Yêu Thầm Thất Bại
-
C52: Yêu thích hơn
🌷 Edit: Lạc Đình(LacAnDinh080221.w🅰ttp🅰d.c0m).
Vốn dĩ tâm lý của Bách Tây không vững.
Câu nói này của Thích Tầm dường như nghiền nát lý trí của cậu thành bột mịn, suýt nữa thì bị sắc đẹp làm lu mờ ý chí nói: "Hay là em không đi nữa nhé."
May mà tinh thần trách nhiệm với xã hội tuy đang lung lay sắp đổ nhưng vẫn kịp ngăn cậu nói câu đó ra khỏi miệng.
Nhưng chỉ một câu không nỡ của Thích Tầm cũng khiến cậu vui như mở cờ trong bụng.
Thích Tầm rất biết nói ngọt, cũng biết cách an ủi cậu lúc xa nhau nhưng hiếm khi hắn thẳng thắn thừa nhận như thế này.
Điều này dấy lên ngọn lửa nhỏ trong mắt cậu.
Cậu hôn chùn chụt lên mặt hắn mấy cái liền, cam đoan: "Em sẽ nhanh chóng trở về, ra ngoài cũng tuyệt đối không trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày nào cũng gọi video cho anh."
Cậu giơ ngón tay đeo nhẫn đính hôn lên trời, thề thốt.
Thích Tầm bị cậu chọc phì cười.
Đương nhiên hắn không nghi ngờ cậu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, trái lại hoa cỏ bên ngoài có thể đến trêu ghẹo cậu.
Hắn hôn cậu: "Anh biết rồi."
Nụ hôn này không thể dứt ra được.
Vali nhỏ của cậu vẫn đang bị ném trên mặt đất, bên trong có mấy cái áo khoác chưa gấp, mặt nạ dưỡng da cũng chưa xếp nhưng chẳng ai quan tâm.
Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên khe khẽ đầy ám muội.
Lúc tách ra, Bách Tây đã có phần thở không ra hơi, mặt cũng đỏ bừng.
Thật ra bây giờ đã không còn sớm nữa.
Cậu biết mình cần phải đi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, nhưng cậu lại ôm cổ Thích Tầm y như con gấu túi nhỏ, dù thế nào cũng không muốn tụt từ trên người hắn xuống.
Cậu yên lặng dựa trên người hắn, đầu óc xoay chuyển, suy nghĩ lan man vô định rất nhiều chuyện.
Gần đây quả thật cậu có chút lo được lo mất.
Vừa nghĩ tới chuyện cùng Thích Tầm đi lĩnh giấy chứng nhận thì cậu lại hơi lo sợ hoảng hốt, dù sao sau khi lĩnh giấy xong thì hai người đã trở thành chồng chồng hợp pháp, không thể quay đầu nữa.
Sự sợ hãi này không phải vì cậu không muốn kết hôn với hắn mà nó giống hệt lúc hồi nhỏ nhận bài thi cuối kỳ, rõ ràng đã nắm chắc điểm số của mình nhưng vẫn muốn kéo dài thời khắc công bố điểm đó.
Cậu quá thích Thích Tầm, giống như món quà ao ước từ lâu cuối cùng cũng có thể đến tay. Cậu kích động đến nỗi bắp chân mềm nhũn nhưng lại không dám mở ra, chỉ sợ khoảnh khắc mở hộp lại được cho hay tất cả chỉ là một giấc mộng.
Đôi khi cậu sẽ nhớ đến những lời Triệu Thanh Đồng nói trong bệnh viện, y nói Thích Tầm tốt đẹp như máy móc, dựa vào trách nhiệm và kiên nhẫn là có thể trở thành một người bạn trai hoàn hảo nhưng lại không hiểu cách yêu một người.
Điều này khiến cậu không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, thậm chí lo sợ hắn chọn cậu rồi, tới một ngày kia hắn sẽ hối hận.
Nhưng bây giờ hai người đang thân mật dựa vào nhau, nghe thấy hắn nói không nỡ để cậu đi công tác, tâm trạng đang lơ lửng của cậu dần dần dịu lại.
Hắn có thể thẳng thắn thừa nhận lưu luyến cậu như vậy, đã đủ để cậu cảm thấy hạnh phúc rồi, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Cậu rõ ràng hơn ai hết rằng Thích Tầm là người dịu dàng và chững chạc đến nhường nào.
Nếu hắn đã lựa chọn cầu hôn cậu, thì hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi, không có chuyện nửa đường hối hận.
Huống hồ Thích Tầm tốt như vậy, dù cho thế nào đi chăng nữa cậu cũng sẽ không nhường hắn cho người khác, vậy cậu lo lắng thì có ý nghĩa gì.
Lo sợ không đâu mà thôi.
Cậu dựa vào vai hắn, chớp mắt nhìn hắn rồi bày ra bộ dạng có điều muốn nói.
Thích Tầm chỉ coi là cậu muốn làm nũng bèn xoa đầu cậu hỏi: "Sao thế?"
Nhưng cậu lại nghiêm túc nhìn hắn một lát hỏi: "Em đi rồi anh sẽ nhớ em chứ?"
"Sẽ." Hắn trả lời rất chắc chắn.
"Vậy khi em không có nhà anh sẽ ngoan sao?"
Câu hỏi này đúng là trẻ con.
Thích Tầm bật cười nhưng vẫn đáp: "Ừ."
Bách Tây hít một hơi thật sâu, như thể hạ quyết tâm tuyên bố: "Vì anh phải chờ đợi em nhàm chán như thế nên đợi em trở lại, chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận nhé."
Rõ ràng khi nói ra câu này cậu rất kiên định, nhưng nói xong lại có chút ngượng, dù sao thì mới hôm qua thôi cậu vẫn còn từ chối hắn.
Thích Tầm sửng sốt, sau đó dịu dàng nói: "Được."
Hắn không ngờ đột nhiên cậu lại nghĩ thông, đồng ý đi lĩnh giấy cùng hắn.
Hắn thấy cậu xấu hổ như vậy thì hơi buồn cười, thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên em lại đồng ý vậy, lúc trước không phải đang làm rùa nhỏ sao?"
Bách Tây bất mãn cắn hắn: "Ai là rùa nhỏ."
Một chút sức này không đau không ngứa với hắn.
Hắn lại hỏi: "Không phải rùa nhỏ, vậy vì sao trước đây em luôn tìm cớ? Là do anh có chỗ nào chưa làm tốt sao?"
Bách Tây vội vã lắc đầu.
Đương nhiên không phải, trong mắt cậu Thích Tầm là tốt nhất thế giới.
"Không liên quan gì đến anh, là do em căng thẳng, luôn suy nghĩ lung tung." Cậu thành thật thừa nhận: "Nhưng bây giờ em đã nghĩ thông rồi."
Tầm mắt hắn đảo quanh khuôn mặt cậu, nếu cậu đã không muốn nói thì hắn cũng không hỏi nữa.
Hắn nắm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.
Hắn nói: "Thật ra anh cũng có chút căng thẳng."
Cậu nghiêng đầu: "Anh căng thẳng cái gì?"
Người yêu thầm thành thật rõ ràng là cậu có được không.
Thích Tầm dừng một chút, lông mi hơi rũ xuống che giấu mất cảm xúc trong đáy mắt.
"Có lẽ sau khi kết hôn với anh rồi, em sẽ phát hiện anh không hề hoàn hảo giống như tưởng tượng của em." Hắn bình thản nói: "Em quá yêu anh, luôn nghĩ rằng anh tốt nhất, nhưng anh có thể không tốt như vậy."
Cậu ngẩn người, không ngờ hắn sẽ nói cái này.
Cậu khó hiểu nhìn hắn: "Nhưng anh không cần hoàn hảo, em cũng yêu anh mà."
Cậu không kiềm được liệt kê với hắn: "Anh cũng có những tật xấu nhỏ, chứng ám ảnh cưỡng chế, có chút bệnh sạch sẽ, lúc nào tâm trạng không tốt thì không thích nói chuyện, khi lao vào công việc thì không biết chăm sóc sức khỏe."
Thích Tầm: "..."
Thật sự xin lỗi.
Nhưng rất nhanh cậu lại nói tiếp: "Em cũng có rất rất nhiều khuyết điểm nhỏ mà, tính tình chậm chạp, thích ngủ nướng, vứt đồ bừa bãi, còn kén ăn. Không phải anh vẫn lựa chọn kết hôn với em sao."
Cậu vô thức đặt bàn tay hắn lên trái tim của mình, giống như muốn thông qua cách này khiến hắn cảm nhận được sự chân thành của mình.
Cậu mỉm cười với Thích Tầm: "Người như anh, có lẽ từ nhỏ đã cầm danh hiệu thứ nhất nhiều rồi, chuyện gì cũng làm tốt nhất. Làm bạn trai cũng tốt, làm bạn đời cũng tuyệt nhưng đây không phải là nghề nghiệp. Không tính điểm tuyệt đối, không có hoàn hảo, em vẫn sẽ cảm thấy chỗ nào của anh cũng tốt hết, vì em yêu anh vô điều kiện."
Trái tim Thích Tầm như bị cào nhẹ vào.
Yêu vô điều kiện, nghe thì có vẻ không hợp lý, chỉ dựa vào cảm tính thúc giục, không quan tâm sự thật cũng không quan tâm lý trí.
Nhưng ai mà không hy vọng mình luôn luôn được thiên vị chứ.
Thích Tầm nghĩ, trong chuyện yêu một người, Bách Tây luôn luôn chân thành, thẳng thắn, cậu cũng không ngại nâng trái tim chân thành cho hắn xem.
Hắn không bằng cậu.
Hắn ôm Bách Tây, thừa nhận: "Là anh nghĩ nhiều rồi."
Bách Tây rộng lượng nói: "Không sao, ai cũng là lần đầu kết hôn, nghĩ linh tinh là rất bình thường."
Thích Tầm bật cười, lại cúi đầu hôn cậu.
Ban đầu Bách Tây còn nghĩ đến hành lý vẫn chưa thu dọn xong, nhưng Thích Tầm vừa cởi áo vừa hứa hẹn: "Tí nữa anh giúp em sắp xếp, ngày mai dì Đinh cũng sẽ giúp em kiểm kê."
Cậu lập tức không hề có nguyên tắc mà nằm thẳng xuống.
Mười mấy ngày nữa không thể gặp nhau, không làm thêm vài lần làm sao mà được.
. LacAnDinh080221.w@[email protected] + beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.c0m
Nhưng mà sự thực chứng minh, túng dụng là không đúng.
Hôm sau lúc lên máy bay, Bách Tây vẫn cảm thấy eo mỏi chân đau, phải lén lút nhét một chiếc gối nhỏ ra sau lưng mới cảm thấy khá hơn một chút.
Trợ lý nhỏ và đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn cậu một cách chế nhạo, ám muội cười rộ lên.
Hiện tại cậu đã tôi luyện được da mặt dày, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.
Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, cậu nắm chắc chút thời gian cuối cùng gửi tin nhắn cho Thích Tầm, nội dung cũng không có gì cả, chính là mấy câu mà mấy người yêu nhau hay nói.
Trợ lý nhỏ Đồng Giai ngồi bên cạnh đang uống nước trái cây, thấy cả người cậu đều phát ra bong bóng hồng thì cảm thấy mình thật sự không thể hiểu nổi mấy người gay này.
Cô cũng xa bạn trai mười mấy ngày mà, sao cô lại không hề dính như thế.
Có thể học tập sự mạnh mẽ và ung dung của cô một chút được không!
Cô lắc đầu, sau khi uống hết nước trái cây thì dứt khoát đeo chụp mắt bằng tơ tằm lên, tốt nhất là nhắm mắt sớm một chút phòng ngừa bị Bách Tây chọc mù mắt.
❌😥: Don't REUP!
***
Đình định đăng chuyện vào VALENTINE cơ nhưng mà tui là một người FA bền vững nên hôm đó hơi chạnh lòng một tí. Nay mới đăng chương mới được:)))
Vốn dĩ tâm lý của Bách Tây không vững.
Câu nói này của Thích Tầm dường như nghiền nát lý trí của cậu thành bột mịn, suýt nữa thì bị sắc đẹp làm lu mờ ý chí nói: "Hay là em không đi nữa nhé."
May mà tinh thần trách nhiệm với xã hội tuy đang lung lay sắp đổ nhưng vẫn kịp ngăn cậu nói câu đó ra khỏi miệng.
Nhưng chỉ một câu không nỡ của Thích Tầm cũng khiến cậu vui như mở cờ trong bụng.
Thích Tầm rất biết nói ngọt, cũng biết cách an ủi cậu lúc xa nhau nhưng hiếm khi hắn thẳng thắn thừa nhận như thế này.
Điều này dấy lên ngọn lửa nhỏ trong mắt cậu.
Cậu hôn chùn chụt lên mặt hắn mấy cái liền, cam đoan: "Em sẽ nhanh chóng trở về, ra ngoài cũng tuyệt đối không trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày nào cũng gọi video cho anh."
Cậu giơ ngón tay đeo nhẫn đính hôn lên trời, thề thốt.
Thích Tầm bị cậu chọc phì cười.
Đương nhiên hắn không nghi ngờ cậu đi trêu hoa ghẹo nguyệt, trái lại hoa cỏ bên ngoài có thể đến trêu ghẹo cậu.
Hắn hôn cậu: "Anh biết rồi."
Nụ hôn này không thể dứt ra được.
Vali nhỏ của cậu vẫn đang bị ném trên mặt đất, bên trong có mấy cái áo khoác chưa gấp, mặt nạ dưỡng da cũng chưa xếp nhưng chẳng ai quan tâm.
Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên khe khẽ đầy ám muội.
Lúc tách ra, Bách Tây đã có phần thở không ra hơi, mặt cũng đỏ bừng.
Thật ra bây giờ đã không còn sớm nữa.
Cậu biết mình cần phải đi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, nhưng cậu lại ôm cổ Thích Tầm y như con gấu túi nhỏ, dù thế nào cũng không muốn tụt từ trên người hắn xuống.
Cậu yên lặng dựa trên người hắn, đầu óc xoay chuyển, suy nghĩ lan man vô định rất nhiều chuyện.
Gần đây quả thật cậu có chút lo được lo mất.
Vừa nghĩ tới chuyện cùng Thích Tầm đi lĩnh giấy chứng nhận thì cậu lại hơi lo sợ hoảng hốt, dù sao sau khi lĩnh giấy xong thì hai người đã trở thành chồng chồng hợp pháp, không thể quay đầu nữa.
Sự sợ hãi này không phải vì cậu không muốn kết hôn với hắn mà nó giống hệt lúc hồi nhỏ nhận bài thi cuối kỳ, rõ ràng đã nắm chắc điểm số của mình nhưng vẫn muốn kéo dài thời khắc công bố điểm đó.
Cậu quá thích Thích Tầm, giống như món quà ao ước từ lâu cuối cùng cũng có thể đến tay. Cậu kích động đến nỗi bắp chân mềm nhũn nhưng lại không dám mở ra, chỉ sợ khoảnh khắc mở hộp lại được cho hay tất cả chỉ là một giấc mộng.
Đôi khi cậu sẽ nhớ đến những lời Triệu Thanh Đồng nói trong bệnh viện, y nói Thích Tầm tốt đẹp như máy móc, dựa vào trách nhiệm và kiên nhẫn là có thể trở thành một người bạn trai hoàn hảo nhưng lại không hiểu cách yêu một người.
Điều này khiến cậu không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, thậm chí lo sợ hắn chọn cậu rồi, tới một ngày kia hắn sẽ hối hận.
Nhưng bây giờ hai người đang thân mật dựa vào nhau, nghe thấy hắn nói không nỡ để cậu đi công tác, tâm trạng đang lơ lửng của cậu dần dần dịu lại.
Hắn có thể thẳng thắn thừa nhận lưu luyến cậu như vậy, đã đủ để cậu cảm thấy hạnh phúc rồi, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được mà nhếch lên.
Cậu rõ ràng hơn ai hết rằng Thích Tầm là người dịu dàng và chững chạc đến nhường nào.
Nếu hắn đã lựa chọn cầu hôn cậu, thì hắn đã suy nghĩ kỹ càng rồi, không có chuyện nửa đường hối hận.
Huống hồ Thích Tầm tốt như vậy, dù cho thế nào đi chăng nữa cậu cũng sẽ không nhường hắn cho người khác, vậy cậu lo lắng thì có ý nghĩa gì.
Lo sợ không đâu mà thôi.
Cậu dựa vào vai hắn, chớp mắt nhìn hắn rồi bày ra bộ dạng có điều muốn nói.
Thích Tầm chỉ coi là cậu muốn làm nũng bèn xoa đầu cậu hỏi: "Sao thế?"
Nhưng cậu lại nghiêm túc nhìn hắn một lát hỏi: "Em đi rồi anh sẽ nhớ em chứ?"
"Sẽ." Hắn trả lời rất chắc chắn.
"Vậy khi em không có nhà anh sẽ ngoan sao?"
Câu hỏi này đúng là trẻ con.
Thích Tầm bật cười nhưng vẫn đáp: "Ừ."
Bách Tây hít một hơi thật sâu, như thể hạ quyết tâm tuyên bố: "Vì anh phải chờ đợi em nhàm chán như thế nên đợi em trở lại, chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận nhé."
Rõ ràng khi nói ra câu này cậu rất kiên định, nhưng nói xong lại có chút ngượng, dù sao thì mới hôm qua thôi cậu vẫn còn từ chối hắn.
Thích Tầm sửng sốt, sau đó dịu dàng nói: "Được."
Hắn không ngờ đột nhiên cậu lại nghĩ thông, đồng ý đi lĩnh giấy cùng hắn.
Hắn thấy cậu xấu hổ như vậy thì hơi buồn cười, thấp giọng hỏi: "Sao đột nhiên em lại đồng ý vậy, lúc trước không phải đang làm rùa nhỏ sao?"
Bách Tây bất mãn cắn hắn: "Ai là rùa nhỏ."
Một chút sức này không đau không ngứa với hắn.
Hắn lại hỏi: "Không phải rùa nhỏ, vậy vì sao trước đây em luôn tìm cớ? Là do anh có chỗ nào chưa làm tốt sao?"
Bách Tây vội vã lắc đầu.
Đương nhiên không phải, trong mắt cậu Thích Tầm là tốt nhất thế giới.
"Không liên quan gì đến anh, là do em căng thẳng, luôn suy nghĩ lung tung." Cậu thành thật thừa nhận: "Nhưng bây giờ em đã nghĩ thông rồi."
Tầm mắt hắn đảo quanh khuôn mặt cậu, nếu cậu đã không muốn nói thì hắn cũng không hỏi nữa.
Hắn nắm tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.
Hắn nói: "Thật ra anh cũng có chút căng thẳng."
Cậu nghiêng đầu: "Anh căng thẳng cái gì?"
Người yêu thầm thành thật rõ ràng là cậu có được không.
Thích Tầm dừng một chút, lông mi hơi rũ xuống che giấu mất cảm xúc trong đáy mắt.
"Có lẽ sau khi kết hôn với anh rồi, em sẽ phát hiện anh không hề hoàn hảo giống như tưởng tượng của em." Hắn bình thản nói: "Em quá yêu anh, luôn nghĩ rằng anh tốt nhất, nhưng anh có thể không tốt như vậy."
Cậu ngẩn người, không ngờ hắn sẽ nói cái này.
Cậu khó hiểu nhìn hắn: "Nhưng anh không cần hoàn hảo, em cũng yêu anh mà."
Cậu không kiềm được liệt kê với hắn: "Anh cũng có những tật xấu nhỏ, chứng ám ảnh cưỡng chế, có chút bệnh sạch sẽ, lúc nào tâm trạng không tốt thì không thích nói chuyện, khi lao vào công việc thì không biết chăm sóc sức khỏe."
Thích Tầm: "..."
Thật sự xin lỗi.
Nhưng rất nhanh cậu lại nói tiếp: "Em cũng có rất rất nhiều khuyết điểm nhỏ mà, tính tình chậm chạp, thích ngủ nướng, vứt đồ bừa bãi, còn kén ăn. Không phải anh vẫn lựa chọn kết hôn với em sao."
Cậu vô thức đặt bàn tay hắn lên trái tim của mình, giống như muốn thông qua cách này khiến hắn cảm nhận được sự chân thành của mình.
Cậu mỉm cười với Thích Tầm: "Người như anh, có lẽ từ nhỏ đã cầm danh hiệu thứ nhất nhiều rồi, chuyện gì cũng làm tốt nhất. Làm bạn trai cũng tốt, làm bạn đời cũng tuyệt nhưng đây không phải là nghề nghiệp. Không tính điểm tuyệt đối, không có hoàn hảo, em vẫn sẽ cảm thấy chỗ nào của anh cũng tốt hết, vì em yêu anh vô điều kiện."
Trái tim Thích Tầm như bị cào nhẹ vào.
Yêu vô điều kiện, nghe thì có vẻ không hợp lý, chỉ dựa vào cảm tính thúc giục, không quan tâm sự thật cũng không quan tâm lý trí.
Nhưng ai mà không hy vọng mình luôn luôn được thiên vị chứ.
Thích Tầm nghĩ, trong chuyện yêu một người, Bách Tây luôn luôn chân thành, thẳng thắn, cậu cũng không ngại nâng trái tim chân thành cho hắn xem.
Hắn không bằng cậu.
Hắn ôm Bách Tây, thừa nhận: "Là anh nghĩ nhiều rồi."
Bách Tây rộng lượng nói: "Không sao, ai cũng là lần đầu kết hôn, nghĩ linh tinh là rất bình thường."
Thích Tầm bật cười, lại cúi đầu hôn cậu.
Ban đầu Bách Tây còn nghĩ đến hành lý vẫn chưa thu dọn xong, nhưng Thích Tầm vừa cởi áo vừa hứa hẹn: "Tí nữa anh giúp em sắp xếp, ngày mai dì Đinh cũng sẽ giúp em kiểm kê."
Cậu lập tức không hề có nguyên tắc mà nằm thẳng xuống.
Mười mấy ngày nữa không thể gặp nhau, không làm thêm vài lần làm sao mà được.
. LacAnDinh080221.w@[email protected] + beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.c0m
Nhưng mà sự thực chứng minh, túng dụng là không đúng.
Hôm sau lúc lên máy bay, Bách Tây vẫn cảm thấy eo mỏi chân đau, phải lén lút nhét một chiếc gối nhỏ ra sau lưng mới cảm thấy khá hơn một chút.
Trợ lý nhỏ và đồng nghiệp ngồi bên cạnh nhìn cậu một cách chế nhạo, ám muội cười rộ lên.
Hiện tại cậu đã tôi luyện được da mặt dày, hoàn toàn coi như không nhìn thấy.
Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, cậu nắm chắc chút thời gian cuối cùng gửi tin nhắn cho Thích Tầm, nội dung cũng không có gì cả, chính là mấy câu mà mấy người yêu nhau hay nói.
Trợ lý nhỏ Đồng Giai ngồi bên cạnh đang uống nước trái cây, thấy cả người cậu đều phát ra bong bóng hồng thì cảm thấy mình thật sự không thể hiểu nổi mấy người gay này.
Cô cũng xa bạn trai mười mấy ngày mà, sao cô lại không hề dính như thế.
Có thể học tập sự mạnh mẽ và ung dung của cô một chút được không!
Cô lắc đầu, sau khi uống hết nước trái cây thì dứt khoát đeo chụp mắt bằng tơ tằm lên, tốt nhất là nhắm mắt sớm một chút phòng ngừa bị Bách Tây chọc mù mắt.
❌😥: Don't REUP!
***
Đình định đăng chuyện vào VALENTINE cơ nhưng mà tui là một người FA bền vững nên hôm đó hơi chạnh lòng một tí. Nay mới đăng chương mới được:)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook