Yêu Thích Không Buông Tay
-
Chương 27: Cô làm sao vậy?
Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Không biết là bởi vì khẩn trương hay là vì lúc nãy ăn đồ không nên ăn mà bụng nhỏ của Chung Ngưng đột nhiên một trận co rút. Cô bị đau đến hô hấp cứng lại, trên mặt cũng không khỏi lộ ra biểu tình thống khổ.
"Cô đây là cái biểu tình gì?" Từ lúc Hứa Huyền Thụy nói ra câu kia liền có chút chờ mong phản ứng của cô. Mà lúc Chung Ngưng nói xong câu kia chính là một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, không nghĩ tới mới nói xong liền thay đổi thần sắc.
Chung Ngưng cau mày, đôi tay che bụng lại, nói không ra lời.
Hứa Huyền Thụy phát hiện có chỗ không thích hợp, nhanh chóng dừng xe lại ở ven đường.
"Cô làm sao vậy?" Anh quan tâm hỏi.
Chung Ngưng ngẩng đầu nhìn Hứa Huyền Thụy nói: "Không sao, chỉ là bụng có chút đau." Cô nỗ lực nở một nụ cười trấn an, nhưng đáng tiếc lại thất bại, quả thực nhìn rất xấu.
"Đi bệnh viện." Hứa Huyền Thụy dẫm chân ga.
Chung Ngưng vội vàng ngăn cản: "Không cần đi bệnh viện!"
"Tình huống này của cô rất có khả năng là ngộ độc thức ăn, cần phải đi bệnh viện."
Ngộ độc thức ăn... Chung Ngưng biết không phải, "Tôi không có ngộ độc thức ăn, tôi có thể xác định."
Lời cô nói thật sự không có sức thuyết phục, Hứa Huyền Thụy thập phần kiên quyết. "Tôi biết cô sợ chích, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ cô hẳn là rõ ràng."
Chung Ngưng biết những gì vị hộ sĩ đã chích cho cô nói hôm thứ sáu anh đều nghe thấy được, nhưng mà vấn đề hiện tại không phải là sợ chích.
"Tôi thật sự không phải ngộ độc thức ăn, là... nguyên nhân khác."
Hứa Huyền Thụy giảm bớt tốc độ, hồ nghi hỏi: "Nguyên nhân gì?"
Chung Ngưng khóc không ra nước mắt, cô có thể không nói không? Anh là lãnh đạo của cô, là vị lãnh đạo không hợp ở chung chán ghét phiền toái, cô không muốn lại gây thêm phiền phức, còn có không muốn để anh biết được quá nhiều chuyện của mình.
Về vấn đề sinh lý của phụ nữ, sao cô có thể nói với một người đàn ông được đây??
Nhưng mà không nói không được.
Cô đã nhìn thấy bảng hiệu lóng lánh khổng lồ của bệnh viện ở phía trước rồi.
"Tôi... đau bụng kinh..." Ba chữ này, cô nói đến dị thường gian nan. Sau khi nói xong thì liền cúi đầu, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Muốn tiếp tục đến bệnh viện thì đến, muốn đem cô ném ở ven đường thì ném đi.
"Đau bụng kinh" ba chữ này dạo qua một vòng ở trong đầu Hứa Huyền Thụy, cái này anh hoàn toàn không nghĩ tới, hiện tại anh cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Anh không có kinh nghiệm, cũng không hiểu biết về phương diện này.
Xe đã chạy đến trước bệnh viện, Hứa Huyền Thụy hỏi: "Thật sự không cần đi bệnh viện?"
"Đau bụng kinh không phải bệnh." Chỉ là đau muốn chết thôi, Chung Ngưng lại thấy đau.
Hứa Huyền Thụy không biết đau bụng kinh rốt cuộc có phải bệnh hay không, nhưng nếu cô không muốn đi thì anh tất nhiên không miễn cưỡng.
Chung Ngưng hiện tại đang rất đau, nhưng mà cô chịu đựng không biểu hiện ra ngoài, bằng không nếu như anh kéo cô vào bệnh viện thì làm sao bây giờ? Trước kia cô rất ít bị đau, mặc dù bên cạnh cũng không ít người bị đau bụng kinh nhưng mà cô chưa từng thấy ai vì vậy mà đi bệnh viện, đi bệnh viện cũng chỉ là để bác sĩ xem qua rồi sau đó chậm rãi điều trị.
Nét đỏ ửng trên mặt cô đã dần dần biến mất, môi có chút trắng bệch.
Xe lại chạy đi trong chốc lát, Hứa Huyền Thụy thỉnh thoảng quan sát phản ứng của cô, trong lòng rối rắm một phen, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Còn đau không?"
Chung Ngưng vô lực mà lắc đầu, sau đó ý thức được anh lái xe không nhìn thấy mới mở miệng trả lời: "Vẫn ổn."
Nghe ngữ khí liền biết là không ổn, Hứa Huyền Thụy trước nay chưa từng gặp qua loại chuyện này, một người luôn luôn xử sự quả quyết như anh hiện tại lại có chút không biết làm sao. Anh chưa từng có cảm giác như vậy, bây giờ có rồi cũng không thích loại cảm giác này.
"Có phương thức gì có thể giảm đau?"
Chung Ngưng hiện tại đau đến khó chịu, cô đã duy trì không nổi vẻ bình tĩnh trên mặt, cả người thoạt nhìn uể oải. Cô chưa từng đau như vậy, đau đến nỗi cô muốn khóc.
"Anh có thể giúp tôi mua một chút thuốc giảm đau không?" Cô hiện tại chỉ muốn giải thoát.
Hứa Huyền Thụy trầm mặc một lát, "Còn có phương thức khác không?"
"Phương thức này là hữu hiệu nhất." Thanh âm cô rất yếu ớt.
Hứa Huyền Thụy mím môi, chuyển động tay lái chạy đến ven đường rồi dừng lại.
Chung Ngưng vô lực dựa vào cửa sổ xe, cô cho rằng Hứa Huyền Thụy sẽ đi mua thuốc cho cô, cô chỉ cần chờ một chút liền có thể cáo biệt loại thống khổ này, nhưng mà không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy lại không xuống xe mà lấy di động ra đùa nghịch.
Anh đây là muốn làm gì?
Được rồi, vẫn là tay làm hàm nhai đi, Chung Ngưng đứng dậy muốn mở cửa xe.
"Cô làm gì vậy?" Hứa Huyền Thụy tạm dừng việc nghịch di động, vẻ mặt không vui.
"Tôi đi mua thuốc."
"Không được đi."
Chung Ngưng dừng lại, đồng thời trong lòng có oán niệm, không mua giúp thì thôi, giờ còn muốn ngăn cô.
Đây là cái đạo lý gì?
"Tôi phải đi."
Nói xong liền mở cửa ra, chỉ là sau đó nghe "xoạch" một tiếng, cửa xe khóa lại không tài nào mở ra được.
Cô tức giận quay đầu lại trừng Hứa Huyền Thụy, quả thực là khinh người quá đáng! Thấy chết mà không cứu! Giết một mạng người!
Được rồi, cô chỉ dám mắng ở trong lòng, vì còn muốn giữ được công việc nên cô vẫn bảo trì lý trí.
"Ở đây không có tiệm thuốc." Lúc Hứa Huyền Thụy nói lời này có chút bất đắc dĩ, ánh mắt hận không thể ăn anh kia của Chung Ngưng thật sự làm anh không biết nên khóc hay cười. Nhưng mà anh cư nhiên không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút... thú vị.
Hứa Huyền Thụy tự nghĩ mình vì cái gì mà lại có loại phản ứng kỳ quái này, anh đột nhiên nghĩ đến một từ mà Tề An Trạch đã từng nói - máu M.
Anh lựa chọn không cần nhớ lại.
"Tôi đang lên mạng tra phương pháp giải quyết." Hứa Huyền Thụy giải thích nguyên nhân không đi mua thuốc cho cô, sau đó nhíu mày hỏi: "Trước kia cô đều uống thuốc giảm đau để giải quyết sao?" Hiển nhiên, anh không ủng hộ cách làm này.
"Trước kia tôi không bị đau." Cô không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy lại đang tra cái này, vì vừa rồi mình trách oan hành vi của anh mà cảm thấy áy náy đồng thời còn có một chút cảm động cùng với quẫn bách.
Hứa Huyền Thụy không nói gì, tiếp tục xem kết quả tra được, trên mạng nói có thể đến bệnh viện để bác sĩ dùng thuốc giảm đau, tất nhiên Hứa Huyền Thụy lựa chọn làm lơ phương pháp này.
Còn có phương pháp mát xa...
"Cô đặt hai tay trên bụng mát xa một chút thử xem."
Chung Ngưng làm theo.
Hứa Huyền Thụy tiếp tục xem phương pháp khác, một lát sau hỏi thăm hiệu quả.
Kỳ thật hiệu quả cũng không tốt lắm, nhưng Chung Ngưng không thể làm người ta quá lo lắng. "Khá hơn nhiều rồi, tổng giám anh đưa tôi về nhà đi, tôi về nấu một chút nước đường đỏ, ngủ một lát sẽ tốt lên."
Hứa Huyền Thụy nhìn một chuỗi dài, phần lớn đều là nói bệnh lý cùng với phương thức điều dưỡng, hình như không có phương pháp nàp đặc biệt nhanh chóng, hữu hiệu lại không có tác dụng phụ, uống nước đường đỏ thật ra cũng tính là một phương pháp không tồi.
"Thời gian hành kinh không thể ăn đồ lạnh." Hứa Huyền Thụy nhìn thấy cái này, sau đó nghiêm túc nhìn Chung Ngưng, nói: "Đêm nay cô uống nước đá."
Tuy rằng cô tự quyết định uống hết nhưng mà, "Là anh đưa cho tôi uống."
"Tôi không có bắt cô uống, cô còn không rõ tình huống của mình sao? Cô không biết suy xét hậu quả một chút sao?" Chuyện đã làm sai thì phải giáo huấn, đó là thói quen của Hứa Huyền Thụy. "Còn phải kiêng rượu, kiêng món ăn cay..." Hứa Huyền Thụy cảm thấy mình không bình tĩnh nổi.
Chung Ngưng vốn đã đủ khó chịu, hiện tại còn bị giáo huấn, tuy rằng thật sự là cô làm sai. Cô có chút đuối lý, nhưng tâm lý vẫn là nhịn không được ủy khuất.
Thân thể không thoải mái, tâm lý cũng sẽ trở nên yếu ớt, đối đãi với người bệnh đã không ấm áp quan tâm thì thôi, còn mắng chửi...
Thật là càng nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt liền trở nên nóng nóng.
Cô hít mũi một cái.
Hứa Huyền Thụy: "..."
Anh khó có thể tin được, cô đây là đang khóc ư? Anh cũng không nặng lời lắm mà? Ngày thường tâm lý của cô cũng không có yếu đuối như vậy. Nhưng mà rất nhanh anh liền hiểu được, trong lòng nghĩ đối phương phỏng chừng là thật sự rất đau, thời điểm hiện tại không nên bị la mắng.
Được, không la thì không la.
"Tôi đưa cô về nhà."
Thời điểm chạy đến trước tiểu khu của Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy ngừng lại trước một cửa tiệm thuốc.
Chung Ngưng nhìn tiểu khu cách đó không xa, cho rằng Hứa Huyền Thụy chỉ đưa cô đến đây, cô liền duỗi tay định gỡ đai an toàn.
"Cô ở trong xe chờ tôi một lát." Hứa Huyền Thụy cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xuống xe.
Chung Ngưng có chút mờ mịt mà nhìn anh vòng qua xe đi về hướng tiệm thuốc ven đường, chỉ trong chốc lát liền cầm một hộp thuốc đi ra.
Anh ngồi vào xe rồi đưa hộp thuốc cho Chung Ngưng. "Nếu thật sự không chịu nổi thì uống đi, nhưng mà tốt nhất vẫn là không nên uống, tác dụng phụ rất lớn."
Chung Ngưng nhìn một hàng chữ trên hộp thuốc, không xác định được liền hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Nhìn tên thì cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng đối với người không thường dùng thuốc như cô thì bao nhiêu quen thuộc cũng sẽ không đủ để nhận mặt, đặc biệt lại là một hàng dài như vậy, nhưng nhìn từ mặt chữ hẳn là thuốc giảm đau đi.
Nhưng mà không phải Hứa Huyền Thụy không cho cô uống thuốc giảm đau sao?
Hứa Huyền Thụy hơi có vẻ buồn bực, nói: "Thuốc giảm đau."
Đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện, cô không biết cũng là chuyện tốt, chứng minh cô rất ít uống.
"Ồ." Chung Ngưng hiểu rõ, "Cảm ơn, hiện tại tôi chịu không được..."
"Hiện tại không thể uống."
"Vì sao?" Đây là bị cái gì vậy, lúc nói cho lúc lại không cho, hiện tại đã đặt trên tay cư nhiên còn không cho uống, không thể như vậy!!!
"Vừa rồi cô uống rượu, sau khi uống rượu không thể uống thuốc giảm đau."
"Ai nói?" Chung Ngưng khó chịu, "Anh cũng không phải bác sĩ." Câu sau cô nói rất nhỏ, bởi vì trong tiềm thức, cô biết Hứa Huyền Thụy sẽ không nói bậy, anh đã nói ra nghĩa là có căn cứ.
Hứa Huyền Thụy thở dài một hơi, "Đây là thường thức."
Anh cảm thấy mình đã dùng hết kiên nhẫn, đồng thời phát hiện cư nhiên mình lại có thể kiên trì nói nhiều với cô như vậy, thậm chí còn lên mạng tra "Phương pháp giảm đau bụng kinh".
Còn có thời điểm vừa rồi đi mua thuốc bác sĩ hỏi anh nguyên nhân muốn giảm đau, sau khi anh nói xong vị nữ bác sĩ liền tán dương anh quan tâm bạn gái, còn nói cho anh biết có thể nấu chút nước gừng đường đỏ cho bạn gái uống.
Bạn gái anh ở đâu ra?
Anh chẳng qua là một vị lãnh đạo xui xẻo, đáng lý không nên thiện tâm quá độ mà đưa Chung Ngưng về nhà.
Nhưng mà lúc nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cô, anh lại cảm thấy may mắn vì mình đã đưa cô về.
Nếu Chung Ngưng tự mình về nhà, nửa đường có mệnh hệ gì thì công ty phải chịu trách nhiệm.
Chính là nguyên nhân này, không sai.
Hứa Huyền Thụy chạy xe đến dưới lầu, Chung Ngưng chân thành biểu đạt sự cảm tạ của mình sau đó mở cửa xuống xe. Đóng cửa xe, cô cười phất tay chào tạm biệt với Hứa Huyền Thụy ở trong xe.
Hứa Huyền Thụy nhìn khuôn mặt tươi cười không có sáng rỡ như ngày thường, thở dài một cái mở cửa xuống xe.
Chung Ngưng kinh ngạc nhìn anh.
"Tôi đưa cô lên." Không đợi Chung Ngưng mở miệng, anh bổ sung: "Tôi là muốn để bản thân mình an tâm."
Beta: Seen Me.
Không biết là bởi vì khẩn trương hay là vì lúc nãy ăn đồ không nên ăn mà bụng nhỏ của Chung Ngưng đột nhiên một trận co rút. Cô bị đau đến hô hấp cứng lại, trên mặt cũng không khỏi lộ ra biểu tình thống khổ.
"Cô đây là cái biểu tình gì?" Từ lúc Hứa Huyền Thụy nói ra câu kia liền có chút chờ mong phản ứng của cô. Mà lúc Chung Ngưng nói xong câu kia chính là một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, không nghĩ tới mới nói xong liền thay đổi thần sắc.
Chung Ngưng cau mày, đôi tay che bụng lại, nói không ra lời.
Hứa Huyền Thụy phát hiện có chỗ không thích hợp, nhanh chóng dừng xe lại ở ven đường.
"Cô làm sao vậy?" Anh quan tâm hỏi.
Chung Ngưng ngẩng đầu nhìn Hứa Huyền Thụy nói: "Không sao, chỉ là bụng có chút đau." Cô nỗ lực nở một nụ cười trấn an, nhưng đáng tiếc lại thất bại, quả thực nhìn rất xấu.
"Đi bệnh viện." Hứa Huyền Thụy dẫm chân ga.
Chung Ngưng vội vàng ngăn cản: "Không cần đi bệnh viện!"
"Tình huống này của cô rất có khả năng là ngộ độc thức ăn, cần phải đi bệnh viện."
Ngộ độc thức ăn... Chung Ngưng biết không phải, "Tôi không có ngộ độc thức ăn, tôi có thể xác định."
Lời cô nói thật sự không có sức thuyết phục, Hứa Huyền Thụy thập phần kiên quyết. "Tôi biết cô sợ chích, nhưng cái nào nặng cái nào nhẹ cô hẳn là rõ ràng."
Chung Ngưng biết những gì vị hộ sĩ đã chích cho cô nói hôm thứ sáu anh đều nghe thấy được, nhưng mà vấn đề hiện tại không phải là sợ chích.
"Tôi thật sự không phải ngộ độc thức ăn, là... nguyên nhân khác."
Hứa Huyền Thụy giảm bớt tốc độ, hồ nghi hỏi: "Nguyên nhân gì?"
Chung Ngưng khóc không ra nước mắt, cô có thể không nói không? Anh là lãnh đạo của cô, là vị lãnh đạo không hợp ở chung chán ghét phiền toái, cô không muốn lại gây thêm phiền phức, còn có không muốn để anh biết được quá nhiều chuyện của mình.
Về vấn đề sinh lý của phụ nữ, sao cô có thể nói với một người đàn ông được đây??
Nhưng mà không nói không được.
Cô đã nhìn thấy bảng hiệu lóng lánh khổng lồ của bệnh viện ở phía trước rồi.
"Tôi... đau bụng kinh..." Ba chữ này, cô nói đến dị thường gian nan. Sau khi nói xong thì liền cúi đầu, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Muốn tiếp tục đến bệnh viện thì đến, muốn đem cô ném ở ven đường thì ném đi.
"Đau bụng kinh" ba chữ này dạo qua một vòng ở trong đầu Hứa Huyền Thụy, cái này anh hoàn toàn không nghĩ tới, hiện tại anh cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Anh không có kinh nghiệm, cũng không hiểu biết về phương diện này.
Xe đã chạy đến trước bệnh viện, Hứa Huyền Thụy hỏi: "Thật sự không cần đi bệnh viện?"
"Đau bụng kinh không phải bệnh." Chỉ là đau muốn chết thôi, Chung Ngưng lại thấy đau.
Hứa Huyền Thụy không biết đau bụng kinh rốt cuộc có phải bệnh hay không, nhưng nếu cô không muốn đi thì anh tất nhiên không miễn cưỡng.
Chung Ngưng hiện tại đang rất đau, nhưng mà cô chịu đựng không biểu hiện ra ngoài, bằng không nếu như anh kéo cô vào bệnh viện thì làm sao bây giờ? Trước kia cô rất ít bị đau, mặc dù bên cạnh cũng không ít người bị đau bụng kinh nhưng mà cô chưa từng thấy ai vì vậy mà đi bệnh viện, đi bệnh viện cũng chỉ là để bác sĩ xem qua rồi sau đó chậm rãi điều trị.
Nét đỏ ửng trên mặt cô đã dần dần biến mất, môi có chút trắng bệch.
Xe lại chạy đi trong chốc lát, Hứa Huyền Thụy thỉnh thoảng quan sát phản ứng của cô, trong lòng rối rắm một phen, ho nhẹ một tiếng hỏi: "Còn đau không?"
Chung Ngưng vô lực mà lắc đầu, sau đó ý thức được anh lái xe không nhìn thấy mới mở miệng trả lời: "Vẫn ổn."
Nghe ngữ khí liền biết là không ổn, Hứa Huyền Thụy trước nay chưa từng gặp qua loại chuyện này, một người luôn luôn xử sự quả quyết như anh hiện tại lại có chút không biết làm sao. Anh chưa từng có cảm giác như vậy, bây giờ có rồi cũng không thích loại cảm giác này.
"Có phương thức gì có thể giảm đau?"
Chung Ngưng hiện tại đau đến khó chịu, cô đã duy trì không nổi vẻ bình tĩnh trên mặt, cả người thoạt nhìn uể oải. Cô chưa từng đau như vậy, đau đến nỗi cô muốn khóc.
"Anh có thể giúp tôi mua một chút thuốc giảm đau không?" Cô hiện tại chỉ muốn giải thoát.
Hứa Huyền Thụy trầm mặc một lát, "Còn có phương thức khác không?"
"Phương thức này là hữu hiệu nhất." Thanh âm cô rất yếu ớt.
Hứa Huyền Thụy mím môi, chuyển động tay lái chạy đến ven đường rồi dừng lại.
Chung Ngưng vô lực dựa vào cửa sổ xe, cô cho rằng Hứa Huyền Thụy sẽ đi mua thuốc cho cô, cô chỉ cần chờ một chút liền có thể cáo biệt loại thống khổ này, nhưng mà không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy lại không xuống xe mà lấy di động ra đùa nghịch.
Anh đây là muốn làm gì?
Được rồi, vẫn là tay làm hàm nhai đi, Chung Ngưng đứng dậy muốn mở cửa xe.
"Cô làm gì vậy?" Hứa Huyền Thụy tạm dừng việc nghịch di động, vẻ mặt không vui.
"Tôi đi mua thuốc."
"Không được đi."
Chung Ngưng dừng lại, đồng thời trong lòng có oán niệm, không mua giúp thì thôi, giờ còn muốn ngăn cô.
Đây là cái đạo lý gì?
"Tôi phải đi."
Nói xong liền mở cửa ra, chỉ là sau đó nghe "xoạch" một tiếng, cửa xe khóa lại không tài nào mở ra được.
Cô tức giận quay đầu lại trừng Hứa Huyền Thụy, quả thực là khinh người quá đáng! Thấy chết mà không cứu! Giết một mạng người!
Được rồi, cô chỉ dám mắng ở trong lòng, vì còn muốn giữ được công việc nên cô vẫn bảo trì lý trí.
"Ở đây không có tiệm thuốc." Lúc Hứa Huyền Thụy nói lời này có chút bất đắc dĩ, ánh mắt hận không thể ăn anh kia của Chung Ngưng thật sự làm anh không biết nên khóc hay cười. Nhưng mà anh cư nhiên không tức giận, ngược lại cảm thấy có chút... thú vị.
Hứa Huyền Thụy tự nghĩ mình vì cái gì mà lại có loại phản ứng kỳ quái này, anh đột nhiên nghĩ đến một từ mà Tề An Trạch đã từng nói - máu M.
Anh lựa chọn không cần nhớ lại.
"Tôi đang lên mạng tra phương pháp giải quyết." Hứa Huyền Thụy giải thích nguyên nhân không đi mua thuốc cho cô, sau đó nhíu mày hỏi: "Trước kia cô đều uống thuốc giảm đau để giải quyết sao?" Hiển nhiên, anh không ủng hộ cách làm này.
"Trước kia tôi không bị đau." Cô không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy lại đang tra cái này, vì vừa rồi mình trách oan hành vi của anh mà cảm thấy áy náy đồng thời còn có một chút cảm động cùng với quẫn bách.
Hứa Huyền Thụy không nói gì, tiếp tục xem kết quả tra được, trên mạng nói có thể đến bệnh viện để bác sĩ dùng thuốc giảm đau, tất nhiên Hứa Huyền Thụy lựa chọn làm lơ phương pháp này.
Còn có phương pháp mát xa...
"Cô đặt hai tay trên bụng mát xa một chút thử xem."
Chung Ngưng làm theo.
Hứa Huyền Thụy tiếp tục xem phương pháp khác, một lát sau hỏi thăm hiệu quả.
Kỳ thật hiệu quả cũng không tốt lắm, nhưng Chung Ngưng không thể làm người ta quá lo lắng. "Khá hơn nhiều rồi, tổng giám anh đưa tôi về nhà đi, tôi về nấu một chút nước đường đỏ, ngủ một lát sẽ tốt lên."
Hứa Huyền Thụy nhìn một chuỗi dài, phần lớn đều là nói bệnh lý cùng với phương thức điều dưỡng, hình như không có phương pháp nàp đặc biệt nhanh chóng, hữu hiệu lại không có tác dụng phụ, uống nước đường đỏ thật ra cũng tính là một phương pháp không tồi.
"Thời gian hành kinh không thể ăn đồ lạnh." Hứa Huyền Thụy nhìn thấy cái này, sau đó nghiêm túc nhìn Chung Ngưng, nói: "Đêm nay cô uống nước đá."
Tuy rằng cô tự quyết định uống hết nhưng mà, "Là anh đưa cho tôi uống."
"Tôi không có bắt cô uống, cô còn không rõ tình huống của mình sao? Cô không biết suy xét hậu quả một chút sao?" Chuyện đã làm sai thì phải giáo huấn, đó là thói quen của Hứa Huyền Thụy. "Còn phải kiêng rượu, kiêng món ăn cay..." Hứa Huyền Thụy cảm thấy mình không bình tĩnh nổi.
Chung Ngưng vốn đã đủ khó chịu, hiện tại còn bị giáo huấn, tuy rằng thật sự là cô làm sai. Cô có chút đuối lý, nhưng tâm lý vẫn là nhịn không được ủy khuất.
Thân thể không thoải mái, tâm lý cũng sẽ trở nên yếu ớt, đối đãi với người bệnh đã không ấm áp quan tâm thì thôi, còn mắng chửi...
Thật là càng nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt liền trở nên nóng nóng.
Cô hít mũi một cái.
Hứa Huyền Thụy: "..."
Anh khó có thể tin được, cô đây là đang khóc ư? Anh cũng không nặng lời lắm mà? Ngày thường tâm lý của cô cũng không có yếu đuối như vậy. Nhưng mà rất nhanh anh liền hiểu được, trong lòng nghĩ đối phương phỏng chừng là thật sự rất đau, thời điểm hiện tại không nên bị la mắng.
Được, không la thì không la.
"Tôi đưa cô về nhà."
Thời điểm chạy đến trước tiểu khu của Chung Ngưng, Hứa Huyền Thụy ngừng lại trước một cửa tiệm thuốc.
Chung Ngưng nhìn tiểu khu cách đó không xa, cho rằng Hứa Huyền Thụy chỉ đưa cô đến đây, cô liền duỗi tay định gỡ đai an toàn.
"Cô ở trong xe chờ tôi một lát." Hứa Huyền Thụy cởi bỏ đai an toàn, mở cửa xuống xe.
Chung Ngưng có chút mờ mịt mà nhìn anh vòng qua xe đi về hướng tiệm thuốc ven đường, chỉ trong chốc lát liền cầm một hộp thuốc đi ra.
Anh ngồi vào xe rồi đưa hộp thuốc cho Chung Ngưng. "Nếu thật sự không chịu nổi thì uống đi, nhưng mà tốt nhất vẫn là không nên uống, tác dụng phụ rất lớn."
Chung Ngưng nhìn một hàng chữ trên hộp thuốc, không xác định được liền hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Nhìn tên thì cảm thấy có chút quen thuộc, thế nhưng đối với người không thường dùng thuốc như cô thì bao nhiêu quen thuộc cũng sẽ không đủ để nhận mặt, đặc biệt lại là một hàng dài như vậy, nhưng nhìn từ mặt chữ hẳn là thuốc giảm đau đi.
Nhưng mà không phải Hứa Huyền Thụy không cho cô uống thuốc giảm đau sao?
Hứa Huyền Thụy hơi có vẻ buồn bực, nói: "Thuốc giảm đau."
Đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện, cô không biết cũng là chuyện tốt, chứng minh cô rất ít uống.
"Ồ." Chung Ngưng hiểu rõ, "Cảm ơn, hiện tại tôi chịu không được..."
"Hiện tại không thể uống."
"Vì sao?" Đây là bị cái gì vậy, lúc nói cho lúc lại không cho, hiện tại đã đặt trên tay cư nhiên còn không cho uống, không thể như vậy!!!
"Vừa rồi cô uống rượu, sau khi uống rượu không thể uống thuốc giảm đau."
"Ai nói?" Chung Ngưng khó chịu, "Anh cũng không phải bác sĩ." Câu sau cô nói rất nhỏ, bởi vì trong tiềm thức, cô biết Hứa Huyền Thụy sẽ không nói bậy, anh đã nói ra nghĩa là có căn cứ.
Hứa Huyền Thụy thở dài một hơi, "Đây là thường thức."
Anh cảm thấy mình đã dùng hết kiên nhẫn, đồng thời phát hiện cư nhiên mình lại có thể kiên trì nói nhiều với cô như vậy, thậm chí còn lên mạng tra "Phương pháp giảm đau bụng kinh".
Còn có thời điểm vừa rồi đi mua thuốc bác sĩ hỏi anh nguyên nhân muốn giảm đau, sau khi anh nói xong vị nữ bác sĩ liền tán dương anh quan tâm bạn gái, còn nói cho anh biết có thể nấu chút nước gừng đường đỏ cho bạn gái uống.
Bạn gái anh ở đâu ra?
Anh chẳng qua là một vị lãnh đạo xui xẻo, đáng lý không nên thiện tâm quá độ mà đưa Chung Ngưng về nhà.
Nhưng mà lúc nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cô, anh lại cảm thấy may mắn vì mình đã đưa cô về.
Nếu Chung Ngưng tự mình về nhà, nửa đường có mệnh hệ gì thì công ty phải chịu trách nhiệm.
Chính là nguyên nhân này, không sai.
Hứa Huyền Thụy chạy xe đến dưới lầu, Chung Ngưng chân thành biểu đạt sự cảm tạ của mình sau đó mở cửa xuống xe. Đóng cửa xe, cô cười phất tay chào tạm biệt với Hứa Huyền Thụy ở trong xe.
Hứa Huyền Thụy nhìn khuôn mặt tươi cười không có sáng rỡ như ngày thường, thở dài một cái mở cửa xuống xe.
Chung Ngưng kinh ngạc nhìn anh.
"Tôi đưa cô lên." Không đợi Chung Ngưng mở miệng, anh bổ sung: "Tôi là muốn để bản thân mình an tâm."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook