Yêu Phải Tình Địch
Chương 46: Có câu oan gia ngõ hẹp

Trì Sính về chỗ ở, Nhạc Duyệt đứng trước cửa đợi, vẻ mặt lờ đờ, suýt nữa ngủ mất.

"Sao em lại đến?" Trì Sính hỏi.

Nhạc Duyệt ôm tay Trì Sính, tựa đầu vào vai hắn đi vào.

"Nhớ anh."

Vào nhà rồi, Trì Sính nhét kẹo đường đó vào một hộp gỗ, Nhạc Duyệt thấy thế hiếu kỳ, một người lãnh ngạo vô tình như Trì Sính sao lại cảm thấy hứng thú với trò này? Nhạc Duyệt đã rất lâu chưa được thấy kẹo đường này rồi, nhớ lúc còn nhỏ rất thích thứ này, hiện tại cầm lấy vẫn cảm thấy mới mẻ.

"Thật vui, anh mua ở chỗ nào thế?"

Trì Sính nhàn nhạt đáp: "Không phải mua, là một người anh em thổi cho."

"Oa?" Nhạc Duyệt rất kinh ngạc, "Anh còn có anh em có tài thế à?"

Nhạc Duyệt nói thế, quá trình thổi kẹo đường của Ngô Sở Úy lại hiện lên trong đầu Trì Sính, động tác nghiêm túc lại ngốc nghếch đó, tư thế ngạo khí không chấp nhận phê bình, càng nếm thì càng có vị đạo.

"Em cũng muốn." Nhạc Duyệt bắt đầu mở miệng.

Trì Sính tùy tiện đáp: "Bữa nào tôi lại bảo cậu ta thổi cho em một cái."

Nhạc Duyệt mỹ mãn gật đầu.

"Đúng rồi, tối mai ba mẹ tôi rảnh, cùng đi ăn cơm đi." Trì Sính nói.

Mắt hoa đào của Nhạc Duyệt lập tức hiện lên mấy phần vui sướng và khẩn trương: "Nhanh vậy sao? Gần đây em luôn thức khuya, khí sắc không tốt lắm." Nói rồi cầm gương lên soi: "Xong rồi xong rồi, còn có mụn nữa. Trì Sính anh mau xem giúp em đi, có phải nổi lắm không, khó coi lắm không?"

Trì Sính đã lượn vào nhà vệ sinh.

...

Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy nghiêm túc tắm rửa, cẩn thận cạo râu, lại thay đồ mới, sơ mi màu xanh da trời phối hợp với âu phục màu xanh lam đậm, quần jean còn nguyên màu, thắt cà vạt mang giày, mới mẻ thích hợp lại có sức hút.

Khương Tiểu Soái đang cấm kim truyền dịch cho người bệnh, vì liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy một cái, mũi kim đâm chệch, khiến người bệnh bị đau liền oán trách.

"Còn dụng tâm thế nữa chứ!" Khương Tiểu Soái trêu đùa.

Ngô Sở Úy cười, "Diễn kịch mà, phải làm cho ra dáng chứ."

Khương Tiểu Soái ghé vào gần Ngô Sở Úy, nhỏ giọng nói: "Khi ở chỗ kín nhớ tìm cơ hội xuống tay."

"Xuống tay?" Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn Khương Tiểu Soái, "Ý anh là gì?"

Khương Tiểu Soái nhướng mày nháy mắt với Ngô Sở Úy: "Tiếp xúc thân thể đó!"

"Có hơi sớm không vậy?" Ngô Sở Úy nói.

"Nếu cậu còn không nắm chắc thời gian, người ta sẽ kết hôn luôn, chúng ta đã nghe ngóng qua, Nhạc Duyệt là bạn gái duy nhất Trì Sính quen mấy năm nay, hết tám chín phần là do bên cha mẹ hối thúc quá dữ mới ra."

Khương Tiểu Soái nói thế, cảm giác nguy cơ của Ngô Sở Úy lập tức tăng cao.

"Tôi biết rồi, nhất định sẽ nắm chắc cơ hội lần này."

Khương Tiểu Soái gật đầu, lại hỏi: "Hai người hẹn ở đâu?"

"Công viên."

Khương Tiểu Soái suýt nữa phun huyết, hắn vỗ vai Ngô Sở Úy, vẻ mặt khâm phục.

"Tôi cảm thấy, anh ta đồng ý đến, coi như cậu đã thắng một nửa rồi."

Hẹn gặp nhau lúc hai giờ, một giờ năm mươi Ngô Sở Úy đã đến, đưa mắt nhìn như vô cùng nhàm chán, thật ra đang quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh, tìm điểm đột phá, vạch kế hoạch sau khi gặp mặt, phiên đoạn ở chung, lời nói cáo biệt...

Có câu oan gia ngõ hẹp.

Nhạc Duyệt hôm nay cũng được nghỉ, cùng đồng nghiệp đi dạo phố, đúng lúc đi ngang cửa công viên.

Kết quả, chú ý đến Ngô Sở Úy trước không phải là Nhạc Duyệt mà là đồng nghiệp của cô.

"Mau xem, ở đó có anh đẹp trai!"

Ánh mắt Nhạc Duyệt đảo qua, thoáng chốc dừng lại, trong lòng nhẹ giật, có chút không dám tin, nhưng chắc chắn là Ngô Sở Úy không sai. Mấy tháng không gặp, biến hóa lớn như thế, ngoại hình là thứ yếu, mấu chốt là khí chất, sao đột nhiên lại như biến thành người khác chứ? Đang sầu muộn, ánh mắt của Ngô Sở Úy lại ném qua, Nhạc Duyệt vội dời mắt đi.

"Ôi... thật đẹp trai, người được đợi thật may mắn." Đồng nghiệp còn mắt long lanh nhìn sang đó.

Nhạc Duyệt cố nén quay đầu về, không tốt lành nói: "Chỉ vậy đã gọi là đẹp trai? Đó là do cậu chưa từng gặp qua Trì Sính của tôi thôi."

"Đúng rồi, khi nào thì cậu mới cho tôi xem mặt đây?"

Nhạc Duyệt tràn đầy tự hào: "Lúc nào cũng được, cậu căn bản không tưởng tượng được anh ấy hoàn mỹ cỡ nào đâu!"

Đồng nghiệp rất hiếu kỳ, người đàn ông có thể được Nhạc Duyệt khen như thế, chắc chắn không đơn giản.

"Cậu thử nói xem anh ta hoàn mỹ cỡ nào đi."

Nhạc Duyệt thoáng chốc dời được đề tài, nói một tràng như nã pháo, tất cả những từ ngữ tốt đẹp đều trùm lên người Trì Sính, khiến sắc tâm của đồng nghiệp hoa si cũng bị câu lên.

"Phương diện đó có phải anh ta đặc biệt mạnh không?" Chọt chọt Nhạc Duyệt.

Nhạc Duyệt đỏ mặt, ghé vào tai đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Tôi cho cậu biết nha, nhưng cậu không được cho người khác biết đâu, anh ấy thật sự là cực kỳ mạnh. Hiện tại tôi chỉ nghĩ tôi cũng thấy mềm chân rồi..."

"Ôi chao!" Đồng nghiệp cười dâm đãng hai tiếng, "Khó trách cậu đắm đuối như thế."

Nhạc Duyệt thậm chí còn rất đắc ý.

"Hơn nữa, tối nay tôi sẽ đi gặp ba mẹ của anh ấy!"

"Oa!" Đồng nghiệp kéo chặt tay Nhạc Duyệt, "Chị Nhạc là tấm gương của em! Sau này chị làm bà Trì rồi, nhớ đừng quên bình dân em đây, phải giúp em để ý người xung quanh anh ta, hạnh phúc nửa đời sau của chị em đều nhờ vào chị đó."

"Ha ha... không vấn đề."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương