Yêu Qua Mạng
-
Chương 1
Đại học C là trường âm nhạc số một số hai toàn quốc, không biết bao nhiêu người cố gắng cũng không thể có được một suất. Thi đại học chỉ chênh lệch một điểm thôi là bạn đã lỡ cơ hội học tập tại đại học C rồi. Chu Chu đứng trước cánh cửa trang nghiêm tráng lệ của đại học C, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu, “Thật tốt”.
Bên cạnh không ít đàn anh, đàn chị đón tiếp sinh viên mới, giơ cao tấm biển Hội học sinh, lớn tiếng gọi Chu Chu, “Em trai, có cần giúp đỡ gì không? Biết khoa em đi hướng nào chưa? Bọn anh có thể đưa em tới ký túc xá, có cơ hội nhớ đến thăm Hội học sinh của bọn anh nhé.” Đàn anh đại học C nhiệt tình khó từ chối, nhanh chóng đến trước mặt Chu Chu, sau đó giành lấy hành lý từ tay Chu Chu, mạnh mẽ đưa cậu vào trong.
Bị kéo cho lảo đảo, Chu Chu ôm lấy cái túi lắc đầu, “Em không phải là học sinh của trường các anh.” Âm thanh phát ra to lạ thường, dường như không thể nghe được âm lượng của chính mình. Vị đàn anh ban nãy giành túi hành lý bị dọa lùi về sau một bước, ngại ngùng gãi gãi đầu, “Hả? Không phải…không phải là học sinh trường anh sao.”
Mang theo hành lý, rõ ràng là tới báo danh, nhưng không phải là trường C. Đàn anh nhìn về phía đối diện, là Học viện dành cho người câm điếc. Là trường học duy nhất bên cạnh trường C. Quả nhiên, đàn em đó cầm theo hành lý, đi về phía cổng đối diện.
Chu Chu họ Chu, còn cái tên là do Viện trưởng Cô nhi viện gọi. Chu Chu là cô nhi, khi được mấy tháng tuổi, bị vứt ở trước cổng Cô nhi viện, trong tã lót chỉ ghi một chữ, Chu. Cậu không được đặt tên, Viện trưởng gọi cậu là Chu Chu, từ đó nhũ danh lại thành tên chính thức của cậu.
Chu Chu không giống như những người câm điếc thông thường, cậu chỉ không thể nghe thấy mà thôi, không phải là người điếc bẩm sinh. Lúc nhỏ, Chu Chu cũng giống như những đứa trẻ bình thường, có thể chạy nhảy, thân thể khỏe mạnh, giọng hát êm ái dễ nghe, rất được mọi người yêu quý. Mỗi lần cô nhi viện có hoạt động, Chu Chu đều lên sân khấu ca hát. Đứa bé nhỏ nhắn đứng còn không vững, đi đường lung lay, lên sân khấu còn phải bò, rất dễ thương.
Cuộc sống ở Cô nhi viện có vẻ là ấm áp, Viện trưởng đối xử với những đứa trẻ rất tốt, nhưng nơi đây chung quy cũng chỉ là một tổ chức phúc lợi, Viện trưởng cũng chỉ là người bình thường, bà ấy không có cách nào chăm sóc tốt cho mọi đứa trẻ ở đây. Năm mười tuổi Chu Chu ốm một trận, mới đầu chỉ sốt nhẹ, sau đó sốt cao lâu ngày dẫn đến viêm tai giữa, viêm tai giữa chuyển biến xấu làm cho thính lực giảm sút, dần dần nghe không rõ, rồi hoàn toàn không nghe thấy gì.
Theo lý mà nói, hệ miễn dịch của một đứa trẻ mười tuổi sẽ không yếu như vậy. Chẳng qua Cô nhi viện chỉ đảm bảo bọn trẻ có đủ cơm ăn, còn muốn ăn no, ăn ngon là điều không thể, suy dinh dưỡng trở thành căn bệnh thường thấy ở Cô nhi viện.
Chu Chu may mắn hơn một chút so với những người câm điếc bình thường khác, vì cậu đã từng nghe thấy âm thanh, biết được sự đẹp đẽ của nó. Cho nên cậu càng khát vọng có thể nghe thấy được. Giống như những người mù đã từng nhìn thấy ánh sáng thì không thể một lần nữa chịu đựng tối tăm.
Sau đó Chu Chu học thần ngữ (ngôn ngữ môi) và thủ ngữ, cho dù không nghe thấy âm thanh, nếu như mặt đối mặt cậu vẫn có thể biết được đối phương đang nói gì. Nhưng mà khi trả lời giọng cậu rất to, làm cho người ta nhức óc. Thành tích học tập của Chu Chu rất tốt, vốn dĩ có cơ hội thi vào trường đại học bình thường, cuối cùng lại vì nguyên nhân thân thể, cậu theo học trường đại học dành cho người khuyết tật.
Học viện đặc thù cho người câm điếc, những học sinh theo học ở đây, đại đa số đều không may mắn như Chu Chu. Bọn họ chưa từng nghe thấy âm thanh, khi nói chuyện chỉ có thể phát ra âm thanh ê a, bên trong những âm thanh này pha trộn cảm xúc của chính bọn họ, trừ bỏ phương thức biểu đạt như vậy, giữa những người câm điếc chỉ có thể dùng thủ ngữ giao lưu.
Trường học quản lý rất nghiêm khắc ký túc xá, cấm sử dụng những đồ điện có công suất lớn, mười hai giờ đêm sẽ cắt điện. Ngoài ra, từ một tòa ký túc một quản lý thay đổi thành một tầng lầu một quản lý. Mỗi đêm đều kiểm tra tình hình điện ở ký túc xá, cường điệu lặp đi lặp lại nói về quy củ, buổi tối tự học muộn nhất là đến bảy rưỡi phải tan, ký túc xá tám giờ đã đóng cửa rồi, cuối tuần thì muộn hơn một chút là mười rưỡi.
Ký túc xá phân chia theo giới tính, Omega và Alpha được chia thành hai khu ký túc riêng biệt. Mỗi phòng ký túc bốn người ở, đều là người câm điếc, giao lưu chỉ có thể dựa vào thủ ngữ.
Đây là lần đầu tiên Chu Chu được ngủ một mình một giường, không có ai chen chúc với cậu. Cậu dùng số tiền mà mình làm thêm kiếm được lúc nghỉ hè, còn xin cấp một khoản tiền hỗ trợ, năm nay cậu đã mười tám tuổi rồi, không có Cô nhi viện cung cấp thức ăn, chỗ ở miễn phí nữa, ngoài việc học, thời gian còn lại cậu phải đi tìm một công việc làm thêm, vừa bận vừa mệt, nhưng cũng rất thỏa mãn.
Chu Chu nằm ở trên giường, sắp khai giảng cậu hưng phấn đến không ngủ được, lăn qua lăn lại như bánh nướng. Cậu vuốt vuốt smartphone do chính mình mua, dù sao cũng không ngủ được, cậu dứt khoát nghịch di động.
Chu Chu vô cùng khát vọng sinh hoạt của người bình thường, Cậu hi vọng bản thân mình có thể giống như những người bình thường, có thể giao tiếp một cách thuận lợi, tiếc là một khi đối mặt với người bình thường, căn bản không thể giống như cậu nghĩ.
Từng thử giao lưu với người bình thường, Chu Chu nghe không rõ, giọng nói lại vô cùng lớn, mỗi lần như vậy, người ta lại nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, thậm chí còn nửa đùa nửa thật đùa giỡn cậu, “Tôi không điếc, cậu nói nhỏ thôi.” Chu Chu rất mẫn cảm với từ “điếc” này, cậu mím môi chần chừ nói, “Ngại quá tôi không nghe được.”
Không nghe được giọng nói của chính mình, cũng không nghe được người khác nói chuyện, rất nhiều lần cậu đều ngượng ngùng kết thúc cuộc trò chuyện. Nếu như con người thiếu một cái gì đó, họ sẽ vô cùng khát vọng nó. Chu Chu hi vọng được yêu, muốn tìm một người có thể cùng cậu đi hết cuộc đời.
Trò chuyện trên mạng có lẽ là một phương pháp rất tốt, cách nhau qua mạng, không nhìn, không nghe, không chạm vào được, hư vô mờ mờ mịt, nhưng lại mang lại cho Chu Chu cảm giác an toàn. Đăng kí một tài khoản, thử tìm bạn bè xung quanh khu vực, rất nhanh, một ID tên H xuất hiện, Chu Chu chủ động gửi yêu cầu kết bạn.
Hạ Hoài là phó chủ tịch Hội học sinh, Phó chủ nhiệm CLB phát thanh của trường C, lúc khai giảng có lẽ là thời điểm anh bận rộn nhất. CLB phát thanh tuyển người, Hạ Hoài bị kéo tới làm mặt tiền, “Giáo thảo của trường C ở CLB phát thanh, nhất định sẽ có nhiều người tới.”
Ban đầu Hạ Hoài không đồng ý, “Hội học sinh cũng muốn em qua bên đó.” Chủ nhiệm CLB phát thanh nhìn xung quanh, chỉ lo người của Hội học sinh tìm tới, “Cho nên anh đã sớm nói với cậu rồi, hơn nữa Hội học sinh khẳng định có nhiều người đồng ý đi, cậu đồng ý với anh trước rồi.”
Có Hạ Hoài trấn thủ, người đến ứng tuyển vào CLB quả nhiên rất nhiều. Buổi tối tám giờ hơn chính là lúc vườn trường đại học C náo nhiệt nhất. CLB phát thanh còn chưa kết thúc sàng tuyển, Hạ Hoài không thể đi trước, Tô Đồng đã tìm đến CLB phát thanh rồi.
Người ở CLB phát thanh vừa thấy Tô Đồng tới đã nhao nhao, “Hệ hoa (Hotgirl khoa) tìm Phó chủ nhiệm Hạ kìa.” Tô đồng là hệ hoa khoa Mỹ thuật, là bạn gái danh chính ngôn thuận của Hạ Hoài.
Hạ Hoài không chỉ làm mặt tiền, còn phải tham gia kiểm tra đánh giá, hỏi thăm kinh nghiệm, nghe giọng phổ thông và ngữ cảm của người ứng tuyển, tóm lại là rất bận. Tô Đồng vỗ lưng anh, Hạ Hoài quay đầu lại, “Đến rồi à.” Anh không nhiều lời, vội quay lại nghe phỏng vấn em gái khóa dưới.
Hạ Hoài làm việc rất chuyên chú, lúc người khác nói chuyện, anh luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương, đàn em bị anh nhìn đến đỏ cả mặt. Tô Đồng khẽ cười một tiếng, cũng không chào hỏi Hạ Hoài, thò tay vào túi anh lấy điện thoại.
Hạ Hoài cau mày không quay đầu lại, cũng không nói câu từ chối, Tô Đồng cầm điện thoại của anh tìm một góc ngồi xuống. Bên cạnh có một em trai khóa dưới vừa mới đi vào tò mò hỏi, “Đàn anh, đàn chị đang làm gì thế?” Vị đàn anh kéo em trai khóa dưới qua một bên, “Bạn gái đang kiểm tra, nhỏ giọng thôi, giáo thảo của trường chúng ta ngày ngày đều có người quyến rũ, hệ hoa phải giám sát chặt chẽ.”
Ngón tay trượt rất nhanh trên màn hình điện thoại, hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh báo danh, mời kết bạn Hạ Hoài rất nhiều, là nữ thì lần lượt xóa hết. Hạ Hoài là thẳng nam, không thích con trai, cho dù có pheromone chủ đạo, đối tượng của Hạ Hoài trước giờ đều là nữ. Cho nên đối với bạn bè nam của Hạ Hoài không có cảm giác nguy cơ, cho dù bọn họ có tâm tư gì, Hạ Hoài sẽ không bị mắc câu.
Xóa mấy chục bạn bè, Tô Đồng cảm thấy hơi mỏi tay. Là một Alpha có pheromone cực cao, ong bướm bên cạnh cũng rất nhiều. Thờ ơ gạt điện thoại, cô lỡ tay ấn vào phần bạn bè xung quanh, đang chuẩn bị tắt đi thì có một yêu cầu kết bạn được gửi tới.
Id là Chu Chu? Tô Đồng nhìn avatar, là hình nhân vật hoạt hình bình thường, giới tính hiển thị là nam, chỉ dựa vào giới tính, Tô Đồng đã gạt cậu ra khỏi danh sách những nhân vật nguy hiểm, đồng ý yêu cầu kết bạn.
Chu Chu nhanh chóng gửi tới một tin nhắn, “Xin chào”. Tô Đồng nhìn bóng lưng của Hạ Hoài, dù sao cũng đang rảnh rỗi, tán gẫu với Chu Chu một lúc cũng được, “Xin chào.” “Bạn là nam hay nữ?” “Bao nhiêu tuổi rồi?” “Cũng học trường C à?”
Chu Chu không ngờ đối phương lại nhiệt tình như vậy, liền một lúc gửi tới ba câu hỏi. Chu Chu cảm thấy may mắn, cậu không giỏi giao tiếp, đối phương chủ động một chút, ít nhất sẽ không tẻ nhạt, “Tớ là nam, mười tám tuổi, không phải học trường C, là trường hàng xóm.”
Là nam, không cùng trường, người bạn này có xóa hay không cũng không sao cả. Tô Đồng lại soạn tin, “Vậy khi nào đến đại học C chơi thì gọi tôi.”
Chu Chu nhìn thấy dòng chữ này ngây ngẩn cả người, lời này là mời cậu gặp mặt sao? Cậu chưa từng gặp bạn trên mạng bao giờ, nơm nớp lo sợ trả lời, “Được.”
Đợi một lúc lâu sau, bên kia cũng không thấy trả lời, Chu Chu nghĩ thầm chắc người ta bận rồi, ngại làm phiền người ta.
Những việc cần làm Hạ Hoài đã làm gần xong rồi, gọi Tô Đồng cùng đi ăn cơm, “Đi thôi”. Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi trường, Tô Đồng trả điện thoại cho Hạ Hoài, nói: “Em xóa sạch bạn bè là nữ của anh rồi, anh sẽ không giận em chứ.”
Hạ Hoài sững người, nhíu mày, anh hít sâu một hơi, lật danh sách bạn bè, “Em xóa cả Chủ nhiệm CLB kịch nói sao?” Tô Đồng không mấy quan tâm, “Đều xóa cả rồi anh đừng lật nữa.”
Thái độ của Tô Đồng làm cho Hạ Hoài cảm thấy bực bội. Lúc mới quen Tô Đồng, cô ấy không giống thế này, tính cách dễ thương, đối xử với ai cũng rất lịch sự. Hai người ở chung rất hòa hợp nên lúc Tô Đồng thổ lộ, Hạ Hoài liền đồng ý.
Lúc ấy Tô Đồng cùng Hạ Hoài giống nhau, đều là sinh viên năm nhất, sau khi dần dần dung nhập vào cuộc sống đại học, Tô Đồng trở nên nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy Hạ Hoài giấu diếm cô qua lại với người con gái khác, quản Hạ Hoài rất nghiêm.
Đầu tiên là không cho anh nói chuyện cùng cô gái khác, ngay cả khi Hội học sinh tụ tập cũng không cho Hạ Hoài đi, kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Hạ Hoài là chuyện bình thường, bây giờ phát triển tới mức trực tiếp xóa bạn bè của anh.
Hạ Hoài nhét điện thoại vào túi, đứng yên nhìn Tô Đồng, Tô Đồng thúc giục nói, “Đi thôi, ăn cơm nào.” Hạ Hoài cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, khuôn mặt thêm vài phần lạnh lùng, “Em tự đi một mình đi, về ký túc nhớ chú ý an toàn.”
Tô Đồng giống như vừa nghe được chuyện cười, “Anh có ý gì đấy? Muốn chia tay?” Hạ Hoài cúi đầu không nhìn Tô Đồng, anh không nghĩ được tại sao cô lại trở nên gắt gỏng như vậy, “Đúng.” Lúc này có vài sinh viên trường C đi ngang qua khe khẽ thảo luận, “Sao thế này? Hệ hoa bị đá?”
Không có những lời này thì không sao, Tô Đồng vừa nghe thấy nghĩ giống như những lời bọn họ nói, ngay lập tức muốn vớt vát lại mặt mũi, “Được thôi, là tôi đá anh.”
Chuyện hệ hoa và Hạ Hoài chia tay ngay buổi tối đã được đồn khắp cả trường C. Hạ Hoài vừa về đến ký túc, bạn cùng phòng liên vây quanh, “Mày lên diễn đàn rồi đấy biết chưa? Mày chia tay hệ hoa rồi?” Hạ Hoài đẩy chiếc di động che trước mặt anh ra, “Ừ.” Tinh thần hóng hớt của bạn cùng phòng lại tăng lên, “Hệ hoa đá mày?”
Hạ Hoài cầm lấy áo ngủ muốn vào nhà tắm tắm rửa, “Ừ” cho qua chuyện. Bạn cùng phòng càng hăng hái, “Ngạc nhiên chưa, hệ hoa nỡ lòng nào đá mày, có bao nhiêu em gái đang dõi theo mày.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước làm át âm thanh bên ngoài, không còn nghe thấy những tiếng kêu gào kinh ngạc nữa. Anh đã muốn nói lời chia tay, nhưng trong lòng vẫn còn luyến tiếc, con người không dễ kích động, một khi bị kích thích thì những lời nào cũng có thể nói ra. Tô Đồng chia tay lại làm cho bản thân anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Chu Chu ngủ thẳng tới mười giờ hơn đột nhiên tỉnh giấc, cậu ngồi dậy đi vệ sinh, khi nằm xuống lần nữa lại không ngủ được. Cậu vô ý thức mò điện thoại, lại mở ra khung chat với H, không biết anh đã ngủ chưa, nghĩ tới việc anh rất nhiệt tình, Chu Chu đánh bạo gửi cho anh một tin nhắn.
Hạ Hoài ra khỏi phòng tắm, bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, đang ngồi cùng nhau bàn luận đàn em nào xinh xắn, đàn em nào đẹp trai. Hạ Hoài không muốn tham gia vào chủ đề của bọn họ, anh nằm lên giường, di động hiện lên thông báo tin nhắn, “Cậu đã ngủ chưa?”
Hạ Hoài dựa vào thành giường, mở khung đối thoại nhìn, người này là ai, Chu Chu? Thêm vào khi nào? Tưởng rằng là em trai hay em gái khóa dưới trong trường, Hạ Hoài vẫn trả lời lại, “Ai vậy?”
Bên cạnh không ít đàn anh, đàn chị đón tiếp sinh viên mới, giơ cao tấm biển Hội học sinh, lớn tiếng gọi Chu Chu, “Em trai, có cần giúp đỡ gì không? Biết khoa em đi hướng nào chưa? Bọn anh có thể đưa em tới ký túc xá, có cơ hội nhớ đến thăm Hội học sinh của bọn anh nhé.” Đàn anh đại học C nhiệt tình khó từ chối, nhanh chóng đến trước mặt Chu Chu, sau đó giành lấy hành lý từ tay Chu Chu, mạnh mẽ đưa cậu vào trong.
Bị kéo cho lảo đảo, Chu Chu ôm lấy cái túi lắc đầu, “Em không phải là học sinh của trường các anh.” Âm thanh phát ra to lạ thường, dường như không thể nghe được âm lượng của chính mình. Vị đàn anh ban nãy giành túi hành lý bị dọa lùi về sau một bước, ngại ngùng gãi gãi đầu, “Hả? Không phải…không phải là học sinh trường anh sao.”
Mang theo hành lý, rõ ràng là tới báo danh, nhưng không phải là trường C. Đàn anh nhìn về phía đối diện, là Học viện dành cho người câm điếc. Là trường học duy nhất bên cạnh trường C. Quả nhiên, đàn em đó cầm theo hành lý, đi về phía cổng đối diện.
Chu Chu họ Chu, còn cái tên là do Viện trưởng Cô nhi viện gọi. Chu Chu là cô nhi, khi được mấy tháng tuổi, bị vứt ở trước cổng Cô nhi viện, trong tã lót chỉ ghi một chữ, Chu. Cậu không được đặt tên, Viện trưởng gọi cậu là Chu Chu, từ đó nhũ danh lại thành tên chính thức của cậu.
Chu Chu không giống như những người câm điếc thông thường, cậu chỉ không thể nghe thấy mà thôi, không phải là người điếc bẩm sinh. Lúc nhỏ, Chu Chu cũng giống như những đứa trẻ bình thường, có thể chạy nhảy, thân thể khỏe mạnh, giọng hát êm ái dễ nghe, rất được mọi người yêu quý. Mỗi lần cô nhi viện có hoạt động, Chu Chu đều lên sân khấu ca hát. Đứa bé nhỏ nhắn đứng còn không vững, đi đường lung lay, lên sân khấu còn phải bò, rất dễ thương.
Cuộc sống ở Cô nhi viện có vẻ là ấm áp, Viện trưởng đối xử với những đứa trẻ rất tốt, nhưng nơi đây chung quy cũng chỉ là một tổ chức phúc lợi, Viện trưởng cũng chỉ là người bình thường, bà ấy không có cách nào chăm sóc tốt cho mọi đứa trẻ ở đây. Năm mười tuổi Chu Chu ốm một trận, mới đầu chỉ sốt nhẹ, sau đó sốt cao lâu ngày dẫn đến viêm tai giữa, viêm tai giữa chuyển biến xấu làm cho thính lực giảm sút, dần dần nghe không rõ, rồi hoàn toàn không nghe thấy gì.
Theo lý mà nói, hệ miễn dịch của một đứa trẻ mười tuổi sẽ không yếu như vậy. Chẳng qua Cô nhi viện chỉ đảm bảo bọn trẻ có đủ cơm ăn, còn muốn ăn no, ăn ngon là điều không thể, suy dinh dưỡng trở thành căn bệnh thường thấy ở Cô nhi viện.
Chu Chu may mắn hơn một chút so với những người câm điếc bình thường khác, vì cậu đã từng nghe thấy âm thanh, biết được sự đẹp đẽ của nó. Cho nên cậu càng khát vọng có thể nghe thấy được. Giống như những người mù đã từng nhìn thấy ánh sáng thì không thể một lần nữa chịu đựng tối tăm.
Sau đó Chu Chu học thần ngữ (ngôn ngữ môi) và thủ ngữ, cho dù không nghe thấy âm thanh, nếu như mặt đối mặt cậu vẫn có thể biết được đối phương đang nói gì. Nhưng mà khi trả lời giọng cậu rất to, làm cho người ta nhức óc. Thành tích học tập của Chu Chu rất tốt, vốn dĩ có cơ hội thi vào trường đại học bình thường, cuối cùng lại vì nguyên nhân thân thể, cậu theo học trường đại học dành cho người khuyết tật.
Học viện đặc thù cho người câm điếc, những học sinh theo học ở đây, đại đa số đều không may mắn như Chu Chu. Bọn họ chưa từng nghe thấy âm thanh, khi nói chuyện chỉ có thể phát ra âm thanh ê a, bên trong những âm thanh này pha trộn cảm xúc của chính bọn họ, trừ bỏ phương thức biểu đạt như vậy, giữa những người câm điếc chỉ có thể dùng thủ ngữ giao lưu.
Trường học quản lý rất nghiêm khắc ký túc xá, cấm sử dụng những đồ điện có công suất lớn, mười hai giờ đêm sẽ cắt điện. Ngoài ra, từ một tòa ký túc một quản lý thay đổi thành một tầng lầu một quản lý. Mỗi đêm đều kiểm tra tình hình điện ở ký túc xá, cường điệu lặp đi lặp lại nói về quy củ, buổi tối tự học muộn nhất là đến bảy rưỡi phải tan, ký túc xá tám giờ đã đóng cửa rồi, cuối tuần thì muộn hơn một chút là mười rưỡi.
Ký túc xá phân chia theo giới tính, Omega và Alpha được chia thành hai khu ký túc riêng biệt. Mỗi phòng ký túc bốn người ở, đều là người câm điếc, giao lưu chỉ có thể dựa vào thủ ngữ.
Đây là lần đầu tiên Chu Chu được ngủ một mình một giường, không có ai chen chúc với cậu. Cậu dùng số tiền mà mình làm thêm kiếm được lúc nghỉ hè, còn xin cấp một khoản tiền hỗ trợ, năm nay cậu đã mười tám tuổi rồi, không có Cô nhi viện cung cấp thức ăn, chỗ ở miễn phí nữa, ngoài việc học, thời gian còn lại cậu phải đi tìm một công việc làm thêm, vừa bận vừa mệt, nhưng cũng rất thỏa mãn.
Chu Chu nằm ở trên giường, sắp khai giảng cậu hưng phấn đến không ngủ được, lăn qua lăn lại như bánh nướng. Cậu vuốt vuốt smartphone do chính mình mua, dù sao cũng không ngủ được, cậu dứt khoát nghịch di động.
Chu Chu vô cùng khát vọng sinh hoạt của người bình thường, Cậu hi vọng bản thân mình có thể giống như những người bình thường, có thể giao tiếp một cách thuận lợi, tiếc là một khi đối mặt với người bình thường, căn bản không thể giống như cậu nghĩ.
Từng thử giao lưu với người bình thường, Chu Chu nghe không rõ, giọng nói lại vô cùng lớn, mỗi lần như vậy, người ta lại nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc, thậm chí còn nửa đùa nửa thật đùa giỡn cậu, “Tôi không điếc, cậu nói nhỏ thôi.” Chu Chu rất mẫn cảm với từ “điếc” này, cậu mím môi chần chừ nói, “Ngại quá tôi không nghe được.”
Không nghe được giọng nói của chính mình, cũng không nghe được người khác nói chuyện, rất nhiều lần cậu đều ngượng ngùng kết thúc cuộc trò chuyện. Nếu như con người thiếu một cái gì đó, họ sẽ vô cùng khát vọng nó. Chu Chu hi vọng được yêu, muốn tìm một người có thể cùng cậu đi hết cuộc đời.
Trò chuyện trên mạng có lẽ là một phương pháp rất tốt, cách nhau qua mạng, không nhìn, không nghe, không chạm vào được, hư vô mờ mờ mịt, nhưng lại mang lại cho Chu Chu cảm giác an toàn. Đăng kí một tài khoản, thử tìm bạn bè xung quanh khu vực, rất nhanh, một ID tên H xuất hiện, Chu Chu chủ động gửi yêu cầu kết bạn.
Hạ Hoài là phó chủ tịch Hội học sinh, Phó chủ nhiệm CLB phát thanh của trường C, lúc khai giảng có lẽ là thời điểm anh bận rộn nhất. CLB phát thanh tuyển người, Hạ Hoài bị kéo tới làm mặt tiền, “Giáo thảo của trường C ở CLB phát thanh, nhất định sẽ có nhiều người tới.”
Ban đầu Hạ Hoài không đồng ý, “Hội học sinh cũng muốn em qua bên đó.” Chủ nhiệm CLB phát thanh nhìn xung quanh, chỉ lo người của Hội học sinh tìm tới, “Cho nên anh đã sớm nói với cậu rồi, hơn nữa Hội học sinh khẳng định có nhiều người đồng ý đi, cậu đồng ý với anh trước rồi.”
Có Hạ Hoài trấn thủ, người đến ứng tuyển vào CLB quả nhiên rất nhiều. Buổi tối tám giờ hơn chính là lúc vườn trường đại học C náo nhiệt nhất. CLB phát thanh còn chưa kết thúc sàng tuyển, Hạ Hoài không thể đi trước, Tô Đồng đã tìm đến CLB phát thanh rồi.
Người ở CLB phát thanh vừa thấy Tô Đồng tới đã nhao nhao, “Hệ hoa (Hotgirl khoa) tìm Phó chủ nhiệm Hạ kìa.” Tô đồng là hệ hoa khoa Mỹ thuật, là bạn gái danh chính ngôn thuận của Hạ Hoài.
Hạ Hoài không chỉ làm mặt tiền, còn phải tham gia kiểm tra đánh giá, hỏi thăm kinh nghiệm, nghe giọng phổ thông và ngữ cảm của người ứng tuyển, tóm lại là rất bận. Tô Đồng vỗ lưng anh, Hạ Hoài quay đầu lại, “Đến rồi à.” Anh không nhiều lời, vội quay lại nghe phỏng vấn em gái khóa dưới.
Hạ Hoài làm việc rất chuyên chú, lúc người khác nói chuyện, anh luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt đối phương, đàn em bị anh nhìn đến đỏ cả mặt. Tô Đồng khẽ cười một tiếng, cũng không chào hỏi Hạ Hoài, thò tay vào túi anh lấy điện thoại.
Hạ Hoài cau mày không quay đầu lại, cũng không nói câu từ chối, Tô Đồng cầm điện thoại của anh tìm một góc ngồi xuống. Bên cạnh có một em trai khóa dưới vừa mới đi vào tò mò hỏi, “Đàn anh, đàn chị đang làm gì thế?” Vị đàn anh kéo em trai khóa dưới qua một bên, “Bạn gái đang kiểm tra, nhỏ giọng thôi, giáo thảo của trường chúng ta ngày ngày đều có người quyến rũ, hệ hoa phải giám sát chặt chẽ.”
Ngón tay trượt rất nhanh trên màn hình điện thoại, hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh báo danh, mời kết bạn Hạ Hoài rất nhiều, là nữ thì lần lượt xóa hết. Hạ Hoài là thẳng nam, không thích con trai, cho dù có pheromone chủ đạo, đối tượng của Hạ Hoài trước giờ đều là nữ. Cho nên đối với bạn bè nam của Hạ Hoài không có cảm giác nguy cơ, cho dù bọn họ có tâm tư gì, Hạ Hoài sẽ không bị mắc câu.
Xóa mấy chục bạn bè, Tô Đồng cảm thấy hơi mỏi tay. Là một Alpha có pheromone cực cao, ong bướm bên cạnh cũng rất nhiều. Thờ ơ gạt điện thoại, cô lỡ tay ấn vào phần bạn bè xung quanh, đang chuẩn bị tắt đi thì có một yêu cầu kết bạn được gửi tới.
Id là Chu Chu? Tô Đồng nhìn avatar, là hình nhân vật hoạt hình bình thường, giới tính hiển thị là nam, chỉ dựa vào giới tính, Tô Đồng đã gạt cậu ra khỏi danh sách những nhân vật nguy hiểm, đồng ý yêu cầu kết bạn.
Chu Chu nhanh chóng gửi tới một tin nhắn, “Xin chào”. Tô Đồng nhìn bóng lưng của Hạ Hoài, dù sao cũng đang rảnh rỗi, tán gẫu với Chu Chu một lúc cũng được, “Xin chào.” “Bạn là nam hay nữ?” “Bao nhiêu tuổi rồi?” “Cũng học trường C à?”
Chu Chu không ngờ đối phương lại nhiệt tình như vậy, liền một lúc gửi tới ba câu hỏi. Chu Chu cảm thấy may mắn, cậu không giỏi giao tiếp, đối phương chủ động một chút, ít nhất sẽ không tẻ nhạt, “Tớ là nam, mười tám tuổi, không phải học trường C, là trường hàng xóm.”
Là nam, không cùng trường, người bạn này có xóa hay không cũng không sao cả. Tô Đồng lại soạn tin, “Vậy khi nào đến đại học C chơi thì gọi tôi.”
Chu Chu nhìn thấy dòng chữ này ngây ngẩn cả người, lời này là mời cậu gặp mặt sao? Cậu chưa từng gặp bạn trên mạng bao giờ, nơm nớp lo sợ trả lời, “Được.”
Đợi một lúc lâu sau, bên kia cũng không thấy trả lời, Chu Chu nghĩ thầm chắc người ta bận rồi, ngại làm phiền người ta.
Những việc cần làm Hạ Hoài đã làm gần xong rồi, gọi Tô Đồng cùng đi ăn cơm, “Đi thôi”. Hai người sóng vai nhau bước ra khỏi trường, Tô Đồng trả điện thoại cho Hạ Hoài, nói: “Em xóa sạch bạn bè là nữ của anh rồi, anh sẽ không giận em chứ.”
Hạ Hoài sững người, nhíu mày, anh hít sâu một hơi, lật danh sách bạn bè, “Em xóa cả Chủ nhiệm CLB kịch nói sao?” Tô Đồng không mấy quan tâm, “Đều xóa cả rồi anh đừng lật nữa.”
Thái độ của Tô Đồng làm cho Hạ Hoài cảm thấy bực bội. Lúc mới quen Tô Đồng, cô ấy không giống thế này, tính cách dễ thương, đối xử với ai cũng rất lịch sự. Hai người ở chung rất hòa hợp nên lúc Tô Đồng thổ lộ, Hạ Hoài liền đồng ý.
Lúc ấy Tô Đồng cùng Hạ Hoài giống nhau, đều là sinh viên năm nhất, sau khi dần dần dung nhập vào cuộc sống đại học, Tô Đồng trở nên nghi thần nghi quỷ, luôn cảm thấy Hạ Hoài giấu diếm cô qua lại với người con gái khác, quản Hạ Hoài rất nghiêm.
Đầu tiên là không cho anh nói chuyện cùng cô gái khác, ngay cả khi Hội học sinh tụ tập cũng không cho Hạ Hoài đi, kiểm tra lịch sử cuộc gọi của Hạ Hoài là chuyện bình thường, bây giờ phát triển tới mức trực tiếp xóa bạn bè của anh.
Hạ Hoài nhét điện thoại vào túi, đứng yên nhìn Tô Đồng, Tô Đồng thúc giục nói, “Đi thôi, ăn cơm nào.” Hạ Hoài cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, khuôn mặt thêm vài phần lạnh lùng, “Em tự đi một mình đi, về ký túc nhớ chú ý an toàn.”
Tô Đồng giống như vừa nghe được chuyện cười, “Anh có ý gì đấy? Muốn chia tay?” Hạ Hoài cúi đầu không nhìn Tô Đồng, anh không nghĩ được tại sao cô lại trở nên gắt gỏng như vậy, “Đúng.” Lúc này có vài sinh viên trường C đi ngang qua khe khẽ thảo luận, “Sao thế này? Hệ hoa bị đá?”
Không có những lời này thì không sao, Tô Đồng vừa nghe thấy nghĩ giống như những lời bọn họ nói, ngay lập tức muốn vớt vát lại mặt mũi, “Được thôi, là tôi đá anh.”
Chuyện hệ hoa và Hạ Hoài chia tay ngay buổi tối đã được đồn khắp cả trường C. Hạ Hoài vừa về đến ký túc, bạn cùng phòng liên vây quanh, “Mày lên diễn đàn rồi đấy biết chưa? Mày chia tay hệ hoa rồi?” Hạ Hoài đẩy chiếc di động che trước mặt anh ra, “Ừ.” Tinh thần hóng hớt của bạn cùng phòng lại tăng lên, “Hệ hoa đá mày?”
Hạ Hoài cầm lấy áo ngủ muốn vào nhà tắm tắm rửa, “Ừ” cho qua chuyện. Bạn cùng phòng càng hăng hái, “Ngạc nhiên chưa, hệ hoa nỡ lòng nào đá mày, có bao nhiêu em gái đang dõi theo mày.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước làm át âm thanh bên ngoài, không còn nghe thấy những tiếng kêu gào kinh ngạc nữa. Anh đã muốn nói lời chia tay, nhưng trong lòng vẫn còn luyến tiếc, con người không dễ kích động, một khi bị kích thích thì những lời nào cũng có thể nói ra. Tô Đồng chia tay lại làm cho bản thân anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Chu Chu ngủ thẳng tới mười giờ hơn đột nhiên tỉnh giấc, cậu ngồi dậy đi vệ sinh, khi nằm xuống lần nữa lại không ngủ được. Cậu vô ý thức mò điện thoại, lại mở ra khung chat với H, không biết anh đã ngủ chưa, nghĩ tới việc anh rất nhiệt tình, Chu Chu đánh bạo gửi cho anh một tin nhắn.
Hạ Hoài ra khỏi phòng tắm, bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, đang ngồi cùng nhau bàn luận đàn em nào xinh xắn, đàn em nào đẹp trai. Hạ Hoài không muốn tham gia vào chủ đề của bọn họ, anh nằm lên giường, di động hiện lên thông báo tin nhắn, “Cậu đã ngủ chưa?”
Hạ Hoài dựa vào thành giường, mở khung đối thoại nhìn, người này là ai, Chu Chu? Thêm vào khi nào? Tưởng rằng là em trai hay em gái khóa dưới trong trường, Hạ Hoài vẫn trả lời lại, “Ai vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook