Yêu Thích Không Buông Tay
-
Chương 51: Đều là duyên phận
Editor + Beta: Tiểu Hy.
“Nói đi.” Bà Tằng mang bộ dáng miễn cưỡng nghe một chút.
“Bạn học hồi tiểu học của con, cái người trước kia luyện bóng rổ ấy, mẹ còn nhớ chứ?”
“Ừm. Tháng trước đi chợ mẹ có thấy cô bé ấy.”
“Khoảng thời gian trước nghe nói cậu ấy đi xem mắt, sau đó bị một tên đàn ông cao không đến 1m70, bụng như mang thai năm tháng chê là vừa lùn vừa béo.”
Bà Tằng kích động, “Cô bé kia không phải rất gầy sao? Cũng không khác con bao nhiêu, chỉ là mặt tròn hơn con một xíu, thế mà bị chê béo? Còn nữa, cô bé đó cao hơn con vài cm, mang giày cao gót 5 cm là 1m70 rồi mà?”
“Đúng vậy, cho nên con sợ bị người ta chê.” Dù sao cô cũng phải dẫn chuyện gầy này đi, bằng không với tính cách của bà Tằng, về sau biết cô có quan hệ với Hứa Huyền Thụy, hơn phân nửa là sẽ có ý kiến.
Nói đến đây, biểu tình bà Tằng thay đổi, cười nói: “Con không cần lo chuyện này, Thiệu Dương không chỉ không chê con béo mà còn cảm thấy con gầy, còn hỏi mẹ xem con thích ăn gì nữa mà. Mẹ nói với cậu ấy vài thứ, không nghĩ tới lại mua cho con nhanh như vậy, thuận tiện cũng mua luôn cho mẹ. Hiện giờ đàn ông có lòng như vậy không nhiều, con đó, rất may mắn…”
“Mẹ…” Chung Ngưng ngắt lời bà, chuyện Thiệu Dương đưa đồ ăn cho cô quả nhiên có liên quan đến bà Tằng, cô bất đắc dĩ mà nói: “Tuy rằng anh ấy không tồi, nhưng con lại không thích, mẹ, ngày mai mời anh ấy ăn bữa cơm rồi kết thúc đi.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, nghe được lời này bà Tằng dừng chân lại, nghiêm mặt nói: “Con gái à, con đừng bắt bẻ quá, mẹ cũng không bắt con phải quen với cậu ấy ngay bây giờ, mẹ chỉ hy vọng con cho người khác một cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau.”
Chung Ngưng thật sự bất lực, hận không thể trực tiếp nói với bà là mình đã có người yêu. Nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn xuống, cô hiểu tính cách ngoan cố của mẹ mình, từ bỏ việc tiếp tục thảo luận vấn đề tình cảm này ở bên ngoài. “Việc này nói sau đi, chúng ta phải mua cái gì cho Thiệu Dương đây?”
Đối với việc mua quà cho đàn ông trẻ tuổi, Chung Ngưng thật sự không có kinh nghiệm cũng không có ý tưởng, hơn nữa cô không quá hiểu biết Thiệu Dương, chỉ biết anh ta thích vận động, gia nhập câu lạc bộ leo núi, không hút thuốc, biết uống rượu nhưng không nghiện rượu.
Hay là mua cho Thiệu Dương bình Mao Đài nhỉ? Nhưng hình như không theo phong cách phương Tây.
Chung Ngưng cảm thấy buồn rầu, nếu có người cho ý kiến thì tốt rồi. Ý tưởng này vừa nhảy ra, đầu tiên cô nghĩ đến là Hứa Huyền Thụy. Cô cảm thấy mình bị ngốc rồi, còn không bằng hỏi Tề An Trạch. Uầy, nhưng Tề An Trạch không đáng tin cậy.
“Nếu không thì mua cà vạt hay ví tiền cho cậu ấy đi?” Kỳ thật bà Tằng sớm đã có ý tưởng.
“Mẹ, có phải mẹ còn muốn nói mua thêm dây thắt lưng không?” Cà vạt cùng dây thắt lưng, không phải là có ngụ ý cả đời muốn buộc người ta lại sao? Cô thà mua giày còn hơn.
Bà Tằng trừng mắt liếc Chung Ngưng một cái, nói: “Vậy con muốn tặng cái gì?”
“Con không biết.”
Bà Tằng rất có ý kiến, “Mẹ cảm thấy trực tiếp tặng con cho cậu ấy là xong.”
“Quà này quá quý giá, mẹ ngàn vạn lần đừng tặng!”
“Quý giá chỗ nào? Một củ khoai lang phỏng tay, bây giờ mẹ còn chả muốn đến quảng trường nhảy nữa. Toàn bộ người trong khu xã đều biết con gái của mẹ không có bạn trai, mỗi ngày đều có người giới thiệu con trai đến xem mắt với con, mẹ thấy phiền chết đi được. Sắp đến tết rồi, con cũng biết cái miệng của mấy cô dì thím của con rồi đó.”
“Mẹ, con cam đoan với mẹ trước tết sẽ có bạn trai, mẹ đừng nhọc lòng việc này nữa được không?” Chung Ngưng biết bà Tằng là bị buộc phải nóng nảy, sau đó lại đến đây ép bức cô, kỳ thật cô cũng thấy rất phiền, độc thân thì sao, không phải chỉ mới 25 sao? Đang độ tài hoa, tuổi trẻ vô hạn, có tình yêu sẽ tăng thêm độ rực rỡ, không có cũng sẽ không ảm đạm đến mất đi hào quang, cô cảm thấy rất tốt. Không rõ vì sao lại có nhiều người thích can thiệp vào chuyện của người khác, quản tốt chuyện của mình là được rồi, quản chuyện nhà khác làm gì.
“Có phải con có mục tiêu rồi không?” Bà Tằng nghe ra manh mối.
“Là mục tiêu quá nhiều không biết chọn ai.” Chung Ngưng biết mẹ cô không thích con gái theo đuổi trước, cảm thấy như vậy sẽ không được quý trọng.
“Thật sao?”
“Ừm, có người bạn thời đại học, bạn của đồng nghiệp trước kia, còn có… đông nghiệp hiện tại.” Chung Ngưng cũng không có nói sai, có một cậu bạn thời đại học thường hay nói những lời ái muội với cô, cô không mấy để ý đến cậu ta, trước đó không lâu còn nói muốn theo đuổi bị cô mắng cho trở về. Bạn của đồng nghiệp chính là bạn của chồng Thư Nguyệt, lần trước cùng nhau ăn cơm có gặp mặt, Thư Nguyệt nói anh ta có ý với cô, cuối cùng là bị bà Tằng cho làm lốp dự phòng.
Bà Tằng nhíu mày hỏi: “Công ty của con không phải là không cho yêu đương sao?”
Chung Ngưng giả ngốc, cười nói: “Nghe nói quy tắc này rất nhanh sẽ bị huỷ bỏ.”
Bà Tằng nhìn con gái của mình, chợt hiểu rõ, “Con coi trọng cậu đồng nghiệp đó?”
Chung Ngưng đỏ mặt, chậm rãi gật đầu. Bộ dáng cô ngượng ngùng xấu hổ, mắt đầy ý xuân, bà Tằng đanh đá chua ngoa liếc mắt một cái liền hiểu rõ, “Ngày mai mang tới cho mẹ gặp mặt.”
“Mẹ!” Chung Ngưng hoảng sợ, cô biết ngay là sẽ như thế này! “Con vẫn còn đang xem xét.”
“Mẹ giúp con kiểm tra.”
“Mẹ, tự do yêu đương, nhớ kỹ đây là lời mẹ vẫn luôn nhắc mãi.” Nhớ năm đó bà Tằng lập lời thề son sắt, nói chỉ cần cô không yêu sớm, về sau sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của cô.
Bà Tằng đang muốn mở miệng, Chung Ngưng đã nhanh chóng đá văng đề tài, dẫn bà đến dạo một cửa hàng quà tặng.
Quà tặng trong cửa hàng phần lớn là thứ phụ nữ thích, còn không là vật trang trí, Chung Ngưng cảm thấy, vẫn là không nên đưa loại đồ vật có ý nghĩa kỷ niệm này, rốt cuộc bọn họ cũng chả có gì để kỷ niệm.
Nhưng trong quá trình đi dạo, Chung Ngưng đã có ý tưởng. Mao Đài không thích hợp với người trẻ tuổi, nhưng rượu vang đỏ thích hợp. Chỉ là đã tới giờ ăn bữa tối, Chung Ngưng quyết định đi ăn với mẹ trước, sau đó sáng mai lại đi mua rượu.
Vừa mới ra khỏi khu mua sắm, di động Chung Ngưng vang lên, là Hứa Huyền Thụy gọi tới. Chung Ngưng có tật giật mình, liếc mắt nhìn bà Tằng một cái. Bà Tằng đón nhận ánh mắt của cô, hỏi: “Ai gọi vậy?”
Chung Ngưng thành thật đáp: “Cấp trên của con.”
“Tan tầm còn gọi cái gì.” Bà Tằng bất mãn.
“Gọi điện thoại thôi mà…” Chung Ngưng phát sầu, bà Tằng còn chưa quen biết Hứa Huyền Thụy đã bắt đầu bất mãn với anh, cũng không biết về sau có thể xoay chuyển hay không.
Chung Ngưng vốn định trốn đi nghe điện thoại, nhưng bà Tằng lại muốn nghe nên cô chỉ có thể căng da đầu mà nghe máy trước mặt bà.
Hứa Huyền Thụy lời ít mà ý nhiều, “Anh cảm thấy nên mời mẹ em ăn bữa cơm.”
Bên cạnh có bà Tằng như hổ rình mồi, đầu kia điện thoại lại làm cho Chung Ngưng đau đầu, trong lòng cô khổ sở. “Tổng giám, tôi thay mặt mẹ tôi cảm ơn sự quan tâm của anh. Ừm, tôi cúp máy đây.” Bà Tằng càng đến gần hơn, cô không dám nói nhiều, sợ lộ tẩy.
Còn đang ở trong văn phòng, Hứa Huyền Thụy cầm chiếc điện thoại không còn thanh âm, ấn đường nhăn lại, anh đang phân tích tình huống hiện tại. Nói thực ra, cái này làm anh cảm thấy khó giải quyết hơn công việc rất nhiều.
Không bao lâu sau, anh nhận được tin nhắn Chung Ngưng gửi tới. Không tiện nghe điện thoại, cô đành phải gửi tin nhắn.
Chung Ngưng: Hiện tại tình huống phức tạp, chúng ta phải án binh bất động, bàn bạc kỹ hơn.
Xem xong tin nhắn, Hứa Huyền Thụy không khỏi bật cười, binh pháp Tôn Tử cũng dùng tới, sau đó anh thu liễm nụ cười, bởi vì anh ý thức được khả năng bất lợi.
Anh nhớ tới Thiệu Dương, cùng là đàn ông, anh không thể không thừa nhận Thiệu Dương là người có năng lực, hơn nữa còn hấp dẫn phụ nữ, trái ngược với anh. Thiệu Dương ôn hòa như vậy, các bác các dì sẽ rất thích.
Hứa Huyền Thụy cảm thấy phải lên kế hoạch đàng hoàng mới được, chỉ tiếc anh không am hiểu loại chuyện lấy lòng này.
Anh không am hiểu nhưng có người am hiểu.
Anh gọi điện thoại cho Tề An Trạch, nói muốn mời cơm.
“Ăn gì?” Tề An Trạch hỏi.
“Tùy cậu.”
“Hôm nay tôi muốn ăn món Quảng Đông, đến nhà hàng Phúc Cẩm phía trước ăn đi.”
“Cậu còn chưa thấy ngán à?” Hứa Huyền Thụy hồ nghi hỏi. Nhà hàng Phúc Cẩm ở rất gần đây, chỉ cách công ty vài km, ba năm nay đều ăn ở đây.
“Đã hai tháng tôi không ăn rồi, hôm nay nghe bọn họ nói chỗ đó thay đổi đầu bếp, đồ ăn càng ngon hơn. Tôi muốn đi nếm thử.”
Hứa Huyền Thụy không có ý kiến, chỉ là anh không nghĩ tới, người nghe nói chuyện này không chỉ có Tề An Trạch mà còn có Chung Ngưng.
Bọn họ vừa mới lên tầng hai, liếc mắt một cái liền thấy Chung Ngưng đang nói giỡn với mẹ. Hứa Huyền Thụy hơi kinh ngạc, đang do dự là tiến lên chào hỏi hay là coi như không thấy thì Tề An Trạch đã hỏi. “Kia không phải là Chung Ngưng sao?”
Khoảng cách cũng không xa, bà Tằng tai thính mắt tinh, nghe thấy tên con gái mình liền quay đầu lại.
Hứa Huyền Thụy bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nghênh đón cái nhìn của bà Tằng, lễ phép gật đầu chào.
Chung Ngưng kinh ngạc xong cũng liền chấp nhận số phận, an ủi chính mình cái gọi là duyên phận. Cô đứng lên, chào hỏi bọn họ, “Tề tổng, Hứa… tổng giám.”
Tề An Trạch cùng Hứa Huyền Thụy đi qua, bà Tằng biết là ông chủ của Chung Ngưng, đang muốn đứng dậy thì Hứa Huyền Thụy vội vàng ngăn lại, “Dì cứ ngồi đi.” Ngữ điệu của anh không đủ nhu hòa, cảm giác có chút quái, nói xong anh ho nhẹ một tiếng.
Trong chớp nhoáng, Hứa Huyền Thụy đã xác định quan hệ, Tề An Trạch kinh ngạc khẽ nhếch môi, cũng may là phản ứng nhanh, lập tức cười, hơi hơi khom người nói với bà Tằng: “Dì là mẹ của Chung Ngưng phải không?”
Bà Tằng lại ngồi xuống, cười trả lời: “Đúng vậy. Hai người là cấp trên của Chung Ngưng sao?”
“Đúng vậy, Chung Ngưng là nhân viên giỏi ở công ty tụi cháu.” Tề An Trạch tươi cười thân thiết, lại nói: “Dì ơi, Chung Ngưng lớn lên thật giống dì, khó trách cô ấy xinh đẹp như vậy.”
“Đâu có đâu có.” Bà Tằng là người thích dưỡng nhan, nghe thấy có người khen, bà tất nhiên rất cao hứng.
Dỗ phụ nữ vui vẻ Tề An Trạch là am hiểu nhất, chẳng cần phân biệt tuổi tác, lại nói tiếp: “Thật mà, nếu không phải hai người giống nhau, cháu còn tưởng dì là chị của Chung Ngưng.”
“Lời này vừa nghe là biết đang dụ ngọt rồi.” Nói là nói như thế nhưng bà Tằng đã cười đến không khép miệng được.
Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy nhìn một màn này, sau đó liếc nhìn nhau, trong mắt toàn là bất đắc dĩ.
“Nói đi.” Bà Tằng mang bộ dáng miễn cưỡng nghe một chút.
“Bạn học hồi tiểu học của con, cái người trước kia luyện bóng rổ ấy, mẹ còn nhớ chứ?”
“Ừm. Tháng trước đi chợ mẹ có thấy cô bé ấy.”
“Khoảng thời gian trước nghe nói cậu ấy đi xem mắt, sau đó bị một tên đàn ông cao không đến 1m70, bụng như mang thai năm tháng chê là vừa lùn vừa béo.”
Bà Tằng kích động, “Cô bé kia không phải rất gầy sao? Cũng không khác con bao nhiêu, chỉ là mặt tròn hơn con một xíu, thế mà bị chê béo? Còn nữa, cô bé đó cao hơn con vài cm, mang giày cao gót 5 cm là 1m70 rồi mà?”
“Đúng vậy, cho nên con sợ bị người ta chê.” Dù sao cô cũng phải dẫn chuyện gầy này đi, bằng không với tính cách của bà Tằng, về sau biết cô có quan hệ với Hứa Huyền Thụy, hơn phân nửa là sẽ có ý kiến.
Nói đến đây, biểu tình bà Tằng thay đổi, cười nói: “Con không cần lo chuyện này, Thiệu Dương không chỉ không chê con béo mà còn cảm thấy con gầy, còn hỏi mẹ xem con thích ăn gì nữa mà. Mẹ nói với cậu ấy vài thứ, không nghĩ tới lại mua cho con nhanh như vậy, thuận tiện cũng mua luôn cho mẹ. Hiện giờ đàn ông có lòng như vậy không nhiều, con đó, rất may mắn…”
“Mẹ…” Chung Ngưng ngắt lời bà, chuyện Thiệu Dương đưa đồ ăn cho cô quả nhiên có liên quan đến bà Tằng, cô bất đắc dĩ mà nói: “Tuy rằng anh ấy không tồi, nhưng con lại không thích, mẹ, ngày mai mời anh ấy ăn bữa cơm rồi kết thúc đi.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, nghe được lời này bà Tằng dừng chân lại, nghiêm mặt nói: “Con gái à, con đừng bắt bẻ quá, mẹ cũng không bắt con phải quen với cậu ấy ngay bây giờ, mẹ chỉ hy vọng con cho người khác một cơ hội để tìm hiểu lẫn nhau.”
Chung Ngưng thật sự bất lực, hận không thể trực tiếp nói với bà là mình đã có người yêu. Nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn xuống, cô hiểu tính cách ngoan cố của mẹ mình, từ bỏ việc tiếp tục thảo luận vấn đề tình cảm này ở bên ngoài. “Việc này nói sau đi, chúng ta phải mua cái gì cho Thiệu Dương đây?”
Đối với việc mua quà cho đàn ông trẻ tuổi, Chung Ngưng thật sự không có kinh nghiệm cũng không có ý tưởng, hơn nữa cô không quá hiểu biết Thiệu Dương, chỉ biết anh ta thích vận động, gia nhập câu lạc bộ leo núi, không hút thuốc, biết uống rượu nhưng không nghiện rượu.
Hay là mua cho Thiệu Dương bình Mao Đài nhỉ? Nhưng hình như không theo phong cách phương Tây.
Chung Ngưng cảm thấy buồn rầu, nếu có người cho ý kiến thì tốt rồi. Ý tưởng này vừa nhảy ra, đầu tiên cô nghĩ đến là Hứa Huyền Thụy. Cô cảm thấy mình bị ngốc rồi, còn không bằng hỏi Tề An Trạch. Uầy, nhưng Tề An Trạch không đáng tin cậy.
“Nếu không thì mua cà vạt hay ví tiền cho cậu ấy đi?” Kỳ thật bà Tằng sớm đã có ý tưởng.
“Mẹ, có phải mẹ còn muốn nói mua thêm dây thắt lưng không?” Cà vạt cùng dây thắt lưng, không phải là có ngụ ý cả đời muốn buộc người ta lại sao? Cô thà mua giày còn hơn.
Bà Tằng trừng mắt liếc Chung Ngưng một cái, nói: “Vậy con muốn tặng cái gì?”
“Con không biết.”
Bà Tằng rất có ý kiến, “Mẹ cảm thấy trực tiếp tặng con cho cậu ấy là xong.”
“Quà này quá quý giá, mẹ ngàn vạn lần đừng tặng!”
“Quý giá chỗ nào? Một củ khoai lang phỏng tay, bây giờ mẹ còn chả muốn đến quảng trường nhảy nữa. Toàn bộ người trong khu xã đều biết con gái của mẹ không có bạn trai, mỗi ngày đều có người giới thiệu con trai đến xem mắt với con, mẹ thấy phiền chết đi được. Sắp đến tết rồi, con cũng biết cái miệng của mấy cô dì thím của con rồi đó.”
“Mẹ, con cam đoan với mẹ trước tết sẽ có bạn trai, mẹ đừng nhọc lòng việc này nữa được không?” Chung Ngưng biết bà Tằng là bị buộc phải nóng nảy, sau đó lại đến đây ép bức cô, kỳ thật cô cũng thấy rất phiền, độc thân thì sao, không phải chỉ mới 25 sao? Đang độ tài hoa, tuổi trẻ vô hạn, có tình yêu sẽ tăng thêm độ rực rỡ, không có cũng sẽ không ảm đạm đến mất đi hào quang, cô cảm thấy rất tốt. Không rõ vì sao lại có nhiều người thích can thiệp vào chuyện của người khác, quản tốt chuyện của mình là được rồi, quản chuyện nhà khác làm gì.
“Có phải con có mục tiêu rồi không?” Bà Tằng nghe ra manh mối.
“Là mục tiêu quá nhiều không biết chọn ai.” Chung Ngưng biết mẹ cô không thích con gái theo đuổi trước, cảm thấy như vậy sẽ không được quý trọng.
“Thật sao?”
“Ừm, có người bạn thời đại học, bạn của đồng nghiệp trước kia, còn có… đông nghiệp hiện tại.” Chung Ngưng cũng không có nói sai, có một cậu bạn thời đại học thường hay nói những lời ái muội với cô, cô không mấy để ý đến cậu ta, trước đó không lâu còn nói muốn theo đuổi bị cô mắng cho trở về. Bạn của đồng nghiệp chính là bạn của chồng Thư Nguyệt, lần trước cùng nhau ăn cơm có gặp mặt, Thư Nguyệt nói anh ta có ý với cô, cuối cùng là bị bà Tằng cho làm lốp dự phòng.
Bà Tằng nhíu mày hỏi: “Công ty của con không phải là không cho yêu đương sao?”
Chung Ngưng giả ngốc, cười nói: “Nghe nói quy tắc này rất nhanh sẽ bị huỷ bỏ.”
Bà Tằng nhìn con gái của mình, chợt hiểu rõ, “Con coi trọng cậu đồng nghiệp đó?”
Chung Ngưng đỏ mặt, chậm rãi gật đầu. Bộ dáng cô ngượng ngùng xấu hổ, mắt đầy ý xuân, bà Tằng đanh đá chua ngoa liếc mắt một cái liền hiểu rõ, “Ngày mai mang tới cho mẹ gặp mặt.”
“Mẹ!” Chung Ngưng hoảng sợ, cô biết ngay là sẽ như thế này! “Con vẫn còn đang xem xét.”
“Mẹ giúp con kiểm tra.”
“Mẹ, tự do yêu đương, nhớ kỹ đây là lời mẹ vẫn luôn nhắc mãi.” Nhớ năm đó bà Tằng lập lời thề son sắt, nói chỉ cần cô không yêu sớm, về sau sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của cô.
Bà Tằng đang muốn mở miệng, Chung Ngưng đã nhanh chóng đá văng đề tài, dẫn bà đến dạo một cửa hàng quà tặng.
Quà tặng trong cửa hàng phần lớn là thứ phụ nữ thích, còn không là vật trang trí, Chung Ngưng cảm thấy, vẫn là không nên đưa loại đồ vật có ý nghĩa kỷ niệm này, rốt cuộc bọn họ cũng chả có gì để kỷ niệm.
Nhưng trong quá trình đi dạo, Chung Ngưng đã có ý tưởng. Mao Đài không thích hợp với người trẻ tuổi, nhưng rượu vang đỏ thích hợp. Chỉ là đã tới giờ ăn bữa tối, Chung Ngưng quyết định đi ăn với mẹ trước, sau đó sáng mai lại đi mua rượu.
Vừa mới ra khỏi khu mua sắm, di động Chung Ngưng vang lên, là Hứa Huyền Thụy gọi tới. Chung Ngưng có tật giật mình, liếc mắt nhìn bà Tằng một cái. Bà Tằng đón nhận ánh mắt của cô, hỏi: “Ai gọi vậy?”
Chung Ngưng thành thật đáp: “Cấp trên của con.”
“Tan tầm còn gọi cái gì.” Bà Tằng bất mãn.
“Gọi điện thoại thôi mà…” Chung Ngưng phát sầu, bà Tằng còn chưa quen biết Hứa Huyền Thụy đã bắt đầu bất mãn với anh, cũng không biết về sau có thể xoay chuyển hay không.
Chung Ngưng vốn định trốn đi nghe điện thoại, nhưng bà Tằng lại muốn nghe nên cô chỉ có thể căng da đầu mà nghe máy trước mặt bà.
Hứa Huyền Thụy lời ít mà ý nhiều, “Anh cảm thấy nên mời mẹ em ăn bữa cơm.”
Bên cạnh có bà Tằng như hổ rình mồi, đầu kia điện thoại lại làm cho Chung Ngưng đau đầu, trong lòng cô khổ sở. “Tổng giám, tôi thay mặt mẹ tôi cảm ơn sự quan tâm của anh. Ừm, tôi cúp máy đây.” Bà Tằng càng đến gần hơn, cô không dám nói nhiều, sợ lộ tẩy.
Còn đang ở trong văn phòng, Hứa Huyền Thụy cầm chiếc điện thoại không còn thanh âm, ấn đường nhăn lại, anh đang phân tích tình huống hiện tại. Nói thực ra, cái này làm anh cảm thấy khó giải quyết hơn công việc rất nhiều.
Không bao lâu sau, anh nhận được tin nhắn Chung Ngưng gửi tới. Không tiện nghe điện thoại, cô đành phải gửi tin nhắn.
Chung Ngưng: Hiện tại tình huống phức tạp, chúng ta phải án binh bất động, bàn bạc kỹ hơn.
Xem xong tin nhắn, Hứa Huyền Thụy không khỏi bật cười, binh pháp Tôn Tử cũng dùng tới, sau đó anh thu liễm nụ cười, bởi vì anh ý thức được khả năng bất lợi.
Anh nhớ tới Thiệu Dương, cùng là đàn ông, anh không thể không thừa nhận Thiệu Dương là người có năng lực, hơn nữa còn hấp dẫn phụ nữ, trái ngược với anh. Thiệu Dương ôn hòa như vậy, các bác các dì sẽ rất thích.
Hứa Huyền Thụy cảm thấy phải lên kế hoạch đàng hoàng mới được, chỉ tiếc anh không am hiểu loại chuyện lấy lòng này.
Anh không am hiểu nhưng có người am hiểu.
Anh gọi điện thoại cho Tề An Trạch, nói muốn mời cơm.
“Ăn gì?” Tề An Trạch hỏi.
“Tùy cậu.”
“Hôm nay tôi muốn ăn món Quảng Đông, đến nhà hàng Phúc Cẩm phía trước ăn đi.”
“Cậu còn chưa thấy ngán à?” Hứa Huyền Thụy hồ nghi hỏi. Nhà hàng Phúc Cẩm ở rất gần đây, chỉ cách công ty vài km, ba năm nay đều ăn ở đây.
“Đã hai tháng tôi không ăn rồi, hôm nay nghe bọn họ nói chỗ đó thay đổi đầu bếp, đồ ăn càng ngon hơn. Tôi muốn đi nếm thử.”
Hứa Huyền Thụy không có ý kiến, chỉ là anh không nghĩ tới, người nghe nói chuyện này không chỉ có Tề An Trạch mà còn có Chung Ngưng.
Bọn họ vừa mới lên tầng hai, liếc mắt một cái liền thấy Chung Ngưng đang nói giỡn với mẹ. Hứa Huyền Thụy hơi kinh ngạc, đang do dự là tiến lên chào hỏi hay là coi như không thấy thì Tề An Trạch đã hỏi. “Kia không phải là Chung Ngưng sao?”
Khoảng cách cũng không xa, bà Tằng tai thính mắt tinh, nghe thấy tên con gái mình liền quay đầu lại.
Hứa Huyền Thụy bất đắc dĩ nhắm mắt lại, nghênh đón cái nhìn của bà Tằng, lễ phép gật đầu chào.
Chung Ngưng kinh ngạc xong cũng liền chấp nhận số phận, an ủi chính mình cái gọi là duyên phận. Cô đứng lên, chào hỏi bọn họ, “Tề tổng, Hứa… tổng giám.”
Tề An Trạch cùng Hứa Huyền Thụy đi qua, bà Tằng biết là ông chủ của Chung Ngưng, đang muốn đứng dậy thì Hứa Huyền Thụy vội vàng ngăn lại, “Dì cứ ngồi đi.” Ngữ điệu của anh không đủ nhu hòa, cảm giác có chút quái, nói xong anh ho nhẹ một tiếng.
Trong chớp nhoáng, Hứa Huyền Thụy đã xác định quan hệ, Tề An Trạch kinh ngạc khẽ nhếch môi, cũng may là phản ứng nhanh, lập tức cười, hơi hơi khom người nói với bà Tằng: “Dì là mẹ của Chung Ngưng phải không?”
Bà Tằng lại ngồi xuống, cười trả lời: “Đúng vậy. Hai người là cấp trên của Chung Ngưng sao?”
“Đúng vậy, Chung Ngưng là nhân viên giỏi ở công ty tụi cháu.” Tề An Trạch tươi cười thân thiết, lại nói: “Dì ơi, Chung Ngưng lớn lên thật giống dì, khó trách cô ấy xinh đẹp như vậy.”
“Đâu có đâu có.” Bà Tằng là người thích dưỡng nhan, nghe thấy có người khen, bà tất nhiên rất cao hứng.
Dỗ phụ nữ vui vẻ Tề An Trạch là am hiểu nhất, chẳng cần phân biệt tuổi tác, lại nói tiếp: “Thật mà, nếu không phải hai người giống nhau, cháu còn tưởng dì là chị của Chung Ngưng.”
“Lời này vừa nghe là biết đang dụ ngọt rồi.” Nói là nói như thế nhưng bà Tằng đã cười đến không khép miệng được.
Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy nhìn một màn này, sau đó liếc nhìn nhau, trong mắt toàn là bất đắc dĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook