Giới thiệu
Tên truyện: Yêu sự ngọt ngào của em
Tác giả: Tô Diệc
Thể loại: Hiện đại, HE, Ngọt văn
Cô gái trẻ giàu sức sống Tô Diệc X Bậc thầy món tráng miệng người Pháp MOF tiên sinh
Số chương: 31 chương
Nhân vật chính: Tô Diệc, MOF tiên sinh
Editor: Puny
Giới thiệu nội dung:
Tôi là người Trung Quốc, MOF tiên sinh là người Pháp.
Anh ấy gọi tôi là Ma petite chouchou, có nghĩa là bảo bối nhỏ của anh.
Có qua có lại, tôi gọi anh ấy là Manh Tuyết Lê [*].
Tiếng Pháp là Mon chéri, người yêu dấu của tôi.
[*] Từ Manh Tuyết Lê (萌雪梨 – méng xuě lí) phát âm gần giống với Mon chéri.
Tôi thích ăn bánh ngọt anh ấy làm nhất, có lần nào đó ăn trộm bị bắt quả tang…
MOF tiên sinh: “Anh đã nói là em ăn, mà em còn không chịu thừa nhận, xem anh phải trừng phạt nhỏ lừa đảo em như thế nào.”
Tôi: “Là em ăn đấy, anh muốn làm gì em chứ?”
MOF tiên sinh: “Nếu như ăn bánh ngọt của anh, vậy dĩ nhiên là phải trả thù lao mà anh xứng đáng.”
Tôi cầm một miếng bánh socola, vừa ăn vừa hỏi: “Bây giờ em lại ăn một miếng nữa, anh muốn em cho anh bao nhiêu tiền?”
MOF tiên sinh: “Thù lao anh muốn không phải là tiền.”
Không phải tiền thì là cái gì?
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì anh ấy đã cúi đầu hôn tôi, còn thuận tiện ăn mất bánh socola trong miệng tôi.
MOF tiên sinh: “Lần sau ăn xong nhớ lau miệng, Tiểu Tô Diệc của anh.”
Hu hu, cứ như vậy bị ăn hết sạch…
Tác giả: Tô Diệc
Thể loại: Hiện đại, HE, Ngọt văn
Cô gái trẻ giàu sức sống Tô Diệc X Bậc thầy món tráng miệng người Pháp MOF tiên sinh
Số chương: 31 chương
Nhân vật chính: Tô Diệc, MOF tiên sinh
Editor: Puny
Giới thiệu nội dung:
Tôi là người Trung Quốc, MOF tiên sinh là người Pháp.
Anh ấy gọi tôi là Ma petite chouchou, có nghĩa là bảo bối nhỏ của anh.
Có qua có lại, tôi gọi anh ấy là Manh Tuyết Lê [*].
Tiếng Pháp là Mon chéri, người yêu dấu của tôi.
[*] Từ Manh Tuyết Lê (萌雪梨 – méng xuě lí) phát âm gần giống với Mon chéri.
Tôi thích ăn bánh ngọt anh ấy làm nhất, có lần nào đó ăn trộm bị bắt quả tang…
MOF tiên sinh: “Anh đã nói là em ăn, mà em còn không chịu thừa nhận, xem anh phải trừng phạt nhỏ lừa đảo em như thế nào.”
Tôi: “Là em ăn đấy, anh muốn làm gì em chứ?”
MOF tiên sinh: “Nếu như ăn bánh ngọt của anh, vậy dĩ nhiên là phải trả thù lao mà anh xứng đáng.”
Tôi cầm một miếng bánh socola, vừa ăn vừa hỏi: “Bây giờ em lại ăn một miếng nữa, anh muốn em cho anh bao nhiêu tiền?”
MOF tiên sinh: “Thù lao anh muốn không phải là tiền.”
Không phải tiền thì là cái gì?
Tôi vẫn còn đang suy nghĩ, thì anh ấy đã cúi đầu hôn tôi, còn thuận tiện ăn mất bánh socola trong miệng tôi.
MOF tiên sinh: “Lần sau ăn xong nhớ lau miệng, Tiểu Tô Diệc của anh.”
Hu hu, cứ như vậy bị ăn hết sạch…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook