Yêu Thích Không Buông Tay
-
Chương 31: Cô không biết nấu cơm sao?
Editor + Beta: Tiểu Hy.
Đứng ở trước cửa nhà Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng hít một hơi thật sâu, sau đó mới ấn chuông cửa.
Lúc này Hứa Huyền Thụy đang đứng ở phía sau cửa, chỉ cần đi hai bước liền có thể mở then chốt, nhưng anh chờ gần một phút đồng hồ mới đi tới mở cửa ra.
Chung Ngưng không có mất kiên nhẫn, cô biết anh ở nhà, có lẽ là đang bận gì đó, bận xong anh sẽ ra mở cửa cho cô.
Cửa mở ra, Hứa Huyền Thụy vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ, Chung Ngưng lễ phép mỉm cười chào hỏi, "Chào Hứa tiên sinh."
Ánh mắt Hứa Huyền Thụy quét một vòng ở trên người cô, mày nhăn lại.
Chung Ngưng không rõ nguyên do, cô cúi đầu kiểm tra quần áo của mình xem có chỗ nào bị bẩn hay không.
"Cô mặc như vậy để đi xem mắt?" Hứa Huyền Thụy hỏi.
Chung Ngưng mờ mịt, gật đầu, "Đúng vậy, có gì không đúng sao?"
"Rất xấu." Hứa Huyền Thụy ném hai chữ này xuống rồi xoay người đi vào trong.
Chung Ngưng: "..."
Tuy tính tình Chung Ngưng tốt, cũng biết Hứa Huyền Thụy luôn nói những lời khó nghe, nhưng thời điểm nghe người khác nói mình rất xấu, người phụ nữ nào còn có thể giữ bình tĩnh? Cô nhìn bóng dáng Hứa Huyền Thụy, hung hăng trừng mắt, trong lòng thầm mắng anh không có mắt nhìn.
Đại khái là ánh mắt của Chung Ngưng quá mức mãnh liệt, Hứa Huyền Thụy cảm nhận được, anh đột nhiên dừng bước, xoay người lại.
Chung Ngưng phản ứng nhanh chóng, lập tức thu hồi tầm mắt của mình, khom người mở tủ giày ra, tìm đôi dép lê.
Nhìn cô mang đôi dép lê sắc xanh của nam, Hứa Huyền Thụy cảm thấy thuận mắt hơn một ít.
Đôi dép này là Trương Hiểu Quân mang đến, chị chuẩn bị ba đôi để nhà bọn họ dùng khi muốn tới nhà anh làm khách. Nhưng bọn họ không ở trong nước, chỉ có Trương Hiểu Quân thỉnh thoảng về nước thì tới nhà anh ăn ké.
"Tôi còn chưa ăn cơm."
Chung Ngưng: "..." Cho nên ý anh là gì? "Tôi kêu cơm cho anh nhé?" Là trợ lý, đây là chuyện cô thường xuyên làm, chỉ là chưa từng làm vào cuối tuần.
Sắc mặt Hứa Huyền Thụy không vui nhìn cô, "Cô không biết nấu cơm sao?"
Mặt Chung Ngưng lộ vẻ khó xử, lắc đầu, "Không biết lắm."
"Không biết lắm cụ thể nghĩa là sao?"
"Chính là biết một chút, nhưng mà ăn không ngon lắm."
"Vậy bình thường ở nhà cô ăn cái gì?"
"Nấu mì nấu cháo hầm canh, lâu lâu cũng đổi thực đơn làm một ít món ăn, nhưng cơ bản đều thất bại." Ở nhà có ba thích xuống bếp, ở trường học có bốn cái nhà ăn, cô nào có cơ hội để mà học nấu ăn, nấu mì gì đó, vẫn là năm nay mới học được.
"Vậy cô đi nấu một chén mì cho tôi ăn." Hứa Huyền Thụy nói ra lời này một cách tự nhiên.
Nấu mì, không thành vấn đề, nhưng mà... "Hứa tiên sinh, công việc có vấn đề gì sao?" Anh là người vô cùng lo lắng mà kêu cô tới, cuối cùng lại không lập tức đi giải quyết công việc, mà lại kêu cô đi nấu mì, để cô giải quyết công việc xong rồi kêu cơm hộp không phải là được rồi sao?
"Buổi chiều cô theo tôi đi kiểm tra phòng." Hứa Huyền Thụy đi đến phòng bếp, rót một ly nước đưa cho Chung Ngưng đang đi theo sau, "Có một đơn hàng rất gấp, tối qua vừa báo là cuối tuần này phải có, Hà Minh bận việc rồi, đành phải kêu cô làm trợ thủ cho tôi."
Ồ, thì ra là vậy, Chung Ngưng hiểu rõ gật đầu, cười nói: "Đây là việc cần làm mà."
"Không có tiền tăng ca."
Nụ cười của Chung Ngưng có chút cứng đờ, vốn dĩ cô cũng không suy xét đến vấn đề tiền tăng ca, nhưng bị nói là không có một cách rõ ràng như vậy, thật khiến người ta có chút thất vọng. Nhưng, tiền tài chỉ là việc nhỏ, năng lực được tăng lên mới là quan trọng. Làm ra cống hiến, ông chủ sẽ ghi nhớ trong lòng, đối với cô mà nói chính là có lợi.
"Ừm, tôi đã biết. Hiện tại tôi đi nấu mì cho anh trước."
Hứa Huyền Thụy gật đầu, "Nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh, nấu xong thì kêu tôi." Nói xong, anh liền vào thư phòng. Cho dù chỉ là một đơn hàng nhỏ, nhưng anh vẫn muốn nghiêm túc làm cho xong.
Làm xong công tác chuẩn bị, anh cảm thấy có chút nhàn rỗi, cảm giác đói bụng bắt đầu dâng lên. Anh nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian, đã qua hơn hai mươi phút, sao một chén mì lại nấu lâu đến vậy?
Anh đứng dậy ra khỏi thư phòng, liếc mắt một cái liền trông thấy Chung Ngưng đang mở nắp nồi trong căn phòng bếp kiểu mở, cô dùng chiếc đũa gắp mấy cây mì sợi lên xem.
"Sao còn chưa nấu xong?" Anh đi về hướng phòng bếp.
Chung Ngưng hết sức chăm chú nấu mì, bên tai chỉ nghe được những thanh âm "Lộc cộc lộc cộc" sôi trào, bỗng một giọng nói vang lên làm cô hoảng sợ. Trong lòng không khỏi oán giận, đi đứng cũng không có tiếng động gì hết.
Hứa Huyền Thụy thấy thế, khẽ cười một tiếng, nói: "Sao cô lại có bộ dáng có tật giật mình thế?"
Chung Ngưng nhịn không được trợn trắng mắt, đồng thời phát hiện ra một việc, đó chính là Hứa Huyền Thụy hoàn toàn không khách khí với cô, một khi đã như vậy, cô cảm thấy mình cũng không cần phải giả làm cừu con, nếu không sớm hay muộn cũng bị khi dễ mà thương tích đầy mình. "Đúng vậy, tôi đang hạ thuốc độc, lo lắng bị anh phát hiện đó."
Thần sắc Hứa Huyền Thụy nghiêm nghị, hơi hơi nheo đôi mắt lại, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Chung Ngưng, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của cô.
Bị anh nhìn, trong lòng Chung Ngưng bỗng thấy hoảng hốt, nội tâm cô hối hận vì đã vui đùa quá trớn, đang muốn mở miệng vãn hồi cục diện thì lại nghe Hứa Huyền Thụy nói: "Phải không? Vậy lát nữa để cô thử độc là được."
Hô... Chung Ngưng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may là anh không có mất hứng. Hẳn là không có mất hứng đúng không?
Lúc đang nói chuyện, Hứa Huyền Thụy gần như đã đi tới bên cạnh cô.
Anh tới gần làm Chung Ngưng cảm thấy có một cảm giác áp bách mãnh liệt vô hình. Chiều cao quá cách xa, thực có hại nha.
Ngày thường cô đi giày cao mấy centimet, hơn nữa cũng không đứng gần đến như vậy, cảm giác còn đỡ, hiện tại đang mang dép lê, hai người lại gần như kề sát nhau, cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé.
Hứa Huyền Thụy lấy đôi đũa từ tay cô, đảo những sợi mì trong nồi một chút, sau đó lạnh mặt nói: "Mì sợi đã bị cô nấu nát rồi." Nói xong, anh tắt bếp.
"Không có nát mà, tôi vừa mới gắp lên nhìn xong." Chung Ngưng biện bạch.
Hứa Huyền Thụy gắp một đũa mì lên, hơn phân nửa sợi mì rớt xuống, rối rít rơi vào trong nồi. Anh dùng sự thật để chứng minh lời mình nói.
Chung Ngưng vẫn là không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là sức của anh quá lớn, mì sợi vốn dĩ rất yếu ớt."
Hứa Huyền Thụy thở dài một hơi, anh lười cãi với cô. Anh múc mì ra một cái chén, sau đó lại lấy thêm một cái chén nhỏ khác, múc ra một ít.
Chung Ngưng buồn bực, thật sự muốn cô thử độc à. Nhưng cũng không sao, trước đó cô chỉ mới ăn no bảy phần, hiện tại vẫn có thể ăn thêm. Kỳ thật cô cảm thấy mì mình nấu cũng không tồi, nguyên liệu nấu ăn trong nhà Hứa Huyền Thụy rất phong phú, gia vị đều là những thứ rất cao cấp, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Chung Ngưng thả cà chua nấm sườn vào trong mì, còn có tôm đỏ tươi, bên cạnh còn chuẩn bị hành cùng rau thơm để rải lên trên bát mì vừa lấy ra, thật sự là quá mê người.
Hứa Huyền Thụy nhìn thấy cô gắp mì với nụ cười thỏa mãn, tâm tình tức khắc tốt lên một chút.
Bọn họ đi đến bàn ăn ngồi xuống, Hứa Huyền Thụy hỏi: "Vừa rồi cô chưa ăn no sao?" Có phải bị anh quấy rầy nên mới ăn không no? Ý thức được điều này, Hứa Huyền Thụy đột nhiên có chút hối hận vì hành vi của mình, hành vi này quá ngây thơ, anh phỉ nhổ bản thân mình.
"Ăn no chứ, chẳng qua cảm thấy ăn không ngon lắm, cho nên ăn không nhiều." Chung Ngưng luôn luôn thành thật.
Nghe được lời này, trong lòng Hứa Huyền Thụy liền thấy dễ chịu, tâm tình càng tốt hơn.
"Hơn nữa, tôi cảm thấy mì tôi nấu thoạt nhìn ăn rất ngon, hì hì." Cô cười tủm tỉm, lộ ra một tia ngượng ngùng, hiển nhiên là vì mình tự luyến mà ngượng ngùng.
Thời gian một phút đồng hồ ngắn ngủi này, tâm tình Hứa Huyền Thụy vẫn luôn ở trạng thái lâng lâng. Nhưng điều này không thể biểu hiện ra ngoài, anh ho nhẹ một tiếng, vẫn duy trì dáng vẻ thong dong mà nói: "Chỉ là thoạt nhìn thôi."
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Chung Ngưng đã luyện được kĩ năng tìm kiếm ý tích cực từ trong lời nói của anh. Nói cách khác, anh cũng cảm thấy món cô nấu nhìn cũng không tồi. Hắc hắc, như vậy là đủ rồi.
"Tôi đây sẽ thử độc cho anh nha." Chung Ngưng nói xong liền cầm đũa lên ăn.
Hứa Huyền Thụy nhìn cô, tựa như thật sự đang xem cô ăn xong có bị trúng độc hay không.
Chung Ngưng cắn một miếng cà chua, chua chua ngọt ngọt, thật là ăn quá ngon. Nhưng mà cảm giác có chút mặn, ừm, chỉ là một chút mà thôi.
Ăn cà chua xong, cô mới gắp mì lên ăn, đã chín, cũng không tệ lắm.
"Hứa Huyền Thụy, có thể yên tâm chưa? Tôi ăn rồi, không sao đâu."
"Ăn ngon không?" Hứa Huyền Thụy hỏi.
Chung Ngưng khẳng định gật đầu, "Ăn ngon."
Lúc này Hứa Huyền Thụy mới yên tâm mà bắt đầu ăn. Anh ăn được một ít liền nhíu mày lại.
Chung Ngưng nhìn anh, chờ anh tán thưởng. Chỉ là thấy thần sắc của anh không tốt lắm, trong lòng cô trở nên thấp thỏm, nghĩ thầm tuy rằng muối cho hơi nhiều một chút, nhưng mà điều này hoàn toàn có thể cho qua nha.
Hứa Huyền Thụy cầm chén nếm hết các loại nguyên liệu nấu ăn, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Ngưng nói: "Đây là ăn rất ngon mà cô nói sao?"
Chung Ngưng chột dạ, "Vẫn tốt mà."
Hứa Huyền Thụy điều chỉnh hô hấp một chút, chợt đưa ra đánh giá. "Mì quá nát, muối quá nhiều, cà chua cũng nhiều, nấm thì cứng, sườn không có vị."
Chung Ngưng bị đả kích, cô cảm thấy lần này đã nấu mì ngon hơn lúc trước rồi, hơn nữa, "Mì là cho vào miệng liền tan, muối lỡ tay cho hơi nhiều, còn cà chua thêm nhiều một chút thì ăn mới ngon nha, chua chua ngọt ngọt, còn đẹp mắt nữa, nấm nấu không đủ lâu, sườn vẫn ổn mà, ít nhất là nước dùng rất ngon."
"Yêu cầu của cô có phải là quá thấp hay không?"
"Là yêu cầu của anh quá cao." Chung Ngưng thuận miệng nói, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Hứa Huyền Thụy, đầu liền gục xuống, "Nếu không tôi gọi cơm hộp cho anh hoặc là ra ngoài ăn đi, không phải anh nói muốn đi kiểm tra phòng sao?"
Hứa Huyền Thụy trầm ngâm một chút rồi nói: "Được rồi." Sau đó tiếp tục ăn.
"Hứa tiên sinh, anh đừng miễn cưỡng chính mình." Chung Ngưng không đành lòng nói.
Hứa Huyền Thụy dừng một chút, không thèm để ý tới cô mà tiếp tục ăn.
Chung Ngưng cũng cúi đầu ăn tiếp, chỉ là cảm giác hiện tại không tốt như vừa rồi, cô cũng cảm thấy sợi mì mềm oặt, nước dùng có chút chua, nấm giống như chưa chín, thịt cũng không thể ăn được.
Xem ra, phải ăn cùng với người dễ dàng thỏa mãn thì mới có thể ăn ngon
Đứng ở trước cửa nhà Hứa Huyền Thụy, Chung Ngưng hít một hơi thật sâu, sau đó mới ấn chuông cửa.
Lúc này Hứa Huyền Thụy đang đứng ở phía sau cửa, chỉ cần đi hai bước liền có thể mở then chốt, nhưng anh chờ gần một phút đồng hồ mới đi tới mở cửa ra.
Chung Ngưng không có mất kiên nhẫn, cô biết anh ở nhà, có lẽ là đang bận gì đó, bận xong anh sẽ ra mở cửa cho cô.
Cửa mở ra, Hứa Huyền Thụy vẫn là bộ dáng lạnh lùng như cũ, Chung Ngưng lễ phép mỉm cười chào hỏi, "Chào Hứa tiên sinh."
Ánh mắt Hứa Huyền Thụy quét một vòng ở trên người cô, mày nhăn lại.
Chung Ngưng không rõ nguyên do, cô cúi đầu kiểm tra quần áo của mình xem có chỗ nào bị bẩn hay không.
"Cô mặc như vậy để đi xem mắt?" Hứa Huyền Thụy hỏi.
Chung Ngưng mờ mịt, gật đầu, "Đúng vậy, có gì không đúng sao?"
"Rất xấu." Hứa Huyền Thụy ném hai chữ này xuống rồi xoay người đi vào trong.
Chung Ngưng: "..."
Tuy tính tình Chung Ngưng tốt, cũng biết Hứa Huyền Thụy luôn nói những lời khó nghe, nhưng thời điểm nghe người khác nói mình rất xấu, người phụ nữ nào còn có thể giữ bình tĩnh? Cô nhìn bóng dáng Hứa Huyền Thụy, hung hăng trừng mắt, trong lòng thầm mắng anh không có mắt nhìn.
Đại khái là ánh mắt của Chung Ngưng quá mức mãnh liệt, Hứa Huyền Thụy cảm nhận được, anh đột nhiên dừng bước, xoay người lại.
Chung Ngưng phản ứng nhanh chóng, lập tức thu hồi tầm mắt của mình, khom người mở tủ giày ra, tìm đôi dép lê.
Nhìn cô mang đôi dép lê sắc xanh của nam, Hứa Huyền Thụy cảm thấy thuận mắt hơn một ít.
Đôi dép này là Trương Hiểu Quân mang đến, chị chuẩn bị ba đôi để nhà bọn họ dùng khi muốn tới nhà anh làm khách. Nhưng bọn họ không ở trong nước, chỉ có Trương Hiểu Quân thỉnh thoảng về nước thì tới nhà anh ăn ké.
"Tôi còn chưa ăn cơm."
Chung Ngưng: "..." Cho nên ý anh là gì? "Tôi kêu cơm cho anh nhé?" Là trợ lý, đây là chuyện cô thường xuyên làm, chỉ là chưa từng làm vào cuối tuần.
Sắc mặt Hứa Huyền Thụy không vui nhìn cô, "Cô không biết nấu cơm sao?"
Mặt Chung Ngưng lộ vẻ khó xử, lắc đầu, "Không biết lắm."
"Không biết lắm cụ thể nghĩa là sao?"
"Chính là biết một chút, nhưng mà ăn không ngon lắm."
"Vậy bình thường ở nhà cô ăn cái gì?"
"Nấu mì nấu cháo hầm canh, lâu lâu cũng đổi thực đơn làm một ít món ăn, nhưng cơ bản đều thất bại." Ở nhà có ba thích xuống bếp, ở trường học có bốn cái nhà ăn, cô nào có cơ hội để mà học nấu ăn, nấu mì gì đó, vẫn là năm nay mới học được.
"Vậy cô đi nấu một chén mì cho tôi ăn." Hứa Huyền Thụy nói ra lời này một cách tự nhiên.
Nấu mì, không thành vấn đề, nhưng mà... "Hứa tiên sinh, công việc có vấn đề gì sao?" Anh là người vô cùng lo lắng mà kêu cô tới, cuối cùng lại không lập tức đi giải quyết công việc, mà lại kêu cô đi nấu mì, để cô giải quyết công việc xong rồi kêu cơm hộp không phải là được rồi sao?
"Buổi chiều cô theo tôi đi kiểm tra phòng." Hứa Huyền Thụy đi đến phòng bếp, rót một ly nước đưa cho Chung Ngưng đang đi theo sau, "Có một đơn hàng rất gấp, tối qua vừa báo là cuối tuần này phải có, Hà Minh bận việc rồi, đành phải kêu cô làm trợ thủ cho tôi."
Ồ, thì ra là vậy, Chung Ngưng hiểu rõ gật đầu, cười nói: "Đây là việc cần làm mà."
"Không có tiền tăng ca."
Nụ cười của Chung Ngưng có chút cứng đờ, vốn dĩ cô cũng không suy xét đến vấn đề tiền tăng ca, nhưng bị nói là không có một cách rõ ràng như vậy, thật khiến người ta có chút thất vọng. Nhưng, tiền tài chỉ là việc nhỏ, năng lực được tăng lên mới là quan trọng. Làm ra cống hiến, ông chủ sẽ ghi nhớ trong lòng, đối với cô mà nói chính là có lợi.
"Ừm, tôi đã biết. Hiện tại tôi đi nấu mì cho anh trước."
Hứa Huyền Thụy gật đầu, "Nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong tủ lạnh, nấu xong thì kêu tôi." Nói xong, anh liền vào thư phòng. Cho dù chỉ là một đơn hàng nhỏ, nhưng anh vẫn muốn nghiêm túc làm cho xong.
Làm xong công tác chuẩn bị, anh cảm thấy có chút nhàn rỗi, cảm giác đói bụng bắt đầu dâng lên. Anh nâng cổ tay nhìn thoáng qua thời gian, đã qua hơn hai mươi phút, sao một chén mì lại nấu lâu đến vậy?
Anh đứng dậy ra khỏi thư phòng, liếc mắt một cái liền trông thấy Chung Ngưng đang mở nắp nồi trong căn phòng bếp kiểu mở, cô dùng chiếc đũa gắp mấy cây mì sợi lên xem.
"Sao còn chưa nấu xong?" Anh đi về hướng phòng bếp.
Chung Ngưng hết sức chăm chú nấu mì, bên tai chỉ nghe được những thanh âm "Lộc cộc lộc cộc" sôi trào, bỗng một giọng nói vang lên làm cô hoảng sợ. Trong lòng không khỏi oán giận, đi đứng cũng không có tiếng động gì hết.
Hứa Huyền Thụy thấy thế, khẽ cười một tiếng, nói: "Sao cô lại có bộ dáng có tật giật mình thế?"
Chung Ngưng nhịn không được trợn trắng mắt, đồng thời phát hiện ra một việc, đó chính là Hứa Huyền Thụy hoàn toàn không khách khí với cô, một khi đã như vậy, cô cảm thấy mình cũng không cần phải giả làm cừu con, nếu không sớm hay muộn cũng bị khi dễ mà thương tích đầy mình. "Đúng vậy, tôi đang hạ thuốc độc, lo lắng bị anh phát hiện đó."
Thần sắc Hứa Huyền Thụy nghiêm nghị, hơi hơi nheo đôi mắt lại, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm Chung Ngưng, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của cô.
Bị anh nhìn, trong lòng Chung Ngưng bỗng thấy hoảng hốt, nội tâm cô hối hận vì đã vui đùa quá trớn, đang muốn mở miệng vãn hồi cục diện thì lại nghe Hứa Huyền Thụy nói: "Phải không? Vậy lát nữa để cô thử độc là được."
Hô... Chung Ngưng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may là anh không có mất hứng. Hẳn là không có mất hứng đúng không?
Lúc đang nói chuyện, Hứa Huyền Thụy gần như đã đi tới bên cạnh cô.
Anh tới gần làm Chung Ngưng cảm thấy có một cảm giác áp bách mãnh liệt vô hình. Chiều cao quá cách xa, thực có hại nha.
Ngày thường cô đi giày cao mấy centimet, hơn nữa cũng không đứng gần đến như vậy, cảm giác còn đỡ, hiện tại đang mang dép lê, hai người lại gần như kề sát nhau, cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé.
Hứa Huyền Thụy lấy đôi đũa từ tay cô, đảo những sợi mì trong nồi một chút, sau đó lạnh mặt nói: "Mì sợi đã bị cô nấu nát rồi." Nói xong, anh tắt bếp.
"Không có nát mà, tôi vừa mới gắp lên nhìn xong." Chung Ngưng biện bạch.
Hứa Huyền Thụy gắp một đũa mì lên, hơn phân nửa sợi mì rớt xuống, rối rít rơi vào trong nồi. Anh dùng sự thật để chứng minh lời mình nói.
Chung Ngưng vẫn là không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là sức của anh quá lớn, mì sợi vốn dĩ rất yếu ớt."
Hứa Huyền Thụy thở dài một hơi, anh lười cãi với cô. Anh múc mì ra một cái chén, sau đó lại lấy thêm một cái chén nhỏ khác, múc ra một ít.
Chung Ngưng buồn bực, thật sự muốn cô thử độc à. Nhưng cũng không sao, trước đó cô chỉ mới ăn no bảy phần, hiện tại vẫn có thể ăn thêm. Kỳ thật cô cảm thấy mì mình nấu cũng không tồi, nguyên liệu nấu ăn trong nhà Hứa Huyền Thụy rất phong phú, gia vị đều là những thứ rất cao cấp, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.
Chung Ngưng thả cà chua nấm sườn vào trong mì, còn có tôm đỏ tươi, bên cạnh còn chuẩn bị hành cùng rau thơm để rải lên trên bát mì vừa lấy ra, thật sự là quá mê người.
Hứa Huyền Thụy nhìn thấy cô gắp mì với nụ cười thỏa mãn, tâm tình tức khắc tốt lên một chút.
Bọn họ đi đến bàn ăn ngồi xuống, Hứa Huyền Thụy hỏi: "Vừa rồi cô chưa ăn no sao?" Có phải bị anh quấy rầy nên mới ăn không no? Ý thức được điều này, Hứa Huyền Thụy đột nhiên có chút hối hận vì hành vi của mình, hành vi này quá ngây thơ, anh phỉ nhổ bản thân mình.
"Ăn no chứ, chẳng qua cảm thấy ăn không ngon lắm, cho nên ăn không nhiều." Chung Ngưng luôn luôn thành thật.
Nghe được lời này, trong lòng Hứa Huyền Thụy liền thấy dễ chịu, tâm tình càng tốt hơn.
"Hơn nữa, tôi cảm thấy mì tôi nấu thoạt nhìn ăn rất ngon, hì hì." Cô cười tủm tỉm, lộ ra một tia ngượng ngùng, hiển nhiên là vì mình tự luyến mà ngượng ngùng.
Thời gian một phút đồng hồ ngắn ngủi này, tâm tình Hứa Huyền Thụy vẫn luôn ở trạng thái lâng lâng. Nhưng điều này không thể biểu hiện ra ngoài, anh ho nhẹ một tiếng, vẫn duy trì dáng vẻ thong dong mà nói: "Chỉ là thoạt nhìn thôi."
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng Chung Ngưng đã luyện được kĩ năng tìm kiếm ý tích cực từ trong lời nói của anh. Nói cách khác, anh cũng cảm thấy món cô nấu nhìn cũng không tồi. Hắc hắc, như vậy là đủ rồi.
"Tôi đây sẽ thử độc cho anh nha." Chung Ngưng nói xong liền cầm đũa lên ăn.
Hứa Huyền Thụy nhìn cô, tựa như thật sự đang xem cô ăn xong có bị trúng độc hay không.
Chung Ngưng cắn một miếng cà chua, chua chua ngọt ngọt, thật là ăn quá ngon. Nhưng mà cảm giác có chút mặn, ừm, chỉ là một chút mà thôi.
Ăn cà chua xong, cô mới gắp mì lên ăn, đã chín, cũng không tệ lắm.
"Hứa Huyền Thụy, có thể yên tâm chưa? Tôi ăn rồi, không sao đâu."
"Ăn ngon không?" Hứa Huyền Thụy hỏi.
Chung Ngưng khẳng định gật đầu, "Ăn ngon."
Lúc này Hứa Huyền Thụy mới yên tâm mà bắt đầu ăn. Anh ăn được một ít liền nhíu mày lại.
Chung Ngưng nhìn anh, chờ anh tán thưởng. Chỉ là thấy thần sắc của anh không tốt lắm, trong lòng cô trở nên thấp thỏm, nghĩ thầm tuy rằng muối cho hơi nhiều một chút, nhưng mà điều này hoàn toàn có thể cho qua nha.
Hứa Huyền Thụy cầm chén nếm hết các loại nguyên liệu nấu ăn, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Ngưng nói: "Đây là ăn rất ngon mà cô nói sao?"
Chung Ngưng chột dạ, "Vẫn tốt mà."
Hứa Huyền Thụy điều chỉnh hô hấp một chút, chợt đưa ra đánh giá. "Mì quá nát, muối quá nhiều, cà chua cũng nhiều, nấm thì cứng, sườn không có vị."
Chung Ngưng bị đả kích, cô cảm thấy lần này đã nấu mì ngon hơn lúc trước rồi, hơn nữa, "Mì là cho vào miệng liền tan, muối lỡ tay cho hơi nhiều, còn cà chua thêm nhiều một chút thì ăn mới ngon nha, chua chua ngọt ngọt, còn đẹp mắt nữa, nấm nấu không đủ lâu, sườn vẫn ổn mà, ít nhất là nước dùng rất ngon."
"Yêu cầu của cô có phải là quá thấp hay không?"
"Là yêu cầu của anh quá cao." Chung Ngưng thuận miệng nói, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Hứa Huyền Thụy, đầu liền gục xuống, "Nếu không tôi gọi cơm hộp cho anh hoặc là ra ngoài ăn đi, không phải anh nói muốn đi kiểm tra phòng sao?"
Hứa Huyền Thụy trầm ngâm một chút rồi nói: "Được rồi." Sau đó tiếp tục ăn.
"Hứa tiên sinh, anh đừng miễn cưỡng chính mình." Chung Ngưng không đành lòng nói.
Hứa Huyền Thụy dừng một chút, không thèm để ý tới cô mà tiếp tục ăn.
Chung Ngưng cũng cúi đầu ăn tiếp, chỉ là cảm giác hiện tại không tốt như vừa rồi, cô cũng cảm thấy sợi mì mềm oặt, nước dùng có chút chua, nấm giống như chưa chín, thịt cũng không thể ăn được.
Xem ra, phải ăn cùng với người dễ dàng thỏa mãn thì mới có thể ăn ngon
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook