Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
-
Chương 1859: Có phải anh thích em không?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Rốt cuộc em đang viết gì vậy?” Diệp Thần thật tò mò.
Cô gái này bắt đầu từ buổi sáng, thầy giáo giảng bài cô cũng không nghe, tay che che vở, cúi đầu viết lia lịa.
Thời gian cả ngày, cô đã viết bản thảo nửa xấp giấy.
Diệp Thần càng tò mò, cô càng ngăn không cho anh nhìn.
Mãi đến khi sắp tan học, cô mới đặt bút xuống, cô như kẻ trộm, nhanh chóng nhét giấy vào balo, Diệp Thần muốn nhân cơ hội nhìn cũng không được.
“Đinh ------“ Tiếng chuông tan học vang lên.
Diệp Thần hơi bần thần... vậy mà anh lại trở thành học sinh cấp ba. Lúc này, phụ tá Ellen của anh gửi tin nhắn tới, thông báo chương trình học tiến sĩ của anh sắp bắt đầu.
Diệp Thần nhanh chóng nhắn lại: “Đưa sách đến đây.”
Ellen ngớ người: “Cậu không muốn lên lớp sao? Cậu muốn... tự học?”
Diệp Thần nhắn lại: “Ừ.”
“...” Trợ lý Ellen rất muốn mắng anh: “Cậu có biết thầy giáo chương trình học này khó hẹn lắm không? Cậu không thể nói không học là không học được! cậu có biết bao người đang xếp hàng chờ không! Cậu có biết tốn bao nhiêu sức lực không! Tự học rất tốn sức, cậu đâu phải không biết!”
Nhưng, những lời này anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng, bảo anh ta nói ra... anh ta không dám.
Anh ta nhắn lại một chữ “À.” Sau đó thành thành thật đưa hai hòm sách cho Diệp Thần.
Ellen nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy tự học lãng phí rất nhiều thời gian của Boss.
Hay là... anh ta đi nghe giảng, anh ta có thể ghi âm lại bài giảng của giáo sư, sau đó chờ khi nào boss rảnh rỗi thì nghe, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng có thể nghe hiểu được.
Ellen đưa sách cho Diệp Thần xong, anh ta cầm máy ghi âm, mua vé máy bay, chuẩn bị sáng sớm mai đi nghe chương trình học tiến sĩ...
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Thần cũng làm bộ thu dọn đồ đạc.
Mặc dù động tác này, anh thấy thật... ngây thơ!
Trong phòng học, có không ít nữ sinh thu dọn xong đồ không về nhà ngay, tất cả đều nhìn Diệp Thần.
Có mấy cô gái, cậu đụng mình mình đụng cậu, ý là ‘cậu mau nói chuyện với cậu ấy’, người kia thì nhăn mặt ‘Cậu đi đi’.
Diệp Thần không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng rất lạnh, hoàn toàn là dáng vẻ ‘Tôi không muốn nói chuyện với các cậu’.
Mấy nữ sinh xoắn xuýt một hồi, không dám lên bắt chuyện với anh, cuối cùng đùn đẩy nhau đi ra khỏi phòng học.
Các bạn học lục tục ra ngoài. Diệp Thần ngồi chỗ gần cửa sổ, không vội đi.
Cô gái ngồi cùng bàn với anh cũng thu dọn xong đồ, đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Diệp Thần cũng nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Thần cười hỏi cô: “Tiểu Hàn Hàn, có chuyện gì vậy?”
“Phụt -------“ Mạc Khinh Hàn phun máu, không ngờ anh nhẫn nhịn hồi lâu, lại nói một câu như vậy, còn nữa... Tiểu Hàn Hàn là cái quỷ gì, hai người bọn họ mới ngồi cùng bàn một ngày, có quen thuộc như vậy sao?
Cô tức giận lườm anh một cái.
Lúc này, sắc trời vừa vặn chiếu lên mặt anh, như phủ một tầng ánh sáng, giống y đúc anh Diệp Thần của cô, vô cùng lóa mắt.
Mạc Khinh Hàn chầm chậm giương mắt, tiếp cận khuôn mặt anh. Cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, lúc đó để cô gặp được Diệp Thần, khi đó anh cực kỳ ngầu, cô còn thề son sắt bảo anh sau khi lớn hãy cưới cô.
Ngẫm lại thấy buồn cười, Diệp Thần đã là đại minh tinh, cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Giấc mơ này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng, cô có cảm giác thần kỳ là... ông trời đưa một nam sinh có ngoại hình y hệt Diệp Thần đến trước mặt cô.
Nếu không phải tên khác nhau, nếu không phải hốc mắt bên trái của Lâm Nghệ Phong có vết sẹo nhỏ, cô thật sự cho rằng người đang ngồi trước mặt là Diệp Thần.
Có điều, ngẫm lại không thể a, Diệp Thần là đại minh tinh, sao có thể chạy đến chỗ nhỏ này của bọn họ để học được.
Dù lớn lên giống, cũng tuyệt đối không thể nào.
Mạc Khinh Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào của anh, cô thở dài, thì thầm nói: “Nếu cậu là Diệp Thần thì tốt.”
Có điều, haizzz... có lẽ anh đã quên cô gái năm đó rồi.
Nếu không, hôm đó cô cố ý chạy đi gặp anh, anh sẽ không không nhận ra cô. Còn có, thật hối hận, hôm đó không nên nghĩ đến vay tiền...
Cô liên tục thở dài như oán phụ. Lông mày thanh tú nhíu chặt.
Diệp Thần không nói gì, đột nhiên nhìn thấy trong ngăn bàn của cô có một tấm áp phích.
Tấm áp phích này, là tấm áp phích album đầu tiên của anh.
Đã gần ba năm...
Không ngờ, cô vẫn còn giữ.
Ánh mắt Diệp Thần chợt ôn hòa nhìn cô, cười cười. Anh chợt xích lại gần cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Có phải cậu thích tôi không?”
Hô hấp của Mạc Khinh Hàn xiết chặt. Cơ thể của cô không tự giác lui về sau.
Cô dùng sức lườm anh, ánh mắt như vô cùng ghét bỏ.
Cô nói: “Diệp Thần là thần tượng của mình, từ nhỏ mình đã thích anh ấy. Từ khi mình sáu tuổi, mình đã muốn làm vợ anh ấy. Cậu không phải Diệp Thần, sao mình phải thích cậu!”
Diệp Thần chỉ mặt mình, nói: “Cậu thấy mình không giống Diệp Thần à?”
Mạc Khinh Hàn cong môi, cười có thâm ý: “Giống, rất giống, có điều... cậu nhất định không phải anh ấy, mình hiểu anh ấy rất rõ.”
“Cậu hiểu rõ gì về anh ta? Qua những tin tức lá cải à?” Diệp Thần lắc đầu, nói: “Những cái đó rất có thể là giả, có thể cậu cho rằng cậu hiểu rõ Diệp Thần, căn phải không phải con người thật của anh ta.”
Mạc Khinh Hàn đập balo lên vai anh, cắn môi nói: “Nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu! Trên báo luôn nói Diệp Thần thích đồ hàng hiệu, còn nói tính cách anh ấy không tốt, nhưng mình không cảm thấy thế chút nào. Anh ấy là một người rất hiền lành, hữu cầu tất ứng, mà anh ấy thì rất trọng lời hứa.”
Diệp Thần nhướng mày, nhìn cô: “Cậu thật sự nhìn thấy anh ta như vậy?”
Mạc Khinh Hàn cảm thấy tên này có hơi hùng hổ dọa người, cô không muốn trả lời cậu ta!
Nhưng trong lòng buồn buồn, vì sao dáng dấp của cậu ấy và Diệp Thần lại giống nhau đến thế? Nếu nói tiếp với cậu ấy, cô sẽ không hề nghi ngờ cho rằng Diệp Thần chính là cậu ấy mất!
Mạc Khinh Hàn lặng lẽ đi trên sân trường, Diệp Thần đi theo sau cô, ánh trời chiều hắt lên thần hình yểu điệu của cô.
Diệp Thần chợt thích cuộc sống này, không sóng gió, không ồn ào náo nhiệt. Vô cùng thanh bình, có cảm giác chân thực.
Mạc Khinh Hàn ra khỏi trường. Cô không về thẳng nhà, mà đi đến một siêu thị làm thêm, làm việc ở siêu thị hai tiếng, lại đến quán bar làm thêm.
Diệp Thần luôn đi theo sau cô, muốn hiểu thêm về công việc của cô.
Anh theo cô đi vào quán bar.
Đây là một quán bar xa hoa.
Dưới ánh đèn bảy màu là màn nhảy múa điên loạn, âm nhạc đinh tai nhức óc!
Diệp Thần thấy cô đi vào một căn phòng thay quần áo, tiếp đó... cô thay bộ quần áo em gái bán rượu màu đỏ.
Diệp Thần nhíu mày, cuộc sống của cô đã túng quẫn đến mức này rồi? Mới 17 tuổi mà đã phải làm nhiều công việc kiếm tiền như vậy?
Còn nữa, lúc trước cô tìm vay anh ba mươi vạn là để làm gì?
Anh cần phải điều tra xem...
“Rốt cuộc em đang viết gì vậy?” Diệp Thần thật tò mò.
Cô gái này bắt đầu từ buổi sáng, thầy giáo giảng bài cô cũng không nghe, tay che che vở, cúi đầu viết lia lịa.
Thời gian cả ngày, cô đã viết bản thảo nửa xấp giấy.
Diệp Thần càng tò mò, cô càng ngăn không cho anh nhìn.
Mãi đến khi sắp tan học, cô mới đặt bút xuống, cô như kẻ trộm, nhanh chóng nhét giấy vào balo, Diệp Thần muốn nhân cơ hội nhìn cũng không được.
“Đinh ------“ Tiếng chuông tan học vang lên.
Diệp Thần hơi bần thần... vậy mà anh lại trở thành học sinh cấp ba. Lúc này, phụ tá Ellen của anh gửi tin nhắn tới, thông báo chương trình học tiến sĩ của anh sắp bắt đầu.
Diệp Thần nhanh chóng nhắn lại: “Đưa sách đến đây.”
Ellen ngớ người: “Cậu không muốn lên lớp sao? Cậu muốn... tự học?”
Diệp Thần nhắn lại: “Ừ.”
“...” Trợ lý Ellen rất muốn mắng anh: “Cậu có biết thầy giáo chương trình học này khó hẹn lắm không? Cậu không thể nói không học là không học được! cậu có biết bao người đang xếp hàng chờ không! Cậu có biết tốn bao nhiêu sức lực không! Tự học rất tốn sức, cậu đâu phải không biết!”
Nhưng, những lời này anh ta chỉ dám nghĩ trong lòng, bảo anh ta nói ra... anh ta không dám.
Anh ta nhắn lại một chữ “À.” Sau đó thành thành thật đưa hai hòm sách cho Diệp Thần.
Ellen nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy tự học lãng phí rất nhiều thời gian của Boss.
Hay là... anh ta đi nghe giảng, anh ta có thể ghi âm lại bài giảng của giáo sư, sau đó chờ khi nào boss rảnh rỗi thì nghe, như thế sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng có thể nghe hiểu được.
Ellen đưa sách cho Diệp Thần xong, anh ta cầm máy ghi âm, mua vé máy bay, chuẩn bị sáng sớm mai đi nghe chương trình học tiến sĩ...
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Thần cũng làm bộ thu dọn đồ đạc.
Mặc dù động tác này, anh thấy thật... ngây thơ!
Trong phòng học, có không ít nữ sinh thu dọn xong đồ không về nhà ngay, tất cả đều nhìn Diệp Thần.
Có mấy cô gái, cậu đụng mình mình đụng cậu, ý là ‘cậu mau nói chuyện với cậu ấy’, người kia thì nhăn mặt ‘Cậu đi đi’.
Diệp Thần không có biểu cảm gì, ánh mắt cũng rất lạnh, hoàn toàn là dáng vẻ ‘Tôi không muốn nói chuyện với các cậu’.
Mấy nữ sinh xoắn xuýt một hồi, không dám lên bắt chuyện với anh, cuối cùng đùn đẩy nhau đi ra khỏi phòng học.
Các bạn học lục tục ra ngoài. Diệp Thần ngồi chỗ gần cửa sổ, không vội đi.
Cô gái ngồi cùng bàn với anh cũng thu dọn xong đồ, đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Diệp Thần cũng nhìn cô chằm chằm, hai người nhìn nhau một lúc, Diệp Thần cười hỏi cô: “Tiểu Hàn Hàn, có chuyện gì vậy?”
“Phụt -------“ Mạc Khinh Hàn phun máu, không ngờ anh nhẫn nhịn hồi lâu, lại nói một câu như vậy, còn nữa... Tiểu Hàn Hàn là cái quỷ gì, hai người bọn họ mới ngồi cùng bàn một ngày, có quen thuộc như vậy sao?
Cô tức giận lườm anh một cái.
Lúc này, sắc trời vừa vặn chiếu lên mặt anh, như phủ một tầng ánh sáng, giống y đúc anh Diệp Thần của cô, vô cùng lóa mắt.
Mạc Khinh Hàn chầm chậm giương mắt, tiếp cận khuôn mặt anh. Cảm thấy thế giới này thật kỳ diệu, lúc đó để cô gặp được Diệp Thần, khi đó anh cực kỳ ngầu, cô còn thề son sắt bảo anh sau khi lớn hãy cưới cô.
Ngẫm lại thấy buồn cười, Diệp Thần đã là đại minh tinh, cô chỉ là một học sinh cấp ba bình thường. Giấc mơ này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng, cô có cảm giác thần kỳ là... ông trời đưa một nam sinh có ngoại hình y hệt Diệp Thần đến trước mặt cô.
Nếu không phải tên khác nhau, nếu không phải hốc mắt bên trái của Lâm Nghệ Phong có vết sẹo nhỏ, cô thật sự cho rằng người đang ngồi trước mặt là Diệp Thần.
Có điều, ngẫm lại không thể a, Diệp Thần là đại minh tinh, sao có thể chạy đến chỗ nhỏ này của bọn họ để học được.
Dù lớn lên giống, cũng tuyệt đối không thể nào.
Mạc Khinh Hàn nhìn chằm chằm đôi mắt hoa đào của anh, cô thở dài, thì thầm nói: “Nếu cậu là Diệp Thần thì tốt.”
Có điều, haizzz... có lẽ anh đã quên cô gái năm đó rồi.
Nếu không, hôm đó cô cố ý chạy đi gặp anh, anh sẽ không không nhận ra cô. Còn có, thật hối hận, hôm đó không nên nghĩ đến vay tiền...
Cô liên tục thở dài như oán phụ. Lông mày thanh tú nhíu chặt.
Diệp Thần không nói gì, đột nhiên nhìn thấy trong ngăn bàn của cô có một tấm áp phích.
Tấm áp phích này, là tấm áp phích album đầu tiên của anh.
Đã gần ba năm...
Không ngờ, cô vẫn còn giữ.
Ánh mắt Diệp Thần chợt ôn hòa nhìn cô, cười cười. Anh chợt xích lại gần cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Có phải cậu thích tôi không?”
Hô hấp của Mạc Khinh Hàn xiết chặt. Cơ thể của cô không tự giác lui về sau.
Cô dùng sức lườm anh, ánh mắt như vô cùng ghét bỏ.
Cô nói: “Diệp Thần là thần tượng của mình, từ nhỏ mình đã thích anh ấy. Từ khi mình sáu tuổi, mình đã muốn làm vợ anh ấy. Cậu không phải Diệp Thần, sao mình phải thích cậu!”
Diệp Thần chỉ mặt mình, nói: “Cậu thấy mình không giống Diệp Thần à?”
Mạc Khinh Hàn cong môi, cười có thâm ý: “Giống, rất giống, có điều... cậu nhất định không phải anh ấy, mình hiểu anh ấy rất rõ.”
“Cậu hiểu rõ gì về anh ta? Qua những tin tức lá cải à?” Diệp Thần lắc đầu, nói: “Những cái đó rất có thể là giả, có thể cậu cho rằng cậu hiểu rõ Diệp Thần, căn phải không phải con người thật của anh ta.”
Mạc Khinh Hàn đập balo lên vai anh, cắn môi nói: “Nói với cậu cậu cũng không hiểu đâu! Trên báo luôn nói Diệp Thần thích đồ hàng hiệu, còn nói tính cách anh ấy không tốt, nhưng mình không cảm thấy thế chút nào. Anh ấy là một người rất hiền lành, hữu cầu tất ứng, mà anh ấy thì rất trọng lời hứa.”
Diệp Thần nhướng mày, nhìn cô: “Cậu thật sự nhìn thấy anh ta như vậy?”
Mạc Khinh Hàn cảm thấy tên này có hơi hùng hổ dọa người, cô không muốn trả lời cậu ta!
Nhưng trong lòng buồn buồn, vì sao dáng dấp của cậu ấy và Diệp Thần lại giống nhau đến thế? Nếu nói tiếp với cậu ấy, cô sẽ không hề nghi ngờ cho rằng Diệp Thần chính là cậu ấy mất!
Mạc Khinh Hàn lặng lẽ đi trên sân trường, Diệp Thần đi theo sau cô, ánh trời chiều hắt lên thần hình yểu điệu của cô.
Diệp Thần chợt thích cuộc sống này, không sóng gió, không ồn ào náo nhiệt. Vô cùng thanh bình, có cảm giác chân thực.
Mạc Khinh Hàn ra khỏi trường. Cô không về thẳng nhà, mà đi đến một siêu thị làm thêm, làm việc ở siêu thị hai tiếng, lại đến quán bar làm thêm.
Diệp Thần luôn đi theo sau cô, muốn hiểu thêm về công việc của cô.
Anh theo cô đi vào quán bar.
Đây là một quán bar xa hoa.
Dưới ánh đèn bảy màu là màn nhảy múa điên loạn, âm nhạc đinh tai nhức óc!
Diệp Thần thấy cô đi vào một căn phòng thay quần áo, tiếp đó... cô thay bộ quần áo em gái bán rượu màu đỏ.
Diệp Thần nhíu mày, cuộc sống của cô đã túng quẫn đến mức này rồi? Mới 17 tuổi mà đã phải làm nhiều công việc kiếm tiền như vậy?
Còn nữa, lúc trước cô tìm vay anh ba mươi vạn là để làm gì?
Anh cần phải điều tra xem...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook