Yêu Phải Tình Địch
-
Chương 21: Oan gia ngõ hẹp
Ngô Sở Úy không dám đứng bán ở chỗ trước kia nữa, sợ bị Trì Sính bắt được, y dọn đến chỗ xa hơn. Mua một chiếc xe ba bánh cũ, một cái thùng tròn không gỉ, bận rộn vài ngày, cuối cùng chính thức nhập môn.
Y mới quen một bác trai bán kẹo đường, tuổi tác không nhỏ, tính tình hiền lành. Khi không ai đến mua cháo, Ngô Sở Úy sẽ nhìn bác trai đó thổi kẹo đường, y cũng muốn học kỹ thuật này. Nếu y bán hết cháo trước, trời lại tối, y sẽ mua hết mấy cây kẹo đường còn lại của bác trai, sợ bác trai đứng đây lâu thân thể sẽ ăn không tiêu.
Có hôm một thành quản tranh cãi với bác trai, bảo bác ấy đổi chỗ, bác trai lại không đi. Thành quản vỗ vai bác trai một cái, bác trai liền ngã xuống đất không dậy nổi, không ngừng lăn lộn dưới đất, vừa lăn vừa gào: "Đau chết tôi rồi, đau chết tôi rồi..."
Thành quản đó sợ phiền phức, dự định lái xe bỏ đi, kết quả bác trai đang nằm trước xe chấp pháp không chịu đi, ôm đầu xe yêu cầu bồi thường. Người xung quanh không rõ chân tướng, luôn chỉ trích thành quản, người này không chịu nổi áp lực, cho bác trai một ngàn tệ mới xong chuyện.
Sau khi thành quản đi, bác trai phủi đất đứng lên, rất đắc ý cười nói với Ngô Sở Úy: "Muốn giỡn mặt tôi? Cậu ta vẫn còn non lắm, nhóc con, thấy rõ chưa? Sau này phải học hỏi..."
Từ đó về sau, Ngô Sở Úy không còn mua kẹo của bác trai đó nữa.
Y phát hiện trên thế giới này không có cái gọi là kẻ yếu, mỗi người đều có một bộ pháp bảo vệ bản thân, không nên dễ dàng rải lòng thương tiếc của mình.
Hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người bên ngoài đến mua đồ ăn, Ngô Sở Úy trừ bán cháo, còn nấu một nồi bắp để bán.
"Cho tôi hai trái và một chén cháo."
"Của anh đây, tổng cộng năm tệ."
Ngô Sở Úy lấy mười tệ bỏ vào túi, lại lấy ra năm tệ thối cho người ta, khi y mở miệng định tiếp tục rao, trên chiếc xe sang trọng không xa đột nhiên có hai bóng người bước xuống, khiến tiếng rao của Ngô Sở Úy nghẹn lại trong họng.
Nhạc Duyệt mặc hàng hiệu, xách túi xách sang trọng, ăn mặc xinh đẹp lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Người đàn ông bên cạnh cô tướng mạo xấu xí, nhưng xem ra là người có tiền. Từ khi chia tay với Ngô Sở Úy, Nhạc Duyệt đã đổi ba người bạn trai, đây là người thứ tư, tên Vương Chấn Long.
Ngô Sở Úy dời mắt đi, định làm ngơ hai kẻ qua đường sáng loáng tiền tài kia.
"Ủa? Ngô Kỳ Khung!" Nhạc Duyệt gọi một tiếng.
Cho dù Ngô Sở Úy có kéo vành mũ rất thấp, thì vẫn bị Nhạc Duyệt nhận ra.
"Hóa ra anh nói đi lập nghiệp chính là đến đây bán cháo bán bắp à?" Nhạc Duyệt hứng thú cầm một trái bắp lên, mắt hoa đào liếc nhìn Ngô Sở Úy, "Một trái bắp có thể kiếm được năm hào (1 hào = 1/10 tệ)? Ạnh cả ngày kiếm được năm mươi tệ không? Ối chà, cũng nhiều thật đấy, tôi thật lòng vui mừng cho anh, anh đúng là rất có tiền đồ!"
Vương Chấn Long ôm eo Nhạc Duyệt, tức giận ghé vào tai cô nói: "Đừng thiếu lịch sự như thế."
Nói xong quay sang nhìn Ngô Sở Úy, ánh mắt khôi hài đảo đảo trên người y.
"Tôi nói này, anh cục gạch, bạn gái của tôi lắm điều, anh đừng đặt trong lòng. Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với anh, hai người dù sao cũng ở bên nhau bảy năm, bỏ ra nhiều tình cảm như thế, nghe nói lúc trước Nhạc Duyệt muốn chia tay với anh, anh còn ba lần bốn lượt muốn tự sát? Aii, nghĩ lại tôi liền cảm thấy mình là kẻ ác! Sao tôi có thể giành bạn gái với một tên nghèo như anh chứ? Anh tìm được bạn gái cũng không dễ dàng a! Phải không?"
"Đừng nói thế." Ngô Sở Úy thản nhiên chỉnh lại cổ áo của mình, ngẩng đầu cười nói với Vương Chấn Long: "Nên là tôi có lỗi với anh, anh vì muốn ngủ với cô ấy một đêm, còn phải bỏ tiền mua hàng hiệu trang sức, lúc trước tôi chỉ tốn 15 tệ chiêu đãi đã được phá trinh của cô ấy, nghĩ lại anh đúng là chịu thiệt a?"
Mặt Vương Chấn Long thoắt cái xanh lè.
"Ngô Kỳ Khung, đồ vô liêm sỉ!" Nhạc Duyệt muốn tát lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chụp tay Nhạc Duyệt, mặt vẫn cười hi hi như cũ.
"Đừng làm bẩn móng gà cao quý của em."
Nhạc Duyệt quả thật không cách nào tin, thanh niên có chí miệng lưỡi sắc bén trước mắt này đã từng là phế vật lót dạ bị cô sai đâu đánh đó sao.
Vương Chấn Long bực mình, vung nắm đấm lên mặt Ngô Sở Úy, kết quả Ngô Sở Úy dùng cái đầu như kim cương của mình tiếp một đấm đó. Vương Chấn Long đau đến mức kêu a a, lại lấy chân đá Ngô Sở Úy, lại bị Ngô Sở Úy nhẹ nhàng tránh được.
Trên xe có hai người đàn ông bước xuống, là vệ sĩ của Vương Chấn Long.
"Đánh tên này cho tôi, phá sạp của nó!"
Cho dù đầu của Ngô Sở Úy có cứng thế nào, cũng không thể chống lại quyền cước của hai vệ sĩ chuyên nghiệp, y không phản kháng cũng không xin tha, chỉ đơn giản bảo vệ chỗ yếu hại của mình. Hai ánh mắt đen lấp lánh bắn ra từ khe hở, bay thẳng lên mặt Vương Chấn Long, phác họa lại ngũ quan của hắn vào đầu.
Cuối cùng, Vương Chấn Long dùng chân dẫm lên cổ Ngô Sở Úy, âm u nói: "Nghèo vãi, cả đời mày cũng chỉ có thể dùng tư thế này để sống, đừng mơ tưởng lật người, về quê lấy một chiếc giày rách mà sống đi, ha ha ha....."
Y mới quen một bác trai bán kẹo đường, tuổi tác không nhỏ, tính tình hiền lành. Khi không ai đến mua cháo, Ngô Sở Úy sẽ nhìn bác trai đó thổi kẹo đường, y cũng muốn học kỹ thuật này. Nếu y bán hết cháo trước, trời lại tối, y sẽ mua hết mấy cây kẹo đường còn lại của bác trai, sợ bác trai đứng đây lâu thân thể sẽ ăn không tiêu.
Có hôm một thành quản tranh cãi với bác trai, bảo bác ấy đổi chỗ, bác trai lại không đi. Thành quản vỗ vai bác trai một cái, bác trai liền ngã xuống đất không dậy nổi, không ngừng lăn lộn dưới đất, vừa lăn vừa gào: "Đau chết tôi rồi, đau chết tôi rồi..."
Thành quản đó sợ phiền phức, dự định lái xe bỏ đi, kết quả bác trai đang nằm trước xe chấp pháp không chịu đi, ôm đầu xe yêu cầu bồi thường. Người xung quanh không rõ chân tướng, luôn chỉ trích thành quản, người này không chịu nổi áp lực, cho bác trai một ngàn tệ mới xong chuyện.
Sau khi thành quản đi, bác trai phủi đất đứng lên, rất đắc ý cười nói với Ngô Sở Úy: "Muốn giỡn mặt tôi? Cậu ta vẫn còn non lắm, nhóc con, thấy rõ chưa? Sau này phải học hỏi..."
Từ đó về sau, Ngô Sở Úy không còn mua kẹo của bác trai đó nữa.
Y phát hiện trên thế giới này không có cái gọi là kẻ yếu, mỗi người đều có một bộ pháp bảo vệ bản thân, không nên dễ dàng rải lòng thương tiếc của mình.
Hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người bên ngoài đến mua đồ ăn, Ngô Sở Úy trừ bán cháo, còn nấu một nồi bắp để bán.
"Cho tôi hai trái và một chén cháo."
"Của anh đây, tổng cộng năm tệ."
Ngô Sở Úy lấy mười tệ bỏ vào túi, lại lấy ra năm tệ thối cho người ta, khi y mở miệng định tiếp tục rao, trên chiếc xe sang trọng không xa đột nhiên có hai bóng người bước xuống, khiến tiếng rao của Ngô Sở Úy nghẹn lại trong họng.
Nhạc Duyệt mặc hàng hiệu, xách túi xách sang trọng, ăn mặc xinh đẹp lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Người đàn ông bên cạnh cô tướng mạo xấu xí, nhưng xem ra là người có tiền. Từ khi chia tay với Ngô Sở Úy, Nhạc Duyệt đã đổi ba người bạn trai, đây là người thứ tư, tên Vương Chấn Long.
Ngô Sở Úy dời mắt đi, định làm ngơ hai kẻ qua đường sáng loáng tiền tài kia.
"Ủa? Ngô Kỳ Khung!" Nhạc Duyệt gọi một tiếng.
Cho dù Ngô Sở Úy có kéo vành mũ rất thấp, thì vẫn bị Nhạc Duyệt nhận ra.
"Hóa ra anh nói đi lập nghiệp chính là đến đây bán cháo bán bắp à?" Nhạc Duyệt hứng thú cầm một trái bắp lên, mắt hoa đào liếc nhìn Ngô Sở Úy, "Một trái bắp có thể kiếm được năm hào (1 hào = 1/10 tệ)? Ạnh cả ngày kiếm được năm mươi tệ không? Ối chà, cũng nhiều thật đấy, tôi thật lòng vui mừng cho anh, anh đúng là rất có tiền đồ!"
Vương Chấn Long ôm eo Nhạc Duyệt, tức giận ghé vào tai cô nói: "Đừng thiếu lịch sự như thế."
Nói xong quay sang nhìn Ngô Sở Úy, ánh mắt khôi hài đảo đảo trên người y.
"Tôi nói này, anh cục gạch, bạn gái của tôi lắm điều, anh đừng đặt trong lòng. Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với anh, hai người dù sao cũng ở bên nhau bảy năm, bỏ ra nhiều tình cảm như thế, nghe nói lúc trước Nhạc Duyệt muốn chia tay với anh, anh còn ba lần bốn lượt muốn tự sát? Aii, nghĩ lại tôi liền cảm thấy mình là kẻ ác! Sao tôi có thể giành bạn gái với một tên nghèo như anh chứ? Anh tìm được bạn gái cũng không dễ dàng a! Phải không?"
"Đừng nói thế." Ngô Sở Úy thản nhiên chỉnh lại cổ áo của mình, ngẩng đầu cười nói với Vương Chấn Long: "Nên là tôi có lỗi với anh, anh vì muốn ngủ với cô ấy một đêm, còn phải bỏ tiền mua hàng hiệu trang sức, lúc trước tôi chỉ tốn 15 tệ chiêu đãi đã được phá trinh của cô ấy, nghĩ lại anh đúng là chịu thiệt a?"
Mặt Vương Chấn Long thoắt cái xanh lè.
"Ngô Kỳ Khung, đồ vô liêm sỉ!" Nhạc Duyệt muốn tát lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chụp tay Nhạc Duyệt, mặt vẫn cười hi hi như cũ.
"Đừng làm bẩn móng gà cao quý của em."
Nhạc Duyệt quả thật không cách nào tin, thanh niên có chí miệng lưỡi sắc bén trước mắt này đã từng là phế vật lót dạ bị cô sai đâu đánh đó sao.
Vương Chấn Long bực mình, vung nắm đấm lên mặt Ngô Sở Úy, kết quả Ngô Sở Úy dùng cái đầu như kim cương của mình tiếp một đấm đó. Vương Chấn Long đau đến mức kêu a a, lại lấy chân đá Ngô Sở Úy, lại bị Ngô Sở Úy nhẹ nhàng tránh được.
Trên xe có hai người đàn ông bước xuống, là vệ sĩ của Vương Chấn Long.
"Đánh tên này cho tôi, phá sạp của nó!"
Cho dù đầu của Ngô Sở Úy có cứng thế nào, cũng không thể chống lại quyền cước của hai vệ sĩ chuyên nghiệp, y không phản kháng cũng không xin tha, chỉ đơn giản bảo vệ chỗ yếu hại của mình. Hai ánh mắt đen lấp lánh bắn ra từ khe hở, bay thẳng lên mặt Vương Chấn Long, phác họa lại ngũ quan của hắn vào đầu.
Cuối cùng, Vương Chấn Long dùng chân dẫm lên cổ Ngô Sở Úy, âm u nói: "Nghèo vãi, cả đời mày cũng chỉ có thể dùng tư thế này để sống, đừng mơ tưởng lật người, về quê lấy một chiếc giày rách mà sống đi, ha ha ha....."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook