Yêu Phải Thùng Dấm Chua
Chương 3: Tớ sợ cậu đánh tớ

Trương Trác nằm ngửa trên ghế phả ra một làn khói trắng, tay phải kẹp điếu thuốc sắp tàn nhìn chằm chằm cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, máy tính trên bàn đang mở tài liệu về Tầm nhìn Phong Đạt.

Không cần mất công tìm hiểu, vốn dĩ đã làm ăn với bên đó từ rất lâu rồi. Không lâu sau một tiếng ‘Ding’ vang lên, báo cáo về Đỗ Trạch được gửi đến.Chưa tới hai năm đã đi du học chuyên ngành trở về, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn đã làm việc ở hai công ty trò chơi lớn. Trong tập tin gửi cho hắn còn đính kèm video luận văn của Đỗ Trạch, trình bày về robot, khá giống Transformers. Nội dung cốt lõi là bảo vệ môi trường, không vứt rác thải bừa bãi, bởi vì vứt rác bừa bãi cũng coi như không bảo vệ tài sản công, cho nên thùng rác biến thành robots. Ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng được sắp xếp tới mức không ai có thể bắt bẻ được, chứ đừng nói tới luận văn này chỉ do một người hoàn thành.

Thật ra, Đỗ Trạch vốn là người làm gì cũng chỉ có một mình, tự làm ra một video phục vụ lợi ích chung, chẳng cần một ai ra vẻ tốt bụng giúp đỡ.

Lương ở Tầm nhìn Phong Đạt gấp ba chỗ khác, không đổi chỗ làm mới là đồ ngốc.

“Ê, cậu hỏi làm gì vậy?”

Trương Trác ho một tiếng, phản bác: “Bạn đại học, tò mò nên hỏi thôi.”

“Thoạt nhìn cậu ta còn trẻ lắm mà, lúc mới được tuyển vào công ty có không ít người xầm xì to nhỏ sau lưng, cạnh tranh công việc thì gắt thôi rồi, nhưng thực lực của cậu ta đã vượt qua thời gian thử việc nên chẳng ai nói gì nữa, đúng là trâu bò.”

“Tôi chỉ hỏi cậu vài việc vụn vặt thôi, cậu hiểu chứ?”

“Ầy ầy ầy, tôi hiểu, miệng tôi sẽ kín như bưng.”

Lúc đầu, vì học thiết kế mà Đỗ Trạch đã cãi nhau với mẹ, sắp nhụt chí chấp nhận học y thì ông nội tới nhà dạy dỗ Thẩm Thục Vân một trận. Việc Đỗ Trạch muốn học thiết kế có liên quan tới ông, Thẩm Chi Ngang là họa sĩ khá nổi tiếng ở Đài Loan, từ nhỏ Đỗ Trạch đã ‘mưa dầm thấm đất’. Trương Trác cũng biết người này không thể học y được, nếu anh mà học y thì nói không chừng vì ngốc quá sẽ ‘chữa lợn lành thành lợn què’ ấy chứ.

(*) Tại sao Đỗ Trạch lại không mang họ của ông nội, điều này sẽ được đề cập ở chương 18. Còn mẹ Đỗ, mình đoán là bà con họ hàng gì đó của nhà họ rồi kết hôn với ba Đỗ mà thôi.

Trương Trác dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, tại sao hắn vẫn còn ‘cảm thấy’ chứ, tên ngốc đó bị ai đì cũng không liên quan đến hắn, con đường tương lai đã chia thành hai ngã rẽ từ lâu rồi.

Thế mà lúc chuẩn bị ngủ, hắn còn hắt xì mấy lần.

Đỗ Trạch lí nhí nói chuyện điện thoại với Thẩm Thục Vân: “Mẹ, hôm nay con gặp Trương Trác đó.”

“Trương Trác?” Thẩm Thục Vân suy nghĩ vài giây mới nhớ ra hắn là ai, vậy nên giọng nói rất nghiêm khắc: “Sau khi gặp rồi thì sao?”

Đỗ Trạch khai thật: “Không làm gì hết, con chỉ chào hỏi cậu ấy thôi, hồi xưa cậu ấy đối xử với con rất tốt.”

“Tốt cái gì mà tốt, nó là nghi phạm cưỡng hiếp phụ nữ, bây giờ con đã đi làm rồi, mẹ lại không thể ở cạnh chăm sóc cho con. Nhưng nếu để mẹ biết con chơi bời với mấy đứa hư hỏng thì coi chừng mẹ lột da con.”

“Không có mà, con có ngốc đâu, mẹ cứ yên tâm.” Đỗ Trạch cố gắng giúp mẹ hạ hỏa, hơi hối hận vì đã để lộ chuyện mình gặp lại Trương Trác.

Chắc tại giọng nói Đỗ Trạch rất nhẹ nhàng, cho nên Thẩm Thục Vân cũng ăn nói mềm mỏng hơn. “Con ở riêng, nên mẹ rất lo cho con.”

“Con cũng lo cho mẹ lắm.” Đỗ Trạch nói nhỏ, nghĩ một chút rồi nói tiếp. “Mẹ, cũng không thể nói Trương Trác là nghi phạm cưỡng hiếp được, cậu ấy không phải người như vậy. Hơn nữa, sau đó trường học đã giải thích rồi mà.”

“Không có lửa làm sao có khói? Nếu bị đồn thổi như vậy thì ắt hẳn nhân cách của nó có vấn đề.”

“Thôi được rồi, con buồn ngủ quá, mẹ ngủ ngon nha.”

Ấn tượng của Thẩm Thục Vân về Trương Trác không tốt chút nào, Đỗ Trạch không biết vì sao. Nếu nhất định phải có lý do, thì chắc là do anh không theo nghiệp của mẹ, lần đầu tiên trong đời cãi lại lời mẹ.

Sự việc hơi khó nói, nhưng là chuyện thật sự đã xảy ra.

Vào học kỳ hai, khoa xảy ra một chuyện lớn. Sinh viên nữ trước giờ có rất nhiều người theo đuổi được người ta phát hiện trong rừng cây phía sau sân cầu lông, quần áo xộc xệch, vết thương chảy máu, ai cũng có thể đoán ra tối qua đã có chuyện gì xảy ra với cô. Đúng vậy, cô bị cưỡng hiếp.

Chỉ một thời gian ngắn đã có vô số lời đồn.

Cô bị hiếp dâm.

Vốn việc này đã bị nhà trường dìm xuống rồi, nhưng mẹ của sinh viên nữ kia quyết không bỏ qua, làm ầm ĩ tới mức cả trường đều biết. Không chỉ vậy, bà mẹ ấy cũng thông qua việc này mà nắm rõ được tình hình của con gái trong trường học, nhận quà đắt tiền từ bạn bè, ăn mặc trang điểm như người lớn chơi bời ở ngoài, hình tượng hiền lành dịu dàng lập tức như sương như khói, gió thổi liền tan.

Vì thế bà mẹ này vừa giận vừa xót con lôi con gái tới phòng hiệu trưởng hỏi cho ra lẽ, hơn nữa còn ép nhà trường phải đưa ra một kết luận, rốt cuộc ai gây ra chuyện này!

Nhà trường rất đau đầu, hỏi sinh viên kia chuyện xảy ra hôm đó, cuối cùng cô khóc lóc nói: “Trương Trác hẹn em chờ cậu ta ở đó, chính là cậu ta.”

Khi đó Trương Trác đang ăn cơm với Đỗ Trạch ở căng tin, đột nhiên nhận được cuộc gọi bất chợt của giáo viên chủ nhiệm bảo hắn tới phòng hiệu trưởng. Hắn vừa bước vào cửa liền bị ba mẹ của sinh viên nữ kia xông vào đánh, sau đó ngơ ngác đứng nghe chửi. Cuối cùng tức giận hét lên: “Nói láo, hôm đó nói chuyện với cô xong tôi đi rồi cơ mà.”

“Ngoài cậu ra, làm gì có ai biết tôi đang ở đó chứ, hơn nữa tôi còn bứt được một nút áo của cậu làm chứng đây.”

Đỗ Trạch nhớ rõ hôm đó trời mưa phùn, Trương Trác bị ba mẹ cô bạn kia lôi từ phòng hiệu trưởng ra giữa sân mà đánh, kiên quyết muốn dẫn hắn tới cục Công an, còn muốn hắn bị đuổi học. Nhưng ba mẹ Trương Trác đều là giáo sư trường nổi tiếng, quen biết không ít người, con trai của bạn bè xảy ra chuyện chưa nói tới, nhưng chẳng lẽ nhân cách của đứa trẻ này như thế nào mà họ còn không hiểu sao?

Họ chỉ có thể hòa hoãn nói rằng đợi cảnh sát điều tra, mọi việc nói phải có sách mách phải có chứng, bởi vì việc này ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới tương lai của một sinh viên.

Nhưng mấy người kia không đồng ý, bây giờ sinh viên kia còn xác nhận là Trương Trác, việc quan trọng của một cô gái đâu có thể đưa ra chứng cứ bậy bạ được. Khi ba mẹ Trương Trác tới thì bên kia ra tay đánh người, khi đó Trương Trác nhẫn nhịn không đánh lại, cố giải thích nhưng không ai chịu nghe. Trương Trác nói hôm đó đi gặp Tống Hiểu Hiểu để giải thích một chuyện, hắn không hề để ý cô, trước kia thích một chút nhưng bây giờ thì không. Trong lớp rộ lên tin đồn hai người là một cặp, do sinh viên lớp khác tung ra, nào là Kim Đồng Ngọc Nữ, nào là trai tài gái sắc, hắn thừa nhận lúc mới nhập học cũng hơi thích cô, dù sao thì không ai không thích người đẹp cả. Nhưng thích thì thích chứ chưa từng thổ lộ, càng đừng nói tới việc theo đuổi, bây giờ tin đồn lan khắp nơi tới nỗi không thể giải thích được nữa, nào ai ngờ việc kia lại xảy đến với cô chứ.

Chuyện này Đỗ Trạch hiểu rõ, bởi vì anh chính là người khuyên Trương Trác nên đi nói chuyện rõ ràng với Tống Hiểu Hiểu, nếu không có sự cho phép của cô thì ai dám đồn bậy đồn bạ chứ?

Đỗ Trạch hồi hộp nói hết mọi chuyện với hiệu trưởng, nhìn về phía Trương Trác đang đứng sờ môi, nghĩ chắc là không có việc gì đâu. Rốt cuộc, khu vực phía sau sân cầu lông lại nằm trong điểm mù của camera theo dõi, từ video cũng thấy được thời gian Trương Trác bỏ đi, nhưng thời gian bọn họ nói chuyện với nhau không ngắn. Trong khoảng thời gian này, Trương Trác hoàn toàn có thể ra tay với Tống Hiểu Hiểu, mà quan trọng hơn là Tống Hiểu Hiểu luôn khăng khăng người gây ra sự việc kia là Trương Trác.

Tống Hiểu Hiểu nói Trương Trác vẫn còn thích cô, trong khoa có rất nhiều lời đồn thổi, cô cảm thấy giữa hai người không phải quan hệ nam nữ kia nên muốn lên tiếng giải thích. Ai ngờ Trương Trác thẹn quá hóa giận, nói chung là do tưởng rằng bọn họ chính là quan hệ nam nữ kia, cô nói cô đã có người mình thích rồi. Sau đó…

Cảnh sát tiếp tục điều tra, trong trường lại có người tung tin đồn.

Họ nói Trương Trác có chỗ dựa, nhất định nhà trường sẽ không đuổi học hắn.

Cũng có người nói Trương Trác thật sự thích Tống Hiểu Hiểu, lúc trước còn nghe hắn kể và cũng đã gặp hai người bọn họ đi ăn với nhau.

Khoảng thời gian đó, ba mẹ Trương Trác đều tới trường học giải thích, hai người là giáo sư đại học có tiếng tốt nghiệp những trường đại học danh tiếng, làm như vậy đúng là mất hết mặt mũi; nhưng tương lai của con trai và sự thật của vụ việc kia còn quan trọng hơn cái gọi là mặt mũi.

Trương Trác cố gắng giải thích nhưng đều vô dụng, nhân chứng duy nhất là Đỗ Trạch; nhưng tới lúc hắn kiện Tống Hiểu Hiểu lên tòa án thì Đỗ Trạch lại từ chối làm chứng.

Tin đồn rất đáng sợ, giả thành thật mà thật biến thành giả.

Trong lúc Đỗ Trạch xin nghỉ ở nhà, Trương Trác đánh nhau với ba sinh viên nam khác ở căng tin. Nghe nói lúc đó bọn hắn đánh nhau rất hăng, hai người gãy xương, một người bị cắt ở cổ tay – ngay trên cánh tay dùng để đàn piano.

Hôm đó Trương Trác dường như phát điên mà đánh đấm, khiến cho những người muốn chạy lại can ngăn đều sợ hãi.

Sau đó người nhà ba người kia đòi bồi thường, tiền bồi thường lên tới cả trăm vạn, khỏi phải nói trong đám người đó có bao nhiêu kẻ muốn nhân cơ hội để ăn vạ đòi tiền. Trương Trác như biến thành một người khác, đưa ra video của camera theo dõi trong căng tin, người không đánh mình thì mình không choảng người, rốt cuộc ai là người khiêu khích trước?

Nhưng mọi người đều biết rõ một điều: Ai ra tay trước thì kẻ đó phải chịu trách nhiệm.

Trăm vạn tiền bồi thường không chi ra, bởi vì Trương Trác quyết định làm cho ra ngô ra khoai với ba người kia. Hắn chỉ chịu tiền thuốc men và chi phí tổn thất tinh thần cho ba người đó, còn lại thì không, thái độ dứt khoát coi như đã nể mặt lắm rồi.

Sau đó Đỗ Trạch không biết sự việc của Tống Hiểu Hiểu được giải quyết thế nào, bởi vì cậu bị Thẩm Thục Vân sắp xếp cho ra nước ngoài, mặc cho hiệu trưởng khăng khăng giữ lại rồi thêm vài điều kiện hấp dẫn bà cũng không đồng ý. Trương Trác mất hết mặt mũi hơn nữa hành vi lại thiếu đứng đắn, ấy vậy mà con trai bà lại là bạn tốt của hắn, bạn tốt thì thôi đi nhưng đứa con này lại vì một nghi phạm cưỡng hiếp mà cãi nhau với bà.

Thẩm Thục Vân không chấp nhận được việc này, đứa con trai mà bà dốc lòng dạy bảo không thể bị thứ rác rưởi kia ảnh hưởng được.

Đỗ Trạch ra nước ngoài, Thẩm Thục Vân thay đổi mật khẩu tất cả các phần mềm chat của anh.

Đỗ Trạch không ngừng tự hỏi, nếu hồi xưa kiên trì hơn thì liệu Thẩm Thục Vân có thể ép anh ra nước ngoài được không. Nhưng lại có một giọng nói đầy mỉa mai vang lên từ đáy lòng anh: “Mày đừng mơ!”

Nghĩ tới đó, Đỗ Trạch chui vào trong chăn làm tổ nửa ngày trời, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo tủ lôi heo đất ra, khó khăn lắm mới lấy được sợi dây màu đỏ ở trong ra, đó là viên ngọc may mắn mà Trương Trác mua tặng anh.

Tuy rằng Thẩm Thục Vấn cấm anh vừa học vừa yêu đương, nhưng trong quá trình trưởng thành luôn vấp phải một chướng ngại nào đó. Không thể nói lòng không rung động được, nhưng cũng không có ai tỏ tình với anh. Bình thường có không ít bạn nữ nói chuyện với anh, nhưng đó không phải là thích; thích một người hay không thì nhìn vào mắt người kia đã có thể nhận ra, tiếc là Đỗ Trạch nhìn bao nhiêu đôi mắt cũng chẳng gặp được một ánh nhìn hữu tình nào.

Sau đó có viên ngọc may mắn kia, Trương Trác nói rằng đưa cho anh để anh đổi vận, dù sao đây cũng coi như đang an ủi anh đi.

Ra đi quá vội vàng, giữ cho tới tận hôm nay.

Nhớ tới sự giúp đỡ của Trương Trác, nếu không có Trương Trác thì anh đã không thể nào hòa nhập được với đám con trai, anh còn đang nghĩ xem mình có từng giúp Trương Trác được cái gì không. Đỗ Trạch rất buồn lòng, cách làm của mẹ anh là sai, nhưng anh không dám nói, trước đây không dám, bây giờ càng không.

Bởi vì đây là mẹ ruột của anh.

Lòng rối như tơ vò, Đỗ Trạch kéo chăn che mặt, lầm bầm lầu bầu: “Nếu không gặp thì thôi, nhưng nếu gặp rồi thì…” Nếu gặp mặt sẽ khó xử vô cùng, tóm lại không có ‘nếu như’ chắc là ổn hơn.

Đỗ Trạch ôm mớ suy nghĩ rối bòng bong đó tiến dần vào mộng đẹp, nhưng lại chập chờn không nỡ ngủ, cứ cảm thấy mình còn mắc nợ người ta, nhất là ban ngày còn thấy chân người ta bị thương.

Nếu biết trước anh đã dò hỏi tin tức từ đám Xá Trường rồi.

Hôm sau anh vẫn còn ngái ngủ mà đi làm, đồng nghiệp Tiểu Trần sắp kết hôn, bọn họ đang túm tụm thảo luận xem nhà ở đâu rẻ. Cô dâu chú rể đều là nhân viên lâu năm ở Tầm nhìn Phong Đạt, tính tình rất được. Đỗ Trạch nghĩ thầm, mấy vấn đề này anh không thể tham gia tám nhảm được, nên cứ lẳng lặng ngồi nghe.

“Em muốn mua nhà, nhưng giá cắt cổ quá, ba mẹ lại muốn em về làm việc ở gần nhà. Nhưng em vất vả lắm mới ngồi được ở đây, sao mà cam tâm được chứ.”

Công ty lớn sắp xếp công việc rất rõ ràng nên sẽ không xảy ra tình trạng một người ôm việc của nhiều người, nhân viên của mấy ngành nổi tiếng càng không dễ gì bỏ việc qua nơi khác làm, người có thể trụ lại công ty nhất định sẽ được thăng chức tăng lương. Cố gắng bao nhiêu năm tháng rồi, cho nên hai bạn trẻ này rất không cam lòng khi phải buông bỏ sự nghiệp chỉ vì nhà ở.

Đỗ Trạch nói: “Nếu không thì tìm phòng thuê cũng được. Bây giờ hai người chưa định sinh con thì sẽ không bị quá nhiều nhân tố chi phối, gia đình nhỏ hạnh phúc là được rồi.” Nói xong anh ngáp một cái.

Một đồng nghiệp hỏi: “Có phải hôm qua làm việc khuya không?”

Đỗ Trạch lắc đầu: “Không sao đâu, chẳng qua chen lấn trên đường đi làm nên mệt tí thôi, lát là hết ấy mà.”

“Ngày nào tôi cũng dậy lúc 5 giờ 30, nếu không sẽ bị lỡ tàu điện ngầm. Đỗ Trạch, chắc hôm nay cậu dậy trễ chứ gì?”

Anh cười ngượng: “Muộn mất nửa tiếng, 7 giờ 30 tôi mới bò dậy, chỉ kịp rửa mặt rồi đi làm luôn.”

Tiểu Trần hét ầm lên: “Thế mà anh cũng tới kịp giờ á?”

Đỗ Trạch nhếch miệng. “Ngồi tàu điện ngầm 15 phút.”

“Cậu sống ở đâu?” Có người hỏi thêm.

Đỗ Trạch cảm thấy có gì đó sai sai, do dự nói: “Khu Thanh Đàm.”

Anh vừa nói xong, mấy người đang ngồi quanh tái mặt. Thanh Đàm là khu nhà giàu đó, nhà bên đó vừa gần công ty vừa gần trung tâm thành phố, muốn đi đâu cũng rất tiện. Nhưng thuận tiện đồng nghĩa với giá cả sẽ đắt đỏ, hơn nữa khu đó không có phòng cho thuê, không phải không cho thuê mà vì bỏ tiền thuê không bằng mua đứt luôn.

“Tự mua hả?”

Đỗ Trạch giải thích: “Nhà không rộng, tôi có người bà con làm bên bất động sản nên được ưu tiên. Mẹ tôi nói ở thành phố lớn người ta cạnh tranh ghê lắm nên có thể rèn luyện bản thân, nếu có thể thì mua nhà rồi ở lại luôn.”

Mọi người nghe xong cùng rút ra nội dung quan trọng nhất, nói đùa: “Về chuyện mua nhà ấy mà, có thể dựa hơi cậu mà được giảm giá không vậy?”

“Được chứ. Nhất định sẽ được ưu tiên, cô họ tôi làm ở khu dân cư Bích Ba đó.”

Người nọ châm chọc một câu: “Thôi bỏ đi, bọn tôi chẳng mua nổi đâu.”

Tiểu Trần thức thời đứng ra hòa giải: “Thôi được rồi, được rồi, đừng ngồi đây tám nữa, sếp mà xuống đây kiểm tra thì toi, mau làm việc thôi.”

Đỗ Trạch im lặng gõ bàn phím, đáng lẽ không nên tiếp chuyện làm gì, mình đúng là lắm mồm mà.

Không khí trong văn phòng trở nên nghiêm trọng mất một lúc, trong khi Đỗ Trạch đang chăm chú thiết kế đồ họa thì những đồng nghiệp khác chạy lại hỏi anh về file mềm. Anh cố gắng giải đáp hết mọi thắc mắc, trong lòng cảm thấy được quý mà sợ; anh mới tới đây làm việc, thường thì không ai hỏi anh điều gì, thứ nhất là vì không muốn thua kém, thứ hai có thể là do kỹ thuật rất phức tạp và rắc rối.

Anh không phải kẻ ngốc. Đỗ Trạch phát hiện bỗng nhiên bản thân rất được đồng nghiệp chào đón, ví dụ như khi có ai đó chạy đi mua trà sữa sẽ tiện thể hỏi anh có muốn uống không, lúc ấy làm sao dám nói không chứ, uống, chết cũng phải uống.

Có qua có lại, hôm sau anh sẽ mang đồ ăn vặt lên công ty chia cho mọi người. Tình đồng nghiệp đều nhờ đống đồ ăn vặt và những câu chuyện phiếm mà ra cả, vì thế quan hệ của anh với đồng nghiệp tốt hơn trước rất nhiều. Đỗ Trạch cảm thấy hình như bản thân đã hòa nhập được vào công ty mới này rồi.

Qua vài ngày như vậy, lúc tan tầm Chủ Mỹ còn cười hỏi anh dạo này có chuyện vui hả, Đỗ Trạch cười ngoác tận mang tai: “Làm việc ở công ty mới rất vui.”

Chủ Mỹ bấm thang máy đi xuống lầu dưới, nói: “Tôi cứ sợ cậu không quen.”

Đỗ Trạch. “Không đâu, tôi… tôi rất thích nhịp làm việc ở đây.”

Chủ Mỹ vỗ vai anh. “Thích là tốt rồi.”

Tất nhiên là thích rồi. Đỗ Trạch định khi về nhà sẽ gọi đồ ăn để tự thưởng cho mình, vừa đi vừa nghĩ nên ăn gì, sau đó anh gọi điện thoại hỏi thăm ông, về tới nhà đã 7 giờ tối mất rồi.

Anh cúi đầu trả lời tin nhắn nên không biết đằng trước có người, mãi tới khi đụng phải người ta mới nhanh nhẩu giải thích: “Tôi xin lỗi, xin lỗi.” Anh hơi ngẩng đầu thì bị đèn trong thang máy làm lóa mắt, cúi đầu đi vào góc trong cùng, dùng khuỷu tay bấm lầu 5. “Tôi xin lỗi, mới nãy đang gọi điện cho ông nên tôi không để ý.”

Người đàn ông không để ý, nhưng vừa quay qua liền nhìn anh chằm chằm.

Đỗ Trạch nhìn quần áo đang mặc, không bẩn hay rách gì hết, liền đứng vững ngẩng đầu lên. “Ăng ơi…”(*) Vừa ngẩng đầu liền mở to mắt, hai chân anh quéo cả vào, lưng cứng ngắc, cả người như ngừng thở, cười gượng hai tiếng.

(*) Chỗ này Đỗ Trạch định nói là “Anh gì ơi…” = 先生 (xiansheng), nhưng do anh bị cà lăm nên níu lưỡi nói thành 先森 (xiansen), mình dịch na ná thành “Ăng ơi…” cho nó khớp phát âm bên tiếng Việt.

“Ơ… Ơ… Là… Là cậu sao?”

Trương Trác thấy anh có vẻ sợ mình, giống như nhìn thấy tai họa trời giáng vậy. Tối nay hắn uống rượu nên đầu hơi nặng, ‘thịch’ một cái chống tay lên tường.

“Cà lăm, cậu sao vậy, tôi sắp giết cậu hả?”

Đỗ Trạch nghĩ ngợi, thành thật nói: “Tớ… Tớ sợ cậu đánh tớ.”

Trương Trác cảm thấy khó hiểu, lý do chó má gì thế này?

“Tớ – không – cà – lăm!” Vì không căng thẳng nữa, nên Đỗ Trạch nói chậm từng chữ một. “Đừng gọi tớ là cà lăm nữa.”

Trương Trác cảm thấy chán ghét nói: “Cà lăm!”

Đỗ Trạch biết mình nói chẳng lại hắn, anh quay đầu qua chỗ khác không thèm nói chuyện với Trương Trác nữa. Những ấn tượng tốt đẹp về hắn cứ rơi rụng từng chút một, nguyên nhân là – cậu ấy bắt nạt mình.



Tác giả bày tỏ suy nghĩ:

Quỳ xuống cầu like cầu comments, chuyện này ngọt lắm đó!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương