*

Đan Phượng cùng Phù Dung đi dạo phố, hai người băng qua những con phố dài. Con đường cuối tuần tấp nập lạ thường, không khí nóng nực đến dễ sợ. Đan Phượng khó chịu kéo Phù Dung vô đại một khu thương mại. Trong đó vừa mát mà nhiều thứ để mua sắm thay vì lượn phố phường nhìn toàn người là người. Phù Dung đứng yên lặng trước gian quần áo nam phân vân mãi. Bộ đồ ở nhà này không biết có hợp với anh không, chất liệu cũng tốt, màu sắc được nhưng mỗi tội là giá không rẻ chút nào?

- Đẹp ghê nhỉ? Chồng mày hợp phết đấy? – Đan Phượng cầm chiếc áo lên đầy thích thú mà bình phẩm.



- Giá hơi đắt một chút nghen? – Phù Dung e ngại nói.

Đan Phượng nghe vậy mà không khỏi phì cười:

- Tao lạ mày nhỉ? Chồng mày nhiều tiền như vậy mà sao mày tiết kiệm quá mức vậy. Thẻ ATM lão đưa ày đâu.

- Hay nhỉ? Mày nghĩ chồng tao cướp ngân hàng mà ra đấy hả? Chi tiêu cũng phải có chừng chứ nhưng mà bộ này Cao Phong mặc hợp mày nhỉ? Mua cũng được nghen.

Đan Phượng lắc đầu cười khổ, bó tay luôn với con bạn này thôi. Cô dám lấy đầu mà khẳng định số tiền hàng tháng mà Cao Phong chuyển vào tài khoản ATM của Phù Dung rất đều đặn và mỗi lúc một tăng chứ không có giảm nhưng nhìn con bạn cô xem chi tiêu rất tiết kiệm không hề một chút hoang phí. Phù Dung sau một hồi đắn đo quyết định lấy bộ ở nhà này, cô rút ví ra lấy tiền để giả thì Đan Phượng tò mò hỏi:

- Sao lại không thanh toán bằng thẻ?

- Tao không thích lắm. Tiền này Phong đưa tao để lo việc nhà nên…

- Nên mày lấy lương của mày ra chứ gì? – Đan Phượng tròn miệng nói nhẹ.

- Uhm. Bây giờ trong nhà không có việc nhưng ngộ nhỡ mà có việc thì phiền lắm đấy. Không có thì thôi chứ mà có thì không biết đâu mà kể.

Đan Phượng không khỏi nhịn cười trước tính lo xa của bạn. Ai da, ai bảo bạn cô từ bé đến lớn luôn phải lo nghĩ phòng xa, tính toán trước sau.

- Chà, hai người dạo này đại gia ghê nhỉ? Vào hẳn khu thương mại cao cấp nàu mua sắm sao?

Một giọng chanh chua kiêu ngạo làm hai người phải quay ra nhìn. Ngọc Trâm tiểu thư của lớp hai cô đây mà. Nhìn dáng vẻ khinh khỉnh của Ngọc Trâm khiến Đan Phượng tức tối. Ngọc Trâm công nhận là xinh đẹp nhưng lời nói thì đỏng đảnh lại rất hay ghen tị, ai hơn cô ta cái gì cũng khiến cho Ngọc Trâm tức tối coi người đó như cái gai trong mắt cần nhổ. Phù Dung là trường họp đó. Phù Dung luôn đứng đầu lớp lại xinh đẹp hiền lành luôn được mọi người yêu quý, các chàng trai khỏi nói rồi rất ái mộ. Ngọc Trâm cảm thấy khó chịu luôn gây khó dễ cho Phù Dung. Ngọc Trâm rất khó chịu, nhất là dạo này trông Phù Dung càng lúc càng xinh đẹp hơn càng khiến cô ta không cam tâm. Lớp bắt đầu loan ra tin Phù Dung là gái bao được đại gia bao nên mới thay đổi 1800 như thế? Nếu không thì đang ở kí túc xá lại chuyển ra ngoài ở, có xe đẹp đi, có di động xịn dùng, từ trang phục đến phụ kiện tuy giản dị đơn giản nhưng người có mắt nhìn cũng dễ nhìn ra đó toàn là hàng hiệu. Trong lớp ngoại trừ Đan Phượng là biết chuyện Phù Dung lấy chồng giàu có thì không ai biết. Phù Dung kín tiếng lại không có bất cứ hành động nào phân minh ình nên tin đồn thất thiệt đó càng lúc lớn. Nhất là có lần Ngọc Trâm bắt gặp vợ chồng Phù Dung vào khách sạn 5 sao dùng cơm khiến cho tin đồn đó từ miệng cô ta như đổ thêm dầu vào lửa khó dập tắt.

- Ai da? Có vẻ như bạn Phù Dung rất nhiều tiền nha. Mua hẳn những bộ đắt tiền này để lấy lòng vị đại gia nào đó rồi. – Ngọc Trâm lên miệng trào phúng: -Cũng đúng một bước lên tiên thì sao không phải lấy lòng. Từ cú thành thiên nga sao không cố.

Đan Phượng nhìn Ngọc Trâm chỉ muốn tẩn vào miệng thối của cô ta một cái. Đừng tưởng cô ta trong sạch mà to mồm. Thấy thái độ muốn đánh người của Đan Phượng nên Phù Dung cố kéo bạn ra không lại xảy ra to chuyện không hay lắm.

- Mày sao có thể để nó xỉ nhục thế cơ chứ? Tao mà là mày thì con đó không còn cái răng nào? – Đan Phượng giằng tay ra khỏi Phù Dung đầy tức tối

- Mình mà chấp nhặt thế hóa ra mình bằng người ta à? Bỏ qua đi.

Phù Dung cười xòa phân bua với bạn. Đan Phượng không thể nói gì thêm nữa, không còn gì để thêm vào nữa rồi. Chuông điện thoại từ túi sách của Phù Dung. Số máy lạ, cô khẽ nhíu mày nhưng vẫn nghe máy. Đan Phượng nghe thấy mặt Phù Dung biến sắc khi nghe điện thoại. Đợi bạn cụp máy cô liền hỏi ngay:

- Ai gọi ày mà mặt mày biến sắc vậy?

- Bà nội muốn gặp tao có chuyện? Hẹn quán cà phê ở lầu 2 trung tâm thương mại thành phố.

- Đi làm gì? Chả tốt đẹp gì đâu? – Đan Phượng can bạn. Cô không tin đó chỉ là gặp nhau đơn thuần nói dăm ba câu chuyện phiếm, hỏi thăm sức khỏe của nhau đâu.

Phù Dung hơi nhíu mày suy nghĩ rồi quyết định đi gặp. Đan Phượng biết không cản được nên nằng nặc đi cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương