Yêu Nữa Được Không ?
-
Chương 54
- Đừng gạt tớ. Có phải không?
Duy cười hằng hặc, rồi lại không vui vẻ gì và thở dài:
- Thích để làm gì? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tớ là một người tốt, thậm chí tớ chả ở trong đầu cô ta nhiều hơn 2 phút. Rồi còn hùng hồn cho rằng, tớ có giống cậu hay không thì cũng không bao giờ có thiện cảm với tớ cả. Nghe cũng vui thật!
Anh chàng không vui ra mặt, Mạnh nói:
- Vậy là cậu đang thất vọng đó à?
- Chẳng biết. Trống rỗng!
- Là tại cậu cả thôi.
- Tại tớ cái gì?
- Thể hiện đi. Để Tuệ Lâm nhìn cậu là một Lý Đoàn Duy khác. Không như cô ấy nghĩ!
- Này, nói cho rõ. Tớ không yêu Huỳnh Tuệ Lâm.
- Ai mà biết được cậu nghĩ gì. Nhưng như thế này, nếu cậu muốn chinh phục người con gái nào, ít nhất cậu phải để người đó biết được thành ý và thái độ của cậu. Tình yêu không tự đến với mình đâu, phải biết đi tìm, nâng niu và bảo quản nó cho tốt.
Tuệ Lâm không hiểu tại sao mình đối xử với Đoàn Duy như vậy. Nhưng cô không vui với cách mà anh tiếp xúc với cô, tại sao một người hợp với cô như Duy lại không thể có những cư xử như Tiến Mạnh như vậy. Lâm nhăn nhó mặt mày cả ngày với hai cái đầu gối bó kín. Bảo Yến chép miệng:
- Không ai tốt đến nỗi cõng cậu đến 2 lần một đoạn đường xa như cậu tả đâu. Đúng người rồi đó!
- Đúng cái gì?
- Tớ thấy anh chàng Đoàn Duy đó được hơn gã Tiến Mạnh bóng bẩy trước kia.
- Anh Mạnh mà bóng bẩy hả?
- Nghĩ sao thì tùy cậu. Tớ nói không lại. Tớ chỉ nói vậy thôi.
- Cậu lúc nào chả vậy.
- Đã yêu đâu mà tỏ ra lành nghề vậy bạn?
- Không biết thì đừng nói nhé! Có nhiều thứ về tớ sẽ làm cậu bất ngờ đấy!
Trông Bảo Yến không giống một người đang yêu mà nhìn cũng chả phải người độc thân. Tất cả các dịp lễ tết, không khi nào thiếu một bó hoa hồng to hay những món quà giá trị. Chỉ có điều, toàn được gửi qua đường bưu điện và được gửi bằng thư đảm bảo. Tuệ Lâm thở dài, nghĩ đến công việc, Lâm vẫn yên tâm với công việc của mình. Trong thời gian Khiết Nhã vắng mặt, không có nhiều xáo trộn. Tan việc, Lâm đem một túi cam đến thăm Khiết Nhã. Trông cô vẫn yếu ớt, Nhã hỏi:
- Stress à?
- Không ạ.
- Bắt đầu từ lúc vào đây, chị để ý, em đã thở dài gần 10 lần rồi.
- Chỉ suy nghĩ thôi mà chị.
- Thăm chị mà không vui thì chị không cho thăm đâu nha.
Khiết Nhã cười, Tuệ Lâm cũng cười gượng:
- Như chị đây mà còn có thể nở nụ cười. Chị vô tư thật!
- Phải làm thế nào bây giờ hả em? Chị không vui nhưng cũng không thể để người bên cạnh chị không vui chứ.
- Chị nói tới anh Mạnh hả?
Nhã khẽ gật. Tuệ Lâm nói:
- Em khâm phục tình yêu hai người dành cho nhau. Lúc nào anh ấy cũng yêu chị, và chị thì chưa lúc nào muốn anh ấy buồn đau. Anh chị yêu nhau sâu đậm quá!
- May mắn thôi em… Nhưng mà… Không kéo dài lâu nữa em ạ!
- Sao chị lại thiếu tự tin với căn bệnh của mình?
- Chị không thiếu tự tin. Ngay từ lúc đầu chị đã không tin... chị không muốn chữa căn bệnh này. Lúc nhỏ chị đã sống trong cảnh cô đơn không có ba mẹ bên cạnh, chị rất sợ bóng tối.
- Còn cơ hội để chị thấy ánh sáng, thấy anh Mạnh mãi mãi mà chị. Ít, nhưng không thử làm sao không biết không thành công.
Khiết Nhã suy nghĩ lâu lắm. Rồi cô lại nhoẻn cười:
- Thôi, nói chuyện của em đi. Chuyện đó chị sẽ suy nghĩ thêm.
- Chuyện gì ạ
- Chị vẫn chưa biết gì về em, ngoài cái tên của em.
Duy cười hằng hặc, rồi lại không vui vẻ gì và thở dài:
- Thích để làm gì? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tớ là một người tốt, thậm chí tớ chả ở trong đầu cô ta nhiều hơn 2 phút. Rồi còn hùng hồn cho rằng, tớ có giống cậu hay không thì cũng không bao giờ có thiện cảm với tớ cả. Nghe cũng vui thật!
Anh chàng không vui ra mặt, Mạnh nói:
- Vậy là cậu đang thất vọng đó à?
- Chẳng biết. Trống rỗng!
- Là tại cậu cả thôi.
- Tại tớ cái gì?
- Thể hiện đi. Để Tuệ Lâm nhìn cậu là một Lý Đoàn Duy khác. Không như cô ấy nghĩ!
- Này, nói cho rõ. Tớ không yêu Huỳnh Tuệ Lâm.
- Ai mà biết được cậu nghĩ gì. Nhưng như thế này, nếu cậu muốn chinh phục người con gái nào, ít nhất cậu phải để người đó biết được thành ý và thái độ của cậu. Tình yêu không tự đến với mình đâu, phải biết đi tìm, nâng niu và bảo quản nó cho tốt.
Tuệ Lâm không hiểu tại sao mình đối xử với Đoàn Duy như vậy. Nhưng cô không vui với cách mà anh tiếp xúc với cô, tại sao một người hợp với cô như Duy lại không thể có những cư xử như Tiến Mạnh như vậy. Lâm nhăn nhó mặt mày cả ngày với hai cái đầu gối bó kín. Bảo Yến chép miệng:
- Không ai tốt đến nỗi cõng cậu đến 2 lần một đoạn đường xa như cậu tả đâu. Đúng người rồi đó!
- Đúng cái gì?
- Tớ thấy anh chàng Đoàn Duy đó được hơn gã Tiến Mạnh bóng bẩy trước kia.
- Anh Mạnh mà bóng bẩy hả?
- Nghĩ sao thì tùy cậu. Tớ nói không lại. Tớ chỉ nói vậy thôi.
- Cậu lúc nào chả vậy.
- Đã yêu đâu mà tỏ ra lành nghề vậy bạn?
- Không biết thì đừng nói nhé! Có nhiều thứ về tớ sẽ làm cậu bất ngờ đấy!
Trông Bảo Yến không giống một người đang yêu mà nhìn cũng chả phải người độc thân. Tất cả các dịp lễ tết, không khi nào thiếu một bó hoa hồng to hay những món quà giá trị. Chỉ có điều, toàn được gửi qua đường bưu điện và được gửi bằng thư đảm bảo. Tuệ Lâm thở dài, nghĩ đến công việc, Lâm vẫn yên tâm với công việc của mình. Trong thời gian Khiết Nhã vắng mặt, không có nhiều xáo trộn. Tan việc, Lâm đem một túi cam đến thăm Khiết Nhã. Trông cô vẫn yếu ớt, Nhã hỏi:
- Stress à?
- Không ạ.
- Bắt đầu từ lúc vào đây, chị để ý, em đã thở dài gần 10 lần rồi.
- Chỉ suy nghĩ thôi mà chị.
- Thăm chị mà không vui thì chị không cho thăm đâu nha.
Khiết Nhã cười, Tuệ Lâm cũng cười gượng:
- Như chị đây mà còn có thể nở nụ cười. Chị vô tư thật!
- Phải làm thế nào bây giờ hả em? Chị không vui nhưng cũng không thể để người bên cạnh chị không vui chứ.
- Chị nói tới anh Mạnh hả?
Nhã khẽ gật. Tuệ Lâm nói:
- Em khâm phục tình yêu hai người dành cho nhau. Lúc nào anh ấy cũng yêu chị, và chị thì chưa lúc nào muốn anh ấy buồn đau. Anh chị yêu nhau sâu đậm quá!
- May mắn thôi em… Nhưng mà… Không kéo dài lâu nữa em ạ!
- Sao chị lại thiếu tự tin với căn bệnh của mình?
- Chị không thiếu tự tin. Ngay từ lúc đầu chị đã không tin... chị không muốn chữa căn bệnh này. Lúc nhỏ chị đã sống trong cảnh cô đơn không có ba mẹ bên cạnh, chị rất sợ bóng tối.
- Còn cơ hội để chị thấy ánh sáng, thấy anh Mạnh mãi mãi mà chị. Ít, nhưng không thử làm sao không biết không thành công.
Khiết Nhã suy nghĩ lâu lắm. Rồi cô lại nhoẻn cười:
- Thôi, nói chuyện của em đi. Chuyện đó chị sẽ suy nghĩ thêm.
- Chuyện gì ạ
- Chị vẫn chưa biết gì về em, ngoài cái tên của em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook