Yêu Tôi Xin Hãy Nói
-
Chương 33
Thành phố A với thành phố B cách nhau khá xa, phải ngồi xe lửa một ngày một đêm mới đến. Thế nhưng Tưởng Thanh Dung khệ nệ bao lớn bao nhỏ lại dám từ chối yêu cầu đưa cậu đi của mẹ, kiên quyết một mình đến đại học A.
“Dung Dung, thế có ổn không?” Mẹ Tương nhíu mày lo âu.
Con trai là cục cưng bà nâng niu, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ rời khỏi bà quá năm mươi km. Lần này lại đến nơi xa ngàn dặm, còn là đi một mình thì sao bà không lo lắng cho được. Xã hội bây giờ hỗn loạn, Dung Dung lại cầm nhiều hành lý như thế, còn một mình ngồi xe lửa lâu như vậy, có thể chứ?
“Mẹ đừng lo, con lên xe sẽ ngủ luôn, ai đến gần cũng không thèm để ý. Sang bên ấy trường học sẽ có xe đến ga đón sinh viên nên rất an toàn, mẹ cứ yên tâm đi!”
Cảm xúc của cậu vẫn chưa ổn định, muốn một mình yên lặng nên thực sự không muốn mẹ đi theo lảm nhảm nhiều.
“Chị, Dung Dung đã không còn là trẻ con. Nó chịu độc lập em còn cảm thấy rất tốt ấy.” Cậu cùng đi tiễn lại rất ủng hộ, còn không ngừng giúp cậu làm công tác tư tưởng cho mẹ.
Mẹ thấy không lay chuyển được con trai đành thôi, sau khi căn dặn đủ điều thì lưu luyến nhìn con trai lên xe lửa.
Xe lửa xình xịch chuyển động, đưa hành khách tới một thành phố khác.
Tưởng Thanh Dung ngồi bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn thành thị mình sống gần 20 năm dần bị xe lửa bỏ lại. Trưa mai, xe lửa sẽ đến trạm cuối – thành phố A. Cậu sắp ở nơi đó sống bốn năm tuổi xuân, mở đầu một cuộc đời khác của mình.
Thực ra nếu không phải vì muốn học cùng một trường đại học với Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung sẽ không bao giờ chọn đại học A. Cũng không phải cậu ghét đại học A, mà do cậu có một cảm giác sợ hãi mơ hồ với thành phố A, tựa như thành phố A chôn dấu chút ký ức cậu không muốn nhớ lại.
Xe lửa càng tới gần thành phố A sợ hãi trong lòng cậu càng lớn, lỗ chân lông cả người đều như đáng kháng cự thành phố A này.
Nhưng tương đương với sợ hãi, thành phố A với cậu cũng có lực hấp dẫn lạ thường. Bởi đó là thành phố Lâm Đức Bân học tập, làm việc trong giấc mơ, một thứ cậu muốn chính mắt nhìn.
A, không nghĩ nữa, đầu đau quá, nên đi nằm một lúc đã! Ngủ một giấc tỉnh dậy đã đến thành phố, thành phố cho Tưởng Thanh Dung rất nhiều tình cảm phức tạp.
Trên quảng trường ở trạm xe lửa tìm được chỗ tiếp đón của đại học A, lại theo đàn anh đàn chị nhiệt tình tới trường học.
Tiếp đó là một loạt thủ tục nhập học phức tạp. May mà có đàn anh thạo thủ tục hướng dẫn, tuy phải chạy không ít nơi nhưng cuối cùng cũng thuận lợi làm xong tất cả thủ tục.
Đàn anh còn phải đi đón những sinh viên mới khác nên đưa Tưởng Thanh Dung tới ký túc xá rồi rời đi.
Tưởng Thanh Dung báo danh sớm hơn hai ngày, ký túc xá tám người mới tới ba người, thêm cậu nữa mới là bốn người. Nhưng ba người bạn cùng phòng đều do cha mẹ đưa đến, điều này khiến Tưởng Thanh Dung lẻ loi một mình có vẻ không hợp.
Giới thiệu qua với bạn cùng phòng, Tưởng Thanh Dung dọn dẹp sơ qua giường chiếu rồi cầm phiếu cơm vừa nhận ra khỏi ký túc xá định nhồi no bụng.
Lúc bước ra ký túc xá mặt trời đã ngả về tây, trời chiều vàng óng rải khắp người cảm giác rất ấm áp.
Đúng vào giờ ăn cơm, sinh viên qua lại bên người cười cười nói nói, toàn bộ vườn trường chìm trong cảnh ngập tràn sức sống.
Thế nhưng bất luận là trời chiều ấm áp thêm tiếng cười nói vui vẻ của sinh viên qua lại cũng không thể khiến Tưởng Thanh Dung khá hơn chút nào.
Cậu ngơ ngác đứng dưới tàng cây bàng trước cửa ký túc xá, không biết nên đi về đâu, toàn bộ thế giới cô độc như chỉ còn lại một mình cậu.
Đây là ngôi trường mà người nọ đã từng học sao? Cuối cùng cậu đã đến nơi này, nhưng người ấy thì lại không ở đây!
Cậu nói, nếu có cơ hội làm lại nhất định phải dũng cảm nói cho cậu biết tớ thích cậu. Tớ đã làm theo lời cậu, tại sao đến cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình tớ, cô đơn giữa thành phố không có cậu?
Cả tối ngồi trên xe lửa, Tưởng Thanh Dung trong giấc ngủ mơ hồ đã nhớ lại rất nhiều chuyện –
Có lẽ là sợ hãi với thành phố A từ trong tim, mấy giờ trước khi xe lửa đến thành phố A, tất cả ký ức hoàn toàn thức tỉnh!
Hôn lễ, tỏ tình, cự tuyệt, rò điện…
Hóa ra năng lực biết trước của cậu không phải siêu năng lực gì, mà là cậu đã thật sự trải qua.
Tất cả cảnh trong mơ đều không phải mơ, mà thật sự có một Tưởng Thanh Dung đau khổ yêu Lâm Đức Bân, như thằng ngốc chạy đến hôn lễ của người kia, bất chấp tất cả tỏ tình lại bị vô tình cự tuyệt. May mà ông trời thương hại, cho Tưởng Thanh Dung đáng thương này cơ hội sống lại một lần nữa.
Nhưng cậu, lại bỏ phí cơ hội ông trời ban cho!
Cậu như mình ở kiếp trước, vào lúc chuyện đã không thể vãn hồi mới mở miệng nói “thích”. Nhưng tiếng “thích” này lại không có bất cứ ý nghĩa gì. Giống như Lâm Đức Bân kiếp trước sẽ không vì một tiếng “thích” của cậu mà hủy bỏ hôn lễ, bây giờ Lâm Đức Bân cũng sẽ không vì tình ý của cậu mà từ bỏ đại học W.
Thậm chí, có thể vì một từ “thích” của cậu mà hai người họ ngay cả bạn bè cũng không thể!
Kiếp trước trong phòng rửa tay Lâm Đức Bân đã chính miệng nói đã từng rung động với cậu, nhưng đó là kiếp trước. Sống lại một lần nữa, kịch bản đã sửa hơn phân nửa, Lâm Đức Bân còn có thể rung động với cậu không? Dù có rung động thì cũng được mấy phần? Có phải là loại rung động như tình nhân không?
Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, cậu không muốn suy đoán nữa…
“Cậu đứng đần người ở đây làm gì? Có biết rất là chặn đường không hả?” Sau đầu bị gõ nhẹ một cái, sau đó tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Cậu cậu cậu…” Lảo đảo lui hai bước, ngửa đầu nhìn, trong đầu Tưởng Thanh Dung hoàn toàn trống rỗng.
Tại, tại sao người đáng lẽ không xuất hiện lại xuất hiện ở đây?
“Tớ cái gì mà tớ, không nhận ra à?” Rút phiếu ăn trong tay Tưởng Thanh Dung, “Cậu lấy được phiếu cơm rồi? Tốt quá. Tớ tới muộn, mấy lão già ở phòng giáo vụ đều nghỉ rồi, chạy lên chạy xuống cuối cùng thủ tục cũng chưa làm xong, mới vừa rồi còn đang nghĩ cơm tối biết giải quyết thế nào đây! Đi, mời tớ đi ăn cơm, đói chết tớ rồi!”
“Lâm, Lâm —“
“Có gì đợi ăn xong hãy hỏi, tớ sắp chết đói rồi.”
Vào giờ ăn muốn tìm canteen trong trường đại học, cứ đến nơi nhiều người nhất là ra.
Hai người Tưởng Thanh Dung nhanh chóng tìm ra canteen, sau đó Lâm Đức Bân cậy mình cao lớn ra ra vào vào vài lần, cuối cùng lấy được hai món mặn một món chay, thêm hai suất cơm tẻ.
Nhìn người trước mặt ăn như chết đói, đầu Tưởng Thanh Dung vẫn còn choáng váng, không có nửa phần cảm giác chân thực.
Mười phút trước cậu còn đang vì người này mà bi xuân thương thu, mười phút sau cậu lại cùng người này mặt đối mặt ngồi ăn ở canteen!
… Có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ giật mình tỉnh mộng đẹp.
“Ăn đi, món gà xắt hạt lựu này cũng không tệ lắm, ăn nhiều chút, cậu bỏ tiền đấy!” Thịt gà đỏ, ớt xanh, thêm cơm tẻ trắng mềm nhìn rất đẹp mắt, nhất là người nọ lại xúc cho cậu, dù có là thạch tín cậu cũng sẽ nuốt vào không do dự.
“Dung Dung, thế có ổn không?” Mẹ Tương nhíu mày lo âu.
Con trai là cục cưng bà nâng niu, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ rời khỏi bà quá năm mươi km. Lần này lại đến nơi xa ngàn dặm, còn là đi một mình thì sao bà không lo lắng cho được. Xã hội bây giờ hỗn loạn, Dung Dung lại cầm nhiều hành lý như thế, còn một mình ngồi xe lửa lâu như vậy, có thể chứ?
“Mẹ đừng lo, con lên xe sẽ ngủ luôn, ai đến gần cũng không thèm để ý. Sang bên ấy trường học sẽ có xe đến ga đón sinh viên nên rất an toàn, mẹ cứ yên tâm đi!”
Cảm xúc của cậu vẫn chưa ổn định, muốn một mình yên lặng nên thực sự không muốn mẹ đi theo lảm nhảm nhiều.
“Chị, Dung Dung đã không còn là trẻ con. Nó chịu độc lập em còn cảm thấy rất tốt ấy.” Cậu cùng đi tiễn lại rất ủng hộ, còn không ngừng giúp cậu làm công tác tư tưởng cho mẹ.
Mẹ thấy không lay chuyển được con trai đành thôi, sau khi căn dặn đủ điều thì lưu luyến nhìn con trai lên xe lửa.
Xe lửa xình xịch chuyển động, đưa hành khách tới một thành phố khác.
Tưởng Thanh Dung ngồi bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn thành thị mình sống gần 20 năm dần bị xe lửa bỏ lại. Trưa mai, xe lửa sẽ đến trạm cuối – thành phố A. Cậu sắp ở nơi đó sống bốn năm tuổi xuân, mở đầu một cuộc đời khác của mình.
Thực ra nếu không phải vì muốn học cùng một trường đại học với Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung sẽ không bao giờ chọn đại học A. Cũng không phải cậu ghét đại học A, mà do cậu có một cảm giác sợ hãi mơ hồ với thành phố A, tựa như thành phố A chôn dấu chút ký ức cậu không muốn nhớ lại.
Xe lửa càng tới gần thành phố A sợ hãi trong lòng cậu càng lớn, lỗ chân lông cả người đều như đáng kháng cự thành phố A này.
Nhưng tương đương với sợ hãi, thành phố A với cậu cũng có lực hấp dẫn lạ thường. Bởi đó là thành phố Lâm Đức Bân học tập, làm việc trong giấc mơ, một thứ cậu muốn chính mắt nhìn.
A, không nghĩ nữa, đầu đau quá, nên đi nằm một lúc đã! Ngủ một giấc tỉnh dậy đã đến thành phố, thành phố cho Tưởng Thanh Dung rất nhiều tình cảm phức tạp.
Trên quảng trường ở trạm xe lửa tìm được chỗ tiếp đón của đại học A, lại theo đàn anh đàn chị nhiệt tình tới trường học.
Tiếp đó là một loạt thủ tục nhập học phức tạp. May mà có đàn anh thạo thủ tục hướng dẫn, tuy phải chạy không ít nơi nhưng cuối cùng cũng thuận lợi làm xong tất cả thủ tục.
Đàn anh còn phải đi đón những sinh viên mới khác nên đưa Tưởng Thanh Dung tới ký túc xá rồi rời đi.
Tưởng Thanh Dung báo danh sớm hơn hai ngày, ký túc xá tám người mới tới ba người, thêm cậu nữa mới là bốn người. Nhưng ba người bạn cùng phòng đều do cha mẹ đưa đến, điều này khiến Tưởng Thanh Dung lẻ loi một mình có vẻ không hợp.
Giới thiệu qua với bạn cùng phòng, Tưởng Thanh Dung dọn dẹp sơ qua giường chiếu rồi cầm phiếu cơm vừa nhận ra khỏi ký túc xá định nhồi no bụng.
Lúc bước ra ký túc xá mặt trời đã ngả về tây, trời chiều vàng óng rải khắp người cảm giác rất ấm áp.
Đúng vào giờ ăn cơm, sinh viên qua lại bên người cười cười nói nói, toàn bộ vườn trường chìm trong cảnh ngập tràn sức sống.
Thế nhưng bất luận là trời chiều ấm áp thêm tiếng cười nói vui vẻ của sinh viên qua lại cũng không thể khiến Tưởng Thanh Dung khá hơn chút nào.
Cậu ngơ ngác đứng dưới tàng cây bàng trước cửa ký túc xá, không biết nên đi về đâu, toàn bộ thế giới cô độc như chỉ còn lại một mình cậu.
Đây là ngôi trường mà người nọ đã từng học sao? Cuối cùng cậu đã đến nơi này, nhưng người ấy thì lại không ở đây!
Cậu nói, nếu có cơ hội làm lại nhất định phải dũng cảm nói cho cậu biết tớ thích cậu. Tớ đã làm theo lời cậu, tại sao đến cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình tớ, cô đơn giữa thành phố không có cậu?
Cả tối ngồi trên xe lửa, Tưởng Thanh Dung trong giấc ngủ mơ hồ đã nhớ lại rất nhiều chuyện –
Có lẽ là sợ hãi với thành phố A từ trong tim, mấy giờ trước khi xe lửa đến thành phố A, tất cả ký ức hoàn toàn thức tỉnh!
Hôn lễ, tỏ tình, cự tuyệt, rò điện…
Hóa ra năng lực biết trước của cậu không phải siêu năng lực gì, mà là cậu đã thật sự trải qua.
Tất cả cảnh trong mơ đều không phải mơ, mà thật sự có một Tưởng Thanh Dung đau khổ yêu Lâm Đức Bân, như thằng ngốc chạy đến hôn lễ của người kia, bất chấp tất cả tỏ tình lại bị vô tình cự tuyệt. May mà ông trời thương hại, cho Tưởng Thanh Dung đáng thương này cơ hội sống lại một lần nữa.
Nhưng cậu, lại bỏ phí cơ hội ông trời ban cho!
Cậu như mình ở kiếp trước, vào lúc chuyện đã không thể vãn hồi mới mở miệng nói “thích”. Nhưng tiếng “thích” này lại không có bất cứ ý nghĩa gì. Giống như Lâm Đức Bân kiếp trước sẽ không vì một tiếng “thích” của cậu mà hủy bỏ hôn lễ, bây giờ Lâm Đức Bân cũng sẽ không vì tình ý của cậu mà từ bỏ đại học W.
Thậm chí, có thể vì một từ “thích” của cậu mà hai người họ ngay cả bạn bè cũng không thể!
Kiếp trước trong phòng rửa tay Lâm Đức Bân đã chính miệng nói đã từng rung động với cậu, nhưng đó là kiếp trước. Sống lại một lần nữa, kịch bản đã sửa hơn phân nửa, Lâm Đức Bân còn có thể rung động với cậu không? Dù có rung động thì cũng được mấy phần? Có phải là loại rung động như tình nhân không?
Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, cậu không muốn suy đoán nữa…
“Cậu đứng đần người ở đây làm gì? Có biết rất là chặn đường không hả?” Sau đầu bị gõ nhẹ một cái, sau đó tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Cậu cậu cậu…” Lảo đảo lui hai bước, ngửa đầu nhìn, trong đầu Tưởng Thanh Dung hoàn toàn trống rỗng.
Tại, tại sao người đáng lẽ không xuất hiện lại xuất hiện ở đây?
“Tớ cái gì mà tớ, không nhận ra à?” Rút phiếu ăn trong tay Tưởng Thanh Dung, “Cậu lấy được phiếu cơm rồi? Tốt quá. Tớ tới muộn, mấy lão già ở phòng giáo vụ đều nghỉ rồi, chạy lên chạy xuống cuối cùng thủ tục cũng chưa làm xong, mới vừa rồi còn đang nghĩ cơm tối biết giải quyết thế nào đây! Đi, mời tớ đi ăn cơm, đói chết tớ rồi!”
“Lâm, Lâm —“
“Có gì đợi ăn xong hãy hỏi, tớ sắp chết đói rồi.”
Vào giờ ăn muốn tìm canteen trong trường đại học, cứ đến nơi nhiều người nhất là ra.
Hai người Tưởng Thanh Dung nhanh chóng tìm ra canteen, sau đó Lâm Đức Bân cậy mình cao lớn ra ra vào vào vài lần, cuối cùng lấy được hai món mặn một món chay, thêm hai suất cơm tẻ.
Nhìn người trước mặt ăn như chết đói, đầu Tưởng Thanh Dung vẫn còn choáng váng, không có nửa phần cảm giác chân thực.
Mười phút trước cậu còn đang vì người này mà bi xuân thương thu, mười phút sau cậu lại cùng người này mặt đối mặt ngồi ăn ở canteen!
… Có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ giật mình tỉnh mộng đẹp.
“Ăn đi, món gà xắt hạt lựu này cũng không tệ lắm, ăn nhiều chút, cậu bỏ tiền đấy!” Thịt gà đỏ, ớt xanh, thêm cơm tẻ trắng mềm nhìn rất đẹp mắt, nhất là người nọ lại xúc cho cậu, dù có là thạch tín cậu cũng sẽ nuốt vào không do dự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook