Yêu Thương
-
Chương 2: Con gái
*********
Ở góc đường xa xa, dưới gốc cây ngô đồng già nua có một chiếc xe Bentley màu đen đỗ lại ở đó, người đi đường bước ngang qua đã liên tiếp ngắm nhìn. Từ Dịch Phong miễn cưỡng dựa nửa người ở trên ghế da, đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt nhàn nhạt. Trong phút chốc cúp điện thoại, ánh mắt vô tình nhìn vào góc đường đối diện, có mấy đứa bé đang chơi đùa, nhưng riêng một cô gái nhỏ đơn độc đứng ở một bên. Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên người của bé gái, cô bé mặc một bộ áo ấm màu hồng phấn, phía dưới là quần bông màu rám nắng, trên chân mang một đôi giày trắng tuyết. Còn đội một chiếc mũ heo con, được bao phủ cực kỳ kín đáo, nhìn thôi cũng khiến cho người ta yêu thương. Cô bé cầm khoai lang ở trong tay, vui vẻ nhảy tưng tưng, ở trong tiết trời đông giá rét thì đó là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Từ Dịch Phong ngắm nhìn cô bé, khóe mắt khẽ xúc động, trong đầu chợt hiện ra một nét mặt tươi cười từ rất lâu rồi biến mất, người ấy sớm đã biệt tăm biệt tích. Hắn chuyên chú nhìn vào cô bé thêm mấy giây rồi lập tức đẩy cửa xe ra.
Đôi chân vô thức liền hướng về phía mấy đứa bé mà bước đến, cuối cùng dừng lại tại trước mặt tiểu cô nương. Cô bé lẳng lặng đứng đó, ánh mắt ngây ngô, một đôi mắt trong suốt đen láy khe khẽ nhìn hắn: "Thúc thúc, thúc muốn nếm thử khoai lang không?" Âm thanh mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng cười một tiếng còn có lúm đồng tiền hiện ra, khóe miệng còn dính vụn khoai lang.
Từ Dịch Phong thoáng chốc ngẩn ra.
"Ca ca, anh muốn nếm thử chocolate không?" Trước đây thật lâu cũng có một giọng nói ngọt ngào mang theo nịnh nọt, ghé vào tai của hắn mà nói.
Nhạc Nhạc đem khoai lang giơ lên trước mặt hắn, một thân nhỏ xíu trắng tròn thoáng chốc làm cho người ta trìu mến: "Thúc thúc, cái này rất ngọt, thầy giáo nói ăn khoai lang trợ giúp cho tiêu hóa." Nói xong, cô bé cắn bẹp một cái, sau đó hướng về phía Từ Dịch Phong cười ngọt ngào: "Ăn thật ngon, thúc thúc, thúc có muốn ăn không?"
Không đợi Từ Dịch Phong nói chuyện, tiểu cô nương nghiêm trang nói thêm: "Ở phía trước năm mươi mét, khoai nướng lão Kỷ, vừa mê vừa say."
Khóe miệng Từ Dịch Phong tràn ra một nụ cười khó có thể nhìn thấy được. Phải, gặp được đứa bé chèo kéo quảng cáo.
Lúc này ở một giọng nữ trong trẻo truyền đến: "Dịch Phong..." Hắn thu hồi nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Có một thân ảnh xinh đẹp đi đến bên cạnh hắn: "Chờ lâu chưa?"
Kiều Dịch Kỳ nhìn nhìn đứa bé ở bên cạnh, liền hỏi: "Anh biết ư?"
Từ Dịch Phong lắc lắc đầu, không để ý đến đứa bé lắm: "Lại bị sinh viên giữ lại? Anh không biết sinh viên thời nay đều thích học như vậy đấy."
Kiều Dịch Kỳ mỉm cười: "Dịch Phong, em vừa rồi thấy ở phía trước có một gian hàng bán hoa đăng rất đặc biệt, chúng ta đi xem một chút đi."
"Lớn như vậy mà vẫn y như trẻ con."
"Đi thôi, đi thôi." Kiều Dịch Kỳ ôn nhu kéo kéo tay áo của hắn.
Nhạc Nhạc cắn một miếng khoai lang ở trong tay, đôi mắt đen nhánh nhìn theo bóng lưng của Từ Dịch Phong, khóe miệng vẫn mỉm cười, lại cắn thêm một miếng lớn khoai lang lớn nữa. Cô bé cảm thấy có chút khó chịu, giống như ở nhà trẻ bị các bạn giành lấy món đồ chơi mà cô bé thích vậy.
Ở góc đường xa xa, dưới gốc cây ngô đồng già nua có một chiếc xe Bentley màu đen đỗ lại ở đó, người đi đường bước ngang qua đã liên tiếp ngắm nhìn. Từ Dịch Phong miễn cưỡng dựa nửa người ở trên ghế da, đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt nhàn nhạt. Trong phút chốc cúp điện thoại, ánh mắt vô tình nhìn vào góc đường đối diện, có mấy đứa bé đang chơi đùa, nhưng riêng một cô gái nhỏ đơn độc đứng ở một bên. Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên người của bé gái, cô bé mặc một bộ áo ấm màu hồng phấn, phía dưới là quần bông màu rám nắng, trên chân mang một đôi giày trắng tuyết. Còn đội một chiếc mũ heo con, được bao phủ cực kỳ kín đáo, nhìn thôi cũng khiến cho người ta yêu thương. Cô bé cầm khoai lang ở trong tay, vui vẻ nhảy tưng tưng, ở trong tiết trời đông giá rét thì đó là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Từ Dịch Phong ngắm nhìn cô bé, khóe mắt khẽ xúc động, trong đầu chợt hiện ra một nét mặt tươi cười từ rất lâu rồi biến mất, người ấy sớm đã biệt tăm biệt tích. Hắn chuyên chú nhìn vào cô bé thêm mấy giây rồi lập tức đẩy cửa xe ra.
Đôi chân vô thức liền hướng về phía mấy đứa bé mà bước đến, cuối cùng dừng lại tại trước mặt tiểu cô nương. Cô bé lẳng lặng đứng đó, ánh mắt ngây ngô, một đôi mắt trong suốt đen láy khe khẽ nhìn hắn: "Thúc thúc, thúc muốn nếm thử khoai lang không?" Âm thanh mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng cười một tiếng còn có lúm đồng tiền hiện ra, khóe miệng còn dính vụn khoai lang.
Từ Dịch Phong thoáng chốc ngẩn ra.
"Ca ca, anh muốn nếm thử chocolate không?" Trước đây thật lâu cũng có một giọng nói ngọt ngào mang theo nịnh nọt, ghé vào tai của hắn mà nói.
Nhạc Nhạc đem khoai lang giơ lên trước mặt hắn, một thân nhỏ xíu trắng tròn thoáng chốc làm cho người ta trìu mến: "Thúc thúc, cái này rất ngọt, thầy giáo nói ăn khoai lang trợ giúp cho tiêu hóa." Nói xong, cô bé cắn bẹp một cái, sau đó hướng về phía Từ Dịch Phong cười ngọt ngào: "Ăn thật ngon, thúc thúc, thúc có muốn ăn không?"
Không đợi Từ Dịch Phong nói chuyện, tiểu cô nương nghiêm trang nói thêm: "Ở phía trước năm mươi mét, khoai nướng lão Kỷ, vừa mê vừa say."
Khóe miệng Từ Dịch Phong tràn ra một nụ cười khó có thể nhìn thấy được. Phải, gặp được đứa bé chèo kéo quảng cáo.
Lúc này ở một giọng nữ trong trẻo truyền đến: "Dịch Phong..." Hắn thu hồi nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Có một thân ảnh xinh đẹp đi đến bên cạnh hắn: "Chờ lâu chưa?"
Kiều Dịch Kỳ nhìn nhìn đứa bé ở bên cạnh, liền hỏi: "Anh biết ư?"
Từ Dịch Phong lắc lắc đầu, không để ý đến đứa bé lắm: "Lại bị sinh viên giữ lại? Anh không biết sinh viên thời nay đều thích học như vậy đấy."
Kiều Dịch Kỳ mỉm cười: "Dịch Phong, em vừa rồi thấy ở phía trước có một gian hàng bán hoa đăng rất đặc biệt, chúng ta đi xem một chút đi."
"Lớn như vậy mà vẫn y như trẻ con."
"Đi thôi, đi thôi." Kiều Dịch Kỳ ôn nhu kéo kéo tay áo của hắn.
Nhạc Nhạc cắn một miếng khoai lang ở trong tay, đôi mắt đen nhánh nhìn theo bóng lưng của Từ Dịch Phong, khóe miệng vẫn mỉm cười, lại cắn thêm một miếng lớn khoai lang lớn nữa. Cô bé cảm thấy có chút khó chịu, giống như ở nhà trẻ bị các bạn giành lấy món đồ chơi mà cô bé thích vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook