Diệp Xu kinh ngạc: “Ta đùa hắn?” Rõ ràng là hắn trêu chọc ta đấy có được không hả? Chính là cái loại không thể bỏ rơi đó.

“Mỗi đứa nhỏ đều là do cha mẹ nuôi lớn, ngươi cần gì phải ác độc như vậy.” Hồ Phong thở dài.

“Cút đi cho ta.” Diệp Xu không thích nghe Hồ Phong cằn nhằn, giả vờ muốn lấy kiếm bên hông ra.

Hồ Phong lập tức lui lại, xoay người đuổi theo Tống Thanh Từ, ông ấy bắt lấy cánh tay Tống Thanh Từ kéo đi giống như tránh bệnh dịch vậy.

Diệp Xu tra lại kiếm vào bao, xách giỏ tiếp tục đi bộ về, khi đến gần nơi ở của mình. Nàng lại tình cờ gặp phải hai nữ tử. Cả hai đều mặc quần áo của phái Nga Mi, khi nhìn thấy nàng, bọn họ vội vàng xoay người chạy trở về, hét to: “Yêu nữ về rồi.”

Có tiếng bước chân hỗn loạn đi về phía này, Diệp Xu nhìn thấy một đám người vội vã đang lao về phía nàng, rất giống với cảnh giảm giá đặc biệt trong khung giờ giới hạn ở trung tâm mua sắm, hàng trăm người đổ xô đến, chen chúc, rất đông đúc.

Mộ Dung Dật, Trương Tùng cùng với Mạc Vũ Trúc đi đầu nhóm người này.

Mắt thấy những người này có ý đồ xấu tới, Diệp Xu trực tiếp buông xuống cái giỏ trong tay, trước tiên nàng liếc mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, xác định đường chạy trốn.

Lúc này Trang Phi dẫn theo bọn thuộc hạ phi thân qua tường, giơ kiếm bảo hộ xung quanh Diệp Xu.



Trang Phi quay đầu lại nói với Diệp Xu: "Vừa rồi những người này vây quanh viện, nhất định là nói cô nương giết Giáo chủ Hồng Liên giáo. Làm sao có thể là cô nương được chứ? Lúc Giáo chủ Hồng Liên giáo chết, cô nương vẫn còn đang ngủ trong phòng, ta có thể chứng minh điều đó. Nhưng ta đã giải thích với họ nhiều lần rồi mà không ai tin cả."

"Không có gì ngạc nhiên." Diệp Xu nghe xong chuyện này, nàng lập tức bình tĩnh lại, ra lệnh cho đám người Trang Phi ở phía sau mình đợi lệnh.

Nếu thế trận lớn như vậy, bọn học chắc chắn sẽ không đơn giản nói suông.

"Các ngươi tìm được chứng cứ gì?" Diệp Xu trực tiếp hỏi.

"Ngươi đã làm chuyện tốt, còn tới hỏi chúng ta." Địch ý của Trương Tùng đối với Diệp Xu là lớn nhất, lập tức mệnh lệnh cho sư đệ trực tiếp thông báo cho Thánh nữ của Hồng Liên giáo Sở Nguyệt: “Nói với nàng ta án tử đã được phá, để cho nàng ta tới đây sảng khoái giết chết hung thủ, tốt nhất là giết yêu nữ này ngay tại chỗ.”

"Ngươi đã khẳng định hung thủ chính là ta, nói vậy nhất định đã có chứng cứ xác thực rồi. Vậy ngươi còn gấp cái gì, nói rõ ràng sự việc ra cho ta, làm ta tâm phục khẩu phục đi. Chẳng lẽ ngươi có tật giật mình, nóng lòng muốn hãm hại người khác để né tránh hiềm nghi của bản thân sao?" Diệp Xu hỏi lại Trương Tùng.

“Được lắm yêu nữ, hôm nay ta cho ngươi chết tâm phục khẩu phục.” Trương Tùng ra hiệu cho Mộ Dung Dật mang chứng cứ ra.

"Chúng ta đã kiểm tra thi thể của Giáo chủ Hồng Liên giáo, bà ta đã chết vì loại phi tiêu Lưu tinh Lưu tinh này, bên trên được tẩm chất độc Kiến Huyết Phong Hầu.” Trương Tùng lớn tiếng tuyên cáo với Diệp Xu, rồi yêu cầu Mộ Dung Dật tiếp tục.

"Ta tìm thấy một chiếc phi tiêu Lưu tinh loại này trên bức tường phía sau viện của các ngươi." Mộ Dung Dật chỉ vào chiếc phi tiêu Lưu tinh không dính máu, nói cho Diệp Xu nghe là nó được chính hắn ta phát hiện ở gần chỗ ở của nàng: “ Lúc Giáo chủ Hồng Liên giáo bị ám sát, hộ vệ không hề phát hiện, điều đó cho thấy khinh công của hung thủ vô cùng tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương