Yêu Nữa Được Không ?
-
Chương 50
- Em không có… Anh làm em không thở được.
Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, lau vệt nước mắt lăn trên má anh bằng những ngón tay thon dài, mềm mại. Mạnh khẽ nắm lấy bàn tay đó và đặt lên môi. Khiết Nhã im lặng, cảm nhận hơi thở ấm của Tiến Mạnh bằng đôi tay ấy. Ánh buồn u uất đang bao trùm lên không gian ngột ngạt của căng phòng, đè nặng lên hai tâm hồn đang lo lắng nhìn xa xăm về phía chân trời xa xôi. Lấy xe lăn và cõng người yêu xuống sân để ngắm hoàng hôn buông xuống, Khiết Nhã hỏi:
- Anh làm sao để Khải An nói ra hết vậy?
Mạnh cười hóm hỉnh:
- Anh nói rằng, tôi sẽ bóp cổ anh nếu anh không cho tôi biết.
- Chỉ vậy thôi à?
- Coi vậy mà anh chàng bác sĩ trồng cây si với em nhát gan lắm.
- Trồng cây si?
Vuốt lên mái tóc xõa dài, Tiến Mạnh nói:
- Đó là lí do anh luôn tìm cách gây sự với gã nhát gan ấy.
- Em chẳng thích như vậy.
- Em à …
Choàng một tay qua vai Khiết Nhã, tay còn lại nắm lấy tay cô và Mạnh thì thầm vào tai:
- Đồng ý làm phẫu thuật đi. Vì anh! Vì tương lai của chúng ta.
- Anh có biết… chỉ có 50% cơ hội không? Một là em sẽ sáng mắt và sống chung với khối u đó tới cuối đời. Hoặc có thể em sẽ khỏe mạnh trở lại, nhưng phải bị lấy đi ánh sáng suốt đời. Như thế khác nào một người đã chết hả anh?
- Nhưng vẫn có cơ hội để em sáng mắt và khỏi bệnh cơ mà. Em không tin vào bác sĩ ở Việt Nam thì mình có thể ra nước ngoài chữa trị căn bệnh của em.
- Không ích lợi gì đâu. Quan trọng là sự may rủi… Anh Mạnh, em đã may mắn được yêu anh trong cuộc đời. Em không nghĩ mình còn may mắn nào xuất hiện trong đời nữa đâu. Đừng ép em làm phẫu thuật, dù em có phải chết, thì em cũng sẽ được nhìn thấy anh trong những phút giây cuối cùng. Đừng bắt em phải sống trong bóng tối.
Nhã nhắm mắt lại, nụ hôn của Mạnh đặt lên vai cô một cách âu yếm và lãng mạn. Cả hai hôn nhau vô tư và tự nhiên, bởi đã có quá nhiều xúc cảm yêu thương mà đã lâu không được trao cho nhau. Yêu là lãng mạn vậy đấy. Tuệ Lâm chứng kiến, cô chỉ nhoẻn cười lẳng lặng ra về và đặt lại bó hoa trong phòng bệnh. Dù đã chấp nhận sự thật chỉ làm bạn với Tiến Mạnh, bản thân Tuệ Lâm cũng đã lý trí để nhận ra rằng đó không phải là tình yêu. Nhưng sao cô lại thấy lòng khó chịu khi chứng kiến cảnh đó. Liệu đó có phải là ghen tị? Có lẽ không phải. Lâm cũng từng có những giây phút được yêu như thế. Nhưng kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô tự nhủ rằng điều đó sẽ không thể đến với mình lần thứ hai nữa rồi.
Đêm.
Ngoài rượu, bia và nhạc đánh bass cực mạnh ở hộp đêm thì Lâm còn có thể dung thân nơi chốn nào. Rồi Lâm cũng cảm nhận rằng, nhịp sống sôi động và thú vị hay chỉ sôi động và thú vị chỉ dành cho những người không cô đơn. Cô quá lạc lõng giữa dòng ngược xuôi xe chạy, những đôi tình nhân tay trong tay dạo phố.
Đêm.
Phòng trà yên ắng, ca sĩ du dương cất tiếng hát. Đến phòng trà nhưng Duy không hề nghe nhạc và thưởng thức rượu cùng bài nhạc. Đối với anh, anh rất thích đến những nơi này, nhốt mình ở một góc thật kín và uống cho say quên hết sự đời khi gặp chuyện không vui. Duy đã uống rất nhiều. Đến lúc anh không chịu nổi và phải đi tìm nơi nôn mửa. Những ánh đèn đêm rực rỡ, lác mắt làm Duy cô đơn lại thêm cô đơn. Tại sao ở một thành phố nhộn nhịp, đáng để sống thế này vẫn chất chứa những tâm trạng đơn độc như anh.
Xiêu vẹo bước đi, Duy loạng choạng va phải một cô gái…
- Chào em yêu! Đi khách sạn nào!
- Em yêu cái gì? Đồ điên.
Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, lau vệt nước mắt lăn trên má anh bằng những ngón tay thon dài, mềm mại. Mạnh khẽ nắm lấy bàn tay đó và đặt lên môi. Khiết Nhã im lặng, cảm nhận hơi thở ấm của Tiến Mạnh bằng đôi tay ấy. Ánh buồn u uất đang bao trùm lên không gian ngột ngạt của căng phòng, đè nặng lên hai tâm hồn đang lo lắng nhìn xa xăm về phía chân trời xa xôi. Lấy xe lăn và cõng người yêu xuống sân để ngắm hoàng hôn buông xuống, Khiết Nhã hỏi:
- Anh làm sao để Khải An nói ra hết vậy?
Mạnh cười hóm hỉnh:
- Anh nói rằng, tôi sẽ bóp cổ anh nếu anh không cho tôi biết.
- Chỉ vậy thôi à?
- Coi vậy mà anh chàng bác sĩ trồng cây si với em nhát gan lắm.
- Trồng cây si?
Vuốt lên mái tóc xõa dài, Tiến Mạnh nói:
- Đó là lí do anh luôn tìm cách gây sự với gã nhát gan ấy.
- Em chẳng thích như vậy.
- Em à …
Choàng một tay qua vai Khiết Nhã, tay còn lại nắm lấy tay cô và Mạnh thì thầm vào tai:
- Đồng ý làm phẫu thuật đi. Vì anh! Vì tương lai của chúng ta.
- Anh có biết… chỉ có 50% cơ hội không? Một là em sẽ sáng mắt và sống chung với khối u đó tới cuối đời. Hoặc có thể em sẽ khỏe mạnh trở lại, nhưng phải bị lấy đi ánh sáng suốt đời. Như thế khác nào một người đã chết hả anh?
- Nhưng vẫn có cơ hội để em sáng mắt và khỏi bệnh cơ mà. Em không tin vào bác sĩ ở Việt Nam thì mình có thể ra nước ngoài chữa trị căn bệnh của em.
- Không ích lợi gì đâu. Quan trọng là sự may rủi… Anh Mạnh, em đã may mắn được yêu anh trong cuộc đời. Em không nghĩ mình còn may mắn nào xuất hiện trong đời nữa đâu. Đừng ép em làm phẫu thuật, dù em có phải chết, thì em cũng sẽ được nhìn thấy anh trong những phút giây cuối cùng. Đừng bắt em phải sống trong bóng tối.
Nhã nhắm mắt lại, nụ hôn của Mạnh đặt lên vai cô một cách âu yếm và lãng mạn. Cả hai hôn nhau vô tư và tự nhiên, bởi đã có quá nhiều xúc cảm yêu thương mà đã lâu không được trao cho nhau. Yêu là lãng mạn vậy đấy. Tuệ Lâm chứng kiến, cô chỉ nhoẻn cười lẳng lặng ra về và đặt lại bó hoa trong phòng bệnh. Dù đã chấp nhận sự thật chỉ làm bạn với Tiến Mạnh, bản thân Tuệ Lâm cũng đã lý trí để nhận ra rằng đó không phải là tình yêu. Nhưng sao cô lại thấy lòng khó chịu khi chứng kiến cảnh đó. Liệu đó có phải là ghen tị? Có lẽ không phải. Lâm cũng từng có những giây phút được yêu như thế. Nhưng kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô tự nhủ rằng điều đó sẽ không thể đến với mình lần thứ hai nữa rồi.
Đêm.
Ngoài rượu, bia và nhạc đánh bass cực mạnh ở hộp đêm thì Lâm còn có thể dung thân nơi chốn nào. Rồi Lâm cũng cảm nhận rằng, nhịp sống sôi động và thú vị hay chỉ sôi động và thú vị chỉ dành cho những người không cô đơn. Cô quá lạc lõng giữa dòng ngược xuôi xe chạy, những đôi tình nhân tay trong tay dạo phố.
Đêm.
Phòng trà yên ắng, ca sĩ du dương cất tiếng hát. Đến phòng trà nhưng Duy không hề nghe nhạc và thưởng thức rượu cùng bài nhạc. Đối với anh, anh rất thích đến những nơi này, nhốt mình ở một góc thật kín và uống cho say quên hết sự đời khi gặp chuyện không vui. Duy đã uống rất nhiều. Đến lúc anh không chịu nổi và phải đi tìm nơi nôn mửa. Những ánh đèn đêm rực rỡ, lác mắt làm Duy cô đơn lại thêm cô đơn. Tại sao ở một thành phố nhộn nhịp, đáng để sống thế này vẫn chất chứa những tâm trạng đơn độc như anh.
Xiêu vẹo bước đi, Duy loạng choạng va phải một cô gái…
- Chào em yêu! Đi khách sạn nào!
- Em yêu cái gì? Đồ điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook