Ngày thứ hai, khi Cố Hoài Cẩn và Diệp Hoan cùng bước vào phòng học, bữa sáng như mấy ngày trước vừa trở lại thì bây giờ đã biến mất như Đường Lan Thanh mất tích vì ra ngoài đặc huấn vậy. Trên mặt bàn hoàn toàn trống không.

Diệp Hoan tất nhiên là phát hiện nàng bất thường, hơi chút an ủi: "Không sao chứ? Nếu muốn vứt bỏ cái gì, tương ứng sẽ mất đi cái khác, nàng nghĩ thông suốt là tốt rồi."

"Ừm, có thể là vừa mới tách ra nên trong lòng không thoải mái đi." Ngày hôm qua nàng dường như chỉ quấn lấy Cố Hoài Cẩn một lúc liền rời đi, buổi chiều đều không thấy bóng dáng. Đáy lòng Cố Hoài Cẩn lo lắng không thể tả, một mặt không cao hứng vì nàng từ bỏ dễ dàng như vậy, mặt khác lại hi vọng nàng giống như dự đoán của chính mình, hơi vung vung tay ngồi vào vị trí, không kiên nhẫn, "Đến  vẫn là tính tình trẻ con, giận hờn như vậy thật quá non nớt."

Diệp Hoan bất đắc dĩ lắc đầu một cái, vì tình cảm của hai người mà tiếc hận, cũng vì trạng thái "trong ngoài bất nhất"(1) của Cố Hoài Cẩn mà thở dài.

Diệp Hoan không muốn nhắc nhở Cố Hoài Cẩn rằng cảm tình không phải chỉ cần nàng nói buông liền có thể buông. Nếu không, tại sao trên đời có nhiều người khát vọng một chén "Vong Xuyên Thủy" (2) như vậy.

Còn nữa, khi nàng lựa chọn buông tay vẫn là không nghĩ đến cảm thụ của Đường Lan Thanh. Nàng phải làm đây? Nàng dường như có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Cố Hoài Cẩn, nhưng mà Cố Hoài Cẩn chủ động bứt ra, nàng ngoại trừ chịu đựng còn có thể thế nào?

Bây giờ có thể nói là Cố Hoài Cẩn vì Đường Lan Thanh suy nghĩ, chọn thời khắc chưa bắt đầu liền kết thúc, như vậy có thể giúp người kia ít tổn thương nhất.

Nếu nói Cố Hoài Cẩn ích kỷ, cẩn thận ngẫm lại, hẳn là có. Trước tiên là ám muội mơ hồ không rõ, cuối cùng lại không chút do dự xoay người rời đi.

Xét đến cùng, ai đúng ai sai? Không có ai biết, cũng không có đáp án tuyệt đối...

Diệp Hoan giúp Cố Hoài Cẩn đi mua một phần bữa sáng. Nàng biết được Cố Hoài Cẩn đối với bữa sáng của Đường Lan Thanh chút mong chờ, đúng hơn là mừng rỡ, hiện giờ cũng không thể lấy thất vọng làm bữa ăn tinh thần được.

Đến đúng giữa trưa, Cố Hoài Cẩn ngoại trừ trầm mặc vẫn là trầm mặc, Diệp Hoan ngoại trừ thở dài vẫn là thở dài.

Thời gian cơm trưa, Cố Hoài Cẩn ngạc nhiên bởi vị trí bên cạnh nàng và Diệp Hoan trống không, trên mặt lập tức bao phủ một tầng mù mịt.

Cổ Đình Tây bưng thức ăn lại đây, số lượng trên tay thế nhưng ít đi rất nhiều so với mọi khi. Hắn liếc mắt nhìn chỗ trống kia nói: "Các ngươi đều ngồi xuống đi. Hôm nay nàng xin nghỉ. "

"Xin nghỉ?" Thải nhanh miệng hỏi ra nghi ngờ trong lòng của hai nữ tử còn lại. Chẳng trách sáng nay không nhìn thấy nàng, ban đầu còn tưởng rằng nàng trực tiếp đi tới sân huấn luyện.

"Ừm, sinh bệnh." Cổ Đình Tây nói xong có thâm ý khác nhìn Cố Hoài Cẩn đang cúi đầu ăn cơm, tuy rằng tốc độ rất nhanh, tầm mắt vẫn bị Diệp Hoan và Thải bắt được, "Sáng sớm hôm nay không nhìn thấy nàng, ta liền gọi điện thoại hỏi thăm."

"Thân thể nàng từ trước đến giờ đều rất tốt, hôm qua lúc gặp ta nhìn còn rất khỏe mạnh. Tại sao trong thời gian ngắn như vậy đã sinh bệnh rồi?" Diệp Hoan nhíu mày, nhàn nhạt liếc mắt nhìn bạn thân bên cạnh bề ngoài bình tĩnh, nhưng kì thực bàn tay dưới bàn đã nắm thật chặt, đáy lòng lại một lần nữa không tiếng động thở dài.

Nếu lo lắng nàng, tại sao dằn vặt lẫn nhau khổ sở như vậy.

Không hỏi còn tốt, vừa hỏi liền đem bất mãn mà Cổ Đình Tây kìm nén lôi ra, mới vừa muốn nổi giận lại bị hai người tự dưng xông vào đánh gãy.

Huynh muội Vệ gia gia nhập bàn ăn, Vệ Quân Thư tự nhiên hào phóng ngồi bên người Cố Hoài Cẩn, còn Vệ Tinh ngồi bên cạnh Cổ Đình Tây, hắn lộ ra nụ cười tự nhận là tiêu sái nói: "Không ngại quấy rầy chứ?"

Ngồi xong rồi mới hỏi, không cảm thấy đã muộn sao? Bốn người đang ngồi trên bàn ăn trong lòng đều có cùng một ý nghĩ nhưng không lên tiếng ngắt lời, để lại mặt mũi cho bọn họ.

"Đang nói chuyện gì vậy? Cái gì trong thời gian ngắn sinh bệnh?" Thời điểm Vệ Quân Thư đến chỉ nghe đoạn cuối không nghe đoạn đầu, thấy bầu không khí ngày càng lúng túng liền lên tiếng muốn hoà hoãn.

Cổ Đình Tây không dấu vết hơi dịch ra bên ngoài, duy trì khoảng cách nhất định cùng Vệ Tinh đang ngồi bên cạnh. Vừa rồi, tuy rằng hắn bị cắt đứt, nhưng có vài câu nên nói vẫn phải nói, "Trời lạnh như vậy ngươi khiến nàng không có việc gì đứng chờ ngươi lâu như vậy, thực sự rất quá đáng. Nếu như bận bịu thì tốt xấu gì cũng nên gọi điện thoại báo cho nàng một tiếng chứ."

Chuyện này vẫn là hắn quấn quít lấy Đường Lan Thanh nhõng nhẽo đòi hỏi mới biết nguyên do. Lúc nghe xong, trong lòng hắn oán Cố Hoài Cẩn không có tình người, cũng vì cách làm không để ý thân thể của Đường Lan Thanh mà hận mài sắt không thành kim.

Cố Hoài Cẩn vẫn duy trì tư thế ăn như cũ, Cổ Đình Tây nói một lúc lâu sau vẫn không thấy ai đáp lại, nàng mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi nhỏ chau mày nghi hoặc: "Ta?"

"Không phải ngươi thì ai." Hiển nhiên Cổ Đình Tây đối với phản ứng của Cố Hoài Cẩn rất không vừa ý, khẩu khí cũng dần dần trở nên xa lạ, "Kể cả không thích nàng làm phiền ngươi như thế nào đi nữa cũng không cần phải đối xử với nàng như vậy. Ngươi không đau lòng nàng không có nghĩa là không có ai đau nàng."

Cổ Đình Tây tất nhiên là không biết giữa các nàng đến cùng xảy ra vấn đề gì, nhưng biến hoá mấy ngày gần đây của các nàng hắn cũng để trong mắt. Ban đầu hắn cho rằng chỉ là tiểu nữ sinh náo loạn mâu thuẫn nhỏ thôi, nhưng cuối cùng hình như không phải, náo đến sinh bệnh còn gọi là nhỏ cái gì.

Mọi người có tâm sự riêng đều không chú ý tới Vệ Quân Thư sắc mặt cứng ngắc. Hắn đem từng câu chữ lẻ loi chắp vá liền biết nhân vật chính trong cuộc đối thoại của các nàng mười phần là Đường Lan Thanh, hơn nữa khả năng rất lớn là vì ngày hôm qua đứng ở cửa nhỏ mà sinh bệnh.

Tâm tình Cố Hoài Cẩn hôm nay vốn đã không tốt, mũi giáo lại vô duyên vô cớ chỉ về phía mình làm cho sắc mặt nàng đột nhiên lạnh lẽo. Thả đôi đũa trong tay xuống, nàng nghiêm túc trầm giọng nói: "Cổ đồng học, ta không thể hiểu được những lời ngươi nói có ý tứ gì. Ngày hôm qua ta chưa từng làm cho nàng chờ ta, cũng căn bản không biết nàng chờ ta."

"Làm sao có khả năng, nàng rõ ràng nói cho ta là Vệ..." Lời chưa nói xong đột nhiên đình chỉ, Cổ Đình Tây nhìn Vệ Quân Thư trên mặt mang theo vẻ không tự nhiên, giống như đã hiểu chuyện gì xảy ra, tức giận đứng dậy, "Nàng thế nhưng chỉ là một bé gái mười sáu tuổi, ngươi thế nhưng nhẫn tâm làm ra được chuyện như vậy, nàng bị ngươi làm cho đứng ở cửa nhỏ giữa trời tuyết chịu đựng rét lạnh nhiều giờ như vậy! Còn đứng đến đêm!"

Nói xong Cổ Đình Tây liền tức giận đứng dậy giẫm bình bịch mà đi, cũng không để ý cơm trưa trên bàn còn chưa động miếng nào. Bữa cơm như vậy, không ăn cũng được!

Tình thế chuyển biến, mũi giáo đột nhiên chuyển hướng sang Vệ Quân Thư làm cho hắn ngồi như bị kim châm, đúng như dự kiến nghe được chất giọng lạnh như sương của Cố Hoài Cẩn: "Không muốn nói gì sao?"

Bình ổn tâm trạng, vẻ mặt Vệ Quân Thư không nhìn ra một tia không bình thường. Đường Lan Thanh chỉ là tiểu học muội mới vào thôi, trọng lượng của nàng ở trong lòng Cố Hoài Cẩn làm sao có thể so được với hắn, vọng tưởng bước vào cuộc sống của Cố Hoài Cẩn, cũng không cân nhắc một chút xem mình cân nặng bao nhiêu, "Nàng tới tìm ngươi đúng lúc ngươi đang họp. Ta xét thấy ngươi trong thời gian ngắn không thể ra liền để nàng đi cửa nhỏ chờ, miễn cho quấy rối ngươi bận việc. Sau đó ta đi làm những chuyện khác, trong nhất thời do quá tập trung mà quên mất." Cuối cùng hắn còn không quên thêm vào một câu: "Ai nghĩ nàng sẽ tưởng bở cho rằng ngươi bảo nàng đi chỗ đó cơ chứ."

"Ầm" một tiếng, chiếc đũa bị quăng ở trên bàn ăn phát ra tiếng vang lanh lảnh, Thải tính tình tốt trước sau như một duy trì trầm mặc đột nhiên đứng dậy, "Ta ăn no rồi, các ngươi tiếp tục đi."

Dứt lời, Thải đem đồ chưa ăn xong đổ bỏ, đứng ở bồn rửa tay rửa sạch tay rồi mới rời đi.

Cố Hoài Cẩn và Diệp Hoan tại lúc bọn họ lục tục rời đi cũng đứng dậy. Ban đầu vẫn xem như bữa cơm hòa hợp, bởi vì sự kiện của Đường Lan Thanh mà từng người đều ồn ào tan rã trong không vui.

Nhìn bàn ăn thoáng đãng chỉ còn sót lại hai huynh muội, trên mặt Vệ Quân Thư hiện lên một vệt chê cười, các nàng càng ầm ĩ không vui đối với hắn càng có lợi. Nháo đi, với hắn mà nói, Đường Lan Thanh chỉ là quân cờ để hắn tiếp cận Cố Hoài Cẩn mà thôi.

Cũng không lâu sau, bàn tám người Vệ Quân Thư đang ngồi bị những người muốn đến ăn chung rục rà rục rịch kéo đến lấp kín. Bọn họ đa số là nữ sinh, trước kia bị khí tràng của Cố Hoài Cẩn áp bức không dám tới gần, bây giờ người vừa đi các nàng liền thay vào đó, vọt tới tiền tuyến.

Vệ Quân Thư ôn hòa cùng các nàng chuyện trò vui vẻ, đối với chuyện xảy ra lúc nãy không có nửa điểm tự trách, Đường Lan Thanh như thế nào đều không liên quan tới hắn.

"Không tới thăm sao?" Mãi đến tận tan học Diệp Hoan vẫn là dò hỏi Cố Hoài Cẩn rất nhiều lần, mỗi lần đều bị nàng lạnh lẽo lắc đầu từ chối.

"Ngươi đi đi." Cố Hoài Cẩn cùng nàng vẫy tay từ biệt, nhìn phương hướng nàng rời đi đáy lòng một trận đau nhói.

Bây giờ mình đã không có quyền được thấy Đường Lan Thanh nữa rồi. Thân bất do kỷ? Có thể đi. (3)

Nàng ở trường học có ở chung với Đường Lan Thanh hay không Cố mẫu đều biết, nói gì đến việc ở ngoài trường vốn đã bị giám sát. Nàng... Không thể phá hủy tương lai của Đường Lan Thanh như vậy...

Mà Đường Lan Thanh bên này, hiển nhiên là cũng không khá hơn chút nào.

Sau khi kinh động hai vị trưởng bối Đinh gia, nàng không để ý phản đối của bọn họ, cứng rắn kiên quyết muốn tĩnh dưỡng tại chỗ ở của mình.

Đối với thái độ cứng rắn của nàng, hai người lớn Đinh gia nhất thời không thể hiểu được, nhưng vì cưng chiều nàng nên đành nhắm mắt thuận theo. Một nhà bốn người thay phiên nhau đến thăm nàng, số lần tỷ muội Đinh gia đến khá nhiều.

Thời điểm này tiếp đón Diệp Hoan vào cửa chính là Đinh Nhược Thủy.  nàng không dấu vết đánh giá người trước mặt, thân thiết bắt chuyện mời nàng vào, "Chào ngươi."

"Xin chào, ta đến thăm Đường Lan Thanh." Thấy người mở cửa không phải Đường Lan Thanh, Diệp Hoan hơi sững sờ. Tuy nhiên nàng sẽ không cho rằng người trước mặt này có quan hệ dây dưa không rõ gì, Đường Lan Thanh là hạng người gì nàng vẫn rõ ràng.

"Nàng nằm ở trong phòng ngủ, mới vừa tỉnh, ngươi đi đi. Nàng cả ngày hôm nay buồn chán đến hỏng rồi, có người đến thăm biết đâu cao hứng đến cái đuôi vểnh lên tận trời." Vừa nói chuyện, Đinh Nhược Thủy vừa dẫn nàng đến trước cửa phòng, sau khi vặn tay nắm cửa mở ra lại lại nhìn đến một màn khiến Diệp Hoan cau mày.

Đường Lan Thanh chui vào trong lồng ngực Đinh Nhược Nhuận làm nũng, thân mật như nước chảy thành sông, giống như đã làm qua hàng trăm hàng ngàn lần, "Ta không muốn ăn..."

"Ngoan." Đinh Nhược Nhuận cưng chiều vỗ về mái tóc rối tung của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ như sợ âm thanh lớn một chút sẽ làm người trong lòng kinh hãi vậy, "Không ăn làm sao khỏe được, nghe lời."

Nghe vậy, Đường Lan Thanh lập tức xụ mặt xuống, càng rúc sâu vào trong lòng nàng, âm thanh mơ hồ có chút oan ức: "Nhưng mà... Ta không thích ăn."

"Làm sao? Lại bắt đầu không chịu uống thuốc?" Đinh Nhược Thủy buồn cười nhìn kẻ ấu trĩ Đường Lan Thanh, càng thêm có thâm ý khác nhìn người bên cạnh một chút, sau đó tầm mắt ôn nhu nhìn thẳng vào mắt Đinh Nhược Nhuận.

"Đúng đấy, lần này nói sao cũng không chịu ăn." Đinh Nhược Nhuận có chút không biết làm gì, cũng may tính nàng vốn dĩ nhẫn nại, nếu không phải vậy Đinh Nhược Thủy cũng sẽ không đem đại công trình này đẩy cho mình.

Diệp Hoan lẳng lặng mà nhìn cảnh tượng trước mắt, mơ hồ cảm thấy quen thuộc, tinh tế nghĩ, phảng phất giống với hình thức ở chung trước kia của ba người các nàng. Đường Lan Thanh bám dính Cố Hoài Cẩn không tha, Cố Hoài Cẩn thế nhưng không có một tia phản cảm, trái lại còn có chút dung túng, mà chính mình thường ở bên cạnh trêu chọc vài câu.

Đường Lan Thanh nghe được âm thanh Đinh Nhược Thủy liền buồn buồn ngẩng đầu, nhìn thấy người đứng cạnh nàng buồn bực ban nãy nháy mắt biến mất, trên mặt tràn ra nụ cười mừng rỡ, "Hoan." Nói xong, ánh mắt không kìm được hướng về phía sau Diệp Thanh Hoan, ước ao trong mắt không cần nói cũng biết.

Đinh Nhược Thủy nháy mắt với Đinh Nhược Nhuận mấy cái, ánh mắt lấp lánh, Đinh Nhược Nhuận chỉ lắc đầu một cái. Đinh Nhược Thủy thở dài một tiếng, hoá ra là không phải...

Nàng biết Nhược Nhuận đã gặp người trong lòng của Đường Lan Thanh, vốn còn cho là cô gái trước mặt, ai ngờ không phải...

"Nằm nghỉ cho thật tốt, cơ thể ngươi còn chưa khỏe." Làm bộ nhìn không ra tình cảm trong mắt nàng, Diệp Hoan đi lên trước Đinh Nhược Nhuận liền nhường ra vị trí của chính mình, cười yếu ớt nói: "Các ngươi tán gẫu đi, ta đi ra ngoài nấu cháo trắng. Phiền phức ngươi hỗ trợ dỗ dành làm cho nàng uống thuốc, đứa nhỏ ngốc này đối với thuốc chống cự thật khiến người ta nói không được mắng cũng không xong."

"Được rồi." Diệp Hoan hoà hợp đồng ý, Đinh Nhược Nhuận ôn hòa làm người có loại cảm giác như gió xuân ấm áp, cử chỉ ôn hòa thoả đáng, ở chung rất là thoải mái.

Đường Lan Thanh không để ý động tĩnh bên cạnh, vẫn luôn chờ đợi đến khi xác định không có người khác ở ngoài cửa, đáy lòng tràn ra sự cô đơn không nói nên lời. Cuối cùng vẫn là không... Nàng cố chấp ở lại nơi này, phiền phức cả nhà Đinh gia, đến cùng là vì cái gì?

Nàng... Không nhớ rõ nàng đến cùng đã làm sai điều gì...

"Tiểu tử, khoẻ hơn chưa?" Diệp Hoan lấy ra nước ấm cùng hộp thuốc để trên tủ đầu giường, dựa theo lời Đinh Nhược Nhuận lấy thuốc.

"Ừm, tốt lắm rồi." Mũi thở mấp máy, Đường Lan Thanh nhạy bén ngửi thấy được mùi thuốc, thân thể theo bản năng mà chống cự.

Nàng chán ghét uống thuốc, mùi vị khiến người ta rất không thoải mái.

Dở khóc dở cười nhìn Đường Lan Thanh tránh né, Diệp Hoan đã hiểu được lời Đinh Nhược Nhuận nói "khiến người ta nói không được mắng cũng không xong" là xảy ra chuyện gì. Bởi vì Đường Lan Thanh không phải nhõng nhẽo trốn uống thuốc muốn được người khác nhẹ giọng dỗ dành, mà là nàng thật sự chống cự.

Nhìn ra trên mặt nàng vẫn còn vẻ trắng bệch do vừa khỏi bệnh, Diệp Hoan đem chén nước đặt vào trên tay nàng, đau lòng nhưng không thể  không làm nàng uống thuốc "Bé ngoan mau uống, chúng ta đều không hi vọng nhìn thấy ngươi sinh bệnh."

Hai tay khẽ run, chén nước vì động tĩnh của nàng mà sinh ra gợn sóng nhỏ, Đường Lan Thanh hờ hững nhận thuốc nuốt xuống. Nàng không hi vọng vì bản thân bị bệnh mà khiến cho Cố Hoài Cẩn tự trách, tương tự cũng không hi vọng dùng bệnh tình của mình để được Cố Hoài Cẩn thương hại, tự tôn của nàng không cho phép.

Nhíu mày, Diệp Hoan ngạc nhiên không hiểu sao nàng lại nghe lời như vậy, tỉ mỉ nghĩ lại liền hiểu ra.

Đến cùng vẫn là Cố Hoài Cẩn có tác dụng, nàng nói tới "chúng ta" tự nhiên là bao gồm cả Cố Hoài Cẩn.

Nhàn nhã hàn huyên một hồi, Diệp Hoan đơn giản giải thích ngày hôm qua Cố Hoài Cẩn cũng không biết chuyện, là do Vệ Quân Thư tự chủ trương. Sau đó lại dặn vài câu, thấy Định Nhược Nhuận bưng cháo nóng hổi đi vào mới đứng dậy chào tạm biệt.

Sau khi Diêp Hoan rời đi liền bấm điện thoại gọi Cố Hoài Cẩn nói toàn bộ tình huống cho nàng, bao gồm cả tình huống nhìn thấy lúc mới vào phòng.

Cúp điện thoại, Cố Hoài Cẩn bên trong phòng ngủ mặt âm trầm đến đáng sợ. Coi như không có nàng, Đường Lan Thanh cùng những nữ sinh khác cũng có thể chung đụng được rất ấm áp mà.

Sau buổi cơm tối, điện thoại di động của Cố Hoài Cẩn vang lên, nàng nhìn tên người gọi đến biểu hiện hờ hững, mặc kệ. Cho đến khi điện thoại mới im lặng một chút lại vang lên thêm một hồi lâu nàng mới bắt máy, "Nói"

Khẩu khí không kiên nhẫn làm Đường Lan Thanh khẽ run, cuối cùng vẫn nhỏ tiếng nói: "Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi."

"Không sao, chỉ nói cái này? Vậy cúp máy đây."

"Đừng..." Đường Lan Thanh hoang mang hoảng loạn hô một tiếng, cụp mí mắt, "Đừng né ta nữa, ngươi nói ta làm sai cái gì, ta sửa."

"Ngươi đối với ta yêu thích khiến ta rất khổ não, sửa lại đi."

"Ta..." Đường Lan Thanh lời còn chưa dứt, Cố Hoài Cẩn thẳng thắn ngắt lời nói: "Ngươi chờ đáp án, ta bây giờ trả lời ngươi, thật không được, chúng ta sau này vẫn là không nên liên lạc nữa."

__________

(1) trong ngoài bất nhất: trong lòng 1 kiểu, ngoài mặt 1 kiểu khác.

(2) Vong Xuyên Thủy: canh Mạnh Bà còn gọi là Vong Tình Thủy hoặc Vong Ưu Tán, hễ uống vào liền quên hết mọi chuyện của đời này lẫn đời trước. 

(3) thân bất do kỷ: việc không do bản thân có thể quyết định.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương