Yêu Tôi Xin Hãy Nói
-
Chương 2
Xuống khỏi máy bay, bước trên mảnh đất nơi thành phố A, Tưởng Thanh Dung không khỏi một hồi ngẩn ngơ!
Đây là thành phố A sao? Là thành phố nơi người đó đang sống, đang làm việc?
Đối với thành phố này, tình cảm của cậu dành cho nó vô cùng phức tạp. Đã từng vô số lần huyễn tưởng, cậu đi du lịch đến đây, một mình bước chậm trên con đường, sau đó ở một chỗ rẽ nào đó sẽ vô tình gặp gỡ người đó. Không cần bất cứ một lời nào hết, chỉ cần như thế cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
Thế nhưng sự thật là vậy, bởi vì vô số nguyên nhân, Tưởng Thanh Dung chưa một lần tới thành phố A, nơi có người kia tồn tại.
Cậu biết, người đó học đại học ở thành phố A, tốt nghiệp xong vào làm việc cho một công ty có tiếng, không tới vài năm liền thuận lợi được lên chức, lương bổng hậu hĩnh, trải qua cuộc sống khiến kẻ khác cực kỳ ao ước.
Những điều này đều là Tưởng Thanh Dung hỏi thăm được từ những người bạn học khác.
Từng chút từng chút, gom góp tích nhặt, chính là cuộc sống của người đó quả thực hoàn mỹ như sách giáo khoa.
Nhìn lại bản thân ── cũng dán cái mác đại học, cũng là một công ty lớn, nhưng vì tính cách khiến cho bản thân cậu phấn đấu nhiều năm cũng vẫn chỉ là một trưởng phòng nhân sự nho nhỏ không có nghiệp vụ gì, mỗi tháng lĩnh mấy đồng tiền lương.
Bất luận là khi đi học hay là về công việc, cậu đứng bên cạnh người đó, vẫn luôn luôn không xứng.
Tưởng Thanh Dung đột nhiên lại cảm thấy tự ti…
Đều nói tình yêu không phải là thứ để mua để bán, chẳng phân biệt giá cả ra sao, nhưng chênh lệch mà quá khác biệt, sao có thể khiến cho người ta không cảm thấy chán chường.
“Không sao, mình cũng không phải đến để so đo gia cảnh.” Tưởng Thanh Dung vỗ vỗ mặt, tự cổ vũ bản thân.
Cậu không định đối mặt với người đó, cậu chỉ muốn núp từ phía xa xa, lén nhìn một cái mà thôi.
Tối đa ── tối đa là huyễn tưởng người đứng bên cạnh người đó trước cửa chính đại sảnh tiệc cưới tiếp đón tân khách chính là bản thân mình mà thôi…
Hôn lễ được cử hành vào thứ sáu, tổ chức tại một nhà hàng năm sao của thành phố.
Bạn học của bọn họ công tác tại thành phố A không ít, trong đó có một người có một số nghiệp vụ qua lại với công ty Tưởng Thanh Dung, vì thế Tưởng Thanh Dung luôn vô tình hữu ý mà hỏi thăm được tin tức của người đó thông qua đối phương, thời gian địa điểm hôn lễ lần này cũng là dò la ra được từ người bạn học kia.
Ngày thứ sáu hôm ấy, Tưởng Thanh Dung ngồi lẳng lẽ ở tiệm cà phê bên cạnh đại sảnh phòng tiệc cưới.
Vị trí mà cậu ngồi có thể rõ ràng nhìn thấy từng người ra vào đại sảnh, có điều tiệm cà phê trang trí bằng những chậu cây cảnh che khuất tầm nhìn của người bên ngoài, chỉ cần không phải chủ đích nhìn thật kỹ bên này thì sẽ không nhìn thấy cậu.
Lúc uống được phân nửa cốc cà phê thứ hai, phía đại môn của phòng tiệc truyền tới một hồi xôn xao.
Chỉ chốc lát sau, một đôi nam nữ được mọi người vây quanh tiến vào trong đại sảnh.
Tưởng Thanh Dung lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn…
Là người đó…
Bao nhiêu năm không gặp rồi? Tám năm? Mười năm? Đối phương vẫn phong thái bức người như thế, nhất là hôm nay là ngày đại hỉ của người đó, dưới trang phục cầu kỳ, càng thêm giống như một vầng thái dương, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Trên thế gian có một loại người như thế, ngũ quan nếu như chỉ nhìn từng cái từng cái một thì rất đơn thuần, nhưng khi hợp lại một chỗ với nhau, lại có thể hoàn mỹ không tì vết, thêm một chút thì quá thừa, thiếu một chút thì lại không đủ, tất cả đều vừa đúng tỉ lệ hoàng kim.
Người đó kéo tay người yêu, cùng mọi người bước tới thang máy.
Tiệc cưới, tổ chức ở phòng tiệc tầng ba!
Từ phía cửa nhà hàng đến thang máy chỉ bất quá mất mấy chục bước, Tưởng Thanh Dung chăm chăm nhìn người đó, không rời mắt nửa giây nửa phút.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng kiếp này cậu được nhìn thấy người đó rồi.
Thế giới rộng lớn, không có sự cố gắng kiên trì liên lạc, giữa hơn một tỷ người, hai người muốn gặp nhau là chuyện gần như không có khả năng.
Tưởng Thanh Dung vô cùng quý trọng giây phút gặp gỡ ngắn ngủi mà cậu đã tận lực tạo nên, cho dù đối phương không hề nhìn thấy cậu đi chăng nữa…
Từ hôm nay trở đi, người đó sẽ nắm tay người bạn đời đi nốt quãng đường còn lại, tất cả tình yêu của cậu cho dù là cam lòng hay không cam lòng, đều có thể tại ngày hôm nay đây, nặng nề mà cắt đứt nó.
A, không đúng, trước ngày hôm nay, đã sớm không còn gì đối với con người sắp kết hôn kia nữa rồi.
Truyền thống của người Trung Quốc là lấy tiệc cưới làm cột mốc đánh dấu cho kết hôn, nhưng ở xã hội hiện đại, chính thức đánh dấu hôn nhân phải là đi đăng ký kết hôn. Mà đại bộ phận những người tổ chức tiệc cưới thì giấy đăng ký kết hôn đã sớm lấy rồi.
Nghĩ như vậy, Tưởng Thanh Dung liền cảm thấy miệng khô đắng.
Người đó, về mặt pháp luật, đã là một nửa của một người khác mất rồi…
Một đoàn người đứng đợi ở cửa thang máy, Tưởng Thanh Dung trốn sau đám lục la si ngốc nhìn người nào đó đứng giữa nơi ấy.
Đinh ──
Cửa thang máy mở ra.
Kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi!
Tưởng Thanh Dung tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, cầm lấy cốc cà phê đã nguội lạnh đưa lên một hơi uống cạn, đang định tới quầy tính tiền ──
“Tưởng Thanh Dung!?”
Một tiếng gọi lớn, khiến Tưởng Thanh Dung giật mình run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Dương Khâm đang đứng đó không xa vẫy vẫy cậu.
Thấy cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình, Dương Khâm liền chạy tới, “Đúng là cậu!”
“Tôi còn nghĩ bóng lưng của ai mà giống cậu thế, thử gọi lại xem, không ngờ lại đúng là cậu.” Dương Khâm hưng phấn nói, “Thật trùng hợp quá!”
Trùng hợp!
── trùng hợp cái shit!
Trong lòng Tưởng Thanh Dung đem tên đầu heo này mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng tươi cười, “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Dương Khâm này, chính là người bạn học thời cao trung vẫn qua lại với cậu, cậu biết được hôn lễ của người đó cũng là từ người bạn Dương Khâm này hỏi thăm được. Có điều, Dương Khâm là bạn học thời cao trung của cậu, đương nhiên cũng là bạn học của người kia, vì thế hôm nay Dương Khâm còn có một vai trò khác ── phù rể!
Run rẩy bước về phía thang bên kia, quả nhiên cả đoàn người bởi vì Dương Khâm bắt chuyện với cậu mà đều đang đứng chờ, toàn bộ tầm mắt đều rơi vào kẻ đột nhiên xuất hiện là cậu, bao gồm cả người đó!
Bị nhìn chăm chú như vậy, Tưởng Thanh Dung chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô chân tay luống cuống, nghĩ thầm nhanh nhanh một chút biến mất trước mặt mọi người…
Tình yêu, chính là rất mù quáng, không thấy được thì nằm mơ cũng muốn được gặp một lần, đến khi chân chính mặt đối mặt, lại hận không thể chưa từng xuất hiện!
“Tưởng Thanh Dung, cậu tới đây sao không nói cho tôi? Tôi nói cho cậu nha, Lâm Đức Bân cậu còn nhớ không, chính là bạn học cùng chúng ta hồi cao trung ấy, hôm nay cậu ấy kết hôn, cậu tới đúng là quá đúng lúc rồi, nào nào nào, đã có duyên gặp mặt, phải đến uống chén rượu mừng chứ hả!” Thế nhưng cái tên Dương Khâm nhiệt tình thái quá như không có mắt này lại không hề nhận ra vẻ quẫn bách của Tưởng Thanh Dung, kéo Tưởng Thanh Dung về phía đám người.
Trước mắt bao người, Tưởng Thanh Dung không tiện dùng sức giãy ra, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn bản thân bị Dương Khâm kéo đi, và khoảng cách với người đó càng ngày càng gần ──
Không được, cậu không thể uống rượu mừng cho người đó được!
“Đức Bân, hôm nay lại có thêm một bạn học cũ đến dự tiệc cưới của cậu rồi.”
Trong nháy mắt, khoảng cách vài chục bước biến thành chỉ cách vài bước mặt đối mặt.
“Tưởng Thanh Dung, đã lâu không gặp!” Chú rể của ngày hôm nay mỉm cười vươn bàn tay phải về phía Tưởng Thanh Dung muốn bắt tay cậu, “Đến đây công tác sao?”
“À… đúng, đúng vậy! Đúng, đúng rồi, chúc mừng hai cậu.” Người ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt, đại não Tưởng Thanh Dung suýt chút nữa không theo kịp tình hình.
Từ cái thời khắc yêu người đó, cậu vẫn luôn không có cách nào nói chuyện một cách đàng hoàng với nhau được, trước đây khi còn đi học đã thế, hiện tại vẫn vậy.
“Công việc xong xuôi cả rồi chứ?”
“Xong, xong rồi.” Xong xuôi cái shit, cậu tới là để rình đấy chứ, lấy đâu ra công chuyện phải làm? Có điều lúc này Tưởng Thanh Dung chỉ đành tung hứng theo người đó mà nói thôi.
“Thật tốt, hôm nay tôi kết hôn, nếu đã trùng hợp gặp nhau rồi, cậu cũng tới uống chén rượu mừng chứ, chúng ta là bạn học cũ đã lâu không gặp, đêm nay không say không về!” Lâm Đức Bân lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ.
Đây là thành phố A sao? Là thành phố nơi người đó đang sống, đang làm việc?
Đối với thành phố này, tình cảm của cậu dành cho nó vô cùng phức tạp. Đã từng vô số lần huyễn tưởng, cậu đi du lịch đến đây, một mình bước chậm trên con đường, sau đó ở một chỗ rẽ nào đó sẽ vô tình gặp gỡ người đó. Không cần bất cứ một lời nào hết, chỉ cần như thế cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
Thế nhưng sự thật là vậy, bởi vì vô số nguyên nhân, Tưởng Thanh Dung chưa một lần tới thành phố A, nơi có người kia tồn tại.
Cậu biết, người đó học đại học ở thành phố A, tốt nghiệp xong vào làm việc cho một công ty có tiếng, không tới vài năm liền thuận lợi được lên chức, lương bổng hậu hĩnh, trải qua cuộc sống khiến kẻ khác cực kỳ ao ước.
Những điều này đều là Tưởng Thanh Dung hỏi thăm được từ những người bạn học khác.
Từng chút từng chút, gom góp tích nhặt, chính là cuộc sống của người đó quả thực hoàn mỹ như sách giáo khoa.
Nhìn lại bản thân ── cũng dán cái mác đại học, cũng là một công ty lớn, nhưng vì tính cách khiến cho bản thân cậu phấn đấu nhiều năm cũng vẫn chỉ là một trưởng phòng nhân sự nho nhỏ không có nghiệp vụ gì, mỗi tháng lĩnh mấy đồng tiền lương.
Bất luận là khi đi học hay là về công việc, cậu đứng bên cạnh người đó, vẫn luôn luôn không xứng.
Tưởng Thanh Dung đột nhiên lại cảm thấy tự ti…
Đều nói tình yêu không phải là thứ để mua để bán, chẳng phân biệt giá cả ra sao, nhưng chênh lệch mà quá khác biệt, sao có thể khiến cho người ta không cảm thấy chán chường.
“Không sao, mình cũng không phải đến để so đo gia cảnh.” Tưởng Thanh Dung vỗ vỗ mặt, tự cổ vũ bản thân.
Cậu không định đối mặt với người đó, cậu chỉ muốn núp từ phía xa xa, lén nhìn một cái mà thôi.
Tối đa ── tối đa là huyễn tưởng người đứng bên cạnh người đó trước cửa chính đại sảnh tiệc cưới tiếp đón tân khách chính là bản thân mình mà thôi…
Hôn lễ được cử hành vào thứ sáu, tổ chức tại một nhà hàng năm sao của thành phố.
Bạn học của bọn họ công tác tại thành phố A không ít, trong đó có một người có một số nghiệp vụ qua lại với công ty Tưởng Thanh Dung, vì thế Tưởng Thanh Dung luôn vô tình hữu ý mà hỏi thăm được tin tức của người đó thông qua đối phương, thời gian địa điểm hôn lễ lần này cũng là dò la ra được từ người bạn học kia.
Ngày thứ sáu hôm ấy, Tưởng Thanh Dung ngồi lẳng lẽ ở tiệm cà phê bên cạnh đại sảnh phòng tiệc cưới.
Vị trí mà cậu ngồi có thể rõ ràng nhìn thấy từng người ra vào đại sảnh, có điều tiệm cà phê trang trí bằng những chậu cây cảnh che khuất tầm nhìn của người bên ngoài, chỉ cần không phải chủ đích nhìn thật kỹ bên này thì sẽ không nhìn thấy cậu.
Lúc uống được phân nửa cốc cà phê thứ hai, phía đại môn của phòng tiệc truyền tới một hồi xôn xao.
Chỉ chốc lát sau, một đôi nam nữ được mọi người vây quanh tiến vào trong đại sảnh.
Tưởng Thanh Dung lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn…
Là người đó…
Bao nhiêu năm không gặp rồi? Tám năm? Mười năm? Đối phương vẫn phong thái bức người như thế, nhất là hôm nay là ngày đại hỉ của người đó, dưới trang phục cầu kỳ, càng thêm giống như một vầng thái dương, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Trên thế gian có một loại người như thế, ngũ quan nếu như chỉ nhìn từng cái từng cái một thì rất đơn thuần, nhưng khi hợp lại một chỗ với nhau, lại có thể hoàn mỹ không tì vết, thêm một chút thì quá thừa, thiếu một chút thì lại không đủ, tất cả đều vừa đúng tỉ lệ hoàng kim.
Người đó kéo tay người yêu, cùng mọi người bước tới thang máy.
Tiệc cưới, tổ chức ở phòng tiệc tầng ba!
Từ phía cửa nhà hàng đến thang máy chỉ bất quá mất mấy chục bước, Tưởng Thanh Dung chăm chăm nhìn người đó, không rời mắt nửa giây nửa phút.
Có lẽ, đây là lần cuối cùng kiếp này cậu được nhìn thấy người đó rồi.
Thế giới rộng lớn, không có sự cố gắng kiên trì liên lạc, giữa hơn một tỷ người, hai người muốn gặp nhau là chuyện gần như không có khả năng.
Tưởng Thanh Dung vô cùng quý trọng giây phút gặp gỡ ngắn ngủi mà cậu đã tận lực tạo nên, cho dù đối phương không hề nhìn thấy cậu đi chăng nữa…
Từ hôm nay trở đi, người đó sẽ nắm tay người bạn đời đi nốt quãng đường còn lại, tất cả tình yêu của cậu cho dù là cam lòng hay không cam lòng, đều có thể tại ngày hôm nay đây, nặng nề mà cắt đứt nó.
A, không đúng, trước ngày hôm nay, đã sớm không còn gì đối với con người sắp kết hôn kia nữa rồi.
Truyền thống của người Trung Quốc là lấy tiệc cưới làm cột mốc đánh dấu cho kết hôn, nhưng ở xã hội hiện đại, chính thức đánh dấu hôn nhân phải là đi đăng ký kết hôn. Mà đại bộ phận những người tổ chức tiệc cưới thì giấy đăng ký kết hôn đã sớm lấy rồi.
Nghĩ như vậy, Tưởng Thanh Dung liền cảm thấy miệng khô đắng.
Người đó, về mặt pháp luật, đã là một nửa của một người khác mất rồi…
Một đoàn người đứng đợi ở cửa thang máy, Tưởng Thanh Dung trốn sau đám lục la si ngốc nhìn người nào đó đứng giữa nơi ấy.
Đinh ──
Cửa thang máy mở ra.
Kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi!
Tưởng Thanh Dung tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, cầm lấy cốc cà phê đã nguội lạnh đưa lên một hơi uống cạn, đang định tới quầy tính tiền ──
“Tưởng Thanh Dung!?”
Một tiếng gọi lớn, khiến Tưởng Thanh Dung giật mình run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Dương Khâm đang đứng đó không xa vẫy vẫy cậu.
Thấy cậu ngẩng đầu nhìn về phía mình, Dương Khâm liền chạy tới, “Đúng là cậu!”
“Tôi còn nghĩ bóng lưng của ai mà giống cậu thế, thử gọi lại xem, không ngờ lại đúng là cậu.” Dương Khâm hưng phấn nói, “Thật trùng hợp quá!”
Trùng hợp!
── trùng hợp cái shit!
Trong lòng Tưởng Thanh Dung đem tên đầu heo này mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng tươi cười, “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Dương Khâm này, chính là người bạn học thời cao trung vẫn qua lại với cậu, cậu biết được hôn lễ của người đó cũng là từ người bạn Dương Khâm này hỏi thăm được. Có điều, Dương Khâm là bạn học thời cao trung của cậu, đương nhiên cũng là bạn học của người kia, vì thế hôm nay Dương Khâm còn có một vai trò khác ── phù rể!
Run rẩy bước về phía thang bên kia, quả nhiên cả đoàn người bởi vì Dương Khâm bắt chuyện với cậu mà đều đang đứng chờ, toàn bộ tầm mắt đều rơi vào kẻ đột nhiên xuất hiện là cậu, bao gồm cả người đó!
Bị nhìn chăm chú như vậy, Tưởng Thanh Dung chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô chân tay luống cuống, nghĩ thầm nhanh nhanh một chút biến mất trước mặt mọi người…
Tình yêu, chính là rất mù quáng, không thấy được thì nằm mơ cũng muốn được gặp một lần, đến khi chân chính mặt đối mặt, lại hận không thể chưa từng xuất hiện!
“Tưởng Thanh Dung, cậu tới đây sao không nói cho tôi? Tôi nói cho cậu nha, Lâm Đức Bân cậu còn nhớ không, chính là bạn học cùng chúng ta hồi cao trung ấy, hôm nay cậu ấy kết hôn, cậu tới đúng là quá đúng lúc rồi, nào nào nào, đã có duyên gặp mặt, phải đến uống chén rượu mừng chứ hả!” Thế nhưng cái tên Dương Khâm nhiệt tình thái quá như không có mắt này lại không hề nhận ra vẻ quẫn bách của Tưởng Thanh Dung, kéo Tưởng Thanh Dung về phía đám người.
Trước mắt bao người, Tưởng Thanh Dung không tiện dùng sức giãy ra, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn bản thân bị Dương Khâm kéo đi, và khoảng cách với người đó càng ngày càng gần ──
Không được, cậu không thể uống rượu mừng cho người đó được!
“Đức Bân, hôm nay lại có thêm một bạn học cũ đến dự tiệc cưới của cậu rồi.”
Trong nháy mắt, khoảng cách vài chục bước biến thành chỉ cách vài bước mặt đối mặt.
“Tưởng Thanh Dung, đã lâu không gặp!” Chú rể của ngày hôm nay mỉm cười vươn bàn tay phải về phía Tưởng Thanh Dung muốn bắt tay cậu, “Đến đây công tác sao?”
“À… đúng, đúng vậy! Đúng, đúng rồi, chúc mừng hai cậu.” Người ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt, đại não Tưởng Thanh Dung suýt chút nữa không theo kịp tình hình.
Từ cái thời khắc yêu người đó, cậu vẫn luôn không có cách nào nói chuyện một cách đàng hoàng với nhau được, trước đây khi còn đi học đã thế, hiện tại vẫn vậy.
“Công việc xong xuôi cả rồi chứ?”
“Xong, xong rồi.” Xong xuôi cái shit, cậu tới là để rình đấy chứ, lấy đâu ra công chuyện phải làm? Có điều lúc này Tưởng Thanh Dung chỉ đành tung hứng theo người đó mà nói thôi.
“Thật tốt, hôm nay tôi kết hôn, nếu đã trùng hợp gặp nhau rồi, cậu cũng tới uống chén rượu mừng chứ, chúng ta là bạn học cũ đã lâu không gặp, đêm nay không say không về!” Lâm Đức Bân lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook