Yêu Thương Ngọt Ngào
-
Chương 5
Cao Phong không ngờ cô dâu của mình lại là Phù Dung, trợ lý thư ký của anh. Điều anh ấn tượng ở Phù Dung là đôi mắt đen mang chút u buồn không thể nói thành lời hơn nữa cô gái này làm việc cẩn thận, chu đáo khó chê trách điều gì mặc dù lúc mới nhận vào anh hơi long lắng một chút vì còn là sinh viên nhưng thời gian đã xóa tan tất cả những lo lắng đó. Phù Dung có vẻ rất ôn hòa, dịu dàng và mang chút phảng phất của có cái gì đó hơi cam chịu mặc dù cô rất quyết đoán, mạnh mẽ.
Đám cưới diễn ra chóng vánh. Ngoài Đan Phượng và gia đình cô bạn thì Phù Dung không mời bất cứ người bạn nào. Anh Lâm Phong đang theo chuyên án ở xa nên cô không thể thông báo được.
Cao Phong khẽ nhìn Phù Dung sau khi hai người từ tiệc cưới trở về nên trông cô có vẻ mệt mỏi và rất căng thẳng.
- Anh có chuyện muốn nói với em! – Anh đột ngột lên tiếng.
- Dạ! Em biết rồi nhưng em có thể đi rửa mặt một chút được không? – Phù Dung e ngại lên tiêng hỏi vì khuôn mặt cô dày một lớp phấn cộng với mồ hôi khiến chúng bết lại thật khó coi.
Cao Phong gật đầu đồng ý. Phù Dung chuyển về căn hộ của anh. Căn hộ này khá nhỏ nhưng với hai người là quá đủ. Nó gồm hai phòng ngủ, một phòng bếp, phòng khách và phòng làm việc của anh. Anh hy vọng cô có thể sống thoải mái ở đây. Mặc dù hôn nhân của họ không phải xuất phát gì từ cái gọi là yêu đương say đắm nhưng giờ đã là vợ chồng không tình thì nghĩa “vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa trăm năm” nên anh cũng phải đối xử tốt với cô.
- Anh có chuyện cần nói với em ạ? – Phù Dung ngồi xuống đối diện anh dịu dàng khẽ hỏi.
- Uhm. Anh nghe mẹ nói em không sống cùng gia đình? – Anh khẽ hỏi nhưng nhìn vào đôi mắt anh thấy đau lòng. Nó như chứa đầy tâm sự và hình như anh đã chạm nỗi niềm của cô.
- Vâng! – Phù Dung thẳng thắn gật đầu. – Sau khi em chào đời không lâu, ông quản gia đã giao em ột bà lão. Em sống với bà cho đến khi bà mất thì mới về ở với gia đình nhưng cũng mấy năm thôi vì sau đó em đi học đại học ít khi về nhà.
- Sao em phải đi làm thêm? Gia đình em giàu có lắm.
- Tay làm hàm nhai thôi anh. – Phù Dung lạnh giọng khi nói với anh điều đó.
- Sau này em có muốn tiếp tục làm việc ở công ty nữa không?
- Có và em cũng muốn đi học, được không ạ? – Phù Dung e dè lên tiếng hỏi.
- Được. Anh không nuôi em được đâu nhưng công tư phân minh nha – Cao Phong ngạc nhiên khi thấy Phù Dung mừng rở như thế nào khi thấy anh nói được. Ánh mắt cô sáng nên đầy vui vẻ – Và đây – Anh chìa tấm thẻ ATM ra trước sự ngỡ ngàng của cô – Em cũng cần phải chi tiêu trong ra đình và học tập nhưng nhớ tiếp kiệm nha, bà xã. Chồng em làm việc vất vả lắm đấy.
Phù Dung ngạc nhiên rồi đỏ mặt khi nghe Cao Phong gọi mình là “bà xã” một cách thân thiết. Cái gì mà “bà xã” cơ chứ, anh này thật kỳ cục. Cao Phong bật cười trước thái độ đáng yêu của cô, thuận tay anh xoa đầu cô càng khiến cô hai má lựng đỏ.
- Sao mặt em đỏ bừng thế? Nghĩ xem đêm tân hôn thế nào đây? – Anh khẽ cúi đầu thì thầm vào tai cô nhẹ nhàng đầy ma thuật
- Anh! Anh…. – Phù Dung càng trở lên lúng túng chân nọ đá chân chiêu ngã nhào may mà anh đỡ kịp. Cô ngã nhào vào vòng tay anh, hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Vòng tay anh rắn chắc, nụ cười đáng ghét nở trên môi làm trái tim cô hơi lọa nhịp. Đồ ngốc! Phù Dung khẽ củng đầu mình một cái thật đau. Điều này càng làm cho Cao Phong muốn thêm trêu trọc cô. Thật đáng yêu, vậy mà lâu nay làm việc với cô, anh không nghĩ cô lại đang yêu như thế? Đôi má kia lại ửng hồng lên như trái đào đang chin, đôi môi như cánh sen hồng hơi bặm lại và đôi mắt như đang long lanh chút nước khiến anh mê hồn. Oái, không là tình yêu sát đánh chứ, anh tự nhiên thấy tim mình hơi nhảy nhót một tý, cánh tay đang siết chặt lấy vòng eo cô.
- Em nghỉ đi. Anh không ép. Vợ chồng sống với nhau cả đời mà. Không phải vội. Anh có chút việc của công ty, em ngủ sớm đi. Cả ngày vất vả rồi.
- Vâng! Anh cũng vậy!
Phù Dung trở về phòng ngủ. Căn phòng rộng được trang trí rất đẹp. Giường thật mềm và êm, cái chăn này thật ấm. Thay bộ đồ cô leo lên giường nhìn quanh quẩn. Phòng được sơn màu nâu nhạt trùng màu với màu chăn đệm tạo nên một sự hài hòa nhưng không tạo sự nhàm chán. Trong phòng có thêm một bàn trang điểm và tủ quần áo to đùng. A, có cả cái tivi nữa. Phù Dung kiếm chiếc điều khiển bật tivi. Cô rất thích xem các chương trinh tivi bằng tiếng Anh nhưng ít dịp xem nên giờ cô vô cùng khoái chí như kiếm được món đồ chơi yêu quý vậy. Ôm chú gấu bông quen thuộc vào lòng cô chăm chú xem một cách thích thú….
Sau khi giải quyết một số các giấy tờ cần thiết, Cao Phong trở về phòng thì thấy cô vợ của mình đang ôm gấu ngủ ngon lành, tivi thì vẫn dang phát chương trình. Anh tắt tivi đắp lại chăn cho cô vợ nhìn cô ngủ ngon anh không khỏi ngáp dài nằm xuống bên cạnh. Đêm tân hôn kiểu gì vậy trời?
*******
Ánh sáng khẽ len vào trong phòng qua rèm cửa sổ làm Phù Dung hơi chói mắt một chút. Cô cảm giác mình đang ôm một vật gì đó mềm mềm nhưng rắn chắc lại còn rất ấm. Cô co mình tìm hơi ấm rồi vô thức dụi dụi. Không phải gấu bông vì gấu bông đâu có cựa quậy được. Cô mở to mắt. Oái, không phải gấu bông mà là Cao Phong, anh đang ngủ ngon lành. Cô lúng túng vội buông tay ra. Còn sớm mới có 5 giờ sáng. Nhẹ nhàng rời khỏi giường, cô nhanh nhẹn đi đánh răng rửa mặt. Căn hộ này tuy không rộng nhưng không có bàn tay phụ nữ nên hơi xuề xòa, có chút bụi. Cô vội tìm kiếm đồ để lau chùi, dọn dẹp nữa. Cô làm nhanh chóng, lau sạch từng góc cạnh rồi còn cẩn thận rửa thêm bộ tách trên bàn lại còn tiện tay pha thêm trà nữa. Phù Dung mở tủ lạnh xem có gì để làm bữa sáng không nhưng mà tủ lanh chỉ còn độc một ít rau và một nồi cá kho tộ mua sẵn ở siêu thị. Cô nhanh tay cắm cơm, nấu canh và hâm lại cá kho. Bữa sáng theo kiểu ở quê không biết Cao Phong có quen không nhỉ? Ở nhà Đan Phượng thì ăn sáng thế này cho chắc dạ mới làm được việc đồng áng.
Cao Phong tỉnh giấc thì đồng hồ đã báo 6h rồi. Anh lười biếng bật dậy thì thấy bên cạnh mình đã trống từ lúc nào, mùi thức ăn từ bếp mang tới khiến anh không thể không xoa bụng được. Cả ngày hôm qua bận rộn làm anh ăn rất ít nên giờ thấy đói. Tắm rửa thay đồ xong anh bước ra khỏi phòng mà không tin nổi nữa. Mọi thứ được lau chùi sạch sẽ, gọn gàng và bóng loáng. Cao Phong không thích có người lạ trong nhà mình nên phải có tinh thần tự sướng cao nhưng mà đàn ông nên khó có thể thường xuyên. Căn nhà không đến nỗi bừa bải bẩn thỉu nhưng để đạt tới trình độ này thì không thể được. Vào bếp, anh thấy Phù Dung đang dọn cơm. Oa, ăn sáng mà như ăn trưa với tối thế này thì lần đầu tiên anh thấy nha. Gia đình anh ở nước ngoài lâu rồi nên bữa sáng thường là bánh mì, trứng ốp la và cà phê chứ ăn cơm buổi sáng thế này thì là lần đầu tiên.
- Anh dậy rồi à? Em vừa nấu xong bữa sáng đang định gọi anh dậy. – Phù Dung cười đặt nốt tô canh lên bàn.
- Bữa sáng ăn cơm à? – Cao Phong nhìn quanh một lượt có canh thập cẩm và cá kho tộ lại thêm gì thế này. Anh vội hỏi: – Sao giống xoài cắt miếng vậy ta?
- Uhm – Phù Dung gật đầu. – Xoài dầm mắm ăn kèm cá kho thì ngon lắm. Buổi sáng ăn cơm cho chắc dạ. Nếu anh không quen thì mai em sẽ không làm nữa.
- Không sao? Anh dễ tính lắm. Nấu nướng không cần cầu kỳ đâu.
Bữa cơm diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Cao Phong lần đầu ăn cơm sáng nên cảm giác hơi lạ. Cắn một miếng xoài kèm với cá kho tạo vị ngọt xem lẫn vị chua chua của xoài cùng vì mằn mặn thật dễ ăn. Cao Phong ăn một cách ngon lành tới tận hai chén cơm. Canh có vị ngọt thanh không đậm không nhạt.
- Em nấu ăn ngon nhỉ? Em học ở đâu vậy?
- Em hay về nhà bạn em nên mẹ cô ấy dạy hai đứa đấy. Cô ấy nấu ăn giỏi lắm. Thức ăn qua cô ấy là thành một món ngon tuyệt vời, ăn hoài không chán đâu.
- Vậy sao? Có vẻ em hay về đó. Cô bạn hôm qua tới dự đám cưới chúng ta. Tên Đan Phượng. Ba mẹ cô ấy cũng rất dễ gần – Cao Phong tò mò nhìn cô.
- Vâng! Hầu như cuối tuần và các dịp lễ tết. – Phù Dung gật đầu.
- Vậy em không về nhà sao? – Cao Phong ngạc nhiên hỏi.
- Anh biết đấy. Ba mẹ em đi vắng thường xuyên, bà em nên biệt thự ở Đà Lạt sống. Vào các dịp lễ tết thì sang thăm anh chị em ở Singgapo nên ở nhà không có ai cả….
- Sao em không đi cùng họ? – Lại một sự ngạc nhiên nữa đến với anh.
- Ông nội em mất vào ngày em sinh. Nó là nỗi đau quá lớn nên bà em khó chấp nhận lắm. Em ít khi có mặt ở nhà để cả nhà không phải nhớ lại chuyện buồn đó.
- Thế à?
Thảo nào mà Cao Phong thấy Phù Dung cùng gia đình rất gượng gạo, không thân thiết. Hôm đám cưới, tiệc chưa tàn thì họ đã xin phép về sớm không một chút lưu luyến, buồn bã. Anh chị cũng không về trong đám cưới em mình. Anh thấy lạ nhưng không tiện hỏi. Thì ra thế? Vậy lý do ấy cũng là lý do cô sống với người khác từ nhỏ.
- Vâng! – Phù Dung gật đầu thú nhận vẻ mặt buồn bã.
- Vậy thì cuối tuần này rảnh, chúng ta về đấy đi. Anh cũng phải cảm ơn gia đình đã quan tâm tới em nhiều như thế chứ?
Đôi mắt long lanh của Phù Dung sáng lên vẻ mặt lộ nên nét vui sướng khiến anh cũng có cảm giác hạnh phúc len theo.
- Giờ anh đi làm! Chiều em cứ đến công ty bình thường. Nếu em không muốn mọi người trong công ty biết chúng ta là vợ chồng cũng không sao. Anh sợ em ngượng thôi, không ý gì đâu? Chiều em về sớm đi, anh muốn ăn cơm nhà.
- Em biết rồi. Cứ theo ý anh đi cũng được. Em về sớm nấu cơm tối đợi anh về.
*******
Phù Dung mang tâm trạng vô cùng thoải mái vào lớp làm Đan Phượng vô cùng ngạc nhiên. Có vẻ như Cao Phong đối xử với nó rất tốt nên trông Phù Dung rất vui vẻ. Phù Dung lặng lẽ ngồi xuống bàn mỉm cười với Đan Phượng. Cô chán nản giở qua mấy trang sách chống cằm hỏi bạn:
- Đêm tân hôn của my thế nào? Không đi tuần trăng mật à?
Quyết định của Phù Dung khiến cô vừa giận vừa thương nó. Anh trai của cô thì tính sao đây, không biết có chịu được tin này không? Anh đi đánh án cả tháng nay không thể liên lạc được nhưng biết đâu thế lại hay! Lúc anh về có thể cho anh thời gian để thích ứng. Đan Phượng không ngừng thở dài ngó con bạn đang mân mê mấy quyển sách.
-
Này! Mày có nghe bạn nói gì không đấy?
- Mày nhỏ miệng vào hộ tao cái nào? Oang oang cái gì?
- Ai bảo mày bơ con cá thác lác tao? – Đan Phượng chu môi đáp.
- Mày không thấy tao đang làm bài tập à? Nghỉ một tuần thật là khủng khiếp.
Phù Dung càu nhàu trước đống bài vở. Tiếng ồn ào trong lớp bắt đầu nhao lên với những bài tập khó nhằn. Ai cũng tranh thủ mượn tập của nhau để hoàn thành nốt những bài tập đó. Dân Luật mà mù mờ luật thì còn cãi được cho ai nên những môn học liên quan đến chuyên ngành thì thường đòi hỏi rất cao. Các thầy cô siêu khó tính cùng với những lý luận sắc bén dễ khiến bọn sinh viên một phen tẽn tò. Phù Dung luôn là đứa chăm chỉ nhất lớp nên bài tập thường rất đúng hạn và rất ít bị vặn từ trước ra sau, từ trái qua phải, vặn vẹo đến chóng mặt như những đứa khác.
- Mày dừng lại để tao thẩm vấn tý chứ? – Đan Phượng cự lại.
- Chả có gì, được chưa? – Phù Dung cứ chăm chăm lấy cuốn “Pháp luật doanh nghiệp” cùng đống Slide Bài tập về luật doanh nghiệp không thèm để ý đến cô bạn đang sắp bùng nổ của mình.
- Mày nói cái gì? Chưa có gì là sao? Chúng mày mới có danh chưa có thực à? Chẹp chẹp…
- Tin hay không thì tùy? Anh ấy hiền khô à lại rất thích bông đùa nên tâm trạng tao rất thoải mái. Trước anh ấy làm sếp tao cũng thấy là ở trên mình rất nhiều nhưng không ngờ anh ý gần gũi thế? – Phù Dung vừa cắm cúi vừa trả lời. – Mà bọn phòng mình có thắc mắc gì về việc tao chuyển đi không?
- Tao nói là mày đến nhà bà con ở?
- Uhm. Cảm ơn!
- Cảm ơn suông được à? Mày bỏ tao bơ vơ tếch đi ở nhà đẹp cùng một ông chồng tạm xếp hạng 3? – Đan Phượng bĩu môi đáp
- Mày muốn gì?
- Một chầu chè bà Tám? Ok
- Bao giờ? – Phù Dung vẫn chúi đầu vào quyển sách không thèm ngước lên.
- Chiểu nay đi? – Đan Phượng ngó cái đầu vào nghiêng nghiêng vẻ mặt vô vàn hớn hở.
- Chiều tao phải về nấu cơm sớm. Phong về sớm ăn cơm.
- Mày giờ có chồng thì quên bạn. – Đan Phượng giọng đầy hờn dỗi.
- Thông cảm đi. Ba mẹ chồng tao về Mỹ. Tao phải làm việc nhà chứ. Mà cuối tuần tao có thể về nhà mày thăm hai bác đấy.
- Ủa? Về hả? Uhm. Sao về?
- Cao Phong muốn về để biết nhà và cảm ơn gia đình mày đã cưu mang tao từ trước đến nay.
- Oa, không ngờ lão ý cũng biết trước sau nhỉ?
Đan Phượng to mắt ra nhìn đầy ngạc nhiên. Phù Dung để cạnh kệ cô bạn đang tròn mắt ngạc nhiên lại lao đầu vào đống bài tập kia. Sắp ra trường rồi phải cố gắng mới được.
*******
Cuộc sống với Cao Phong không khó khăn như Phù Dung tưởng. Anh rất khó khăn trong công việc nhưng cuộc sống bình thường thì vô cùng đơn giản. Anh ăn uống không kén chọn, nấu gì cũng được mà khoản tiền nong thì vô cùng thoải mái. Hôm kiểm tra thẻ ATM cô choáng, đi chợ có cần nhiều tiền thế không, thế này thì cô đi được khoảng nửa năm ấy chứ? Phù Dung rất tiết kiệm chi tiêu, luôn cẩn thận khiến Cao Phong rất hài lòng và ngạc nhiên. Anh thấy Phù Dung tiết kiệm đúng lúc đúng chỗ không keo kiệt, cần thì tiêu không bo bo. Cô cũng không giống những cô vợ khác là kiểm tra từng đồng của chồng, không hẳn họ chưa phải là vợ chồng chính thức.
Cô cũng rất khéo léo, sắc xảo trong cư xử, có những lúc công ty có việc bực mình làm anh cáu bẳn vô cớ nhưng cô không hề cự lại hay to tiếng chỉ nhẹ nhàng im lặng chờ anh qua cơn bực tức. Ở công ty cô làm việc đúng chuẩn mực của nhân viên chưa bao giờ tỏ ý mình là vợ anh, đôi khi còn bơ lác anh một cách tàn nhẫn. Đấy, điển hình lúc anh vào phòng giao giấy tờ cho nhân viên xử lý thấy cô, anh mỉm cười rõ tươi thế mà cô chả thèm để ý cứ lao vào làm coi anh như không khí vậy.
Sau bữa tối, họ thường ngồi bàn công chuyện, một số vấn đề liên quan tới Luật nên cô nắm khá kỹ, trao đổi thẳng thắn không hề câu nệ và anh cũng tập với thói quen rửa bát mỗi bữa ăn, phơi quần áo hay nấu đồ ăn mỗi khi cô về muộn. Tối nay là điển hình cho việc cô về muộn, còn anh là sếp nhưng không còn việc thì biến về sớm. Đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, Cao Phong đang nấu thì nghe tiêng chuông cửa reo liên lục. Anh chắc mẩm không phải là Phù Dung vì cô có chìa khóa, quên cả bỏ tạp dề anh chạy vội qua luôn.
Cao Phong chưng hửng khi mở cửa. Ai thế này? Đúng là khách không mời mà đến. Anh quay lưng 180 độ thẳng vào bếp không thèm để ý tới nhân vật mới xuất hiện.
- Anh Hai có cần vô tình vậy không? Em về thăm anh chị mà? Hôm đám cưới không kịp về, giờ em về. Anh xấu!
- Chứ không phải chạy nạn à? – Cao Phong liếc cậu em của mình. Tên cậu em thì nghe vô cùng hoành tráng Cao Thiên nhưng kèm với đó là những bản thành tích vô cùng hoành tráng mà ba mẹ anh vô cùng đau đầu.
- Anh Hai? Cho em ở một tháng, chỉ một tháng thui.
- Không cho! Biến đi. Nhà chật không đón khách. – Cao Phong không ngần ngại huỵch luôn. Anh đâu muốn chứa bom nổ chậm trong nhà. Chả biết một ngày đẹp trời nào đó trong một tháng nó ở nhà anh lại có một giấy nợ tiền nào đó với khoản chi bốc trời hay một cô gái nào đó mang một đứa bé vô cùng đáng yêu đến bảo con của thằng em trời đánh.
- Anh có cần nhẫn tâm thế không? – Cao Thiên nhăn mặt hỏi.
- Là anh không muốn tự đào hố chôn mình thôi. – Cao Phong tỉnh bơ đáp: – Giờ anh có gia đình, có vợ con phải lo rồi nên không muốn chết sớm đâu.
Không khí đang vô cùng hừng hực trước thái độ kiên quyết và van nài thì Phù Dung bước vào. Cô thấy ngoài cửa có vali, hình như nhà có khách:
- Anh à? Nhà có khách hả?
- Khách không mời. Sẽ đi ngay thôi!
- Em chào chị dâu. Em là Cao Thiên, em trai anh Cao Phong. Hôm đám cưới thật xin lỗi vì không về dự. – Cao Phong liền liên mồm. Oa, không ngờ chị dâu lại xinh đẹp thế, không phấn son nhưng vẫn tươi tỉnh, hồng hào và đầy nét xuân phơi phới. Ánh mắt cậu sắp nổ thành hình trái tim rồi nè.
Phù Dung hơi ngượng ngập trước cái nhìn của em chồng. Cô nghe chồng nói rất nhiều về cậu em này rồi. Hình thức được nhưng tính cách thì chưa biết thế nào? Phù Dung khẽ dịu giọng nói:
- Không sao? Câu về chơi là tốt rồi?
- Và sẽ đi ngay? – Cao Phong tiếp lời.
- Anh Hai? Anh có cần độc ác thế không? – Cao Thiên tức đến xì khói luôn. – Ít nhất phải cho em ăn bữa cơm với chị dâu, ngủ một giấc chứ?
- Uhm. – Phù Dung quay lại phía chồng nói. – Dù sao chú ấy ở xa về, chúng ta nên hiếu khách một chút.
- Chị dâu quả là lương thiện. Vô phúc cho chị lấy phải ông anh tàn nhẫn của em. – Cao Thiên không ngừng “hót”. Thế chứ, cậu sắp nhẵn túi rồi. Vé máy bay đã ngốn không ít tiền rồi.
- Nhưng… – Phù Dung nghiêm giọng lại. – Cậu ở bao lâu cũng được nhưng đừng nếu là chuyện gì vui vui như có giấy thanh toán khoản nợ hay một cô nào đó đến giả con thì cậu tự hiểu?
Cao Thiên chỉ cần nghe giọng nói của chị dâu cũng đủ lạnh sống lưng rồi, “cáo đội nốt cừu”, quay ra phía anh Hai cầu cứu nhưng Cao Phong quay ngoắt nhún vai một cái coi như đó là chuyện hiển nhiên. Đúng là “lấy vợ theo vợ”! Phù Dung quay về phòng tắm rửa. Cô từng nghe Cao Phong nói về cậu em đầy đau đầu này rồi và để tránh cho anh những phiền phức không hay nên cô cần phòng ngừa một chút.
Sau bữa tối nghiến răng nghiến lợi của Cao Thiên phải dọn dẹp rửa bát theo lệnh của Cao Phong nếu không muốn biến khỏi nhà ngay lập tức. Cao Phong đang ngồi trên giường ôm laptop làm việc, Phù Dung yên phận ngồi bên bàn trang điểm làm bài tập. Cô hơi nhíu mày khi gặp vấn đề khó khăn. Tuy hai người ngủ chung phòng nhưng Cao Phong rất tôn trọng cô. Hai người vẫn “đồng sàng nhưng dị mộng”, không có chuyện gì.
- Vừa rồi cảm ơn em nhé! – Cao Phong vẫn chăm chú vào màn hình laptop.
- Cảm ơn cái gì cơ? – Phù Dung ngừng bút ngước nhìn Cao Phong.
- Em đã cho em anh ở nhờ.
- Ối trời, đây là nhà anh hơn nữa chú ấy là em trai anh. Anh tuy ngoài miệng dữ dằn nhưng chắc cũng không nỡ để cậu ấy phải ở khách sạn. – Phù Dung toe toét cười nói.
- Uhm. – Cao Phong thừa nhận anh chỉ ngoài cứng chứ trong mềm lòng. – Nhưng không sợ nó gây chuyện gì đó hay ho, vui vui đến sập nhà chứ?
Phù Dung khẽ cười, đôi mắt thản nhiên nhìn trang sách đáp: – em không giám định chuyện này đâu nha! Cậu ấy lớn rồi, anh phải để cậu ấy tự quyết. Anh theo cậu cả đời được chắc?
Cao Phong gật đầu công nhận ba mẹ và anh đã quá nuông chiều Cao Thiên, mỗi khi nó gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ thì cũng cả nhà đứng ra chiu còn nó thì đứng ở ngoài xem như vô tội không có chuyện gì xảy ra cả.
- Mai chúng ta về nhà Đan Phượng đi. Mai cuối tuần rồi hơn nữa đã hoãn mấy tuần rồi? Chúng ta không thể thất hứa được. – Cao Phong lên tiếng.
- Ủa? Anh vẫn nhớ à? – Phù Dung tròn mắt hỏi.
- Em nghĩ anh là kiểu gì đấy? – Cao Phong mang chút hờn dỗi, sống với nhau mà chả hiểu anh gì cả.
- Uhm. Em tưởng anh công việc nhiều cũng có thể quên chứ? Mai ta về nhà. Đi xe máy nghen, đường vào nhà Đan Phượng nhỏ như thế, ô tô khó vào lắm.
- Uhm! Anh ngủ đây. Mà em đi lấy bằng xe máy đi, đi học bằng xe bus bất tiện quá.
Cao Phong để laptop nên bàn rồi trùm chăn nói vọng ra. Ngáp một cái dài ngủ ngon lành. Phù Dung lắc đầu cười, khẽ đắp lại chăn cho ngay ngắn, chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa. Anh chúa ẩu, không bao giờ nhớ phải tắt đèn cho dịu mắt dễ ngủ hơn lại hay quên chỉnh điều hòa để sáng hôm sau ho sù sụ. Cô không phải sáng ra thấy anh hay ho sù sụ hỏi mới biết đêm anh không chỉnh lại điều hòa. Cô đành ghi nhớ đợi anh ngủ là chỉnh lại cho phù hợp, còn cẩn thận kéo chăn cho anh.
Cuộc sống đôi khi thật giản dị. Từ ngày làm vợ anh, cô đã bắt đầu có những lo toan tuy đôi khi vụn vặt nhưng thật khiến cho người ta có cảm giác gia đình. Ám áp, ngọt ngào, hạnh phúc có nhưng cũng có những giận hờn, lo lắng, những ưu tư phiền muộn. Tất cả như một bản hòa tấu không lời khiến cuộc sống của mỗi người thêm phần sôi động, có lúc lại trầm lắng nhưng nếu thiếu đi thì không thành một đời người. Những yêu thương, những quan tâm và đôi khi là sự lo lắng trong lòng, những lúc giận dữ, buồn bực… Cuộc sống gia đình là tình sắc muôn màu. Những bữa cơm gia đình, sự tất bật để lo cơm áo gạo tiền, những khoản cân đối thu chi… vụn vặt đấy nhưng lại tạo thành hai tiếng “gia đình”. “Hỉ, nộ, ái, ố” chính là bản sắc của gia đình chăng?
Phù Dung khẽ mỉm cười đi vào giấc ngủ….
Đám cưới diễn ra chóng vánh. Ngoài Đan Phượng và gia đình cô bạn thì Phù Dung không mời bất cứ người bạn nào. Anh Lâm Phong đang theo chuyên án ở xa nên cô không thể thông báo được.
Cao Phong khẽ nhìn Phù Dung sau khi hai người từ tiệc cưới trở về nên trông cô có vẻ mệt mỏi và rất căng thẳng.
- Anh có chuyện muốn nói với em! – Anh đột ngột lên tiếng.
- Dạ! Em biết rồi nhưng em có thể đi rửa mặt một chút được không? – Phù Dung e ngại lên tiêng hỏi vì khuôn mặt cô dày một lớp phấn cộng với mồ hôi khiến chúng bết lại thật khó coi.
Cao Phong gật đầu đồng ý. Phù Dung chuyển về căn hộ của anh. Căn hộ này khá nhỏ nhưng với hai người là quá đủ. Nó gồm hai phòng ngủ, một phòng bếp, phòng khách và phòng làm việc của anh. Anh hy vọng cô có thể sống thoải mái ở đây. Mặc dù hôn nhân của họ không phải xuất phát gì từ cái gọi là yêu đương say đắm nhưng giờ đã là vợ chồng không tình thì nghĩa “vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa trăm năm” nên anh cũng phải đối xử tốt với cô.
- Anh có chuyện cần nói với em ạ? – Phù Dung ngồi xuống đối diện anh dịu dàng khẽ hỏi.
- Uhm. Anh nghe mẹ nói em không sống cùng gia đình? – Anh khẽ hỏi nhưng nhìn vào đôi mắt anh thấy đau lòng. Nó như chứa đầy tâm sự và hình như anh đã chạm nỗi niềm của cô.
- Vâng! – Phù Dung thẳng thắn gật đầu. – Sau khi em chào đời không lâu, ông quản gia đã giao em ột bà lão. Em sống với bà cho đến khi bà mất thì mới về ở với gia đình nhưng cũng mấy năm thôi vì sau đó em đi học đại học ít khi về nhà.
- Sao em phải đi làm thêm? Gia đình em giàu có lắm.
- Tay làm hàm nhai thôi anh. – Phù Dung lạnh giọng khi nói với anh điều đó.
- Sau này em có muốn tiếp tục làm việc ở công ty nữa không?
- Có và em cũng muốn đi học, được không ạ? – Phù Dung e dè lên tiếng hỏi.
- Được. Anh không nuôi em được đâu nhưng công tư phân minh nha – Cao Phong ngạc nhiên khi thấy Phù Dung mừng rở như thế nào khi thấy anh nói được. Ánh mắt cô sáng nên đầy vui vẻ – Và đây – Anh chìa tấm thẻ ATM ra trước sự ngỡ ngàng của cô – Em cũng cần phải chi tiêu trong ra đình và học tập nhưng nhớ tiếp kiệm nha, bà xã. Chồng em làm việc vất vả lắm đấy.
Phù Dung ngạc nhiên rồi đỏ mặt khi nghe Cao Phong gọi mình là “bà xã” một cách thân thiết. Cái gì mà “bà xã” cơ chứ, anh này thật kỳ cục. Cao Phong bật cười trước thái độ đáng yêu của cô, thuận tay anh xoa đầu cô càng khiến cô hai má lựng đỏ.
- Sao mặt em đỏ bừng thế? Nghĩ xem đêm tân hôn thế nào đây? – Anh khẽ cúi đầu thì thầm vào tai cô nhẹ nhàng đầy ma thuật
- Anh! Anh…. – Phù Dung càng trở lên lúng túng chân nọ đá chân chiêu ngã nhào may mà anh đỡ kịp. Cô ngã nhào vào vòng tay anh, hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Vòng tay anh rắn chắc, nụ cười đáng ghét nở trên môi làm trái tim cô hơi lọa nhịp. Đồ ngốc! Phù Dung khẽ củng đầu mình một cái thật đau. Điều này càng làm cho Cao Phong muốn thêm trêu trọc cô. Thật đáng yêu, vậy mà lâu nay làm việc với cô, anh không nghĩ cô lại đang yêu như thế? Đôi má kia lại ửng hồng lên như trái đào đang chin, đôi môi như cánh sen hồng hơi bặm lại và đôi mắt như đang long lanh chút nước khiến anh mê hồn. Oái, không là tình yêu sát đánh chứ, anh tự nhiên thấy tim mình hơi nhảy nhót một tý, cánh tay đang siết chặt lấy vòng eo cô.
- Em nghỉ đi. Anh không ép. Vợ chồng sống với nhau cả đời mà. Không phải vội. Anh có chút việc của công ty, em ngủ sớm đi. Cả ngày vất vả rồi.
- Vâng! Anh cũng vậy!
Phù Dung trở về phòng ngủ. Căn phòng rộng được trang trí rất đẹp. Giường thật mềm và êm, cái chăn này thật ấm. Thay bộ đồ cô leo lên giường nhìn quanh quẩn. Phòng được sơn màu nâu nhạt trùng màu với màu chăn đệm tạo nên một sự hài hòa nhưng không tạo sự nhàm chán. Trong phòng có thêm một bàn trang điểm và tủ quần áo to đùng. A, có cả cái tivi nữa. Phù Dung kiếm chiếc điều khiển bật tivi. Cô rất thích xem các chương trinh tivi bằng tiếng Anh nhưng ít dịp xem nên giờ cô vô cùng khoái chí như kiếm được món đồ chơi yêu quý vậy. Ôm chú gấu bông quen thuộc vào lòng cô chăm chú xem một cách thích thú….
Sau khi giải quyết một số các giấy tờ cần thiết, Cao Phong trở về phòng thì thấy cô vợ của mình đang ôm gấu ngủ ngon lành, tivi thì vẫn dang phát chương trình. Anh tắt tivi đắp lại chăn cho cô vợ nhìn cô ngủ ngon anh không khỏi ngáp dài nằm xuống bên cạnh. Đêm tân hôn kiểu gì vậy trời?
*******
Ánh sáng khẽ len vào trong phòng qua rèm cửa sổ làm Phù Dung hơi chói mắt một chút. Cô cảm giác mình đang ôm một vật gì đó mềm mềm nhưng rắn chắc lại còn rất ấm. Cô co mình tìm hơi ấm rồi vô thức dụi dụi. Không phải gấu bông vì gấu bông đâu có cựa quậy được. Cô mở to mắt. Oái, không phải gấu bông mà là Cao Phong, anh đang ngủ ngon lành. Cô lúng túng vội buông tay ra. Còn sớm mới có 5 giờ sáng. Nhẹ nhàng rời khỏi giường, cô nhanh nhẹn đi đánh răng rửa mặt. Căn hộ này tuy không rộng nhưng không có bàn tay phụ nữ nên hơi xuề xòa, có chút bụi. Cô vội tìm kiếm đồ để lau chùi, dọn dẹp nữa. Cô làm nhanh chóng, lau sạch từng góc cạnh rồi còn cẩn thận rửa thêm bộ tách trên bàn lại còn tiện tay pha thêm trà nữa. Phù Dung mở tủ lạnh xem có gì để làm bữa sáng không nhưng mà tủ lanh chỉ còn độc một ít rau và một nồi cá kho tộ mua sẵn ở siêu thị. Cô nhanh tay cắm cơm, nấu canh và hâm lại cá kho. Bữa sáng theo kiểu ở quê không biết Cao Phong có quen không nhỉ? Ở nhà Đan Phượng thì ăn sáng thế này cho chắc dạ mới làm được việc đồng áng.
Cao Phong tỉnh giấc thì đồng hồ đã báo 6h rồi. Anh lười biếng bật dậy thì thấy bên cạnh mình đã trống từ lúc nào, mùi thức ăn từ bếp mang tới khiến anh không thể không xoa bụng được. Cả ngày hôm qua bận rộn làm anh ăn rất ít nên giờ thấy đói. Tắm rửa thay đồ xong anh bước ra khỏi phòng mà không tin nổi nữa. Mọi thứ được lau chùi sạch sẽ, gọn gàng và bóng loáng. Cao Phong không thích có người lạ trong nhà mình nên phải có tinh thần tự sướng cao nhưng mà đàn ông nên khó có thể thường xuyên. Căn nhà không đến nỗi bừa bải bẩn thỉu nhưng để đạt tới trình độ này thì không thể được. Vào bếp, anh thấy Phù Dung đang dọn cơm. Oa, ăn sáng mà như ăn trưa với tối thế này thì lần đầu tiên anh thấy nha. Gia đình anh ở nước ngoài lâu rồi nên bữa sáng thường là bánh mì, trứng ốp la và cà phê chứ ăn cơm buổi sáng thế này thì là lần đầu tiên.
- Anh dậy rồi à? Em vừa nấu xong bữa sáng đang định gọi anh dậy. – Phù Dung cười đặt nốt tô canh lên bàn.
- Bữa sáng ăn cơm à? – Cao Phong nhìn quanh một lượt có canh thập cẩm và cá kho tộ lại thêm gì thế này. Anh vội hỏi: – Sao giống xoài cắt miếng vậy ta?
- Uhm – Phù Dung gật đầu. – Xoài dầm mắm ăn kèm cá kho thì ngon lắm. Buổi sáng ăn cơm cho chắc dạ. Nếu anh không quen thì mai em sẽ không làm nữa.
- Không sao? Anh dễ tính lắm. Nấu nướng không cần cầu kỳ đâu.
Bữa cơm diễn ra trong không khí đầm ấm nhưng im lặng. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Cao Phong lần đầu ăn cơm sáng nên cảm giác hơi lạ. Cắn một miếng xoài kèm với cá kho tạo vị ngọt xem lẫn vị chua chua của xoài cùng vì mằn mặn thật dễ ăn. Cao Phong ăn một cách ngon lành tới tận hai chén cơm. Canh có vị ngọt thanh không đậm không nhạt.
- Em nấu ăn ngon nhỉ? Em học ở đâu vậy?
- Em hay về nhà bạn em nên mẹ cô ấy dạy hai đứa đấy. Cô ấy nấu ăn giỏi lắm. Thức ăn qua cô ấy là thành một món ngon tuyệt vời, ăn hoài không chán đâu.
- Vậy sao? Có vẻ em hay về đó. Cô bạn hôm qua tới dự đám cưới chúng ta. Tên Đan Phượng. Ba mẹ cô ấy cũng rất dễ gần – Cao Phong tò mò nhìn cô.
- Vâng! Hầu như cuối tuần và các dịp lễ tết. – Phù Dung gật đầu.
- Vậy em không về nhà sao? – Cao Phong ngạc nhiên hỏi.
- Anh biết đấy. Ba mẹ em đi vắng thường xuyên, bà em nên biệt thự ở Đà Lạt sống. Vào các dịp lễ tết thì sang thăm anh chị em ở Singgapo nên ở nhà không có ai cả….
- Sao em không đi cùng họ? – Lại một sự ngạc nhiên nữa đến với anh.
- Ông nội em mất vào ngày em sinh. Nó là nỗi đau quá lớn nên bà em khó chấp nhận lắm. Em ít khi có mặt ở nhà để cả nhà không phải nhớ lại chuyện buồn đó.
- Thế à?
Thảo nào mà Cao Phong thấy Phù Dung cùng gia đình rất gượng gạo, không thân thiết. Hôm đám cưới, tiệc chưa tàn thì họ đã xin phép về sớm không một chút lưu luyến, buồn bã. Anh chị cũng không về trong đám cưới em mình. Anh thấy lạ nhưng không tiện hỏi. Thì ra thế? Vậy lý do ấy cũng là lý do cô sống với người khác từ nhỏ.
- Vâng! – Phù Dung gật đầu thú nhận vẻ mặt buồn bã.
- Vậy thì cuối tuần này rảnh, chúng ta về đấy đi. Anh cũng phải cảm ơn gia đình đã quan tâm tới em nhiều như thế chứ?
Đôi mắt long lanh của Phù Dung sáng lên vẻ mặt lộ nên nét vui sướng khiến anh cũng có cảm giác hạnh phúc len theo.
- Giờ anh đi làm! Chiều em cứ đến công ty bình thường. Nếu em không muốn mọi người trong công ty biết chúng ta là vợ chồng cũng không sao. Anh sợ em ngượng thôi, không ý gì đâu? Chiều em về sớm đi, anh muốn ăn cơm nhà.
- Em biết rồi. Cứ theo ý anh đi cũng được. Em về sớm nấu cơm tối đợi anh về.
*******
Phù Dung mang tâm trạng vô cùng thoải mái vào lớp làm Đan Phượng vô cùng ngạc nhiên. Có vẻ như Cao Phong đối xử với nó rất tốt nên trông Phù Dung rất vui vẻ. Phù Dung lặng lẽ ngồi xuống bàn mỉm cười với Đan Phượng. Cô chán nản giở qua mấy trang sách chống cằm hỏi bạn:
- Đêm tân hôn của my thế nào? Không đi tuần trăng mật à?
Quyết định của Phù Dung khiến cô vừa giận vừa thương nó. Anh trai của cô thì tính sao đây, không biết có chịu được tin này không? Anh đi đánh án cả tháng nay không thể liên lạc được nhưng biết đâu thế lại hay! Lúc anh về có thể cho anh thời gian để thích ứng. Đan Phượng không ngừng thở dài ngó con bạn đang mân mê mấy quyển sách.
-
Này! Mày có nghe bạn nói gì không đấy?
- Mày nhỏ miệng vào hộ tao cái nào? Oang oang cái gì?
- Ai bảo mày bơ con cá thác lác tao? – Đan Phượng chu môi đáp.
- Mày không thấy tao đang làm bài tập à? Nghỉ một tuần thật là khủng khiếp.
Phù Dung càu nhàu trước đống bài vở. Tiếng ồn ào trong lớp bắt đầu nhao lên với những bài tập khó nhằn. Ai cũng tranh thủ mượn tập của nhau để hoàn thành nốt những bài tập đó. Dân Luật mà mù mờ luật thì còn cãi được cho ai nên những môn học liên quan đến chuyên ngành thì thường đòi hỏi rất cao. Các thầy cô siêu khó tính cùng với những lý luận sắc bén dễ khiến bọn sinh viên một phen tẽn tò. Phù Dung luôn là đứa chăm chỉ nhất lớp nên bài tập thường rất đúng hạn và rất ít bị vặn từ trước ra sau, từ trái qua phải, vặn vẹo đến chóng mặt như những đứa khác.
- Mày dừng lại để tao thẩm vấn tý chứ? – Đan Phượng cự lại.
- Chả có gì, được chưa? – Phù Dung cứ chăm chăm lấy cuốn “Pháp luật doanh nghiệp” cùng đống Slide Bài tập về luật doanh nghiệp không thèm để ý đến cô bạn đang sắp bùng nổ của mình.
- Mày nói cái gì? Chưa có gì là sao? Chúng mày mới có danh chưa có thực à? Chẹp chẹp…
- Tin hay không thì tùy? Anh ấy hiền khô à lại rất thích bông đùa nên tâm trạng tao rất thoải mái. Trước anh ấy làm sếp tao cũng thấy là ở trên mình rất nhiều nhưng không ngờ anh ý gần gũi thế? – Phù Dung vừa cắm cúi vừa trả lời. – Mà bọn phòng mình có thắc mắc gì về việc tao chuyển đi không?
- Tao nói là mày đến nhà bà con ở?
- Uhm. Cảm ơn!
- Cảm ơn suông được à? Mày bỏ tao bơ vơ tếch đi ở nhà đẹp cùng một ông chồng tạm xếp hạng 3? – Đan Phượng bĩu môi đáp
- Mày muốn gì?
- Một chầu chè bà Tám? Ok
- Bao giờ? – Phù Dung vẫn chúi đầu vào quyển sách không thèm ngước lên.
- Chiểu nay đi? – Đan Phượng ngó cái đầu vào nghiêng nghiêng vẻ mặt vô vàn hớn hở.
- Chiều tao phải về nấu cơm sớm. Phong về sớm ăn cơm.
- Mày giờ có chồng thì quên bạn. – Đan Phượng giọng đầy hờn dỗi.
- Thông cảm đi. Ba mẹ chồng tao về Mỹ. Tao phải làm việc nhà chứ. Mà cuối tuần tao có thể về nhà mày thăm hai bác đấy.
- Ủa? Về hả? Uhm. Sao về?
- Cao Phong muốn về để biết nhà và cảm ơn gia đình mày đã cưu mang tao từ trước đến nay.
- Oa, không ngờ lão ý cũng biết trước sau nhỉ?
Đan Phượng to mắt ra nhìn đầy ngạc nhiên. Phù Dung để cạnh kệ cô bạn đang tròn mắt ngạc nhiên lại lao đầu vào đống bài tập kia. Sắp ra trường rồi phải cố gắng mới được.
*******
Cuộc sống với Cao Phong không khó khăn như Phù Dung tưởng. Anh rất khó khăn trong công việc nhưng cuộc sống bình thường thì vô cùng đơn giản. Anh ăn uống không kén chọn, nấu gì cũng được mà khoản tiền nong thì vô cùng thoải mái. Hôm kiểm tra thẻ ATM cô choáng, đi chợ có cần nhiều tiền thế không, thế này thì cô đi được khoảng nửa năm ấy chứ? Phù Dung rất tiết kiệm chi tiêu, luôn cẩn thận khiến Cao Phong rất hài lòng và ngạc nhiên. Anh thấy Phù Dung tiết kiệm đúng lúc đúng chỗ không keo kiệt, cần thì tiêu không bo bo. Cô cũng không giống những cô vợ khác là kiểm tra từng đồng của chồng, không hẳn họ chưa phải là vợ chồng chính thức.
Cô cũng rất khéo léo, sắc xảo trong cư xử, có những lúc công ty có việc bực mình làm anh cáu bẳn vô cớ nhưng cô không hề cự lại hay to tiếng chỉ nhẹ nhàng im lặng chờ anh qua cơn bực tức. Ở công ty cô làm việc đúng chuẩn mực của nhân viên chưa bao giờ tỏ ý mình là vợ anh, đôi khi còn bơ lác anh một cách tàn nhẫn. Đấy, điển hình lúc anh vào phòng giao giấy tờ cho nhân viên xử lý thấy cô, anh mỉm cười rõ tươi thế mà cô chả thèm để ý cứ lao vào làm coi anh như không khí vậy.
Sau bữa tối, họ thường ngồi bàn công chuyện, một số vấn đề liên quan tới Luật nên cô nắm khá kỹ, trao đổi thẳng thắn không hề câu nệ và anh cũng tập với thói quen rửa bát mỗi bữa ăn, phơi quần áo hay nấu đồ ăn mỗi khi cô về muộn. Tối nay là điển hình cho việc cô về muộn, còn anh là sếp nhưng không còn việc thì biến về sớm. Đồ ăn có sẵn trong tủ lạnh, Cao Phong đang nấu thì nghe tiêng chuông cửa reo liên lục. Anh chắc mẩm không phải là Phù Dung vì cô có chìa khóa, quên cả bỏ tạp dề anh chạy vội qua luôn.
Cao Phong chưng hửng khi mở cửa. Ai thế này? Đúng là khách không mời mà đến. Anh quay lưng 180 độ thẳng vào bếp không thèm để ý tới nhân vật mới xuất hiện.
- Anh Hai có cần vô tình vậy không? Em về thăm anh chị mà? Hôm đám cưới không kịp về, giờ em về. Anh xấu!
- Chứ không phải chạy nạn à? – Cao Phong liếc cậu em của mình. Tên cậu em thì nghe vô cùng hoành tráng Cao Thiên nhưng kèm với đó là những bản thành tích vô cùng hoành tráng mà ba mẹ anh vô cùng đau đầu.
- Anh Hai? Cho em ở một tháng, chỉ một tháng thui.
- Không cho! Biến đi. Nhà chật không đón khách. – Cao Phong không ngần ngại huỵch luôn. Anh đâu muốn chứa bom nổ chậm trong nhà. Chả biết một ngày đẹp trời nào đó trong một tháng nó ở nhà anh lại có một giấy nợ tiền nào đó với khoản chi bốc trời hay một cô gái nào đó mang một đứa bé vô cùng đáng yêu đến bảo con của thằng em trời đánh.
- Anh có cần nhẫn tâm thế không? – Cao Thiên nhăn mặt hỏi.
- Là anh không muốn tự đào hố chôn mình thôi. – Cao Phong tỉnh bơ đáp: – Giờ anh có gia đình, có vợ con phải lo rồi nên không muốn chết sớm đâu.
Không khí đang vô cùng hừng hực trước thái độ kiên quyết và van nài thì Phù Dung bước vào. Cô thấy ngoài cửa có vali, hình như nhà có khách:
- Anh à? Nhà có khách hả?
- Khách không mời. Sẽ đi ngay thôi!
- Em chào chị dâu. Em là Cao Thiên, em trai anh Cao Phong. Hôm đám cưới thật xin lỗi vì không về dự. – Cao Phong liền liên mồm. Oa, không ngờ chị dâu lại xinh đẹp thế, không phấn son nhưng vẫn tươi tỉnh, hồng hào và đầy nét xuân phơi phới. Ánh mắt cậu sắp nổ thành hình trái tim rồi nè.
Phù Dung hơi ngượng ngập trước cái nhìn của em chồng. Cô nghe chồng nói rất nhiều về cậu em này rồi. Hình thức được nhưng tính cách thì chưa biết thế nào? Phù Dung khẽ dịu giọng nói:
- Không sao? Câu về chơi là tốt rồi?
- Và sẽ đi ngay? – Cao Phong tiếp lời.
- Anh Hai? Anh có cần độc ác thế không? – Cao Thiên tức đến xì khói luôn. – Ít nhất phải cho em ăn bữa cơm với chị dâu, ngủ một giấc chứ?
- Uhm. – Phù Dung quay lại phía chồng nói. – Dù sao chú ấy ở xa về, chúng ta nên hiếu khách một chút.
- Chị dâu quả là lương thiện. Vô phúc cho chị lấy phải ông anh tàn nhẫn của em. – Cao Thiên không ngừng “hót”. Thế chứ, cậu sắp nhẵn túi rồi. Vé máy bay đã ngốn không ít tiền rồi.
- Nhưng… – Phù Dung nghiêm giọng lại. – Cậu ở bao lâu cũng được nhưng đừng nếu là chuyện gì vui vui như có giấy thanh toán khoản nợ hay một cô nào đó đến giả con thì cậu tự hiểu?
Cao Thiên chỉ cần nghe giọng nói của chị dâu cũng đủ lạnh sống lưng rồi, “cáo đội nốt cừu”, quay ra phía anh Hai cầu cứu nhưng Cao Phong quay ngoắt nhún vai một cái coi như đó là chuyện hiển nhiên. Đúng là “lấy vợ theo vợ”! Phù Dung quay về phòng tắm rửa. Cô từng nghe Cao Phong nói về cậu em đầy đau đầu này rồi và để tránh cho anh những phiền phức không hay nên cô cần phòng ngừa một chút.
Sau bữa tối nghiến răng nghiến lợi của Cao Thiên phải dọn dẹp rửa bát theo lệnh của Cao Phong nếu không muốn biến khỏi nhà ngay lập tức. Cao Phong đang ngồi trên giường ôm laptop làm việc, Phù Dung yên phận ngồi bên bàn trang điểm làm bài tập. Cô hơi nhíu mày khi gặp vấn đề khó khăn. Tuy hai người ngủ chung phòng nhưng Cao Phong rất tôn trọng cô. Hai người vẫn “đồng sàng nhưng dị mộng”, không có chuyện gì.
- Vừa rồi cảm ơn em nhé! – Cao Phong vẫn chăm chú vào màn hình laptop.
- Cảm ơn cái gì cơ? – Phù Dung ngừng bút ngước nhìn Cao Phong.
- Em đã cho em anh ở nhờ.
- Ối trời, đây là nhà anh hơn nữa chú ấy là em trai anh. Anh tuy ngoài miệng dữ dằn nhưng chắc cũng không nỡ để cậu ấy phải ở khách sạn. – Phù Dung toe toét cười nói.
- Uhm. – Cao Phong thừa nhận anh chỉ ngoài cứng chứ trong mềm lòng. – Nhưng không sợ nó gây chuyện gì đó hay ho, vui vui đến sập nhà chứ?
Phù Dung khẽ cười, đôi mắt thản nhiên nhìn trang sách đáp: – em không giám định chuyện này đâu nha! Cậu ấy lớn rồi, anh phải để cậu ấy tự quyết. Anh theo cậu cả đời được chắc?
Cao Phong gật đầu công nhận ba mẹ và anh đã quá nuông chiều Cao Thiên, mỗi khi nó gây ra chuyện dù lớn hay nhỏ thì cũng cả nhà đứng ra chiu còn nó thì đứng ở ngoài xem như vô tội không có chuyện gì xảy ra cả.
- Mai chúng ta về nhà Đan Phượng đi. Mai cuối tuần rồi hơn nữa đã hoãn mấy tuần rồi? Chúng ta không thể thất hứa được. – Cao Phong lên tiếng.
- Ủa? Anh vẫn nhớ à? – Phù Dung tròn mắt hỏi.
- Em nghĩ anh là kiểu gì đấy? – Cao Phong mang chút hờn dỗi, sống với nhau mà chả hiểu anh gì cả.
- Uhm. Em tưởng anh công việc nhiều cũng có thể quên chứ? Mai ta về nhà. Đi xe máy nghen, đường vào nhà Đan Phượng nhỏ như thế, ô tô khó vào lắm.
- Uhm! Anh ngủ đây. Mà em đi lấy bằng xe máy đi, đi học bằng xe bus bất tiện quá.
Cao Phong để laptop nên bàn rồi trùm chăn nói vọng ra. Ngáp một cái dài ngủ ngon lành. Phù Dung lắc đầu cười, khẽ đắp lại chăn cho ngay ngắn, chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa. Anh chúa ẩu, không bao giờ nhớ phải tắt đèn cho dịu mắt dễ ngủ hơn lại hay quên chỉnh điều hòa để sáng hôm sau ho sù sụ. Cô không phải sáng ra thấy anh hay ho sù sụ hỏi mới biết đêm anh không chỉnh lại điều hòa. Cô đành ghi nhớ đợi anh ngủ là chỉnh lại cho phù hợp, còn cẩn thận kéo chăn cho anh.
Cuộc sống đôi khi thật giản dị. Từ ngày làm vợ anh, cô đã bắt đầu có những lo toan tuy đôi khi vụn vặt nhưng thật khiến cho người ta có cảm giác gia đình. Ám áp, ngọt ngào, hạnh phúc có nhưng cũng có những giận hờn, lo lắng, những ưu tư phiền muộn. Tất cả như một bản hòa tấu không lời khiến cuộc sống của mỗi người thêm phần sôi động, có lúc lại trầm lắng nhưng nếu thiếu đi thì không thành một đời người. Những yêu thương, những quan tâm và đôi khi là sự lo lắng trong lòng, những lúc giận dữ, buồn bực… Cuộc sống gia đình là tình sắc muôn màu. Những bữa cơm gia đình, sự tất bật để lo cơm áo gạo tiền, những khoản cân đối thu chi… vụn vặt đấy nhưng lại tạo thành hai tiếng “gia đình”. “Hỉ, nộ, ái, ố” chính là bản sắc của gia đình chăng?
Phù Dung khẽ mỉm cười đi vào giấc ngủ….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook