Yêu Nữa Được Không ?
-
Chương 73
May thay đóa hoa hồng trắng bị giẫm đạp kia đã được Tuệ Lâm nhặt lại. Đúng 1 bông hoa bị rơi ra mà thoát khỏi đế giày vô tình của Duy. Một bông hoa dù không còn tươi tắn nhưng Lâm nghĩ đó là một bông hoa may mắn, cô đã nhặt lên và đem vào nhà. Bảo Yến đi say sưa chè chén từ tối đêm qua đến tờ mờ sáng mới mò về trong tình trạng say xỉn không còn biết gì nữa. 2 giờ chiều Bảo Yến mới tỉnh ngủ, cô xuống tìm gì đó mà ăn. Tuệ Lâm vừa đi ra ngoài về với một đồng đồ ăn sẵn, Bảo Yến nói:
- Cậu đi đâu thế?
- Tủ lạnh đã trống trơn rồi.
- Bao nhiêu? Để tớ gửi tiền lại.
- Thôi đi. Cậu cho tớ ở free. Tính toán gì bao nhiêu đây. Mà hôm qua sao cậu đi thâu đêm suốt sáng thế?
- Đi chơi thôi mà.
- Tớ cứ nghĩ Noel cậu sẽ chui rút trong cái chăn ấm mà chat qua Mỹ chứ.
- Cậu nghĩ vậy thật à?
- Chứ sao? Tình cảm hai người đượm nồng tới mức tớ còn phải hạn chế về nhà cơ mà.
- Hết rồi …
- Cậu nói gì?
- À không … không có gì. Cậu ăn không?
- Thôi. Tớ đã ăn bên ngoài rồi.
- Tớ lên phòng ngủ tiếp nhé. Tớ không ăn nữa đâu.
Bảo Yến luôn có vẻ không vui khi nhắc đến Khoa Nam. Anh chàng cũng kỳ, chia tay thì chia tay, về Mỹ đã mấy ngày mà vẫn bặt tăm không thèm hỏi han gì đến cô. Nhưng điều Bảo Yến lo là, trong cơ thể cô đã bắt đầu có những cảm giác khác lạ. Điều mà cô luôn băn khoăn khi hai người gần nhau trong 2 tuần lễ “hạnh phúc” đó. Yến rất sợ, cô không biết phải sử xự thế nào nếu lỡ dính. Cô vẫn đang là sinh viên cao học, đã có thể đi làm nhưng Yến không thích. Tài sản của gia đình đủ để cô rong chơi mà không cần đến chi phí trang trải chén cơm manh áo. Sau ngày Noel, phố phường vẫn đầy ắp không khí Giáng Sinh. Lâm bước vào một quán cà phê, hôm qua phải thức hoàn thành hồ sơ cả đêm nên vẫn chưa thoát khỏi cảm giác buồn ngủ. Lâm nghe giọng ai quen quen, cô quay lại thì thấy Đoàn Duy đang tình tứ gắp thức ăn ột cô nàng xinh đẹp. Ánh mắt lạ lẫm của Tuệ Lâm làm cả hai chú ý, Đoàn Duy đang đi cùng cô thư ký Phương Anh. Phương Anh hỏi:
- Trông cô gái này quen quen …
- Em quen hả?
- Không. À, nhớ rồi. Đây là cô gái đã nhảy với anh trong đêm sinh nhật mẹ anh mà.
- Thế hả? Anh không nhớ.
Tuệ Lâm nhăn mặt, Đoàn Duy lại như thế. Tỏ ra như chuyện đêm qua không hề có gì hết. Tuệ Lâm cảm thấy khó chịu nên cô chỉ im lặng bỏ đi. Đoàn Duy thấy vậy chạy theo, kéo tay Tuệ Lâm thật mạnh…
- Buông tôi ra! Buông ra…
- Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?
- Tôi đã làm gì anh chứ?
- Lúc nào cô cũng lấy thằng bạn thân nhất của tôi ra để biến tôi thành trò đùa hết vậy hả?
- Lý Đoàn Duy, vì tôi không biết. Tôi không biết anh nghĩ gì, tôi cũng đã từng chờ đợi. Chờ đợi một điều gì đó từ anh. Nhưng thôi cũng đã bắt đầu chán nản với nó rồi. Vì nó không xuất hiện đúng lúc tôi mong chờ.
Cánh tay vẫy lên, chiếc Taxi màu xanh dừng lạiLâm vừa quay gót đi, vừa phớt ngang qua mặt Duy. Anh hít một hơi thật dài rồi hét to:
- Nhưng anh làm vậy là vì … Anh thích em!
- Cậu đi đâu thế?
- Tủ lạnh đã trống trơn rồi.
- Bao nhiêu? Để tớ gửi tiền lại.
- Thôi đi. Cậu cho tớ ở free. Tính toán gì bao nhiêu đây. Mà hôm qua sao cậu đi thâu đêm suốt sáng thế?
- Đi chơi thôi mà.
- Tớ cứ nghĩ Noel cậu sẽ chui rút trong cái chăn ấm mà chat qua Mỹ chứ.
- Cậu nghĩ vậy thật à?
- Chứ sao? Tình cảm hai người đượm nồng tới mức tớ còn phải hạn chế về nhà cơ mà.
- Hết rồi …
- Cậu nói gì?
- À không … không có gì. Cậu ăn không?
- Thôi. Tớ đã ăn bên ngoài rồi.
- Tớ lên phòng ngủ tiếp nhé. Tớ không ăn nữa đâu.
Bảo Yến luôn có vẻ không vui khi nhắc đến Khoa Nam. Anh chàng cũng kỳ, chia tay thì chia tay, về Mỹ đã mấy ngày mà vẫn bặt tăm không thèm hỏi han gì đến cô. Nhưng điều Bảo Yến lo là, trong cơ thể cô đã bắt đầu có những cảm giác khác lạ. Điều mà cô luôn băn khoăn khi hai người gần nhau trong 2 tuần lễ “hạnh phúc” đó. Yến rất sợ, cô không biết phải sử xự thế nào nếu lỡ dính. Cô vẫn đang là sinh viên cao học, đã có thể đi làm nhưng Yến không thích. Tài sản của gia đình đủ để cô rong chơi mà không cần đến chi phí trang trải chén cơm manh áo. Sau ngày Noel, phố phường vẫn đầy ắp không khí Giáng Sinh. Lâm bước vào một quán cà phê, hôm qua phải thức hoàn thành hồ sơ cả đêm nên vẫn chưa thoát khỏi cảm giác buồn ngủ. Lâm nghe giọng ai quen quen, cô quay lại thì thấy Đoàn Duy đang tình tứ gắp thức ăn ột cô nàng xinh đẹp. Ánh mắt lạ lẫm của Tuệ Lâm làm cả hai chú ý, Đoàn Duy đang đi cùng cô thư ký Phương Anh. Phương Anh hỏi:
- Trông cô gái này quen quen …
- Em quen hả?
- Không. À, nhớ rồi. Đây là cô gái đã nhảy với anh trong đêm sinh nhật mẹ anh mà.
- Thế hả? Anh không nhớ.
Tuệ Lâm nhăn mặt, Đoàn Duy lại như thế. Tỏ ra như chuyện đêm qua không hề có gì hết. Tuệ Lâm cảm thấy khó chịu nên cô chỉ im lặng bỏ đi. Đoàn Duy thấy vậy chạy theo, kéo tay Tuệ Lâm thật mạnh…
- Buông tôi ra! Buông ra…
- Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?
- Tôi đã làm gì anh chứ?
- Lúc nào cô cũng lấy thằng bạn thân nhất của tôi ra để biến tôi thành trò đùa hết vậy hả?
- Lý Đoàn Duy, vì tôi không biết. Tôi không biết anh nghĩ gì, tôi cũng đã từng chờ đợi. Chờ đợi một điều gì đó từ anh. Nhưng thôi cũng đã bắt đầu chán nản với nó rồi. Vì nó không xuất hiện đúng lúc tôi mong chờ.
Cánh tay vẫy lên, chiếc Taxi màu xanh dừng lạiLâm vừa quay gót đi, vừa phớt ngang qua mặt Duy. Anh hít một hơi thật dài rồi hét to:
- Nhưng anh làm vậy là vì … Anh thích em!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook