Chương 446:

 

“Tôi … tôi xin lỗi, tôi … tôi không … tôi không cố ý, thực sự, tôi … xin lỗi.”

 

Thẩm Vân nhìn cô gái nhỏ trước mặt cố ý cầu xin, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, cô cười lạnh: “Không sao, tôi bỏ qua cho cô.” Cô gái mỉm cười, bước đi đầy kiêu hãnh.

 

“Cho tôi một bát cháo, tôi cũng muốn ăn cháo ngô.” Thẩm Vân nói với dì bán cháo.

 

Cô cầm bát cháo đi theo cô gái, bởi vì Thẩm Vân vốn cao, còn cao hơn cô gái kia nửa cái đầu, cô cười : “Xin lỗi, tôi trượt tay, nhưng tôi không cổ ý. Nói xong liền đổ chảo lên đầu cô ta.

 

Bộ dạng hoảng hốt của cô ta cũng chẳng làm cô thấy thỏa mãn.

 

Quay đầu nhìn lại thấy Hoắc Cảnh Hiện đang nhìn cô đầy suy tư, sự ấm ức trong lòng cô đột nhiên trào dâng, cô đi tới trước mặt cậu, giơ tay lên cho cậu một cái tát. Vết bàn tay in hằn lên gương mặt trắng hồng của Hoắc Cảnh Hiền.

 

“Đáng đời, Hoắc Cảnh Hiên, đừng tưởng rằng mọi người trên thế giới này đều có lỗi với cậu, dù cho cậu có giỏi đến mức nào thì tôi cũng không thể chấp nhận sự sỉ nhục của cậu.”

 

Nói xong cô tức giận bỏ đi, quay trở lại lớp học để tập trung vào việc học của mình.

 

Thẩm Vân vẫn còn bận làm bài tập đến tận khuya, người trong trường đã về hết, chỉ có ánh đèn vẫn kiên trì ở bên cô, khiến cô hông cảm thấy cô đơn lắm.

 

Thẩm Vân nhìn đống số liệu đau đầu trong sách giáo khoa toán học, kỳ thì vừa rồi cô đã ngã ngựa tại đây, vậy thì cô phải từ đây mà đứng dậy, không thể bỏ cuộc. Cô thầm nhủ trong lòng làm không xong, không được bỏ cuộc.

 

Cô nhìn chăm chú vào sách giáo khoa, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nhiều phương pháp, nhiều cách thức khác nhau nhưng vẫn không giải quyết được chướng ngại. Thẩm Vân lắc đầu muốn từ bỏ, cô đưa tay ôm hai má, nhìn chằm chằm vào những con số dày đặc trong sách giáo khoa, mắt cứ nhìn mặt sách đến mức quên đi mái tóc rối bù của mình.

 

Chỉ nghe thấy cộc một tiếng, Thẩm Vân bị trượt tay đập đầu xuống bàn, cú trượt khiến cô đang ngủ gật cũng phải tỉnh lại. Thẩm Vân thấy mình sắp không chống đỡ được nữa liền cầm cặp sách muốn đi ra ngoài, vừa quay đầu lại thì chợt thấy đèn phòng học bên cạnh vẫn sáng. “Về cũng không biết tắt đèn, lãng phí!” Thẩm Vân lầm bầm, nói xong khẽ cắn môi, chống đỡ thân thể mệt mỏi từng bước đi tới cửa lớp của Hoặc Cảnh Hiên, mở cửa ra một cách rất tự nhiên.

 

Cô vươn tay định tắt đèn, nhưng cô lại kinh ngạc phát hiện ra Hoắc Cảnh Hiện vẫn còn ở đó.

 

Thẩm Vân nhất thời ngẩn ra, sau đó ngây người nhìn Hoắc Cảnh Hiền. Hoắc Cảnh Hiên dựa vào trên ghế, nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày nhíu chặt lộ ra sự căng thẳng và lo lắng.

 

Cậu vẫn đang viết ra con số mới nhất vừa tính toán ra được, vừa có điểm nghi ngờ lại vừa có chút hoảng hốt, lại còn có bản in excel nóng hôi hổi. Thẩm Vân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hoắc Cảnh Hiên.

 

Cô ngẩn ngơ nhìn người con trai khí chất bất phàm mày mi như tạc nhưng lại vô cùng mỏi mệt đó, cô muốn đánh thức cậu, nhưng lúc này lại chần chừ, hai tay khựng lại giữa không trung tựa như thế gian lúc này đang bị đóng băng lại, cô bị khí chất của cậu hấp dẫn mất rồi.

 

Cô chưa từng thấy khuôn mặt lập thể được đặt dưới ánh đèn không mấy sáng sủa trong lớp học như vậy, lại còn sống mũi thẳng tắp và đôi môi khiến người ta phải trầm trồ ấy nữa.

 

Nghĩ đến mối quan hệ khó xử với Hoắc Cảnh Hiên, Thẩm Vân không muốn tiếp tục, cô sợ Hoắc Cảnh Hiên sẽ hiểu lầm, càng sợ rằng tiếp xúc quá nhiều với Hoắc Cảnh Hiên sẽ khiến trong lòng cô thêm rối loạn.

 

Hoắc Cảnh Hiên bây giờ chẳng qua là bạn học của cô, ngoài ra hoàn toàn không có gì khác.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, đôi mắt của Hoắc Cảnh Hiện đột nhiên mở ra.

 

Cậu nhìn hành động kỳ lạ của Thẩm Vân trước mặt, bị cô làm cho sợ hãi, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu và nghi ngờ, trong lòng trào dâng lên một sự phản cảm.

 

“Cô muốn làm gì?” Giọng nói của Hoắc Cảnh Hiện đánh thẳng vào phần hồn đang suy ngẫm của Thẩm Vân, Thẩm Vân cũng hoảng hốt, không biết nói gì, đầu óc nhất thời trống rỗng không biết nên trả lời như thế nào.

 

“Két, két, két” Thẩm Vân còn chưa tìm được cách thích hợp để trả lời đàn anh khóa trên này, Hoắc Cảnh Hiện đã nôn nóng đẩy ghế, nhanh chóng đứng dậy cách xa cô ra. “Được rồi, đừng nói nữa. Hoắc Cảnh Hiền khoát tay, hiển nhiên là cậu không muốn nghe những lời vô ích này. Hoắc Cảnh Hiền ngồi xuống bàn, chậm rãi nhìn, cẩn thận đánh giá mọi thứ.

 

Ánh mắt cậu lại trở lại bảng biểu kia. Trong mắt dường như thêm phần bất đắc dĩ và bất lực.

 

Cậu đưa tay cầm bảng báo cáo dày đặc toàn chữ với số lên, Thẩm Vân thấy rõ đó là ghi chú của bạn cùng bàn của cô.

 

Trong đầu cô lại nhớ tới lời người con gái xinh đẹp nói với mình ngày hôm đó: “Chỉ cần cô ta còn ở đó một ngày, không ai có thể thế chỗ của cô ta, càng đừng nói đến chuyện không làm mà hưởng. Đúng vậy, bên cạnh Hoắc Cảnh Hiện đáng ra không nên có Thẩm Vân, bản kế hoạch trăm mét của Hoắc Cảnh Hiền, cô làm sao giúp được chứ Thẩm Vân định quay người rời đi, cô vừa hối hận vì mình đã đi lo chuyện bao đồng, vừa hối hận vì đã bước nhầm vào vực sâu không đáy.

 

Bởi thế mà dẫn chính mình đến tình huống tiến thoái lưỡng nan, dẫn đến tình thế sự đã rồi khó mà quay lại trạng thái ban đầu của hiện tại.

 

Thấy cô xoay người định đi, Hoắc Cảnh Hiện quay đầu lại nói: “Sao muộn như vậy rồi cậu vẫn còn ở đây?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương