Yêu Thương Ngược Lối Vì Ai
-
19: Mẫn Hoa Bỏ Chạy
Còn trong phòng khách sạn AZUR, Mật Di đang cố đẩy mạnh Doanh Suyễn tránh ra khỏi người cô, làm nước trong bồn tắm văng tung tóe.
Nếu chỉ vì làm những chuyện không có lợi cho bản thân mà phải dùng cả thân thể để làm thì Mật Di chính là kẻ ngu nhất trong những kẻ ngu.
Cơ thể của Doanh Suyễn to cao đang sấn đến, chen vào giữa hai chân của Mật Di, không ngừng trêu ghẹo.
- Yên một chút đi, anh không giữ em quá lâu như mọi khi đâu.
- Không được...không được...!anh mau ra ngoài đi...chị Mẫn Hoa đang chờ mà...!– Mật Di đẩy mặt của Doanh Suyễn nghiêng sang một bên.
- Không sao, nếu chán thì cô ấy sẽ đi dạo cùng vệ sĩ, còn em thì thôi chống cự đi.
– Doanh Suyễn kéo tay Mật Di ra khỏi mặt.
- Không được ...!này...!này...!tên điên này...!buông ra...
Bị Doanh Suyễn ôm chầm lấy và nhấc bổng lên cao, bước thẳng ra bên ngoài, xong đẩy cửa phòng ngủ đi vào, liền ném Mật Di lên giường rồi mới chồm lên người cô.
Không để Mật Di tránh né thêm, liền nắm lấy hông của cô mà thúc mạnh vào, xong mới cúi đầu nhìn.
- Yên tâm, từ tháng sau anh sẽ không đến làm phiền em nữa.
- Tại...tại sao...!ư...!– Mật Di liền nhíu mày vì bị Doanh Suyễn giữ chặt hơn.
- Anh sắp cưới Mẫn Hoa, lúc đó chắc sẽ không cần em nữa.
– Giọng nói của Doanh Suyễn đã rất khàn vì dục vọng.
- Vậy...vậy thì chúc mừng trước...!không bị loại người như anh vấy bẩn nữa...chắc em phải ăn chay cả năm để cảm tạ trời đất...!– Mật Di thở hổn hển chế nhạo anh.
- Vẫn cái kiểu nói chuyện khó nghe, em đúng là rất khó ưa...
Doanh Suyễn nói xong liền rời khỏi cơ thể Mật Di một chút, xong lại đâm thật mạnh vào như đang cảnh cáo.
Mật Di ưỡn người mà nhận lấy sự mạnh bạo này, nhưng miệng vẫn rất ngoan cố.
- Em vốn là như thế mà...mỗi lần anh đến tìm...xong rời đi, em liền phải dùng hết những chai sữa tắm đắt tiền mà em có để thanh tẩy cơ thể này...
- Em ghê tởm anh đến vậy sao? – Doanh Suyễn đã cảm thấy tức tối trong lòng.
- Đúng...anh kinh tởm lắm...hèn nữa...khốn nạn tận cùng...muốn đánh em thì tốt nhất là đánh chết ngay lúc này đi...!– Mật Di cười khẩy nhìn anh.
- Hình như em kích động hơn mọi khi.
Bỗng tiếng đập cửa gấp gáp truyền đến, làm cả hai người trong phòng ngủ cũng giật mình đưa mắt nhìn, Mật Di liền cảm thấy có thể Mẫn Hoa đã trốn rồi nên bọn người kia mới vội vàng chạy đến thông báo với Doanh Suyễn.
Giúp rồi thì giúp cho trót, Mật Di cũng muốn xem Doanh Suyễn sẽ tức hộc máu như thế nào khi người mà anh ta khao khát cưỡng ép muốn có cho bằng được vừa chạy trốn cùng tình yêu duy nhất.
Doanh Suyễn liền rời khỏi người Mật Di, nhưng mà lập tức bị giữ lại, chưa hình dung ra chuyện gì thì thấy cô đã ngồi lên người ghì chặt hai chân lên thắt lưng anh, hai tay ghì lấy cổ.
- Mật Di, em muốn làm gì?
- Sao lại muốn chạy rồi, để em thay anh làm nốt chuyện này...!– Mật Di cúi đầu cắn lên cổ của Doanh Suyễn.
- Mẹ kiếp...
Lập tức nâng eo của Mật Di lên cao, xong dùng hết sức ghì xuống nơi đang nóng rực của bản thân, hơi thở của Doanh Suyễn bỗng nặng nề hơn.
Hai tay của Mật Di cũng vội giữ chặt lấy mặt của anh, mà hôn tới tấp, không ngừng nói những lời ái muội.
- Nhanh làm em rên rỉ vì anh đi chứ...
- Mật Di...đừng khiêu khích anh...!– Doanh Suyễn càng mạnh tay hơn.
Chờ cả hai mươi phút vẫn chưa thấy Mẫn Hoa quay trở ra bên ngoài, bốn người vệ sĩ này thấy không ổn đã bất chấp mà xông vào trong nhà vệ sinh nữ tìm kiếm, lục tung khắp các ngóc ngách thì không thấy tăm hơi Mẫn Hoa đâu cả.
Vội vàng thông báo qua bộ đàm với những người còn lại, chia nhau ra tìm kiếm, cũng như thông báo với Doanh Suyễn.
Còn Mẫn Hoa thì cũng đã nhanh chóng được đẩy xuống dưới tầng hầm giữ xe của khách sạn AZUR, camera cũng đã sớm bị phá hủy từ lúc nãy, để an tâm hơn nên cũng đã cài sẵn người vào phòng trực giám sát uy hiếp nhân viên trực.
Duệ Khải đã ngồi chờ từ sớm trong xe, thấy người của anh ấy vừa đẩy chiếc xe chuyên dụng dọn dẹp ra khỏi thang máy liền đẩy cửa xe chạy ra, nhấc hết đống khăn trải bàn ra, sau đó ôm lấy Mẫn Hoa và nhấc bổng cô ấy lên.
- Nhanh lên, chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng chiếc xe kia, còn chiếc này sẽ thay anh chạy đến nơi khác đánh lạc hướng thằng khốn đó.
- Nhưng...nhưng liệu Mật Di có bị làm sao không anh...lỡ Doanh Suyễn phát giác chuyện em bỏ trốn có liên quan đến cô ấy...!– Mẫn Hoa vội hỏi.
- Chắc không sao đâu, anh đã rất cẩn thận quan sát rồi, em mau khoác áo vào đi, ngoài trời đang rất lạnh, theo anh nhanh lên.
– Duệ Khải cầm tay cô ấy dẫn đến một chiếc xe bảy chỗ khác.
- Anh không sợ công ty của gia đình sẽ tan nát sao? – Mẫn Hoa vừa ngồi vào trong xe vừa nhìn người cô yêu.
- Em và con quan trọng hơn tất cả, cùng lắm là phá sản, đừng sợ, em mau nằm xuống đi, anh dùng thứ này che chắn cho em.
Vừa nói xong, Duệ Khải đã dùng một tấm khăn choàng cỡ lớn cùng màu với không gian bên trong của chiếc xe và trùm lên người của Mẫn Hoa, dặn cô ấy nằm yên.
Còn anh thì đội nón lưỡi trai che kín mặt, đeo khẩu trang che kín, chỉ thấy đôi mắt, đóng rầm cửa xe lại xong quay sang nói với những người còn lại.
Tất cả đều ăn mặc như Duệ Khải, còn có vài cô gái mặc váy tương tự với Mẫn Hoa, nhằm gây mất phương hướng nếu Doanh Suyễn cho người truy đuổi.
- Mọi người nhớ chia nhau ra chạy về các hướng đường cao tốc, càng xa Bắc Kinh càng tốt, cứ chạy đến nơi nào cảm thấy an toàn thì thay đổi trang phục.
- Vâng anh Khải, bọn em nhớ rồi, hai anh chị mau đi đi.
– Đám người này vội nói, xong lập tức lên xe.
Nếu không phải Duệ Khải sớm nhận ra khi thấy Mật Di đứng dậy định rời khỏi nhà hàng, không muốn làm loạn thêm, nên anh ấy đành phải cử người thay cô xử lý.
Biết là đã gây rắc rối cho Mật Di, nhưng chỉ có thể cầu xin sự tha thứ từ trong lòng đến cô.
Nếu có cơ hội gặp lại, bọn họ sẽ quỳ gối mà xin lỗi ngay, còn bây giờ chạy trốn càng xa càng tốt.
Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập hơn, làm Doanh Suyễn cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra, nhưng Mật Di thì cứ đeo bám trên thắt lưng anh, không ngừng ngọ nguậy, phải đến khi nghe tiếng gọi lớn của đám vệ sĩ bên ngoài cửa truyền vào thì Doanh Suyễn mới giữ chặt hông của Mật Di lại, không cho di chuyển.
- TIÊN SINH...CÔ MẪN HOA ĐÃ TRỐN RỒI...XIN NGÀI HÃY RA NGOÀI Ạ...
Lập tức, Mật Di cũng bị thông tin này làm cho hoảng hốt, vội vàng rời khỏi người Doanh Suyễn ngay, nhìn thấy được sự tức giận từ tận đáy mắt của anh.
Choáng váng thật sự, Doanh Suyễn không chần chừ đi ra khỏi phòng ngủ, lấy trang phục đã được nhân viên khách sạn mang vào từ lúc nãy đặt trên ghế, nhanh chóng mặc vào xong đẩy cửa bước ra..
- Trốn mất là sao?
- Tiên sinh, lúc nãy cô Mẫn Hoa bị đổ rượu lên váy nên đã vào nhà vệ sinh, chúng tôi đều túc trực trước cửa để bảo vệ, nhưng sau gần hai mươi phút vào kiểm tra thì không thấy cô ấy ở trong đấy.
– Một người vệ sĩ vội cúi đầu nói.
Một đấm của Doanh Suyễn liền trực tiếp đáp thẳng vào mặt người này, làm ngã khụy xuống sàn, máu từ miệng phun ra, mấy người kia vội cúi đầu xin lỗi ngay.
- Lập tức cho người kiểm tra camera, chia người ra các đường rời khỏi Bắc Kinh, nếu không tìm được người thì đừng trách.
- Tiên sinh, camera và khu vực giám sát đã sớm bị phá hủy, chúng tôi đang kiểm tra các camera khác, thấy khoảng bảy chiếc xe cùng kiểu mẫu và có hai người trên xe, dáng vẻ như nhau, chia ra chạy thành nhiều ngã, người của chúng ta đang truy vết.
Cả người Doanh Suyễn như đang phát hỏa, từ ánh mắt đến vai, bàn tay đều đang giận dữ, khí thế áp bức và ngột ngạt vô cùng, mỗi lời nói đều sặc mùi đe dọa, không phải đe dọa, mà làm thật nếu tìm được Duệ Khải và Mẫn Hoa.
Chờ những người bên ngoài rời đi hết, Mật Di mới vội vàng quấn chăn chạy vào phòng tắm lấy chiếc váy để mặc vào, nhanh chóng rời khỏi khách sạn AZUR ngay.
Gặp lại chị Thư Kỳ và hai người kia, cô chỉ vội lấy túi xách và cúi đầu chào bọn họ, đi thật nhanh ra khỏi chốn này.
Lúc ngồi vào trong xe, hai tay của Mật Di liền trở nên run rẩy, cảm giác bất an liền bủa vây tâm trí, vừa lái xe vừa không ngừng suy nghĩ, nếu lỡ Doanh Suyễn phát hiện cô cũng tham gia một phần trong công cuộc chạy trốn của Mẫn Hoa, thì anh ta sẽ hủy hoại người ở lại là cô thành ra bộ dạng gì đây.
Chẳng có bộ truyện ngôn tình nào như này cả, nữ chính bỏ trốn cùng tình yêu với nam chính, còn nam phụ nổi điên truy đuổi bằng tất cả sự tức giận, xong nữ phụ là cô lại là người ăn đủ cơn thịnh nộ nếu chuyện bại lộ.
Tình tiết này đáng sợ thật sự, Mật Di càng nghĩ càng hoảng sợ, hối hận vì đã lo chuyện bao đồng, hối hận vì đã giúp hai nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình của họ.
Không lẽ giờ dọn nhà trốn đi, nhưng còn công việc, còn chị Thục Tâm, còn công ty của chị và mọi người ở biệt thự nữa.
Về đến căn hộ, Mật Di chạy một mạch vào trong thang máy, rồi lên tầng mười, lúc nhập mật khẩu còn sai vài lần vì run tay.
Đóng rầm cửa lại, Mật Di liền ngội phịch xuống, ngồi co ro bật khóc.
Tiểu Mi chạy đến quấn lấy chân của chủ nhân để làm nũng, nhưng Mật Di thì hoàn toàn không còn suy nghĩ được chuyện gì trong đầu, chỉ nhìn thấy được vẻ mặt như muốn giết người của Doanh Suyễn khi nghe tin đó.
Đến tận sáng hôm sau, Mật Di mới có thể bình tĩnh hơn một chút, cả đêm cứ ngủ được một chút xong lại giật mình vì gặp ác mộng.
Nằm trên ghế sofa mà ngủ, càng khiến tinh thần cô suy sụp hơn, thấy sắp muộn giờ làm, Mật Di vội vàng vào phòng ngủ lấy trang phục công sở bình thường đi tắm.
Lúc xuống tầng hầm lấy xe, Mật Di vừa lái ra khỏi cổng khu nhà liền nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, một tay lái xe, tay kia thì mở khóa kéo túi xách để lấy điện thoại, là một số lạ.
- Xin chào, tôi là La Mật Di.
- Mật Di...chị đây...chị Mẫn Hoa đây...xin lỗi vì bây giờ mới gọi cho em...!em vẫn bình an chứ? – Mẫn Hoa vội hỏi.
- Trước mắt thì vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, hai người đã an toàn chưa mà gọi đến em thế? – Mật Di buồn bã hỏi lại.
- Được rồi, chị và Duệ Khải đã rời khỏi Bắc Kinh rồi, đang ở nơi rất an toàn, cảm ơn em rất nhiều Mật Di...ơn nghĩa này của em, nếu có dịp gặp lại, cả nhà ba người của chị sẽ cảm tạ em...!– Chị ấy vừa khóc vừa nói.
- Vậy tốt rồi, chuyện cũng đã xảy ra, chạy được đến đâu thì mừng cho đứa con của hai người, còn em thì đành chịu thôi, mong là sẽ không sao...tạm biệt chị, Mẫn Hoa.
Vậy là hai nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình ngược tâm này đã có thể hạnh phúc bên nhau, nhưng trong lòng Mật Di thì không thấy bình yên gì cả, trời bắt đầu đổ tuyết lớn rồi, mây đen che kín, không khí rét buốt.
Đến trường dạy học, làm công việc mà Mật Di yêu thích nhất cũng không thể nào làm tinh thần cô thấy phấn chấn hơn một chút, vẫn đang rất tiêu cực.
Liệu có biến cố gì chuẩn bị ập đến hay không, đứng trên bục giảng mà ánh mắt của Mật Di chỉ toàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa che hết tất cả tầm nhìn của cô.
Tìm cả đêm, vẫn không tìm thấy, những người vệ sĩ chịu trách nhiệm đêm qua canh giữ Mẫn Hoa đều đang quỳ gối trong thư phòng làm việc của Doanh Suyễn, trên mặt đều chằng chịt vết thương và máu.
Khắp biệt viên lúc này đều là những người vệ sĩ, những đội đang truy tìm vẫn đang tiếp tục thực hiện, chia thành nhiều đội tìm kiếm ở các khu vực bên ngoài Bắc Kinh, thậm chí là sang các thành phố khác.
Doanh Suyễn ngồi dựa lưng trên ghế, lúc này anh chỉ mặc áo sơ mi và quần tây, đầu tóc rối bù, miệng ngậm điếu thuốc không ngừng rít một hơi dài, hai tay vì đánh bốn người kia mà bị thương, còn đang dính máu, trong đầu suy nghĩ gì đấy.
- Lên phòng Mẫn Hoa, lục tung lên cho tôi.
- Vâng, thưa tiên sinh, chúng tôi sẽ làm ngay.
Lập tức sáu người vệ sĩ kia rời khỏi thư phòng, đi thẳng lên lầu hai và đẩy cửa phòng ngủ của Mẫn Hoa bước vào.
Bắt đầu lục tung lên từ phòng thay đồ, phòng tắm, bàn làm việc, đến phòng ngủ, từng thứ một đều được lôi ra.
Đến mức các quyển sách chưa từng được Mẫn Hoa chạm tới cũng bị kiểm tra, lật cả đệm trên giường ra.
- Có mảnh giấy nhỏ dưới giường kìa, mau xem thử.
– Một người vệ sĩ vội chỉ tay.
- Mấy cậu tìm tiếp đi, tôi mang mảnh giấy xuống cho tiên sinh trước.
Chạy nhanh xuống khỏi lầu hai, người vệ sĩ liền đẩy cửa thư phòng bước nhanh vào, đặt mảnh giấy nhỏ viết tay của Mật Di mà Mẫn Hoa đã vô tình nhét vào đệm dưới giường xong lại quên béng phải vứt đi.
Doanh Suyễn xoay ghế lại, chậm rãi cầm mảnh giấy lên đọc nội dung trên đó.
“Em đã nói lại chuyện chị nhờ với Duệ Khải, nhưng xin lỗi vì em không thể giúp được gì hết, em cũng sợ Doanh Suyễn như chị.
Chị hãy tìm cách lừa anh ta đưa chị ra ngoài biệt viên, Duệ Khải sẽ tìm cách đón chị đi.”
Chữ viết tay rất đẹp mắt, nhưng đọc xong khiến Doanh Suyễn cảm thấy cách xưng hô này rất quen, anh đứng dậy đi ra khỏi thư phòng và lên thẳng lầu một, vào phòng ngủ của Tiểu Tịnh.
Đến trước bàn học của con bé, nhìn một lượt và thấy quyển sổ tay nhỏ của Mật Di đã cho con bé lúc trước, lật ra xem và so sánh với chữ viết tay trên mảnh giấy.
Đúng là chữ của Mật Di, vậy chính cô là người bày mưu những chuyện này, hai tay của Doanh Suyễn siết chặt quyển sổ tay, hơi thở nặng nề và tràn đầy nộ khí.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, cơ thể thanh mảnh gợi cảm, mái tóc mềm mại ngang lưng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất năng động, cử chỉ uyển chuyển, thái độ thất thường của Mật Di lần lượt quét qua trong trí nhớ của Doanh Suyễn, từng chút, từng chút không sót một chi tiết nào.
Cảm giác bị đùa cợt tôn nghiêm làm Doanh Suyễn cực kỳ chấn động, La Mật Di này xem ra đã không muốn sống bình yên, sẵn sàng chạm vào giới hạn và danh dự của anh.
Quay lại thư phòng, Doanh Suyễn ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, phong thái uy hiếp người đối diện khi lỡ nhìn thấy.
- Đưa La Mật Di đến biệt thự ở Phong Đài chờ tôi.
- Vâng, thưa tiên sinh.
Cho tất cả những người vệ sĩ này ra khỏi thư phòng trước, Doanh Suyễn từ tốn châm thêm một điếu thuốc, đưa được Mẫn Hoa về đây thì mạng của Mật Di cũng không còn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook