Chương 432:

 

Diệp Thiến Nhi cạn lời rồi, Lâm Hân Hân bị thiểu năng rồi à! Tự nhiên tìm cô gây sự, gây sự liền như bị thiểu năng!

 

Lâm Hân Hân nắm lấy vai Diệp Thiến Nhi, móng tay sắc nhọn của cô ta cào vào mặt Diệp Thiến Nhi, trên má Diệp Thiến Nhi liền bị cào hai vết, Diệp Thiến Nhi túm lấy tóc Lâm Hân Hân, hai người cứ túm lấy nhau đánh.

 

Đánh nhau được một lúc, Lâm Hân Hân bỗng dừng lại, vẫn cố nói: “Diệp Thiến Nhi, tôi hỏi cô lần cuối, cô có rời khỏi Tư Tuấn hay không?”

 

“Dựa vào cái gì? Cô là ai chứ! Chuyện giữa tôi và anh ấy không đến lượt cô nhúng tay vào.”

 

Ánh mắt không có một chút cảm xúc, Diệp Thiến Nhi kiên định nói.

 

Lâm Hân Hân hạ ha một tiếng cười nói: “Cô tốt nhất đừng hối hận.”

 

Diệp Thiến Nhi có thể thua ai chứ không thể đứa trước một đứa tình địch nhận thua, huống hồ là một đứa tình địch đáng khinh như này, cô lau đi vết máu trên khóe miệng: “Có lẽ khiến cô thất vọng rồi, trước giờ chưa có bất cứ chuyện gì đáng để tôi thất vọng.”

 

Đám đông đứng quanh xem náo nhiệt, có người còn hô lên: “Cố lên, Hân Hân, chúng tôi ủng hộ chị, đánh chết con đó.”

 

“Này, có cần tôi giúp một tay không Hân Hân?”

 

“Đừng ồn ào nữa, có được chút lợi ích thì nhằm con mắt mở con mắt đi, cô biết hai người phụ nữ đó là ai không? Hai người đều không phải dạng vừa, chúng ta đứng xem là được rồi, đến lúc đó rước họa vào thân thì lại xui xẻo!”

 

“Chị nói cũng đúng!”

 

Xung quanh đầy rẫy tiếng bàn tán ồn ào, tập đoàn Tư Thị yên tĩnh của ngày thường hôm nay là nhốn nháo như sôi trào như sắp phát nổ, Diệp Thiến Nhi làm sao có thể là đối thủ với người người tâm cơ như Lâm Hân Hân, Lâm Hân Hân lại túm lấy cô, cô liền sắp từ bậc thang ngã nhào xuống.

 

Chính vào lúc Diệp Thiến Nhi sắp ngã xuống, một bàn tay liền kéo cô lại, Tư Tuấn vội vã ôm cô vào lòng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ bừng: “Lâm Hân Hân, người của tôi cô cũng dám động vào? Cô muốn chết sao?”

 

Tư Tuấn nhìn Lâm Hân Hân với ánh mắt lạnh lẽo, ngữ khí nhẹ nhàng.

 

Lại nhìn những nhân viên đang đứng xung quanh xem náo nhiệt, Tư Tuấn thật sự tức điên rồi, hung hãn mắng: “Tất cả những người ở hiện trường hôm nay, ngày mai có thể cuốn gói cút được rồi.”

 

Tư Tuấn rời đi không lâu, đám nhân viên đó bắt đầu khóc cha gào mẹ lên, Lâm Hân Hân đó gia thế tuy to thật, nhưng cũng không đáng để bọn họ đổ bát cơm mình đi.

 

Diệp Thiến Nhi được đưa lên xe, ở đây tự nhiên lại là một tình cảnh khác. Lâm Hân Hân cơn tức càng thêm thịnh nộ, rõ ràng cô cũng bị thương, lại chẳng có ai quan tâm, trái lại còn bị mằng thậm tệ, Tư Tuấn như này là ý gì, cô tức không chịu nổi liền gọi điện thoại: “Alo, làm theo lời tôi nói, nhìn thấy xe thì trực tiếp đâm vào, chỉ cần khiến bọn họ gặp chuyện, đêm nay anh muốn bao nhiêu lần, tôi đều toại nguyện anh.”

 

Điện thoại truyền đến giọng nói dung tục: “Được, yên tâm, tôi biết phải làm gì!”

 

Trong xe Tư Tuấn hỏi Diệp Thiến Nhi về nguồn cơn sự việc, tức giận không có chỗ phát ti3t, phẫn nộ nói: “Sao em ngốc thế, không biết gọi điện cho anh sao?”

 

Tư Tuấn thật sự lo lắng, người phụ nữ này, anh bây giờ ít nhiều cũng là bạn trai cô, lúc cần thiết không biết dựa dẫm chút sao? Thế này thì thành cái gì.

 

“Em là sao biết cô ta đến công ty tìm anh chứ.” Diệp Thiến Nhi thể hiện bản thân vô cùng vô tội, mặt cô đến giờ vẫn còn đau này!

 

Tư Tuấn dừng xe, mở cửa, không nói gì liền xuống xe.

 

Diệp Thiến Nhi hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng Tư Tuấn, Tư Tuấn khi quay lại cầm theo một túi màu trắng, nhìn thấy đồ vật bên trong túi Diệp Thiến Nhi chợt hiểu ra.

 

Tư Tuần thoa thuốc cho Diệp Thiến Nhi, trong suốt quá trình cũng không nói gì với Diệp Thiền Nhi.

 

Biết anh ấy đang giận, Diệp Thiến Nhi cũng không dám mở miệng.

 

Thoa thuốc xong, Tư Tuấn lại lái xe đi.

 

Xe chầm chậm lăn bánh, hai người họ hoàn toàn không hề hay biết, nguy hiểm đang chầm chậm hướng về bọn họ, phía bên góc xe bọn họ, một chiếc xe giống với họ đang tiến tới gần, trên xe là một người đàn ông trung niên trọc đầu, mặt đầy mụn, mặc đồ tây màu trắng.

 

Gã trung niên này hướng về họ một cách rất kỹ thuật, hắn ta là một tay đã quen làm những việc này.

 

Diệp Thiến Nhi ngồi ở ghế phụ, cô có thể nhìn rõ những gì đang xảy ra phía sau qua kính chiếu hậu, cô nằm lấy áo Tư Tuấn: “Tư Tuấn, anh xem chiếc xe đó, lái nhanh quá.”

 

Tư Tuấn nhìn chiếc xe phía sau, trong xe là khuôn mặt vô cùng dữ tợn, ánh mắt tựa như một con dã thú đang nhìn con mồi, Tư Tuấn gần như vô thức hét lên với Diệp Thiến Nhi: “Thiến Nhi, nắm chặt vào!”

 

Nói xong, chiếc xe đó đã vượt lên phía trước, lúc Tư Tuấn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy một âm thanh: “Rầm.

 

Thời gian như dừng trôi, âm thanh định tại nhức óc, những mảnh vỡ từ xe và cửa kính rơi xuống đất, trước mắt Tư Tuấn và Diệp Thiến Nhi tối sầm lại, mất đi ý thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương