Yêu Thích Em Lâu Một Chút
-
Chương 10
Dù trời đã có mưa, nhưng trong phòng ngủ chẳng mát chút nào, thậm chí còn hơi nóng nực. Cảnh Phú Viễn sợ mở máy điều hòa sẽ gây cảm mạo, ôm Du Gia Hưng lên giường.
Du Gia Hưng thấy trên giường nóng, lăn qua lăn lại mấy vòng, tinh dịch Cảnh Phú Viễn bắn trong cơ thể cậu cũng vì vậy mà trào ra.
Tinh dịch sền sệt chảy trên ga trải giường, Du Gia Hưng chống chân lên, lấy lòng nhìn Cảnh Phú Viễn. Cảnh Phú Viễn chỉ đơn giản kéo phăng cái ga xuống sàn nhà, chân tay Du Gia Hưng chống xuống đất, bày ra một cái tư thế cực kì xấu hổ, Cảnh Phú Viễn cứ như mà tiến vào.
Hậu huyệt lúc nãy đã bị thao quen ở phòng tắm lần thứ hai bị khí cụ mở ra, Du Gia Hưng cong người, tạo nên một đường cong quyến rũ. Cảnh Phú Viễn dán sát vào người cậu mà cày bừa, lần nào cũng làm đến nơi sâu nhất.
“A… Ha…Anh…” Du Gia Hưng bị va chạm nên không ngừng nhô người về phía trước. Cảnh Phú Viễn từ phía sau vươn tay nắm lấy hai má cậu, luồn hai ngón tay vào miệng cậu càn quấy.
Cậu không kịp nuốt nước bọt vào trong, mông thì bị hai túi va chạm phát ra tiếng “bạch bạch”, Cảnh Phú Viễn đưa đẩy người dưới liên tục làm dương v*t cắm sâu hơn vào cơ thể Du Gia Hưng.
Dường như mùi mồ hôi cũng trở nên dễ ngửi, anh đưa lưỡi liếm sau tai cậu, người dưới thân vì phải lấy tay chống một lúc lâu nên bắt đầu run rẩy.
Cảnh Phú Viễn sờ soạng tấm lưng Du Gia Hưng, cậu càng run rẩy dữ, âm thanh mềm mại gọi “Anh”. Anh lấy tay nhào nặn đầu nhũ mẫn cảm trước ngực cậu, làm chúng trở nên vừa cứng vừa hồng.
Du Gia Hưng không chịu nổi, đổi thành lấy cùi chỏ chống xuống đất, cảm giác đau nhức ở hông dần dần biến mất, cũng có thể đã bị làm đến mức tê dại, giờ cậu chỉ cảm nhận được khí cụ thô to kia đang ra vào trong cơ thể mình. Mông cậu không tự chủ được mà đưa đẩy hùa theo va chạm kia, mỗi lần đều đánh vào nơi sâu nhất, Cảnh Phú Viễn cũng nhận ra sự thay đổi của cậu, không khỏi giữ lấy mông cậu tấn công
mãnh liệt hơn.
“Ca…ca…” Giọng nói của Du Gia Hưng vì bị va chạm mà trở nên vụn vặt, dù vậy cậu vẫn muốn mở miệng, muốn Cảnh Phú Viễn phát điên lên vì mình, “Làm sâu quá… Em có kẹp chặt cái…A!”
Cảnh Phú Viễn đâm vào mấy phát thật nặng, “Cái gì của anh?”
“Của anh…A…” Du Gia Hưng hé miệng thở dốc”Thứ thật lớn…của anh…” Hai chữ kia quá là xấu hổ, cậu không dám nói ra miệng, tiếng mưa ngoài cửa cũng không thể át được âm thanh dâm đãng của cậu.
Cảnh Phú Viễn ngậm vành tai cậu nói:
“Làm chết em.”
Du Gia Hưng bắn được một lần thì cả người xụi lơ, Cảnh Phú Viễn ôm cậu lên giường. Cậu cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi giữa hai hiệp, thế nhưng vừa lên đến giường, Cảnh Phú Viễn liền ôm lấy cậu rồi cắm vào.
Hai mắt Du Gia Hưng đỏ ngầu, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, ôm lấy cổ Cảnh Phú Viễn, vừa lắc đầu vừa nói:
“Không được, không được, anh…chậm một chút…”
Cảnh Phú Viễn hôn lên môi cậu, nụ hôn ướt át ngăn lại tiếng rên rỉ của Du Gia Hưng. Tay anh xoa nắn hai bên eo cậu, sờ sờ xương sườn cậu, liếm phần xương quai xanh nhô ra của cậu.
Du Gia Hưng vừa mới cao trào, đầu óc còn chậm chạp, thấy Cảnh Phú Viễn chẳng giảm chút tốc độ nào, càng oan ức rơi nước mắt, vừa khóc vừa lên án Cảnh Phú Viễn:
“Anh…hức…cũng không thương em, ca ca hư!”
Cảnh Phú Viễn sững sờ, lập tức lại gần liếm nước mắt vậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu dỗ dành:
“Xuỵt, ngoan, không khóc. Anh sẽ chậm lại chút, Tinh Nhi không được khóc.”
Du Gia Hưng dụi dụi nước mắt vào cổ Cảnh Phú Viễn, anh giảm tốc độ xỏ xuyên, hôn lên mái tóc ẩm ướt của cậu.
Du Gia Hưng dần dần tỉnh lại từ dư âm của cao trào, Cảnh Phú Viễn nhẹ nhàng ra vào làm hai má cậu đỏ ửng. Cậu nhớ lại lời nói ban nãy, lấy hai tay che mặt thì bị Cảnh Phú Viễn gạt ra.
Anh dí sát vào nhìn cậu:
“Vừa khóc sao?”
“Không có đâu.” Du Gia Hưng bị anh nói đến đỏ bừng cả mặt, cúi đầu lấy tay đẩy đẩy vai anh, “Anh nằm xuống đi.”
Cảnh Phú Viễn vừa nằm xuống, Du Gia Hưng ngồi lên người anh, mông cứ nhấc lên hạ xuống. dương v*t thô to lộ ra nửa đoạn, rồi lại bị nuốt vào cho bằng hết, tư thế này đâm vào rất sâu, mỗi lần hạ xuống đều làm Du Gia Hưng rên rỉ ra tiếng. Cảnh Phú Viễn đỉnh lên trên, khí cụ của Du Gia Hưng lại hơi có dấu hiệu ngẩng đầu, cậu đột nhiên cúi người nói với Cảnh Phú Viễn:
“Anh làm em đến cứng lên rồi.”
Cảnh Phú Viễn ôm lấy cậu, nằm xuống, hạ thể hai người quấn quýt. Mỗi lần anh động, Du Gia Hưng lại rên lên một tiếng, âm cuối kia cứ luẩn quẩn bên tai Cảnh Phú Viễn, làm anh chỉ muốn ngay lập tức làm cậu đến khóc đến bắn.
“Tinh nhi kẹp anh chặt ghê.”
Du Gia Hưng nghe vậy thì theo bản năng co rút lại hậu huyệt, Cảnh Phú Viễn đánh mông cậu một phát, bàn tay ấm áp của anh bao trùm lên bờ mông như cánh hoa của cậu, khi tìm được miệng huyệt thì nhẹ nhàng vuốt ve:
“Nhồi thật là đầy. Ca ca có yêu em không?”
Du Gia Hưng cứng đờ, đối diện với đôi mắt cười mà như không cười của anh, cậu khó tin được mà há hốc mồm, rồi lại bị đỉnh đến mức phải rên thành tiếng.
“Ca ca có thương em đủ không?” Cảnh Phú Viễn liên tiếp tấn công vào điểm nhạy cảm của cậu.
Du Gia Hưng lung tung gật đầu:
“Đủ… ưm…Đủ… Ca ca thương em muốn chết luôn rồi… Quá sâu… Đừng đỉnh vào bên trong nữa… A…a”
Cảnh Phú Viễn hôn lên lọn tóc thấm đẫm mồ hôi của cậu:
“Bảo bối ngoan khóc lên thật đáng yêu.”
Du Gia Hưng trừng mắt nhìn. Cảnh Phú Viễn là tên khốn nạn! Một tên siêu cấp khốn nạn!
Cảnh Phú Viễn mò đến dương v*t cậu vuốt ve lên xuống, sau đó đặt cậu ở đầu giường ra sức làm, vừa làm vừa hỏi:
“Ca ca có thương em không?”
Anh lại hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cậu, dương v*t vẫn như trước chôn trong cơ thể cậu:
“Vậy em có thương ca ca không?”
Du Gia Hưng chu môi, Cảnh Phú Viễn làm bộ không hiểu, miệng cậu càng chu ra, chớp mắt nhìn anh, lúc này anh mới cười cười hôn lên môi cậu.
Du Gia Hưng hài lòng, rúc vào lồng ngực anh:
“Yêu ca ca nhất.”
“Bảo bối ngốc.”
※※※
Du Gia Hưng lúc tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau đã thấy trên người nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu nằm lì trên giường không thèm đứng dậy, Cảnh Phú Viễn hiếm thấy mà chưa đến dựng cậu lên, thậm chí còn hết sức dung túng mà mang bữa sáng đến tận phòng cho cậu.
Du Gia Hưng ở trên giường ăn bữa sáng, rất chi là được voi đòi tiên mà sai Cảnh Phú Viễn đi lấy nước. Cảnh Phú Viễn xuống giường, sang phòng khách tìm nước.
Du Gia Hưng nhận lấy cốc nước, hàm răng đụng vào cốc, nhìn Cảnh Phú Viễn:
“Anh như vậy sẽ chiều hư em mất.”
Cảnh Phú Viễn hiếm thấy mà không đứng đắn, nhếch lên khóe miệng, nói:
“Anh tình nguyện.”
Du Gia Hưng giơ ngón cái với hay:
“Tốt lắm.” (nguyên văn là “cool”)
“Buổi chiều có tiết không?”
Du Gia Hưng gật gật đầu.
“Bây giờ có thời gian, muốn đi đâu không?”
Cậu nghi hoặc nhìn anh.
Cảnh Phú Viễn quẹt hạt cơm dính bên mép cậu, bỏ vào miệng mình:
“Hôm nay là sinh nhật em.”
Du Gia Hưng bừng tỉnh đại ngộ:
“A…Không cần đâu anh, em lớn thế này rồi, không cần tổ chức sinh nhật nữa rồi.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Du Gia Hưng nhìn chằm chằm Cảnh Phú Viễn, cuối cùng chớp mắt, chìa tay ra:
“Vậy cũng tốt, quà sinh nhật đâu?”
“Không có.”
“Quá đáng.”
Hai người bắt đầu đùa giỡn.
“Cơm em vừa ăn chính là quà sinh nhật đó.”
“Quá qua loa.”
“Hai mươi tuổi rồi đó, người lớn chút đi.”
“Anh của em là đồ cặn bã.”
Cảnh Phú Viễn nheo mắt lại, Du Gia Hưng vội vã đổi giọng:
“Anh trai em cực kì tài giỏi, cực kì thương em, thương đến muốn nổ tung luôn.”
Anh cốc đầu cậu một cái: “Ngốc.” Nói rồi quay người thu dọn bát đĩa chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ.
Du Gia Hưng rung đùi đắc ý lầu bầu:
“Có ngốc thì cũng là bảo bối của anh.”
Cảnh Phú Viễn ra đến cửa, nghe thấy vậy xoay người cười nói:
“Nói rất đúng.”
Ngày hôm qua vừa có mưa, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống. Buổi chiều nắng không gắt lắm, khí trời mát mẻ, Du Gia Hưng và Cảnh Phú Viễn đều ra ngoài, cậu là đi học, Cảnh Phú Viễn thì muốn vào thành phố mua ít đồ.
Đến trạm xe buýt, Cảnh Phú Viễn dừng lại chờ xe, Du Gia Hưng đi tiếp. Vừa đến trường học, Cảnh Phú Viễn đã nhắn tin:
[Sô cô la hay là dâu tây?]
Đều là đồ ăn cậu thích, cậu do dự một chút rồi nhắn lại:
[Dâu tây!]
Chương trình học buổi chiều rất khô khan, Du Gia Hưng cứ nhấp nhổm không yên, trong lớp cậu rất ít nói, chỉ có Vu Dao tiếp lời với cậu. Hôm nay Vu Dao chưa tới, một mình cậu đành ngồi viết viết vẽ vẽ trên vở.
Vừa tan học, cô bạn thân thường đi cùng Vu Dao chạy tới, cực kì gấp gáp nói với Du Gia Hưng rằng Vu Dao xảy ra chuyện rồi.
Cô bạn thân cho rằng Du Gia Hưng là bạn trai Vu Dao, kéo cậu chạy ra sân sau trường học. Đến một nơi ít người, cô dừng lại, Du Gia Hưng nhìn xung quanh:
“Cô ấy đâu?”
“Cậu đừng sốt ruột, hôm nay cậu ấy ở nhà không lên lớp.” Cô bạn thân thấp giọng nói, “Nó không cho tôi kể với cậu, nhưng tôi thấy chuyện thế này thì…”
“Sao cơ?”
“Nó bị một đám lưu manh theo dõi… Mấy ngày nay rồi, trong đám đó có người thích nó, nhưng nó từ chối, thế là thằng kia tìm người chặn tiền nó…” Hai nữ sinh như họ thật sự hết cách rồi, lần nào cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Dao nộp tiền để được yên thân.
“Ừm, mình hiểu rồi.”
“Cậu,” cô bạn thân không yên lòng nhìn cậu, dù sao trong mắt cô, Du Gia Hưng thanh tú gầy yếu, thực sự là một người không biết đánh nhau,”Cậu thật sự giải quyết được cho nó chứ?”
Du Gia Hưng động viên cô:
“Mình làm được mà.”
Du Gia Hưng thấy trên giường nóng, lăn qua lăn lại mấy vòng, tinh dịch Cảnh Phú Viễn bắn trong cơ thể cậu cũng vì vậy mà trào ra.
Tinh dịch sền sệt chảy trên ga trải giường, Du Gia Hưng chống chân lên, lấy lòng nhìn Cảnh Phú Viễn. Cảnh Phú Viễn chỉ đơn giản kéo phăng cái ga xuống sàn nhà, chân tay Du Gia Hưng chống xuống đất, bày ra một cái tư thế cực kì xấu hổ, Cảnh Phú Viễn cứ như mà tiến vào.
Hậu huyệt lúc nãy đã bị thao quen ở phòng tắm lần thứ hai bị khí cụ mở ra, Du Gia Hưng cong người, tạo nên một đường cong quyến rũ. Cảnh Phú Viễn dán sát vào người cậu mà cày bừa, lần nào cũng làm đến nơi sâu nhất.
“A… Ha…Anh…” Du Gia Hưng bị va chạm nên không ngừng nhô người về phía trước. Cảnh Phú Viễn từ phía sau vươn tay nắm lấy hai má cậu, luồn hai ngón tay vào miệng cậu càn quấy.
Cậu không kịp nuốt nước bọt vào trong, mông thì bị hai túi va chạm phát ra tiếng “bạch bạch”, Cảnh Phú Viễn đưa đẩy người dưới liên tục làm dương v*t cắm sâu hơn vào cơ thể Du Gia Hưng.
Dường như mùi mồ hôi cũng trở nên dễ ngửi, anh đưa lưỡi liếm sau tai cậu, người dưới thân vì phải lấy tay chống một lúc lâu nên bắt đầu run rẩy.
Cảnh Phú Viễn sờ soạng tấm lưng Du Gia Hưng, cậu càng run rẩy dữ, âm thanh mềm mại gọi “Anh”. Anh lấy tay nhào nặn đầu nhũ mẫn cảm trước ngực cậu, làm chúng trở nên vừa cứng vừa hồng.
Du Gia Hưng không chịu nổi, đổi thành lấy cùi chỏ chống xuống đất, cảm giác đau nhức ở hông dần dần biến mất, cũng có thể đã bị làm đến mức tê dại, giờ cậu chỉ cảm nhận được khí cụ thô to kia đang ra vào trong cơ thể mình. Mông cậu không tự chủ được mà đưa đẩy hùa theo va chạm kia, mỗi lần đều đánh vào nơi sâu nhất, Cảnh Phú Viễn cũng nhận ra sự thay đổi của cậu, không khỏi giữ lấy mông cậu tấn công
mãnh liệt hơn.
“Ca…ca…” Giọng nói của Du Gia Hưng vì bị va chạm mà trở nên vụn vặt, dù vậy cậu vẫn muốn mở miệng, muốn Cảnh Phú Viễn phát điên lên vì mình, “Làm sâu quá… Em có kẹp chặt cái…A!”
Cảnh Phú Viễn đâm vào mấy phát thật nặng, “Cái gì của anh?”
“Của anh…A…” Du Gia Hưng hé miệng thở dốc”Thứ thật lớn…của anh…” Hai chữ kia quá là xấu hổ, cậu không dám nói ra miệng, tiếng mưa ngoài cửa cũng không thể át được âm thanh dâm đãng của cậu.
Cảnh Phú Viễn ngậm vành tai cậu nói:
“Làm chết em.”
Du Gia Hưng bắn được một lần thì cả người xụi lơ, Cảnh Phú Viễn ôm cậu lên giường. Cậu cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi giữa hai hiệp, thế nhưng vừa lên đến giường, Cảnh Phú Viễn liền ôm lấy cậu rồi cắm vào.
Hai mắt Du Gia Hưng đỏ ngầu, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, ôm lấy cổ Cảnh Phú Viễn, vừa lắc đầu vừa nói:
“Không được, không được, anh…chậm một chút…”
Cảnh Phú Viễn hôn lên môi cậu, nụ hôn ướt át ngăn lại tiếng rên rỉ của Du Gia Hưng. Tay anh xoa nắn hai bên eo cậu, sờ sờ xương sườn cậu, liếm phần xương quai xanh nhô ra của cậu.
Du Gia Hưng vừa mới cao trào, đầu óc còn chậm chạp, thấy Cảnh Phú Viễn chẳng giảm chút tốc độ nào, càng oan ức rơi nước mắt, vừa khóc vừa lên án Cảnh Phú Viễn:
“Anh…hức…cũng không thương em, ca ca hư!”
Cảnh Phú Viễn sững sờ, lập tức lại gần liếm nước mắt vậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu dỗ dành:
“Xuỵt, ngoan, không khóc. Anh sẽ chậm lại chút, Tinh Nhi không được khóc.”
Du Gia Hưng dụi dụi nước mắt vào cổ Cảnh Phú Viễn, anh giảm tốc độ xỏ xuyên, hôn lên mái tóc ẩm ướt của cậu.
Du Gia Hưng dần dần tỉnh lại từ dư âm của cao trào, Cảnh Phú Viễn nhẹ nhàng ra vào làm hai má cậu đỏ ửng. Cậu nhớ lại lời nói ban nãy, lấy hai tay che mặt thì bị Cảnh Phú Viễn gạt ra.
Anh dí sát vào nhìn cậu:
“Vừa khóc sao?”
“Không có đâu.” Du Gia Hưng bị anh nói đến đỏ bừng cả mặt, cúi đầu lấy tay đẩy đẩy vai anh, “Anh nằm xuống đi.”
Cảnh Phú Viễn vừa nằm xuống, Du Gia Hưng ngồi lên người anh, mông cứ nhấc lên hạ xuống. dương v*t thô to lộ ra nửa đoạn, rồi lại bị nuốt vào cho bằng hết, tư thế này đâm vào rất sâu, mỗi lần hạ xuống đều làm Du Gia Hưng rên rỉ ra tiếng. Cảnh Phú Viễn đỉnh lên trên, khí cụ của Du Gia Hưng lại hơi có dấu hiệu ngẩng đầu, cậu đột nhiên cúi người nói với Cảnh Phú Viễn:
“Anh làm em đến cứng lên rồi.”
Cảnh Phú Viễn ôm lấy cậu, nằm xuống, hạ thể hai người quấn quýt. Mỗi lần anh động, Du Gia Hưng lại rên lên một tiếng, âm cuối kia cứ luẩn quẩn bên tai Cảnh Phú Viễn, làm anh chỉ muốn ngay lập tức làm cậu đến khóc đến bắn.
“Tinh nhi kẹp anh chặt ghê.”
Du Gia Hưng nghe vậy thì theo bản năng co rút lại hậu huyệt, Cảnh Phú Viễn đánh mông cậu một phát, bàn tay ấm áp của anh bao trùm lên bờ mông như cánh hoa của cậu, khi tìm được miệng huyệt thì nhẹ nhàng vuốt ve:
“Nhồi thật là đầy. Ca ca có yêu em không?”
Du Gia Hưng cứng đờ, đối diện với đôi mắt cười mà như không cười của anh, cậu khó tin được mà há hốc mồm, rồi lại bị đỉnh đến mức phải rên thành tiếng.
“Ca ca có thương em đủ không?” Cảnh Phú Viễn liên tiếp tấn công vào điểm nhạy cảm của cậu.
Du Gia Hưng lung tung gật đầu:
“Đủ… ưm…Đủ… Ca ca thương em muốn chết luôn rồi… Quá sâu… Đừng đỉnh vào bên trong nữa… A…a”
Cảnh Phú Viễn hôn lên lọn tóc thấm đẫm mồ hôi của cậu:
“Bảo bối ngoan khóc lên thật đáng yêu.”
Du Gia Hưng trừng mắt nhìn. Cảnh Phú Viễn là tên khốn nạn! Một tên siêu cấp khốn nạn!
Cảnh Phú Viễn mò đến dương v*t cậu vuốt ve lên xuống, sau đó đặt cậu ở đầu giường ra sức làm, vừa làm vừa hỏi:
“Ca ca có thương em không?”
Anh lại hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cậu, dương v*t vẫn như trước chôn trong cơ thể cậu:
“Vậy em có thương ca ca không?”
Du Gia Hưng chu môi, Cảnh Phú Viễn làm bộ không hiểu, miệng cậu càng chu ra, chớp mắt nhìn anh, lúc này anh mới cười cười hôn lên môi cậu.
Du Gia Hưng hài lòng, rúc vào lồng ngực anh:
“Yêu ca ca nhất.”
“Bảo bối ngốc.”
※※※
Du Gia Hưng lúc tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau đã thấy trên người nhẹ nhàng khoan khoái. Cậu nằm lì trên giường không thèm đứng dậy, Cảnh Phú Viễn hiếm thấy mà chưa đến dựng cậu lên, thậm chí còn hết sức dung túng mà mang bữa sáng đến tận phòng cho cậu.
Du Gia Hưng ở trên giường ăn bữa sáng, rất chi là được voi đòi tiên mà sai Cảnh Phú Viễn đi lấy nước. Cảnh Phú Viễn xuống giường, sang phòng khách tìm nước.
Du Gia Hưng nhận lấy cốc nước, hàm răng đụng vào cốc, nhìn Cảnh Phú Viễn:
“Anh như vậy sẽ chiều hư em mất.”
Cảnh Phú Viễn hiếm thấy mà không đứng đắn, nhếch lên khóe miệng, nói:
“Anh tình nguyện.”
Du Gia Hưng giơ ngón cái với hay:
“Tốt lắm.” (nguyên văn là “cool”)
“Buổi chiều có tiết không?”
Du Gia Hưng gật gật đầu.
“Bây giờ có thời gian, muốn đi đâu không?”
Cậu nghi hoặc nhìn anh.
Cảnh Phú Viễn quẹt hạt cơm dính bên mép cậu, bỏ vào miệng mình:
“Hôm nay là sinh nhật em.”
Du Gia Hưng bừng tỉnh đại ngộ:
“A…Không cần đâu anh, em lớn thế này rồi, không cần tổ chức sinh nhật nữa rồi.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
Du Gia Hưng nhìn chằm chằm Cảnh Phú Viễn, cuối cùng chớp mắt, chìa tay ra:
“Vậy cũng tốt, quà sinh nhật đâu?”
“Không có.”
“Quá đáng.”
Hai người bắt đầu đùa giỡn.
“Cơm em vừa ăn chính là quà sinh nhật đó.”
“Quá qua loa.”
“Hai mươi tuổi rồi đó, người lớn chút đi.”
“Anh của em là đồ cặn bã.”
Cảnh Phú Viễn nheo mắt lại, Du Gia Hưng vội vã đổi giọng:
“Anh trai em cực kì tài giỏi, cực kì thương em, thương đến muốn nổ tung luôn.”
Anh cốc đầu cậu một cái: “Ngốc.” Nói rồi quay người thu dọn bát đĩa chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ.
Du Gia Hưng rung đùi đắc ý lầu bầu:
“Có ngốc thì cũng là bảo bối của anh.”
Cảnh Phú Viễn ra đến cửa, nghe thấy vậy xoay người cười nói:
“Nói rất đúng.”
Ngày hôm qua vừa có mưa, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống. Buổi chiều nắng không gắt lắm, khí trời mát mẻ, Du Gia Hưng và Cảnh Phú Viễn đều ra ngoài, cậu là đi học, Cảnh Phú Viễn thì muốn vào thành phố mua ít đồ.
Đến trạm xe buýt, Cảnh Phú Viễn dừng lại chờ xe, Du Gia Hưng đi tiếp. Vừa đến trường học, Cảnh Phú Viễn đã nhắn tin:
[Sô cô la hay là dâu tây?]
Đều là đồ ăn cậu thích, cậu do dự một chút rồi nhắn lại:
[Dâu tây!]
Chương trình học buổi chiều rất khô khan, Du Gia Hưng cứ nhấp nhổm không yên, trong lớp cậu rất ít nói, chỉ có Vu Dao tiếp lời với cậu. Hôm nay Vu Dao chưa tới, một mình cậu đành ngồi viết viết vẽ vẽ trên vở.
Vừa tan học, cô bạn thân thường đi cùng Vu Dao chạy tới, cực kì gấp gáp nói với Du Gia Hưng rằng Vu Dao xảy ra chuyện rồi.
Cô bạn thân cho rằng Du Gia Hưng là bạn trai Vu Dao, kéo cậu chạy ra sân sau trường học. Đến một nơi ít người, cô dừng lại, Du Gia Hưng nhìn xung quanh:
“Cô ấy đâu?”
“Cậu đừng sốt ruột, hôm nay cậu ấy ở nhà không lên lớp.” Cô bạn thân thấp giọng nói, “Nó không cho tôi kể với cậu, nhưng tôi thấy chuyện thế này thì…”
“Sao cơ?”
“Nó bị một đám lưu manh theo dõi… Mấy ngày nay rồi, trong đám đó có người thích nó, nhưng nó từ chối, thế là thằng kia tìm người chặn tiền nó…” Hai nữ sinh như họ thật sự hết cách rồi, lần nào cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vu Dao nộp tiền để được yên thân.
“Ừm, mình hiểu rồi.”
“Cậu,” cô bạn thân không yên lòng nhìn cậu, dù sao trong mắt cô, Du Gia Hưng thanh tú gầy yếu, thực sự là một người không biết đánh nhau,”Cậu thật sự giải quyết được cho nó chứ?”
Du Gia Hưng động viên cô:
“Mình làm được mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook