Yêu Tôi Xin Hãy Nói
-
Chương 48
“Nếu không, mùa hè này chúng ta ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận?” Lâm Đức Bân đột nhiên nói.
22 tuổi, vừa đúng tuổi kết hôn.
Hắn không hiểu được bất an của Tưởng Thanh Dung. Có thể là tướng mạo của hắn tương đối phù hợp với thẩm mỹ hiện nay, bắt đầu từ phổ thông vẫn luôn có nữ sinh bày tỏ cảm tình với hắn. Với ái mộ của nữ sinh, chỉ cần đối phương không thể hiện rõ hắn bèn làm bộ không biết; nếu đối phương có biểu hiện rõ ràng, ví dụ như tặng quà, thư tình, thậm chí chính miệng tỏ tình v.v…, hắn đều uyển chuyển từ chối. Nhưng sau khi ở cùng Tưởng Thanh Dung, mỗi một đóa hoa đào hắn đều không giấu diếm Tưởng Thanh Dung, mà Tưởng Thanh Dung biểu hiện cũng không quá để ý, có đôi khi còn có thể nói đùa hoa đào của hắn tốt quá.
Lâm Đức Bân cố gắng suy nghĩ, làm thế nào cũng không nhớ nổi dáng vẻ của Vu Na kia, chỉ nhớ mang máng đó là một nữ sinh xinh đẹp. Nữ sinh xinh đẹp cũng không phải hắn chưa từng gặp, nhưng hôm nay lại khiến Tưởng Thanh Dung lo được lo mất như vậy.
Đó là lý do hắn có chút buồn bực, Tưởng Thanh Dung vân đạm phong khinh mọi khi đi đâu rồi?
Được rồi, nếu Tưởng Thanh Dung bất an, thân là tình nhân hắn phải có nghĩa vụ trấn an!
Tưởng Thanh Dung giật mình ngẩng đầu, “Cậu, cậu nói cái gì?”
Lấy giấy chứng nhận!? Giấy kết hôn!?
Tuy cậu không cho rằng một tờ giấy kết hôn sẽ có nhiều gắn kết cho mối quan hệ của hai người, nhưng quan trọng là tâm ý của Lâm Đức Bân —
“Ừ.” Lâm Đức Bân duỗi tay vuốt tóc Tưởng Thanh Dung, “Chúng ta bên nhau lâu như vậy, cũng không thể cứ không danh không phận thế được. Nhưng như chúng ta nếu ở trong nước sẽ không lấy được giấy hôn thú, chỉ có thể ra nước ngoài lấy, cậu không ngại chứ?”
Tưởng Thanh Dung kinh ngạc không trả lời.
“Tuy chúng ta chỉ có thể lấy giấy hôn thú ở nước ngoài, nhưng tớ đảm bảo, trong những ngày sau này của hôn nhân, nhất định sẽ gánh trách nhiệm của người chồng.”
“Kỳ hạn là vĩnh viễn ư?” Tưởng Thanh Dung ngây ngốc hỏi.
Lâm Đức Bân hơi khựng lại, rất nghiêm túc trả lời, “Dung, tớ rất muốn nói những lời đường mật dỗ ngọt cậu rằng kỳ hạn là vĩnh viễn. Thế nhưng, hai chữ vĩnh viễn này quá nặng nề, chưa tới lúc bước vào quan tài tớ cũng không thể nói vĩnh viễn.”
“Ý của cậu là, cậu không cho tớ được vĩnh viễn, cũng có nghĩa tương lai một ngày nào đó cậu sẽ thích một người khác, sau đó chia tay với tớ, đúng không?”
Tưởng Thanh Dung có hơi buồn bã.
Tại sao, dù chỉ là một lời hứa hẹn nơi đầu môi chót lưỡi cũng không chịu cho cậu?
“Không phải.” Lâm Đức Bân lắc đầu, “Thứ tự của cậu sai rồi. Một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta có thể không yêu nhau nữa, cuối cùng đi tới bước chia tay, nhưng nguyên nhân tuyệt đối không phải tớ thích một người khác. Bởi vì chỉ cần quan hệ của chúng ta còn, tớ đều sẽ trung thủy với cậu, dù là thân thể hay là tinh thần. Đó là lý do dù tớ có yêu người khác, cũng nhất định là sau khi chúng ta chia tay.”
“Hơn nữa, tớ không cho rằng sau cậu tớ còn có người yêu.”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân cúi người hôn lên khóe môi cậu, “Trước khi tớ xác định tớ thích cậu, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người đồng tính, sẽ đi lên con đường đồng tính luyến ái này. Thế nhưng, sau khi bên cậu hơn hai năm, quen với một người yêu đồng tính, tớ phát hiện tớ chỉ còn tâm lý thưởng thức thuần túy với người khác phái – sẽ cảm thấy loài sinh vật này lớn lên rất hợp để thưởng thức, nhưng ở giữa đã dần cách một tầng thủy tinh trong suốt, hoàn toàn không có dục vọng muốn động chạm.”
“Đồng tính thì sao?” Cậu bẻ cong Lâm Đức Bân, có phải đồng nghĩa với việc địch nhân của cậu từ khác phái đổi thành đồng tính?
“Cũng không được.”
“Sao cậu biết? Cậu thử qua rồi à?” Tưởng Thanh Dung truy hỏi sự việc kỹ càng.
“Không cần thử, tớ chỉ biết là không được.” Lâm Đức Bân nói, “Tớ không phải một người bác ái, đời này yêu của tớ chỉ đủ cho một người. Nếu có một ngày, tình cảm chúng ta phai nhạt, không còn yêu, yêu của tớ cũng đã hết, sẽ không có người tiếp theo nữa. Đó là lý do, tớ không thể cho cậu vĩnh viễn, nhưng tớ có thể cho cậu tình yêu duy nhất!”
“Cậu xác định?” Tưởng Thanh Dung vẫn không tin. Khi tình yêu đến không thể dùng cách bình thường để suy xét, căn bản không có khả năng chống cực, sao Lâm Đức Bân có thể tự tin sẽ không thích một người khác?
“Xác định.”
Nhìn vào mắt Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung không tìm được một tia dao động, Lâm Đức Bân thật sự đang dùng cả đời để hứa hẹn hai chữ này. Cậu không biết tự tin của Lâm Đức Bân có từ đâu, nhưng cậu tin…
Tất cả hoảng loạn, bất an, đều bị ánh mắt kiên định của cậu ấy an ủi, tâm tình Tưởng Thanh Dung bỗng dễ chịu hơn.
“Tự tin của cậu có từ đâu? Nói nhiều như vậy cũng không sợ bị sét đánh.” Tưởng Thanh Dung véo má Lâm Đức Bân, cười nói.
“Tự tin của tớ chính là cậu, đồ ngốc.”
“— tớ?” Tưởng Thanh Dung không giải thích được.
“Bởi vì ngoài tớ ra cậu sẽ không yêu một ai khác nữa, đó là lý do tớ cũng sẽ không thích người khác.”
Cầm tay Tưởng Thanh Dung đưa đến bên môi hôn, ừ, hôm nào đấy nên đi mua nhân, ngón tay trơ trụi thế này quá đơn điệu, “Tớ đã sớm nói rồi, cậu yêu tớ bao nhiêu tớ sẽ đáp lại bằng ấy. Cậu cho tớ tình yêu duy nhất, tớ sẽ trả lại cậu tình yêu duy nhất.”
Tưởng Thanh Dung đột nhiên phát hiện bất an của mình sai lầm nhiều thế nào!
Một hồi tử vong ngoài ý muốn khiến cậu triệt để phân rõ giới tuyến với đời trước. Cậu không còn là Tưởng Thanh Dung lúc ban đầu nữa, quỹ đạo cuộc đời cậu xảy ra biến hóa vô cùng. Theo hiệu ứng hồ điệp, thay đổi không chỉ là chính cậu, ngay cả Lâm Đức Bân cũng cùng thay đổi. Cậu không thể nào tưởng tượng được Lâm Đức Bân đời trước sẽ trở thành người đồng tính luyến ái giống cậu, nhưng bây giờ cậu với Lâm Đức Bân bên nhau gần ba năm, dù là cậu hay Lâm Đức Bân, đều không có nửa phần bất mãn với quan hệ như vậy.
Người mà kiếp trước chỉ có thể để thật sâu trong lòng tưởng niệm này, ở kiếp này đã trở thành người bên gối của cậu…
Dùng kiếp trước để ràng buộc kiếp này, Tưởng Thanh Dung nghĩ lại cũng thấy có chút buồn cười.
Đúng vậy, kiếp trước cậu chỉ là một vị khách nhỏ vừa đáng thương vừa đáng buồn ở hôn lễ, nhưng kiếp này thì khác. Từ giờ phút khi cậu lớn tiếng nói ra từ ‘thích’ với Lâm Đức Bân, cuối cùng cậu cũng từ một người qua đường giáp trong thế giới tình cảm của Lâm Đức Bân trở thành diễn viên. Những người từng là diễn viên, Hoàng Sở, Vu Na, đều trở thành vai phụ, căn bản không thể dao động được tình cảm của bọn họ.
Sinh mệnh có lại một lần, làm rất nhiều tình tiết thay đổi, cậu không nên để những người và trói buộc của kiếp trước làm chùn bước.
Tình yêu của cậu, hạnh phúc của cậu đều nằm trong lòng bàn tay cậu, chỉ cần nắm chặt tay là có thể giữ vững.
Cuối cùng Tưởng Thanh Dung vẫn không ra nước ngoài kết hôn với Lâm Đức Bân.
Cũng không phải cậu không muốn, mà là cậu cho rằng không cần thiết. Một tờ giấy hôn thú, còn là giấy hôn thú có hiệu lực pháp luật của nước ngoài, cậu thực sự không cảm thấy có ý nghĩa gì. Hôn nhân muốn gắn bó, không phải dựa vào một tờ giấy hôn thú, mà là nỗ lực với hôn nhân của hai bên. Mỗi một ngày kỷ niệm đáng để kỷ niệm Lâm Đức Bân đều nhớ, còn cẩn thận tặng quà. Điểm này khiến Tưởng Thanh Dung cảm giác được, Lâm Đức Bân cũng đang dụng tâm duy trì mối quan hệ này.
Thôi, như vậy là đủ rồi!
Mặc dù không chính thức kết hôn, nhưng hai người sau khi tốt nghiệp đại học đã nói với người nhà chuyện của bọn họ.
Tưởng Thanh Dung vốn cho rằng mẹ mình sẽ không hiểu, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần kháng chiến trường kỳ. Không ngờ mẹ Tương lặng yên một lúc lâu sau, chỉ hỏi Tưởng Thanh Dung một câu, “Con với cậu ấy ở bên nhau có hạnh phúc không?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tưởng Thanh Dung, mẹ Tương cười nói với Tưởng Thanh Dung, “Mẹ chúc phúc con tìm được hạnh phúc của mình.”
Tất cả quá trình thuận lợi khiến Tưởng Thanh Dung không thể tin được.
“Mẹ, tại sao mẹ không phản đối bọn con?” Tưởng Thanh Dung biết, mẹ mình là một người phụ nữ Trung Quốc rất truyền thống, một danh từ như đồng tính luyến ái, trong mắt mẹ Tương không khác gì tồn tại của yêu ma. Nhưng, người mẹ tư tưởng truyền thống sao lại đơn giản đồng ý cậu với Lâm Đức Bân ở cùng nhau vậy chứ?
“Dung Dung, cha con trước khi qua đời đã từng nhiều lần nằm trên giường bệnh nói với mẹ, cha rất tiếc không thể làm bạn đến khi con lớn, yêu cầu duy nhất của người cha thất trách này chính là muốn con được sống vui vẻ. Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, không khiến mẹ quan tâm, nhưng trước đây con biểu hiện quá trầm lặng, vui vẻ hay không cũng không biểu lộ. Mẹ nhìn ra, mấy năm nay nụ cười của con xuất hiện nhiều hơn trước, những điều này đều là người kia mang lại cho con đúng không?”
Tưởng Thanh Dung gật đầu.
“Nguyện vọng của ba con là mong con được sống vui vẻ, mà mẹ, cũng giống nguyện vọng của ba con. Nếu ở cùng người kia sẽ là hạnh phúc của con, vui vẻ của con, như vậy mẹ chân thành chúc phúc con.”
Tưởng Thanh Dung chẳng biết từ bao giờ đã rơi lệ đầy mặt. Cậu với người phụ nữ này làm mẹ con hai đời, lần đầu tiên phát hiện bà vĩ đại như vậy. Còn có cha của cậu, làm cậu chân chính cảm nhận được cái gì là công cha như núi thái sơn!
“Hôm nào dẫn người về để mẹ gặp.” Mẹ Tương cứ căn dặn mãi.
So với Tưởng Thanh Dung thuận lợi suôn sẻ, bên Lâm Đức Bân thì gà bay chó sủa hơn nhiều. Sau một phen rối loạn, Lâm Đức Bân suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà.
May mà em trai Lâm Đức Bân là vô gian đạo tiêu chuẩn, trong những ngày Lâm Đức Bân ầm ĩ với người nhà, mỗi ngày ngoài sáng trong tối làm công tác tư tưởng cho ba Lâm mẹ Lâm, cuối cùng khiến cha mẹ Lâm Đức Bân miễn cưỡng chấp nhận chuyện hắn come-out. Sau đó cậu em Lâm tốt nghiệp đại học thi đỗ vào một trường ở Mỹ tiếp tục học chuyên sâu, lúc đó ba Lâm mẹ Lâm đã về hưu, hai ông bà sợ con trai một mình tha hương nơi dị quốc, quyết định cùng qua Mỹ chăm sóc con trai út. Hai ông bà ở nước Mỹ nhìn thấy nhiều loại gay, les sau, lúc về nước nhìn mặt con trai lớn cũng dễ nhìn hơn nhiều. So với đám hình thù kỳ quái ở nước ngoài, người yêu đồng tính của con trai nhà mình thuận mắt hơn nhiều, nhìn xem, tuấn tú lịch sự, xứng bao nhiêu!
22 tuổi, vừa đúng tuổi kết hôn.
Hắn không hiểu được bất an của Tưởng Thanh Dung. Có thể là tướng mạo của hắn tương đối phù hợp với thẩm mỹ hiện nay, bắt đầu từ phổ thông vẫn luôn có nữ sinh bày tỏ cảm tình với hắn. Với ái mộ của nữ sinh, chỉ cần đối phương không thể hiện rõ hắn bèn làm bộ không biết; nếu đối phương có biểu hiện rõ ràng, ví dụ như tặng quà, thư tình, thậm chí chính miệng tỏ tình v.v…, hắn đều uyển chuyển từ chối. Nhưng sau khi ở cùng Tưởng Thanh Dung, mỗi một đóa hoa đào hắn đều không giấu diếm Tưởng Thanh Dung, mà Tưởng Thanh Dung biểu hiện cũng không quá để ý, có đôi khi còn có thể nói đùa hoa đào của hắn tốt quá.
Lâm Đức Bân cố gắng suy nghĩ, làm thế nào cũng không nhớ nổi dáng vẻ của Vu Na kia, chỉ nhớ mang máng đó là một nữ sinh xinh đẹp. Nữ sinh xinh đẹp cũng không phải hắn chưa từng gặp, nhưng hôm nay lại khiến Tưởng Thanh Dung lo được lo mất như vậy.
Đó là lý do hắn có chút buồn bực, Tưởng Thanh Dung vân đạm phong khinh mọi khi đi đâu rồi?
Được rồi, nếu Tưởng Thanh Dung bất an, thân là tình nhân hắn phải có nghĩa vụ trấn an!
Tưởng Thanh Dung giật mình ngẩng đầu, “Cậu, cậu nói cái gì?”
Lấy giấy chứng nhận!? Giấy kết hôn!?
Tuy cậu không cho rằng một tờ giấy kết hôn sẽ có nhiều gắn kết cho mối quan hệ của hai người, nhưng quan trọng là tâm ý của Lâm Đức Bân —
“Ừ.” Lâm Đức Bân duỗi tay vuốt tóc Tưởng Thanh Dung, “Chúng ta bên nhau lâu như vậy, cũng không thể cứ không danh không phận thế được. Nhưng như chúng ta nếu ở trong nước sẽ không lấy được giấy hôn thú, chỉ có thể ra nước ngoài lấy, cậu không ngại chứ?”
Tưởng Thanh Dung kinh ngạc không trả lời.
“Tuy chúng ta chỉ có thể lấy giấy hôn thú ở nước ngoài, nhưng tớ đảm bảo, trong những ngày sau này của hôn nhân, nhất định sẽ gánh trách nhiệm của người chồng.”
“Kỳ hạn là vĩnh viễn ư?” Tưởng Thanh Dung ngây ngốc hỏi.
Lâm Đức Bân hơi khựng lại, rất nghiêm túc trả lời, “Dung, tớ rất muốn nói những lời đường mật dỗ ngọt cậu rằng kỳ hạn là vĩnh viễn. Thế nhưng, hai chữ vĩnh viễn này quá nặng nề, chưa tới lúc bước vào quan tài tớ cũng không thể nói vĩnh viễn.”
“Ý của cậu là, cậu không cho tớ được vĩnh viễn, cũng có nghĩa tương lai một ngày nào đó cậu sẽ thích một người khác, sau đó chia tay với tớ, đúng không?”
Tưởng Thanh Dung có hơi buồn bã.
Tại sao, dù chỉ là một lời hứa hẹn nơi đầu môi chót lưỡi cũng không chịu cho cậu?
“Không phải.” Lâm Đức Bân lắc đầu, “Thứ tự của cậu sai rồi. Một ngày nào đó trong tương lai, chúng ta có thể không yêu nhau nữa, cuối cùng đi tới bước chia tay, nhưng nguyên nhân tuyệt đối không phải tớ thích một người khác. Bởi vì chỉ cần quan hệ của chúng ta còn, tớ đều sẽ trung thủy với cậu, dù là thân thể hay là tinh thần. Đó là lý do dù tớ có yêu người khác, cũng nhất định là sau khi chúng ta chia tay.”
“Hơn nữa, tớ không cho rằng sau cậu tớ còn có người yêu.”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tưởng Thanh Dung, Lâm Đức Bân cúi người hôn lên khóe môi cậu, “Trước khi tớ xác định tớ thích cậu, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích một người đồng tính, sẽ đi lên con đường đồng tính luyến ái này. Thế nhưng, sau khi bên cậu hơn hai năm, quen với một người yêu đồng tính, tớ phát hiện tớ chỉ còn tâm lý thưởng thức thuần túy với người khác phái – sẽ cảm thấy loài sinh vật này lớn lên rất hợp để thưởng thức, nhưng ở giữa đã dần cách một tầng thủy tinh trong suốt, hoàn toàn không có dục vọng muốn động chạm.”
“Đồng tính thì sao?” Cậu bẻ cong Lâm Đức Bân, có phải đồng nghĩa với việc địch nhân của cậu từ khác phái đổi thành đồng tính?
“Cũng không được.”
“Sao cậu biết? Cậu thử qua rồi à?” Tưởng Thanh Dung truy hỏi sự việc kỹ càng.
“Không cần thử, tớ chỉ biết là không được.” Lâm Đức Bân nói, “Tớ không phải một người bác ái, đời này yêu của tớ chỉ đủ cho một người. Nếu có một ngày, tình cảm chúng ta phai nhạt, không còn yêu, yêu của tớ cũng đã hết, sẽ không có người tiếp theo nữa. Đó là lý do, tớ không thể cho cậu vĩnh viễn, nhưng tớ có thể cho cậu tình yêu duy nhất!”
“Cậu xác định?” Tưởng Thanh Dung vẫn không tin. Khi tình yêu đến không thể dùng cách bình thường để suy xét, căn bản không có khả năng chống cực, sao Lâm Đức Bân có thể tự tin sẽ không thích một người khác?
“Xác định.”
Nhìn vào mắt Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung không tìm được một tia dao động, Lâm Đức Bân thật sự đang dùng cả đời để hứa hẹn hai chữ này. Cậu không biết tự tin của Lâm Đức Bân có từ đâu, nhưng cậu tin…
Tất cả hoảng loạn, bất an, đều bị ánh mắt kiên định của cậu ấy an ủi, tâm tình Tưởng Thanh Dung bỗng dễ chịu hơn.
“Tự tin của cậu có từ đâu? Nói nhiều như vậy cũng không sợ bị sét đánh.” Tưởng Thanh Dung véo má Lâm Đức Bân, cười nói.
“Tự tin của tớ chính là cậu, đồ ngốc.”
“— tớ?” Tưởng Thanh Dung không giải thích được.
“Bởi vì ngoài tớ ra cậu sẽ không yêu một ai khác nữa, đó là lý do tớ cũng sẽ không thích người khác.”
Cầm tay Tưởng Thanh Dung đưa đến bên môi hôn, ừ, hôm nào đấy nên đi mua nhân, ngón tay trơ trụi thế này quá đơn điệu, “Tớ đã sớm nói rồi, cậu yêu tớ bao nhiêu tớ sẽ đáp lại bằng ấy. Cậu cho tớ tình yêu duy nhất, tớ sẽ trả lại cậu tình yêu duy nhất.”
Tưởng Thanh Dung đột nhiên phát hiện bất an của mình sai lầm nhiều thế nào!
Một hồi tử vong ngoài ý muốn khiến cậu triệt để phân rõ giới tuyến với đời trước. Cậu không còn là Tưởng Thanh Dung lúc ban đầu nữa, quỹ đạo cuộc đời cậu xảy ra biến hóa vô cùng. Theo hiệu ứng hồ điệp, thay đổi không chỉ là chính cậu, ngay cả Lâm Đức Bân cũng cùng thay đổi. Cậu không thể nào tưởng tượng được Lâm Đức Bân đời trước sẽ trở thành người đồng tính luyến ái giống cậu, nhưng bây giờ cậu với Lâm Đức Bân bên nhau gần ba năm, dù là cậu hay Lâm Đức Bân, đều không có nửa phần bất mãn với quan hệ như vậy.
Người mà kiếp trước chỉ có thể để thật sâu trong lòng tưởng niệm này, ở kiếp này đã trở thành người bên gối của cậu…
Dùng kiếp trước để ràng buộc kiếp này, Tưởng Thanh Dung nghĩ lại cũng thấy có chút buồn cười.
Đúng vậy, kiếp trước cậu chỉ là một vị khách nhỏ vừa đáng thương vừa đáng buồn ở hôn lễ, nhưng kiếp này thì khác. Từ giờ phút khi cậu lớn tiếng nói ra từ ‘thích’ với Lâm Đức Bân, cuối cùng cậu cũng từ một người qua đường giáp trong thế giới tình cảm của Lâm Đức Bân trở thành diễn viên. Những người từng là diễn viên, Hoàng Sở, Vu Na, đều trở thành vai phụ, căn bản không thể dao động được tình cảm của bọn họ.
Sinh mệnh có lại một lần, làm rất nhiều tình tiết thay đổi, cậu không nên để những người và trói buộc của kiếp trước làm chùn bước.
Tình yêu của cậu, hạnh phúc của cậu đều nằm trong lòng bàn tay cậu, chỉ cần nắm chặt tay là có thể giữ vững.
Cuối cùng Tưởng Thanh Dung vẫn không ra nước ngoài kết hôn với Lâm Đức Bân.
Cũng không phải cậu không muốn, mà là cậu cho rằng không cần thiết. Một tờ giấy hôn thú, còn là giấy hôn thú có hiệu lực pháp luật của nước ngoài, cậu thực sự không cảm thấy có ý nghĩa gì. Hôn nhân muốn gắn bó, không phải dựa vào một tờ giấy hôn thú, mà là nỗ lực với hôn nhân của hai bên. Mỗi một ngày kỷ niệm đáng để kỷ niệm Lâm Đức Bân đều nhớ, còn cẩn thận tặng quà. Điểm này khiến Tưởng Thanh Dung cảm giác được, Lâm Đức Bân cũng đang dụng tâm duy trì mối quan hệ này.
Thôi, như vậy là đủ rồi!
Mặc dù không chính thức kết hôn, nhưng hai người sau khi tốt nghiệp đại học đã nói với người nhà chuyện của bọn họ.
Tưởng Thanh Dung vốn cho rằng mẹ mình sẽ không hiểu, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần kháng chiến trường kỳ. Không ngờ mẹ Tương lặng yên một lúc lâu sau, chỉ hỏi Tưởng Thanh Dung một câu, “Con với cậu ấy ở bên nhau có hạnh phúc không?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tưởng Thanh Dung, mẹ Tương cười nói với Tưởng Thanh Dung, “Mẹ chúc phúc con tìm được hạnh phúc của mình.”
Tất cả quá trình thuận lợi khiến Tưởng Thanh Dung không thể tin được.
“Mẹ, tại sao mẹ không phản đối bọn con?” Tưởng Thanh Dung biết, mẹ mình là một người phụ nữ Trung Quốc rất truyền thống, một danh từ như đồng tính luyến ái, trong mắt mẹ Tương không khác gì tồn tại của yêu ma. Nhưng, người mẹ tư tưởng truyền thống sao lại đơn giản đồng ý cậu với Lâm Đức Bân ở cùng nhau vậy chứ?
“Dung Dung, cha con trước khi qua đời đã từng nhiều lần nằm trên giường bệnh nói với mẹ, cha rất tiếc không thể làm bạn đến khi con lớn, yêu cầu duy nhất của người cha thất trách này chính là muốn con được sống vui vẻ. Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, không khiến mẹ quan tâm, nhưng trước đây con biểu hiện quá trầm lặng, vui vẻ hay không cũng không biểu lộ. Mẹ nhìn ra, mấy năm nay nụ cười của con xuất hiện nhiều hơn trước, những điều này đều là người kia mang lại cho con đúng không?”
Tưởng Thanh Dung gật đầu.
“Nguyện vọng của ba con là mong con được sống vui vẻ, mà mẹ, cũng giống nguyện vọng của ba con. Nếu ở cùng người kia sẽ là hạnh phúc của con, vui vẻ của con, như vậy mẹ chân thành chúc phúc con.”
Tưởng Thanh Dung chẳng biết từ bao giờ đã rơi lệ đầy mặt. Cậu với người phụ nữ này làm mẹ con hai đời, lần đầu tiên phát hiện bà vĩ đại như vậy. Còn có cha của cậu, làm cậu chân chính cảm nhận được cái gì là công cha như núi thái sơn!
“Hôm nào dẫn người về để mẹ gặp.” Mẹ Tương cứ căn dặn mãi.
So với Tưởng Thanh Dung thuận lợi suôn sẻ, bên Lâm Đức Bân thì gà bay chó sủa hơn nhiều. Sau một phen rối loạn, Lâm Đức Bân suýt nữa bị đuổi ra khỏi nhà.
May mà em trai Lâm Đức Bân là vô gian đạo tiêu chuẩn, trong những ngày Lâm Đức Bân ầm ĩ với người nhà, mỗi ngày ngoài sáng trong tối làm công tác tư tưởng cho ba Lâm mẹ Lâm, cuối cùng khiến cha mẹ Lâm Đức Bân miễn cưỡng chấp nhận chuyện hắn come-out. Sau đó cậu em Lâm tốt nghiệp đại học thi đỗ vào một trường ở Mỹ tiếp tục học chuyên sâu, lúc đó ba Lâm mẹ Lâm đã về hưu, hai ông bà sợ con trai một mình tha hương nơi dị quốc, quyết định cùng qua Mỹ chăm sóc con trai út. Hai ông bà ở nước Mỹ nhìn thấy nhiều loại gay, les sau, lúc về nước nhìn mặt con trai lớn cũng dễ nhìn hơn nhiều. So với đám hình thù kỳ quái ở nước ngoài, người yêu đồng tính của con trai nhà mình thuận mắt hơn nhiều, nhìn xem, tuấn tú lịch sự, xứng bao nhiêu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook