Tay chân Tuệ Hạnh tê sưng, đột nhiên rất muốn xoay đầu qua nhìn gương mặt hắn.

Chỉ là lần này vẫn bị hắn cản lại.

“Tại sao không cho em nhìn anh.”

Tuệ Hạnh sụp bả vai, trong giọng nói mang theo sự bất mãn.

“Không tại sao hết.”

Khóe môi Tuệ Hạnh hơi cong, nhân lúc Thẩm Tư Lam không để ý thì quay đầu nhanh qua, hai mắt chăm chăm nhìn hắn.

Thẩm Tư Lam sững sờ chốc lát, dịch về phía sau một chút, ngay sau đó rất nhanh đã giơ tay ra che mắt Tuệ Hạnh lại.

Cho dù mắt bị che, cũng không cản được Tuệ Hạnh xông về phía trước, vừa đến gần vừa tách ngón tay của hắn, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm: “Để em nhìn nào.”

Thẩm Tư Lam không thể dùng sức đẩy cô, bị cô ép đến mức liên tục tháo lui về sau, cho đến khi sau lưng dựa lên tay vịn sô pha, có lùi về sau nữa thì có thể rớt khỏi sô pha.

Nhưng người tấn công không biết, sáp lại gần giống như con sâu đen vậy. 

Bị che mắt, cô vô cùng nhạy cảm với âm thanh.

Tuệ Hạnh nghe thấy Thẩm Tư Lam dở khóc dở cười nói: “Đừng.”

Cô gái nhỏ nổi hứng trêu đùa không những không rút lui, trái lại còn hung hăng hơn.

Thẩm Tư Lam cứ lùi về sau, từ đầu đến cuối hai người duy trì khoảng cách mấy cen ti mét, Tuệ Hạnh cho rằng hắn sẽ còn lùi nữa, sau đó phát hiện cho dù mình có ép về trước thế nào, thậm chí đã dán chặt với hắn, hắn cũng không lùi về sau nữa.

“?”

Người Tuệ Hạnh dừng lại, thầm nghĩ chắc là ép đến góc sô pha rồi, tay chống đệm sô pha dịch ra sau.

Một tay Thẩm Tư Lam mạnh mẽ kéo eo cô qua, nhấc nửa người của cô lên, không tới mấy giây, Tuệ Hạnh ngồi lên một cái đệm có độ ấm chân thật.

Cô sững sờ.

Thẩm Tư Lam nói nhỏ: “Còn xông lên nữa là té xuống đấy.”

Tuệ Hạnh lắp bắp nói: “Vậy em lùi lại——"

“Không sao.” Giọng Thẩm Tư Lam nhẹ nhàng, mang theo nụ cười, “Ngồi trên đùi anh cũng được.”

Cuối cùng cô cũng xác định đệm là cái gì.

Đôi mắt vẫn bị che kín, cánh tay Thẩm Tư Lam lại dùng chút lực, nửa người của Tuệ Hạnh nghiêng về phía trước, ngã lên người hắn.

Cô nghe thấy một tiếng thở dài rất rất dài của hắn.

Không giống như uể oải, càng không có nhiều cảm xúc thừa, trái lại giống như hơi có vẻ thỏa mãn, nhưng giây tiếp theo, tiếng hít thở thô nặng lại thể hiện hắn không thỏa mãn như vậy.

Còn có tiếng ngột ngạt lại ngắn ngủi bật ra từ sâu nơi yết hầu.

“Ừm…”

Quái lạ thật, Tuệ Hạnh hé miệng, trong vô thức hô hấp trở nên chầm chậm mà kéo dài. 

Lực tay trên eo đặt ngay ở làn da dưới đồ ngủ, cả một mảng lớn bị chạm vào tê ngứa khó nhịn.

Không nhìn được, nhưng cô cảm thấy chỗ chóp mũi cảm nhận được hơi thở mát lạnh ngày càng gần.

“Anh trai.”

Cho đến khi tiếng non nớt mang theo vẻ buồn ngủ nồng nặc vang lên, Tuệ Hạnh lấy lại tinh thần, sau khi đầu óc đứng máy nhanh chóng mở lại, toàn thân nhảy cẫng lên từ trên người Thẩm Tư Lam.

Thẩm Tư Sầm vẫn chưa quen với ánh sáng mạnh của phòng khách, vừa xoa mắt vừa nói: “Sao anh chị vẫn chưa ngủ vậy?”

Giọng Thẩm Tư Lam rất khàn: “Sao em dậy rồi?”

“Uống nhiều sữa bò, muốn đi vệ sinh.”

Thẩm Tư Sầm ngáp một cái, dựa vào bản năng buồn ngủ mịt mờ mò đến nhà vệ sinh.

Đột nhiên bạn nhỏ xuất hiện phá vỡ bầu không khí vừa nãy.

“Anh đi tắm.” Thẩm Tư Lam nói ngắn gọn, ngay sau đó đứng dậy rất nhanh.

Tuệ Hạnh gật đầu lúng túng, thấy hắn xoay người đi vào hành lang tối om, chớp mắt đã không thấy bóng lưng.

Cô kinh hồn bạt vía trở về phòng hắn, cho đến khi nhìn thấy ba lô của mình mới nhớ ra mục đích hôm nay cô ở ngủ ở bên ngoài rốt cuộc là gì.

Tuệ Hạnh xấu hổ thở dài, vội lấy laptop của mình ra, cưỡng ép bản thân mau chóng quên chuyện xảy ra vừa nãy, ép buộc đi vào học tập.

Cô tag học tỷ Chử trong nhóm 01.

Học tỷ:【Em còn chưa ngủ à?】

Tuệ Hạnh:【Học tỷ, hôm nay em với học trưởng tăng ca với chị /Đáng yêu】

Học tỷ:【Ủa? Sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng của tụi em đấy】

Tuệ Hạnh:【Hôm nay em ngủ lại nhà học trưởng】

Học tỷ:【@shen, ra đây giải thích chút】

Tuệ Hạnh:【Anh ấy đi tắm rồi】

Học tỷ:【Ô~~~~】

Ngoài ngượng ngùng Tuệ Hạnh còn cảm thấy vui mừng, xem ra suy nghĩ của cô cũng không dơ mấy, ít nhất là không dơ bằng học tỷ.

Nhân lúc Thẩm Tư Lam đang tắm, Tuệ Hạnh tiện thể trò chuyện với học tỷ

Tuệ Hạnh:【Học tỷ này, chị cũng đang ở nhà mình hả?】

Học tỷ:【Ừm】

Tuệ Hạnh:【Trễ như vậy rồi còn không ngủ, bố mẹ chị không hối chị sao?】

Học tỷ:【? Chị không sống với bố mẹ】

Tuệ Hạnh sững sờ, cô nhớ học tỷ là người địa phương, không giống với kiểu người ở vùng khác mua nhà thành phố như Thẩm Tư Lam, theo lý mà nói hẳn là sống cùng với bố mẹ mới đúng.

Tuệ Hạnh:【Vậy học tỷ, chị sống cùng ai vậy?】

Chắc sẽ không sống một mình chứ, ngay cả Thẩm Tư Lam cũng có em họ của hắn sống chung.

Hồi lâu học tỷ không trả lời.

Cho đến mấy phút sau.

Học tỷ:【Sống với một họ hàng】

Tuệ Hạnh suy nghĩ mấy giây, đã hiểu.

Nhất định là gia đình học tỷ bất hạnh, bố mẹ ly hôn ở riêng, cho nên từ nhỏ chỉ đành gửi gắm nhà họ hàng.

Cô thở dài, biết điều không tiếp tục chủ đề đau buồn này nữa.

Không ngờ được ở trường học tỷ rộng rãi hào phóng như vậy, thì ra trong lòng cũng có vết thương không chữa trị được.

Trò chuyện không lâu, Thẩm Tư Lam tắm xong quay trở lại.

Con trai tắm thì nhanh hơn con gái một chút, hắn cũng gội đầu, tóc còn ướt một chút, lõa xõa trước trán, mặt mũi bị nước thấm ướt, ngũ quan tuấn tú hiện ra mềm mại không gì sánh bằng. 

Trai đẹp tắm xong.

Nhất thời Tuệ Hạnh đã nghĩ đến từ này.

Thẩm Tư Lam ngồi trên giường, giống như một con chó lớn lắc đầu, rồi lại lấy khăn lông lau tóc, tóc ngắn đâu vào đấy chớp mắt trở nên có chút bù xù.

Tuệ Hạnh nuốt nước bọt, cưỡng ép bản thân quay đầu đi.

Thẩm Tư Lam cầm điện thoại lên, nhìn thấy nhật ký trò chuyện mình được học tỷ tag tên trong nhóm.

Shen:【?】

Học tỷ: 【Nghe nói tối nay học muội ngủ lại nhà em?】

Shen:【Ừm】

Học tỷ:【Ố ồ~~~】

Rõ ràng cách màn hình, Tuệ Hạnh lại có thể tưởng tượng nụ cười dâm đãng lại thô tục trên gương mặt học tỷ.

Thẩm Tư Lam im lặng mấy giây, gọi cuộc gọi thoại đến nhóm.

【shen đã gọi cuộc gọi thoại】

Nghe máy, học tỷ bày ra vẻ bất lực nói: “Gấp gáp chứng minh bản thân như vậy à? Có phải là chột dạ không?”

Thẩm Tư Lam và Tuệ Hạnh hiểu ngầm phớt lờ vấn đề của học tỷ.

Tuệ Hạnh nói với vẻ tràn đầy sức sống: “Học tỷ, bọn em đến với chị đây!”

Giọng điệu có vẻ không hề có chút giống người đang thức khuya.

Học tỷ cười, không quấn quýt vấn đề vừa nãy nữa: “Được thôi, vậy chúng ta bắt đầu nhé.”

Tiếng bàn phím trộn lẫn thú vị lúc trầm lúc bổng, thỉnh thoảng có người đưa ra câu hỏi, hai người còn lại thì lập tức giải đáp thắc mắc.

Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, bọn họ vẫn không có chút buồn ngủ.

Có khi đưa trăm phần trăm vào học tập và công việc, tinh thần rất dễ phấn khởi, hiệu suất lúc này là cao nhất.

Học tỷ Chử yên lặng chạy thử mạch điện mô phỏng của mình, vì chút vấn đề lập trình mà Thẩm Tư Lam và Tuệ Hạnh đã xảy ra chút tranh chấp nhỏ.

Tiếng tranh luận vừa phải của hai người cũng không tính là ồn, chỉ là anh qua em lại mấy phút, nhưng học tỷ Chử lại dần dần không cách nào ổn định làm việc của mình.

Nguyên nhân là vì nghe hai người này tranh chấp rất thú vị, giọng của Tuệ Hạnh dịu dàng rõ ràng, giọng của Thẩm Tư Lam trong veo sạch sẽ, logic của hai người đều rõ ràng, cho dù quan điểm của mình và đối phương trái ngược nhau, bọn họ cũng sẽ không vì vậy mà cảm xúc kích động, mà lại nhã nhặn đưa ra quan điểm của mình, lịch sự lại dịu dàng bày tỏ với đối phương.

Nghe giống như radio ngôn tình vậy.

Thật ra trong mắt học tỷ, Thẩm Tư Lam không phải người dịu dàng đến thế,  mặc dù hắn không hay tranh chấp với người khác, rất nhiều lúc là vì xem thường, thay vì lãng phí thời gian tranh chấp chi bằng tiếp tục làm việc của mình, hắn gặp chuyện cũng rất ít bàn bạc với người khác, phần lớn tình hình là tự mình giải quyết.

Hợp tác với người như vậy thì thoải mái cũng rất khó chịu, thoải mái là có thể để yên tâm làm một con cá mặn(1) vô tư không lo, khó chịu là ý nghĩa hợp tác không được thể hiện dù chỉ một chút.

(1) Không làm mà được hưởng

Thật ra học tỷ không muốn hợp tác với hắn lắm, nhưng không còn cách, ai bảo năng lực của học đệ này lại ghê gớm thế cơ chứ. Nhưng hình như bây giờ lại khác với trước đây rồi.

Có lẽ là thái độ dịu dàng lại kiên định của học muội biến đổi vô tri vô giác đã ảnh hưởng đến Thẩm Tư Lam.

Ngay cả bản thân học tỷ Chử cũng phải thừa nhận, cô không có chút sức kháng cự nào với người như Tuệ học muội.

Vô cùng tinh ranh, nhưng lại thông minh hiểu chuyện.

Cô thật sự rất thích Tuệ học muội, cái kiểu thích đến mức khao khát có thể nhận học muội làm con gái nuôi.

Cuối cùng tranh chấp đã kết thúc với lý do Tuệ Hạnh phải vào nhà vệ sinh.

Nhân lúc học muội đi vệ sinh, học tỷ Chử quả quyết bắt đầu tra hỏi hắn: “Chuyện về nhà em tăng ca là em đề nghị hay là em ấy đề nghị?”

Thẩm Tư Lam nhíu mày,  giọng điệu không kiên nhẫn: “Cái này hình như không liên quan đến hạng mục của chúng ta.”

“Được rồi, không cần giải thích đâu, chị hiểu cả.” Trong lời nói của học tỷ Chử có ý cười, “Có phải chị làm phiền đến bọn em rồi không?”

“...”

“Với kinh nghiệm của người từng trải học tỷ nói với em, con trai mà không hư thì con gái không yêu.”  Học tỷ tiếp tục với giọng điệu dẫn dắt của người lớn từng trải, “Con trai càng hư, con gái càng yêu, con trai  xấu xa thì được con gái yêu nhất.”

“...”

Học tỷ nghe không hiểu tiếng người, Thẩm Tư Lam không phí nhiều lời với cô.

Dường như Thẩm Tư Lam cũng có thể nghe thấy tiếng phấn khởi giậm chân của học tỷ trong nhà cô ấy.

Nhưng chớp mắt nụ cười thô tục của học tỷ im bặt.

Thẩm Tư Lam nghe thấy một giọng nói.

Âm thanh này nói chậm rãi: “Cô giáo Chử à, đang truyền thụ kiến thức thức tình yêu cho ai đấy?”

Thẩm Tư Lam lật lại nhật ký trò chuyện phía trước, đã đoán được chút gì đó.

Họ hàng cái gì.

Hắn thở ra một tiếng khinh thường, dứt khoát kết thúc cuộc gọi nhóm.

Lúc Tuệ hạng trở lại, lờ mờ hỏi: “Ủa chúng ta không nói chuyện với học tỷ nữa sao?”

Giọng điệu Thẩm Tư Lam bình tĩnh: “Học tỷ có việc.”

“Muộn như vậy rồi học tỷ còn có chuyện khác phải làm sao?” Tuệ Hạnh hỏi.

Mặt Thẩm Tư Lam không biến sắc: “Đúng.”

“Nhưng em vẫn còn vấn đề muốn hỏi học tỷ” Tuệ Hạnh đề nghị, “Hay là em gửi gửi tin nhắn văn bản cho học tỷ nha?”

Thẩm Tư Lam lại ngăn cản cô.

“Sẽ làm phiền đến học tỷ.”

“Rốt cuộc học tỷ phải làm gì vậy? Gửi tin nhắn văn bản cũng sẽ làm phiền học tỷ sao?”

“Có.” Thẩm Tư Lam nói nhẹ nhàng, “Học tỷ không thể phân tâm.”

Tuệ Hạnh: “?”

Nghe cả buổi cũng không hiểu rốt cuộc Thẩm Tư Lam đang nói gì, Tuệ Hạnh chỉ đành hậm hực bỏ điện thoại xuống, tiếp tục làm việc của mình.

Cho đến khi thời gian gần rạng sáng, bọn họ buộc phải đi ngủ, nếu không sáng mai chắc chắn dậy không nổi để chạy đến trường nộp báo cáo.

Tuệ Hạnh bắt đầu suy nghĩ chỗ ngủ tối nay của mình.

“Học trưởng ơi, nhà anh còn phòng khách không?”

“Có, nhưng không có trải giường.”

Tuệ Hạnh thầm nghĩ vậy lẽ nào tối nay em phải ngủ ở sô pha?

Cô đang quấn quýt, Thẩm Tư Lam tùy ý chỉ vào giường mình: “Em ngủ đây đi.”

Tuệ Hạnh ngạc nhiên: “Vậy—— không, không được đâu.”

Thẩm Tư Lam nhíu mày: “Sao thế?”

Tuệ Hạnh dùng cả tay lẫn chân giải thích: “Tối em đá chăn, hơn nữa em ngủ không yên, lăn tới lăn lui, vả lại, vả lại em ngủ còn nghiến răng.”

Người đàn ông sững sờ mấy giây, sau đó bật cười.

Hôm nay hắn đã bật cười khó hiểu đến mấy lần, Tuệ Hạnh cũng không biết mình đã nói gì chọc trúng huyệt cười của hắn, tò mò lại không dám hỏi, cô cảm giác hình như mình vẫn luôn ở thế hạ phong, rất mất mặt.

“Không sao, anh ôm em ngủ.”

Thẩm Tư Lam nói nhẹ nhàng,

Tuệ Hạnh trợn to mắt: “Ôm? Còn, còn ôm ngủ?”

“Không được à?”, đuôi chân mày Thẩm Tư Lam hơi nhướng lên, làm ra vẻ bừng tỉnh, “Ngại hả?”

Tuệ Hạnh cố phủ nhận: “Sao có thể chứ.”

Thẩm Tư Lam ngồi xuống giường, lấy tay vỗ ra trải: “Vậy lên đây đi, tắt đèn đi ngủ.”

Tuệ Hạnh căng thẳng cắn môi, run rẩy bò lên giường.

Thẩm Tư Lam đứng dậy tắt đèn, phòng ngủ chìm vào bóng tối.

Tuệ Hạnh rất muốn bỏ chạy.

Lý trí nói với cô phải thận trọng, nhưng tiểu ác ma trong lòng lại nói với cô đây là cơ hội hiếm có, bỏ qua rồi sẽ không có lần thứ hai.

Cảm xúc vướng víu, Tuệ Hạnh không thể nhúc nhích, vừa không cách nào an tâm nằm xuống chấp nhận vui vẻ, cũng không nỡ trốn chạy.

Hồi lâu sau, giọng nói yếu ớt của Tuệ Hạnh vang lên trong phòng ngủ: “Học trưởng.”

Thẩm Tư Lam lười nhác trả lời: “Hửm?”

“Nếu tối em ngủ mớ, không cẩn thận làm gì anh, anh nhất định đừng trách em nha.”

“Ví dụ?”

“…”

Tuệ Hạnh không nói chuyện.

Thẩm Tư Lam nghiêng người qua, trong bóng đêm thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh ngồi trên giường của cô.

Sống lưng cứng đờ, ưỡn thẳng tắp.

“Ví dụ em không cẩn thận chạm vào chỗ nào của anh…”

Qua một hồi lâu, cô mới nói một cái ví dụ.

“Chỗ nào?”

Tuệ Hạnh ai da một tiếng, giọng điệu có chút hung dữ: “Chính là tay nè mặt nè cánh tay hay chân gì đó nè.”

Thẩm Tư Lam không nhịn được cười: “Không trách em.”

Tuệ Hạnh: “Vậy thì tốt.”

“Em để anh đụng lại là được rồi.”, Thẩm Tư Lam nói một cách thờ ơ.

Tuệ Hạnh: “Hả?”

Trong bóng tối, Thẩm Tư Lam chuẩn xác bắt được cánh tay cô, kéo cô ngã trên giường.

Tay của Tuệ Hạnh bị cầm lên, đột nhiên chạm vào một vật ấm lạnh lại mềm mại.

“Em chạm vào miệng anh rồi.”

Hắn nói nhỏ.

Tim Tuệ Hạnh nhảy lên, muốn vội thu tay về.

Cổ tay bị hắn giữ lại, cô muốn rút cũng không rút về được, cánh môi của mình đột nhiên bị đầu ngón tay đặt lên, chậm rãi vuốt ve môi cô không dịu dàng như vậy.

Có thứ gì đó đang bùng lên trong đầu.

Hô hấp của Tuệ Hạnh dồn dập, hé môi cắn ngón tay của hắn, muốn cảnh cáo hắn mau lấy ra.

Hắn bị đau, rút tay về, để trả thù hành động cắn người của cô, bóp miệng cô giống như bóp con vịt, không cho cô hé miệng.

Ham muốn thắng bại đáng chết kia của Tuệ Hạnh bị kích thích, mở miệng hung hăng cắn vào ngón tay không yên của hắn một cái.

Nửa ngón tay của hắn bị cô ngậm vào, đầu lưỡi ngủ mê yên lặng trong khoang miệng trong lúc lơ đễnh đã lướt qua ngón tay của hắn.

“Ơ.”

Người đàn ông nói nhỏ một tiếng, vội rút tay về.

Tuệ Hạnh cũng mơ hồ.

Thẩm Tư Lam ngồi dậy trên giường, nhanh chóng xuống giường ra khỏi phòng ngủ.

Tuệ Hạnh nghĩ, có phải hắn đi rửa tay không?

Qua mấy phút, hắn quay lại, Tuệ Hạnh vừa định xin lỗi, lại nghe hắn trầm giọng nói: “Em ngủ đi, anh đến phòng em trai của anh.”

Đầu tiên Tuệ Hạnh đờ đẫn gật đầu, đợi người đi rồi, cô ngồi trên giường ngẩn ngơ một hồi, đột nhiên ý thức được gì đó, cả người bối rối vùi vào giường, hận không thể chết tại chỗ.

Cho dù chỉ có hai chiếc giường, Thẩm Tư Lam cũng có thể chen một giường với em trai của hắn mà!

Tại sao vừa nãy cô lại coi như hiển nhiên cảm thấy hắn để giường cho cô ngủ chính là ý muốn ngủ chung với cô như vậy chứ.

Đúng là không biết xấu hổ!

Tự mình đa tình!

Vậy mà còn thật sự làm xong chuẩn bị ngủ một giường với hắn cả đêm nữa!

Tuệ Hạnh! Cái con ngốc nhà mày!

Tuệ Hạnh vén chân che phủ mình từ đầu đến chân, chỉ mong tách biệt mình và bầu không khí ngượng ngùng này một cách triệt để.

Càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu, cô không nhịn được hung hăng đập lên giường.

Cuộn mình thành một cục nhỏ, ngón chân cũng co rúc thành một khối, Tuệ Hạnh nắm tóc mình, im lặng gục ngã trong phòng của Thẩm Tư Lam.

Tóc bị nắm thành hình dáng rối tung không kiểm soát, Tuệ Hạnh không thể không mở đèn, nhặt từng sợi tóc bị nắm rớt của mình lên rồi lại vứt vào sọt rác, chỉ sợ làm dơ gối của hắn.

Trên giường toàn là mùi của Thẩm Tư Lam, cô không ngủ được, trong đầu nghĩ đều là hôm nay ngồi trên chân hắn, cảm giác tiếp xúc rõ rệt đó, cùng với vừa nãy hắn lấy ngón tay chạm vào môi cô, đụng chạm khiến lòng người tê dại đó.

Tuệ Hạnh đá chân ra, lấy tay quạt giảm nhiệt cho mình.

Tuy rất mất mặt, cũng rất xấu hổ, nhưng Tuệ Hạnh phảng phất cảm thấy, tình cảm trong lòng cô dường như dần dần được đáp lại rồi.

Cũng không phải như gần như xa, mà là hồi đáp rất rõ ràng.

Đủ để khiến có nảy sinh ra ảo giác rằng dường như kèn phát lệnh chiến thắng sắp thổi vang.

Không biết qua bao lâu, tim Tuệ Hạnh đập dần bình ổn lại, cuối cùng cũng tỉnh táo, Tuệ Hạnh đắp chăn ngay lại lần nữa, mở đôi mắt to trong như rửa, chăm chăm nhìn màn đêm dài đằng đẵng, suy nghĩ nên chịu đựng đêm nay thế nào. 

*

Đèn phòng khách vẫn còn mở.

Thẩm Tư Lam ngồi trên sô pha, khom lưng cúi đầu, cánh tay chống lên gối, lòng bàn tay che trước mắt, hít thở chậm rãi khó chịu.

Hắn lại lấy đầu ngón tay không ngừng xoa nhẹ chỗ huyệt thái dương, sức lực rất lớn, hận không thể chọc vỡ huyệt thái dương để bản thân tỉnh táo lại.

Hồi lâu, hắn lại thở dài.

Vốn dĩ cho rằng phòng khách chính là chỗ dung thân, ngồi ở đây sẽ không bị bất cứ ai làm phiền.

Lúc này cái người vốn nên ngủ trong phòng hắn, lại không yên mở cửa thò đầu ra ngoài.

Hình như cô cũng sợ đụng phải hắn, nhưng lại không ngờ đúng lúc hắn ngồi trong phòng khách, ánh mắt hai người chạm thẳng vào nhau.

Tuệ Hạnh lập tức rụt đầu trở lại.

Nhìn thấy cửa phòng chưa đóng, Thẩm Tư Lam chăm chăm nhìn khe cửa một hồi, cuối cùng người bên trong cánh cửa không nhịn được, vẫn lựa chọn đi ra.

Thoáng chốc hắn đã cụp mắt, tiêu điểm ánh mắt mờ mịt nhìn nền nhà, nói rất nhẹ nhàng: “Sao còn chưa ngủ?”

Tuệ Hạnh thành thật nói: “Đi vệ sinh.”

Nói xong thì chạy về hướng nhà vệ sinh, thấy bộ dạng hận không thể dính sát vào tường của cô, Thẩm Tư Lam mở mắt, lại thở dài không rõ ý.

Lúc đi vệ sinh xong quay lại vẫn phải đi qua phòng khách.

Chỉ là lần này Thẩm Tư Lam quay sau ót về phía Tuệ Hạnh, cô tạm thời thở dài.

Lúc định về phòng, Tuệ Hạnh không nhịn được, lặng lẽ quay đầu nhìn Thẩm Tư Lam.

Vốn dĩ không cần quá bối rối, chính vì chút nhất thời không nhịn được này, mà ánh mắt lại chạm thẳng vào nhau.

Hắn cũng không biết đã quay đầu lại từ khi nào.

Tuệ Hạnh né tránh trước hắn một bước, nhanh chóng chạy về phòng, dựa vào cửa phòng mà lòng còn sợ hãi, đè lồng ngực bình ổn tim đập.

Rõ ràng chỉ là hai mắt nhìn nhau, tại sao cảm giác giống như sắp chết vậy.

Tuệ Hạnh không hiểu.

Thẩm Tư Lam bên ngoài cửa vẫn đắm chìm trong ánh đèn sáng rực của phòng khách, cho nên cảm xúc không chỗ nào lẩn trốn.

Người đàn ông trẻ tuổi trước sau như một vẫn trầm ổn lại bình tĩnh, đối mặt với bất cứ người hay việc gì, đều quen với cách xử lý bình tĩnh, không quan tâm thiệt hơn.

Rõ ràng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, mi mắt lại bất an đưa lên rồi đưa xuống, con ngươi vẫn trong veo nhưng luôn có cảm xúc đang quay cuộn đảo lộn trong đó, tư thế vẫn nhàn hạ tùy ý, nhưng ngón tay bất an nắm chặt lại buông ra đã bán đứng hắn.

Tim đập rõ rệt không chút kết cấu ép mọi người đến ranh giới sụp đổ cảm xúc, giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài cũng không dễ dàng, giọng điệu và tốc độ vừa nãy đều hết sức vừa phải, nhưng giọng nói run rẩy vẫn không cách nào kìm nén, người đàn ông cắn cánh môi, dựa nghiêng trên sô pha, chỗ tiếp giáp giữa ngón cái và ngón trỏ chặn ở môi, đột nhiên không sao nói rõ đàng, bật cười vô cùng bối rối.

“…Haiz.”

Thẩm Tư Lam nhắm mắt, ngón tay cào cấu da dưới mắt, cảm thấy bất lực với sự lúng túng xảy ra bất ngờ của mình.

Khó hiểu nhớ lại trước đó ôm cô gái nhỏ lên đùi, cảm giác tiếp xúc giữa lòng bàn tay nhỏ mịn, cùng với lúc cơ thể gần kề, rõ ràng ngực có thể cảm nhận được độ cong mềm mại, nhỏ nhắn mượt mà, hơi bị dồn ép, nhưng vẫn tràn đầy cảm giác tồn tại.

Hình như cô đã trưởng thành hơn một chút.

Lại tắm thêm lần nữa mới trở về phòng Thẩm Tư Sầm chuẩn bị đi ngủ, cậu bạn nhỏ ngủ rất say, dù trên giường có thêm một người lớn, cũng vẫn thở nhẹ ngủ một cách bình thản.

Đây là ngủ chất lượng tốt của con nít.

Thẩm Tư Lam nằm trên giường, hay tay gối ra sau lưng, tuy nhắm mắt, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo đến đáng sợ.

*

Ngày hôm sau, bạn nhỏ Thẩm Tư Sầm thức dậy trước tiên, anh trai vẫn đang ngủ, dưới mắt hiện màu xanh, da hắn vốn đã trắng, chỉ cần ngủ không ngon vết tích sẽ rất rõ rệt, Thẩm Tư Sầm quyết định để anh trai ngủ thêm một chút, dậy trước định cho Snowball ăn sáng.

Vừa mở phòng của chó, tiếng sủa của chú chó Snowball lanh lảnh vang lên, chạy quanh Thẩm Tư Sầm mấy vòng, cái đuôi ngắn ngủn như quả cầu lông không ngừng đong đưa lấy lòng cậu chủ nhỏ của nó.

“Gâu——"

Thẩm Tư Sầm vội đưa tay suỵt với Snowball, ra hiệu nó đừng ồn.

Snowball làm sao nghe hiểu được, nó chỉ biết cậu chủ nhỏ đến cho nó ăn sáng nên sủa vui mừng.

Quả nhiên làm ồn đánh thức người khác.

Có điều không phải anh trai, là khách.

Chị gái đến ngủ trọ tối qua đang dụi mắt, đi ra khỏi phòng.

“Chị ơi, good morning.”

Thẩm Tư Sầm chào hỏi một cách vô vị.

“Chào buổi sáng.”

Tuệ Hạnh mở mắt, nhìn thấy Thẩm Tư Sầm đang đứng ở một cửa phòng nhỏ, bên chân của cậu nhóc có một cục trắng mềm chạy qua chạy lại.

Tuệ Hạnh tỉnh táo lại nhìn rõ đó là một chú chó.

Cô bước đến gần quan sát chú chó này, chú chó cũng nhìn cô.

Thoáng chốc, Snowball sủa gâu gâu mấy tiếng về phía cô.

Tuệ Hạnh ngồi xổm xuống muốn vuốt ve Snowball, chú chó được nuôi rất tốt, lông dài vừa mượt vừa mềm, toàn thân được bao phủ bởi lông trắng, trên đầu lộ ra hai cái chóp tai nhọn trắng xinh, nó không sợ người lạ, nhấc chân trước đặt lên đầu gối của Tuệ Hạnh, thấy Tuệ Hạnh đưa tay ra, liền ngước cao đầu ngửi tay cô.

Tuệ Hạnh muốn xoa lại sờ bị nó cắn, tay lơ lửng ở không trung một hồi.

Thẩm Tư Sầm nói: “Snowball không cắn người đâu.”

Lúc này Tuệ Hạnh mới yên tâm buông tay, Snowball thè lưỡi, lắc lư cái đầu không yên, cũng không biết là vui mừng hay khó chịu.

Cô nhìn đôi mắt đen tròn xoe của Snowball, đột nhiên nhớ đến chú chó này.

Là video ngắn ở wechat mà rất lâu trước đây Thẩm Tư Lam gửi cho Hàng Gia Chú, chỉnh là đang nói chú chó này giống cô.

Chớp mắt thiện cảm của Tuệ Hạnh với chú chó Pomeranian này trở nên có chút phức tạp.

Cô ôm Snowball mặt đối mặt nhìn nó, ai cũng nói cô trông rất giống Snowball, đến mức cô thay đổi vô tri vô giác cũng có loại ảo giác, càng nhìn chú chó này càng cảm thấy nó rất giống mình.

Snowball bị xách lên, hai chân sau ngọ nguậy trong không khí, gâu gâu mấy tiếng, muốn đi xuống.

“Chị thật sự rất giống nó sao?”

Đột nhiên Tuệ Hạnh hỏi Thẩm Tư Sầm.

Thẩm Tư Sầm nhìn cô, rồi lại nhìn Snowball, chợt cảm thán: “Ôi mẹ ơi quá giống ấy chứ!”

Tuệ Hạnh đặt Snowball xuống, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Lúc này vừa hay Thẩm Tư Lam cũng bị đánh thức bởi tiếng ồn trong phòng khác, ra khỏi phòng với vẻ mặt không tốt lắm.

Vừa ra ngoài thì nhìn thấy Tuệ Hạnh và Snowball mắt lớn trừng lên, một người một chó nhìn nhau.

Tuệ Hạnh quay đầu nhìn hắn, Snowball thân mật chạy về phía hắn, ngước đầu lên cào ống quần của hắn sủa không ngừng.

Thẩm Tư Lam mím môi, đột nhiên phì cười một tiếng.

Tuệ Hạnh: “…”

“Anh trai, chị gái thật sự trông rất giống với Snowball!” Thẩm Tư Sầm lớn tiếng nói.

“Đừng nói bậy.”

Thẩm Tư Lam nói giúp Tuệ Hạnh không có thành ý gì, vò tóc định đi tắm.

Thẩm Tư Sầm cho Snowball ăn sáng, rồi lại bắt đầu chuẩn bị cho mình.

Trong tủ lạnh còn có bánh mì nướng, Thẩm Tư Sầm lanh lợi lấy bánh mì nước trong tủ lạnh ra hâm nóng, rồi tiện thể mở hộp sữa tươi, chuẩn bị sốt xong, Tuệ Hạnh muốn giúp cậu nhóc, nhưng lại bị cậu bạn nhỏ từ chối, nói là khách thì không cần làm.

Tuệ Hạnh hơi ngạc nhiên đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại hiểu chuyện đến thế.

Lúc rửa mặt cô tiện thể khen Thẩm Tư Sầm một câu.

“Thằng bé rất biết khoe mã” Giọng Thẩm Tư Lam lạnh lùng, hình như có chút xem thường, “Hiệu quả rất tốt, rất được người lớn thích, từ từ thì ngày càng thành thạo.”

Đột nhiên Tuệ Hạnh nói: “Cho dù là khoe mã, chung quy cũng đỡ hơn mặt lạnh suốt ngày.”

Thẩm Tư Lam nghiêng đầu nhìn cô, Tuệ Hạnh mồm mép lanh lợi đùa giỡn xong thì vội ngậm miệng.

Hắn nói nhỏ: “Anh thấy em cũng biết lắm đấy.”

Tuệ Hạnh bĩu môi, nhướng mày đắc ý.

Lúc ăn sáng, Snowball đã ăn sáng xong phần của nó lâu rồi, từ trên ghế nhảy lên bàn ăn, lắc lư vui mừng trên đó.

Nó rất linh hoạt, biết cậu chủ lớn và cậu chủ nhỏ đều không cho nó ăn bữa sáng của người, thế là quả quyết đến trước mặt khách, thè lưỡi mong chờ nhìn cô.

Tuệ Hạnh mềm lòng, xé góc bánh mì nhỏ đút cho nó.

Snowball há miệng cắn một cái, rang nanh bén nhọn ngắn ngủn lộ ra, ăn rất thích thú, nước bọt cũng sắp nhỏ xuống.

“Em thật sự rất giống Snowball sao?”  Bất ngờ cô hỏi một câu với vẻ mất mác.

Thì ra trong mắt người xung quanh, cô lại là hình tượng như vậy.

“Giống!”

Đây là câu trả lời của Thẩm Tư Sầm.

“Không giống.”

Đây là của Thẩm Tư Lam.

Thẩm Tư Sầm không thể tin nhìn anh trai, không ngờ ban ngày ban mặt anh trai lại mở mắt nói dối.

“Rõ ràng là rất giống.” Thẩm Tư Sầm phản bác.

“Không giống.” Thẩm Tư Lam bình tĩnh cắn bánh mì, ung dung nói: “Học muội của anh đáng yêu hơn Snowball nhiều.”

“…”

Tuệ Hạnh phồng miệng, quay đầu kiêu ngạo, cắn môi nhịn nụ cười bên mép.

Thẩm Tư Sầm liếc nhìn chị gái đang phồng miệng, gật đầu nói: “Chị gái xinh đẹp hơn Snowball.”

Snowball ‘thông minh lanh lợi’ không biết mình bị cậu chủ lớn và cậu chủ nhỏ kết hợp xỉ vả, đứng trên bàn ăn lắc đuôi thích thú, định tỏ vẻ đáng yêu đổi lấy thêm chút bánh mì để ăn.

Tuệ Hạnh đang vui thầm, điện thoại trong túi chợt run lên mấy cái.

Cô vội thu nụ cười lại, lấy điện thoại ra.

Là wechat của Hàng Gia Chú gửi đến.

Chó:【Anh về rồi】

Chó:【Nhớ anh không】

Tuệ Hạnh nhíu mày.

Sao anh về nhanh thế nhỉ?

Có thể là bên phía Tuệ Hạnh chưa trả lời, Hàng Gia Chú trực tiếp điện thoại qua.

Tuệ Hạnh vội vã lật đật nghe máy.

Trong điện thoại là giọng nói lờ phờ lại lông bông của anh hai cô: “Mang đặc sản cho em, mau xuống lầu tiếp giá.”

“…”

Sao mỗi lần lúc người này đến tìm cô trước nay chưa hề hỏi cô ở đâu, trực tiếp đi qua, cũng không sợ vồ hụt thế nhỉ?

Đầu dây bên Tuệ Hạnh không nói chuyện, đang nghĩ lấy lý do gì để lừa Hàng Gia Chú qua trước.

“Ăn bơ đậu phộng không?”

Thẩm Tư Lam cầm hũ tương đậu phộng vừa mở trong tay, tiện thể hỏi Tuệ Hạnh một tiếng.

Tuệ Hạnh hé miệng, ánh mắt đờ đẫn.

“Ký túc xá của em sao lại có giọng đàn ông vậy?” Hàng Gia Chú đột nhiên hỏi.

Tuệ Hạnh: “Em xem ti vi.”

“Ồ.” Hàng Gia Chú nửa tin nửa ngờ, ngay sau đó, anh thấp giọng lẩm bẩm, “Nhưng sao tiếng đàn ông này anh lại nghe quen vậy nhỉ…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương