Từ kỳ nghỉ hè đáng ghét đến kỳ nghỉ hè đáng mong đợi, Tưởng Thanh Dung chỉ mất một buổi tối ngắn ngủi.

Thậm chí cậu còn làm một bảng đếm ngược trên bàn học, tính xem còn bao nhiêu ngày nữa mới đến nghỉ hè.

Càng làm cậu hào hứng chính là, sau hôm ấy quan hệ của cậu với Lâm Đức Bân trở nên tốt hơn nhiều. Lúc gặp nhau Lâm Đức Bân biết cười gật đầu chào cậu, cậu cũng sẽ hơi cứng nhắc đáp lại. Cũng may, cậu vẫn chưa mất mặt đến mức nhìn thấy nụ cười của người nọ liền căng thẳng luống cuống bỏ chạy.

Có một hôm thậm chí Lâm Đức Bân còn chạy tới mượn bài tập của cậu —

“Cậu không làm?”

“Tối qua chơi bóng về mệt quá, tôi tắm rửa xong đi ngủ luôn.” Lâm Đức Bân cắm cúi chép bài tập toán của Tưởng Thanh Dung.

Đây chính là hình thức ở chung của bọn họ hiện nay. Không tính là bạn thân, nhưng ngẫu nhiên cũng thỉnh thoảng trò chuyện. Những ngày trông ngóng nhìn theo Lâm Đức Bân, không chen chân nổi vào vòng tròn bạn bè của cậu ấy dường như là sóng xô bờ cát, dưới ánh mặt trời trở thành hư vô.

Tưởng Thanh Dung hiện tại, miễn cưỡng có thể được coi là bạn của Lâm Đức Bân.

Tưởng Thanh Dung cũng nghĩ thông rồi, đã yêu không thể thổ lộ, vậy làm một người bạn bình thường vậy, tối thiểu không cần phải vụng trộm ngắm cậu ấy sau lưng.

Thích một thứ, không nhất định phải chiếm thành của mình mới gọi là thích!

“Không được, thể năng cậu quá kém, thân thể không cân bằng.”

Đây là ngày đầu tiên nghỉ hè, lâm dức bân đứng trên bãi đất trống ở bờ sông dạy Tưởng Thanh Dung chơi bóng rổ, dạy bắt đầu từ kiến thức cơ bản. Nhưng mới dạy chưa được nửa giờ, Lâm Đức Bân đã kêu dừng.

Một động tác dẫn bóng đơn giản nhưng Tưởng Thanh Dung luôn không nắm được trọng tâm, cánh tay, cổ tay, ngón tay không thể phối hợp, bóng đập được mấy cái liền bay mất. Hơn nữa thể lực Tưởng Thanh Dung quá thấp, luyện dẫn bóng tại chỗ mới hơn phút đã thở hồng hộc rồi.

Bị phê bình trực tiếp như vậy, Tưởng Thanh Dung quả thực xấu hổ vô cùng. Mất công hôm nay trước khi ra ngoài cậu còn vô cùng hào hứng, cứ nghĩ có thể ở chung một mình với Lâm Đức Bân là cậu lại muốn cười to vài tiếng, kết quả tâm trạng hưng phấn bị một câu phê bình thẳng đuột đánh rớt xuống đáy cốc…

Cậu vẫn biết, thứ mình thiếu sót nhất chính là tế bào vận động!

Chắc chắn làm người ta ghét rồi…

“Như vậy không được.”

Tim Tưởng Thanh Dung vì hai chữ ‘không được’ mà thoáng ngừng đập, không phải kỳ nghỉ hè ngọt ngào của cậu sẽ chỉ có nửa giờ ngắn ngủi chứ?

“Phải tăng cường độ huấn luyện mới được. Từ ngày mai, buổi sáng chúng ta cùng đi chạy bộ, phải luyện thể lực cậu cho tốt đã rồi nói sau.”

Trái tim lập tức đổ đầy không khí bay bổng lên trời, “Chạy, chạy bộ?”

Nói vậy, cơ hội ở chung của bọn cậu lại thêm một?

“Đúng, sáng mai 7h tớ chờ cậu ở đê, chúng ta đi chạy bộ.”

Nếu có bình xét kỳ nghỉ hè tốt nhất, Tưởng Thanh Dung nhất định sẽ bầu mùa hè này thứ nhất.

Không chỉ có thể học chơi bóng một mình với Lâm Đức Bân, còn có thể thể dục buổi sáng với cậu ấy —

A!

Ngày đầu tiên chạy bộ, Tưởng Thanh Dung hào hứng theo Lâm Đức Bân chạy từ đầu đê bên này đến đầu đê bên kia.

Ngày thứ hai.

Ngày thứ ba…

“Không, không được, chạy không nổi nữa.”

Tâm tình ngọt ngào không đánh lại nổi sự thật tàn nhẫn, bắp chân cậu mỏi nhừ, phổi cay xè như muốn nổ tung.

Buổi tối ngày chạy bộ đầu tiên là cậu đã biết không xong rồi, kiểu người vạn năm không vận động như cậu, sau khi cơ bắp toàn thân đột nhiên vận động kịch liệt thì không khách khí đồng loạt đau âm ỉ như kháng nghị, nhưng vì có thể cùng Lâm Đức Bân chạy bộ mà cậu vẫn cắn răng cố được ngày hôm sau. Đến ngày thứ ba, cậu lại không kiên trì được nữa, vừa chạy hơn 100m bắp chân đã gào thét rồi.

“Không thể ngừng, nhất định phải kiên trì.” Mặt than thiết diện vô tư. Vạn sự khởi đầu nan, mới ngày thứ ba đã muốn bỏ cuộc, vậy hai ngày trước chẳng phải cố gắng không công!

“Chạy không nổi.” Tưởng Thanh Dung chống hông thở hồng hộc, sống chết không chịu chạy nữa.

Cả con đê dài 3km, ngày đầu tiên cậu cứ ngu ngơ theo sát Lâm Đức Bân chạy hết ba cây số, ngày hôm qua lại là ba cây số, hôm nay thật sự không chạy nổi nữa. Cũng không nghĩ xem, cậu vốn chính là người dốt vận động, có thể chạy hai ngày đã là cực hạn rồi.

“Tố chất thân thể cậu không khá lên, vậy học chơi bóng rổ cũng không có nghĩa gì!” Người nào đó rất bất đắc dĩ. Không có thân thể tốt, nói muốn học chơi bóng căn bản chỉ là nói suông, nếu chỉ muốn nếm cảm giác ném rổ, vậy có thể đến khu giải trí, chỗ đó có máy ném rổ, bỏ ra mấy đồng là có thể chơi mệt nghỉ.

Trong lòng Tưởng Thanh Dung thắt lại, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ thất vọng của Lâm Đức Bân, cậu bỗng thấy hốt hoảng khó hiểu. Vẻ mặt như thế, cậu – hình như đã gặp ở đâu đó…

“Được, tớ chạy!” Cậu không bao giờ muốn nhìn thấy Lâm Đức Bân lộ ra vẻ mặt thất vọng với cậu nữa.

Nếu đã dũng cảm đứng bên cạnh cậu ấy, vậy cậu muốn cố gắng hơn chút nữa, đuổi kịp bước chân của cậu ấy!

Quả nhiên, Lâm Đức Bân lại nở nụ cười, còn vươn tay xoa tóc cậu, “Chạy chậm thôi, nếu mệt thì nghỉ một chút, nhưng nhất định phải kiên trì.”

Chỉ cần sống qua giai đoạn đầu, để thân thể thích ứng với tiết tấu chạy bộ, thân thể cũng sẽ không động cái là đau nhức nữa.

“Vậy, vậy… Cậu có thể, ừ, chạy ở phía trước không?”

“Vì cái gì?” Lâm Đức Bân cảm thấy khó hiểu với yêu cầu của Tưởng Thanh Dung, hai người chạy song song không phải tốt hơn sao?

“Ắc… Cậu ở phía trước dẫn đường, tớ nhìn vào cậu sẽ có động lực hơn.”

“… Được rồi.”

Nhìn dáng người cường tráng chạy cách ba bước phía trước, Tưởng Thanh Dung nuốt nước miếng, nhấc chân đuổi kịp.

Nếu cậu là một con lừa ngốc nghếch, vậy Lâm Đức Bân chính là củ cà rốt mê người, cậu phải nhìn chằm chằm củ cà rốt kia mới có động lực chạy tiếp.

Bắp chân rất đau, ngực rất căng, nhưng những điều này đều là khó khăn có thể vượt qua, bởi vì cậu muốn cùng tiến về bóng lưng phía trước kia —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương