Chuyển ngữ: Phương 

“  Sao phải đánh cậu? “

***

Chỉ trong vòng mười phút, chính mắt Tống Đồng nhìn thấy Chu Dật chẳng tốn nhiều sức giải quyết hết bọn kia

Mặt hắn chẳng chút biểu cảm gì, đau đớn không, lo sợ cũng không.

Sau đó hắn nhìn cậu, Tống Đồng bị sự thù địch trong đôi mắt luôn dịu dàng ôn hòa khiến cho rùng mình

Tống Đồng từ trước tới nay chưa từng thấy một Chu Dật như vậy

Chu Dật thực sự tức giận

Bình thường cậu hãy làm nũng, Chu Dật cũng chỉ trừng mắt cảnh cáo, không có cấm cản gì cả.

Bạn cùng phòng, anh em tốt dù có chọc hắn nhưng Chu Dật cũng chẳng làm sao cả, Tống Đồng chưa từng gặp qua ai đó có thể khiến Chu Dật tức giận

Từ trước tới nay hắn vẫn luôn là một con người lạnh nhạt, vô cảm

Chu Dật sửa sang cái áo sơ mi nhăn nhúm, nháy mắt đã khôi phục lại bộ dạng của một quý công tử nho nhã lịch sự. Hắn đi tới, tự nhiên ôm chầm lấy vai Tống Đồng.

Tống Đồng theo bản năng mà co người lại một chút.

Cậu bị hành động của chính bản thân làm giật mình, lắp bắp xin lỗi: “X-Xin lỗi, tớ không cố ý...”

Chu Dật có chút ngạc nhiên, nhướng mày: “Bị dọa sợ rồi?”

Tống Đồng định chối, nhưng chưa kịp nói ra thì bị nghẹn lại, giống như bị mắc xương vậy. Cậu thật sự... bị dọa sợ rồi.

Chu Dật cười, cũng không muốn ép cậu, thong thả đi ra ngoài

Tống Đồng hối hận muốn chết

Đồ não heo, sợ cái gì chứ

Cậu chạy theo, sóng vai hắn đi. Lúc đi còn cố tình nắm tay hắn, cẩn thận quan sát sau đó mới lén lút đặt tay Chu Dật lên vai cậu.

Chu Dật cười đắc ý, xoa xoa mái tóc của Tống Đồng

Im lặng vài phút, Tống Đồng gọi Chu Dật

“Ừ?”

“Nãy cậu giận hả?”

“Ừ.”

“Cậu giận thì giận, sao lại đánh bọn chúng chứ? ”

Cậu lại có chút sợ hãi: “Chỗ này gần trường như vậy, nếu bị báo cáo... Có thể sẽ bị phạt ”

Giọng Chu Dật hơi khàn, lãnh đạm: “Thấy bọn chúng kinh tởm, đáng chết”

Nghe xong lời này, Tống Đồng im lặng một hồi, lâu sau mới ngập ngừng nói: “Lúc học cấp ba ý... tớ làm phiền cậu nhiều, sao lúc đấy cậu không đánh tớ?”

Chu Dật có cảm thấy cậu thật ghê tởm vì cậu là nam không?

Cậu nghĩ lại hồi cấp ba, ngày nào cậu cũng bám dính hắn như cái bóng không rời, lúc nào cũng ở bên hắn mở miệng lải nhải những chuyện không đâu, thi thoảng Chu Dật còn hơi tức, tính đánh cậu, nhưng lại không nỡ...

Bọn kia làm chuyện đấy, cũng không kinh tởm bằng cậu

Chu Dật hoàn toàn không hiểu: “Sao phải đánh cậu?”
Ầy còn 6 chương, tuần sau xong:3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương