Yêu Thầm Chị Họ
-
Chương 135
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại mình mình, Uyên đã đi mất.
Uyên đi không nói lời nào, câu từ biệt cũng không.
Mình nhớ tới buổi tối hai hôm trước, khi Thanh sida đưa về khách sạn, Uyên có nói sẽ đi vài năm rồi trở về. Mình chẳng biết liệu Uyên có còn quay về đây hay không, chỉ biết cô nàng đi thật rồi. Mình thử gọi song đầu dây bên kia chỉ có âm thanh tổng đài.
Chia tay chị, đồng thời Uyên cũng đi mất. Rốt cuộc mình lại trắng tay như trước đây vài năm, lúc chị chưa xuất hiện trong cuộc sống mình.
Ít ra lúc đó mình còn ong bướm bay nhảy, quen cô này cô kia. Giờ thì tệ hơn, mình chẳng còn hứng thú để tìm hiểu ai khác nữa. Mình chỉ mới hai mươi mấy thôi, nói lòng đã chết nghe thì thật buồn cười, chẳng khác nào mấy cụ già thường hay kẻ cả than thở, nhưng sự thật là vậy. Lòng mình chết rồi!
Sau hôm đó, mình trả lại căn nhà thuê, cũng không về nhà đoàn tụ cùng gia đình, mặc cho ba mẹ anh chị hết lời khuyên ngăn. Mình ra ngoài, thuê một chỗ khác sống một mình. Người xung quanh ai cũng nói mình gàn dở, cần gì phải tự hành hạ bản thân như vậy?!
Chỉ có mình biết bản thân muốn gì. Mình không hề hành hạ bản thân, mình chỉ muốn chạy trốn quá khứ.
Cái nhà cũ với cái ban công và tình cảnh phòng chị sát phòng mình như vậy, chỉ mới tưởng tượng bước chân về nơi đó, mình đã thấy ngộp thở rồi. Mình sợ về đó, sợ không thể kiềm được nỗi nhớ nhung chị hằng đêm, sợ cảm giác mỗi phút mỗi giây nhìn cảnh nhớ người.
Mình không nói ra nhưng gia đình lờ mờ đoán được. Không ít lần ba mẹ đòi bán nhà, chuyển đi nơi khác vì mình, nhưng mình không đồng ý, chỉ xin ba mẹ cho mình một ít thời gian, khi nào nguôi ngoai mình sẽ trở về.
Thế rồi một tháng, hai tháng, ba tháng... thời gian cứ trôi dần, ngỡ chậm mà nhanh, chớp mắt đã qua nửa năm, mình vẫn chưa dám về nhà, dù biết ba mẹ luôn trông ngóng. Lâu dần, ba mẹ cũng quen, không còn thường xuyên gọi điện hối thúc mình nữa, cách hôm chỉ gọi hỏi thăm, nhắc nhở mình ăn uống ngủ nghỉ đúng giấc, giữ gìn sức khỏe.
Mình ở một căn phòng nhỏ cách nhà Mừng nhóc không xa, khá gần nhà máy để tiện đi làm. Nghĩ cũng may, đợt trước mình nghỉ liên tục, nhờ anh Bảo nói đỡ cho mới không bị đuổi việc, sau đó mình trở lại làm việc đều đặn. Tới lúc này, mình đã nhận được tấm bằng tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa có ý định xin việc khác. Công việc trong nhà máy tuy cực nhưng làm riết cũng quen, anh em trong tổ quý mến nhau, lại có anh Bảo hết lòng giúp đỡ, mình không nỡ bỏ. Tự nhủ làm thêm một tháng rồi nghỉ, sau đó là hai tháng, ba tháng... cho tới giờ vẫn còn làm.
Tính ra làm công nhân cũng có cái lợi, quần quật cả ngày giúp mình quên đi tất cả. Chiều nào tan ca về, mình cũng kiếm cớ rủ rê nay người này, mai người kia ra quán nhậu nhẹt một trận tới chín mười giờ đêm mới tha thẩn chạy về, thế nhưng vẫn không thể nào trốn tránh. Mỗi đêm, một mình đối diện với bốn bức vách và khoảng trống mênh mông trong tâm hồn, đó là lúc nỗi nhớ chị dâng lên mạnh mẽ nhất, nhớ cồn cào, nhớ tới quay quắt.
Không ít lần trong cơn nhớ quay cuồng, mình vớ lấy điện thoại muốn gọi chị, sau đó gắng gượng bỏ xuống. Sau vài lần như vậy, mình xóa luôn số chị trong danh bạ, thế nhưng dãy số vô tri đó đã in sâu vào đầu mình rồi, làm cách nào để xóa trong trí nhớ đây.
Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, ừ, nếu như có thể...
Nửa năm vẫn chẳng quên được, chỉ còn biết hy vọng thôi thì một năm, hai năm, thậm chí là mười năm.
Dần dần, mình thấy sợ hãi, sợ phải nhìn thấy chị trong những giấc mơ. Cái cảm giác thấy mà không thể chạm tới đó... thật kinh khủng!
Mình muốn lao đầu vào những mối quan hệ mới, để quên chị đi. Và mình cũng đã thử, để rồi nhận ra đó chỉ là mơ tưởng thôi.
Con bé Trà My, em gái Mừng nhóc rất tốt, cũng khá xinh, từ dạo mình chuyển lên trên này ở, cứ dăm ba bữa con bé lại tìm lý do lân la tới chỗ mình chơi. Mình sao không nhận ra nó thích mình, thích từ cái hôm mình cứu nó trong bar. Nhưng trong mắt mình, con bé tuổi nổi loạn này còn bé lắm, khờ khạo lắm, hơn nữa nó lại là em gái báu vật của Mừng nhóc, vậy nên mình chỉ xem nó như em gái thôi. Được cái trò chuyện với Trà My cũng vui, giải khuây phần nào, tiếc là vào tuần trước, một buổi tối con bé đi chơi về hình như có uống chút bia, ghé nhà mình nói vài câu bỗng nhiên buột miệng tỏ tình với mình.
Mình đã rất cố gắng từ chối thật khéo léo, làm sao để Trà My không bị tổn thương, hóa ra công cốc, con bé khóc òa chạy đi, từ đó tới giờ chẳng còn ghé nữa.
Ngoài Trà My còn có em Tuyền đồng nghiệp lúc trước thường hay bày trò quyến rũ mình. Mình đi nhậu với em ấy vài lần, có một lần đi riêng, đợt đó cũng đã vào khách sạn lúc cả hai say khướt, lột đồ ẻm ra rồi, chả hiểu sao mình chợt cụt hứng rồi cứ thế lảo đảo mặc áo lại, ra ngoài trả phòng rồi chạy về nhà, cứ như bị ma xui quỷ khiến. Sau đợt đó, em Tuyền không nhìn mặt mình nữa, chắc trong suy nghĩ, ẻm khinh thường mình là thằng pede bóng chúa, kệ, mình chả bận tâm.
Sau Trà My và em Tuyền, mình nhận ra kiếp này có khi mình sống độc thân cả đời thật. Mình mất sạch hứng thú với phụ nữ, nhất là những cô gái lạ, nhiều khi xã giao cũng thấy lười.
Chiều nay cũng như mọi ngày, tan làm mình đi nhậu với mấy anh em trong tổ tới chín giờ tối mới lướt khướt về phòng trọ. Chỉ có thật say mới giúp mình mau đi vào giấc ngủ, nhờ đó không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa. Vào phòng tắm xối vài gáo nước, đang tắm thì điện thoại reo ầm ĩ, mình vội lau khô mình mẩy, lảo đảo đi ra cầm máy lên xem ai gọi.
Gọi tới là một dãy số lạ, không phải người quen, nhưng mình thấy dãy số đó thật quen, nghệch mặt nhìn hoài. Nhớ ra rồi, mình đứng ngây người, trân trối nhìn mãi màn hình.
Là chị gọi mình.
Không, không biết đây có phải là chị gọi không. Nhưng số thì đúng là số điện thoại của chị.
Sáu tháng qua, tâm mình yên tĩnh được phần nào, nhưng đêm nay, chỉ một cuộc gọi thôi, lòng mình lại cuộn sóng dữ dội.
Mình hít sâu một hơi, mang theo tâm trạng hồi hộp lẫn chờ mong bắt máy, dù chẳng biết mình chờ mong gì vào một mối quan hệ đã chết.
- T khỏe không?
Chất giọng dịu dàng vang lên, chân mình chẳng còn đứng vững nữa, gắng sức lắm mới có thể lui lại ngồi xuống dựa vào bức vách trơ không tô không trát, run giọng đáp:
Bạn đang đọc truyện trên website DocTruyenVoz.Com
- Em khỏe. Còn chị, khỏe chứ?
- Ừ, chị vẫn khỏe. Xin lỗi vì gọi T trễ thế này, T ngủ chưa hay đang làm gì vậy?
- Chưa. Em đi làm về, mới tắm thôi.
Nội tâm mình trào dâng chút chua chát, chẳng biết từ bao giờ câu chuyện giữa mình và chị lại gượng gạo khách sáo thế này, nghe cứ như hai người bạn lâu năm không gặp.
- T đi làm rồi hả? Ừ, cũng đúng, gần nửa năm rồi mà, chắc T có bằng rồi. - Chị thì thầm như tự nói.
Thời gian qua, mình không hề nhận được chút tin tức gì về chị, và chị cũng vậy. Từ sau chuyện đó, cả hai gia đình gần như tuyệt giao, người lớn không hề nhắc tới. Bởi vậy chị mới tưởng mình đã có bằng đi làm công ty đàng hoàng, đâu biết mình vẫn làm công nhân thôi. Có lẽ chị cũng không biết mình đang ở trọ đâu.
Quả nhiên, chị hỏi:
- Dì dượng ngủ chưa T?
- Ngủ rồi. Đừng nói chị gọi cho em để tìm ba mẹ em nhen? - Mình dần lấy lại chút bình tĩnh, cười nói.
- Không có. Tại lâu rồi chị không gặp dì dượng, nhớ nên hỏi thôi. - Giọng chị thoáng buồn, rất nhanh đã tươi lên - Cuộc sống T dạo này sao rồi, có gì vui không? Kể chị nghe đi!
- Em... ừ thì cũng vui. Mà chị muốn nghe gì mới được?
- T quen ai rồi?
Chị đột nhiên hỏi vấn đề này khiến lòng mình chùng xuống, khỏa lấp:
- Quen nhiều lắm. Chị biết em mà, cô nào thấy cũng mê...
- Hi hi, ừm, chị hiểu mà.
Chị buột miệng làm mình cười gượng vài tiếng sau đó lặng thinh. Bên kia, có lẽ chị cũng nhận ra lỡ lời, lặng yên vài giây liền nói:
- Ý chị muốn hỏi T có yêu ai chưa đó. Mấy mối quan hệ khác thì không nói...
- Có chứ. - Không biết chị hỏi có ý gì, mình vẫn đáp.
- Chọc T thôi, chứ chị biết mà. Bé Uyên vẫn khỏe chứ?
Nhắc tới Uyên mình mới chực nhớ, hóa ra nãy giờ chị ám chỉ Uyên. Không lẽ chị vẫn tưởng nửa năm qua mình và Uyên hạnh phúc bên nhau sao? Hẳn là thế rồi, may thật, chị mà không nói suýt nữa mình hớ rồi.
Mình tỏ ra bình thản:
- Uyên khỏe lắm, vừa ở chỗ em đi về rồi, không thôi em đưa máy cho chị và Uyên nói chuyện với nhau.
- Hi hi, thôi không cần đâu, mất công Uyên ngại!
- Ngại gì mà ngại không biết nữa. Chuyện qua lâu rồi mà... - Mình làm như tùy tiện.
- Ừm. Thôi chị không vòng vo nữa, cuối tuần này T rảnh không?
Tim mình đập bình bình muốn bể lồng ngực, tự nhiên chị hỏi mình rảnh không làm gì? Chẳng lẽ muốn rủ mình đi chơi?
Vậy sao được, tụi mình chia tay nửa năm rồi, mình và chị là chị em ruột, chuyện này không thể được...
Mình ngập ngừng:
- Không biết nữa. Chị hỏi có chi không?
Trong ống nghe vọng ra tiếng cười trong trẻo:
- T nghĩ gì vậy? Nhà chị có đám nên tính mời T thôi.
- Hơ... ha ha, em có nghĩ gì đâu. Để coi em thu xếp được không đã. Mà đám gì vậy? Đám giỗ ai?
Mình hỏi vậy vì dưới quê rất hay làm đám giỗ ông bà đủ thứ, thậm chí ông sơ bà cóc gì tùm lùm tự tận đẩu tận đâu.
Chị cười:
- Không phải đám giỗ. Đám hỏi chị.
- À, đám hỏi... chị hả? - Đang vui vẻ, tim mình ngừng đập, tay cầm điện thoại thoáng run.
- Ừm. 9h sáng thứ bảy tuần này, T ráng thu xếp về tham dự nghen, dẫn theo bé Uyên nữa...
- À, ok ok, để em ráng thu xếp. Chúc mừng chị! Chú rể là ai mà diễm phúc vậy? - Mình cười nói, che giấu chút nghẹn ngào sâu trong cổ họng.
- Đừng nói vậy mà, chị có khác gì bọt bèo lục bình đâu, kiếm được chồng là mừng rồi. Còn sợ bị chê...
Từng lời từng lời như dao đâm thấu tâm can.
Tưởng như chị đang nhắc lại cách mình vứt bỏ chị nửa năm trước, nhưng mình biết chị chỉ vô tình thôi, nghĩ sao nói vậy. Chị không phải dạng người thù dai thù sâu, có cơ hội là châm chích trả đũa để làm người khác đau.
Thấy mình bỗng dưng im lặng, chị nói:
- Vậy... thôi nhen! Thứ bảy T với bé Uyên về chơi, mình gặp có dịp nói nhiều hơn!
- Ừ, chị ngủ ngon! - Mình như đang mộng du, nói mà chẳng biết đang nói gì.
- Ừm. T cũng ngủ ngon!
Vừa tắt máy, mình nhìn đăm đắm vào cái điện thoại rồi cơn giận từ đâu bùng phát dữ dội, ném mạnh nó vào tường, vỡ nát.
Mình khóc.
Sáu tháng qua, kể từ cái đêm trong bệnh viện với Uyên, mình chưa hề khóc. Dù đau cách mấy, buồn cách mấy cũng tự nhủ phải mạnh mẽ, không được phép khóc nữa. Và mình đã làm được, nhưng tối nay, mình không thể không khóc.
Chị thật tàn nhẫn khi mời mình về dự đám hỏi.
Mình tự hỏi chị làm vậy để làm gì? Muốn mình chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của chị sao? Hay để lấy lại lòng kiêu hãnh đã bị mình gây tổn thương nặng nề?
Mình không biết, cũng không muốn biết điều đó.
Mình chỉ biết, tối nay, từng lời vô tình của chị sắp giết chết mình. Nỗi nhớ nhung, sự cô đơn, trong cơn say quỵ ngã tuyệt vọng, mình khóc như chưa từng được khóc, khóc tới mức tay chân run rẩy, khóe mắt đau rát.
Bỗng thấy hận chị, dù kẻ có quyền hận phải là chị mới đúng.
Hận cả ba mình, mọi chuyện đều do ba mình mà ra. Nếu ba mình không gian díu với dì hai, nếu ông ấy không đồng ý cho chị lên nhà ở nhờ, nếu...
Từng cảnh từng cảnh trong thời gian yêu đương say đắm bên chị như thước phim chậm rãi trôi qua tâm trí mình, những hình ảnh mình đã cố gắng chôn thật sâu, chưa bao giờ dám nghĩ tới nữa.
Cuối cùng thì cái ngày này cũng tới.
Từ lúc xa nhau, mình đã biết trước sẽ có ngày này, nhưng khi nó đến rồi, mình lại thấy hoảng hốt.
Không cách nào tin đây là sự thật, chị sẽ lấy một người khác, một thằng đàn ông khác. Cô chị họ xinh xắn nhu mì đã từng chiếm hết tâm trí mình, sẽ lấy người khác mà không phải mình.
Hai người từng yêu nhau sâu đậm, thề non hẹn biển không chia lìa dù gian khó thế nào. Rốt cuộc thì chị thành gia lập thất rồi, còn mình... mình vẫn cô độc, chỉ biết đứng trong ánh đèn khó thể soi tỏ căn phòng trọ cũ kĩ mà ngơ ngác, thầm hỏi đây có phải là sự thật? Có phải mình đang mơ thấy ác mộng như bao lần đã từng không?
Mình rất sợ ác mộng, nhưng lần này thì mình thực sự mong mỏi mình đang mơ thấy ác mộng thôi, đừng là sự thật.
Người ta thường nói thằng đàn ông dù yếu đuối cách mấy cũng không thể nào khóc vì một chuyện quá ba lần. Một khi như vậy, có nghĩa hắn ta không hề khóc vì yếu đuối, chỉ là đứng trước chuyện đó, hắn chẳng thể nào mạnh mẽ.
Uyên đi không nói lời nào, câu từ biệt cũng không.
Mình nhớ tới buổi tối hai hôm trước, khi Thanh sida đưa về khách sạn, Uyên có nói sẽ đi vài năm rồi trở về. Mình chẳng biết liệu Uyên có còn quay về đây hay không, chỉ biết cô nàng đi thật rồi. Mình thử gọi song đầu dây bên kia chỉ có âm thanh tổng đài.
Chia tay chị, đồng thời Uyên cũng đi mất. Rốt cuộc mình lại trắng tay như trước đây vài năm, lúc chị chưa xuất hiện trong cuộc sống mình.
Ít ra lúc đó mình còn ong bướm bay nhảy, quen cô này cô kia. Giờ thì tệ hơn, mình chẳng còn hứng thú để tìm hiểu ai khác nữa. Mình chỉ mới hai mươi mấy thôi, nói lòng đã chết nghe thì thật buồn cười, chẳng khác nào mấy cụ già thường hay kẻ cả than thở, nhưng sự thật là vậy. Lòng mình chết rồi!
Sau hôm đó, mình trả lại căn nhà thuê, cũng không về nhà đoàn tụ cùng gia đình, mặc cho ba mẹ anh chị hết lời khuyên ngăn. Mình ra ngoài, thuê một chỗ khác sống một mình. Người xung quanh ai cũng nói mình gàn dở, cần gì phải tự hành hạ bản thân như vậy?!
Chỉ có mình biết bản thân muốn gì. Mình không hề hành hạ bản thân, mình chỉ muốn chạy trốn quá khứ.
Cái nhà cũ với cái ban công và tình cảnh phòng chị sát phòng mình như vậy, chỉ mới tưởng tượng bước chân về nơi đó, mình đã thấy ngộp thở rồi. Mình sợ về đó, sợ không thể kiềm được nỗi nhớ nhung chị hằng đêm, sợ cảm giác mỗi phút mỗi giây nhìn cảnh nhớ người.
Mình không nói ra nhưng gia đình lờ mờ đoán được. Không ít lần ba mẹ đòi bán nhà, chuyển đi nơi khác vì mình, nhưng mình không đồng ý, chỉ xin ba mẹ cho mình một ít thời gian, khi nào nguôi ngoai mình sẽ trở về.
Thế rồi một tháng, hai tháng, ba tháng... thời gian cứ trôi dần, ngỡ chậm mà nhanh, chớp mắt đã qua nửa năm, mình vẫn chưa dám về nhà, dù biết ba mẹ luôn trông ngóng. Lâu dần, ba mẹ cũng quen, không còn thường xuyên gọi điện hối thúc mình nữa, cách hôm chỉ gọi hỏi thăm, nhắc nhở mình ăn uống ngủ nghỉ đúng giấc, giữ gìn sức khỏe.
Mình ở một căn phòng nhỏ cách nhà Mừng nhóc không xa, khá gần nhà máy để tiện đi làm. Nghĩ cũng may, đợt trước mình nghỉ liên tục, nhờ anh Bảo nói đỡ cho mới không bị đuổi việc, sau đó mình trở lại làm việc đều đặn. Tới lúc này, mình đã nhận được tấm bằng tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa có ý định xin việc khác. Công việc trong nhà máy tuy cực nhưng làm riết cũng quen, anh em trong tổ quý mến nhau, lại có anh Bảo hết lòng giúp đỡ, mình không nỡ bỏ. Tự nhủ làm thêm một tháng rồi nghỉ, sau đó là hai tháng, ba tháng... cho tới giờ vẫn còn làm.
Tính ra làm công nhân cũng có cái lợi, quần quật cả ngày giúp mình quên đi tất cả. Chiều nào tan ca về, mình cũng kiếm cớ rủ rê nay người này, mai người kia ra quán nhậu nhẹt một trận tới chín mười giờ đêm mới tha thẩn chạy về, thế nhưng vẫn không thể nào trốn tránh. Mỗi đêm, một mình đối diện với bốn bức vách và khoảng trống mênh mông trong tâm hồn, đó là lúc nỗi nhớ chị dâng lên mạnh mẽ nhất, nhớ cồn cào, nhớ tới quay quắt.
Không ít lần trong cơn nhớ quay cuồng, mình vớ lấy điện thoại muốn gọi chị, sau đó gắng gượng bỏ xuống. Sau vài lần như vậy, mình xóa luôn số chị trong danh bạ, thế nhưng dãy số vô tri đó đã in sâu vào đầu mình rồi, làm cách nào để xóa trong trí nhớ đây.
Thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, ừ, nếu như có thể...
Nửa năm vẫn chẳng quên được, chỉ còn biết hy vọng thôi thì một năm, hai năm, thậm chí là mười năm.
Dần dần, mình thấy sợ hãi, sợ phải nhìn thấy chị trong những giấc mơ. Cái cảm giác thấy mà không thể chạm tới đó... thật kinh khủng!
Mình muốn lao đầu vào những mối quan hệ mới, để quên chị đi. Và mình cũng đã thử, để rồi nhận ra đó chỉ là mơ tưởng thôi.
Con bé Trà My, em gái Mừng nhóc rất tốt, cũng khá xinh, từ dạo mình chuyển lên trên này ở, cứ dăm ba bữa con bé lại tìm lý do lân la tới chỗ mình chơi. Mình sao không nhận ra nó thích mình, thích từ cái hôm mình cứu nó trong bar. Nhưng trong mắt mình, con bé tuổi nổi loạn này còn bé lắm, khờ khạo lắm, hơn nữa nó lại là em gái báu vật của Mừng nhóc, vậy nên mình chỉ xem nó như em gái thôi. Được cái trò chuyện với Trà My cũng vui, giải khuây phần nào, tiếc là vào tuần trước, một buổi tối con bé đi chơi về hình như có uống chút bia, ghé nhà mình nói vài câu bỗng nhiên buột miệng tỏ tình với mình.
Mình đã rất cố gắng từ chối thật khéo léo, làm sao để Trà My không bị tổn thương, hóa ra công cốc, con bé khóc òa chạy đi, từ đó tới giờ chẳng còn ghé nữa.
Ngoài Trà My còn có em Tuyền đồng nghiệp lúc trước thường hay bày trò quyến rũ mình. Mình đi nhậu với em ấy vài lần, có một lần đi riêng, đợt đó cũng đã vào khách sạn lúc cả hai say khướt, lột đồ ẻm ra rồi, chả hiểu sao mình chợt cụt hứng rồi cứ thế lảo đảo mặc áo lại, ra ngoài trả phòng rồi chạy về nhà, cứ như bị ma xui quỷ khiến. Sau đợt đó, em Tuyền không nhìn mặt mình nữa, chắc trong suy nghĩ, ẻm khinh thường mình là thằng pede bóng chúa, kệ, mình chả bận tâm.
Sau Trà My và em Tuyền, mình nhận ra kiếp này có khi mình sống độc thân cả đời thật. Mình mất sạch hứng thú với phụ nữ, nhất là những cô gái lạ, nhiều khi xã giao cũng thấy lười.
Chiều nay cũng như mọi ngày, tan làm mình đi nhậu với mấy anh em trong tổ tới chín giờ tối mới lướt khướt về phòng trọ. Chỉ có thật say mới giúp mình mau đi vào giấc ngủ, nhờ đó không còn suy nghĩ vẩn vơ nữa. Vào phòng tắm xối vài gáo nước, đang tắm thì điện thoại reo ầm ĩ, mình vội lau khô mình mẩy, lảo đảo đi ra cầm máy lên xem ai gọi.
Gọi tới là một dãy số lạ, không phải người quen, nhưng mình thấy dãy số đó thật quen, nghệch mặt nhìn hoài. Nhớ ra rồi, mình đứng ngây người, trân trối nhìn mãi màn hình.
Là chị gọi mình.
Không, không biết đây có phải là chị gọi không. Nhưng số thì đúng là số điện thoại của chị.
Sáu tháng qua, tâm mình yên tĩnh được phần nào, nhưng đêm nay, chỉ một cuộc gọi thôi, lòng mình lại cuộn sóng dữ dội.
Mình hít sâu một hơi, mang theo tâm trạng hồi hộp lẫn chờ mong bắt máy, dù chẳng biết mình chờ mong gì vào một mối quan hệ đã chết.
- T khỏe không?
Chất giọng dịu dàng vang lên, chân mình chẳng còn đứng vững nữa, gắng sức lắm mới có thể lui lại ngồi xuống dựa vào bức vách trơ không tô không trát, run giọng đáp:
Bạn đang đọc truyện trên website DocTruyenVoz.Com
- Em khỏe. Còn chị, khỏe chứ?
- Ừ, chị vẫn khỏe. Xin lỗi vì gọi T trễ thế này, T ngủ chưa hay đang làm gì vậy?
- Chưa. Em đi làm về, mới tắm thôi.
Nội tâm mình trào dâng chút chua chát, chẳng biết từ bao giờ câu chuyện giữa mình và chị lại gượng gạo khách sáo thế này, nghe cứ như hai người bạn lâu năm không gặp.
- T đi làm rồi hả? Ừ, cũng đúng, gần nửa năm rồi mà, chắc T có bằng rồi. - Chị thì thầm như tự nói.
Thời gian qua, mình không hề nhận được chút tin tức gì về chị, và chị cũng vậy. Từ sau chuyện đó, cả hai gia đình gần như tuyệt giao, người lớn không hề nhắc tới. Bởi vậy chị mới tưởng mình đã có bằng đi làm công ty đàng hoàng, đâu biết mình vẫn làm công nhân thôi. Có lẽ chị cũng không biết mình đang ở trọ đâu.
Quả nhiên, chị hỏi:
- Dì dượng ngủ chưa T?
- Ngủ rồi. Đừng nói chị gọi cho em để tìm ba mẹ em nhen? - Mình dần lấy lại chút bình tĩnh, cười nói.
- Không có. Tại lâu rồi chị không gặp dì dượng, nhớ nên hỏi thôi. - Giọng chị thoáng buồn, rất nhanh đã tươi lên - Cuộc sống T dạo này sao rồi, có gì vui không? Kể chị nghe đi!
- Em... ừ thì cũng vui. Mà chị muốn nghe gì mới được?
- T quen ai rồi?
Chị đột nhiên hỏi vấn đề này khiến lòng mình chùng xuống, khỏa lấp:
- Quen nhiều lắm. Chị biết em mà, cô nào thấy cũng mê...
- Hi hi, ừm, chị hiểu mà.
Chị buột miệng làm mình cười gượng vài tiếng sau đó lặng thinh. Bên kia, có lẽ chị cũng nhận ra lỡ lời, lặng yên vài giây liền nói:
- Ý chị muốn hỏi T có yêu ai chưa đó. Mấy mối quan hệ khác thì không nói...
- Có chứ. - Không biết chị hỏi có ý gì, mình vẫn đáp.
- Chọc T thôi, chứ chị biết mà. Bé Uyên vẫn khỏe chứ?
Nhắc tới Uyên mình mới chực nhớ, hóa ra nãy giờ chị ám chỉ Uyên. Không lẽ chị vẫn tưởng nửa năm qua mình và Uyên hạnh phúc bên nhau sao? Hẳn là thế rồi, may thật, chị mà không nói suýt nữa mình hớ rồi.
Mình tỏ ra bình thản:
- Uyên khỏe lắm, vừa ở chỗ em đi về rồi, không thôi em đưa máy cho chị và Uyên nói chuyện với nhau.
- Hi hi, thôi không cần đâu, mất công Uyên ngại!
- Ngại gì mà ngại không biết nữa. Chuyện qua lâu rồi mà... - Mình làm như tùy tiện.
- Ừm. Thôi chị không vòng vo nữa, cuối tuần này T rảnh không?
Tim mình đập bình bình muốn bể lồng ngực, tự nhiên chị hỏi mình rảnh không làm gì? Chẳng lẽ muốn rủ mình đi chơi?
Vậy sao được, tụi mình chia tay nửa năm rồi, mình và chị là chị em ruột, chuyện này không thể được...
Mình ngập ngừng:
- Không biết nữa. Chị hỏi có chi không?
Trong ống nghe vọng ra tiếng cười trong trẻo:
- T nghĩ gì vậy? Nhà chị có đám nên tính mời T thôi.
- Hơ... ha ha, em có nghĩ gì đâu. Để coi em thu xếp được không đã. Mà đám gì vậy? Đám giỗ ai?
Mình hỏi vậy vì dưới quê rất hay làm đám giỗ ông bà đủ thứ, thậm chí ông sơ bà cóc gì tùm lùm tự tận đẩu tận đâu.
Chị cười:
- Không phải đám giỗ. Đám hỏi chị.
- À, đám hỏi... chị hả? - Đang vui vẻ, tim mình ngừng đập, tay cầm điện thoại thoáng run.
- Ừm. 9h sáng thứ bảy tuần này, T ráng thu xếp về tham dự nghen, dẫn theo bé Uyên nữa...
- À, ok ok, để em ráng thu xếp. Chúc mừng chị! Chú rể là ai mà diễm phúc vậy? - Mình cười nói, che giấu chút nghẹn ngào sâu trong cổ họng.
- Đừng nói vậy mà, chị có khác gì bọt bèo lục bình đâu, kiếm được chồng là mừng rồi. Còn sợ bị chê...
Từng lời từng lời như dao đâm thấu tâm can.
Tưởng như chị đang nhắc lại cách mình vứt bỏ chị nửa năm trước, nhưng mình biết chị chỉ vô tình thôi, nghĩ sao nói vậy. Chị không phải dạng người thù dai thù sâu, có cơ hội là châm chích trả đũa để làm người khác đau.
Thấy mình bỗng dưng im lặng, chị nói:
- Vậy... thôi nhen! Thứ bảy T với bé Uyên về chơi, mình gặp có dịp nói nhiều hơn!
- Ừ, chị ngủ ngon! - Mình như đang mộng du, nói mà chẳng biết đang nói gì.
- Ừm. T cũng ngủ ngon!
Vừa tắt máy, mình nhìn đăm đắm vào cái điện thoại rồi cơn giận từ đâu bùng phát dữ dội, ném mạnh nó vào tường, vỡ nát.
Mình khóc.
Sáu tháng qua, kể từ cái đêm trong bệnh viện với Uyên, mình chưa hề khóc. Dù đau cách mấy, buồn cách mấy cũng tự nhủ phải mạnh mẽ, không được phép khóc nữa. Và mình đã làm được, nhưng tối nay, mình không thể không khóc.
Chị thật tàn nhẫn khi mời mình về dự đám hỏi.
Mình tự hỏi chị làm vậy để làm gì? Muốn mình chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của chị sao? Hay để lấy lại lòng kiêu hãnh đã bị mình gây tổn thương nặng nề?
Mình không biết, cũng không muốn biết điều đó.
Mình chỉ biết, tối nay, từng lời vô tình của chị sắp giết chết mình. Nỗi nhớ nhung, sự cô đơn, trong cơn say quỵ ngã tuyệt vọng, mình khóc như chưa từng được khóc, khóc tới mức tay chân run rẩy, khóe mắt đau rát.
Bỗng thấy hận chị, dù kẻ có quyền hận phải là chị mới đúng.
Hận cả ba mình, mọi chuyện đều do ba mình mà ra. Nếu ba mình không gian díu với dì hai, nếu ông ấy không đồng ý cho chị lên nhà ở nhờ, nếu...
Từng cảnh từng cảnh trong thời gian yêu đương say đắm bên chị như thước phim chậm rãi trôi qua tâm trí mình, những hình ảnh mình đã cố gắng chôn thật sâu, chưa bao giờ dám nghĩ tới nữa.
Cuối cùng thì cái ngày này cũng tới.
Từ lúc xa nhau, mình đã biết trước sẽ có ngày này, nhưng khi nó đến rồi, mình lại thấy hoảng hốt.
Không cách nào tin đây là sự thật, chị sẽ lấy một người khác, một thằng đàn ông khác. Cô chị họ xinh xắn nhu mì đã từng chiếm hết tâm trí mình, sẽ lấy người khác mà không phải mình.
Hai người từng yêu nhau sâu đậm, thề non hẹn biển không chia lìa dù gian khó thế nào. Rốt cuộc thì chị thành gia lập thất rồi, còn mình... mình vẫn cô độc, chỉ biết đứng trong ánh đèn khó thể soi tỏ căn phòng trọ cũ kĩ mà ngơ ngác, thầm hỏi đây có phải là sự thật? Có phải mình đang mơ thấy ác mộng như bao lần đã từng không?
Mình rất sợ ác mộng, nhưng lần này thì mình thực sự mong mỏi mình đang mơ thấy ác mộng thôi, đừng là sự thật.
Người ta thường nói thằng đàn ông dù yếu đuối cách mấy cũng không thể nào khóc vì một chuyện quá ba lần. Một khi như vậy, có nghĩa hắn ta không hề khóc vì yếu đuối, chỉ là đứng trước chuyện đó, hắn chẳng thể nào mạnh mẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook