Yêu Nữa Được Không ?
-
Chương 36
- Xin lỗi. Tôi có việc gấp!
Khiết Nhã buồn bã bỏ đi. Cô biết thời gian nhìn thấy Tiến Mạnh và cuộc sống xung quanh sắp khép lại. Cô biết rằng tình yêu dành cho Tiến Mạnh vẫn còn rất mãnh liệt nhưng cũng chính vì lẽ đó mà Khiết Nhã không nở để Tiến Mạnh gắn bó với một người sắp phải bị mù vĩnh viễn như cô. Hoặc nếu có phẫu thuật thì cũng chỉ có 50% cơ hội nhìn thấy ánh sáng. Cô trở về công ty và ngồi nhốt mình với công việc. Lặng lẽ nhìn hoàng hôn buông xuống, Khiết Nhã cũng vội vã sửa soạn ra về. Bởi cô không muốn có bất cứ tai nạn nào xảy ra với mình vào đêm tối. Cả bóng tối của cô lẫn bóng tối của cuộc sống. Vừa bước xuống cửa công ty thì thấy Tuệ Lâm đang được Tiến Mạnh đội nón bảo hiểm vào một cách âu yếm. Tiến Mạnh hả hê khi thấy gương mặt không vui của Khiết Nhã. Tuệ Lâm trông thấy vẫy tay chào:
- Chào chị em về nhé!
- Ừ. Chào em!
- Đây là anh Mạnh. Bạn của em.
- Chào!
Mạnh đáp nhanh gọn. Tuệ Lâm cũng cảm thấy có gì đó là lạ khi ánh mắt hai người này nhìn nhau. Khiết Nhã đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, mặt đất bỗng tối đen làm cô bị choáng. Cô lùi lại vài bước, Tuệ Lâm hỏi:
- Chị Nhã, chị không sao chứ?
- Không. Không có gì. Chị hơi choáng. Chắc tại vì công việc nhiều quá.
- Từ lúc vào làm tới nay em thấy chị đã choáng nhiều lần rồi đấy. Chị đã đi khám bác sĩ chưa?
- Chị đi rồi. Thôi chị đi trước. Chúc hai người đi vui vẻ.
Khiết Nhã sải bước rất nhanh. Cố không để Tiến Mạnh phát hiện ra mọi chuyện, cô rất lo bởi ánh mắt của Tiến Mạnh thông thái hơn vẻ ngoài của anh rất nhiều. Trên đường về, Tiến Mạnh gạ hỏi:
- Sức khỏe giám đốc của em trông không được tốt.
- Chị ấy hay bị choáng. Lần nào cũng phải sử dụng thuốc.
- Thật vậy à?
- Phải. À mà sao anh lại thắc mắc thế?
- Em là người mới. Biết quan tâm cấp trên vậy là tốt. Có cơ hội thăng quan tiến chức đấy.
- Thôi em đói rồi, chúng ta đừng nói chuyện ấy nữa. Đi ăn lẩu kem anh nhé! Lâu rồi em chưa ăn.
- Ok!
Nói thế chứ lòng Tiến Mạnh cứ hướng đau đáu về đồng hồ. Anh mong sao trời thật tối để lái xe đến tìm Khiết Nhã. Vừa đưa Tuệ Lâm về nhà thì anh chàng đã rú ga chạy đến kiểm tra xem. Tiến Mạnh đã dừng lại và không bấm chuông khi có một chiếc xe hơi đậu trước nhà Khiết Nhã. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi để xem người đó là ai. Trời lại đổ mưa. Mặc ưa gió, Mạnh vẫn ở bên ngoài và chờ đợi để thấy được người trên xe. Nào ngờ, trước mặt anh, một đôi người đi cùng nhau dưới cái ô che mưa. Khiết Nhã ngạc nhiên dừng lại trước mặt Tiến Mạnh, anh chàng bác sĩ hỏi:
- Anh là ai? Sao lại dựng xe trước cửa nhà Khiết Nhã vậy?
- Còn anh là ai?
- Tôi là bạn của Khiết Nhã.
- Bạn thôi thì cớ gì đến giờ này cũng chưa trả tự do cho người ta hả?
- Anh ăn nói gì kỳ vậy? Chúng tôi là bạn. Tại sao tôi không có quyền ….
Tiếng nói của anh chàng bác sĩ bị chặn đứng bởi một cú đấm trời giáng vào thẳng mặt của Tiến Mạnh. Anh chàng bác sĩ ngã xuống làn mưa ướt sũng. Khiết Nhã hốt hoảng đỡ anh chàng kia:
- Khải An, anh không sao chứ?
- Không. Không …
Tiến Mạnh bước xuống xe và xách áo bác sĩ Khải An rồi dữ dằn:
- Tránh xa bạn gái tôi ra! Nghe rõ chưa?
- Cái gì? Bạn gái … Khiết Nhã …
- Trang Khiết Nhã là bạn gái của tôi. Tôi yêu cầu anh tránh xa cô ấy ra. Nếu anh …
Đến lượt lời nói của Tiến Mạnh ngắt quãng bởi cái tát Khiết Nhã dành cho anh. Mạnh liếc nhìn Khiết Nhã, cô nàng ấm ức:
- Anh mới là người nên tránh xa tôi ra đấy. Anh cư xử như những tên đầu gấu. Chúng ta chia tay rồi! Anh nghe rõ không? Chúng ta không còn là gì cả. Anh ấm ức vì lúc trước tôi chưa nói. Ok! Bây giờ thì tôi sẽ nói. Tôi nói giữa chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Dù chỉ là bạn bè! Anh làm ơn nghe rõ và đừng đá động gì đến cuộc sống của tôi nữa. Xin anh!
Tiến Mạnh chết lặng với lời nói đó. Anh biết mình đã cư xử không đúng. Nhưng không ngờ Khiết Nhã lại giận đến như vậy. Nhưng sự việc đã không thể quay lại, Tiến Mạnh đứng dậy nhìn Khiết Nhã, cô lặp lại thêm một lần nữa:
- Chia tay đi! Tôi quá mệt mỏi rồi.
- Ok! Thích thì chiều. Nhớ! Lời nói ra không rút lại được. Tôn trọng em! Mãi mãi không phiền đến cuộc sống của em nữa.
Không thèm đội mũ bảo hiểm. Tiến Mạnh lái xe bỏ về. Khiết Nhã đã khóc nức nở, rồi cô cũng ngất đi. Cơn mưa đêm ấy to lắm. Như khóc ột cuộc tình ** le và đầy trắc trở. Nước mưa hòa lẫn nước mắt. Khiết Nhã khóc. Tiến Mạnh cũng khóc.
Những tiếng khóc ấy nào có ai thấu. Vì nó quá nhạt nhòa so với con mưa to ngoài kia …
Khiết Nhã buồn bã bỏ đi. Cô biết thời gian nhìn thấy Tiến Mạnh và cuộc sống xung quanh sắp khép lại. Cô biết rằng tình yêu dành cho Tiến Mạnh vẫn còn rất mãnh liệt nhưng cũng chính vì lẽ đó mà Khiết Nhã không nở để Tiến Mạnh gắn bó với một người sắp phải bị mù vĩnh viễn như cô. Hoặc nếu có phẫu thuật thì cũng chỉ có 50% cơ hội nhìn thấy ánh sáng. Cô trở về công ty và ngồi nhốt mình với công việc. Lặng lẽ nhìn hoàng hôn buông xuống, Khiết Nhã cũng vội vã sửa soạn ra về. Bởi cô không muốn có bất cứ tai nạn nào xảy ra với mình vào đêm tối. Cả bóng tối của cô lẫn bóng tối của cuộc sống. Vừa bước xuống cửa công ty thì thấy Tuệ Lâm đang được Tiến Mạnh đội nón bảo hiểm vào một cách âu yếm. Tiến Mạnh hả hê khi thấy gương mặt không vui của Khiết Nhã. Tuệ Lâm trông thấy vẫy tay chào:
- Chào chị em về nhé!
- Ừ. Chào em!
- Đây là anh Mạnh. Bạn của em.
- Chào!
Mạnh đáp nhanh gọn. Tuệ Lâm cũng cảm thấy có gì đó là lạ khi ánh mắt hai người này nhìn nhau. Khiết Nhã đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, mặt đất bỗng tối đen làm cô bị choáng. Cô lùi lại vài bước, Tuệ Lâm hỏi:
- Chị Nhã, chị không sao chứ?
- Không. Không có gì. Chị hơi choáng. Chắc tại vì công việc nhiều quá.
- Từ lúc vào làm tới nay em thấy chị đã choáng nhiều lần rồi đấy. Chị đã đi khám bác sĩ chưa?
- Chị đi rồi. Thôi chị đi trước. Chúc hai người đi vui vẻ.
Khiết Nhã sải bước rất nhanh. Cố không để Tiến Mạnh phát hiện ra mọi chuyện, cô rất lo bởi ánh mắt của Tiến Mạnh thông thái hơn vẻ ngoài của anh rất nhiều. Trên đường về, Tiến Mạnh gạ hỏi:
- Sức khỏe giám đốc của em trông không được tốt.
- Chị ấy hay bị choáng. Lần nào cũng phải sử dụng thuốc.
- Thật vậy à?
- Phải. À mà sao anh lại thắc mắc thế?
- Em là người mới. Biết quan tâm cấp trên vậy là tốt. Có cơ hội thăng quan tiến chức đấy.
- Thôi em đói rồi, chúng ta đừng nói chuyện ấy nữa. Đi ăn lẩu kem anh nhé! Lâu rồi em chưa ăn.
- Ok!
Nói thế chứ lòng Tiến Mạnh cứ hướng đau đáu về đồng hồ. Anh mong sao trời thật tối để lái xe đến tìm Khiết Nhã. Vừa đưa Tuệ Lâm về nhà thì anh chàng đã rú ga chạy đến kiểm tra xem. Tiến Mạnh đã dừng lại và không bấm chuông khi có một chiếc xe hơi đậu trước nhà Khiết Nhã. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi để xem người đó là ai. Trời lại đổ mưa. Mặc ưa gió, Mạnh vẫn ở bên ngoài và chờ đợi để thấy được người trên xe. Nào ngờ, trước mặt anh, một đôi người đi cùng nhau dưới cái ô che mưa. Khiết Nhã ngạc nhiên dừng lại trước mặt Tiến Mạnh, anh chàng bác sĩ hỏi:
- Anh là ai? Sao lại dựng xe trước cửa nhà Khiết Nhã vậy?
- Còn anh là ai?
- Tôi là bạn của Khiết Nhã.
- Bạn thôi thì cớ gì đến giờ này cũng chưa trả tự do cho người ta hả?
- Anh ăn nói gì kỳ vậy? Chúng tôi là bạn. Tại sao tôi không có quyền ….
Tiếng nói của anh chàng bác sĩ bị chặn đứng bởi một cú đấm trời giáng vào thẳng mặt của Tiến Mạnh. Anh chàng bác sĩ ngã xuống làn mưa ướt sũng. Khiết Nhã hốt hoảng đỡ anh chàng kia:
- Khải An, anh không sao chứ?
- Không. Không …
Tiến Mạnh bước xuống xe và xách áo bác sĩ Khải An rồi dữ dằn:
- Tránh xa bạn gái tôi ra! Nghe rõ chưa?
- Cái gì? Bạn gái … Khiết Nhã …
- Trang Khiết Nhã là bạn gái của tôi. Tôi yêu cầu anh tránh xa cô ấy ra. Nếu anh …
Đến lượt lời nói của Tiến Mạnh ngắt quãng bởi cái tát Khiết Nhã dành cho anh. Mạnh liếc nhìn Khiết Nhã, cô nàng ấm ức:
- Anh mới là người nên tránh xa tôi ra đấy. Anh cư xử như những tên đầu gấu. Chúng ta chia tay rồi! Anh nghe rõ không? Chúng ta không còn là gì cả. Anh ấm ức vì lúc trước tôi chưa nói. Ok! Bây giờ thì tôi sẽ nói. Tôi nói giữa chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Dù chỉ là bạn bè! Anh làm ơn nghe rõ và đừng đá động gì đến cuộc sống của tôi nữa. Xin anh!
Tiến Mạnh chết lặng với lời nói đó. Anh biết mình đã cư xử không đúng. Nhưng không ngờ Khiết Nhã lại giận đến như vậy. Nhưng sự việc đã không thể quay lại, Tiến Mạnh đứng dậy nhìn Khiết Nhã, cô lặp lại thêm một lần nữa:
- Chia tay đi! Tôi quá mệt mỏi rồi.
- Ok! Thích thì chiều. Nhớ! Lời nói ra không rút lại được. Tôn trọng em! Mãi mãi không phiền đến cuộc sống của em nữa.
Không thèm đội mũ bảo hiểm. Tiến Mạnh lái xe bỏ về. Khiết Nhã đã khóc nức nở, rồi cô cũng ngất đi. Cơn mưa đêm ấy to lắm. Như khóc ột cuộc tình ** le và đầy trắc trở. Nước mưa hòa lẫn nước mắt. Khiết Nhã khóc. Tiến Mạnh cũng khóc.
Những tiếng khóc ấy nào có ai thấu. Vì nó quá nhạt nhòa so với con mưa to ngoài kia …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook