữa.

Tôi vội kéo chiếc váy ngủ lại cho ngay ngắn rồi ấp úng hỏi Hải Nam:
“Vậy anh, anh đã thấy hết của tôi rồi phải không?”
“Ngay hôm đầu tiên về nhà tôi cô đã show hết những gì cô có cho tôi xem rồi cô không nhớ sao? Từ hôm đó tới hôm nay mới cách có vài ngày, bây giờ tôi có xem nữa vẫn vậy chứ đâu có gì khác? Hay cô nghĩ có chỗ nào to hơn hay nhỏ hơn so với hôm trước à?”
Lý luận của người đàn ông này cũng thuộc hạng thượng thừa, chẳng vậy mà anh làm tới chức CEO của ngân hàng sao? Và hiện tại anh còn thay ba anh quản lý cùng lúc công ty, nhà hàng và bệnh viện nữa.

Tôi xấu hổ không dám ngước mặt lên nhìn Hải Nam, vậy mà anh vẫn chưa buông tha cho tôi:
“Hơn nữa cô là vợ tôi chuyện khó hơn nữa tôi còn làm được huống hồ là chuyện thay đồ cho cô?”
Hải Nam nói không sai, anh bỏ ra số tiền lớn như vậy để mang tôi về đây anh có quyền làm những việc như bao cặp vợ chồng khác.

Tôi không dám ngồi nghe Hải Nam nói thêm nữa mà đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc cởi đồ ra tắm, nhìn mình qua chiếc gương lớn tôi mới để ý rải rác từ vai xuống đùi gối của tôi lỗ chỗ các vết bầm, rõ nhất là ở mông bị bầm tím một mảng rất lớn, có lẽ do tôi thường xuyên gặp ác mộng tôi bị ngã từ ghế sô pha xuống sàn nhà nên mới để lại nhiều vết bầm như vậy chứ chẳng phải bị xe nào đụng.
Việc tôi xém nữa bị xe tải tông trúng chỉ là chuyện tôi không hề mong muốn thế nhưng Hải Nam lại nghĩ tôi không chịu nổi tính khí của anh nên muốn tự tử vì vậy anh ta cứ kè kè bên cạnh không dám ra khỏi phòng.

Khi tôi tắm xong đã thấy anh đứng ngay cửa phòng tắm giơ tuýp thuốc đang cầm trên tay nói:
“Tôi nhờ cô Hương mua cho cô cái này, cô ấy nói bôi vào các vết bầm sẽ nhanh khỏi.

Lại giường nằm xuống tôi bôi cho.”
“Tôi tự bôi được.”
Hải Nam trèo lên giường rồi nói với tôi:
“Đừng nhiều lời nữa, lại đây nằm xuống tôi bôi cho.

Nếu cô tự bôi được đã không để đến mức để lại vết bầm nhiều như vậy đâu, nhỡ cô về nhà mẹ cô biết lại nghĩ là cô bị tôi bạo hành cũng nên.”
“Mẹ tôi đâu biết tôi về làm vợ anh đâu mà nghĩ bị anh bạo hành.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nằm úp xuống giường cho Hải Nam bôi thuốc giùm vì có nhiều vị trí bị bầm tôi không nhìn thấy.
“Cởi váy ra mới bôi thuốc được chứ.”
Thấy tôi chần chừ không chịu cởi váy Hải Nam lại nói tiếp:
“Tôi không phải loại động vật ăn tạp đến mức có thể ăn loại người như cô đâu.”
Đúng rồi, suýt nữa thì tôi quên mất anh chỉ xem tôi là đồ rác rưởi, như kẻ thù của anh thì làm sao có thể làm chuyện đó với tôi được, tôi cũng quá hoang tưởng rồi.

Nghĩ tới đây tôi đứng dậy tự cởi chiếc váy mình đang mặc rồi nằm úp xuống giường.

Thế nhưng tôi vừa nằm xuống giường Hải Nam liền cởi nốt chiếc áo và quần nhỏ của tôi ra, theo bản năng tôi đưa tay giữ lấy quần không cho anh tiếp tục kéo xuống.
“Mông cô thâm đen thế này cô định không bôi Thuốc à?”

Bàn tay tôi đang nắm chặt chiếc quần nhỏ khẽ buông lỏng.

Tưởng tượng người mình đang bị một chiếc máy soi quét từ trên xuống dưới không sót một chi tiết nào tôi nằm im giả ch.ết không dám nhúc nhích.

Đang căng thẳng chờ anh bôi thuốc lại nghe anh nói:
“Hồi nãy cô chưa trả lời tôi tại sao cô bị bầm dập này.

Cả tuần nay cô không ra khỏi nhà, hay hôm qua lúc ngồi uống cà phê một mình cô bị ai đó gây sự phải không?”
“Anh đang quan tâm đến tôi đấy à? Tôi cứ tưởng anh mong tôi ch.ết lắm cơ.”
“Dù cô không là gì đối với tôi nhưng cô đang ở nhà tôi thì tôi phải có trách nhiệm cho sự an toàn của cô.

Cô hiểu không?”
“Thì tại anh chứ còn tại ai nữa.”
“Cô đừng có vu oan dáng họa cho tôi.

Tôi đã làm gì mà cô bảo do tôi?”
“Tại anh bắt tôi ngủ trên ghế sô pha chật hẹp, tối nào tôi cũng bị tiếp đất.

Hôm nào cũng như hôm nào thức dậy cũng đau hết cả mình mẩy.

không phải do anh thì do ai?”
Không biết biểu hiện của Hải Nam khi nghe tôi nói thế nào, anh không nghe anh trả lời cũng không nói thêm gì nữa.

Cảm nhận được bàn tay của anh đang nhẹ nhàng lướt từ vai xuống eo và ngược lại, anh lướt tới đâu lông mao của tôi nổi lên tới đó, cảm giác nhột nhạt khiến cả người tôi chợt run lên.

Đặc biệt khi anh bôi thuốc xuống phần dưới, tay anh di chuyển từ mông xuống đùi rồi từ đùi lên mông của tôi, hành động này không khác gì anh đang truyền một dòng điện từ tay anh sang cơ thể tôi khiến nó chạy dọc sống lưng rồi lan tỏa đi khắp mọi tế bào trong cơ thể, loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm.

Tôi cố kìm nén cảm xúc lâng lâng bao trùm lấy tôi lúc này hỏi:
“Xong chưa?”
Hải Nam lên tiếng đáp lại tôi, tôi nghe giọng anh phát ra khàn đặc:
“Xong rồi.”
Tôi chưa kịp đứng dậy anh lại nói tiếp:
“Từ từ hãy mặc đồ, để thuốc thấm chút đã.

Chịu khó một ngày bôi vài lần cho nhanh khỏi.”
“Dù tôi có siêng bôi thuốc đi chăng nữa cũng chẳng khỏi được đâu.”
“Cô không tin vào công hiệu của thuốc à? Đây là thuốc ngoại đắt lắm đấy.”
“Không phải tôi không tin vào công hiệu của thuốc mà tôi không tin vào bản thân mình, tối nào tôi cũng luyện công như thế thì dù có là thuốc thần cũng không bao giờ hết mấy vết bầm này được đâu.”
Dứt lời tôi ngồi dậy lấy đồ mặc vào, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi buộc tôi phải cầm chiếc váy che cơ thể của mình lại:
“Anh không được nhìn.”
“Đồ hâm dở.”

Hải Nam ném vào mặt tôi một câu rồi đứng dậy đi chỗ khác.

Tôi vừa mặc đồ vừa nói với theo anh:
“Sao anh lại nói tôi là đồ hâm dở? Anh mới là đồ hâm dở ấy.”
“Nãy giờ bôi thuốc cho cô tôi còn đếm được trên người cô có bao nhiêu cọng lông, cô còn ngại gì?”
“Đồ…”
Hải Nam xoay người nhìn tôi hỏi:
“Đồ gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hải Nam tôi chưa kịp quăng món đồ gì vào người anh đã vội ngậm chặt miệng lại.

Tôi chỉnh lại tóc tai của mình rồi nói:
“Đi ăn thôi.

Tôi đói lả người ra rồi đây.”
“Xe đụng trúng gan của cô hay sao mà nay gan cô to thế?”
“Là sao tôi không hiểu?”
“Từ lúc tỉnh dậy tới giờ cô toàn xưng tôi với tôi còn gì?”
Tôi nghĩ mình càng nhân nhượng, càng tỏ vẻ sợ hãi thì càng bị Hải Nam ăn hiếp vậy nên tôi cứ như Chí Phèo thời hiện đại tỏ thái độ bất cần đời trước anh.

Có lẽ vì vậy mà anh cho rằng tôi to gan.

Trước đây nhìn thấy nét mặt của anh thay đổi là tôi sợ run người, trước đây cho dù bị anh đối xử thô lỗ thế nào tôi vẫn không dám xưng tôi với anh, còn bây giờ khi anh thay đổi nét mặt, khi anh buông lời móc xỉa tôi còn nhìn anh cười tươi đáp:
“Tôi học hỏi từ anh thôi, anh cũng xưng tôi với tôi đó thôi.

Có gì khó hiểu mà anh bảo tôi to gan?”
Hải Nam nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô còn dám trả treo với tôi nữa à?”
“Tôi không dám.

Mà anh nói chuyện với tôi anh thường xuyên nghiến răng nghiến lợi như vậy anh không sợ bị mòn răng à?”
Hải Nam bị câu nói của tôi làm cho tức giận tới mức mặt đỏ bừng bừng, anh lập tức đưa tay về phía tôi.

Tôi cứ tưởng sẽ bị anh giáng cho tôi một bạt tai không ngờ anh lại ôm vai tôi kéo ra khỏi phòng.
“Xuống dưới ăn trưa không ba đợi.”
Lời nói và hành động của Hải Nam khiến tôi sốc thực sự, cứ như thể người vừa nói là ai khác chứ không phải vị giám đốc khó tính, lạnh lùng, độc mồm độc miệng Hải Nam mà tôi biết.

Nếu là trước đây anh sẽ nổi giận áp đặt điều anh muốn với tôi, còn hiện tại anh lại nhún nhường tôi tới mức khó tin.

Cũng đúng thôi, nếu anh đối xử với tôi không tốt, tôi làm lộ bí mật ông Việt Anh biết chúng tôi lừa dối ông thì tình hình sức khỏe của ông càng tồi tệ, đồng nghĩa với đám cưới của anh với cô tiểu thư lá ngọc cành vàng Bạch Diệp càng xa vời.

Xuống dưới phòng ăn đã thấy ông Việt Anh đang ngồi chờ chúng tôi ở bàn ăn.

Nhìn thấy tôi ông liền vỗ vào ghế bên cạnh ông nói:
“Minh Châu lại đây ngồi với ba.”
“Dạ vâng thưa ba.”
“Từ nay ra ngoài con tuyệt đối không được uống rượu bia nữa nghe con, uống gì mà ngủ từ chiều qua tới giờ mới tỉnh.”
Tôi di chuyển ánh mắt sang Hải Nam, thấy anh khẽ nháy mắt với tôi, tôi đáp lại ba chồng:
“Dạ vâng ạ.”
“Thằng Nam nữa, nếu gặp bạn bè ép phải uống thay cho vợ của mình, không được để vợ của mình uống nhiều rượu như vậy.

Ngộ nhỡ Minh Châu mang bầu ảnh hưởng tới đứa bé thì phải làm sao?”
Ông Việt Anh vừa dứt lời cả tôi và Hải Nam đều ho lên sặc sụa.

Chưa dừng lại ông Việt Anh nói tiếp:
“Hôm nào tới bệnh viện làm việc con đưa theo Minh Châu tới khám thai thử xem thế nào.”
“Dạ vâng thưa ba.”
Chuyện ông Việt Anh vừa nói nằm ngoài dự kiến của cả tôi và Hải Nam, vì vậy lúc ăn trưa xong về phòng tôi nói với anh:
“Hay là những hôm không phải đi làm anh cho tôi dìu ba tập đi nhé.”
Ánh mắt cảnh cáo của Hải Nam lập tức bắn về phía tôi nhưng không vì thế mà khiến tôi nhụt chí:
“Nhà anh góc nào chẳng gắn camera an ninh, nếu tôi hại ba anh thì cứ lấy nó ra làm chứng cứ tống khứ tôi vào tù là được chứ gì?”
Nhớ tới lời cô Hương nói có kẻ trộm đột nhập vào nhà lấy đi món đồ quý khiến ông Việt Anh lâm bệnh như hiện tại, hình ảnh camera anh ninh ghi lại được nhưng không đủ chứng cứ để công an làm việc tôi thở dài giải thích:
“Tại ba khó tính không chịu để bác sĩ trị liệu vật lý, cũng không chịu cho chú Bình và cô Hương giúp.

Nếu anh không cho tôi làm thì anh sắp xếp thời gian dìu ba tập đi.

Anh cứ để mặc ba tự bình phục như vậy thì đến bao giờ ba mới có thể đi lại bình thường, đến bao giờ chị Bạch Diệp mới chịu cưới anh? Đến bao giờ tôi…”
Hải Nam cắt ngang lời tôi:
“Chuyện đó tôi khắc biết, cô không phải lo.”
Buổi chiều hôm đó Hải Nam đi làm tôi nhận được điện thoại của Chị Bích nói do bên đối tác có việc đột xuất nên buổi ký hợp đồng cũng chuyển sang chiều ngày hôm sau vì vậy buổi tối tôi vẫn đợi Hải Nam từ phòng làm việc trở về nói lại với Hải Nam để anh biết.
“Chị Bích nói buổi ký hợp đồng được chuyển vào chiều mai, vậy nên mai tôi sẽ lên công ty làm việc.”
Hải Nam gật đầu xem như đã biết, thấy tôi còn ấp úng muốn nói gì đó anh hỏi:
“Còn chuyện gì nữa?”
“Ngày mai xong việc cho tôi về thăm mẹ một lúc nhé?”
“Cô muốn đi đâu đi, tới giờ về ăn tối với ba tôi là được.”
Tôi thầm nguyền rủa người đàn ông thâm độc này, thà anh nói cấm không cho tôi về thăm mẹ còn dễ nghe hơn.

Tôi tan làm đã gần 5 giờ chiều, nếu thuận lợi đón xe buýt về tới quận 9 cũng phải hơn 6 giờ, tắm rửa xong là đến giờ ăn tối, đó là chưa nói tới giờ cao điểm bị kẹt xe không biết mấy giờ tôi mới về tới nhà.

Vậy mà anh lại tỏ vẻ hào sảng nói tôi muốn đi đâu đi, cứ làm như anh ta đối tốt với tôi lắm.

Tôi buồn chán chẳng thèm đáp lại anh mà đi về ghế sô pha nằm ngủ.
“Lại đây tôi bôi thuốc cho.”
“Không cần đâu, để vậy vài hôm là nó tự hết thôi.

Tôi có cách để ngủ không bị té rồi.”
“Cách gì?”
“Anh cho tôi dẹp chiếc bàn với kệ sách này sang một bên để tôi đẩy sô pha sát vào tường nhé.


Như thế tôi sẽ không còn cửa bị té nữa.”
Không đợi Hải Nam đồng ý tôi khom người kéo chiếc bàn sang một bên, thế nhưng tay tôi chưa kịp chạm vào bàn thì đã bị anh cầm tay kéo về phía giường.
“Đừng nhiều chuyện nữa.

Lại đây tôi bôi thuốc cho nhanh để tôi còn ngủ.”
Anh tự nhiên kéo dây kéo của chiếc váy của tôi đang mặc khiến tôi chỉ còn biết ngoan ngoãn phối hợp.

Khi cơ thể tôi không còn một món đồ trên người tôi bất ngờ hỏi anh:
“Anh thấy chị Bạch Diệp với tôi ai có là người body đẹp hơn?”
Hải Nam không trả lời câu hỏi của tôi mà cao giọng quát:
“Nằm xuống nhanh đi, đừng câu giờ nữa.”
Tôi xì lên một tiếng, người gì mà lúc nào cũng treo bộ mặt hình sự không biết đùa giỡn gì cả.

Chưa chịu dừng lại tôi lại hỏi anh chuyện khác:
“Người yêu mới về mà anh không qua nhà chị ấy đưa chị ấy đi chơi à?”
Hải Nam vẫn tỏ vẻ khó chịu với tôi, thậm chí động tác bôi thuốc của anh cũng không hề nhẹ nhàng:
“Việc của cô hay sao mà cô quan tâm?”
Bôi thuốc xong anh còn vỗ đét vào mông tôi một cái nói:
“Xong rồi đó, ngủ đi.”
Người đàn ông này đối xử với tôi không một chút nhẹ nhàng, anh xem tôi cứ như thể tôi là đàn ông chứ chẳng phải phụ nữ.

Tôi cũng biết thân biết phận nhanh chóng gom đồ rời khỏi giường.

Lúc tôi chuẩn bị đẩy ghế sô pha sát tường để ngủ khỏi bị té lại nghe anh nói:
“Đồ đạc trong phòng tôi sắp xếp theo phong thủy cô không được phép tự ý di chuyển bất kỳ món đồ nào.

Cầm chăn gối lại giường ngủ đi.”
“Anh không chê tôi bẩn, không chê tôi là đồ rác rưởi nữa à?”
“Sao cô cứ thích nhiều lời thế nhỉ? Tóm lại là nếu cô không thích ngủ giường thì cứ ngủ bên đấy nhưng tuyệt đối không được di chuyển đồ đạc trong phòng tôi.”
“Tôi thích.”
Tôi có bị ấm đầu mới từ chối ngủ trên chiếc giường rộng lớn, thơm tho, êm ái mà tôi hằng mong ước này.

Tôi nhanh chóng cầm đồ lại giường nằm ngủ trước khi Hải Nam đổi ý.

Vì chiếc giường rộng nên hai chúng tôi mỗi người nằm một bên mà không ai xâm phạm quyền riêng tư của ai, không biết do được ngủ trên chiếc giường êm ái hay vì lý do nào khác mà tôi không hề có cảm giác lạ lẫm, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ ngon thì tôi bị tiếng chuông cuộc gọi đến Zalo làm cho tỉnh giấc.

Mẹ tôi dùng điện thoại cục gạch nên không thể gọi Zalo cho tôi được, tôi cũng sợ bạn bè gọi tới hoặc thông báo của mạng xã hội làm ồn ào ảnh hưởng tới giấc ngủ của Hải Nam nên tôi đã ngắt kết nối mạng.

Tôi chắc chắn cuộc gọi này tới máy Hải Nam, sau vài hồi chuông tôi nghe giọng của anh:
“Sao giờ này em còn gọi cho anh?”
Sau đó thì tôi nghe giọng cố nói điệu chảy nước quen thuộc của Bạch Diệp:
“Tại em không quen múi giờ nên không ngủ được.

Anh nói chuyện với em nhé.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương