"Ta..." Lẳng lặng nói ra một chữ, Đường Lan Thanh không khỏi toàn thân căng thẳng, vô cùng chăm chú lắng nghe, cuối cùng chỉ nghe thấy đối phương nói một câu "đợi một lát". Sau đó âm thanh từ điện thoại vang lên.

Cố Hoài Cẩn khôi phục lại âm thanh lành lạnh thường ngày, ngữ khí ôn nhu nói chuyện với Đường Lan Thanh khi nãy hoàn toàn biến mất "mẹ."

"Đã trở về?" Âm thanh của Cố mẫu từ điện thoại truyền đến lành lạnh không chút phập phồng, nghe không ra sướng vui hay đau buồn, giống như bình thường mẫu thân quan tâm nữ nhi vậy, không hề hỏi đến người lúc nãy cùng nàng nói chuyện là ai.

Biết trước được tin tức, Cố Hoài Cẩn tất nhiên cũng tăng cao cảnh giác rất nhiều, mỗi câu nói ra vô cùng kín kẽ không một lỗ hổng, nghe không ra một chút sai lầm nào "trở về không thấy người, con hỏi Vương bá. Hắn nói người đang bận bịu chuyện công tác. Sự nghiệp tất nhiên quan trọng, thế nhưng cũng phải chú ý đến nghỉ ngơi." Tuy nói Cố Hoài Cẩn đối với Cố mẫu hành động như vậy rất không vui, nhưng là dù sao cũng là cốt nhục tình thâm, sự quan tâm của nàng không phải khách sáo hay lấy lòng, mà là xuất phát từ thật tâm. Tiền không có còn có thể kiếm lại được, thế nhưng nếu vì tiền tài mà đánh mất sức khỏe, như vậy thật sự không đáng.

"Ta biết, ngươi nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn phải đi học." Cố mẫu đứng trước cửa sổ, hơi nhắm mắt. Cố phụ đứng bên cạnh nàng cưng chiều mà lắc đầu một cái, sau đó tiến vào phòng tắm rửa mặt. Tất nhiên cũng nhìn không thấy trong mắt nàng nhu tình như ẩn như hiện, đó là thuộc về tình mẹ ôn nhu đặc biệt.

"Được rồi, người cũng vậy." Sau khi hai bên nói câu ngủ ngon, hai người cùng cúp điện thoại. Cố Hoài Cẩn từ đầu đến cuối hoàn toàn không có cùng nàng đề cập đến nội dung điện thoại khi. Cố mẫu nếu đã không hỏi tới, nàng cũng không cần thiết chủ động mở miệng, có một số việc càng giải thích càng khiến người ta chú ý.

Một cuộc điện thoại của Cố mẫu đã đem kích động khi nãy của nàng đánh tan không ít, những lời khi nãy dự định nói với Đường Lan Thanh lần nữa miễn cưỡng đặt ở đáy lòng, lý trí lần nữa chiếm thượng phong.

Nhìn hình ảnh ấm áp trong game, Cố Hoài Cẩn cũng không đành lòng đối với người kia quá mức lạnh lùng. Suy nghĩ một chút liền lựa chọn nói sang chuyện khác.

(Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Ta ngày mai đến trường sớm, cùng nhau ăn điểm tâm đi.

Cố Hoài Cẩn chưa bao giờ chủ động, hiện tại chủ động khiến Đường Lan Thanh mừng rỡ như điên, cái này có phải hay không đại biểu cho việc nàng dần dần đối với chính mình mở rộng nội tâm. Cưỡng chế đáy lòng xao động, nàng gật đầu liên tục hoàn toàn không để ý người kia có nhìn thấy hay không.

( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư: Tốt ~

Cố Hoài Cẩn mím môi cười cười đến trên mặt thoáng chút ôn nhu, nàng nhìn ký hiệu "~" điều này chứng minh người kia lúc này tâm tình suиɠ sướиɠ. Nhưng mà Đường Lan Thanh không biết, nếu cuộc nói chuyện không bị cuộc điện thoại cắt đứt giữa chừng thì quan hệ của các nàng đã không chỉ ngừng lại ở việc ngày mai có thể cùng nhau ăn điểm tâm. Nếu nàng biết được, có thể hay không tức giận đến giậm chân?

Trong đầu hiện lên hình ảnh Đường Lan Thanh uất ức lại giận dỗi mà không dám nói, Cố Hoài Cẩn cảm thấy rất là đáng yêu, lại trò chuyện thêm vài câu liền giục nàng kia đăng xuất. Đợi đến tên phu quân duy nhất trên màn hình chuyển sang màu xám, nàng mới đóng tắt máy tính nằm ở trên giường.

Hai người thân thể đều mệt nhọc, nhưng tâm tình lại thoải mái chập trùng, không lâu sau cả hai liền tiến vào mộng đẹp, lần nữa mở mắt ra trời đã sáng.

Diệp Hoan vừa ra cửa liền nhìn thấy Vương quản gia ở trước cửa dinh thự nàng chờ đợi, liền biết hôm nay Cố Hoài Cẩn đã tới trường học trước, nên nàng một mình tới trường.

Bước vào văn phòng đoàn ủy, Diệp Hoan tròng mắt hơi nghiền ngẫm một chút ý tứ, đối với hai vị đang yên lặng ăn chung bữa sáng nàng giả vờ nhắm mắt làm ngơ "ai...xem ra đang thời điểm chuyển đông khí trời cũng bắt đầu hạ thấp, tốt nhất là ở trong phòng có nhiệt độ cao."

Đường Lan Thanh từ bên trong bữa sáng nóng hổi ngẩng đầu lên, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nghĩ đến cảnh tượng ban sáng nàng vì là Cố Hoài Cẩn khoát thêm áo khoác, gật đầu nói "ừm, đúng đấy, gần nhất nhiệt độ bắt đầu hạ, trong phòng đoàn ủy xác thực khá là ấm áp."

Khôn khéo như Cố Hoài Cẩn làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Hoan, nàng là nói tình cảnh cùng nhau ăn sáng của các nàng bây giờ khiến cho cả phòng nóng hừng hực. Tức giận trừng mắt với người đần độn trước mặt, rõ ràng thành tích thi cử ưu tú như vậy, nhưng loại này đối thoại hàm nghĩa lại nghe không hiểu "ăn điểm tâm, ăn không nói ngủ không nói."

Đường Lan Thanh vô tội xẹp miệng, nàng nghe lời không dám nói tiếp. Lại bị trừng... Chính mình vừa rồi không có bắt nạt nàng a...

Nhìn Đường Lan Thanh bộ dạng đáng thương, Diệp Hoan ôm tay cười nhẹ một tiếng, "Từ xưa hoành thành nhiều người mới, chỉ thấy người mới cười, nào nghe người cũ khóc."

"Ngươi gần đây nghiên cứu văn học cũng thôi đi, còn nghĩ tiếp tục nghiên cứu lịch sử? Ngươi ước ao sinh hoạt bên trong cung?" Cố Hoài Cẩn nhấp một miếng sữa bò, ấm áp chất lỏng đi vào bụng, triệt tiêu cảm giác đầy mỡ trong miệng. Bạn thân của nàng, hôm nay hẳn là hạ quyết tâm muốn trêu chọc nàng, hiện tại đem cả sự vật bên trong hoàng thành ra so sánh với các nàng.

"Cái này ngược lại không được, ta thờ phụng chuyên chúc một đối một." Diệp Hoan vung vung tay, Đường Lan Thanh cắn bánh bao, đôi mắt vòng tới vòng lun nhìn hai người bọn họ, bộ dạng mờ mịt.

"Cách đầu mùa xuân còn có một hai tháng." Không mặn không nhạt nói một câu, Cố Hoài Cẩn chờ Đường Lan Thanh ăn xong bữa sáng, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút liền phái nàng đi làm việc, nếu không làm vậy nàng chắc chắn Diệp Hoan hẳn là lại đem những lời nói kia trực tiếp nói ra trêu chọc các nàng.

Đợi Đường Lan Thanh hài lòng đi ra văn phòng, Diệp Hoan mới thay đổi dáng vẻ trêu chọc lúc nãy, đôi mắt chăm chú hiện lên vẻ nghiêm túc "Thành?"

"Nói sau." Nhẹ nhàng lưu lại hai chữ, Cố Hoài Cẩn không nghĩ tiếp tục thảo luận việc này, chuyện tình bên trong đoàn ủy chưa đến thời điểm cũng không nhiều lắm cho nên hai người thấy hôm nay không có thông báo liền trở về phòng học, chuyên tâm vùi đầu vào sự nghiệp học tập.

Trong trường học rèn luyện là thứ yếu, các nàng thân là học sinh tất nhiên phải lấy học tập làm trọng.

Phòng hiệu trưởng nhận được báo cáo, nhân chứng vật chứng xác thực, tức khắc thông báo Đường đường ca gia trưởng, cùng với đồng phạm của hắn là Văn Lương gia trưởng. Tuy rằng Văn Lương chỉ ở gần bàn học của nàng gây sự một chút, thực chất cũng không xấu, nhưng cân nhắc tới trường học vinh dự, hiệu trưởng việc nghĩa chẳng từ liền xử lý cả hai.

Văn Lương có người bị hại là Đường Lan Thanh cầu xin, hiệu trưởng cũng dự định xem xét xử lý cảnh cáo, nhưng mà gia trưởng của hắn không nói hai lời liền xin xử phạt, đồng thời yêu cầu đem Văn Lương từ lớp trọng điểm chuyển đến lớp thường, loại bỏ thân phận thể dục sinh.

Xử phạt đối với Văn Lương mà nói hắn vẫn có thể tiếp thu, nhưng là nghe đến hai cái yêu cầu phía sau hắn liền không vui, ngậm lấy nước mắt nói "người ta không muốn cùng Đường Đường tách ra! Lại đổi lớp lại không được làm thể dục sinh, này không phải chặt đứt con đường người ta tiếp cận Đường Đường sao."

"Đường Đường" tất nhiên là chỉ Đường Lan Thanh, mà ba người trong cuộc nghe thấy đều không khỏi nổi da gà, nàng phất tay một cái trực tiếp giao cho các trưởng bối xử lý, có thể xa bao nhiêu Văn Lương liền xa bấy nhiêu. Bởi vì bộ dạng hiện tại của hắn, thật làm cho nàng sợ hãi a...

Đi chưa được mấy bước, liền nghe phía sau truyền đến tiếng gào khóc "tan nát cõi lòng" "người ta là vì hấp dẫn nàng chú ý mới làm như vậy. Mẹ, ngươi có còn muốn người ta cưới vợ hay không a!"

Cũng không biết có phải hay không Văn mẫu nói cái gì với hắn mà Văn Lương âm thanh dần dần nhỏ xuống. Đường Lan Thanh không để ý lắm nhún nhún vai, đối với chuyện này nàng không có chút hứng thú nào.

Còn Đường đường ca... Đường Lan Thanh con ngươi xẹt qua một tia quyết tuyệt, Đường thúc Đường tẩu hôm nay ngồi xe đến đây, muốn xử lý cũng chỉ có thể chờ bọn họ đến mới có thể xử lý, nàng muốn nhìn bọn họ có thể hay không giống như trước như vậy xa xỉ đi máy bay đến đây, hơn nữa bắt đầu ngày mai chính là ngày nghỉ

Chỉ cần Đường thúc một nhà dám chạy án, nàng liền dám báo cảnh sát. Có một số việc, nếu đã làm liền phải chịu hậu quả tương ứng.

Lần này nàng cũng phải ở trước mặt Đường thúc một nhà thành lập hình tượng mới, nếu không làm vậy người khác chỉ sợ lầm tưởng nàng là quả hồng nhũn, mặc cho người bắt bí!

Thứ bảy, Đường Lan Thanh theo thời gian quy định đi nghĩa trang thăm chính mình phụ thân, chọn lấy một chút chuyện không nhẹ không nặng cùng phụ thân nói, nói xong liền đứng dậy ung dung về nhà.

Sáng mai, Đường Lan Thanh dậy sớm lén lút chuẩn bị những chi tiết nhỏ trong hôn lễ, sau đó lại lôi hai người dậy sớm bởi vì tối hôm qua nàng đã nói cẩn thận là Nhân Điên Phong Ngữ cùng Lông mày mang triệu chứng xấu vào trong đội ngũ.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Hôm nay kết hôn, có gì sai sót hi vọng hai vị tha thứ nhiều hơn.

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Người một nhà không khách khí.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta sợ đêm nay có người quấy rối, gần nhất bên đối địch đặc biệt an phận.

( Đội ngũ) Lông mày mang triệu chứng xấu: Đúng vậy, áp phiêu không đều đi ra, ném đá giấu tay.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Gần nhất rất nhiều cao cấp dược vật liệu bị mua số lượng lớn.

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Ngươi là nói...

( Đội ngũ) Lông mày mang triệu chứng xấu: Nuôi quân tinh nhuệ, chờ bạo phát trong một khắc!

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Đúng. Khoảng cách thời gian hoạt động cái phó bản tiếp theo còn hơn nửa tháng, coi như bọn họ giành trước tiến vào phó bản cũng không cần chuẩn bị nhiều dược liệu như vậy. bởi vì người của chúng ta căn bản không có cách nào đi vào quấy rối.

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Mà gần đây hoạt động lớn nhất chính là hai người các ngươi kết hôn.

( Đội ngũ) Lông mày mang triệu chứng xấu: Đáng chết, ta liền nói bọn họ vì sao gần đây ngoan ngoãn như một con tiểu bạch thỏ.

Đường Lan Thanh cười, nàng cũng biết Lông mày mang triệu chứng xấu là bởi vì cuống lên, nếu không cũng sẽ không nói thô tục.

( Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Vì vậy ta mới nói... Hi vọng hai vị tha thứ nhiều hơn...

( Đội ngũ) Nhân Điên Phong Ngữ: Coi như ngươi không nói câu này, chúng ta cũng muốn bảo đảm các ngươi hôn lễ diễn ra bình thường, ai tới quấy rối nữ vương đại nhân cưới phu, Phong thúc liền quất chết ai!

"Cưới phu"... Đường Lan Thanh khóe miệng giật giật, cũng tùy ý Phong thúc nói như thế nào, ai công ai thụ đến đêm động phòng tự nhiên sẽ hiểu.

Cố Hoài Cẩn bởi vì việc tư đến chậm chút, vội vã online, lên game liền thấy trong bang hội đã được tổ chức địa ngay ngắn có trật tự, bởi vì nhân số quá đông nên chia làm hai đám, bên trong miếu nguyệt lão gồm ba tầng, ba tầng đều đông nghịt người trong bang.

Mà ở bên ngoài người thì lại do Nhược Thủy Tam Thiên tổ chức, rất nhiều người chơi có tiếng tăm lớn lớn nhỏ nhỏ cũng ở bên trong đó.

Tiêu Nhục Thư, Nhân Điên Phong Ngữ, Ẩn Tu đứng chờ một bên phân phát khách quý thiệp mời, có người mắt sắc phát hiện tân nương đến, liên tiếp dồn dập xô đẩy nàng đến trước mặt tân lang quan, lời nói cũng mang theo trêu chọc.

Hiện tại Tiêu Nhục Thư đã rút đi bạch y, đổi thành lụa đỏ đại hỉ y phục, sợi chỉ vàng quấn quanh bên trong, đem dáng dấp của hắn càng thêm lỗi lạc không ít, tóc đen cũng vì lụa đỏ mà buộc lên cao, tinh thần phấn chấn đứng trước mặt Liệu Trầm Hương.

Bốn phía ồn ào cũng vì nhân vật chính đến mà yên tĩnh lại, tựa hồ vì dành không gian cho các nàng trò chuyện.

( Phụ cận) Tiêu Nhục Thư: Nương tử đại nhân, vi phu vì ngươi mặc lên hồng trang được không?

( Phụ cận) Liệu Trầm Hương: Hảo.

Hồng y hôn phụ bao lấy thân thể khiến Liệu Trầm Hương càng thêm lung linh, xinh đẹp. Nàng bước lên từ từ tiến về phía Tiêu Nhục Thư mà đi.

( Tiêu Nhục Thư cùng Liệu Trầm Hương hôn lễ sắp tại nguyệt lão miếu-Quan Nguyệt lão cử hành, hoan nghênh đi vào xem lễ)

Tin tức vừa thông báo, bên trong miếu nguyệt lão cùng lúc bên bốn phương tám hướng nổi lên khói hoa, mỗi kênh đều dồn dập đối với đôi tân nhân chúc mừng, cảnh tượng hùng vĩ đến mức khiến cho một ít người chơi máy tính bị rớt mạng.

Vong Giang Hồ tuy có chức năng cướp thê, thế nhưng hơi chút thức thời người đều sẽ không phá hoại hôn lễ bầu không khí, hơn nữa miếu nguyệt lão đã bị người bang hội các nàng bảo vệ bên trong đó, trước thời gian bái đường kẻ địch sẽ không có cách nào tiến vào trong quấy rối, vì vậy tại thời điểm Tiêu Nhục Thư chuẩn bị để Nguyệt Lão cử hành bái đường, thì có một người không thức thời lao ra hô "chờ một chút!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương