Tôi rất muốn nói với anh anh không đến muộn đâu, chỉ cần anh đến không bao giờ là muộn cả.

Thế nhưng tôi lại không sao mở mồm ra nổi, cả cơ thể kiệt quệ sau lần hút kích trứng còn chưa kịp phục hồi lại bị đánh một trận thế này chỉ có thể dựa vào anh mà thiếp đi.

Anh đưa tôi lên xe, bật điều hoà ấm rồi lặng lẽ lái xe vào viện.
Tôi cũng không rõ mình thiếp đi bao lâu đến khi tỉnh lại thấy Khánh đang đứng ngoài cửa, có tiếng bác sĩ cất lên:
– Tình hình cô ấy không có gì quá nghiêm trọng cả, có lẽ tác động vật lý nhưng cũng không dám dùng lực quá mạnh.

Đêm nay cứ ở đây sáng mai cậu cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi vài hôm là không sao đâu.
– Vâng ạ.
Khi bác sĩ đi khuất Khánh cũng quay trở lại trở phòng.

Thấy tôi đã tỉnh anh liền đưa cho tôi cốc nước cam pha sẵn rồi hỏi:
– Em thấy trong người sao rồi? Còn đau chỗ nào không?
– Em không sao.
Khi nói đến đây tôi cũng khẽ thở dài nhớ đến chuyện chiều nay đang yên đang lành thì bị đánh.

Trong lòng tất nhiên căm tức nhưng còn thấy cả tủi nhục.

Nghĩ đến sự thờ ơ, vô cảm lẫn những lời đàm tiếu một cách phi lý của đám đồng nghiệp lại không thể nào có thể chấp nhận nổi.

Con người ta khi bình thường thì chẳng sao, đến khi khốn khó mới biết lòng người là thế nào.

Tôi nhìn Khánh khẽ hỏi:
– Anh biết sao em lại bị đánh chưa?
– Chiều anh có nhờ người đưa mấy mụ đàn bà đánh em lên đồn lấy lời khai.

Ban đầu họ khai là đánh nhầm, nhưng sau một lúc thẩm vấn thì bắt đầu khai ra có người thuê.

Chỉ là họ cũng không biết ai thuê, toàn bộ giao dịch phía bên kia đều giấu kín mặt, chỉ dùng sim rác để gọi trao đổi.
Nghe Khánh nói tôi cũng không thể nghĩ ra ai.

Nhưng tôi có chắc chắn kiểu gì mụ Thu cũng dính dáng đến không ít thì nhiều.

Chiều nay bỗng dưng đuổi tôi ra khỏi phòng, lại gọi cả chú bảo vệ lên trên tầng, thật vừa vặn sao khi ấy tôi bị đánh, cũng rất vừa vặn là Khánh vẫn đang trong giờ làm việc.

Mụ ta tính toán thời gian chuẩn đến mức không nghi ngờ không được.

Nhưng có một điều lạ nữa trong vụ đánh ghen hôm nay, đám người này có nhắc đến mẹ tôi, có bêu rếu mẹ tôi là kẻ cướp chồng.

Tôi không rõ, không hiểu rốt cuộc ngoài mụ Thu thì còn ai nữa đứng sau mà phải bêu rếu mẹ tôi như vậy? Những điều này tôi đem nói với Khánh, tất nhiên anh có là công an thì cũng không thể ngay lập tức tìm ra được thủ phạm, mọi chuyện cũng đều phải điều tra, phải thu thập chứng cứ chứ không phải chỉ đoán mò hay nói suông là xong.

Vả lại theo lời anh nói đám đàn bà kia còn không biết ai giao dịch với mình chứng tỏ kẻ đứng sau tính toán vô cùng cẩn trọng.

Mụ Thu thì ghét tôi thật, nhưng bảo có cái gan tự mình làm ra chuyện này thì ít lắm, chỉ là ăn hôi thôi chứ còn bảo là chủ mưu thì khó có khả năng.

Vy thì giờ ở tận bên nước ngoài, tôi cũng không suy đoán thêm được ai nên chỉ chờ đợi phía công an có câu trả lời sau.
Khánh ngồi với tôi một lúc thì đi xuống mua cơm cho tôi, anh cũng gọi điện cho bố mẹ chồng tôi nói qua tình hình.

Nhưng vì không muốn bố mẹ chồng tôi làm ầm ỹ lên nên anh chỉ nói sơ qua rằng có chút hiểu nhầm giải quyết xong rồi thì thôi.

Khi anh đi tôi mới sực nhớ ra sáng nay gặp bố đẻ thì chiều xảy ra chuyện.

Bỗng dưng nhớ lại cả lời mẹ tôi nói trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ liền bật dậy đi tìm túi xách của mình.

Túi xách của tôi được Khánh đặt ngay bên trên kệ đầu giường.

Mưa ướt nhưng vì làm bằng da nên bên trong không hề hấn gì.

Chỉ là… card visit và cả tờ xét nghiệm ADN không còn trong đó nữa.

Tôi bàng hoàng lục túi, nhưng lục mãi vẫn không thấy đâu, đến lúc Khánh đi lên tôi anh có đụng vào túi không thì anh lắc đầu.

Vậy thì trong lúc tôi bị đánh, có kẻ đã lấy đi hai thứ ấy, không phải tiền bạc mà là giấy tờ liên quan đến bố đẻ tôi.
Card visit tôi còn chưa xem đến, không hề biết có thông tin gì, bản xét nghiệm ADN cũng đọc không kỹ chỉ nhớ tên của bố đẻ tôi là Nguyễn Văn Hùng còn tất tần tật mọi thứ đều không hay biết.

Đến đây thì tôi gần như tin rằng chắc chắn vụ đánh hôm nay có liên quan đến bố đẻ tôi.

À tất nhiên không phải ông đứng sau… mà là những người không muốn ông nhận tôi đứng sau.

Và chẳng phải người không muốn tôi và ông nhận nhau nhất theo lời kể của mẹ tôi chính là vợ của ông còn gì? Nhưng giờ tôi chẳng có chút thông tin nào cả, vậy nên tôi không thể nào cung cấp thêm thông tin gì cho Khánh, giờ cũng chỉ đành chờ đợi anh điều tra mà thôi, mà giờ để điều tra được rõ ràng nhất thì chỉ điều tra từ mụ Thu mà đi.
Ăn cơm xong tôi và Khánh lên giường nằm.

Cái cảm giác nằm trong viện lại khiến tôi nhớ lại những ngày tôi bị sẩy thai.

Kể ra khi ấy không bị Vy hại có lẽ giờ con tôi cũng chào đời rồi.

Tôi cũng chẳng biết cảm giác và tâm trạng của mình lúc này ra sao, dạo này cứ liên tiếp gặp những chuyện đâu đâu, giờ còn xảy ra chuyện thế này tôi không nghĩ không được.

Nhưng giờ sắp đến ngày chuyển phôi, cứ nghĩ nhiều như thế tâm lý không ổn định lại ảnh hưởng nên tôi cũng gạt tạm qua một bên.

Tôi cố hít một hơi, tự động viên bản thân dù sao cũng đi được nửa chặng đường rồi, dù sao cũng qua những ngày vào viện tiêm kích trứng, những giây phút đau đến tái tê khi mũi tiêm nhọn hoắt kia chọc vào cơ thể rồi, giờ còn chờ đợi chuyển phôi nữa thôi nên nhắc nhở mình từ hôm nay đến hôm đó sẽ không được nghĩ bất cứ điều gì nữa.

Có chuyện gì thì chuyện đợi sau khi phôi chuyển, thành công có con rồi tôi mới tính tiếp được.
Khánh thấy tôi im lặng như vậy thì quay sang vuốt tóc tôi.

Tôi nhìn anh, bỗng dưng nhớ lại chuyện chiều nay, cái cảm giác thân quen như đã từng gặp lại ùa về.

Bất giác tôi không kìm được hỏi anh:
– Khánh! Có phải em và anh đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?
Nghe tôi hỏi đến đây động tác vuốt tóc của anh cũng ngừng lại rồi khẽ cười nói:
– Em thấy chúng ta giống như từng gặp nhau à?
– Em không biết, chỉ là ở cạnh anh cứ có cảm giác thân quen như gặp từ lâu rồi.


Cũng không biết diễn tả ra sao nữa.
– Vậy sao? Thế em có nhớ từng gặp ở đâu không?
Tôi khẽ lắc đầu, nghe điệu bộ này thì có vẻ như tôi và anh chưa từng gặp nhau thật thì phải.

Nếu gặp nhau rồi chẳng lẽ anh lại không nói với tôi sao? Chắc có lẽ bởi anh là công an, mà tôi nhớ năm tôi bị cưỡng hiếp cũng từng có một người công an cởi quân phục của mình che chắn cho tôi nên tôi mới thấy quen thuộc như vậy.

Chỉ đáng tiếc khi ấy tôi không thể nhìn được ra gương mặt ấy, không thể mường tượng ra người ấy trông thế nào.

Nhưng để bảo Khánh là người ấy thì tôi cảm thấy có chút hồ đồ.

Trên đời này nhân duyên trùng hợp vậy chỉ có ở trong phim chứ ngoài đời đâu có? Tôi không tin, mà đúng hơn là không dám tin, vả lại Khánh ở thủ đô làm sao có thể về tận đấy làm được.

Như anh Quân chỉ là đi công tác theo đoàn vài tháng là về, còn người kia là công an huyện, ít cũng ở đấy vài năm rồi chứ không phải đi công tác nữa.

Nhưng sao nghĩ đến đây tôi lại vẫn cứ thấy Khánh quen thuộc nhỉ? Có điều cuối cùng tôi vẫn gạt đi suy nghĩ ấy, chuyện năm sáu năm rồi nghĩ lại lại vẫn thấy ám ảnh.

Dù sao tôi vẫn tin vào việc tôi và anh chưa gặp nhau nhiều hơn.

Cảm giác quen thuộc chẳng qua do tôi ở cạnh anh một thời gian rồi nên sinh ra cảm giác ấy thôi.
Khánh thấy tôi không nói gì anh cũng chẳng lên tiếng chỉ ôm tôi vào lòng.

Thấy anh như vậy tôi càng tin rằng nhân duyên của chúng tôi bắt đầu từ đêm tôi và anh gặp nhau ở buổi tiệc rượu hôm đó.

Còn trước đó tôi chúng tôi chỉ là những người xa lạ không hề quen biết.

Tôi và Khánh lặng yên không ai nói với ai thêm câu gì, đôi tay anh vẫn đặt trên mái tóc tôi không buông.

Tự dưng giờ tôi mới nhận ra một điều, hình như chỉ có bên cạnh anh tôi có cảm giác bình yên đến vậy.

Dù tôi có xảy ra chuyện gì, dù có bao sóng gió hình như chỉ có người đàn ông này ở cạnh tôi, cho tôi cảm giác an tâm.

Như hôm nay bị đánh, chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng hiểu mọi chuyện không cần nghĩ nữa, càng không cần mạnh mẽ có thể dựa vào anh mà oà khóc thật to, không cần giấu giếm hay tự mình chịu đựng chỉ cần là chính tôi ở cạnh anh là đủ rồi.
Hôm sau tôi được ra viện, về nhà bố mẹ chồng tôi cũng không nhắc gì đến chuyện tôi bị đánh mà chỉ nhắc nhở tôi ăn uống, dinh dưỡng hợp lý để chuẩn bị chuyển phôi.

Lẽ ra tôi còn định đến công ty thêm một hai ngày nữa mới nghỉ nhưng bố chồng tôi bảo:
– Không cần phải tham công tiếc việc làm gì, con cứ ở nhà nghỉ ngơi để chuyển phôi, có những thứ không thể cân bằng được thì bắt buộc phải lựa chọn xem cái nào tốt hơn.
Thực ra tôi cũng biết những người hiếm muộn, khó có con như tôi để cân bằng giữa sự nghiệp và việc đi tìm con là rất khó.

Bởi hành trình kiếm con là hành trình dài và gian nan, giờ tôi cũng chẳng có cách nào khác nữa nên chấp nhận ở nhà nghỉ ngơi.
Vả lại lúc ra công ty lấy ít đồ tôi không gặp mụ Thu, đến khi hỏi mới biết mụ ta sáng nay đã nghỉ việc.

Còn nghe nói mụ ta đã làm xong thủ tục đi nước ngoài theo bố mẹ từ lâu nhưng không cho ai biết vẫn cố đi làm đến ngày hôm qua.

Nghe tin mụ Thu nghỉ việc tôi ngạc nhiên nhưng không quá sốc.

Dù gì ngay từ đầu tôi đã nhận định mụ ta có liên quan đến vụ đánh tôi rồi, giờ thì càng thêm chắc chắn hơn.

Con mụ này tính toán vô cùng kỹ càng, thậm chí đến ngay cả lúc tôi bị đánh thì toàn bộ cầu dao trong công ty cũng bị ngắt với lý do sửa điện thành ra Khánh tìm đến công ty tôi cũng không thể trích xuất camera biết được ai là người lén lấy tờ giấy xét nghiệm ADN và card visit bố đẻ tôi đưa cho.
Tất nhiên với chuyện như vậy kiểu gì việc điều tra cũng khó khăn và bế tắc.

Nhưng tôi bảo với Khánh tạm thời không nghĩ gì đến nó nữa, kể cả không trả giá bằng toà án của pháp luật thì cũng còn toà án lương tâm.

Đang trong thời kì nhạy cảm hai vợ chồng tôi cũng muốn gạt bỏ tất cả để yên ổn để có con thôi.

Thực lòng lúc này tôi chả mong gì hơn chỉ cần có con thôi, có con là tốt lắm rồi, con dù hơn hay kém người ta tôi cũng không quan trọng, miễn con khoẻ mạnh bình an là được nên tôi hết sức giữ tâm lý thoải mái.

Chỉ là tôi thấy Khánh dường chưa buông bỏ, dường như đang cố gắng tìm ra bằng được kẻ đứng sau.
Tôi nghỉ ngơi thêm một tuần thì đến viện để chuyển phôi.

Bác sĩ chuyển hai phôi còn hai phôi để trữ đông cho lần sau.

Nói thì nói vậy chứ lúc chuyển phôi thai vào cơ thể tôi vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.

Không giống như việc quan hệ tự nhiên, đến ngay cả việc chuyển phôi cũng rất đau.

Nhưng suy cho cùng đau đớn mà đổi lại được đứa con tôi cũng thấy không còn gì mãn nguyện hơn nữa.

Sau khi chuyển phôi thuận lợi bác sĩ có dặn tôi và Khánh:
– Trong quá trình này cô phải hết sức chú ý giữ gìn nhé, nên vận động đi lại nhẹ nhàng, nghỉ ngơi nhiều, tránh các hoạt động mạnh và phải có chế độ dinh dưỡng hợp lý.

Sau mười bốn ngày chuyển phôi đến viện để thử beta.
Tôi nghe xong thì gật đầu còn Khánh xin bác sĩ thực đơn dinh dưỡng hợp lý nhất sau đó mới cùng tôi đi về nhà.

Khi về đến nhà anh Quân cũng ở nhà, anh cũng nói qua với mọi người tình hình của tôi, cũng dặn dò tôi giống như bác sĩ đã dặn và nhắc nhiều nhất chuyện tôi phải luôn vui vẻ, hạnh phúc để có thể đậu thai được.
Trưa tôi nằm trên phòng, Khánh mang cho tôi bát cháo cá chép.

Tôi cũng được biết trong thực đơn của những bà mẹ làm IVF gần như không thiếu món này nên ngồi ăn hết bát cháo.

Lúc ăn xong tự dưng thấy hương vị rất quen, trước kia lúc tôi bầu cũng ăn cháo cá chép thế này mùi vị đúng là vô cùng giống nhau, tuy không phải quá ngon nhưng cũng dễ ăn.

Ăn xong Khánh lại bưng cháo xuống còn chị Hương thì lên phòng nhặt quần áo của tôi mang xuống đi giặt.

Thấy chị Hương nhễ nhại mồ hôi tự dưng tôi lại thấy áy náy bảo với chị:
– Chị Hương, từ sau chị không cần nấu riêng đồ ăn cho em đâu.

Mọi người ăn gì em ăn nấy là được không cần cầu kỳ quá.
Nhà chồng tôi ăn uống rất ngon, thế nên tôi nghĩ không cần phải nấu riêng cho tôi bất cứ món gì, mọi người ăn sao tôi ăn nấy là ổn.

Thế nhưng thấy tôi nói vậy chị Hương lại cười bảo:
– Tôi có nấu riêng gì cho cô đâu, mấy món cháo cá chép, hay cơm cá hồi sốt bơ toàn là cậu Khánh nấu ấy chứ.
– Anh Khánh ạ?
– Vâng! Cậu ấy bảo đợt này cậu ấy không phải trực nhiều nên bữa sáng và trưa cậu ấy tranh thủ nấu riêng cho cô.


Tối thì bà đưa thực đơn cho tôi nấu cho cả nhà ăn và cả cô ăn luôn.
– Vậy… lần trước… cháo cá chép lúc em bầu là chị hay anh Khánh nấu?
– Là cậu ấy nấu, sáng cậu ấy chạy ra chợ mua cá về rồi tự tay gỡ từng cái xương một để nấu cho cô ăn đấy.
Nghe chị Hương nói xong tôi cũng ngẩn ngơ vài giây.

Người đàn ông này lúc nào cũng im im như vậy, có làm gì cho tôi cũng không bao giờ kể lể hay thừa nhận.

Chỉ là tôi không nghĩ rằng từ lúc bầu lần trước anh đã tự tay nấu cho tôi món cháo cá chép kia.

Lúc Khánh lên nghỉ trưa tôi cũng chẳng nói hay hỏi anh câu gì chỉ quay sang ôm chặt lấy anh thay lời cảm ơn trong lòng.

Anh không muốn kể ra tôi cũng không muốn phải hỏi, bởi trong lòng tôi biết anh tốt với tôi… vậy là đủ rồi.
Khoảng thời gian chuyển phôi tôi vâng theo lời bác sĩ chú ý giữ gìn hết sức có thể, đêm đêm tôi cố gắng đi ngủ sớm, sáng tỉnh dậy liền mở cửa hít thở không khí tươi mát và ngồi tĩnh lặng nghe nhạc cho tâm hồn dễ chịu hoặc xuống ngắm đàn cá Koi trong hồ.

Mọi người trong nhà cũng thế, thậm chí tiếng cãi vã to cũng không có.

Mẹ nuôi tôi cũng nhắn tin động viên liên tục, cái Nguyệt thì gửi cho tôi mấy bộ phim hài để xem, còn Khánh và mẹ chồng tôi thì ra sức chăm sóc cho tôi, đồ ăn cũng chọn đồ ăn sạch sẽ nhất chứ không mua mấy đồ linh tinh.
Mười bốn ngày với người bình thường chỉ là hai tuần vèo cái là hết nhưng mười bốn ngày với những người chờ kết quả thụ tinh nhân tạo như tôi quả thực dài dằng dẵng.

Hồi hộp đếm từng giây từng phút mong đến ngày đó nhưng thi thoảng bụng dạ vẫn bồn chồn vì lo lắng.

Chắc có lẽ ai hiếm muộn, khó có con cũng vậy thôi, cũng thèm được làm mẹ, thèm lắm cái cảm giác hít hà đứa trẻ do chính mình đẻ ra, thèm được vỗ về con trên vai như bao bà mẹ khác.

Suốt mười bốn ngày nay tôi thấy trong người cũng có chút mệt mỏi, thi thoảng đầu óc còn sa sầm lại.

Đọc trên hội hiếm muộn người ta bảo không sao cả, có thể đó cũng là dấu hiệu của mang thai sớm nên tôi càng hi vọng rằng lần chuyển phôi này sẽ đậu.

Mà càng hi vọng tôi lại càng cảm thấy khấp khởi, hồi hộp.

Tôi thậm chí còn không dám cả thử que, không đủ can đảm để tự mình thử mà chờ đến đúng mười bốn ngày ra viện xét nghiệm Beta.
Sáng Khánh đã đưa tôi ra viện, xét nghiệm Beta này rất đơn giản nên anh Quân cho y tá dẫn tôi đi lấy máu rồi chờ đợi.

Khi có kết quả tôi đột nhiên thấy gương mặt anh Quân trầm hẳn xuống.

Trong giây phút ấy tôi bất giác nắm lấy tay Khánh, anh Quân nhìn tôi hình như rất khó khăn nói với tôi và Khánh:
– Kết quả Beta là 0,5.
0,5? Tôi nghe xong tai ù đi nhưng vẫn tưởng mình nghe nhầm hỏi lại:
– Là bao nhiêu cơ ạ?
– 0,5.

Không có thai.

Giờ cố gắng về tĩnh dưỡng, tẩm bổ đợi lần sau.
Ba chữ không có thai như một tiếng sét dội thẳng vào đầu tôi! Niêm mạc tốt, phôi tốt, nội tiết tốt, lúc chuyển phôi vào bác sĩ cũng nhận xét như vậy.

Dẫu biết không phải cứ thụ tinh là sẽ đậu nhưng tôi vẫn bàng hoàng không sao tin nổi.

Giống như tôi đã hi vọng, hi vọng rất nhiều cuối cùng thì lại không có thai.

Tôi gần như không nhúc nhích nổi, thậm chí đã cho rằng đến 90% mình sẽ đạt, là làm IVF cơ mà, tự nhiên không có nên mới làm IVF.

Thời khắc tận mắt nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm beta, chỉ số 0,5 tôi tưởng như mình rớt từ trên chín tầng mây xuống nơi địa ngục sâu thẳm.

Đau.

Không từ nào có thể diễn tả trọn vẹn nỗi đau đó.

Thà rằng ngay từ đầu biết mình thất bại còn hơn cứ ôm hi vọng, khấp khởi rồi chỉ trong phút chốc, tất cả đều vỡ tan như bong bóng xà phòng.

Bên cạnh Khánh bình tĩnh hơn, anh đưa tay nắm tay tôi an ủi:
– Không sao đâu, mình còn hai phôi nữa mà.

Không phải ai lần đầu cũng sẽ đậu được luôn.
Thế nhưng dù anh nói vậy tai tôi vẫn ù đặc đi chẳng nghe được gì nữa cả.

Mới ban sáng trời còn trong xanh là thế, vậy mà chỉ trong chốc lát mây đen đã kéo tới ầm ầm.

Ngày hôm nay của tôi, cớ sao mệt mỏi, đau thương đến vậy? Anh Quân tư vấn thêm nhưng tôi đã chẳng còn sức lực để nghe nữa rồi.

Tất cả mọi hi vọng như sợi dây mỏng manh bị cắt đứt.

Tôi đã từng hồi hộp đếm từng giây từng phút mong đến ngày đó nhưng cuối cùng thì sao? Thụ tinh thất bại không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người thất vọng, bao nhiêu công sức tiền bạc đổ xuống sông xuống biển, và nhất là qua ngần ấy tôi và Khánh vẫn không thể có một đứa con chung nào.
Tôi không biết làm cách nào ra được đến xe.

Nhưng khi vừa ngồi lên ghế tôi không kìm được nữa oà lên khóc.

Từ ban nãy trong kia tôi luôn nín nhịn, nhưng ra đến đây, nhìn thấy chồng mình tôi lại không kìm nổi cảm xúc nữa cứ thế mà khóc.

Tôi phụ công anh rồi, tôi phụ công cả gia đình chồng, phụ công tất cả mọi người.

Sao mà người ta có con dễ dàng còn tôi có một đứa con thôi cũng lại khó khăn đến vậy cơ chứ? Khánh thấy tôi khóc, anh vỗ vỗ vai tôi bảo:
– Nếu cảm thấy khóc dễ chịu hơn thì cứ khóc đi, anh ngồi đây cùng em.
Nghe anh nói vậy tôi càng khóc to hơn.

Chẳng biết trách ai được chỉ tự trách mình vô dụng.

Tôi cũng không hiểu vì lý do gì, cũng đã làm theo lời bác sĩ cuối cùng vẫn thất bại.


Số phôi đã ít ỏi, chỉ còn đúng hai phôi nữa, tôi thật sự không dám nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Khóc chán chê tôi vẫn không sao nhẹ lòng nổi nhưng cũng không còn khóc được nữa cùng Khánh về nhà.

Đối diện với bố mẹ chồng tôi không thể mở mồm ra chỉ có Khánh nói kết quả.

Mặc dù không một ai trách móc tôi nhưng tia thất vọng tràn trề vẫn ngập đáy mắt họ.

Chính tôi còn thất vọng, còn đau đến thấu tâm can nữa là bố mẹ chồng.

Khi ấy mắt tôi lại ngân ngấn nước, thương chồng và bố mẹ chồng nhiều hơn bao giờ hết.
Ngày hôm ấy tôi nhốt mình trong phòng, thi thoảng đưa tay xuống chạm lên bụng lại thèm khát vô cùng một bé con trong đó.

Khi ấy tôi đã nghĩ nếu tôi có con, một đứa bé thôi thì đánh đổi gì tôi cũng chấp nhận.

Chiều khi tôi ngủ dậy thấy mẹ chồng tôi và Khánh nói chuyện bên ngoài.

Tiếng mẹ chồng tôi cất lên:
– Con cố gắng động viên an ủi con bé.

Thụ tinh thất bại thì nó buồn nhất chứ chẳng ai cả.

Còn trẻ, còn nhiều cơ hội, buồn một ngày rồi thôi nhé chứ mẹ thấy nó vậy mẹ thương chẳng nuốt nổi cơm.
Khi mẹ chồng tôi nói đến đây tôi cũng phát hiện nước mắt lại chảy ra.

Tôi khóc vì thương tôi thì ít mà thương bố mẹ chồng với chồng thì nhiều.

Ai cũng tốt như vậy tôi thật sự thấy rất buồn.

Nhưng nếu tôi cứ mãi buồn thế này mọi người càng lo lắng cho tôi hơn, thế nên tôi cũng chỉ cho phép mình buồn một ngày như mẹ chồng tôi nói.

Hôm nay mưa rơi ngày mai sẽ nắng lên thôi, con rồi cũng sẽ đến với chúng tôi đúng không? Chúng tôi còn trẻ, còn phôi, mà không còn phôi cũng sẽ còn trứng, chúng tôi vẫn còn rất nhiều hi vọng phía sau này đúng không?
Buổi tối tôi chủ động rửa mặt, thay bộ quần áo nhẹ nhàng xuống nhà vào bếp cùng chị Hương nấu nướng vài món.

Bố chồng tôi thấy vậy thì giục cả mẹ chồng tôi vào, ba người phụ nữ tất nhiên nói thì sẽ ra rất nhiều chuyện, trong lòng tôi cũng dần nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mọi người trong nhà chẳng ai nhắc đến chuyện thụ tinh thất bại, cũng không cố tỏ ra đối xử với tôi đặc biệt mà bình thường khiến tôi đỡ có cảm giác bị thương hại, dần dần cũng thoát ra khỏi nỗi buồn ấy.
Những ngày tiếp theo tôi vì để bận rộn tôi đi làm trở lại.

Anh Quân bảo với chúng tôi đừng vội, đợi thêm vài chu kỳ nữa cho khoẻ mạnh rồi hãy tính tới chuyện chuyển phôi sau.

Tôi cũng không rõ những ngày tôi nghỉ làm bố đẻ có tìm tôi thêm lần nào không nhưng từ lúc đi làm trở lại thì không gặp.

Chuyện tôi bị đánh giam giữ mấy người đàn bà kia thôi chứ cũng vẫn chưa tìm ra bằng chứng kẻ đứng sau, có mẹ đẻ thì thi thoảng nhắn tin hỏi han tình hình của tôi.

Tuy chưa thể quay lại như xưa, không thể yêu thương bà như đứa con có hiếu với mẹ nhưng tôi cũng không bài xích bà nữa cũng nhắn lại tin nhắn của mẹ.
Tối bảy tuần sau đó Khánh bỗng rủ tôi đi xem phim.

Bình thường chẳng bao giờ thấy anh nhắc đến phim ảnh, tự dưng giờ mang hai cặp vé về khiến tôi ngạc nhiên vô cùng liền hỏi:
– Sao hôm nay tự dưng lãng mạn lại muốn đưa em đi xem phim vậy?
– Thằng Sơn mua vé cho nó và người yêu nó đi xem, đến chiều nay cãi nhau nên nó định vứt cặp vé này đi.

Anh thấy tiếc nên xin nó về vợ chồng mình đi xem cho đỡ phí.
Không còn lời nào để diễn tả.

Kể cả có là như vậy thật thì anh cứ nói anh mua cho tôi và anh đi cho lãng mạn.

Thấy tôi nói vậy anh liền bình thản đáp:
– Vợ chồng với nhau rồi sao phải làm màu làm mè thế làm gì? Thay quần áo đi anh còn chờ.
Hôm nay tôi chọn cho mình hẳn cái váy lồng lộn nhất trong tủ đồ mà mẹ chồng mua cho.

Mặc xong ngắm mình trong gương cũng thấy xinh đẹp chẳng kém gì ai.

Thôi thì cuộc đời có bi ai ra sao thì xinh một chút cũng được an ủi phần nào.

Thay xong xuôi tôi và Khánh xuống chào bố mẹ chồng rồi đi ra rạp chiếu phim.

Nói ra thì hơi quê chứ mấy năm trên Hà Nội tôi mới đi xem phim đúng một lần vào dịp sinh nhật tôi năm ngoái cùng cái Nguyệt.

Đêm nay rạp chiếu phim rất đông người.

Nghe nói bộ phim này đang làm mưa làm gió nên tôi cũng rất háo hức.

Thực ra xem phim mà xung quanh đông người thực ra vẫn vui hơn là ít, tôi cũng thích cảm giác như vậy, bình dị nhưng vẫn vô cùng lãng mạn.

Khánh ngồi cạnh tôi, đôi bàn tay thon dài nhưng chai sạn nắm chặt lấy tay tôi.

Từ lâu rồi không hiểu sao tôi thấy thích cảm giác này, cái cảm giác nắm tay anh, chạm vào từng vết chai sần của anh giống như hiểu con người anh hơn một chút.
Suốt cả bộ phim đều chỉ là những tiếng cười, tôi cười ngặt ngoẽo không ngậm nổi miệng lại.

Đến khi kết thúc phim vẫn thấy lâu lắm rồi mình mới được cười một trận sảng khoái như vậy, mọi muộn phiền cũng như tan đi hết.
Xem phim xong đã gần đến đêm, Khánh dẫn tôi ra bờ hồ.

Giờ chẳng còn ai bán kem chanh nữa nhưng không hiểu anh lấy đâu ra hai que kem chanh còn lạnh ngắt đưa cho tôi.

Tôi kinh ngạc hỏi anh thì anh không nói chỉ bảo:
– Thích ăn thì cứ ăn đi, anh không nhiều tiền nhưng bao kem chanh thì anh làm được.
– Anh đại gia thế, bao hẳn kem chanh cơ.

Nhưng mà sao anh lại có kem chanh vậy, còn lạnh nguyên như từ trong tủ đông ra nữa? Giờ làm gì có ai bán chứ?
Chắc thấy tôi cứ hỏi mãi như vậy không trả lời cũng không được nên Khánh đành đáp:
– Anh mua cho vào thùng xốp đựng đá ở cốp xe.
– Anh mua từ bao giờ?
– Mua từ tối rồi.
– Thật ạ?
– Thật! Trong cốp còn hai ba que nữa thì phải.

Nếu ăn không đủ thì vào lấy tiếp mà ăn.
Tất nhiên hai que kem chanh sao đủ đô với tôi.

Vả lại anh đã mất công mua cho tôi nên tôi cũng không muốn phụ lòng.

Ăn xong hai que kem chanh tôi lật đật đứng dậy đi ra cốp xe để mở cóp.

Thế nhưng vừa mở cốp còn chưa nhìn nhìn thấy kem chanh tôi đã hoàn toàn sững sờ lại.

Từ trong cốp xe một chùm bóng bay đỏ rực bay ra, bên dưới là những bóng đèn nhỏ lấp lánh vàng rực xếp thành chữ “Chúc mừng sinh nhật”.


Tôi kinh ngạc đưa tay bụm miệng, bởi vì quá bất ngờ tôi gần như không tin được.

Tất cả mọi thứ trước mặt đều lung linh, đẹp đẽ, là thứ mà cả đời này tôi không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có lúc được đón nhận.
Có thể tin nổi không? Suốt hai mươi ba năm cuộc đời tôi chưa một lần tổ chức sinh nhật! Từ năm tôi còn nhỏ đến năm mười bảy tuổi cái nghèo khổ khiến hai từ sinh nhật với tôi là điều xa xỉ, thậm chí cả xóm tôi, những đứa trẻ trạc tuổi tôi cũng gần như chẳng có đứa nào biết bữa tiệc sinh nhật là gì.

Sau này khi bị bán về nhà bố mẹ nuôi tôi cũng không có tổ chức buổi sinh nhật nào cả bởi sinh nhật tôi gần với ngày anh trai nuôi tôi mất.

Không ai có thể vui vẻ nổi trong những ngày như vậy cả.

Trong đám đèn nhấp nháy kia còn có một chiếc bánh kem.

Tôi từ từ lôi ra, bên trên có một dòng chữ giản đơn thôi:
“Chúc mừng sinh nhật em”
Thế nhưng chỉ một dòng chữ ấy khiến tim tôi cũng nghẹn ngào lại.

Thậm chí chính bản thân tôi còn không thể nhớ ra đêm nay là sinh nhật mình, bởi ngày sinh của tôi mờ nhạt trong suốt bao nhiêu năm nay tôi đã quen rồi vậy mà có người vẫn nhớ đến.

Khi tôi quay sang cũng thấy Khánh đã đứng cạnh mình, anh chìa tay ra, trong tay là một hộp quà nho nhỏ:
– Quà sinh nhật của em!
Thật ra quà sinh nhật dù chỉ là một que kem chanh thôi với tôi cũng đã là món quà ý nghĩa nhất rồi.

Tôi nhận lấy món quà, mở ra bên trong là một chiếc dây chuyền lấp lánh có hình trái tim, bên trên mặt trái tim có khắc hai chữ KV.

KV là Khánh Vân! Khánh Vân là tên tôi… cũng là tên của anh và tôi.

Tự dưng tôi không sao có thể kìm được nữa, lần đầu tiên tôi ôm chầm lấy anh, hôn lên môi anh, giọng nói cũng trở nên run rẩy vì sự xúc động không thể nói thành lời này.

Hôn xong tôi nhìn anh rồi nói:
– Cảm ơn anh…
Nhưng còn chưa kịp nói hết câu anh đã kéo tôi sát lại, nâng cằm tôi lên, lần này là anh hôn tôi.

Trong khoảnh khắc chuyển giao giờ đồng hồ của anh kêu lên những tiếng tít tít.

00:00 anh hôn tôi rất lâu, nụ hôn ấm nóng như lửa.

Dưới con đường vắng lặng chẳng có ai, chỉ có tôi và anh.

Anh hôn tôi không dứt, sâu sắc, mãnh liệt.

Nụ hôn ấy mang theo một sự nồng cháy đồ đi cả lớp băng tôi từng tạo lên! Tôi cảm thấy tim mình như tan ra, hai tay đưa lên ôm chặt lấy anh.

Ánh đèn đường rơi đầy cả mái tóc, tóc tôi, anh siết chặt tôi, không buông.

Những tia sáng hiu hắt của ngọn đèn đường càng làm tôi cảm thấy mọi thứ trở nên tuyệt diệu, khoảnh khắc này không muốn buông anh, dù chỉ một giây, bởi tôi sợ chỉ cần buông anh sẽ không còn bên tôi nữa! Hình như… tôi yêu anh, yêu người đàn ông này mất rồi.

Cuối cùng rất lâu sau Khánh mới buông tôi ra, khoé môi như định nói gì đó nhưng rồi lại bảo:
– Để anh đeo dây chuyền cho em rồi ra cắt bánh.
Tôi gật đầu nghe theo anh.

Đêm ấy tôi và anh đã cùng nhau cắt bánh sinh nhật, cùng nhau thổi nến, cùng nhau trải qua một sinh nhật tuyệt vời và đáng nhớ! Lúc ấy tôi đã cầu nguyện rằng… hi vọng sinh nhật năm sau và cả những năm sau nữa vẫn được bên cạnh anh như vậy.

Không cần những món quà xa xỉ, chỉ cầu có anh và có con!
Sau sinh nhật tôi hơn chục ngày thì đến ngày giỗ của anh trai tôi.

Từ hồi chuyển phôi thất bại đến giờ tôi cũng không còn buồn nữa, tinh thần rất thoải mái.

Chỉ là đâu đó tôi cảm thấy cuộc sống bỗng dưng bình yên một cách lạ thường.

Mẹ đẻ tôi bận bịu hàng hoá nên ít nhắn tin, bố đẻ tôi thì không tìm đến nữa, còn mụ Thu đi nước ngoài.

Lẽ ra với tất cả những thuận lợi như vậy tôi nên thấy vui mới đúng, nhưng chẳng biết có phải tôi hay nghĩ ngợi không mà tôi lại thấy có chút bất an.
Sáng hôm giỗ anh trai tôi là thứ bảy, vì mẹ tôi bận nên tôi và cái Nguyệt dự định sang làm cỗ trước.

Khi đi xuống nhà, lúc bước qua phòng anh Quân tôi bất chợt nghe tiếng anh cất lên:
– Có những chuyện không thể cưỡng cầu nên mong em đừng như thế, mấy năm nay chắc em cũng rõ tình cảm của anh.

Anh thật sự không yêu em, mong em hiểu cho anh.
Tôi không muốn nghe lén chuyện của người khác, nhưng bước xuống chân cầu tháng thì nghe tiếng anh bỗng gắt lên:
– Em đừng có quá đáng quá, nếu không đừng trách anh!
Cũng may bố mẹ chồng tôi không ở nhà nếu không sợ rằng mẹ chồng tôi và anh lại cãi vã mất.

Vì hôm qua xin phép rồi nên hôm nay tôi bắt taxi sang đón cái Nguyệt rồi đi chợ xong mới qua nhà bố mẹ nuôi, tuần này thứ bảy Khánh trực nên trưa chắc anh chỉ sang ăn cỗ rồi phải về đơn vị.
Tôi, cái Nguyệt, dì Lan thay nhau nấu nướng trong bếp, mẹ tôi bận ít giấy tờ nên mãi đến mười giờ mới chạy xuống xem mâm cỗ thế nào.
Trưa bố tôi mang mâm cỗ lên thắp hương anh trai tôi rồi gọi cho Khánh.

Năm nay có con rể, nỗi đau cũng dần nguôi đi trong mắt bố mẹ tôi.

Chỉ là tôi vẫn không sao quên nổi ngày anh mất nên lúc thắp hương cho anh vẫn thấy mắt ươn ướt.

Khi hương tàn Khánh cũng sang đến nơi, cả nhà tôi ngồi quây quần trong mâm cơm dưới phòng ăn.

Cũng may Khánh tuy trực nhưng vẫn tranh thủ về nên tôi cũng thấy bố mẹ nuôi được an ủi phần nào.
Ăn cơm xong Khánh định đưa tôi về rồi mới ra đơn vị, nhưng cũng bao nhiêu ngày rồi tôi mới qua đây, còn có Nguyệt nữa nên tôi bảo anh cứ về trước, chiều tôi sẽ đón taxi về sau.

Tôi và cái Nguyệt ở lại dọn dẹp rồi chơi với Thỏ đến bốn giờ chiều mới chịu về.

Lúc về tôi còn lên thắp cho anh trai nén hương rồi mới bắt taxi đưa cái Nguyệt về phòng trọ sau đó về nhà chồng.

Vào đến sân tôi mới biết bố mẹ chồng tôi cũng về rồi, xe cũng đỗ ở sân.

Trong phòng khách tôi thấy cả bố mẹ chồng tôi đều đang ngồi ở đó, trên bàn rất nhiều giấy tờ, đồ đạc.

Tôi thấy vậy thì cất tiếng chào, thế nhưng cả mẹ chồng lẫn bố chồng đều không một ai đáp lại lời tôi.

Tôi còn tưởng mình chào nhỏ quá nên nói lớn hơn thế nhưng vẫn là một sự im lặng.

Trong giây lát tôi bỗng linh cảm có điều gì đó không ổn cố gắng kiên nhẫn chào lại lần nữa.

Thế nhưng đến lần thứ ba tôi bỗng thấy bố chồng tôi ngước lên, trong ánh mắt là sự giận dữ tột cùng.

Chưa bao giờ tôi thấy ông như vậy cả, một người đàn ông điềm đạm, hiền lành bỗng nhìn tôi chất chứa một nỗi thất vọng và sự ghét bỏ vô cùng tận.

Sống lưng tôi bỗng lạnh buốt khẽ lắp bắp ra một tiếng:
– Bố!
Có điều ông dường như không muốn nghe tôi nói gì cả, đập tay mạnh xuống bàn, tiếng nói khàn đục quát lên:
– Cô còn dám gọi tôi là bố? Cô ngồi xuống đi tôi có chuyện muốn nói!
***

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương