Chương 465:

 

Đi dạo một hồi, xe đựng đồ cũng gần đầy. Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy hơi mệt, cô nói: “Chúng ta tìm một nơi đó uống cà phê đi.” Tiêu Văn Nam đương nhiên không phản đối, anh chọn đồ không mệt thì đi lại cũng mệt.

 

Hai người đi thang máy lên tầng 5, tầng này bán đồ ăn. Hoắc Cảnh Thanh chọn một quán cà phê nhỏ trang nhã có tên là “Trà Vật Ngữ”. Tiêu Văn Nam gọi một cốc cà phê kiểu Mỹ, Hoắc Cảnh Thanh muốn ăn kem nhưng suy nghĩ đến chuyện hình tượng nên chọn một ly trà việt quất.

 

Hoặc Cảnh Thanh vươn tay lấy ống hút, cô cúi đầu uống một ngụm lớn, quả việt quất cùng một loại quả dại được hút lên miệng cô, cảm giác thật sảng khoái, cô vô cùng thỏa mãn, hai mắt híp lại cười vui vẻ.

 

Vài tia nắng chiếu xiên xuyên qua tấm kính và chiếu vào người Hoắc Cảnh Thanh, thời gian như ngừng trôi. Khung cảnh yên tĩnh ấm áp khiến người ta không đành lòng phá vỡ.

 

Tiêu Văn Nam lặng lẽ nhìn Hoắc Cảnh Thanh, trong lòng không khỏi chìm vào suy nghĩ miên man.

 

Hoắc Cảnh Thanh ngẩng đầu lên, phát hiện Tiêu Văn Nam đang ngồi bất động, chiếc thìa nhỏ trong tay anh cũng rơi vào cốc cà phê, cà phê hình như vẫn chưa được động đến.

 

Cô đưa tay ra trước mặt Tiêu Văn Nam và vẫy vẫy, anh kinh ngạc và bình tĩnh trở lại.

 

“Sao anh không uống, em uống xong rồi.” Hoắc Cảnh Thanh nũng nịu nói, lời nói giống như một lời than thở bình thường giữa những cặp yêu nhau, vô tình mà cũng không đi lệch hướng.

 

Hai người nghỉ ngơi một lúc rồi rời đi. Hoắc Cảnh Thanh nói: “Căn hộ của anh chỉ có một chiếc giường. Em muốn mua một chiếc giường. Tôi chỉ thích một chiếc giường có nhãn hiệu, ngủ thế mới thoải mái.”

 

Tất nhiên Tiêu Văn Nam cảm thấy không thành vấn đề, dù sao Hoắc Cảnh Thanh cũng đã mua nhiều như vậy rồi. Và thật sự có những người rất khó năm quen giường mới. Vả lại Hoặc Cảnh Thanh cũng là con gái, đòi hỏi một chút cũng là điều bình thường.

 

Hai người đi thang máy lên tầng 3. Tầng này bày bán đồ nội thất, ghế sofa và giường, v.v. Hoắc Cảnh Thanh nhanh chóng tìm được thương hiệu mà mình thích.

 

Thương hiệu này chủ yếu tập trung vào phong cách thục nữ, vốn là phong cách mà những cô gái thường thích. Nếu không phải là kiểu phủ một lớp sa mỏng thì cũng là kiểu chứa đầy đồ chơi đáng yêu, khiến người ta vô cùng yêu thích. Thương hiệu này còn có cả phong cách cung đình, với mọi kiểu dáng mẫu mã khác nhau.

 

Tóm lại là có thể thỏa mãn trái tim thiếu nữ của bất kỳ cô gái nào, con gái vào đây thường khó lòng bước ra nổi.

 

Hoắc Cảnh Thanh nhìn cái này rồi nhìn cái kia, cô sờ con chim cánh cụt rồi lại quay sang sờ con rùa. Đúng là cái gì cô cũng thích, Tiêu Văn Nam đứng ở bên cạnh cảm thấy không thể hiểu được, trái tim con gái đúng là thực sự rất khó hiểu.

 

“Anh thấy cái nào tốt hơn?” Hoắc Cảnh Thanh ôm một chú chim cánh cụt nhỏ màu xám đáng yêu.

 

Tiêu Văn Nam cảm thấy dáng vẻ Hoặc Cảnh Thanh ôm đồ chơi vậy rất đáng yêu. Đôi mắt to của cô chớp chớp, anh khó có thể phân biệt được đầu là chim cánh cụt đáng yêu còn đầu là Hoắc Cảnh Thanh dễ thương. “Em xem đi, tôi không hiểu những thứ này lầm.” Câu trả lời đơn giản luôn là phong cách của Tiêu Văn Nam. Gọn gàng, dễ hiểu, không dài dòng văn tự, đúng như con người của anh.

 

Không nhận được câu trả lời có ý nghĩa, Hoắc Cảnh Thanh bĩu môi than thở: “Nhiều quá đi mất, người ta chọn đến hoa cả mắt”

 

Hoắc Cảnh Thanh đứng dậy đi xem các kiểu khác. Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô cũng chọn được chiếc giường tròn công chúa theo phong cách Châu u. Loại giường công chúa này có một tấm sa mỏng mờ ảo treo trên trần nhà, bao phủ xung quanh giường, rất đẹp, đây là điều mà khi còn bé Hoắc Cảnh Thanh vẫn luôn mong muốn nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội thực hiện.

 

Hai người thanh toán tiền đặt cọc, rồi để lại địa chỉ và số điện thoại, thống nhất tối nay giường sẽ được giao đến. Xong xuôi, hai người chuẩn bị vê.

 

Tiêu Văn Nam và Hoắc Cảnh Thanh đi thang máy xuống tầng 1. Vừa ra khỏi thang máy thì có một nam thanh niên chạy tới, có lẽ anh ta đang muốn cố chen vào thang máy nên đụng phải Hoắc Cảnh Thanh.

 

Cũng may, Tiêu Văn Nam luôn chú ý đến cô lên ngay lập tức đỡ cô từ phía sau. “Không sao chứ? Có chỗ nào đau không?” Tiêu Văn Nam lo lång hỏi. “Xin lỗi, thật lòng xin lỗi, tôi vội đi lên quá. Ông chủ đang cần một văn bản này gấp. Thật xin lỗi cô.”

 

Hoắc Cảnh Thanh vội vàng nói: “Không sao, anh cũng do không cẩn thận thôi. Tôi không sao.”

 

Hoắc Cảnh Thanh đứng vững dưới lực chống đỡ của Tiêu Văn Nam. Cô thấy mình không bị đau ở đầu nên nói với Tiêu Văn Nam: “Em thật sự không sao, cũng không đau chỗ nào cả.”

 

Nghe vậy, Tiêu Văn Nam mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau khi Hoắc Cảnh Thanh và Tiêu Văn Nam mua chăn ga gối đệm xong thì hai người cùng đi ăn rồi mới về nhà.

 

Trên đường đi ăn xảy ra một sự cố nho nhỏ, bọn họ đi ngang qua một tiệm kem. Hoắc Cảnh Thanh nhìn sang bên cạnh, cô thấy quá nhiều que kem dễ thương thì nhìn chăm chú.

 

Hai mắt cô lấp lánh như hai vì sao, hai mắt mở to ra, sự thèm ăn của cô hiện ra rõ mồn một.

 

Nếu để người khác nhìn thấy biểu cảm đáng yêu này của Hoắc Cảnh Thanh thì nhất định sẽ bị mê hoặc, khỏi phải nói sau lưng cô có biết bao nhiều người theo đuổi.

 

Luôn có một người thích cô, thích một người là thích tất cả những tật xấu và cả những sở thích nhỏ nhặt của cô ấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương