Trương Mỹ đang làm việc thì Ảnh Quân gọi điện đến cho cô để nói về việc cắt đứt hợp đồng với Ý Vân và thông báo về buổi chụp hình sắp tới.
“ Vâng, tôi rõ rồi, tôi sẽ đến đúng giờ.


Cô cúp máy, thở dài một hơi.
“ Haiz… “
“ Sao từ nãy đến giờ em cứ thở dài mãi thế? Từ lúc từ phòng của chủ tịch về đến giờ đấy.


“ À không có gì đâu chị.

Em chỉ đang...khó chịu trong người chút thôi.


“ Về việc gì? Hay em mệt trong người? “
“ Cũng không quan trọng đâu, chị cứ làm việc tiếp đi, em cũng phải làm việc đây.


“ À ừm… “
Tuần sau sẽ có buổi chụp hình.

Để có được những bức ảnh trông thật lung linh và đẹp như những gì mọi người thấy trong tạp chí thì người mẫu phải làm việc không ngừng nghỉ suốt hàng tiếng đồng hồ hoặc thậm chí là tận nửa ngày trời.
Chưa kể đến việc người mẫu phải có một tinh thần thép, với cường độ làm việc cao như thế này, sẽ có một số người không chịu nổi áp lực và phải đứng trong nhiều giờ liền.

Họ sẽ bắt đầu cáu gắt và không muốn làm việc nữa.
Tối đó, Trương Mỹ bắt đầu vào chế độ ăn uống lành mạnh, sau cuộc đi chơi lần trước thì cô đã tăng lên tận ba ký rồi.

Ôi trời ơi, thế là giờ Trương Mỹ phải ăn uống thích hợp và tập thể dục để lấy lại vóc dáng ban đầu, với lại tuần sau sẽ có buổi chụp hình nữa mà.

Hi vọng là cô sẽ giảm kịp.
Sau khi tan làm, bắt xe về nhà, ăn uống xong xui, Trương Mỹ ra ngoài chạy bộ khoảng mười lăm phút, sau đó lại trở về nhà rồi tập thể dục thêm một tiếng nữa.
“ Mệt chết mất, lâu rồi mình không tập lâu như thế này, giờ tập lại mệt quá đi.


Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, thở dốc.
Đợi cho người ráo mồ hôi, Trương Mỹ đi tắm, đọc vài quyển sách rồi lên giường ngủ.
[.

.

.]
Sáng hôm sau, những tia nắng buổi sớm đã chiếu vào cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít, vài con còn gõ vào cửa sổ như đánh thức Trương Mỹ dậy.
“ Ưm… “
Cô lười biếng xoay người một cái rồi trùm chăn lên đầu, nhưng điện thoại của cô lại báo thức làm Trương Mỹ tỉnh cả mộng.
“ Thiệt tình, mình đang có một giấc mơ cực kỳ đẹp với Ảnh Quân mà, vào thời khắc quan trọng nhất lại bị đánh thức mới ghê chứ.


Cô tiếc nuối, cau mày khó chịu từ từ ngồi dậy.
Trương Mỹ đã mơ thấy cô và Ảnh Quân kết hôn với nhau, khi hai người chuẩn bị môi chạm môi thì lại bị đánh thức.


Uổng quá đi.
Hôm nay cô dậy sớm hơn mọi ngày vì Trương Mỹ sẽ tập thể dục.

Cô vệ sinh cá nhân xong thì ăn sáng rồi mới tập thể dục.
Sau ba chục phút tập thì Trương Mỹ cũng xong, cô đi tắm rồi sửa soạn để đi làm.
[.

.

.]
Tối đó, sau khi tan làm, trong lúc cô đang chờ xe buýt thì Ảnh Quân từ đâu đi đến chỗ cô.
" Cái gì vậy? Giờ này thì anh phải ở trong công ty và làm việc đến tận tối khuya chứ.

Sao bây giờ anh lại ở đây? "
Trương Mỹ bất ngờ hỏi.
Một người cuồng công việc như anh mà lại tan làm vào giờ này thì đúng là chuyện lạ.
" Tôi muốn mang về nhà làm tiếp nhưng vì một số vấn đề nên sáng nay tôi đi làm bằng taxi, ví tiền cũng đánh rơi ở trên xe, hồi chiều nay tôi mới biết.

Điện thoại thì hết pin, cho nên… "
Trong lời nói của Ảnh Quân thì chỉ có một điều là thật thôi, còn lại là giả hết.

Chuyện anh đi làm bằng taxi là thật, còn việc đánh rơi tiền và điện thoại hết pin là giả đấy.

Anh đã nghĩ đến việc lợi dụng chuyện này để có thể đến nhà cô một cách quan minh chính đại, mà không cần phải lén la lén lút như mọi lần.
Thật ra thì sau khi tan làm, Ảnh Quân đôi lúc cũng hay ghé sang nhà Trương Mỹ và nhìn xem phòng cô còn sáng đèn không.
" Cho nên làm sao? "
Nhanh nhanh nói ở nhờ nhà em đi chứ, cô nghĩ thầm.
" Cho nên em ở thể cho tôi ở nhờ đêm nay được không? "
Oh, yeah!
" Còn Minh Triết thì sao? Anh là bạn thân của anh ấy mà, sao không ở nhờ? "
Tuy là nói như thế nhưng trong lòng Trương Mỹ vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Được người mình thích muốn ở nhờ thì phải vui chứ, nhưng phải giả vờ như đang đắng đo suy nghĩ, chứ mà ngay lập tức đồng ý thì mất giá lắm.
“ Cậu ta về trước rồi.


Thật ra vẫn còn làm sấp mặt trong công ty đấy.
“ Vậy là bây giờ anh ở nhờ nhà của tôi à? “
“ Ừm, được không? “
“ Được chứ, chủ tịch mở lời mà, làm sao mà tôi dám không cho.


Trương Mỹ cười nói.
“ … “
“ Nhưng mà bây giờ xe buýt vẫn chưa tới, anh ngồi xuống đây chờ một chút đi.


Cô vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
Ảnh Quân ngồi xuống sát bên cạnh Trương Mỹ.
“ À phải rồi, tôi còn phải đi siêu thị mua thêm đồ ăn nữa, trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi.



“ Anh có muốn ăn gì không? Tôi đi mua, tôi đưa chìa khóa cho anh vào nhà trước nhé.


“ Thôi không cần đâu, tôi đi cùng em.


“ Vâng, nếu anh muốn.


Cả hai người họ ngồi chờ, không hiểu sao mọi ngày Trương Mỹ thấy xe đến rất nhanh, nhưng hôm nay, từng giây từng phút trôi qua lại chậm đến thế này, cứ như thời gian bị ngưng đọng lại vậy.
Cô định đặt tay xuống ghế nhưng vô tình lại đụng trúng tay Ảnh Quân, Trương Mỹ giật mình, vội rụt tay lại.
“ Xin lỗi, tôi không biết tay anh ở đó.

"
Cô ngại ngùng nói.
“ Không sao.


Vừa dứt câu, anh lại kéo tay Trương Mỹ về đặt lên tay anh.
“ Tôi đang lạnh, em giữ ấm cho tôi đi.


Chẳng biết là do trời lạnh hay do Ảnh Quân ngại nên cô thấy tai anh đỏ hết cả lên.

Nhưng hôm nay trời cũng không lạnh lắm, chắc là do trường hợp thứ hai rồi.
Trương Mỹ thấy thế thì phì cười.
“ Em cười cái gì mà cười.


“ Vậy thì tôi không cười nữa.


Một lúc sau thì Ảnh Quân nắm lại tay cô.

Hai người cứ giữ nguyên như thế cho đến lúc xe buýt đến.
“ Xe đến rồi, chúng ta lên thôi.


Trương Mỹ vội đứng lên.
“ Ừm.


“ Để tôi trả tiền cho, anh ngồi vào ghế đi.


“ À ừm, cảm ơn và cũng xin lỗi em.



“ Gì đâu chứ, có mấy đồng lẻ thôi mà, không sao đâu.


Cô ngồi xuống bên cạnh anh nói.
Sau mười phút thì cũng đến nơi, cô cùng anh đi vào trong siêu thị.

Ảnh Quân đẩy xe còn Trương Mỹ thì lựa đồ ăn.

Ôi trời, hình ảnh một vị chủ tịch đi đẩy xe cho nhân viên của mình, từ khi nào mà vai vế của hai người bị đảo ngược lại thế nhỉ.
“ Em mua nhiều thế.


“ Nhiều á? Mới có hai bó rau salad với thịt và nấm thôi mà.

Tôi phải mua nhiều hơn bình thường một chút vì có anh nữa.


“ Tôi sẽ mua thêm khoai tây với cà rốt để nấu canh.

À đúng rồi, mua thêm cà chua với nữa.

Anh đều ăn được hết chứ? "
“ Ừm.


" Phải mua thêm đồ ngủ cho anh nữa.

"
" Tại sao? "
" Là vì ở nhà tôi không có đồ giành cho anh, hay mặc muốn mặc đầm ngủ của tôi.

"
" Dĩ nhiên là không.

"
" Vậy thì bây giờ chúng ta mới đi mua.

"
Đang mua thì bỗng có một giọng nói nhắc đến tên cô, Trương Mỹ liền quay lại.

Thì ra là bác hàng xóm.
“ Ôi trời, bạn trai của cháu đấy à Trương Mỹ? “
Bà ấy mỉm cười phúc hậu nói.
“ À không, anh ấy là… “
“ Cháu ngại gì nữa chứ, có bạn trai đẹp như thế này bảo sao giấu kỹ thế.

Bác còn định giới thiệu con trai bác cho cháu đấy.


“ A...cảm ơn bác nhưng cháu không cần đâu ạ.


“ Cháu trai, cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì? Đã quen Trương Mỹ lâu chưa? Nhìn cháu ăn mặc lịch sự như thế này thì chắc cũng làm văn phòng giống Trương Mỹ nhỉ? “
Sao giống như đang ra mắt mẹ vợ vậy?
“ Cháu tên Maximilian Ảnh Quân, là con lai, năm nay hai mươi sáu tuổi.

Cháu chỉ mới quen cô ấy được vài tháng thôi.


Cháu làm cùng công ty với Trương Mỹ, công việc của cháu là- “
Ảnh Quân cũng thành thật trả lời.
" Anh không được nói! "
Cô vội nhón chân, lấy tay bịt miệng Ảnh Quân lại, không cho anh nói.
Vì cô sợ khi anh nói ra anh là chủ tịch thì người khác lại nghĩ Trương Mỹ dùng chiêu trò gì đó để quyến rũ khiến anh quen cô.

Với cái nhan sắc này thì sẽ có nhiều người hiểu lầm Trương Mỹ lắm đấy.
“ Kìa bác.


Trương Mỹ quay sang nhìn bà ấy, ngượng ngùng nói.
" Trời ạ, bác xin lỗi nhé.

Bác tò mò chút thôi, thói quen ấy mà.

"
" Thôi, hai cháu cứ đi mua đồ tiếp đi nhé, bác không làm phiền nữa.

Bác đi đây.

"
" Chào bác.

"
Cả cô và anh đồng thanh nói.
" Trông bọn nhỏ dễ thương quá! "
Bà ấy quay đi, thì thầm nói.
" Xin lỗi anh nhé, bác ấy khá thân thiện với mọi người nên đôi lúc sẽ như vậy đấy.

"
" Không sao, tôi thấy như vậy cũng tốt đấy chứ.

"
Việc nhận ra anh và Trương Mỹ trông giống một cặp là một điều tốt đấy.

Sau này sẽ mời bà ấy đến dự tiệc cưới.
" Chúng ta cũng mua tiếp thôi.

"
Sau một hồi đi lòng vòng hết cái siêu thị, cả hai cuối cùng cũng tính tiền.

Khi cô vừa lấy ví tiền ra thì Ảnh Quân đã ngăn lại, định trả tiền thay Trương Mỹ.
" Để tôi trả giúp em, khi nãy em đã trả tiền xe buýt cho tôi rồi.

"
" Anh quên mất việc anh bị mất ví tiền à? Không có tiền thì làm sao mà trả, chuyển khoản à? Nhưng chuyển khoản cũng không được nữa, vì điện thoại anh hết pin rồi còn gì.

"
Đối với Trương Mỹ, ngoài cái thân xác và bộ đồ anh mặc trên người này thì anh chẳng có cái gì trong người hết.
Nghe cô nói xong, lúc này Ảnh Quân mới giật mình, sực nhớ ra là mình đang bị "mất" tiền, nên không thể lấy ví tiền ra được.

Điện thoại cũng thế.
Hên thật, phải chú ý kỹ hơn mới được.
" À ừm.

"
Sau khi tính tiền xong thì Ảnh Quân cùng Trương Mỹ bắt taxi về nhà..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương