Yêu Phu Sủng Thê
Quyển 2 - Chương 33: Rốt cục bắt tới tay

Nổi lên ý nghĩ này, Lạc Nhất Nhất lộ ra bản thân chiêu bài tươi cười nói: “Tiểu Thiên Hồ a, ngươi về sau đi theo ta được không a, ta mang ngươi chỗ nổi tiếng ăn uống, mang ngươi đến rất nhiều nơi ngươi chưa đi qua ngoạn.” Cửu Vĩ Thiên Hồ khinh thường hừ hai tiếng nói: “Làm trò, vừa mới đuổi theo ta kêu đánh kêu giết, hiện tại lại đây dụ dỗ ta, ta mới sẽ không đi theo ngươi đâu.”

Lạc Nhất Nhất tiếp tục thế công dụ dỗ: “Cái gì dụ dỗ, ngươi không phải luôn luôn nhìn chúng ta thôi, lúc nãy ta làm lẩu tuy rằng ngươi chưa ăn đến, nhưng nghe thấy múi vị cũng biết không tệ đi. Ngươi xem ngươi, mỗi ngày tại trong khu rừng rách nát thế này, lại không có người cùng ngươi ngoạn, nhiều buồn thôi. Hơn nữa, ngươi vừa mới không phải còn tự tin có thể một cái tát chụp chết ta sao, nói vậy ta ngăn ngươi không được, ngươi mất hứng còn có thể trở về nơi này mà.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lạc Nhất Nhất âm âm cười cười, chỉ cần lên tặc thuyền của ta, còn có thể không quản được Tiểu Bạch Cẩu ngươi sao, nga không, là Tiểu Bạch Hồ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghĩ nghĩ nói: “Thấy ngươi vừa rồi ở trong ảo ảnh, đối mặt sinh tử, cũng không bỏ qua đồng bạn, còn không tính là một người xấu, ta liền tạm thời tin tưởng ngươi, nếu ngươi dám gạt ta, ta cho ngươi xem ta lợi hại thế nào.” Lạc Nhất Nhất nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ một bộ dáng tiểu đại nhân, biện giải nói: “Cái gì kêu không tính người xấu, ta vốn không phải người xấu.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Xem ngươi một bộ dáng dụ dỗ tiểu hài tử, còn nói bản thân không là người xấu.” Lạc Nhất Nhất lười cùng nó biện luận. Nói: “Được rồi, kia ngươi tên là gì?” Cửu Vĩ Thiên Hồ cao ngạo nói: “Ta là Cửu Vĩ Thiên Hồ, còn dùng tên gọi làm gì.”

Lạc Nhất Nhất nói: “Kêu Cửu Vĩ Thiên Hồ rất không được tự nhiên a, lại nói tuy rằng rất thưa thớt, nhưng khẳng định còn có thể có con Cửu Vĩ Thiên Hồ khác, đều kêu giống nhau, ngay cả tên của mình đều không có, người càng lợi hại càng hẳn là có tên của riêng mình, nếu không, ta giúp ngươi đặt một cái đi.”

Cửu Vĩ Thiên Hồ nghĩ nghĩ, cảm thấy Lạc Nhất Nhất nói đúng, gật gật đầu. Lạc Nhất Nhất suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Ngươi cũng là lông màu trắng, ta có một huyễn thú đáng yêu giống ngươi, đã kêu là Chíp Bông, vậy kêu ngươi là Tiểu Bạch đi.” Cửu Vĩ Thiên Hồ lắc lắc đầu, tên này quá không có trình độ, thật sự sẽ để cho người khác cảm thấy nó là một cái cẩu. Lạc Nhất Nhất lại trong chốc lát nói: “Hoặc là Tiểu Bạch, hoặc là kêu Bạch Bạch, thế này mới phù hợp đặc điểm của ngươi, chính ngươi chọn đi.” 

Cửu Vĩ Thiên Hồ rối rắm nửa ngày, thực buồn bực, nàng quả nhiên là nữ nhân ngốc, đặt tên thật khó nghe, nhưng nó lại nghĩ không ra tên hay, đành phải rầu rĩ nói: “Vậy thì Tiểu Bạch đi, người khác khẳng định sẽ không giống như ngươi không kiến thức, xem ta trở thành con chó nhỏ.”

Lúc này, Lạc Nhất Nhất đang cao hứng vì dụ dỗ thành công, không rảnh trả lời Tiểu Bạch bực tức. Phong Minh giương mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc, cứ như vậy lừa dối Cửu Vĩ Thiên Hồ, hai huyễn thú bên người nàng sẽ không cũng là như vậy đến đi?

Tiểu Bạch tiến vào Phượng giới của Lạc Nhất Nhất, nhìn một đám thương hoạn cùng hôn mê Chíp Bông và Đằng Long, nói thầm nói: “Không nghĩ tới nữ nhân ngốc này có thể khế ước nhiều huyễn thú như vậy. Bất quá, như thế nào đều bị như vậy?”

Nhìn Chíp Bông cùng Đằng Long đang hôn mê vây quanh một quả trứng màu phấn hồng, tò mò tiêu sái đi qua. Nghĩ rằng: không sai, không sai, trứng rất đáng yêu, còn có con thú đáng yêu giống mình không biết là loài gì.

Lúc này, thanh âm Lạc Nhất Nhất truyền đến: “Tiểu Bạch, Chíp Bông cùng Đằng Long đều hôn mê, ngươi giúp chúng nó chiếu cố quả trứng kia nga.” Móng vuốt Tiểu Bạch nháy mắt rời xa quả trứng, run rẩy hỏi: “Ngươi nói là quả trứng này là của chúng nó?”

Lạc Nhất Nhất cười ha ha nói:“Ngươi nhìn không ra hai chúng nó đều là giống đực sao?” Nghe được Lạc Nhất Nhất cười nhạo, Tiểu Bạch oán hận nói: “Cho nên ta mới không nghĩ ra… “

Rất nhanh, Tiểu Bạch liền vì hai người giải ảo trận, hai người nhất thời cảm giác vết thương bị ở Mê Huyễn Lâm đều không còn, một lần nữa đánh giá tình cảnh chung quanh, nhất thời không nói gì, nguyên lai bọn họ luôn luôn đi lại trong một khu rừng nhỏ rộng một ngàn thước vuông.

Đi ra khu rừng không bao lâu, phía trước chính là chiến trường, chiến trường giờ phút này liền giống như Tu La Địa Ngục. Tất cả yêu thú đều tự giết lẫn nhau, không chết không ngừng. Trên bầu trời, Mị Cơ lúc trước biến mất đang bừa bãi cười to. Nhìn thấy Lạc Nhất Nhất cùng Phong Minh xuất hiện, Mị Cơ ngoài ý muốn nói: “Đưa mỹ nhân như ngươi vào Mê Huyễn Lâm, ta còn đau lòng đáng tiếc thật lâu, không nghĩ tới các ngươi thế nhưng đi ra. Lần trước ta chỉ lo lắng ngươi, không đếm xỉa tới bọn họ, lại lo lắng tên Cuồng Xà kia, lần này vừa vặn, cho các ngươi xem trò hay.”

Không đợi Phong Minh mở miệng nói chuyện, Tiểu Bạch khinh thường hừ hai tiếng, nói: “Loại tiểu xiếc này, cũng dám lấy ra làm mất mặt xấu hổ.” Đối với phía dưới huy hai móng vuốt, yêu thú đang giết chóc lập tức dừng lại, hai mặt nhìn nhau. Không rõ sao mình lại có thể cùng đồng bạn tàn sát, vừa mới rõ ràng nhìn thấy đối phương là yêu thú quân địch.

Lúc này những người khác cũng chú ý tới đám người Mị Cơ cùng Lạc Nhất Nhất trên bầu trời, hét lớn: “Lại là nữ nhân hồng y, nhất định là nàng sử dụng yêu pháp.” Phong Liệt trước tiên đi đến trước mặt Lạc Nhất Nhất, kích động nói:“Nhất Nhất, ngươi không có việc gì thật tốt quá, ta vẫn không tìm thấy ngươi.” Lạc Nhất Nhất nói: “Liệt, chuyện khác ta tối nay nói cho ngươi biết, chúng ta trước giải quyết nữ nhân này mới được.”

Phong Liệt ngưng trọng gật gật đầu, nói: “Uh, lúc trước lại có quân địch đột kích, phái quân đi ra ngoài nghênh địch, lại không nghĩ rằng là gặp phải loại tình huống này. Không biết nữ nhân kia sử dụng yêu pháp gì, nếu như không nhờ các ngươi đi ra, căn bản nhìn không thấy nữ nhân kia cũng ở trong này.”

Lúc này Mị Cơ gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Bạch bên người Lạc Nhất Nhất, trong lòng nghi hoặc bất an dần dần mở rộng. Vung tay lên, các loại ảo trận xuất hiện ở trước mắt, nhưng ngay sau đó đã bị Tiểu Bạch nhất nhất hóa giải. Mị Cơ nhìn Tiểu Bạch kinh ngạc nói: “Ngươi... Ngươi...”.

Đúng vậy, nó nhất định là Cửu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết, tu vi của nàng đã rất cao, nhưng tốc độ lúc nó hóa giải ảo trận so với lúc nàng thiết lập còn nhanh hơn. Tiểu Bạch khinh thường nhìn Mị Cơ nói: “Tiểu Cửu Vĩ Yêu Hồ thế nhưng kiêu ngạo như thế, khó được ngươi có thể tu luyện thành Thần Hồ, cũng không hảo hảo quý trọng thành quả tu luyện, lại đến đây làm hại thế gian.”

Mị Cơ cười to nói: “Là Cửu Vĩ Thiên Hồ thì thế nào, trừ bỏ có thể phá ảo trận của ta, chút tu vi này của ngươi lại như thế nào làm khó được ta. Ta sẽ đào nội đan của ngươi ra, dung hợp nội đan của ngươi, tin tưởng tu vi của ta sẽ nâng cao một bước.” Dứt lời, Mị Cơ thả ra một cỗ linh lực khổng lồ linh hướng Tiểu Bạch trút xuống.

Ba người Lạc Nhất Nhất, Phong Liệt, Phong Minh huy kiếm trực tiếp đem linh lực Mị Cơ phản trở về. Lạc Nhất Nhất kêu lên: “Xem chúng ta đều là người chết sao, dám đối với Tiểu Bạch của ta ra tay, phải trả giá đại giới.” Nghe được Lạc Nhất Nhất đối chính mình duy hộ, Tiểu Bạch có chút cảm động một phen. Nó hiện tại xác thực không phải đối thủ Mị Cơ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương