Yêu Thêm Lần Nữa - Lâm Linh
-
13: Chỉ Có Cậu Hiểu Mình
Hôm sau, Trương Mỹ vẫn đến công ty sớm như bình thường, mọi việc đều diễn ra rất tốt cho đến lúc tối.
Cô lại bị Ảnh Quân bắt tăng ca, nhưng lần này thì được về sớm hơn một chút.
Trương Mỹ vừa bước ra khỏi cửa công ty, cô liền nhìn thấy một chiếc xe Cadillac màu đen quen thuộc của Cửu Mạnh.
Trương Mỹ thấy anh đang đứng dựa người vào xe.
Cô vội vội vàng vàng đi thật nhanh để Cửu Mạnh không để ý.
Nhưng khi đi được một đoạn thì anh nhìn thấy, đuổi theo và nắm lấy tay Trương Mỹ kéo lại.
Cô bị anh làm cho giật mình, xém một chút nữa là té rồi, nhưng Cửu Mạnh nhanh chóng đỡ cô và khiến cô ngã vào lòng anh.
" Anh mau bỏ tôi ra! "
Trương Mỹ khó chịu đẩy Cửu Mạnh ra.
" Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? "
Anh vẫn một mực một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại ôm eo cô.
" Tôi đã cho anh biết bao nhiêu cơ hội khi vẫn còn là vợ chồng rồi, nhưng anh không trân trọng! "
" Anh buông ra, đây là trước cửa công ty tôi.
Đừng có làm những hành động như thế, anh đang làm xấu mặt tôi đấy.
"
Lúc này, Ảnh Quân đang làm tập trung làm việc, nhưng đột nhiên trong lòng anh có một cảm giác bồn chồn, khó chịu.
Ảnh Quân ngã người ra ghế, tay bóp bóp giữa trán.
Anh đứng lên nhìn ra cửa sổ, ngay lập tức, hình ảnh của Cửu Mạnh và Trương Mỹ đập vào mắt anh.
Thấy cô đang bị Cửu Mạnh ôm thì trong lòng Ảnh Quân đã khó chịu nay lại càng khó chịu hơn.
Anh vội vàng đi xuống dưới.
" Nhưng lần này anh thực sự rất hối tiếc, xin em quay về bên anh đi.
"
Cửu Mạnh nhìn cô với ánh mắt buồn bã, hối lỗi, nhưng nó vẫn không khiến Trương Mỹ có thể động lòng.
" Làm ơn buông tha cho tôi đi.
Tránh xa tôi ra! "
*Chát*
Trương Mỹ đẩy mạnh Cửu Mạnh ra rồi tát vào mặt anh một cái.
Anh có chút sững sờ nhưng cũng nhanh chóng trở lại vẻ mặt cũ.
Cửu Mạnh vẫn kiên trì, tiến tới định nắm lấy tay cô.
" Trương Mỹ à.
"
Cô vội lùi lại.
Vừa hay lúc này, Ảnh Quân xuất hiện ôm trọn Trương Mỹ vào lòng.
Cô có chút giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy anh, Trương Mỹ liền buông lỏng cảnh giác, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm khi thấy Ảnh Quân.
" Không biết tổng giám đốc Văn có việc gì với nhân viên của tôi mà tới tận đây vậy? "
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Cửu Mạnh, tay siết chặt Trương Mỹ vào lòng, giọng nói lộ rõ vẻ đe dọa.
" Chỉ là nối lại tình xưa thôi, không cần anh chú ý đến đâu.
"
Anh nhìn thấy cô trong tay Ảnh Quân thì cau mày khó chịu.
Rõ ràng trước đây Trương Mỹ là của anh, nhưng bây giờ lại nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông khác, đã vậy còn ở trước mặt anh.
" Dĩ nhiên là phải chú ý rồi, cô ấy là nhân viên của tôi.
Là một cấp trên, tôi phải quan tâm, chăm sóc cho Trương Mỹ chứ.
"
" Vả lại, đây là trước cửa công ty tôi, anh làm vậy thì những nhân viên khác sẽ thấy và dị nghị Trương Mỹ đấy.
Và tôi không thích điều đó.
"
" ...!"
" Phiền anh đi cho.
"
Giọng nói của Ảnh Quân làm cho Cửu Mạnh rợn cả người.
Khiến anh khó chịu đành rời đi.
Sau khi Cửu Mạnh rời đi, Trương Mỹ quay sang nhìn Ảnh Quân nói.
" Cảm ơn anh.
"
" Không có gì.
Tôi đưa cô về.
"
" Nhưng còn công việc thì sao ạ? Anh vẫn còn nhiều việc cần xử lý mà.
"
" Không sao.
Dù gì thì làm cũng gần xong rồi, tôi mang về nhà làm tiếp cũng được.
"
" Đứng ở đây chờ một chút, tôi đi lấy xe.
"
" Vâng.
"
Trương Mỹ đứng đợi một lát thì Ảnh Quân lái chiếc xe Porsche màu đen huyền đến.
Cô mở cửa ngồi vào trong.
[.
.
.]
Trên đường về, cả hai người chẳng nói câu nào.
Nhưng Trương Mỹ thì cứ liên tục đưa mắt nhìn Ảnh Quân.
Nói thật thì ngay từ lần thấy anh xuất hiện ở công ty Cửu Mạnh, lúc cô đi đưa bữa sáng cho anh ta, thì Trương Mỹ đã có chút rung động rồi.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người có nhan sắc đẹp đến mức không từ nào có thể diễn tả được.
Nhưng vì nghĩ bản thân đã có chồng nên Trương Mỹ không dám mơ tưởng gì nhiều, chỉ nghĩ rằng đó là cảm xúc nhất thời, vài ngày sau hẳn sẽ hết.
Nhưng người tính không bằng trời tính, sau khi ly hôn, cô càng suy nghĩ đến Ảnh Quân nhiều hơn và tự hỏi rằng " Khi nào mình có thể gặp lại anh ấy đây? " hoặc là " Không biết mình có được gặp lại người đó không nhỉ? ".
Cuối cùng, không phụ lòng mong đợi của cô, định mệnh đã sắp đặt cho Trương Mỹ có cơ hội được gặp lại Ảnh Quân thêm một lần nữa.
Nhưng lần này đặc biệt hơn hẳn khi anh là cấp trên của cô.
Vào khoảng khắc đó, trong lòng cô bỗng chốc le lói một tia vui mừng.
Tuy là vài lúc đối diện với ánh mắt sắc bén đó của Ảnh Quân thì Trương Mỹ có chút sợ hãi, nhưng giờ thì cũng đã quen một phần nào đó rồi.
“ Thích không? “
Ảnh Quân đột nhiên lên tiếng nói, hai mắt vẫn nhìn về phía trước.
“ Hả? “
Trương Mỹ sực tỉnh.
“ Mặt tôi bị cô nhìn muốn thủng rồi.
“
“ Xin lỗi...!“
“ Tại sao cô và hắn lại ly hôn? “
Ảnh Quân đột nhiên mở lời bắt chuyện với Trương Mỹ.
“ Hửm? Việc này… “
“ Nếu cô không muốn nói thì thôi, tôi không ép.
“
“ Không sao, tôi nói.
“
“ Tôi từng thích anh ta nên đồng ý kết hôn, còn Cửu Mạnh nghĩ tôi ham vinh hoa phú quý nên căm ghét tôi.
Được hai năm thì ly hôn thôi… “
Cô kể một nửa là thật, một nửa nói dối.
Làm sao Trương Mỹ có thể kể rằng cô xém bị người ta cưỡng hiếp, vô tình bị Cửu Mạnh bắt gặp được, hiểu lầm rồi ly hôn chứ.
“ … “
Anh im lặng không đáp lại.
Nhưng trong đầu Ảnh Quân lại nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy, cá nhân anh nghĩ Trương Mỹ không giống loại người ham hư vinh, nhìn chẳng giống chút nào.
Trong tài liệu anh cho người điều tra về cô thì cho thấy tính cách của Trương Mỹ khá hiền lành.
Chắc hẳn là có sự tình gì diễn ra mới khiến cho hai người ly hôn.
" Lần sau mà có gặp thì tránh mặt hắn đi, cô xảy ra chuyện gì rồi xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến năng suất làm việc của công ty.
"
Trương Mỹ nghe Ảnh Quân nói vế đầu thì liền quay sang nhìn anh, cho tới khi anh nói tiếp vế sau.
Ra là cô đã mừng hụt.
Cũng phải thôi, mới hai mươi sáu tuổi mà đã làm chủ tịch của một tập đoàn chuyên về mỹ phẩm và thời trang.
Không những vậy mà còn có thể khiến nó trở thành thương hiệu nổi tiếng nhất thế giới nữa.
Chỉ cần nhiêu đó thôi là có thể hiểu được Ảnh Quân đã bỏ ra biết bao nhiêu thời gian, công sức và tiền bạc vào tập đoàn này rồi.
Anh nói như thế thì cũng chỉ vì công ty thôi, làm sao mà lại có thể quan tâm đến cô chứ.
Ảnh Quân là chủ tịch tập đoàn, Trương Mỹ thì chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi, còn chưa được nhận làm nhân viên chính thức nữa.
Nghĩ đến đây, Trương Mỹ bất giác cười khổ.
Phải rồi, đừng mơ mộng ảo huyền nữa, sống thực tế lên nào.
Đừng để cho vài câu nói đó khiến mình suy nghĩ cao xa hơn nữa…
Ảnh Quân liếc mắt sang nhìn Trương Mỹ, thấy cô hơi cúi đầu, đôi môi khẽ nở một nụ cười dịu dàng nhưng nó trông thật cô đơn.
Đến cả đôi mắt màu xám tro xinh đẹp kia cũng ánh lên sự buồn bã.
Anh thấy cô như thế thì tay chân ngứa ngáy muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng sự tôn nghiêm và niềm kiêu hãnh của Ảnh Quân không cho phép.
Thứ nhất, là vì anh tôn trọng Trương Mỹ.
Thứ hai, từ khi sinh ra đến giờ, chỉ có phụ nữ tự giác sà vào lòng Ảnh Quân, chứ anh chưa bao giờ ôm phụ nữ, ngoại trừ lần nãy anh giúp Trương Mỹ.
" Cô sống một mình à? "
" Vâng.
"
" Không sợ sao? "
" Cũng không hẳn, tôi cảm thấy rất thoải mái, nhưng đôi lúc khá cô đơn.
"
Trả lời xong thì hai người lại tiếp tục im lặng cho đến khi về đến nhà cô.
" Cảm ơn anh.
"
" Ừm.
"
Trương Mỹ quay sang nói với Ảnh Quân rồi mở cửa xe đi vào nhà.
Khác với hôm qua, ngay sau khi cô vào nhà thì anh lái xe đến một góc khuất để quan sát Trương Mỹ.
Căn nhà của cô có cửa sổ khá lớn nên Ảnh Quân có thể thuận tiện quan sát cô.
Bình thường thì anh chẳng thèm quan tâm gì đến những việc này đâu.
Nhưng ở Trương Mỹ lại có điều gì đó khiêu khích sự tò mò của Ảnh Quân.
Trương Mỹ vừa vào nhà thì vứt túi xách lên ghế sofa, nằm phịch lên đó, mệt mỏi thở dài.
Một tay cô đặt lên trán, mắt nhìn lên trần nhà.
" Mệt quá...Cả ngày đi làm đã có chút mệt rồi, đến tối lại bị anh ta đến làm phiền.
"
Cô nằm một chút rồi chầm chậm ngồi dậy, đi vào bếp làm vài món đơn giản rồi mang lên bàn phòng khách, vừa ăn vừa xem ti vi.
Bữa tối ngày hôm nay của cô chỉ là một tô salad, một ly nước ép thơm, ăn xong thì ăn thêm một quả táo.
Ở bên ngoài, Ảnh Quân có thể nhìn thấy Trương Mỹ ăn những món gì.
" Ăn có nhiêu đó thì làm sao mà đủ dinh dưỡng chứ.
Bảo sao khi nãy ôm, mình còn đụng cả xương hông.
"
Quay lại với Trương Mỹ, sau khi ăn xong cô đợi khoảng năm phút rồi đi tắm.
Ảnh Quân thấy cô đi lên lầu, đèn trong phòng được bật lên.
Hôm nay Trương Mỹ phải gội đầu nên mất hẳn một tiếng, nếu chỉ tắm không thôi thì mất mười lăm phút.
Để có được một mái tóc đẹp như thế thì cô cũng mất rất nhiều thời gian.
[.
.
.]
Ảnh Quân thì ngồi trong xe chờ dài cổ vẫn không thấy bóng dáng của Trương Mỹ.
Ban đầu thì anh nghĩ cô đi ngủ, nhưng đèn vẫn chưa tắt thì sao mà ngủ chứ.
" Cô ấy đang làm cái gì mà lâu thế? "
Đợi một lát sau thì thấy Trương Mỹ đi ra ban công, tay cầm khăn lau khô tóc.
Ra là đi tắm.
Trương Mỹ đứng trên ban công, hai tay đặt trên đó, nhắm mắt lại, tận hưởng những luồng gió mát đang thổi qua làn da trắng mịn.
Cô đứng đó, đầu nằm lên tay mình.
*Reng reng*
Điện thoại của cô reo lên, đèn nhấp nháy, cũng may là tai cô đã đỡ hơn một chút nên cô có thể nghe loáng thoáng.
Trương Mỹ vội đi vào trong lấy điện thoại rồi đi ra ban công.
Ra là Vũ Đình gọi.
Bình thường khi vào giờ này thì cả hai thường hay nói chuyện phiếm cùng nhau, đến tận mấy tiếng sau mới kết thúc.
" Alo, mình nghe đây.
"
*Cậu vẫn khoẻ chứ? Không có chuyện gì xảy ra đúng không?*
" Ừm, mình vẫn khoẻ mà.
Sao thế? "
*Trương Mỹ này, ừm...cậu có đang giấu mình cái gì không? *
Trương Mỹ nghe thấy giọng của Vũ Đình có gì đó khác với mọi hôm, nghe nó rất nghiêm túc.
" Hả? K - không, không có, mình có chuyện gì đâu mà giấu cậu chứ.
"
Trương Mỹ nghe thế thì giật mình, cô lắp bắp trả lời Vũ Đình.
Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra chuyện tai Trương Mỹ tạm thời không nghe được à.
Nhưng mà không thể nào, rõ ràng là cô đâu có hành động gì khiến Vũ Đình nghi ngờ đâu chứ.
*Có thật không? *
" Thật mà.
"
* Cậu nói dối… *
Giọng của cô càng ngày càng trở nên nghiêm túc hơn.
" Làm sao cậu biết mình nói dối chứ? Mình nói thật mà.
"
* Mình đã nói đến như vậy mà cậu còn không chịu kể nữa à.
*
" ...Thôi được rồi, vậy cậu đã biết mình giấu chuyện gì? "
Trương Mỹ im lặng một lúc lâu rồi nói.
* Ngoài việc tai cậu không thể nghe được thì cậu còn giấu mình chuyện khác nữa sao? *
" Không có…Sao cậu lại biết chuyện này? "
* Mình vô tình tìm thấy giấy khám bệnh trong phòng cậu.
*
" Vậy cậu có giận mình không? "
* Không, nhưng mình chỉ buồn vì cậu không nói cho mình biết, lúc nào cũng chịu đựng một mình.
Càng đau khổ thì cậu càng không nói.
Nếu mình không phát hiện ra thì cậu định không nói luôn à? *
" Không phải, mình định ừm...đợi đến khi tai hoàn toàn có thể nghe lại thì mình sẽ nói...!"
Trong lòng Trương Mỹ cảm thấy thật tội lỗi.
Cô vì không muốn Vũ Đình quá lo lắng cho mình nên mới quyết định không nói cho cô ấy biết, đến lúc hồi phục lại bình thường thì cũng nhất định không nói.
Sở dĩ Trương Mỹ trả lời như thế vì cô hy vọng Vũ Đình sẽ được an ủi một chút gì đó.
* Haiz, mình là bạn thân của cậu bao nhiêu năm rồi, mình thừa biết cậu sẽ không nói.
*
Cô thở dài một hơi rồi nói.
* Tính cách của cậu ngoài mình ra thì chẳng có ai hiểu đâu.
*
Vũ Đình nói tiếp.
" Vậy thì tính cách của mình như thế nào? "
Trương Mỹ im lặng một lúc mới nói tiếp, vì tính cách của cô đến gia đình cũng không biết, chỉ có duy nhất Vũ Đình biết.
Không phải là vì Trương Mỹ nói cho cô biết, Trương Mỹ không bao giờ nói cho người khác về tính cách của mình đâu.
Mà phải dựa vào việc cảm nhận, thường xuyên để ý kĩ đến hành động, cảm xúc của cô một thời gian dài mới có thể hiểu được tính cách của cô.
* Cậu là một người rất hiền lành, dịu dàng, hiểu chuyện, chung thủy, sống hướng nội, đôi lúc nhút nhát, cực kỳ nhạy cảm, rất tinh tế với mọi thứ xung quanh.
Khiêm tốn, giàu tình cảm, tốt bụng, biết hy sinh vì người khác.
*
* Cậu thích sự nhường nhịn hơn việc phải cạnh tranh, xung đột và tổn thương người khác.
Thuộc tuýp người lãng mạn, ngọt ngào, ưa thích sự hoài cổ, hoài niệm.
*
* Thường có xu hướng để tâm quá nhiều đến cảm nhận của người khác hơn là bản thân mình.
Một khi đã thích ai đó thì sẽ luôn yêu thương và chấp nhận mọi chuyện một cách vô điều kiện.
*
* Mình nói có đúng không? *
Vũ Đình nói một lượt về Trương Mỹ.
Cô nghe Vũ Đình nói xong thì vô cùng cảm động, đến mức muốn rơi nước mắt.
" Đúng là bạn thân lâu năm của mình, cậu nói đúng hết tất cả, không sai một chữ nào.
"
* Và mình còn biết bây giờ cậu đang cảm động, tuy bây giờ thì không khóc, nhưng đợi sau khi mình cúp máy thì trong đầu cậu sẽ nhớ lại những lời mình nói rồi khóc.
*
Cô biết Trương Mỹ là một người có nội tâm yếu đuối, nhưng bên ngoài cứ luôn tỏ ra mình vẫn ổn, dù có thế nào thì cũng tự mình vượt qua cảm giác đau khổ.
Mỗi cái tính nhạy cảm của cô thôi đã chiếm hết 95% rồi.
" Trời ơi, sao đến cả cảm xúc của mình cậu cũng biết vậy.
"
Cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Quả thật đúng y như lời nói của Vũ Đình, sau khi kết thúc cuộc gọi thì Trương Mỹ sẽ như thế đấy.
* Mình không hiểu cậu thì ai hiểu cậu chứ.
Nhưng mà tai cậu bị như thế lâu chưa? *
" Cũng hơn một tháng.
"
* Sao lại bị như thế? *
" Nghe xong câu trả lời của mình thì cậu đừng tức giận nhé.
"
* Ừm.
*
" Do lúc ly hôn với Cửu Mạnh, hai bọn mình có xảy ra một chút ẩu đả, cho nên tai mình mới bị như vậy.
"
* Mình đã nói với cậu biết bao nhiêu lần rồi, đừng để cho hắn muốn làm gì thì làm, không thì cậu sẽ bị thương.
*
* Mà giờ nhìn xem kìa, không phải bị thương bình thường, mà là tai không nghe được.
Tai không nghe được đấy! *
" Thôi mà, dù gì thì chuyện cũng qua lâu rồi, mình cũng đã ly hôn với hắn rồi còn gì.
"
*Nói thật thì khoảng thời gian cậu sống chung với Cửu Mạnh, mình chẳng yên tâm chút nào.*
*Cứ mỗi lần cậu đến trại mồ côi thì trên người lại có thêm một vết thương mới.
Vết thương cũ chưa lành thì lại có thêm cái mới.*
" Có cậu quan tâm là mình vui rồi.
Giờ cậu cứ yên tâm đi, mình vẫn khoẻ, tai cũng đang dần dần hồi phục.
"
*Cậu dựa vào khả năng nhìn khẩu hình miệng để giao tiếp đúng không?*
" Ừm.
".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook