editor:banhtroinho86

Lại mặt xong liền trở lại hoàng cung, tựa hồ trừ bỏ những chuyện gặp ở bên ngoài thì không phát sinh chuyện gì lớn, nhưng đã có cái gì đó trở nên không giống trước, những người mẫn cảm đều có thể cảm nhận được mưa gió đang kéo đến nhanh chóng.

Sở Luyến Nguyệt một ngày so với một ngày càng thêm tiều tụy, Tử Tâm Vũ tiến cung nhìn vài lần, trong lòng càng thêm lo lắng, nghĩ tìm quốc sư tới nhìn xem, lại biết được quốc sư hiện tại đang bế quan, những đại phu khác cũng không chuẩn đoán ra được là bệnh gì, các loại đan dược ăn không ít, cũng không thấy chuyển biến tốt, mà sinh ý của Sở gia cũng bị người ta chèn ép, ngày càng lụn bại, thậm chí trong triều cứ cách vài ngày sẽ thấy có người bị hại bỏ mình.

Trong triều đình, phần lớn là người của tứ đại gia tộc, mà mấy người chết đi đều là người của Sở gia, không cần phải nói mọi người đều biết, người sau lưng đang nhằm vào Sở gia.

Mắt thấy Sở gia bị thương tổn, Tử Huyền Diệp trong lòng cũng lo lắng không thôi, nay Sở gia là trụ cột có lợi nhất đối với hắn, nếu xảy ra chuyện gì, đối với hắn tuyệt đối là đả kích trí mạng.

Nhưng mà tại trong bầu không khí khẩn trương này, không được người chú ý nhị hoàng tử cùng nhị hoàng tử phi lại trôi qua tương đối dễ chịu, Sở Tiếu Tiếu ghé vào trong lòng Tử Minh Tà, nhíu mày nhìn không gian giới chỉ trong tay, thập phần bất mãn nói; “không gian quá nhỏ!”

Tử Minh Tà an ủi nói: “Nàng lần đầu tiên luyện khí, thành tích như vậy đã thực không sai!”

Phải nói là tương đối tốt, hiện nay luyện khí sư bình thường luyện chế không gian giới chỉ cũng không được lớn như vậy, trong tay Sở Tiếu Tiếu so với những cái kia đã lớn hơn vài lần, nhưng so với không gian giới chỉ mà Vân Hinh đưa cho nàng vẫn còn kém quá xa, cái kia nhưng là cái khó có được vật sống giới chỉ, không gian tiếp nhận lại vô cùng lớn, so sánh như vậy, nàng tự nhiên cảm thấy không hài lòng.

Đem “sản phẩm thất bại” kia ném vào không gian giới chỉ, Sở Tiếu Tiếu ôm Tử Minh Tà cọ cọ, ai oán nói: “Tà, người ta rất đau lòng, chàng cũng không an ủi một chút!”

Tử Minh Tà bật cười, nhéo nhéo chiếc cằm khéo léo của nàng, ở trên môi nàng hôn một cái, Sở Tiếu Tiếu bất mãn chu chu miệng, vươn người lên liếm môi hắn, một lúc lâu sau mới thỏa mãn trở về nằm úp sấp trong lòng hắn.

Mạn châu sa hoa yêu diễm theo gió lay động, mùi hương thản nhiên theo gió bay tới, mê hoặc người trầm luân, Sở Tiếu Tiếu hí mắt nhìn một mảnh lớn phiến hoa màu đỏ, đóa hoa yêu diễm quỷ dị, khóe miệng gợi lên tươi cười thản nhiên, tay nhỏ bé mơn trớn đóa mạn châu sa hoa trên hắc bào của Tử Minh Tà khẽ cười nói: “Tà, loài hoa này thực thích hợp với chàng!”. Đồng dạng yêu mĩ, đồng dạng hấp dẫn người trầm luân!

“Ân? Này xem như khích lệ sao?”

“Đương nhiên là khích lệ, người so với hoa còn kiều hơn!” Nói xong còn nâng mặt của hắn lên thưởng thức một phen, lại cắn phía trên hai cái.

“Khụ khụ...Chủ tử, Hoàng thượng cho người truyền đi ngự thư phòng!” Li Diễm cúi đầu, một bộ tư thế ta cái gì cũng chưa thấy.

Tử Minh Tà chính là một nhàn vương hàng thật giá thật, bình thường ngay cả lâm triều cũng không thèm đi, chỉ khi nào Tử Kình Thiên có việc tìm hắn, mới có thể truyền hắn đi ngự thư phòng, trước kia Tử Kình Thiên một lòng muốn truyền vương vị cho hắn, cũng trừng hạ lệnh cưỡng chế hắn mỗi ngày phải đi vào triều sớm, hi vọng hắn có thể thông qua chuyện này học tập đạo quân thần, nhưng người ta căn bản không cảm kích, chính là đánh chết cũng không chịu đi, hắn (TKT) lại không thể đem hắn (TMT) đánh chết, cho nên cuối cùng chỉ có thể mặc kệ hắn.

Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, nhìn Tử Minh Tà nói: “Tà, ta quyết định muốn thu một linh thú giống cái.”

Tử Minh Tà phối hợp hỏi: “Vì sao?”

Sở Tiếu Tiếu nhìn Li Diễm không có hảo ý cười nói: “Cùng Li Diễm rất xứng đôi!”

Nghe vậy, khóe miệng Li Diễm run rẩy một trận, làm cho hắn cùng linh thú xứng đôi? Hắn có thể phản đối Vương phi sao? Sở Tiếu Tiếu nhìn mặt hắn đen như mực, tiếp tục nói: “Linh thú có vẻ cởi mở, Li Diễm ngượng ngùng như vậy, lấy thừa bù thiếu, vừa khéo!”

Tử Minh Tà bật cười, Li Diễm vẻ mặt ai oán nhìn hắn, chủ tử cũng không chịu giúp hắn một chút sao? Không nhìn vẻ mặt oán phụ của Li Diễm, Tử Minh Tà từ trên nhuyễn tháp đứng dậy, thấy y bào có chút hỗn độn, đem mặt tiến đến trước mặt Sở Tiếu Tiếu, Sở Tiếu Tiếu liền hôn một cái lên mặt hắn, sau đó khoát tay, ý bảo hắn đi mau.

Li Diễm ở trong lòng mặc niệm, phi lễ chớ nhìn! Chủ tử cùng Vương phi cũng thật là, không phát hiện nơi này còn có người sống sao? Chẳng lẽ cảm giác tồn tại của hắn thấp như vậy?

Nhìn bóng dáng Tử Minh Tà biến mất, Sở Tiếu Tiếu lười biếng xoay thắt lưng, mềm mại nằm úp sấp trên nhuyễn tháp, thân thủ nhàm chán làm thành một đóa hoa yêu diễm, người thường không thể không thể nhìn thấy sương mù màu trắng đang không ngừng hướng tới thân thể của nàng dung nhập, bởi vì có tác dụng của tụ linh trận, tốc độ nàng hấp thụ linh khí nhanh vài lần, nhưng hiện tại nàng đã đạt tới quân cấp, muốn tăng lên thì phải hấp thu linh khí càng nhiều.

Nhan sắc của mạn châu sa hoa dần dần trở nên ảm đạm, ngay cả hồ hoa sen ở phía xa cũng giống như vậy, nguyên bản đóa hoa kiều diễm trở nên mất đi sắc thái, Sở Tiếu Tiếu hai tay tạo thành hình chữ thập: “Xin lỗi” Bất quá dưỡng một thời gian thì tốt rồi, hẳn là sẽ không trách nàng đâu nhỉ?

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, bên cạnh nhuyễn tháp xuất hiện một thiếu niên tuấn mỹ cao quý mặc áo bào trắng, khinh thường liếc mắt Sở Tiếu Tiếu một cái, hừ nói: “Giả mù sa mưa!”

Sở Tiếu Tiếu hai mắt nhíu lại, rất nhanh đá ra một cước, “Phanh” một tiếng, nguyên bản hình tượng cao quý hoàn toàn bị phá hủy.

Diệp Khung từ trên đất nhảy dựng lên, nổi giận quát: “Tử tiểu quỷ, ngươi dám đá ta!”

Sở Tiếu Tiếu nghiêng người, một tay chống đầu, lười biếng nói: “Chính là đá ngươi!”

“Ngươi...”

Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị đánh gãy: “Con hổ nhỏ, ngươi liền nhận mệnh đi!” Tiểu Hắc như trước ưa hình tượng hắc miêu của nó, miễn cưỡng ghé vào bên người Sở Tiếu Tiếu, lời nói thấm thía khuyên Diệp Khung.

Long Vực như trước là bộ dáng của tiểu loài bò sát, vừa xuất hiện đã hướng trong lòng Sở Tiếu Tiếu chui vào, Sở Tiếu Tiếu trực tiếp cầm cái đuôi của nó kéo ra, đem nó hướng ra ngoài ném đi.

Thanh âm oán giận theo sát sau đó truyền đến: “Chủ nhân, người ta thích người như vậy, người như thế nào có thể đối xử với ta như vậy?”

Sở Tiếu Tiếu phiên cái xem thường, mặc kệ nó, Phi Vân cũng hóa thành hình người, là một mỹ nam tử thanh tao nho nhã, khóe môi nhếch lên tươi cười thản nhiên, đứng một bên xem bọn họ ầm ĩ.

Tiểu Hắc giương mắt lên, nhìn Long Vực cười nhạo nói: “Ngươi dám ở trước mặt đại chủ nhân nói sao?”

Nghe vậy, da đầu Long Vực hung hăng run lên, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, Sở Tiếu Tiếu nhìn nó liếc mắt một cái, đột nhiên hướng nó vẫy tay: “Lại đây!”

Long Vực cao hứng xông đến, Sở Tiếu Tiếu một tay đem nó bắt lấy, sau đó đặt nó cách mình một khoảng không xa, nhìn nó tò mò hỏi: “Tà rốt cuộc đối với ngươi làm cái gì?” Nàng thực sự rất ngạc nhiên a! Rốt cuộc Tà làm chuyện khủng bố gì, làm cho Long Vực không dám lại bò lên người nàng, thời điểm những thú khác thấy hắn đều không dám đi ra, lực uy hiếp như vậy nàng có thể tham khảo một chút!

Nhưng Long Vực lại ngậm miệng không nói, nhìn nàng một cái vèo biến mất không thấy, Sở Tiếu Tiếu nhíu mày, nhìn về phía Diệp Khung, ai ngờ Diệp Khung cũng vèo một cái chạy thoát.

Phi Vân thấy nàng hướng hắn nhìn lại liền vội vàng xua tay: “Ta thật sự không biết!” Sau đó cũng biến mất theo.

Sở Tiếu Tiếu duỗi tay ra bắt lấy cái đuôi của Tiểu Hắc, hắc hắc cười nói: “Tiểu Hắc, đừng nói ngươi không biết!”

Tiểu Hắc phiên cái xem thường: “Ta lại không tính chạy, ngươi không cần phải bắt nhanh như vậy!” Sở Tiếu Tiếu không kiên nhẫn ý bảo nó nói nhanh chút

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương