Chu Dương cứ quỳ như vậy trước mặt tôi và Đường Dịch Xuyên, khóc thảm thiết vô cùng, hai tay tát vào hai bên má đến độ mặt sưng hơn đầu lợn.
Nó vẫn đang hỏi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?
Chu Dương ngoác miệng nhe răng, con ngươi híp lại, càng khóc càng dữ dội, không thể nói chuyện được nữa, chỉ lặp đi lặp lại một câu này, tôi nghe nó khóc mà ù tai ngây ngẩn, giống như lời này đang tra khảo chính tôi.
Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?
Tôi muốn gào thét câu trả lời, nhưng tới bên miệng lại không còn can đảm.
Đây là một câu hỏi khó giải đáp, vì người chấm bài chưa từng là tôi.
Chu Dương đang khóc thì ngón tay tôi như có ai khều nhẹ.

Bàn tay ấy cũng rụt rè nhút nhát như chính tôi lúc này, cũng là muốn lại gần rồi lại tách ra xa, chạm vào đầu ngón tay tôi như chuồn chuồn lướt nước, kế đó lại rút về.

Cái chạm này gợi lên rung động thoáng qua trong phút chốc, vậy nên tôi không kịp nhận thức đây là tay Đường Dịch Xuyên hướng tới tôi hay là do bản thân quá mê mẩn mà ảo tưởng.
Không thể nhìn thằng bạn thân khóc lóc nức nở thế này nữa, tôi hỏi Đường Dịch Xuyên: “Nhà cậu có thuốc giải rượu không?”
Đường Dịch Xuyên trầm ngâm một lát, quay người vào bếp lấy một cốc nước đá tới giội thẳng xuống đầu Chu Dương.
Một cốc nước đá, hắt lên mặt hơn nửa còn đâu rót thẳng vào trong cổ, cuối cùng tiếng khóc cũng dừng lại, nhưng Chu Dương vẫn ngồi lì ở đó, miệng thì thào lẩm bẩm chẳng hiểu nói cái gì, kéo cũng không động đậy.

Tôi đỡ Chu Dương tới sô-pha của Đường Dịch Xuyên, nó nằm xuống là lịm đi, má đỏ bừng vì bị tát sáng lên dưới ánh trăng, vẻ mặt cực kỳ phong phú, vui mừng như cô dâu mới gả có thai, cũng u buồn như nhà thơ nghi ngờ tài năng của chính mình.
Tôi không biết nó đang nhớ tới cái gì, từng mảnh hồi ức suốt mười năm quen biết và yêu nhau, hay là cuộc hôn nhân giỏ tre múc nước cuối cùng trống không này.
Mất đi rồi mới biết hối hận, đây là thói xấu mà toàn bộ nhân loại đều dễ dàng bị lây, một khi phát bệnh ra thì chẳng ai còn sống nữa.
Nhớ lại lúc mình say đã từng bị người ta hắt nước, tôi bỗng thấy vui vẻ, Đường Dịch Xuyên quay đầu nhìn tôi, hờ hững hỏi: “Cười gì vậy?”

“Tôi quen một MC, khá giống cậu, mặt khó ưa, không hợp ý cái là hất nước vào mặt người ta.”
“Ý anh là Hình Minh của ‘Tầm Nhìn Đông Phương’?”
Tôi rất bất ngờ, vậy mà cũng biết luôn? Tôi không nhịn được mà hỏi cái câu mà mình đã nghẹn trong bụng quá lâu kia ra, hỏi rằng đừng bảo trưởng ban Đường vẫn luôn lén lút nhớ thương tôi đó chứ?
“Hứa Tô từng nhắc tới.” Vậy mà Đường Dịch Xuyên lại không phủ nhận nghiêm túc, cậu ấy quay đầu nhìn thẳng vào mắt tôi, hạ giọng hỏi, “Hứa Tô còn nói, anh muốn theo đuổi biên tập viên Hình đó?”
“Có theo đuổi rồi, thành công luôn,” Tôi bỗng muốn gạt cậu ấy, “nhưng mà giờ ngán rồi, đang nghĩ xem có định chia tay không.”
Đường Dịch Xuyên nhíu mày, thái độ vẫn nhạt toẹt như mọi ngày, chẳng biết tin hay không.
Vừa khéo lái xe của Chu Dương gọi tới, tôi nhận điện thoại thay nó, báo địa chỉ rồi chờ người tới đón.
Trong lúc chờ người, tôi mới biết được toàn bộ mọi chuyện từ Đường Dịch Xuyên, vài tin đồn đã có từ lâu nhưng Trâu Oánh vẫn luôn bận rộn một dự án từ thiện ở trung tâm phúc lợi, lại thêm tình yêu và sự tin tưởng với chồng nên không coi những lời đồn ngoài kia ra gì.

Thằng Chu Dương này thật sự khốn nạn, trước đây nó chơi đàn bà là sai, nhưng bét nhất cũng là lén lút, chịch xong thì chia tay, nhưng lần này nó lại bỏ vốn cho ả kia mở một studio văn hóa, ra ngoài cũng luôn tuyên bố hai người là vợ chồng.

Ai dè ả đàn bà đó lòng tham không đáy, ưỡn cái bụng bầu đi tìm vợ cả là Trâu Oánh ép vua thoái vị, lúc này Trâu Oánh mới hiểu được, hóa ra suốt ngần ấy năm mình luôn bị sự săn sóc ân cần của chồng làm mờ hai mắt.
Bao nhiêu cô vợ gả vào nhà giàu gặp chuyện như thế thì chỉ có thể cắn răng mà chịu, nhưng Trâu Oánh thì không, hao tổn tâm huyết làm vợ làm chồng, khi yêu cô toàn tâm toàn ý thế nào thì khi hết yêu cũng quyết liệt đoạn tuyệt như thế, cô không lằng nhằng với kẻ thứ ba mà chuẩn bị cho thủ tục ly hôn ngay lập tức.
Chuyện này nói mấy câu là hết, Đường Dịch Xuyên cũng không nói thêm gì dư thừa, cậu ấy đứng dậy mở ngăn kéo, cầm cái hộp nhẫn màu đen trong tay.
Tôi lại thấy thắc mắc trong lòng, tầm mắt không thể dứt khỏi cái hộp đó, tôi hỏi: “Nhẫn cưới của Trâu Oánh à?”
“Không.” Đường Dịch Xuyên thả lại cái hộp vào trong ngăn kéo rồi cẩn trọng đóng lại, “Đồ của tôi, chị ấy tìm được giúp tôi.”
Đêm xuân, mây giăng, gió lạnh phơ phất, tôi đứng sóng vai với Đường Dịch Xuyên trước cửa sổ, nhìn ra ngoài mới thấy cảnh đêm của thành phố này kiều diễm thế nào.
Chợt nhớ lại những ngày tôi quanh quẩn chần chừ dưới tầng nhà của Đường Dịch Xuyên.
Tôi bỗng muốn lên tiếng, và tôi làm thật, tôi cười nói mình đã tuần tra phía dưới toà nhà này của cậu ấy mấy năm nay, tôi biết gốc hoa ngọc lan ngoài cổng kia nở bao nhiêu cành một lần, cũng biết bao nhiêu viên đá hoa cương được lát trên lối đi dẫn đến khu vườn, tôi còn biết rèm cửa nhà cậu ấy luôn kéo kín bưng.
Đường Dịch Xuyên không đáp.

Tôi nói cậu còn nhớ năm đó tôi bị Hồng Duệ cho người đánh nhập viện không? Cậu nói cậu sẽ cân nhắc đến chuyện ở bên tôi, vậy nên suốt ngần ấy năm tôi vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu khi đó tôi theo đuổi cậu, có phải hai ta đã thành đôi từ lâu rồi không?
Tôi nói đ*t mẹ nó chứ tôi hối hận xanh cả ruột, mẹ nó chứ sao phải làm quân tử nhỉ, đáng nhẽ hồi ấy tôi nên bất chấp mà cướp cậu đi, có lẽ lúc ấy cậu và Hồng Duệ sẽ chia tay, có lẽ cậu cũng sẽ không bỏ tới mười năm để báo thù cho cậu ta.
Nói tới đây mũi tôi đã cay xè, mắt cũng mờ đi, từ cửa sổ trông ra ngoài chỉ thấy những bóng người nhàn nhạt qua làn sương nơi đáy mắt, có lẽ bọn họ là Chu Dương hào phóng năm ấy, là Trâu Oánh yểu điệu năm ấy, là tôi và Đường Dịch Xuyên còn chưa trải sự đời năm ấy.
Trước khi nước mắt rơi xuống, tôi ngửa đầu thở dài, kịp thời giấu đi tất thảy cảm xúc.

Cuối cùng tôi cười mà hỏi cậu ấy, hầy, Đường Dịch Xuyên, nếu như bắt đầu lại từ đầu, liệu chuyện của chúng ta có cái kết khác đi không.
Sau đó chuông cửa vang lên, lái xe của Chu Dương tới rồi, tôi đã gặp người này rất nhiều lần, hình như người đó là bà con xa, cũng họ Chu, tôi gọi người nọ là lão Chu giống với Chu Dương.

Lão Chu cúi đầu xin lỗi với tôi và Đường Dịch Xuyên, sau đó cởi giày vào nhà vác Chu Dương lên vai.
Đường Dịch Xuyên theo chúng tôi ra cửa, cậu ấy vẫn không nói lời nào, tôi cho rằng cậu ấy đang bực, lập tức cam đoan với đối phương sẽ không để thằng khốn Chu Dương này tới quấy rầy cuộc sống của cậu ấy nữa.
Cậu ấy chợt hỏi tôi: “Anh thì sao?”
Tôi cười đáp, tôi cũng sẽ không tới đây nữa, cậu không cần lo lắng chuyện tôi tiếp tục lòng vòng dưới nhà cậu hay tìm vụ án để cố tình tiếp cận cậu nữa, cậu tự do rồi.
Tôi giúp lão Chu một tay, cùng khiêng Chu Dương vào thang máy.

Tôi và Đường Dịch Xuyên cứ thế nhìn nhau, ánh mắt thẳng tắp, cho đến khi cửa thang máy dần đóng lại, tựa như tấm màn hạ xuống kết thúc một khúc kịch hí nực cười.
Tựa như tất thảy những giấc mộng đẹp hư ảo, suy cho cùng cũng phải tỉnh dậy mà thôi.
Vào khoảnh khắc cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, toàn bộ sức lực của tôi rút đi như thủy triều, đứng cũng chẳng còn vững.

Lão Chu rất chu đáo vác Chu Dương trên vai rồi nói với tôi, hình như tôi nghe thấy người bạn kia của cậu gọi tên cậu.

Tôi lắc đầu, kiệt quệ trả lời, không biết.
Hơn mười tầng lầu, thang máy chầm chậm xuống dưới, không có ai vào giữa chừng, chẳng mấy chốc đã xuống tới nơi.
Tôi và lão Chu đỡ Chu Dương đi ra ngoài cổng lớn, ông già này vẫn đang lí nhí: “Luật sư Phó, tôi thật sự nghe thấy có người đang gọi cậu…”
“Phó Ngọc Trí!”
Tôi nghe tiếng quay đầu lại.
Đường Dịch Xuyên đứng đó thở hồng hộc, cậu ấy chạy bộ xuống.
“Phó Ngọc Trí.”
Lão Chu lái xe thức thời đỡ lấy Chu Dương, Đường Dịch Xuyên đi tới trước mặt tôi, ánh trăng chao nghiêng sáng trong như ánh đao, một cơn gió chẳng biết từ đâu thổi tới, nhẹ nhàng lướt vòng qua giữa chúng tôi.
Đây là một Đường Dịch Xuyên khác hoàn toàn lúc trước, không còn bất cứ quả cảm sắc sảo trên tòa hay sự thờ ơ ngạo mạn trước mặt người khác.

Cậu ấy gọi tên tôi, Phó Ngọc Trí, Ngọc Trí… theo từng bước chân tiến lại gần, cậu ấy nhíu mày nhìn thẳng vào mắt tôi, vành mắt cậu ấy hoe đỏ, hơi thở vẫn dồn dập gấp gáp, chỉ là hai chữ đơn giản vô cùng, thần thái cậu ấy lại nghiêm túc, khi hô lên cùng dùng sức khiến cho khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên hơi méo mó.
Tất cả những biểu hiện cực độ khác thường này đều chứng tỏ một chuyện, lời tiếp theo cậu ấy muốn nói khiến cậu ấy quá khó mở miệng.
Đường Dịch Xuyên đã đi tới trước mặt tôi.
“Chúng ta…” Cậu ấy nói, “Chúng ta cũng không còn trẻ nữa rồi.”
Tôi cười nói, đúng vậy, đây là lời chính tôi nói lúc trước –
Lời của tôi bị cậu ấy cắt ngang, cậu ấy ôm lấy tôi.
Đôi môi dán lên cổ tôi, là môi của Đường Dịch Xuyên, lạnh lẽo lại mềm mại.

Như đang leo trèo, môi cậu ấy mơn trớn cổ tôi, xương hàm, hai má rồi tới lỗ tai.

Cuối cùng cậu ấy ngậm lấy vành tai của tôi, nhẹ nhàng day cắn, đầu lưỡi triền miên xoáy đảo.
Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không.
Đường Dịch Xuyên hỏi tôi.

Thực ra cảnh này đã chiếu trong đầu tôi vô số lần, như thể thực sự có chuyện như vậy đã xảy ra, trời không long đất không lở, chỉ có ánh trăng màu trắng bạc trên mặt đất, sáng đến lạ lùng.
“Ngọc Trí, chúng ta bắt đầu lại đi.”
Đường Dịch Xuyên lại hỏi một lần nữa, cậu ấy vùi mặt vào cổ tôi, giọng nói cũng chìm vào trong đó.

Cậu ấy chỉ thản nhiên nói một câu, tựa như một mũi tên tùy tay bắn từ chốn xa xôi ngàn dặm, sau đó chậm rãi nhẹ nhàng bay, vèo một cái đã rung lên ở chính giữa tim tôi, tôi cười gượng hai tiếng, nước mắt đã trào ra rồi.

Tôi thật sự cực kỳ ghét một tôi chẳng có tí liêm sỉ nào như thế.
Chờ đến khi nước mắt cạn rồi, tôi vẫn không trả lời cậu ấy, ngược lại còn dồn sức gỡ hai cánh tay Đường Dịch Xuyên đang ôm chặt tôi ra.

Tôi lùi từng bước về phía sau, khiến khoảng cách giữa chúng tôi an toàn thoải mái hơn, sau đó nhìn cậu ấy đầy bình thản.
Đường Dịch Xuyên bị ánh mắt của tôi nhìn cho lạnh người, cậu ấy hơi rùng mình, cuối cùng để lộ vẻ mặt vừa tuyệt vọng vừa thanh thản, như thể cậu ấy đã đoán được tôi sẽ phản ứng như vậy từ sớm, cậu ấy đã rời khỏi đoạn tình này quá lâu rồi.
Đường Dịch Xuyên ảm đạm cúi đầu định bỏ chạy.
“Hầy.” Tôi không gọi tên cậu ấy, chỉ đưa một tay tới trước mặt người ta, tự giới thiệu như lần đầu quen biết, “Tôi là luật sư Phó Ngọc Trí của Tĩnh Nhân.”
Nếu bắt đầu lại lần nữa, vậy thì vứt đi hết những vướng mắc hận yêu vụn vặt, làm quen lại từ đầu đi.
Đường Dịch Xuyên ngẩn người ở đó, mãi bốn năm giây sau cậu ấy mới hiểu được lời tôi, ý cười lóe lên nơi đáy mắt, rồi cậu ấy bắt tay tôi.
“Đường Dịch Xuyên, Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố.”
Một khi hai bàn tay đã nắm chặt thì không thể buông ra nữa.

Nhìn hai kẻ đáng thương này đi.

Mắt ướt đỏ hoe, bốn mắt đối diện, nương theo chút động chạm da thịt nơi lòng bàn tay, chờ đợi chuyện xấu xa sẽ xảy ra sau đó.
Cho đến khi lão Chu vác Chu Dương kêu lên một tiếng, tôi mới lưu luyến buông Đường Dịch Xuyên ra, xoay người chạy tới đỡ ông ấy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương